Ở đằng sau tẩm cung của Ấn phi có một sương phòng nhỏ, ở trong chất đống đủ thứ đồ thượng vàng hạ cám gì đó trong cung, sương phòng có một cánh cửa gỗ được sơn đỏ, nước sơn đã thành màu loang lổ.
Sau nửa đêm, ngoài cửa gỗ nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ, sau hai tiếng gõ này không lâu, cửa mở, một tiểu cung nữ bước ra ngoài, hai mắt cảnh giác nhìn ngó bốn phía, nói với người tới đang bọc mình trong một tấm áo choàng đen cũng đã đứng đó khá lâu:
“Mời Vương gia vào trong.”
“Nương nương đâu?”
“Ở bên trong chờ Vương gia ạ!”
Người tới bước vào, cởi tấm áo choàng đen rất rộng, lộ ra bên trong là trang phục cung nữ, khuôn mặt có chút không tự nhiên, nhưng đôi mắt thì ngược lại, rất linh hoạt sắc bén.
Ấn Tiếu Yên nghe thấy tiếng động, từ trên lầu bước xuống, đứng lặng trên bậc thang, lẳng lặng nhìn người vừa tới.
“Vương gia, ôi!” Cô ta hít một hơi, liếc ánh mắt sai bảo sang tiểu cung nữ, tiểu cung nữ hiểu ý bước ra ngoài cửa lớn, đứng canh cửa.
“Không phải ban ngày vừa mới tiến cung, sao mà buổi tối lại tới đây vậy? Ngươi đừng tưởng rằng chỗ này rất bí mật, ngày nào đó để cho người ta phát giác ra, đầu đường xó chợ, ai ai cũng đổ xô ra bắt ngươi.” Cô ta xoay người, vô lực lắc đầu.
Người mới tới theo cô ta bước vào trong phòng.
“Nếu bổn vương bị bắt, ngươi cũng sẽ chịu chung số phận với bổn vương.” Người tới cười nhẹ một tiếng, ngồi vào trước gương đồng, tay cẩn thận sờ soạng bên mang tai, rồi đột nhiên dùng một lực nhẹ, chậm rãi kéo từ trên mặt một lớp da mặt nhân tạo ra, trong gương hiện lên một gương mặt mày cao mắt đẹp, tà mị dị thường.
“Tính mạng này của ta sớm đã thuộc về Tề Vương, chết cũng không đáng tiếc. Có điều Tề Vương cố gắng lâu như vậy, chỉ vì ham nữ sắc mà rơi vào kết cục như thế, liệu có đáng không?” Ấn Tiếu Yên thản nhiên nói, khẩu khí không phải trêu chọc, không phải chế nhạo, mà giống như hơi chế giễu.
Lưu Huyên Nghệ mở mắt ra, hơi nhíu mày, cười lớn hiện rõ cuồng vọng, “Cái gì gọi là mê nữ sắc, trong cung này nữ tử nào mà không phải là của bổn vương, nói tới chuyện này, thì ngay cả giang sơn nước Ngụy này cũng là của bổn vương. Lưu Huyên Thần là một tên hoàng đế giả mạo, bổn vương sẽ nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
“Lời này, ba năm trước khi Tề Vương gia tới đã nói rồi, thời gian qua thật là nhanh, đã ba năm qua rồi.” Giữa mặt mày Ấn Tiếu Yên hiện lên một tia u buồn, “Tề Vương gia, phụ thân ta…ông có khỏe không?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm việc cho bổn vương, ông ta sẽ rất tốt.”
“Chuyện ta làm vì Vương gia còn ít hay sao? Trong cung này chỉ cần Vương gia vừa mắt phi tần nào, ta đều dọn sẵn giường cho Vương gia, để cho Vương gia vui vẻ tận hứng. Hoàng thượng đăng cơ năm năm, ngươi nói muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, ta cũng làm được. Vương gia, ngươi có thể cho ta được gặp phụ thân ta không?”
“Thực sự là đoạn tử tuyệt tôn sao, không phải ngươi đã sinh cho hắn công chúa Thiên Luy sao?” Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng liếc xéo sang Ấn Tiếu Yên.
“Vương gia, Thiên Luy là con của hoàng thượng sao?” Ấn Tiếu Yên chua sót cười.
Tề Vương Lưu Huyên Nghệ, đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, nhưng lại phong lưu thành tính. Phong lưu này còn có phần cuồng sạch sẽ, hắn không thích đụng vào nữ tử thanh lâu, mà chỉ thích những cô gái còn trinh, mới là nụ hoa e ấp, dung mạo xinh đẹp. Mà triều Ngụy này, những cô gái xinh đẹp nhất nước đều được đưa vào hoàng cung, hắn hóa trang thành cung nữ không biết mệt, hàng đêm hưởng đêm xuân ở tẩm cung của các phi tần. Để hắn có thể hưởng được niềm vui sướng này dài lâu, Ấn Tiếu Yên đã sắp xếp, canh chừng, che giấu cho hắn, mạo hiểm không kể đâu cho hết.
