Tối nay không hề nằm mơ, nhưng Vân Ánh Lục vẫn không ngủ yên được. Ngón tay lúc thì khép lại, lúc thì cong lên, cô nghĩ tới cảm giác kỳ lạ lúc ban ngày khi đặt tay lên mạch đập của một người mới chết ở phủ Tề vương, trong lòng lại thấy khổ sở muốn chết. Cô dậy rửa tay vài lần, trong lòng vẫn còn suy nghĩ rối rắm, nhắm mặt lại lại nghĩ tới ám tiễn cắm vào xe ngựa, sau đó lại nghĩ tới Tần Luận.
Suy nghĩ rắc rối phức tạp, còn buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, cô ra sức ngáp, nhưng cũng không có cách nào ngủ được. Khi cô ở thế kỷ hai mươi mốt, cuộc sống bình thường không có gì ngoài dự đoán, tuy rằng việc làm ăn buôn bán của cha rất lớn, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái ngoan ngoãn chỉ biết đi học, ba mẹ bảo vệ cô vô cùng tốt, rất ít khi để cô tham dự tiệc tùng xã giao. Từ khi tốt nghiệp trường y, với thành tích ưu tú rồi vào khoa phụ sản của bệnh viện, không ngờ được là lại trở thành một bác sĩ nổi tiếng giỏi y thuật, cuộc sống cũng chỉ ở trong một vòng tròn nhỏ, số người quen biết cũng không nhiều, ngày qua ngày vô cùng bình yên.
Một lần xuyên không này, đột nhiên làm cho cuộc sống của cô phong phú lên. Cô phát hiện, những ngày tháng yên bình nhàn hạ trước kia càng ngày càng cách cô rất xa.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này đều là do tiến cung, mà tiến cung cũng là vì bản sách cổ “Thần Nông bản thảo kinh” làm cho cô thèm nhỏ dãi. Hiện tại, cuốn sách này, cô đoán hơn phân nửa là tin đồn nhảm, cô đã kiểm tra Ngự thư phòng, không có.
Vậy cô ở trong cung còn có tác dụng gì?
Trong cung nhiều phụ nữ, cũng không phải là người bệnh, cô ở trong đó nhiều nhất được tính là bác sĩ bảo vệ sức khoẻ, chuyện chính làm cũng không có bao nhiêu, nhưng nơi nơi đều gặp không ít phiền toái. Cô ghét nhất là có chuyện ngoài ý muốn và thay đổi, phiền phức thì cô lại không có biện pháp ứng phó.
Vân phủ có cả đống bạc, nếu muốn làm thầy thuốc, bảo phụ thân mở cái phòng khám tư là được rồi, như vậy mới có thể làm việc thật sự, như vậy, cô cũng có thể tránh xa những phiền phức này.
Ngày mai đi làm, cô phải chủ động viết đơn xin từ chức trình lên Lưu hoàng thượng mới được.
Mãi gần tới sáng, Vân Ánh Lục mới nằm nghiêng trên giường ngủ được, dường như chỉ mới vừa chợp mắt, cửa đã bị đập ầm ầm, ánh sáng chiếu vào mắt cô, lôi cô từ trong giấc ngủ ra.
Người ta hận nhất là khi đang ngủ say bị đánh thức, Vân Ánh Lục cũng đành phải tức giận rời giường. Cô mắt nhắm mắt mở xuống giường mở cửa, Trúc Thanh vẻ mặt kinh ngạc đứng ở ngoài cửa, miệng há cả nửa ngày, cũng không phát ra được âm thanh gì.
Vân Ánh Lục ghi hận tối hôm qua Trúc Thanh biết chuyện mà không báo, hại cô phải bó tay chịu trói, không có phản kháng gì đã bị đính hôn với Tần Luận. Thù mới hận cũ cùng tính chung, cô trừng mắt với Trúc Thanh, dùng im lặng đối nghịch.
“Tiểu thư, Đỗ đại nhân…ở ngoài cửa lớn, cho người tới truyền lời, xin…tiểu thư nhanh chóng rửa mặt chải đầu, anh ta đưa…tiểu thư tiến cung.” Một hồi lâu sau Trúc Thanh mới tìm lại được giọng nói của mình.
