Lưu Huyên Thần tại vị năm năm, nếu hắn là một vị quân vương hiền đức, tự nhiên sẽ có người ủng hộ. Nếu không phải, lại thêm hiện giờ tin đồn đại đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm, cứ gắng giữ chặt lấy ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ không được lâu dài. Dân chúng cũng mặc kệ cái gì là huyết mạch hoàng thất cao quý, bọn họ chỉ cần người ngồi trên ngai vàng có thể để bọn họ được sống tốt, thì đã là hoàng đế tốt. Năm năm nay, Lưu Huyên Thần tại vị, nước Ngụy ngày càng cường thịnh, biên cảnh yên ổn, thương nghiệp phồn vinh, hắn yêu dân như con, quan tâm tới triều thần, mà Tề vương kia vờ bệnh tật mấy năm, ngoại trừ các đại thần có dụng tâm khác còn nhớ tới tiên hoàng có một vị hoàng tử như vậy, dân chúng đã sớm quên người có tên này. Đợt tổng tuyển cử này hoàn toàn là một lần tổng tuyển cử chẳng có gì phải hồi hộp theo dõi.
Khi Vân Ánh Lục linh quang chợt lóe, nảy ra ý tưởng này trong đầu, đã biết trước kết quả rồi.
Ngoài hoàng cung, vì chúc mừng Lưu Huyên Thần thắng cử, đã thấy chiêng trống vang trời, pháo nổ rền vang, nhóm phi tần hậu cung cũng mừng rỡ, chạy ra chạy vào báo tin.
Chỉ có cô khuôn mặt hờ hững, tâm bình như nước, giống như mọi chuyện xảy ra trước mắt không hề có liên quan gì tới mình. Nguyễn Nhược Nam nghe xong cô hỏi hờ hững một câu, trong lòng kinh hãi, miệng há to, rồi hỏi ra một câu: “Nương nương, làm sao mà người biết được?”
Vân Ánh Lục nhíu mày, đi ra cửa cung, đi dọc theo con đường lát đá rợp bóng cây bạch quả vào sâu trong Ngự hoa viên.
“Công chúa An Nam, cô đừng lo lắng. Cô vốn là phi tần của hoàng thượng, nếu hoàng thượng với cô vẫn hữu tình, cô hãy bỏ xuống phong hào công chúa, trở lại làm phi tần.”
“Nương nương, không phải như thế, không phải như thế…” Nguyễn Nhược Nam cuống tới mức xua tay liên tục, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Đối với mọi việc tôi luôn chậm một nhịp, nhưng dần dần đều có thể hiểu thông. Hoàng thượng ban yêu bài cho cô, để cô tự do ra vào hoàng cung, Giang thị vệ bảo vệ an toàn của cô, để cô chiều nào cũng tới gặp hoàng thượng. Hoàng thượng hẳn là vẫn ở chỗ nào đó ngoài thành Đông Dương, cách hoàng cung không xa, hiện giờ trời còn chưa tối, cô xuất cung, trước khi trời tối là có thể gặp được ngài.” Vân Ánh Lục ngoái đầu nhìn lại, cười, “Đi đi, nói với chàng, tôi ở trong cung chờ chàng về.”
Nguyễn Nhược Nam ổn định cảm xúc, thở dài, cũng không nói gì, gắng gượng cười, cười, cười, rồi nước mắt tuôn rơi.
Vân Ánh Lục nhìn chăm chú vào một cành bạch quả trĩu quả, mùa hè này hạn hán như vậy, cây bạch quả này lại kết nhiều quả đến thế, quả lớn như vậy, thật sự là khó tin.
Hồi lâu, Nguyễn Nhược Nam hốt hoảng đã mở miệng, “Nương nương, trước khi thần thiếp tiến cung, đã có ý ái mộ hoàng thượng, thế nhưng sau đó vận mệnh trêu đùa, thần thiếp tâm tàn ý lạnh, cạo đầu hướng Phật. Thần thiếp thừa nhận, thần thiếp vẫn có lòng tham mong có một tia hy vọng hoàng thượng xót thương, thế nhưng, đó chỉ là thần thiếp si tâm vọng tưởng mà thôi. Hoàng thượng…trong lòng ngài chỉ có mình nương nương mà thôi! Ngày ngày thần thiếp xuất cung, người có biết là thần thiếp đi đâu không?”
Vân Ánh Lục vươn tay hái xuống một quả bạch quả đã khô xác màu trắng, đặt trong lòng bàn tay, tỉ mỉ nhìn ngắm, dường như không nghe thấy Nguyễn Nhược Nam đang nói gì.
