Vân Ánh Lục có hơi run run, hai chân có phần đứng không vững, nhưng vẫn cố tìm cách mỉm cười: “Tề Vương phi, cô cũng ở đây!”
Tề Vương phi ai oán trừng mắt nhìn cô, lại đưa mắt nhìn bức họa trên bàn, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ đau đớn kịch liệt, một dòng lệ không nén được theo khóe mắt chảy xuống, “Ngươi…ngươi sao có thể như oan hồn không tiêu tan chứ, ngươi rốt cuộc còn muốn quấn lấy chàng tới bao giờ mới có thể cam tâm?” Cô ta giơ tay lên, muốn tát Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục vội tránh, chạy quanh cái bàn, Tề Vương phi vội vàng đuổi theo vòng quanh.
“Tề Vương phi, xin hãy dừng lại, không phải là cô nhận sai người chứ?” Bằng trực giác của một bác sĩ, Vân Ánh Lục cảm thấy Tề Vương phi giống như đang rơi vào trạng thái thôi miên, coi cô là một kẻ địch giả tưởng.
“Bổn vương phi sao có thể nhận lầm được, chàng…muốn cưới ngươi, cướp đi vị trí chính phi của bổn vương phi, không để ý tới tình cảm phu thê nhiều năm như vậy, không coi Phi nhi ra gì, không để ý tới nguy hiểm, bị tiểu hồ ly tinh ngươi mê muội, bây giờ, nơi nơi trong vương phủ đều chuẩn bị cho hôn sự của các ngươi.” Tề Vương phi dừng bước, tay nắm chặt thành quyền, khóc nức nở, “Ác mộng lại tái hiện, những ngày tháng lo lắng đề phòng trước kia lại quay lại.”
“Dừng lại, Tề Vương phi, cô thật sự tìm nhầm người rồi.” Sắc mặt Vân Ánh Lục bắt đầu trắng bệch, một người phụ nữ nổi cơn ghen rất nhanh sẽ mất đi lý trí, cô nhất định phải nói rõ ràng, “Tôi sắp thành thân, có điều tôi chuẩn bị gả cho Đỗ đại nhân của bộ Hình, mà không phải Vương gia nhà cô…Á…”
Tề Vương phi không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên lật cái bàn lên, giẫm lên bức tranh, nhảy ngay tới chỗ Vân Ánh Lục, bịt chặt lấy miệng cô. Trong tay cô ta có loại thuốc mê gì đó, Vân Ánh Lục vừa chạm vào, thân thể dường như nhũn ra, cả người không còn sức lực. Tiếp đó cô mở lớn mắt nhìn thấy Tề vương phi ôm cô, giống như ôm một cái bao tải đi tới hướng giá sách. Tề Vương phi không biết là đổi chỗ vị trí quyển sách nào, giá sách được sắp xếp gọn gàng đột nhiên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, lộ ra một căn phòng nhỏ tối om được giấu sau giá sách. Tề vương phi mở cửa ra, kéo kéo đẩy đẩy, ném cô vào trong. Trước mắt là một màu tối đen, một mùi khó ngửi do đóng kín lâu ngày, không khí không được lưu thông hình thành chướng khí xông vào mũi. Vân Ánh Lục hoảng loạn run rẩy, nhưng toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể để mặc cho cô ta làm gì thì làm.
“Bổn vương phi không bao giờ tin lời các ngươi nữa, trước kia bổn vương phi cũng tin ngươi thành thân, chàng sẽ chết tâm. Nhưng không, không phải, chàng càng ngày càng thay đổi, càng muốn cướp đoạt lại, mãi cho tới khi phải trả giá bằng chính thân thể mình. Bổn vương phi sẽ không cho phép chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Ngươi…cứ đợi ở trong này đi, cứ hít thở cho thỏa thích đi, bổn vương phi sẽ tìm cho ngươi một chỗ tốt để an táng, ha ha!”
Vân Ánh Lục cố gắng vươn tay, muốn ngăn cản cô ta đóng cánh cửa lại, “Cạch” một tiếng, giá sách đột ngột khép lại vào bờ tường, phá tan tất cả hy vọng của cô.
Chướng khí trong phòng càng thêm dày đặc. Trong căn phòng nhỏ này, ở một lúc thì được, nhưng ở thời gian lâu, người sẽ không còn không khí để thở, nếu như không có ai cứu giúp, thì chỉ còn cách chờ lên thiên đường thôi!
Cô lại một lần nữa cận kề ranh giới sinh tử, đời người thật sự là cực kỳ nguy hiểm, thật là quá kích thích. Cô tự giễu nhếch môi, Lưu hoàng thượng là đồ lừa đảo, cái gì mà sắp xếp chu đáo chặt chẽ, tất cả đều là lừa người. Hắn có lẽ chỉ lo đề phòng Tề vương gia, mà quên mất trong phủ Tề vương còn có Tề Vương phi vì ghen tuông sắp nổi điên.
Vân Ánh Lục ôm đầu gối, sờ soạng bờ tường, hy vọng có thể tìm được một đường ra, cô không thấy Tề Vương phi từ ngoài thư phòng bước vào, theo lý mà nói, nhất định phải có một đường khác. Căn phòng này được thiết kế mục đích là ẩn náu, chạy trốn, người vào sẽ không ngoan ngoãn ngồi ở trong này chờ chết, tất nhiên phải có đường nối từ đây ra ngoài.
Nhưng đường đó ở đâu?
“Sao nàng lại ở đây?” Đột nhiên Vân Ánh Lục nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hỏi giận dữ, giọng nói này dường như là của Lưu Huyên Nghệ vừa đi đã quay lại.
“Thiếp thân…vừa đúng lúc đi qua đây, nhìn thấy cửa mở, nên bước vào xem.” Tề vương phi có chút sợ Lưu Huyên Nghệ, tiếng trả lời run run rẩy rẩy.
“Nói dối, dấu chân trên đây không phải của nàng hay sao?” Lưu Huyên Nghệ chỉ vào vết giày trên bức tranh, kéo váy cô ta lên, chỉ vào vết bẩn trên giày thêu của cô ta, “Vân thái y đâu rồi, nàng giấu nàng ấy ở đâu rồi?”
Tề Vương phi tức giận, đẩy tay hắn ra, giậm chân: “Ngài vì một thái y không quan trọng như vậy, phát hỏa với thiếp thân, có đáng không? Khi ngài mắc bệnh không động đậy được, nằm liệt trên giường, ở bên cạnh ngài chỉ có mình thiếp thân, người sinh hạ vương tử cho ngài cũng là thiếp thân, người vất vả khổ sở cũng vì ngài, lo lắng cho ngài cũng là thiếp thân. Vì sao thiếp thân chỉ có thể cùng chung hoạn nạn với ngài, mà không thể cùng hưởng phúc với ngài chứ?”
Lưu Huyên Nghệ trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt đẹp nheo lại, “Nàng lại ăn phải dấm chua gì thế, bổn vương gia muốn kết hôn với Kì Sơ Thính tiểu thư, mà không phải vị Vân thái y đó. Nàng hãy bình tĩnh lại một chút, vị Vân thái y này hiện giờ là người chúng ta có thể động vào hay sao? Nàng không phải lo lắng Lưu Huyên Thần không tìm được cớ đến tiêu diệt bổn vương, nàng tự tạo giúp hắn một cái chứ?”
Tề Vương phi cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn xuống mình, khi dừng trên đỉnh đầu cô ta, cô ta cứng người, không dám ngẩng đầu.
“Ngài không cần lừa thiếp thân nữa, thiếp thân biết ngài sắp kết hôn với Kì tiểu thư, nhưng…nhưng đó chẳng qua chỉ là danh nghĩa ngài lừa Kì lão gia, ngài thực sự chỉ muốn cưới vị Vân thái y này thôi. Vì nàng ta cực kỳ giống với công chúa Ngưng Hương đã bị điên kia, hơn nữa lại còn được hoàng thượng thích, cho nên ngài mới không tiếc hết thảy muốn đoạt lấy nàng ta.”
“Câm miệng!” Lưu Huyên Nghệ khẩn trương nhìn ra ngoài cửa, “Bốp” một tiếng, hắn hung hăng tát cho Tề vương phi một cái thật mạnh.
“Ngươi nói mà không biết nghĩ sao, cái gì cũng có thể tùy tiện nói ra miệng hả? Ngươi là một con đàn bà chanh chua, có phải muốn trước khi bổn vương thành công, đem ngươi làm tế phẩm hay không?” Lưu Huyên Nghệ hung tợn nói, “Khi bổn vương sai ngươi tới hoàng cung mời Vân thái y, không phải đã nói với ngươi, hôm nay Vân thái y tới đây, là vì muốn mượn lời của nàng ấy, nói với thiên hạ, tuyên bố với Lưu Huyên Thần, Tề Vương Lưu Huyên Nghệ đã khỏi bệnh, có năng lực, có tinh lực đảm nhận được giang sơn triều Ngụy. Vân thái y là người hữu dụng với bổn vương, ngươi không được ăn dấm chua bậy bạ, nàng ấy rất thức thời, biết chừng mực, tích chữ như vàng. Mà ngươi đã làm cái gì, nói mau, ngươi giấu Vân thái y ở đâu rồi?”
Bên trong phòng tối, Vân Ánh Lục cười khổ nhếch môi. Không thể tưởng tượng được mình lại được Tề vương đánh giá cao như thế. Cô ít nói, lạnh nhạt, không tranh đoạt với người khác, hóa ra cũng có thể trở thành ưu điểm!
Chỉ là, bây giờ cô bị nhốt bên trong căn phòng tối này, còn có thể sống được mà ra ngoài tuyên bố với Lưu hoàng thượng, Tề Vương nhờ khả năng y thuật diệu thủ hồi xuân của cô, đã cải tử hoàn sinh không?
Cô chỉ sợ cô làm cho Tề Vương thất vọng.
“Tề Vương gia, ta ở trong này.” Cô dùng hết sức lực toàn thân hét lớn, vỗ vào cửa phòng, Chỉ tiếc không có gì đáp lại. Căn phòng này cách âm rất tốt, người đang ở bên trong, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh ở bên ngoài, người ở bên ngoài lại không thể nghe được một tiếng động ở bên trong.
“Hai người ở trong thủy các cả nửa ngày, khám bệnh cũng đã sớm khám xong, vì sao ngài còn muốn dẫn cô ta vào trong thư phòng?” Âm lượng của Tề vương phi đã nhỏ, giọng nói rất là uất ức.
“Bổn vương làm cái gì, cũng phải bẩm báo với ngươi sao? Ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng.” Lưu Huyên Nghệ khinh thường nhếch môi, nụ cười lạnh như băng.
“Vương gia, ngài muốn như thế nào…?” Tiếng thét chói tai rồi nghẹn lại cắt ngang nỗi sợ hãi của Vân Ánh Lục. Bên ngoài đột nhiên không còn bất kỳ tiếng động gì, bên trong lại yên tĩnh tới độ có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập, tiếng thở của chính mình. Ở bên trong khá lâu, ánh mắt dần thích nghi với bóng tối, cô nhìn thấy trên mặt đất có một cái bóng run rẩy, cô vui vẻ, nhìn lại, hóa ra lại là chính mình. Cô trợn tròn mắt hồi lâu, rồi sau đó không thể khống chế được mà mềm nhũn ngã xuống đất. Ý thức bắt đầu mơ hồ, đầu càng lúc càng nặng. Trong nỗi sợ hãi, cô không khỏi nghĩ tới những loại động vật mềm mềm, trơn trơn bò trên mặt đất, cô run rẩy không ngừng. Bên trong thủy các, cô sớm đã toát mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng, y phục không biết là đã ướt bao nhiêu lần, bây giờ cô nâng cánh tay lau mặt, trên đó đều là mồ hôi.
Cô bình tĩnh thản nhiên gì chứ, cô cười châm biếm, hóa ra tất cả đều là một trò cười, cô đang sợ hãi, sợ tới độ muốn khóc lên thật lớn. Hai chân cô đã nhũn ra, vịn vào bờ tường, cố gắng phân biệt, sờ soạng đi về phía trước, ánh mắt mơ hồ đã không nhìn rõ thứ gì.
“Bộp” một tiếng, cô đập lên tường. Ông trời cuối cùng cũng thiên vị cô, đó không phải là tường, mà là một cánh cửa.
Cửa được mở ra, một dòng không khí rất nhỏ như thể một làn gió nhẹ thổi tới, cô há miệng thở, nhưng trước mắt vẫn là một màu tối đen, cô tìm theo phương hướng không khí thổi tới, chậm rãi đi về phía trước.
Đường ra này quanh co khúc khuỷu, trên đường còn có lối rẽ. Mỗi một lần đường đi thay đổi, phương hướng không khí thổi tới chia làm mấy đường khác nhau, cô do dự một chút, lựa chọn một đường trong đó ra ngoài.
Cô đi được một lúc, chợt thấy đằng trước có ánh sáng, tim không khỏi đập nhanh hơn. Vân Ánh Lục có chút vui vẻ, ánh sáng ngay trước mắt, khi đi qua, cô đã có thể vượt qua ranh giới sinh tử này rồi, sau đó, sẽ là mùa xuân muôn hoa khoe thắm.
Mật đạo càng lúc càng rộng, nương theo ánh sáng cô nhìn phần cuối mật đạo, là một gian nhà bằng đá thật to, cửa của nhà đá đóng chặt, nhưng cửa sổ khép hờ. Cô cẩn thận đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn gọi người mở cửa cho cô.
Nhà đá dùng những khối đá thiên nhiên cực to xây dựng nên, sờ vào vô cùng lạnh lẽo, bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có giường và bàn, làm cho cả gian phòng càng thêm trống trải. Bên ngoài căn phòng là một hồ nước rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy thủy các, căn nhà đá này xem ra được xây dựng ở hậu hoa viên.
Nhưng sao lại không có ai?
Vân Ánh Lục kiễng chân, vịn vào cửa sổ, ánh mắt đảo khắp bốn phía trong phòng, trên giường, màn nhẹ nhàng được vén ra, vừa vặn tầm mắt cô chuyển tới đó, lập tức ngây người.
Một người đàn ông đang ngồi trên giường, râu tóc trắng như tuyết, lại chỉ có nửa người, trên người người này tản ra một loại cảm giác lạnh lẽo như thể ở âm tào địa phủ.
Vân Ánh Lục buông tay xuống, trước mắt tối sầm, “bịch” một tiếng, cô ngã ngồi xuống đất. Cô là bác sĩ, không duy tâm, chỉ là chủ nghĩa duy vật không chống lại được nỗi sợ hãi.
Ở trong phòng tối hồi lâu, vừa mệt mỏi vừa sợ hãi, lại nhìn thấy một người đàn ông chỉ có nửa người, hệt như ma quỷ, cô nghĩ không phải cô đã tìm được ánh sáng, mà là rơi vào địa ngục.
Cô nhất thời không tiếp nhận được, chỉ có cách ngất đi.