Gần đây vận đào hoa ập xuống tiểu thư, tối hôm qua là hoàng thượng tiễn hồi phủ, sáng nay là Đỗ đại nhân nhận đưa tiến cung, Tần công tử anh tuấn vô song vừa mới thành vị hôn phu của tiểu thư.
“Anh ta ăn no không có việc gì làm sao?” Vân Ánh Lục tức giận sập cửa lại, xoay người vào phòng, chậm rãi đi rửa mặt.
Hiện tại người cô sợ phải gặp nhất chính là Đỗ Tử Bân, ở dưới ánh mắt uy hiếp của anh ta, một khi cô sơ ý sẽ nói ra chuyện liên quan tới Cổ Lệ.
Trong lòng có quỷ, nửa đêm nào dám ra khỏi nhà.
“Nhưng mà, nhưng mà tiểu thư, cô có biết người như Đỗ đại nhân, nói một là một, không ai dám phản bác.” Trúc Thanh động tác nhanh nhẹn tìm y phục tối hôm qua đã là xong cùng với mũ quan ra.
“Cho nên tôi mới phiền.” Vân Ánh Lục bất lực nhướng mắt nhìn trời.
Trúc Thanh thức thời ngậm miệng lại.
Tức thì tức, nhưng Vân Ánh Lục cũng không dám để cho Đỗ Tử Bân đợi lâu, cũng chưa kịp ăn sáng, đã xách theo hòm thuốc ra khỏi cửa lớn. Đỗ Tử Bân đã mặc quan phục, đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa, hai tướng sĩ đeo bội đao một tả một hữu đứng ở phía trước hắn, cung kính nghe chỉ thị của hắn.
“Khụ khụ!” Vân Ánh Lục ho mấy tiếng, thông báo là mình đang tới.
“Không được phép sai lầm, đã rõ chưa?” Đỗ Tử Bân nói, hai tướng sĩ chắp tay gật đầu, hắn chậm rãi xoay người.
“Đỗ đại nhân, chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục nhún nhún vai, “Hôm nay anh thật là rảnh rỗi, muốn chơi trò đổi vị trí cho xa phu à?”
Đỗ Tử Bân bình thản nhìn cô, “Vân thái y thật biết nói đùa. Ta cùng lắm chỉ là phụng chỉ làm việc. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ khi Vân thái y ở trong cung, còn ra khỏi cung, sự an toàn của Vân thái y là do ta phụ trách. Chỗ nào không tiện, còn nhờ Vân thái y phối hợp.”
Trái tim trong lồng ngực Vân Ánh Lục nảy lên vài cái, cô nhìn thẳng Đỗ Tử Bân, “Anh sẽ không nói là sau này tôi phải tới bộ Hình của các anh đấy chứ?”
“Lúc cần thiết, ta sẽ sắp xếp như vậy.” Đỗ Tử Bân chỉ vào xe ngựa, làm tư thế “xin mời”, vẻ mặt nghiêm túc đang giải quyết việc công.
“Tôi thấy thành Đông Dương gần đây rất thái bình, không có vụ án nào cho bộ Hình các anh bận bịu, mới có thể lãng phí nhân lực vào tôi. Tôi cũng không phải đại nhân vật gì, có cần thiết phải huy động nhiều nhân lực như vậy không?” Vân Ánh Lục nói thầm, ném hòm thuốc vào thùng xe, kéo vạt áo, bước lên trước.
Khóe miệng Đỗ Tử Bân giật giật, vội đưa tay đỡ lưng cô, cô quay đầu lại nói lời cảm tạ, đột nhiên nhìn thấy thị vệ của Thác Phu đứng dưới một gốc cây ở ngõ đối diện, vẻ mặt lo lắng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Thị vệ này làm thế nào mà biết nhà cô ở đây?
Vân Ánh Lục ngẩn ra, bối rối vội thu hồi ánh mắt, rồi đột nhiên bắt đầu căng thẳng. Đỗ Tử Bân nhận thấy vẻ mặt cô, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, ngõ nhỏ yên tĩnh, sâu thẳm, mấy ông lão dậy sớm đang đứng ở hiên cửa nói chuyện, hết thảy đều bình thường.
“Xuất phát!” Đỗ Tử Bân nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, màn xe hạ xuống, trong không gian được che kín chỉ có hắn và cô hai mặt nhìn nhau.
Không khí im lặng làm cho người ta hít thở không thông, Vân Ánh Lục mở hòm thuốc ra rồi lại đóng lại, tâm trí dồn cả vào thị vệ bên người của Thác Phu vừa mới xuất hiện, anh ta tìm cô có chuyện gì sao?
Vết thương trúng tên tái phát?
Lại muốn chuyển thư?
Hay là đặc biệt muốn gặp cô nói lời cảm ơn cho phải phép?
Cô phân tích đi phân tích lại, cảm thấy đáp án hẳn là chỉ ở trong đó thôi.
“Tối hôm qua nàng đính hôn?” Đỗ Tử Bân thình lình mở miệng hỏi, giọng nói có điểm dị thường.
“Hả, tin tức của anh nhanh nhạy thật đấy.”
“Người trông cửa nhà ta và người trông cửa của Vân phủ thường cùng nhau uống rượu tán gẫu, là bằng hữu nhiều năm rồi.” Tin tức này, làm cho hắn lại có một đêm không ngủ. Hắn cũng có chút thất vọng với năng lực tự kiềm chế của bản thân.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, kéo tâm trí trở lại, “À, cha tôi nhất định đã học qua binh pháp, hiểu rõ thừa dịp chưa chuẩn bị, tấn công làm tôi trở tay không kịp.”
“Vậy nên nàng ngoan ngoãn đồng ý?”
“Tình huống khi đó chỉ có thể làm thế, nhưng mà ngày nghỉ vào mồng chín, tôi sẽ nói chuyện chân thành thẳng thắn với Tần công tử, kỳ thật tôi cũng không phải là người anh ta muốn kết hôn, anh ta nghĩ sai rồi.”
“Nàng có thể thuyết phục hắn?” Đỗ Tử Bân kinh ngạc khi nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như đó là một chuyện nhỏ.
“Anh ta khôn khéo như vậy, sao có thể cưới một người không có cảm giác với mình được? Thời gian còn đi học ngày trước, nhóm bạn cùng phòng đều nói khi lập gia đình phải lấy một người yêu mình, cũng không nói cưới vợ lại đi cưới về một người vợ không hề yêu mình.”
Đỗ Tử Bân nhìn cô nghiên cứu, mày nhíu chặt, “Bạn cùng phòng của nàng là ai?”
Hắn sao không biết trước kia nàng còn đi học, Vân viên ngoại yêu chiều con gái, thời điểm nàng còn nhỏ, đã mời thầy giáo về nhà dạy nàng đọc sách, nàng ê a đọc sách, thường làm cho hắn học bài ở sát vách mỉm cười.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, chóng mặt, sao lại có thể mang chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt ra mà nói ở đây, “Bạn cùng phòng…của tôi không phải là Trúc Thanh hay sao?” Cô cái khó ló cái khôn nói.
“Trúc Thanh cũng hiểu biết không ít đấy.” Đỗ Tử Bân liếc xéo cô.
Vân Ánh Lục cười ngượng ngập, “Đúng, đúng, cô ấy gần đây rất uyên bác, là một nhà triết học, chỉ là giấu tài quá kỹ thôi.” Đôi mắt to tròn trong veo đảo mấy vòng, sợ hắn không bỏ qua vấn đề này, không đợi hắn nói tiếp, vội nói, “Đỗ đại nhân, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Đỗ Tử Bân đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
“Là thế này, tôi cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm được chức y quan trong hoàng cung, muốn từ chức, về phương diện này triều Ngụy các anh có thủ tục gì không?”
“Trước mắt nàng không thể từ chức.” Đỗ Tử Bân hắt một chậu nước lạnh vào Vân Ánh Lục, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa hy vọng của cô.
“Vì sao?”
“Không an toàn.” Đỗ Tử Bân lạnh lùng nói, “Nếu trước ngày hôm qua, nàng nói lời này, ta sẽ tán thành. Nhưng hiện tại không được, người trong phủ Tề vương đã chú ý tới nàng rồi.”
“Tề vương chính là anh của Lưu hoàng thượng, anh ta và tôi có thể có quan hệ gì?” Vân Ánh Lục thật sự là không nghĩ ra.
“Nàng không cần biết nhiều quá, nghe lời là được rồi. Ở trong cung, có cấm vệ quân bảo vệ nàng, ở ngoài cung, có ta.” Hắn có chút không muốn đưa mắt nhìn lướt qua gương mặt cô, tự trách thở dài, “Ngày hôm qua là do ta lo lắng không chu toàn, hẳn là ta phải ngăn cản hoàng thượng, không nên kéo nàng vào trong những chuyện thị phi này.”
“Vân tiểu thư, về sau xin giữ khoảng cách với hoàng thượng, vì sự an toàn của nàng.” Đỗ Tử Bân nhấn mạnh nói một câu.
“Lưu hoàng thượng cũng phải đề phòng sao?” Lúc này, Vân Ánh Lục lại có cảm giác không chạm tới được suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị. Theo lời anh ta nói, trong hoàng cung này càng không thể vào được, đúng không?
Đỗ Tử Bân thất bại quay mặt đi, “Hoàng thượng đã có tam cung lục viện, bao nhiêu vị phi tần, nàng là một cô gái chưa xuất giá, cùng ngài đi đi về về có đôi có cặp như thế, còn ra thể thống gì.”
“Đỗ đại nhân,” Vân Ánh Lục mất hứng, “Bề ngoài thì trông anh là chính nhân quân tử, vì sao tư tưởng lại xấu xa như vậy? Luôn mồm không ra thể thống gì, có đôi có cặp, anh nghĩ rằng tôi và anh ta có hẹn hò gì sao, đó là công việc của tôi. Anh ta là lãnh đạo cấp cao nhất của tôi, nhìn thấy anh ta, tôi phải vờ như không thấy hay sao? Đỗ đại nhân, người ta quý ở chỗ biết tự trọng, chỉ có vẻ bề ngoài thì có ích lợi gì. Người trong sạch tự mình biết lấy, người xấu xa cũng sẽ tự lộ ra. Đi con đường của mình, người khác nói gì thì cứ mặc họ nói thôi!”
Vân Ánh Lục nói một hơi như vậy, nghĩ là Đỗ Tử Bân sẽ phản bác ngay lập tức, không ngờ rằng Đỗ Tử Bân chỉ nhếch khóe miệng, cười khẽ lắc lắc đầu, giống như là không hề tức giận. Khuôn mặt cương trực công chính kia ngay cả nhăn cũng không nhăn lại chút nào.
Chuyện này ngược lại làm cho cô cảm thấy mình phản ứng có chút quá độ, không khỏi thấy ngượng ngùng.
“Buổi tối ta có thể vào cung, nếu nàng không muốn ở lại trong cung, ta sẽ tìm hoàng thượng cho nàng hồi phủ.” Khi xuống xe ngựa, Đỗ Tử Bân đứng sau cô nói.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên nhìn trời, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh vạn dặm, không có gì khác thường sao? Sao cô nghe thấy lời Đỗ Tử Bân nói giống như rất săn sóc cô vậy, đây nhất định là ảo giác. Anh ta nói như thế chỉ là phụng chỉ làm việc.
“Để nói sau!” Cô vẫy tay tạm biệt, đi tới hướng hoàng cung.
Đỗ Tử Bân lưu luyến nhìn chăm chú vào bóng dáng cô, mãi cho tới khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới bảo xa phu quay đầu ngựa lại, đi tới bộ Hình.
Vân Ánh Lục tới Thái y viện, sai Tiểu Đức Tử đi chuẩn bị, hôm nay bắt đầu kiểm tra phụ khoa cho toàn bộ hậu cung. Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, nói hôm nay toàn bộ phụ nữ trong hậu cung đều tập trung đến Ngự y phường, đo để may y phục mùa hè, trong các tẩm cung không còn người nào, việc này e là phải chờ thời gian sau.
Cung nữ trong cung, mỗi một quý được may quần áo một lần, mỗi lần ba bộ, kiểu dáng và loại vải đều giống nhau, giống như đồng phục vậy. Nhóm phi tần thì y theo cấp bậc khác nhau, có thể chọn kiểu dáng, vải vóc để may cho mình y phục mà mình thích. Còn là phi tần từ cấp bậc Thục nghi trở lên, còn có thể may mấy bộ y phục cung đình, khi tham dự các hoạt động triều đình tổ chức thì mặc.
Mỗi một quý may quần áo, ở hậu cung không thua gì lễ mừng năm mới, nhóm phụ nữ líu ra líu ríu, cười cười nói nói, ở Điện Nghị Chính xa xa, các đại thần thượng triều cũng còn nghe thấy.
Công việc của Vân Ánh Lục là phục vụ cho phụ nữ ở hậu cung, đối tượng phục vụ không có ở đây, cô chẳng khác nào là được nghỉ. Cô không phải là người thích rảnh rỗi, nhớ ra là cho tới bây giờ cũng chưa tới vườn thuốc của Thái y viện xem, hôm nay có thời gian rảnh rỗi, mới cầm theo một cái cuốc nhỏ và giỏ đựng thuốc, còn chưa đi đến cửa Thái y viện, mấy cung nữ đã người đẩy người kéo, cười đùa đứng ở ngoài cửa. Trong đó có một cung nữ mặt hơi sưng, chung quanh mắt xuất hiện một mảng ban đỏ, còn có những mụn nhỏ, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi không ngừng.
“Vân thái y.” Mấy người vừa thấy Vân Ánh Lục, mỉm cười đỏ mặt, vội thi lễ.
“Cô tới khám xem mặt làm sao à?” Vân Ánh Lục dùng nụ cười ôn hòa hồi đáp, hỏi.
Cung nữ trên mặt có ban đỏ vội gật đầu không ngừng, “Thật sự là ngứa chịu không nổi, ban đêm thì càng ngứa hơn. Tôi cũng rất sạch sẽ, không biết làm sao lại mắc cái bệnh đáng ghét này, không có cách nào, đành phải đến phiền Vân thái y.”
Vân Ánh Lục buông cái giỏ xuống, bảo Tiểu Đức Tử mang nước tới, rửa sạch tay mình, rồi dẫn cung nữ đi vào phòng khám. Thái y nhìn thấy cô được các cung nữ vây quanh, trong mắt không khỏi lộ ghen tị.
“Đây gọi là bệnh dị ứng mùa xuân, bởi vì thường xuyên xuất hiện vào mùa hoa đào nở rộ, cho nên cũng gọi là dị ứng hoa đào. Da của cô có vẻ mẫn cảm, cũng do làn da cô mẫn cảm, trên tay có vi khuẩn, nên cố gắng không được dùng tay gãi. Tôi dạy cho cô một phương pháp, lấy đậu xanh và gạo tẻ vo sạch, ngâm nửa giờ. Cho vào nồi thêm nước lạnh, rồi cho vào một ít hoa tường vi khô, sau khi đun sôi, giữ nguyên độ lửa một lúc, rồi bỏ bã đi, đổ đậu xanh và gạo tẻ lúc trước đã ngâm vào trong nồi nấu tiếp, sau khi nấu chín rồi lại cho hoa tường vi vào, nấu thêm một chút nữa là được, ăn trong hai ngày, những vết mụn trên mặt cô sẽ hết. Ngoài ra, cũng phải hạn chế ăn đồ ăn có nhiều mỡ.” Vân Ánh Lục vừa nói vừa rút ra một tờ giấy, viết phương thuốc.
“Vân thái y, có phương thuốc phòng bệnh này không?” Người cung nữ chống tay vào cằm, nhìn khuôn mặt thanh tú của Vân Ánh Lục không dời mắt.
“Có, mỗi ngày sáng tối đều pha một ly nước mật ong hoặc là mỗi ngày dùng mười quả táo đỏ đun nước uống ba lần, ăn nhiều cà rốt một chút, có thể phòng bệnh dị ứng này.”
“Nghe tưởng đơn giản vậy, nhưng xem chừng món cháo tường vi kia cũng khá phức tạp.” Cung nữ bị bệnh dị ứng mùa xuân kia chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Bệnh khác nhau thì dùng thuốc khác nhau, nếu cô sợ phiền, tôi chuẩn bị cho cô.” Vân Ánh Lục nói.
Hai mắt tiểu cung nữ sáng rỡ, “Sao tôi có thể không biết xấu hổ thế được?”
Mấy cung nữ khác dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn cô ấy, ước gì chính mình cũng có thể mắc bệnh, có thể làm cho Vân thái y tự mình săn sóc.
“Tôi là một thầy thuốc, đó hẳn là việc cần làm.” Vân Ánh Lục cười nhẹ, đứng dậy đi đến hướng phòng thuốc.
“A, các cô nương, sao lại ở đây cả thế này, không đi đo may y phục mới sao?” La công công tay cầm phất trần, lau mồ hôi từ bên ngoài đi vào, tấm tắc chép miệng, “Ở Thái y viện vẫn mát mẻ, bên ngoài nóng khủng khiếp.”
Mấy cung nữ vội đứng dậy, “La công công khỏe không, chúng tôi tới tìm Vân thái y khám bệnh.”
“Đừng không có việc cũng tới phiền Vân thái y, làm Vân thái y mệt muốn chết ấy, hoàng thượng sẽ…” La công công đưa mắt nhìn sang mấy thái y đang dựng thẳng lổ tai, vội nuốt lời còn chưa nói trở lại, “Vân thái y đâu rồi?”
“Tôi ở đây.” Vân Ánh Lục xách theo một cái giỏ đựng đầy thuốc đi ra, “La công công, có chỗ nào không khoẻ hay sao?”
“Ta không có việc gì thì không thể tới gặp Vân thái y sao?” La công công nói đùa, ông ấy cũng thấy Vân thái y nhìn thật là tươi mát, đáng yêu, quả là khác biệt với những người phụ nữ khác trong cung.
Vân Ánh Lục cười cười, “Đương nhiên có thể, nhưng La công công là người rất bận rộn, tìm tôi là có việc rồi!”
La công công vẫy vẫy phất trần, “Thật là để Vân thái y đoán trúng rồi, hoàng thượng nói thời tiết dần dần chuyển nóng, Vân thái y vừa mới tiến cung, sợ là không có y bào mặc mùa hè, nên nhân dịp may y phục cho các cô nương, cũng ban thưởng cho Vân thái y vài bộ y phục để mặc.”
Vân Ánh Lục buông giỏ thuốc trong tay xuống, gương mặt đang tươi cười nghiêm lại, “Hoàng thượng nói “ban thưởng” y phục cho tôi?”
La công công gật gật đầu, chưa từng nghĩ đến, hoàng thượng lại tinh tế như vậy, chưa thấy đối với ai tốt như vậy, thái y trong Thái y viện, người nào mà chả mặc y bào dày bịch vào mùa hè, nhưng ngài chỉ thương có mỗi Vân thái y bị nóng.
Vân Ánh Lục lửa giận bốc tới đầu, “La công công, xin hỏi hiện tại Lưu hoàng thượng đang ở đâu?”
“Hoàng thượng mới vừa hạ triều, hiện tại hẳn là đang ở chỗ mấy nương nương.”
“Vậy phiền ông dẫn tôi theo cùng, tôi muốn trực tiếp gặp mặt Lưu hoàng thượng nói lời cảm ơn.” Vân Ánh Lục nói có chút không tự nhiên, cố gắng bình tĩnh mà đưa giỏ thuốc cho mấy cô cung nữ, “Cứ dựa theo phương thuốc tôi viết trong đó mà làm, hiện giờ tôi có chuyện khác, nếu có gì không hiểu, lại đến hỏi tôi.”
“Vân thái y, mấy chúng tôi cũng tới Ngự y phường, chúng tôi đi cùng ngài qua đó, không phiền công công.” Các cung nữ xung phong nhận việc nói.
“Ta cũng phải đi Ngự y phường gặp hoàng thượng, vậy cùng đi thôi!”
Một đám người hi hi ha ha ra khỏi Thái y viện, không ai phát giác Vân Ánh Lục tức giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét.
Lưu Huyên Thần đặc biệt tới gặp Cổ Lệ. Trong ba vị tân Thục nghi, thân phận của nàng là tôn quý nhất, công chúa của Ba Tư, cũng còn có một nguyên nhân khác, đó là ngày hôm qua ở trong xe Đỗ Tử Bân có nhắc tới thương nhân Ba Tư, hắn có để tâm, nếu hắn nhớ không lầm, đêm đó sau khi thích khách xuất hiện ở hậu cung, đỉnh điện mà thích khách dáng người nhỏ bé xuất hiện là ở trong tẩm cung của Cổ Lệ. Sau đó, hắn nghe nói bởi vì hắn quyết định lâm hạnh Nguyễn Thục nghi, công chúa Cổ Lệ và Viên Diệc Ngọc đánh nhau. Công chúa Cổ Lệ cầm một cây roi dài, vù vù quất gió, tốc độ xuất quỷ nhập thần.
Công chúa Cổ Lệ am hiểu mã cầu, khiêu vũ, quyến rũ kiều diễm còn hơn cả hoa mẫu đơn, ngang ngược tùy hứng, những cái này hắn đều biết rõ, hắn chỉ không biết Cổ Lệ còn có võ nghệ không tồi.
Hắn thật sự có hứng thú với Cổ Lệ nên đến đây. Tan triều, đã nghĩ tới phải biểu đạt tình cảm, ân cần thăm hỏi công chúa Cổ Lệ.
Cổ Lệ bĩu môi, nhìn trên bàn bày đầy lăng la trù đoạn*, người ở trong cung này không ai dám chọn tơ lụa màu đỏ. Nàng chỉ thích màu đỏ, chỉ có màu đỏ mới có thể làm tôn nên khí chất và nhiệt tình như lửa bên trong nàng.
*Lăng la trù đoạn: bốn loại lụa quý của Trung Quốc.
“Ái phi, có chọn được thứ nàng thích không?” Lưu Huyên Thần đi vào Ngự y phường, trước mặt phi tần đầy phòng, không hề kiêng dè ôm vòng eo Cổ Lệ, nàng thụ sủng nhược kinh* quay đầu lại, vội lộ ra vẻ mặt tươi cười, khóe mắt liếc sang Viên Diệc Ngọc đứng cách đó không xa, nàng cười càng lúc càng tươi.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, thôi thì đọc đi đọc lại thấy để nguyên câu Hán việt này xuôi hơn là diễn giải ra bằng tiếng Việt.
“Hoàng thượng, người thích thần thiếp mặc váy màu gì nào?” Nàng cất giọng nhõng nhẽo hỏi.
“Ái phi mặc gì nhìn cũng đẹp.” Lưu Huyên Thần cười có chút xấu xa, ghé sát bên tai nàng nói, “Không mặc gì càng đẹp hơn.”
Cổ Lệ càng cười rung cả người, “Buổi tối hoàng thượng đến cung của thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ để hoàng thượng nhìn cho thích mắt.”
“Ừ, đề nghị không tồi. Ái phi, có thích cuộc sống trong hoàng cung không?” Lưu Huyên Thần kéo tay nàng, ngước mắt lên.
“Thích, ở đây có hoàng thượng này, sao thần thiếp có thể không thích được!”
“Không nhớ phụ hoàng, mẫu hậu và các bằng hữu của nàng?”
“Thần thiếp có hoàng thượng, sẽ không còn thấy nhớ họ nữa.” Cổ Lệ lấy lòng nói, nhìn thấy các phi tần khác vừa ghen tị lại vừa hâm mộ nhìn nàng, càng thêm vui vẻ như mở cờ trong bụng, mặt tươi như hoa.
“Hoàng thượng, thần thiếp chọn màu tím có được không?” Ấn Tiếu Yên đứng ở cái bàn đầu tiên, dịu dàng tao nhã mỉm cười.
Lưu Huyên Thần ngẩng đầu nhìn một cái, “Tùy nàng, Viên ái phi chọn màu lam có phần hợp với tư thế oai hùng, khí chất hiên ngang của nàng, về phần Nguyễn ái phi…”
“Muội muội, hoàng thượng gọi muội đấy!” Ấn Tiếu Yên đi tới góc tường, khẽ đẩy Nguyễn Nhược Nam vẫn đứng đó giống y như tượng gỗ.
Nguyễn Nhược Nam hoảng hốt ngước mắt lên, hai mắt vô hồn, “Hoàng thượng…” Nàng mấp máy môi, trong mắt ẩn ẩn có tầng nước mắt hiện lên.
“Sao vậy, không có loại vải mà nàng thích sao?” Lưu Huyên Thần cười hỏi.
“Màu sắc nhiều như vậy, lại có lụa tơ tằm còn có lăng la, có các loại trù đoạn, sợ là cô ấy hoa mắt, chưa chọn được thôi!” Cổ Lệ khinh miệt liếc sang Nguyễn Nhược Nam.
“Thần thiếp chọn màu vàng nhạt là được rồi.” Nguyễn Nhược Nam cúi đầu, lại lui về góc tường, Ấn Tiếu Yên quan tâm đi tới đó, hai người nói chuyện.
Đôi mắt đẹp của Lưu Huyên Thần nhíu lại, đột nhiên phát hiện những ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào hắn nhất tề soàn soạt chuyển hướng ra bên ngoài.
“Là Vân thái y, Vân thái y.” Cung nữ đứng bên ngoài vui mừng rạo rực cười nói.
“Thật vậy sao? Ở đâu, ta xem nào.”
Lưu Huyên Thần bật cười rồi thở dài, hắn thừa nhận hắn nghe thấy tên này, cũng sẽ không nhịn được mà nhìn khắp nơi tìm bóng dáng người này. Vân Ánh Lục đang đứng cạnh cánh cửa, cánh cửa của Ngự y phường có chút cao, trong phòng thấp hơn, đứng ở chỗ đó, giống như là nhìn xuống trong phòng.
Nhìn đâu cũng thấy oanh oanh yến yến, có xinh đẹp, có phong tình, nhưng vì sao mà ai cũng đều để ý tới một người mặc y bào rộng thùng thình, Vân thái y mảnh khảnh có một đôi mắt to hấp dẫn ở đâu?
Lưu Huyên Thần thật sự rất hiếu kỳ đáp án này rốt cuộc là gì?
Nhìn tiểu thái y, nhìn thấy đôi môi anh đào màu hồng nhạt kia, hắn không ngừng xuất hiện ý tưởng muốn chạm vào. Hắn thật sự rất muốn biết chạm vào sẽ có cảm giác gì?
Thế nhưng làm sao hắn có thể hôn lên môi một người đàn ông được?
Thời gian thượng triều, hắn ngồi trên long ỷ, đưa mắt nhìn văn võ đại thần đứng đầy trong điện, trong đó cũng không thiếu người tuổi trẻ anh tuấn, hắn quan sát môi bọn họ, không nói tới chuyện bị kích thích, ngay cả tưởng tượng tới chuyện chạm vào cũng thấy ghê tởm.
Điều này chứng minh không phải hắn cảm thấy hứng thú với đàn ông, mà là chỉ có cảm giác khác thường với người đàn ông duy nhất là Vân Ánh Lục mà thôi.
Tựa như giờ phút này, trong lòng hắn là Cổ Lệ yêu kiều quyến rũ, còn có một đám phi tần chờ được nhào vào lồng ngực hắn, nhưng trong mắt hắn lại chỉ nhìn thấy một mình Vân Ánh Lục.
“Lưu hoàng thượng, xin hỏi gần đây có phải tôi đã có cống hiến đặc biệt gì cho triều Ngụy không?”
Vì hai từ “ban thưởng” của Lưu Huyên Thần, làm cho Vân Ánh Lục cảm thấy rất không được tôn trọng, cô cũng không phải là không có y phục để mặc, cũng không phải ăn xin đầu phố, cần phải để đại gia cao cao tại thượng hắn bố thí cho cô?
Vân Ánh Lục tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lưu Huyên Thần, nhấc chân lên, bước qua ngưỡng cửa, đi tới hướng hắn. Nhưng không ngờ rằng chân chưa nhấc khỏi ngưỡng cửa, cô lại bước vội, bị vấp, trọng tâm không vững, thân thể cô đột nhiên nghiêng về phía trước, ngã thẳng xuống hướng cái bàn đặt ở cạnh cửa.
“Á!” Chúng mỹ nữ cùng nhau hét lên sợ hãi, mọi người đều sợ tới mức ngây ra như phỗng.
Ngã thế này, còn không phải sứt đầu mẻ trán sao.
Lưu Huyên Thần trong lòng kinh hãi, vội vàng đẩy Cổ Lệ ra, lao người tới, đưa tay muốn đỡ. Vân Ánh Lục giống như là một quả đạn pháo được bắn ra, lao quá nhanh về phía trước, hắn đón được người, nhưng không có cách nào để chân đứng vững, đành phải theo lực đẩy, cùng cô ngã ra sau.
“Bịch!” Đầu hoàng thượng đập mạnh một tiếng xuống mặt sàn. Chúng mỹ nữ nghẹn họng nhìn trân trân.
Nhưng đây còn chưa phải là toàn bộ nguyên nhân. Nguyên nhân khác chính là Vân thái y mới vừa ngã lúc trước đã đem hoàng đế làm đệm thịt, giờ đây toàn bộ thân thể đang đè lên người hoàng thượng, mắt kề mắt, môi kề môi, dán sát vô cùng, không một khe hở.