Mỗi một lần hắn tới, tâm trạng cô ta đều thấp thỏm không yên. Cô ta mong chờ hắn có thể cướp lấy ngôi vị hoàng đế sớm một chút, để cô ta có thể được giải thoát sớm một chút.
“Chẳng lẽ là con của bổn vương.” Lưu Huyên Nghệ cười tà mị, “Không thể nào, bổn vương chỉ mới chạm vào ngươi một lần, chuẩn như vậy sao? Ngươi không khẳng định được là của Lưu Huyên Thần? Có một lần, hắn đã bị ngươi mê hoặc. Bổn vương biết ngươi cũng là một cao thủ câu dẫn người khác.”
“Vương gia, không nói tới mấy chuyện này không được sao?” Ấn Tiếu Yên đau đầu nhíu nhíu mày, “Mấy năm nay hoàng thượng đã đội mũ xanh* của ngươi cũng không ít đâu.”
*Đội mũ xanh: nghĩa giống bị cắm sừng ở Việt Nam.
“Vợ hắn ngoại tình? Không phải đâu, người có vợ ngoại tình là bổn vương, nhóm phi tần các nàng nên là của bổn vương, hắn không có tư cách chạm vào các nàng. Bổn vương mới qua hai mươi tuổi không lâu, đã bị người ta hạ độc, nằm liệt ở trên giường, người không thể cử động, miệng không thể nói, ước chừng hơn ba năm, chỉ trong ba năm này, hoàng vị của bổn vương đã bị đoạt đi rồi. Thù này mà không báo, thề không làm người. Bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi, sau này Lưu Huyên Thần sẽ nhận được đầy đủ. Nhưng mà, xem chừng Lưu Huyên Thần cũng không phải ngu xuẩn, hắn lại có thể không lộ dấu vết mà tước đi binh quyền của Viên Nguyên soái, cũng có phòng bị với Kì Tả Thừa tướng. Đúng rồi, chuyện gì xảy ra với phong thư tình kia của Cổ Lệ?” Lưu Huyên Nghệ hỏi.
“Thư tình nào?” Ấn Tiếu Yên kinh ngạc mở lớn mắt, “Hôm đó Viên Diệc Ngọc nói cô ta nhìn thấy trong tay áo của Cổ Lệ có giấu một phong thư, lúc giữa trưa ta liền qua đó, thấy Cổ Lệ toàn thân tím tái nằm ở trên giường, miệng thì đang thì thào, không biết là đang chửi mắng gì. Ta hỏi thẳng cô ta thư ở đâu, dựa theo ngươi phân phó, khống chế được cô ta, ép cô ta phải khóc lóc kể lể với quốc vương Ba Tư, tận lực khơi mào chiến tranh giữa hai nước, nhưng không ngờ rằng cô ta nhấc chân muốn đá ta, nói hận ta, hận nước Ngụy này, hận hoàng đế, hận tất cả mọi chuyện, nói xong, cô ta rút tụ kiếm ra muốn đâm ta. Nhưng tay cô ta không hiểu sao không còn sức lực, ta đoạt lấy bảo kiếm, nhào tới đánh nhau với cô ta, ta vô ý mà đâm tụ kiếm vào ngực cô ta. Sau đó ta cũng tìm rất lâu trong phòng, cũng không tìm được phong thư kia. Vậy thư đó là thư tình sao?”
“Việc thành thì chả có, hỏng chuyện thì có thừa, Cổ Lệ còn hữu dụng, vậy mà ngươi lại không cẩn thận giết mất cô ta, giờ thì hay rồi, nói không chừng là ngươi tự mình lao vào rắc rối.” Một luồng lửa giận từ đáy lòng Lưu Huyên Nghệ không thể ngăn được bốc lên, hắn nhất thời vô cùng tức giận, cầm lấy gương đồng trên bàn, quăng mạnh xuống mặt đất, chiếc gương vỡ làm nhiều mảnh.
Ấn Tiếu Yên co rúm lại, run rẩy không thôi, hoảng sợ nhìn hắn.
“Ta nghĩ…không thể nào nghi ngờ ta được, nếu hoài nghi cũng chỉ là Viên Diệc Ngọc.”
“Viên Diệc Ngọc cũng có chỗ hữu dụng, phụ thân cô ta và những thuộc hạ của lão đều là những kẻ được việc, sau này khi bổn vương thành đại sự cần sử dụng, ngươi không được phép vì bảo vệ mình mà lôi cô ta ra làm lá chắn.”
“Vậy ta đối với Tề Vương có chỗ nào hữu dụng hay không?” Ấn Tiếu Yên không khỏi thấy trái tim băng giá, run rẩy hỏi.
“Đương nhiên là hữu dụng.” Lưu Huyên Nghệ vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt nàng, “Hiện tại bổn vương thích Vân Thái y có đôi mắt to kia, thanh lệ thoát tục, là một nha đầu rất thú vị. Bổn vương muốn ngươi tìm cách ra tay với nàng.”
Ấn Tiếu Yên cúi mắt, không nhìn nụ cười trên mặt hắn. “Tề Vương gia, Vân Thái y là thái y, không được ở trong cung, ta tìm cách nào bây giờ?”
“Đó là chuyện của ngươi! Nhưng mà, bổn vương đã vì nha đầu đó mà bố trí thiên la địa võng, trước kia, ta một lòng muốn loại bỏ nha đầu đó, nhưng hôm nay vừa thấy, ta đã thay đổi chủ ý. Sẽ không làm cho ngươi khó xử, ngươi chỉ cần làm theo đúng lời ta dặn. Có được một đêm như thế, ôm nha đầu đó trong ngực, cùng nhau ngắm trăng ngâm thơ, trắng đêm ân ái, là điều thú vị khắp nhân gian này khó có được, huống chi y thuật của nàng cao như vậy, bổn vương có được nàng, sẽ không phải lo lắng lại bị người hạ độc.”
Ấn Tiếu Yên cười, đêm như vậy…ông trời vì đáp lại giọng mỉa mai của cô ta, ngoài cửa sổ đột nhiên xẹt qua một ánh chớp. Ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Chỉ lát sau, tiếng mưa rơi ào ào xuống mái hiên vang lên. Lưu Huyên Nghệ cầm lấy da mặt trên bàn, thật cẩn thật dán lên mặt, trong nháy mắt, hắn lại trở thành một cung nữ cao gầy, nhưng vẫn hiện ra một vẻ quỷ dị.
“Vương gia, không phải là ngươi giả nữ tới nghiện rồi chứ?” Ấn Tiếu Yên lạnh lùng nhìn hắn xoa nhẹ lên lớp da mặt, vô cùng cẩn thận.
Lúc là nữ quan, lúc là cung nữ, giả trang tới không biết chán.
Tề Vương dịch dung thành cung nữ tiến cung tìm phụ nữ, là vì muốn thỏa mãn sắc dục của bản thân, cũng vì muốn làm nhục Lưu Huyên Thần, Ấn Tiếu Yên cũng coi như miễn cưỡng lý giải được, nhưng Tề Vương hao công tổn sức, chuẩn bị kỹ càng để cải trang thành Kì Sơ Thính là vì lý do gì? Vai này đã diễn vài năm rồi, Ấn Tiếu Yên thật sự không đoán ra dụng ý của hắn.
“Chuyện của bổn vương, ngươi không cần hỏi đến.” Da mặt đã được dán xong, giọng nói của Lưu Huyên Nghệ lại từ hùng hậu biến thành giọng nữ trung trầm thấp.
Ấn Tiếu Yên cắn môi gật gật đầu, nếu thực là không cần cô ta hỏi tới, mới tốt đấy! Đáng tiếc cô ta chỉ như một con châu chấu bị hắn nắm chặt trong tay, nếu hắn có sơ xuất gì, hắn nhất định sẽ bóp chết cô ta trước.
“Đêm nay Vương gia chuẩn bị lâm hạnh vị phi tần nào?”
“Bổn vương muốn đi an ủi tiểu khả ái hôm nay bị dọa sợ, bằng không, bổn vương sao có thể ngủ được chứ?”
Nói xong, hắn cầm lấy chiếc ô dựng bên cửa sổ, không khỏi nhớ tới bài thơ hôm nay Vân Ánh Lục làm, khẽ mỉm cười. Hắn chậm rãi xòe ô ra, nhấc chân bước ra khỏi cửa, trong chốc lát đã biến mất trong màn mưa.
Ấn Tiếu Yên không nhìn theo hắn, gió thổi trúng cánh cửa vang lên tiếng ầm ầm, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười đầy thống khổ.
Cô ta búng tay, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ta nhìn đầu ngón tay trong lúc bất tri bất giác đã tự mình cắn phải.
Cô ta chớp đôi lông mi dài, nhìn những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo, hai tay này bất tri bất giác cũng dính máu tươi của rất nhiều người. Nghĩ vậy, cô ta kinh hoàng, nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, cảm thấy dường như có vô số gương mặt đang nhẹ nhàng lướt tới hướng mình.
Cô ta sợ tới mức bịt chặt mắt lại, thét lên thảm thiết rồi chui xuống gầm bàn, đêm khuya, trong tiếng sấm ầm vang, cô ta run rẩy không ngừng. Tối nay, cô ta thật sự không có can đảm để hỏi Tề Vương gia một chuyện.