“Hoàng thượng ăn cơm rất ít, giống như một tăng nhân khổ hạnh, cũng không nói chuyện, thế nhưng vừa đến buổi chiều, ngài sẽ bỏ lại hết thảy, đứng ở đầu đường núi, chờ thần thiếp và Giang thị vệ tới, nghe thần thiếp miêu tả tỉ mỉ hôm nay hoàng hậu nương nương mặc quần áo gì, ăn được nhiều hay ít, thượng triều gặp chuyện gì, tâm tình có tốt không, nhóm phi tần có làm nương nương tức giận không…Từng chuyện nhỏ nhặt của nương nương, thần thiếp phải kể rõ ràng không sót một chi tiết. Mấy chục dặm đường núi, mỗi lần thần thiếp ngồi xe ngựa đều lưng mỏi chân đau, nhưng hoàng thượng chưa bao giờ hỏi thần thiếp một câu có mệt không?
Có khi thần thiếp lắm lời, nói vài câu săn sóc, hoàng thượng sẽ lạnh lùng trừng mắt với thần thiếp, giống như thần thiếp nói gì đó không nên nói…Nương nương, nhìn lại các triều đại đã qua, vị đế vương nào mà không phải phi tần như mây, giai nhân như nước, đế vương chung tình như hoàng thượng thật sự là có một không hai. Gần một tháng qua, mỗi lần thần thiếp ra ngoài, càng ngày càng tỉnh ngộ, hoàng thượng như mặt trời, nương nương là mặt trăng, những phi tần như thần thiếp chỉ là những ngôi sao vây quanh hai người. Giấc mộng vừa mới dệt thành của thần thiếp, hiện giờ đã sớm tan thành mây khói. Thần thiếp chỉ thấy…chỉ thấy hâm mộ nương nương… Sứ mệnh của thần thiếp hẳn là đã hoàn thành, tin tức này, thần thiếp nghĩ rằng chỉ có nương nương nói với hoàng thượng mới thích hợp…”
Nguyễn Nhược Nam che miệng, chạy ra khỏi Ngự hoa viên, trong lòng vô cùng đau đớn. Buổi tối hôm hoàng thượng đại hôn đó, hoàng thượng lảo đà lảo đảo đi vào Phật đường, trong lòng nàng còn thấy vui vẻ, cho rằng cuối cùng hoàng thượng cũng nghĩ tới nàng, không bỏ được nàng. Hoàng thượng ngơ ngác nhìn Bồ Tát, nói ngài muốn xuất cung mấy ngày. Trong thời gian này, muốn nàng quan tâm tới hoàng hậu nhiều một chút, mỗi ngày thu thập tin tức của hoàng hậu, Giang thị vệ sẽ dẫn nàng tới một nơi, ngài ở đó chờ nàng bẩm báo. Chỗ đó, nàng vẫn hoàn toàn không biết rõ là nơi nào. Mỗi lần đi đều bị bịt mắt.
Hóa ra hoàng thượng không phải quan tâm tới nàng, mà là coi nàng chỉ như một người mang tin tức, một mối liên hệ giữa ngài và hoàng hậu. Thế nhưng nàng vẫn thấy vui sướng, thời điểm hoàng thượng bất lực nhất, đã nghĩ tới nàng, không phải sao? Nàng âm thầm vui sướng, không màng tới mệt mỏi, ngày ngày đều từ hoàng cung tới nơi hoàng thượng ở, nhưng dần dần, nàng hiểu được, nàng đã hiểu sai ý hoàng thượng rồi.
Nàng cũng chỉ là một người truyền tin, ngoài ra không còn gì khác. Thậm chí ở trong mắt hoàng thượng, ngay cả một người con gái nàng cũng không phải. Ngay cả một câu thương hương tiếc ngọc hoàng thượng cũng chưa từng nói với nàng.
Nguyễn Nhược Nam suy nghĩ, không khỏi hối tiếc tự oán, bất tri bất giác nàng đã đi tới cửa cung. Hoàng cung hôm nay không yên tĩnh, trang nghiêm giống mọi ngày. Khối đá lớn trong lòng đội thị vệ đã được nhấc xuống, vua nào triều thần nấy, thay đổi chủ, không chừng bao nhiêu người phải chết đấy! Bây giờ thì tốt rồi, vẫn là hoàng thượng trước đây.
Thị vệ canh cửa cung không lạnh lùng như tảng đá giống ngày thường, ngoại lệ tươi cười.
Nguyễn Nhược Nam ở trước cửa cung do dự một lát, nhìn dòng người huyên náo bên ngoài, nàng đi về phía ngoài cửa cung, mờ mịt đi không mục đích, ở chỗ nào ít người, nàng đi tới chỗ đó, cứ đi, cứ đi, nàng không chú ý đụng vào đám đông, cũng có khi là người đi đường đụng phải nàng.
Nàng bị đau ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt yêu mỵ, đôi mắt kia u ám không chút ánh sáng, bóng tối vô biên vô hạn cùng với lạnh lẽo tê liệt tâm phế bao phủ, đôi môi mím lại, khóe môi dường như có vết máu mờ mờ, nàng cảm thấy sợ hãi, lui về sau vài bước.
Người đàn ông này có một đôi mắt quyễn rũ giống như đã từng quen biết, thế nhưng khuôn mặt này lại xa lạ. Nàng dự cảm thấy một tia hoảng sợ, muốn xoay người quay đầu lại.
“Ái phi, đã lâu không gặp!” Người phía sau nhẹ nhàng gọi.
Nguyễn Nhược Nam nghe vậy biến sắc, mặt trắng bệch như tờ giấy, nhắm mắt lại, đứng thẳng bất động tại chỗ, thân thể mảnh khảnh không kìm nén được run rẩy.
………………………….
Sau giờ Ngọ, trời yên bỗng thổi qua một trận gió lạnh, trong chớp mắt mây đen đã tầng tầng lớp lớp kéo tới chân trời, chỉ sau chốc lát, mưa bụi đã lất phất bay xuống. Loại mưa này không tiếng không động, được gọi là “mưa câm”, trong thời gian ngắn không ngừng lại được, mưa trắng trời trắng đất, kéo dài không dứt.
Đám người tụ tập ngoài cung đã dần dần tản đi, nhưng trong các quán cơm nhỏ đã không còn chỗ ngồi, thành Đông Dương tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Một chiếc xe ngựa nhỏ trong mưa lặng lẽ ra khỏi hoàng cung, vẫn là bốn thị vệ cao to như trước. Tiếng mưa rơi ngoài xe dần dần trở nên yếu ớt, chỉ sau chốc lát đã hoàn toàn không thể nghe thấy. Khóe miệng Vân Ánh Lục xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, Ngu Tấn Hiên ngồi đối diện cô nhìn thấy trong lòng phát lạnh.
“Nương nương, khi người ta ở vào thời điểm bất lực nhất, thường có nhiều người lựa chọn về nhà tìm lấy ấm áp từ người mình thương yêu, nhưng là một người kiêu ngạo, chỉ có thể lựa chọn trốn đi một mình tự chữa trị vết thương.”
“Giống như Nguyên soái khi đó một mình lưu lạc bên ngoài nhiều năm sao?” Vân Ánh Lục cười hỏi, “Nguyên soái, anh bao nhiêu tuổi thì biết mình và hoàng thượng là anh em sinh đôi? Có từng thấy hận hoàng thượng không?”
Ngu Tấn Hiên thở sâu, đường đường là Đại Nguyên soái, không cưỡi ngựa, lại ngồi trong một chiếc xe ngựa nhỏ, thật không thoải mái.
“Vào năm mười tuổi thì ta biết. Nhà chúng ta nhìn như hòa thuận vui vẻ, kỳ thật vì hoàng thượng, mẫu thân và phụ thân thường xuyên khắc khẩu, chỉ là người ngoài không biết mà thôi. Có một đêm, ta đọc sách tới khuya, có chút hưng phấn, không ngủ được, ta đi dạo mấy vòng trong vườn, nghe thấy tiếng khóc rất lớn của mẫu thân, ta chạy tới, muốn gõ cửa, thật trùng hợp nghe được mẫu thân quở trách phụ thân, nói phụ thân nhẫn tâm, một đứa con đưa cho người khác, một đứa con bị hủy gương mặt… Ta mới biết được hóa ra ta không phải con nuôi của Ngu phủ, tiểu hoàng tử thường xuyên đến phủ chơi đùa là đệ đệ sinh đôi của ta, ta cũng có gương mặt anh tuấn như vậy. Ta không từng hận hoàng thượng, đệ ấy là đệ đệ của ta, trái lại còn nghĩ rằng, nếu lúc trước rút thăm được chọn là ta, như vậy người bị hủy dung là hoàng thượng, ta không muốn đệ ấy phải chịu sự đau khổ như vậy. Thế nhưng ta còn hạnh phúc hơn so với hoàng thượng, bởi vì cha mẹ vô cùng yêu thương ta, còn có…còn có Mạn Lăng lớn lên cùng ta, chúng ta sớm chiều ở chung, cuối cùng, nàng đã gả cho ta. Hoàng thượng thì sao? Những ngày tháng trong cung thế nào, muội đều biết rồi. Nhưng mà, sau này đệ ấy sẽ thật hạnh phúc, đệ ấy có muội!”
Cửa xe mở ra, Vân Ánh Lục dường như hít phải một ngụm gió lạnh, che miệng ho một tiếng, “Huynh đệ hai người thật sự rất giống nhau, đều là người ẩn nhẫn, có điều anh thiên về tình cảm hơn anh ấy, còn hoàng thượng thiên về sự nghiệp hơn so với anh.” Cô lẳng lặng hé miệng cười khẽ. Ngu Tấn Hiên nhíu mày, cân nhắc nửa ngày, không hiểu được lời này của Vân Ánh Lục có ý gì.
“Nương nương, hoàng thượng…đã mất đi rất nhiều, muội…” Ngu Tấn Hiên không biết nên biểu đạt như thế nào, hối hận sao lại không dẫn Mạn Lăng theo, phụ nữ và phụ nữ nói chuyện có phần dễ hơn, hắn cảm thấy Vân Ánh Lục không vui, tuy rằng cô ấy vẫn cười ôn hòa. Đôi mi dài của Vân Ánh Lục run lên, mười ngón tay xiết chặt tới trắng bệch, không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Đường Giai. Trong ba năm yêu nhau đó, hắn thường xuyên lái xe tới cổng bệnh viện chờ cô, vừa nhìn thấy cô, đã thâm tình chào đón, xách túi cho cô, mở cửa xe, rót nước cho cô, yêu thương hỏi này hỏi kia, làm cho đám y tá trong bệnh viện thèm thuồng. Bọn họ đã cùng tới rất nhiều nơi, bọn họ tay trong tay, hắn vẫn ôm eo cô, trong mắt chỉ có cô. Hắn biết cô thích ăn gì, thích màu gì, đi công tác bên ngoài, hắn cũng sẽ đặc biệt dạo mấy hiệu sách, mua một hai quyển sách y học tặng cho cô.
Ai có thể ngờ được đằng sau ôn nhu, săn sóc là lợi dụng dơ bẩn chứ? Ân ái cũng có thể là giả vờ. Cô luôn chậm một nhịp, nhưng thời gian lâu, cũng sẽ hiểu.
“Hoàng thượng, ngài muốn gì đều sẽ có, Nguyên soái, anh không cần lo lắng.” Cô trấn an, cười trả lời.
“Chúng ta đã tới chưa?”
Xe ngựa đã ra khỏi thành Đông Dương, đang chạy tới con đường núi phía Tây cây cối rậm rạp. Vào đường núi, thế nhưng cũng có người mở sạp hàng ở đây, chuyên bán cho người qua đường nước trà và lương khô, trong núi phong cảnh thanh nhã, có đặt mấy đạo quán, miếu thờ, vài làn khói nhẹ cùng mây mù trên núi lượn lờ, tự do trôi theo gió.
Mưa thật sự đã ngừng lại, phương Tây còn xuất hiện mấy tia nắng chiều đỏ rực, đặc biệt mê người.
“Còn một khắc nữa, sắp tới rồi.” Ngu Tấn Hiên nhìn cảnh núi xung quanh, trả lời.
Xe càng đi vào sâu trong, nhà dân càng thưa thớt.
Con đường đá phía trước đã là tận cùng của đoạn đường núi này, xe ngựa đã không thể đi tiếp được, chỉ có thể xuống xe đi bộ. Vân Ánh Lục bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, dưới chân núi, thành Đông Dương lại nhỏ như trong tranh sơn thủy.
Núi rừng tĩnh lặng, một tiếng lá rụng xuống cũng có thể nghe được rõ ràng. Hai người dọc theo đường núi đá gập ghềnh đi về phía trước, dọc đường có gặp được một hai người tiều phu và thợ săn, bọn họ đều mỉm cười tránh sang một bên. Dần dần đường núi cũng không còn, chỉ có đoạn đường cây cỏ héo rũ, giống như có người đã từng giẫm qua.
Bọn họ đi theo đường kia lên đỉnh núi, hoàng hôn đã dần buông xuống bốn phía. Trên đỉnh núi có một gian nhà cỏ, có hàng rào vây quanh, phía sau có mấy bụi Tu trúc, giống như căn nhà trên núi của những người ẩn cư. Trước nhà có một khoảnh đất trồng rau bằng phẳng, một người đàn ông đầu đội nón lá, mặc áo xanh tay cầm cuốc, đang làm cỏ cho mấy luống rau vừa mới nẩy mầm, hắn làm vô cùng chuyên tâm, thế cho nên bọn họ đã đứng đó một hồi, hắn cũng không phát giác.
Nhưng người trong nhà thì rất cảnh giác, bốn bóng đen từ trong phòng nhanh chóng bay vụt ra, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm.
Vân Ánh Lục lau mồ hôi trên trán, cũng không để ý tới vừa rồi mới có mưa, mặt cỏ ướt đẫm thế nào, cô chậm rãi ngồi xuống, dùng tay làm quạt, cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi!