Mục lục
[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã sắp tới trưa, một con khoái mã* chạy thẳng qua cửa cung, người ngồi trên giơ yêu bài** lên, trong nháy mắt đã biến mất sau cửa cung. Mấy thị vệ canh cửa cung hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy trang phục của người này cũng không khác mình là mấy, sao mà lại kiêu ngạo như thế chứ?

*Khoái nghĩa là nhanh, khoái mã là ngựa chạy với tốc độ nhanh, dùng trong truyền tin khẩn thời xưa.

**Thẻ bài cho phép ra, vào hoàng cung, vì đeo bên hông nên tên là yêu bài(yêu: thắt lưng).

Một vị thị vệ có hơi lớn tuổi nhíu mày nói: “Đây là Ngự tiền thị vệ Giang Dũng, chính là người thân tín nhất của hoàng thượng, có thể đeo đao ra vào Ngự thư phòng, Điện Nghị Chính. Trước đây vài ngày có lẽ là phụng chỉ đi ra ngoài làm việc, có một thời gian không thấy ra vào hoàng cung.”

Mấy thị vệ kia liên tục gật đầu.

Giang Dũng phóng ngựa vào hoàng cung, tới trước Ngự thư phòng, đã có tiểu thái giám chạy lên nhận lấy dây cương ngựa.

“Hoàng thượng có ở trong không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Tiểu thái giám lắc đầu, “Hôm nay hoàng thượng nghỉ thiết triều, cũng không có tới Ngự thư phòng.”

Không thể nào, hoàng đế cuồng công việc đó sao lại có thể chịu để lãng phí thời gian như vậy? Giang Dũng liếc ánh mắt sắc lạnh đảo quanh bốn phía vài lần, “Hoàng thượng cải trang vi hành sao?”

Tiểu thái giám chỉ chỉ vào chỗ sâu trong Ngự hoa viên, “Vừa mới nhìn thấy hoàng thượng đi vào trong đó.”

Giang Dũng xoay người vội vã đi vào trong Ngự hoa viên. Ngự hoa viên quá lớn, đường đi nối khắp bốn phương tám hướng, hắn chần chừ mấy lần ở mấy chỗ rẽ, cuối cùng đi tới hướng vườn cúc của Thái y viện. Quả nhiên, không làm cho hắn thất vọng, trong vườn cúc bốn phía là cúc khoe sắc khoe hương, trong đình, Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục đang ngồi quanh một cái bàn đá. Trên bàn có chén trà, có trái cây, còn có mấy tờ giấy.

Giang Dũng vội quay mặt đi, gương mặt lạnh có chút cứng đờ. Lưu Huyên Thần bận bịu tới độ ngay cả thời gian đi bộ vài bước thả lỏng cũng là xa xỉ, vậy mà lại ung dung nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại tách mấy múi quýt cống phẩm, đưa tới bên môi Vân Ánh Lục, cô vẫn cứ cắm cúi đọc mấy tờ giấy, chỉ khi cô nuốt xuống hắn mới chịu rụt tay về. Vẻ mặt thâm tình chân thành đó, không hề có gì che giấu, bất kỳ người nào cũng không thể nghĩ gì khác đi.

Giang Dũng hít sâu một hơi, hoàng thượng vẫn ra tay, không thể tưởng được là lại vào lúc này, lại nhanh như vậy!

“Chờ một lát đi, em đang đọc tập trung.” Vân Ánh Lục kiểm tra lại một lần cuối cùng phương án chữa trị, sợ là lại quên sót chỗ nào đó.

“Uyển Bạch, nàng đã nói câu này một canh giờ trước, hay là hai canh giờ trước?” Lưu Huyên Thần cúi đầu, cười hỏi. Hắn quăng quốc sự sang một bên để ở cùng thê tử mới cưới, hắn ở cạnh nàng, nàng thì đang đọc mấy thứ kia, công bằng không?

Vân Ánh Lục lấy một cái chén qua, chặn tờ giấy, đề phòng bị gió thổi bay. Hiện giờ trong đầu tất cả đã sáng tỏ, cô ngẩng đầu, cười thật có lỗi với Lưu Huyên Thần, “Huyên Thần, đã sao nhãng với chàng sao?”

Lưu Huyên Thần nhún nhún vai, “Lời này phải là trẫm nói mới đúng, hiện tại sao lại trái ngược? Rốt cuộc trẫm đã cưới được cô vợ gì thế này, so với trẫm còn bận hơn.”

Vân Ánh Lục có chút hơi căng thẳng, “Huyên Thần, có phải là chàng ghét công việc này của em không?”

“Không, nàng chỉ thích làm việc này, trẫm không đành lòng cướp đoạt. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng phải đặt công việc này sau trẫm, được chứ?” Hắn nhướng mày, chờ đáp án của cô.

Trái tim khẽ rộn lên một nhịp, khuôn mặt thanh tú thoáng chốc ửng hồng, do dự một chút, cô đột nhiên ngồi dịch lên đầu gối anh, để cho hai người kề sát nhau.

Thành thân so với chưa thành thân thật sự là khác nhau à, trước kia lúc nào hắn cũng ngóng trông được ôm nàng trong lòng, mỏi mắt mong chờ, cuối cùng cũng chờ được hoa rụng, lần thành thân này, lập tức đã không giống trước. Lưu Huyên Thần cong môi, tự hào ôm nàng trong lòng, đôi môi ấm áp hôn xuống má nàng, rồi hôn xuống khóe môi nàng, sau đó nói với nàng, bên ngoài đình dường như có người nhìn quen quen đã đứng yên thật lâu.

“Sau này, ở trong lòng em, chàng vĩnh viễn là vị trí đầu tiên.” Cô ngẩng đầu, nhận nụ hôn của hắn, “Huyên Thần, biết không, thực sự là, chàng mới là người thân duy nhất của em ở Đông Dương.”

“Thật sao?” Hắn nhíu mày, cũng không hỏi thêm.

“Vâng, chuyện này nói ra rất dài cũng rất ly kỳ, sau này từ từ sẽ nói với chàng.” Cô đột nhiên hít một hơi, khóe mắt đảo qua một vòng bên ngoài, nhìn thấy Giang Dũng đang sốt ruột đứng chà xát tay, cô cuống quít giãy khỏi Lưu Huyên Thần, ngồi trở lại vị trí của mình.

“Huyên Thần, Giang thị vệ tới kìa.”

Lưu Huyên Thần lưu luyến nhìn vẻ ngượng ngùng hiện lên trong mắt nàng, mỉm cười. Chuyện hắn và nàng thành thân, nhưng vì chưa tổ chức đại hôn, trong cung cũng còn rất nhiều người chưa biết rõ. Nàng băn khoăn rất nhiều, cũng có chút không quen, có thân thiết với hắn, nhưng là tình trong như đã mặt ngoài còn e, ngược lại làm xuất hiện một vẻ phong tình khác, làm cho hắn thật sự si mê.

“Giang thị vệ, tới đây đi!” Hắn thu hồi sự ôn hòa, đeo lên vẻ uy nghi của đế vương. Giang Dũng cúi đầu thật sự thấp, coi như không thấy Vân Ánh Lục ngồi đó.

“Trẫm lệnh khanh ẩn náu trong phủ đệ của Viên Nguyên soái, có phát hiện được gì không?”

Giang Dũng kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục đang ngồi bên cạnh. Quốc sự cơ mật đó có thể nói trước mặt người khác sao, hoàng thượng không biết hồng nhan họa quốc à?

“Sao?” Lưu Huyên Thần không nghe thấy hắn đáp lại, liếc nhìn hắn.

Giang Dũng không còn cách nào khác đành bẩm: “Vi thần canh chừng ở phủ Viên Nguyên soái hơn mười ngày, phát hiện ra vài vị bộ hạ trước đây của Nguyên soái thường xuyên ra vào, nhưng chưa từng nhìn thấy đại thần nào khác.”

“Những bộ hạ của đó Viên Nguyên soái, Giang thị vệ có từng thấy rõ là những ai không?”

Giang Dũng nói ra mấy cái tên, Lưu Huyên Thần vừa nghe vừa gật đầu.

“Trẫm vẫn chưa cho gọi Giang thị vệ hồi cung, vì sao Giang thị vệ đột nhiên trở lại đây?”

“Vi thần có cảm giác tình hình rất khác thường, nên trở về sớm hơn bẩm báo với hoàng thượng.” Giang Dũng trấn tĩnh trả lời.

Lưu Huyên Thần đứng lên, “Giang thị vệ lo lắng mọi chuyện vô cùng chu toàn, nếu đã trở lại, vậy ở lại trong cung đi! Trong hoàng cung, hai ngày nay cũng có nhiều chuyện, khanh ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối thì canh giữ trong rừng đi!”

Trong mắt Giang Dũng rất nhanh xẹt qua một tia ngạc nhiên, “Vi thần tuân chỉ.” Nói xong, vội vàng lui ra.

Lưu Huyên Thần híp mắt, nhìn ngoài đình sắc thu mê người, thở dài, “Uyển Bạch, nàng có nghe thấy tiếng sói bắt đầu mài răng không?”

Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, đứng dậy, đứng bên cạnh hắn, “Huyên Thần, lại có chuyện gì sắp xảy ra hay sao?”

Hắn cúi đầu xuống, nhìn cô, “Sau này ấy, đừng có lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ về y thuật, thỉnh thoảng cũng có thể phân ưu giúp trẫm, giang sơn này bây giờ cũng có một nửa của nàng. Trước đó vài ngày trẫm đã đẩy Giang thị vệ ra xa, chính là muốn để cho hắn tiện tiếp xúc với người khác, tạo cho hắn cơ hội không ở trong cung, tiện cho hành sự, tiếp đó thì sao, kho sách xảy ra chuyện. Bây giờ, hắn đột nhiên trở về, là vì lý do gì?”

“Ngày mai khi em làm phẫu thuật, hắn thừa dịp hoàng thượng phân tâm, muốn hành động gì đó?”

Hắn vô cùng thân thiết nhéo má cô, “Uyển Bạch, nàng thật sự có thiên phú làm hoàng hậu, ha ha, nói không sai. Nhưng mà, trẫm sẽ không để cho bọn chúng thực hiện được, tuy rằng trẫm rất muốn biết kết quả của việc đó. Nhưng bây giờ không phải thời điểm, trẫm phải thái bình yên ổn mà trịnh trọng cưới nàng về, rồi mới xử lý đám sói đang nhe nanh múa vuốt muốn cắn người kia.”

“Ôi, em làm phẫu thuật cũng thành cơ hội để cho người khác lợi dụng.” Cô thở dài,

“Ai bảo nàng lại đặc biệt như vậy?” Hắn dắt tay cô, bước xuống bậc thang

“Huyên Thần, chàng có nghĩ rằng em đặc biệt như vậy sẽ gây trở ngại cho chàng không?”

Hắn vờ giận trừng mắt nhìn cô, “Uyển Bạch, nếu nàng không đặc biệt như vậy, trẫm sẽ không yêu đâu! Gây trở ngại? Nàng không phải ảnh hưởng tới quốc sự của trẫm, mà là gây trở ngại cho trẫm tới gần trái tim nàng. Muốn trẫm làm mọi việc được thuận lợi, nàng ít hành hạ trẫm một chút là được rồi.”

Cô dịu dàng dựa vào cánh tay hắn, để mặc cho hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“Bây giờ chúng ta đã là phu thê, không thể có gì giấu nhau. Trẫm đã từng nói, sau khi cưới nàng, nàng tiến cung, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ấm ức gì. Nàng phải chịu đựng những gì vì trẫm, cũng như vậy, những gì trẫm phải chịu vì nàng cũng là cam tâm tình nguyện.”

Cô không lên tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, ấm áp, không phải bởi vì nhiệt độ của mặt trời rực rỡ trên cao, mà là bởi vì lời nói của anh. Anh ít khi dùng những lời đường mật, phần lớn đều nói cô sẽ phải cùng chung hoạn nạn với anh, về vinh hoa phú quý, rất ít khi nhắc tới. Vị trí hoàng hậu của một quốc gia, rất khó có thể ngồi vững, anh luôn muốn cô phải hiểu được đạo lý này. Bởi vì chồng cô là quân vương, cô nhất định phải sóng vai đứng cạnh anh, không thể né tránh.

“Huyên Thần, phẫu thuật ngày mai, em nhất định…sẽ cố gắng.” Cô ra sức nắm chặt tay.

“Chuyện này trẫm cũng không lo lắng.” Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Tối hôm qua chúng ta cũng không được ngủ ngon, lát nữa ăn trưa xong, cùng nhau ngủ trưa một chút, trẫm đi phê tấu chương, còn nàng xuất cung, tới Tần phủ chuẩn bị tiền phẫu thuật đi.”

Hắn không dặn dò nhiều, cũng không nói nhiều về việc phải chú ý linh tinh gì đó, coi như việc xảy ra ngày mai là một chuyện hết sức bình thường. Vân Ánh Lục cười ngọt ngào, vịn cánh tay hắn, kiễng chân, hôn nhẹ môi hắn, khiến cho một đội Cấm vệ quân đang đi tới kinh ngạc không biết nên nhìn về hướng nào.

Chưa tổ chức đại hôn, tạm thời cô không tiện vào ở trong Trung Cung, nơi cô ngủ lại vẫn là trong tẩm điện của Lưu Huyên Thần, chẳng qua là chuyển từ phòng của khách sang phòng ngủ của hắn.

Long sàng rất lớn, từ nay về sau, không chỉ có một mình hắn nằm trên đó, một nửa phải chia cho một người khác. Lưu Huyên Thần dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, để cho cô thả lỏng, ngủ ngon một chút.

Hắn suy nghĩ, nếu có thể ngoại lệ cưới một thái y làm hoàng hậu, sao không thể tiếp tục ngoại lệ thêm một lần nữa, để nàng không cần ở trong Trung Cung, trực tiếp ở trong tẩm điện nhỉ?

Cũng không biết sao, sau khi thực sự có được nàng, ngược lại còn làm cho hắn không thấy bớt quyến luyến, mà là càng trở nên sâu đậm. Hắn muốn ngày ngày được thấy nàng, hàng đêm được ôm nàng đi vào giấc ngủ, không muốn để được gặp nàng, còn phải thông qua Phủ Nội Vụ. Khi hắn thuyết phục nàng, lấy thân phận của Lưu Huyên Thần, một người đàn ông bình thường cầu hôn nàng, không phải là Lưu Huyên Thần, hoàng thượng của triều Ngụy. Như vậy, không phải là hắn nên dành cho nàng toàn bộ tình yêu của một người đàn ông bình thường thôi sao?

Vân Ánh Lục ngủ mấy canh giờ mới rời giường, Lưu Huyên Thần đã rửa mặt chải đầu, ngồi bên bàn làm việc. La công công chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tiễn Vân Ánh Lục xuất cung, cô phải tranh thủ về Vân phủ trước, sau đó tới Tần phủ, đêm nay, cô phải ở lại Tần phủ, chuẩn bị cho cuộc giải phẫu sáng mai.

“Hoàng hậu đi rồi?” Lưu Huyên Thần không ngẩng đầu, bút son lướt nhanh trên từng quyển tấu chương.

La công công xót xa, khuôn mặt nhăn lại, không nén được hỏi, “Hoàng thượng, đối với chuyện hoàng hậu làm ngày mai, người thật sự có tin tưởng không?”

Ông ấy không nói tới hai từ “phẫu thuật”, cứ cảm thấy là lạ.

“Không có!” Lưu Huyên Thần không chút do dự nói.

La công công kinh ngạc hai mắt trợn trừng, “Sao…sao hoàng thượng có thể nói như vậy?”

Lưu Huyên Thần gác bút son xuống, “La công công, hoàng hậu ở trong cung mấy tháng nay, tính tình của cô ấy, ngươi còn không biết rõ hay sao? Một khi cô ấy đã quyết định, chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, là vách đá cao vạn trượng, cô ấy cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt mà nhảy xuống. Nhưng mà, không phải cô ấy kích động, đây là cố chấp và theo đuổi của cô ấy, cho nên trẫm phải ủng hộ cô ấy. Thần kinh hoàng hậu đã quá căng thẳng rồi, đã vô cùng lo lắng, nếu trẫm còn lo lắng nọ lo lắng kia, cô ấy còn muốn chia sẻ tâm sự với trẫm, chẳng phải là còn tệ hơn sao? Trẫm cũng không nhất định phải nói quá nhiều lời cổ vũ, như vậy cô ấy sẽ có áp lực. Trẫm coi như đây là một chuyện đơn giản là được rồi, không suy nghĩ nhiều, yên lặng ủng hộ cô ấy là được.”

La công công vẻ mặt như đưa đám, “Hoàng thượng, người nói không sai. Thế nhưng một khi nương nương làm chuyện đó thất bại, sẽ…”

Lưu Huyên Thần cười lạnh, “Công công lo lắng là dư thừa, chẳng lẽ ngay cả hoàng hậu của mình trẫm cũng không bảo vệ được hay sao?” Hắn đột nhiên lại thở dài, “Thật ra trẫm lo lắng là, phẫu thuật thất bại, đối với hoàng hậu sẽ là đả kích trí mạng, trẫm phải mất rất nhiều thời gian mới có thể xóa mờ ám ảnh trong lòng cô ấy. Chỉ mong ông trời có mắt, phù hộ cho hoàng hậu nhiều một chút.”

Hắn nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, miệng thì thào cầu nguyện. La công công nhìn thấy, cũng vội chắp tay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK