“Ầm” Một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên trên không trung từ phía đằng xa, ngay sau đó, ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe qua, ánh chớp chiếu sáng khuôn mặt kiều diễm của Cổ Lệ, thấy rõ ánh mắt sợ hãi nôn nóng. Vẻ mặt Cổ Lệ mang một chút lo âu, vừa giống bất đắc dĩ, vừa giống bất an, cả người nàng chấn động, cảm giác như tia chớp kia bổ trúng chính mình.
Mưa rơi xuống dày đặc, chỉ chốc lát, đã trở thành vừa mau vừa nặng hạt, tí tách đập vào mái hiên. Mưa ào ào dội xuống mái hiên như trút nước, màn mưa bao phủ lên màn đêm ngoài cửa sổ vốn sâu thẳm tịnh mịch một bức màn mông lung, tiếng mưa rơi cơ hồ cũng nhấn chìm tiếng nói chuyện trong phòng.
“Cổ Thục nghi, cô xem mưa lớn như vậy, chúng ta có nên đợi mưa tạnh mới xuất cung hay không?” Vân Ánh Lục nhìn ngó bốn phía, trong phòng thuốc ngay cả cái ô che cũng không có.
Cổ Lệ thu hồi tụ kiếm, chạy ra ngoài cửa nhìn một hồi, quay đầu lại: “Ngươi bớt dông dài đi, một khắc cũng không có thể chậm trễ. Lấy cho bản cung một ít ma phí tán, còn cả mấy loại thuốc bột bạch dược Vân Nam*.”
*Bạch dược Vân Nam: loại thuốc cầm máu, loại thuốc này rất nổi tiếng.
“Cổ Thục nghi, đó đều là chuyện nhỏ.” Vân Ánh Lục hảo tâm nhắc nhở, “Không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng tôi chỉ am hiểu về phụ khoa, chuyện có liên quan tới mạng người, cô không nên vì bệnh gấp mà tìm bừa thầy thuốc. Cô xác định là tôi làm có được không?”
“Ngươi không làm được cũng phải đi, làm được cũng phải đi, trừ ngươi ra, không còn người nào khác cả.” Cổ Lệ cắn răng, nôn nóng tới độ mắt sắp phun ra lửa, nàng không kiên nhẫn phất tay, “Ngươi đã rõ chưa?”
Mưa dường như là lớn hơn nữa, giống như muốn mang hồng trần bao phủ Thái y viện.
Vân Ánh Lục thu dọn xong hòm thuốc, đeo lên lưng, ngước đôi mắt trong trẻo, chờ đợi chỉ thị của Cổ Lệ. Cổ Lệ đưa tay kéo xuống hai bộ quần áo được treo trên tường, cẩn thận đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Thời tiết như vậy, là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.”
Phảng phất như đáp lại nàng, tiếng sấm ầm ẩm nổi lên, chấn động cả căn phòng, nàng kinh hoàng, rồi đột nhiên xoay người nhìn thấy màn mưa ngoài cửa bị gió thổi bạt, vang lên tiếng lộp bộp.
Cổ Lệ ném cho Vân Ánh Lục một bộ quần áo, đợi Vân Ánh Lục mặc xong, nàng vung tay, bổ về phía sau gáy Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục chỉ kịp chớp mắt, rồi lập tức mất đi ý thức.
Cổ Lệ ôm lấy Vân Ánh Lục, vác lên vai, búng tay tắt ngọn đèn dầu trong phòng thuốc, đạp chân một cái, xoay người rồi biến mất trong màn mưa dày đặc.
Thời điểm từ từ tỉnh dậy, trước mắt mơ mơ hồ hồ, Vân Ánh Lục xoay xoay cổ, cảm giác đầu nặng như trì, vừa nặng lại vừa đau. Cô chậm rãi ngồi dậy, cảnh vật chung quanh dần dần rõ ràng, một mùi kỳ lạ, là mùi máu tươi có lẫn mùi ẩm thấp xông vào mũi. Gian phòng này nhìn rất quen mắt, cô cẩn thận nhìn kỹ, đúng, cô đã tới đây, là khách điếm mà Thác Phu, thương nhân Ba Tư lần trước muốn cô mang thư vào cung đã ở.
“Thác Phu, Thác Phu!” Chiếc váy đỏ tươi của Cổ Lệ ướt đẫm, dính sát vào thân thể tuyệt đẹp, giọt mưa dọc theo váy rơi xuống, tiếng tí tách hòa cùng tiếng rên đau đớn của người nằm trên giường.
“Chàng đã tỉnh lại chưa?”
Mặt Thác Phu trắng bệch như tờ giấy, một mũi tên cắm sâu trên ngực hắn, trước ngực bị máu nhuộm đỏ, trên giường cũng dính đầy máu. Hắn ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi ngất, không biết đã qua bao nhiêu canh giờ.
“Chủ nhân, công chúa đã tìm thầy thuốc tới đây cho người rồi.” Thị vệ của hắn vẻ mặt nghiêm trọng đứng ở đầu giường nói.
“Ta không cần thầy thuốc gì hết, chết đi cũng tốt.” Thác Phu đau đớn lắc đầu, “Ta xa xôi ngàn dặm đuổi tới Đông Dương, cho rằng nàng bị ép không còn cách nào mới phải tới hòa thân, không ngờ rằng trái tim nàng đã thay đổi, đã thay đổi… Hiện tại, không phiền nàng lo lắng, nàng trở lại trong cung làm phi tần đi…” Cứu sống rồi thế nào, trái tim hắn đã chết. Thác Phu tức giận trừng mắt nhìn Cổ Lệ, một đôi mắt màu đỏ như máu.
“Không, ta nhất định phải cứu chàng.” Cổ Lệ hét lớn, xé mở khoảng áo trước ngực hắn ra, để hở miệng vết thương.
“Ta không cần nàng cứu…” Hắn vung tay ra sức ngăn cản nàng, “Ta không muốn nàng cứu.”
“Thái y chết tiệt kia, ngươi đã tỉnh chưa?” Cổ Lệ giậm chân, điên cuồng gào thét.
“Tôi đã tỉnh được một lúc rồi, cô nói cô sẽ cứu, tôi nghĩ không cần tôi phải động thủ.” Vân Ánh Lục đứng ở sau lưng nàng đã một lúc rồi, cô đã thấy rõ miệng vết thương kia, cũng không phức tạp, thế nhưng là do tên bắn, thương nhân Ba Tư này sao lại bị người khác coi là thú săn vậy?
Nghe hai người họ nói chuyện, dường như từ trước hai người đã có chuyện gì đó.
“Không cần ngươi, ta mạo hiểm trong mưa mang ngươi tới đây làm gì chứ? Ngươi có biết ngươi quan trọng* thế nào không?” Cổ Lệ hung tợn trợn mắt lườm cô, rồi đứng ra nhường chỗ cho cô.
*Chỗ này Cổ Lệ dùng từ trầm(沉), mình chuyển thành quan trọng, nhưng bạn Ánh Lục lại cố tình hiểu thành nặng.
“Gần đây tôi chưa hề cân.” Vân Ánh Lục thản nhiên nói, cúi người xuống, kiểm tra miệng vết thương xấu xí kia.
Vậy mà khi Thác Phu nhìn thấy là cô, cũng không chịu an phận như trước, nâng tay lên, đẩy cô ra, “Tránh ra, ta hận đám người trong cung các ngươi thấu xương…” Hắn vùng vẫy muốn đứng lên, bỗng dưng chạm nhẹ vào vết thương, đau tận xương cốt, hắn hít một hơi, máu tươi lại phun ra từ miệng vết thương.
Cổ Lệ đột nhiên cúi sấp người xuống, đè lên người hắn, không cho hắn vùng vẫy nữa.
“Không cần…” Miệng nàng dán sát bên tai hắn, nàng cực kỳ thống khổ, “Thác Phu, không cần phải tra tấn thiếp nữa…” Hơi thở mang theo hơi nóng và nỗi sợ hãi, run rẩy của nàng, xuyên qua màng tai của hắn, mỗi một lần va chạm đều làm trái tim hắn run lên, hắn nhắm hai mắt lại.
“Chỉ cần chàng đồng ý chữa trị…một khi chữa khỏi, thiếp sẽ theo chàng về Ba Tư…”
“Thật vậy sao?” Thác Phu ngây người, đã quên giãy giụa, ngực hắn kịch liệt, kịch liệt phập phồng, có thể cảm thấy rõ ràng thân thể mềm mại và ấm áp của nàng.
“Là thật, sau này, nếu chúng ta không khắc khẩu, sẽ rất tốt, vĩnh viễn không thể chia lìa.” Cổ Lệ gắng gượng tìm cách mỉm cười.
Con ngươi trong mắt Thác Phu co rút lại, trong lòng bỗng dưng chấn động, mấy câu nói ngắn ngủi này giống như là linh đơn thần dược, làm cho thân thể nặng nề của hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, ở chỗ sâu trong đáy lòng, dâng lên một cảm giác ngọt ngào đã lâu không thấy.
Hắn yên tĩnh lại, ngừng giãy giụa, ánh mắt nồng nàn và chân thành nhìn Cổ Lệ. Cổ Lệ đón ánh mắt hắn, ánh mắt sắc lạnh như ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao, nhưng vô cùng dịu dàng.
“Dùng ma phí tán, mau!” Cổ Lệ xoay đầu qua, nhanh chóng ghé sát bên tai Vân Ánh Lục, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói.
Sau đó, nàng lại quay người lại cúi xuống, dùng ánh mắt đầy mê hoặc nhìn Thác Phu.
Vân Ánh Lục dời tầm mắt, cô rút từ trong hòm thuốc ra một con dao nhỏ, thừa dịp khi Thác Phu bị sắc đẹp mê hoặc, bôi lên chung quanh miệng vết thương một lớp ma phí tán. Thác Phu rên lên một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cổ Lệ khẽ thở ra một tiếng, nhíu mày nhìn Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục đặt con dao xuống, cẩn thận rắc thuốc tiêu viêm lên miệng vết thương, thân thể Thác Phu trong hôn mê khẽ giật giật. Cô lại cầm con dao lên, mũi dao xuyên vào da thịt hắn, đâm vào phần da thịt bên trong, tiếp theo, cô dùng lực một chút, rút mũi tên ra khỏi cơ thể Thác Phu, máu bắn lên đầy người Vân Ánh Lục.
Cổ Lệ không đành lòng nhắm mắt lại, liếc một ánh mắt sai khiến sang thị vệ của Thác Phu, hai người lặng lẽ ra khỏi phòng.
“Bản công chúa không phải đã truyền tin cho các ngươi, bảo các ngươi nhanh chóng rời khỏi Đông Dương, vì sao còn muốn cố chấp xông vào hoàng cung?” Nàng phẫn nộ hỏi.
Thị vệ thở dài, “Tính tình của chủ nhân, công chúa hẳn là phải hiểu rõ hơn so với chúng tiểu nhân. Chủ nhân đối với công chúa là tình sâu như biển, cho dù sinh tử cũng không thể rời xa. Đột nhiên công chúa nhân khi chủ nhân xuất ngoại buôn bán tới triều Ngụy xa xôi này, chủ nhân giống như phát điên, ngày đêm đuổi gấp tới Đông Dương, vốn định đuổi theo đội ngũ tiễn đưa, cướp lấy công chúa. Không ngờ rằng đội ngũ đi quá nhanh, tới khi chúng ta đuổi kịp, công chúa đã vào hoàng cung. Chủ nhân tìm được sứ thần Ba Tư, muốn nhờ hắn hỗ trợ, cứu công chúa ra. Sứ thần mắng chửi chủ nhân một hồi thậm tệ, sau đó ra lệnh cho chúng ta phải lập tức rời khỏi Đông Dương. Chủ nhân làm sao nghe theo, chúng ta bèn chuyển tới khách điếm ở vùng ngoại ô này, rồi tìm kiếm cơ hội. Trùng hợp ngày đó gặp được thái y chữa bệnh từ thiện, chủ nhân đưa cho thái y một phong thư nhờ chuyển tới công chúa, mới liên hệ được với công chúa. Thế nhưng, công chúa người lại…” Cổ họng của thị vệ nghẹn lại, không nói được nữa.
Trong lòng hắn, tuy rằng Cổ Lệ là công chúa cao quý, nhưng hắn cho rằng nàng không xứng với chủ nhân. Chủ nhân là thương nhân nước Ba Tư tuổi trẻ đầy triển vọng, giữ mình trong sạch, rất được mọi người tôn kính. Một lần trên chợ, chủ nhân gặp được công chúa Cổ Lệ lén trốn ra khỏi cung, công chúa và chủ nhân vừa gặp đã yêu. Ngay từ đầu chủ nhân vẫn luôn ghi nhớ thân phận cách xa, không có hành động gì, chính là Cổ Lệ chủ động nhào vào lồng ngực chủ nhân, hết sức dịu dàng, cũng ưng thuận cả đời sẽ không xa rời, lúc này chủ nhân mới động tâm, đánh cược dâng hiến toàn bộ trái tim quý giá cho công chúa.
Từ đó về sau, hàng đêm công chúa lén ra khỏi cung, cùng chủ nhân “cá nước tương giao”, yêu đương triền miên, lưu luyến không thể chia lìa. Sau một năm ân ái, chủ nhân ám chỉ có nên mời người tới hoàng cung cầu thân hay không, sớm ngày cùng kết thành mối nhân duyên tuyệt vời cùng công chúa. Chỉ cần nhắc tới việc này, Cổ Lệ sẽ nói gần đây tâm tình quốc vương không tốt, cứ để từ từ.
Nhưng lần chờ đợi này đợi được công chúa được gả tới một đất nước xa xôi.
Ở Đông Dương, biết bao khó khăn mới có thể liên lạc được với Cổ Lệ. Cổ Lệ sai người mang thư ra, trong thư, từng câu từng chữ đều lạnh lùng như băng tuyết. Nói gì mà thân phận của nàng từ khi sinh ra tới giờ, cũng chỉ có thể xứng với quân vương, tình cảm lưu luyến với chủ nhân sớm đã bay theo gió, bảo chủ nhân đừng tưởng nhớ, nhanh chóng quay về Ba Tư.
Chủ nhân không thể tin đây là công chúa với tình yêu mãnh liệt như lửa viết, mạo hiểm mạng sống xâm nhập hoàng cung, muốn hỏi cho rõ ràng ngay trước mặt. Cung điện trong hoàng thành nhiều như cây rừng, đâu thể nào biết được công chúa ở tòa cung điện nào. Trùng hợp, bị đương kim hoàng thượng triều Ngụy gặp được, nếu không phải có người cứu giúp, nhóm người bọn họ sợ là không thể trở về toàn thây.
Thế nhưng chủ nhân lại bất hạnh trúng một mũi tên vào ngực.
“Chủ nhân của ngươi rõ ràng khôn khéo lợi hại, vì sao lại không chịu hiểu như vậy? Bản cung đã là hoàng phi của Đông Dương, nếu rời đi, nhất định sẽ khiến cho hai nước phân tranh, đây đã không phải chỉ là một chuyện tình cảm nhỏ nhặt, mà là quốc sự.” Cổ Lệ lạnh lùng nói.
Thị vệ không nói gì, nhìn màn mưa to ngoài cửa, trong lòng thật sự thấy bi ai thay chủ nhân. Vẻ mặt Cổ Lệ bình tĩnh, xoay người nhìn Vân Ánh Lục lấy kim ra, chăm chú cúi người cẩn thận khâu từng mũi trên miệng vết thương của Thác Phu.
Nhìn lại đoạn tình cảm trong quá khứ, nàng chỉ có thể cố gắng hết mức tới thế.
Nàng thừa nhận nàng có yêu Thác Phu, say đắm thân thể hắn, thâm tình của hắn. Nhưng dù sao địa vị cách xa nhau quá nhiều, nàng tỉnh táo lại thấy rằng bọn họ chỉ có thể có quan hệ là tình nhân, chung quy nàng phải là hoàng phi hoặc là hoàng hậu của một nước nào đó, nàng thích được vạn người tung hô, thích hưởng thụ vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Gả tới nước Ngụy xa xôi này, nàng vốn chỉ là thực hiện sứ mệnh của một công chúa, trong lòng còn có một chút lưu luyến với Thác Phu. Nhưng từ khi nhìn thấy Lưu Huyên Thần, trái tim đột nhiên xuất hiện một ham muốn chinh phục mãnh liệt. Nàng thích hoàng thượng anh tuấn này, nàng phải làm hắn điên cuồng vì nàng, thần phục dưới gấu váy nàng.
Thác Phu, trong khoảnh khắc đó, nàng đã sớm quên sạch.
Đêm qua vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào và la hét, nàng nhạy bén ý thức được là Thác Phu đến đây. Trong tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể mạo hiểm mặc y phục dạ hành vào, trèo lên mái nhà yểm hộ cho nhóm Thác Phu rời đi, rồi lợi dụng bóng đêm, lặng lẽ kín đáo hồi cung. Nếu nàng không ra tay cứu giúp, Thác Phu đã bị bắt. Cùng là người Ba Tư, hoàng thượng nhất định sẽ liên tưởng đến có quan hệ với nàng.
Nàng biết Thác Phu bị thương, còn bị vây trong thành Đông Dương. Trong thư của Thác Phu có để lại địa chỉ, nàng nhất định phải tìm được hắn trước quân lính, giúp hắn chữa lành vết thương, mới có thể thoát được kiếp nạn này.
Người biết Thác Phu, chỉ có Vân thái y, thật sự là ông trời phù hộ.
“Ngày mai bản công chúa sẽ dẫn thái y tới đây một chuyến kiểm tra lại vết thương cho chủ nhân của ngươi, chờ khi vết thương lành lại, cho dù là dùng biện pháp gì, bỏ thuốc hay là đánh ngất, ngươi cũng phải mang chủ nhân của các ngươi rời khỏi Đông Dương cho bản công chúa.”
“Công chúa, cô đã muốn hoàn toàn đoạn tuyệt như vậy, vì sao vừa rồi còn muốn cho chủ nhân một tia hy vọng?” Thị vệ không nhịn được nói.
Thân thể Cổ Lệ run rẩy, “Nếu nói thẳng ra như vậy, hắn sẽ nhận chữa trị hay sao? Cho dù bản công chúa không còn yêu hắn, nhưng cũng không muốn hắn chết. Duyên phận như nước, chảy qua sẽ không có thể quay đầu lại. Bản công chúa hiện đã là hoàng phi của nước Ngụy, đây là sự thật chúng ta đều phải đối mặt. Thác Phu sẽ gặp được một cô gái tốt.”
Thị vệ đau đớn lắc đầu.
Hai người trở lại, đi vào phòng, Vân Ánh Lục khâu mũi khâu cuối cùng, màu đỏ trên mặt Thác Phu đã biến mất, hô hấp đã bình ổn, ngực cũng không còn kịch liệt phập phồng nữa.
Vân Ánh Lục để lại mấy gói thuốc, dặn dò thị vệ sắc như thế nào, cách mấy canh giờ uống một lần. Thị vệ gật gật đầu, bất lực nhìn Thác Phu đang nằm trên giường.
“Chúng ta phải về cung, ra ngoài thời gian rất lâu rồi, nếu để người khác phát giác, sự tình sẽ rất phiền phức.” Cổ Lệ nói.
Thị vệ dẫn hai người ra khỏi cửa lớn của khách điếm, mưa đã nhỏ lại. Nhưng khi hai người ra ngoài, quần áo vẫn bị ướt đẫm, dính sát vào người, vô cùng khó chịu.
“Không cần đánh ngất tôi.” Vân Ánh Lục nhìn Cổ Lệ lại nâng cánh tay lên, nói.
“Không phải bản cung muốn đánh ngất ngươi, mà là…” Cổ Lệ dùng một chút sức, vác Vân Ánh Lục lên, “Phải vác ngươi.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“À!” Vân Ánh Lục thở nhẹ một tiếng, cảm thấy thân thể mình đột nhiên bay lên không, người đã lên tới trên nóc nhà.
Đây có phải là công phu vượt nóc băng tường, người nhẹ như chim trong sách vẫn nói hay không, cô ngạc nhiên mở lớn mắt, liều mạng ôm chặt lấy Cổ Lệ, hai người nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, cành cây, cũng không mất bao lâu, hoàng thành cao cao đã ở ngay trước mắt.
“Tiểu y quan, bản cung nói cho ngươi biết, từ khi ngươi giúp Thác Phu truyền tin, ngươi đã lên cùng một chiếc thuyền với bản công chúa. Nếu ngươi nói bừa một câu, đầu ngươi sẽ rời chỗ.” Cổ Lệ thở hổn hển một chút, buông Vân Ánh Lục ra.
Vân Ánh Lục khẽ cau mày, “Mỗi lần cô nói chuyện với tôi, kết thúc bao giờ cũng đề cập tới một vấn đề à?” Lần trước khi nghiệm thân tú nữ cũng thế.
“Ngươi nhớ kỹ là được rồi. Ngày mai, nếu ngươi tìm ra khách điếm, thay thuốc cho Thác Phu, chuyện về sau, ngươi cũng đừng quan tâm.”
“Ngày mai tôi đi làm, làm thế nào mà xuất cung hả?” Vân Ánh Lục nóng nảy, dường như xin nghỉ không hề dễ đâu!
“Bản cung đã sớm nghĩ biện pháp cho ngươi rồi.” Cổ Lệ lạnh lùng cười, vung cánh tay, Vân Ánh Lục chớp mắt, hai người đã rơi xuống bên trong bức tường của hoàng cung.
“Tiểu y quan, ngươi tự về đi!” Cổ Lệ đạp chân một cái, trước mắt Vân Ánh Lục đã không còn bóng người.
Mưa lại to hơn, rơi xuống ào ào.
Cô cố sức mở to hai mắt, đây là chỗ nào đây? Là cửa ngách của hậu cung, ông trời ơi, từ chỗ này đi đến Thái y viện còn một đoạn đường rất xa, chạy trong mưa lớn thế này, sợ là lạnh mà chết mất.
Đêm sâu như vậy, các cung đều tối om, không nhìn thấy cấm vệ quân, cũng không nhìn thấy người gõ mõ điểm canh*, xem ra là không ai giúp đỡ được cô.
*Gõ mõ thông báo là canh giờ nào.
Cô nhìn đầy trời mưa rào gió quật, bất đắc dĩ, duỗi hai tay ôm lấy chính mình, bước thấp bước cao chạy tới hướng Thái y viện. Hai vai của cô run rẩy không thôi, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Tốt quá, trong Thái y viện còn có một ngọn đèn ấm áp đang chờ cô. Cô cả người ướt sũng, đầy bùn đất bước lên bậc thềm.
“Khanh đi đâu vậy, làm trẫm chờ rất lâu.” Lưu Huyên Thần giống vị thần to lớn đứng ở dưới ánh đèn.
Vân Ánh Lục giật mình, “Tôi…tôi, đi tản bộ, hắt xì!”