“Kho sách lại xảy ra chuyện gì?” Lưu Huyên Thần bước trên con đường lát đá ngoài Thái y viện, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt âm trầm.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thời tiết khô ráo, kho sách sợ là sơ suất bị cháy.” La công công khom người đáp.
Lưu Huyên Thần không lên tiếng, chậm rãi ngước đôi mắt đẹp lên, nhìn về phía Thái y viện. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống, không phải là buổi trưa người đó muốn mượn hắn một quyển sách sao?
Không xong rồi, hắn thầm nghĩ, nhấc chân vội vàng chạy tới hướng kho sách. Một đám người đi theo hắn đều trợn tròn mắt, chưa từng thấy hoàng thượng hoảng hốt thất thố như thế, không để ý đến dáng vẻ, vội vàng chạy đuổi theo.
Kho sách đã hoàn toàn bị bao phủ trong biển lửa, ánh lửa hừng hực, không khí trở nên nóng một cách bất thường, khói đặc khiến người ta không mở được mắt, xà nhà của mấy căn phòng chứa sách bị lửa thiêu rụi, “răng rắc” đổ xuống, sách bị cháy rụi biến thành từng vụn tro nhỏ, bay trong gió. Cửa lớn được mở rộng, tờ giấy niêm phong không biết là bị gió thổi tới nơi nào rồi.
Thị vệ, thái giám và cung nữ xách thùng, lấy chậu, vội vàng cứu hoả, nhưng sao chống lại được thế lửa quá lớn như vậy, trừ phi trong phút chốc có mưa rào xối xuống, bằng không thì không có biện pháp gì.
“Lửa bốc lên từ đâu?” Lưu Huyên Thần nghiêm nghị hỏi thủ lĩnh thị vệ tiến lên báo cáo.
“Bẩm hoàng thượng, bốc lên từ gian phòng chứa sách cấm.”
Lưu Huyên Thần nheo mắt lại, cắn môi, người này thật sự quá càn rỡ, cũng thật sự quá ngu ngốc, mới vừa giết người lại chạy tới phóng hỏa, thật sự coi hoàng cung là cửa hàng ở bên ngoài hay sao, muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm sao?
“Giấy niêm phong trên cửa kia là ai xé đi?” Lưu Huyên Thần đảo mắt nhìn chung quanh.
“Khi thuộc hạ chạy tới, giấy niêm phong đã bị xé rồi. Hôm nay kho sách bị niêm phong, bên trong hoàn toàn không có ai.”
Không có ai mới là lạ đấy! Lưu Huyên Thần giật lấy một chậu nước của cung nữ, dội thẳng từ trên đầu xuống.
“Hoàng thượng…” Cung nữ, thị vệ và La công công đều ngây người.
“Cố gắng hết sức dập tắt lửa ở phòng chứa sách cấm trước cho trẫm, những nơi khác cứ để mặc nó cháy đi.” Lưu Huyên Thần bình tĩnh chỉ vào kho sách, nhấc vạt áo bào buộc lại bên hông, nhấc chân chạy vào trong kho sách.
La công công vội vàng túm lấy hắn, “Hoàng thượng, người muốn làm gì chứ?” Mọi người đều trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
“Mau buông tay, Vân Thái y ở bên trong.” Lưu Huyên Thần nghiến răng nghiến lợi nói, đẩy tay La công công ra, thoáng cái đã vọt vào bên trong biển lửa.
“Mau, mau, cứu hoả, cứu hoàng thượng…” La công công tỉnh táo lại, hoảng sợ cao giọng thét lớn, tay vung loạn xạ.
Mọi người vốn muốn từ từ đợi lửa tự nhiên tắt, lúc này đều nôn nóng, vội vàng dội nước lên người, một bộ phận chạy vào biển lửa, một bộ phận ra sức giội nước vào lửa.
Lưu Huyên Thần không hề đoán sai, Vân Ánh Lục quả thực đang ở trong kho sách.
Cô tới trước tiên, là người đầu tiên chạy vào trong kho sách, khi đó giấy niêm phong còn dán kín, cô chẳng quan tâm tới điều gì, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tràn đầy trong đầu ý nghĩ dù thế nào cũng phải cứu được cuốn “Thần Nông bản thảo kinh” ra, bằng không Tần Luận thật sự sẽ không thể cứu được. Lửa còn chưa cháy tới phía ngoài, mới chỉ cháy lan tới mấy gian nhà khu đằng sau, nhưng đã cháy tới gần nóc nhà, cô rất thuận lợi chạy tới gian phòng chứa sách cấm trong tiểu viện, đúng lúc cô vừa mới vào trong, “Rầm” một tiếng, một thanh xà gỗ lớn đột nhiên rơi xuống dưới, lửa rất nhanh bén tới căn phòng. Ngọn lửa đỏ nóng rực, dễ dàng thiêu rụi toàn bộ sách, bàn, ghế bắt đầu cháy, cô bằng trực giác tìm cái rương đựng sách, muốn kéo ra, lại phát hiện nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, cái rương đó cô muốn chạm vào cũng không thể chạm được.
Cô sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, nằm rạp xuống đất, trát bùn đất vào tay, rồi cố gắng với lấy. Khói đặc tràn vào cổ họng cô, cô ho tới mức chảy cả nước mắt. Tia lửa bắn vào áo ngoài của cô, cô kinh hoàng nhảy lên, xé đi, thoáng cái đã không với tới rương đựng sách.
Cô cuống cuồng, khóc lên, quay đầu lại, thế lửa đã kéo dài đến sân trước, đường lui của cô đã bị chặn lại, khí nóng tỏa tới mặt cô, cô lại vội vàng ngồi xổm xuống, chậm rãi tiến sát cái rương.
Mặc kệ, cũng không phải nghĩ nhiều, tìm được cuốn sách rồi hãy nghĩ tới đường thoát. Cô cắn răng, lệnh cho chính mình bình tĩnh, không được hoảng hốt. Rốt cuộc, cô cũng chạm tới rương sách, không ngờ rằng, cô dùng sức quá mức, chiếc rương rất nặng, bị nghiêng đi, một khối khí lạnh phả vào mặt, cô hít sâu một hơi, rồi sau đó bắt đầu ho. Thật vất vả lau đi nước mắt ở khóe mắt, cô ngạc nhiên phát hiện ở phía dưới hòm sách có một đường hầm, đường hầm này giống như mới được đào, mùi bùn đất còn rất nồng, tuy rằng trước mắt chỉ là một màu đen, cô ôm sách ở trong rương ra, theo trực giác nhảy xuống, cô dường như có thể hít thở tốt hơn một chút. Cô muốn đi xuống dưới, nhìn xem ở đây có phải cũng có một mật đạo giống như trong phủ Tề Vương hay không. Có mật đạo là tốt rồi, ít nhất cô có thể ôm sách, và cả mạng sống đi ra ngoài. Cô khẽ cử động, không chút sứt mẻ, quay đầu lại nhìn thấy, áo bào của cô bị rương sách đè lên, ngọn lửa sắp cháy tới đây.
Cô buông sách xuống, định thần lại, ra sức kéo áo bào, mấy cây xà trên nóc nhà đều bị cháy, gãy sụp xuống, một cây rơi xuống, nằm ngang trên rương sách, cô kéo thế nào cũng không kéo được áo bào ra.
Một luồng khói đặc bị gió thổi tới, cô lại ho, nước mắt giàn giụa đầy mặt.
“Vân Thái y, Vân Ánh Lục…” Bên tai cô mang máng nghe được từng tiếng gọi, giống như đang gọi tên cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mở to đôi mắt đang nhòe đi.
Một “người lửa” vội vàng chạy tới bên này.
“Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục, đồ ngốc kia, nàng đang ở đâu…trả lời trẫm…” giọng nói đó đã rất khàn, lộ ra vô hạn hoảng sợ, hoàn toàn không phát hiện ra long bào giá trị ngàn vàng đã bị cháy loang lổ nhiều chỗ, vương miện lệch qua một bên, mặt mày thì đen thui, khuôn mặt và cánh tay đều có những vết bỏng lớn.
Một người ở trên ngôi cửu ngũ sao có thể không có hình tượng như vậy được?
Nước mắt Vân Ánh Lục đột nhiên ào ào tuôn rơi, “Lưu hoàng thượng, em…ở đây…”
Lưu Huyên Thần hoảng hốt nghe thấy có tiếng người nói, tìm khắp mọi nơi, trong ánh lửa đỏ rực, hắn nhìn thấy một cánh tay đang vẫy vẫy hắn. Hắn vui mừng khôn xiết chui qua một giá sách đang cháy, chạy tới, Vân Ánh Lục kéo hắn, bảo hắn nhảy xuống, khi hắn ra sức nhảy xuống đó, đã kéo rách áo bào của cô.
Hai người cùng đỡ nhau, bước vào trong vài bước.
Bên ngoài đã là biển lửa đầy trời, không ai nói gì, cũng không có ai bắt đầu trước, hai người đột nhiên vươn tay, ôm chặt lấy đối phương, đôi môi tự nhiên dán chặt vào nhau, răng môi gắn kết, mút vào, cuốn lấy, giống như muốn hút đối phương vào trong cơ thể của mình, vậy mới an tâm.
Đây là nụ hôn Lưu Huyên Thần chờ mong từ rất lâu rồi, phảng phất như thể cách một đời, hắn hôn kích động, cũng hôn một cách dịu dàng.
Đây là nụ hôn làm cho Vân Ánh Lục cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không muốn từ chối, cô không muốn phải nghĩ rõ ràng như vậy, cô thầm muốn để bản thân mình dung nhập thật sâu vào trong lồng ngực của người đàn ông này.
Người đàn ông này, vì cô, không để ý tới sinh mệnh, không để ý tới tôn quý, bôn ba trong biển lửa. Câu gì cũng không cần hỏi, điều gì cũng không cần phải nói nữa, hết thảy đều thể hiện trong nụ hôn này. Thật lâu sau, “bụp” một tiếng, Lưu Huyên Thần phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Cô vội buông hắn ra, “Bọt nước bị vỡ rồi sao?”
Trong bóng tối, cô nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt, cánh tay, lòng bàn tay hắn, chỗ nào chạm vào cũng là bọt nước to to nhỏ nhỏ, đều là vết bỏng. Cô đau lòng, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên, muốn cho hắn dễ chịu một chút.
“Lửa lớn như vậy, vì sao lại chạy vào đây, rất nguy hiểm.” Cô nhỏ giọng nói.
Lưu Huyên Thần đột nhiên phát hỏa, “Nàng cũng biết nguy hiểm hả, vậy vì sao nàng lại vào đây, nàng muốn cho trẫm…bị hù chết sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, cảm thấy giọng nói của mình dường như vang lên ở nơi xa, “Thật xin lỗi, em…không nghĩ tới cảm nhận của chàng…”
“Nàng còn hoài nghi tình cảm của trẫm dành cho nàng sao? Trẫm đã nói, sau này sẽ không bỏ lại nàng. Nếu hôm nay nàng bị chết cháy, trẫm…sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng…” Hắn cúi người xuống, cắn vào tai cô, giọng nói như sấm sét dội xuống.
“Không hoài nghi, không hoài nghi mà! Tình cảm của em với chàng sẽ không thay đổi, em sẽ yêu chàng, không, em muốn yêu chàng, không phải, không phải! Em phải làm người thứ ba, chấp nhận người đàn ông của mình là chồng của người phụ nữ khác.” Cô ngẩng mặt đối diện với hắn, biết rõ hắn không nhìn thấy, nhưng cô lại tươi cười như hoa.
“Huyên Thần, em thật ngốc, bây giờ em mới biết được, em yêu chàng, yêu chàng, yêu thật sự mãnh liệt, không phải vì chàng tới đây cứu em, mà là vì yêu…”
“Nàng gọi…ta là gì?” Giờ khắc này, hắn không phải “Trẫm”, mà là “Ta”, một người đàn ông hết sức bình thường.
Giọng nói thâm trầm, ở trong mật đạo lại có vẻ đặc biệt khàn khàn.
“Huyên Thần, ở chỗ của em, người thân thiết luôn gọi thẳng tên, nếu thân thiết hơn chút nữa, em sẽ gọi chàng là Thần.” Cô ngượng ngùng cười.
Hắn chăm chú nhìn cô một lát, nhẹ nhàng vòng tay ôm quanh người cô, sau đó đột nhiên dùng sức ôm chặt, không để ý tới cô có bị ghìm đau hay là không.
“Gọi lại một lần nữa, được không?” Hắn nhỏ giọng nói bên tai cô, âm lượng rất thấp, nhưng lại vô cùng động lòng.
“Mười lần, một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần…vẫn gọi như vậy, đều được, Thần, Thần, Thần…” Cô không biết mình sẽ kích động vì tình cảm như vậy, sẽ nói những lời buồn nôn như thế. Cô cười khẽ, không phải ngượng ngùng, mà là vui mừng, thật sự vui mừng.
Thích hóa ra khác yêu như vậy. Thích là ôn hòa, chậm rãi, giống như một dòng suối nhỏ, nước róc rách chảy xuôi xuống dưới. Yêu lại giống như dòng sông ào ào cuộn chảy, điên cuồng gào thét, làm cho mỗi một tế bào trong cơ thể đều nóng rực kêu gào, vui mừng, từng đợt sóng quét qua, không thể suy tư, không thể chống cự, chỉ có thể để mặc bị nhấn chìm.
Tay cô đụng phải một vệt bỏng, cô chạm vào làm bọc nước vỡ ra, cô sợ hãi rụt tay lại, hắn lại ôm chặt không buông.
“Lần này, không phải trẫm ép nàng, là nàng tự nguyện nói. Về sau cũng không được phép nuốt lời, bằng không chính là phạm vào tội lớn khi quân.” Hắn cố ý thay đổi xưng hô, muốn cho khẩu khí có chút nghiêm túc, nhưng khi nói ra, vẫn cực kỳ dịu dàng
“Không nuốt lời, em thề.” cô dịu dàng hôn lên khóe môi hắn, hắn từ bị động thành chủ động, nụ hôn sâu hơn, hôn tới mức hắn sắp mất đi khống chế, quên cả chuyện cả người đầy vết bỏng, đã quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Người bình tĩnh vĩnh viễn là Vân Ánh Lục, “Huyên Thần, chàng có biết ở đây là đâu không? Chúng ta phải đi ra ngoài, miệng vết thương của chàng nếu như không xử lý, sẽ chuyển biến xấu.”
“Mật đạo này không phải trong cung vốn có.” Lưu Huyên Thần nâng tay lên, sờ sờ vách tường, tay chạm vào đất ẩm ướt, không khí cũng rất ẩm, “Nhưng mà chúng ta phải cảm tạ người đào mật đạo này, bằng không chúng ta sẽ bị chết cháy ở trong kho sách.”
“Người này vì sao phải đào mật đạo, trong kho sách có cất giấu bảo bối gì sao? A” Vân Ánh Lục đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, quay đầu chạy tới đầu mật đạo.
“Sao vậy?”
“Sách khó khăn lắm em mới cứu được, đã để lại ở cửa mật đạo rồi.”
Lưu Huyên Thần thất bại nhún nhún vai, thật muốn thán phục tính chuyên nghiệp của nàng, “Sách mà nàng cần không ở đó.” Hắn tức giận nói, ôm lấy thắt lưng cô, tiếp tục đi về phía trước.
Mật đạo không còn phức tạp nữa, chỉ có một phương hướng, tuy rằng quanh co khúc khuỷu, cũng không có đường rẽ.
“Sao? Vậy ở đâu?”
“Ở trong Ngự thư phòng.”
“Lưu hoàng thượng…” Vân Ánh Lục tức giận dẩu môi, “Chàng thiếu chút nữa làm cho em mất một cái mạng.”
“Vậy trẫm thì sao? Mà sao lại phải sửa xưng hô, sau này không cho phép gọi ta là Lưu hoàng thượng nữa, không biết lớn nhỏ.” Hắn trừng phạt búng vào gáy cô, “Sách đó còn quan trọng hơn so với mạng của nàng sao?”
Vân Ánh Lục thở dài, “Trước mắt dường như là thế. Huyên Thần, phía trước có ánh sáng.”
Lưu Huyên Thần nâng mắt nhìn, đằng trước mơ hồ có một tia sáng, “Xem ra chúng ta đã tới cửa mật đạo, giờ sẽ biết người hảo tâm này là ai.”
Ngữ khí của hắn có chút lạnh lùng, không giống là cảm tạ, mà giống châm biếm.
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, cô quay đầu nhìn hắn, phát hiện nhìn hắn so với cô còn thảm hại hơn, trên gương mặt có vết bỏng, quần áo thì thảm hại không chịu nổi, mu bàn tay đỏ ửng, cô muốn nói mấy câu, nhưng lại phát hiện cổ họng trào lên từng đợt đắng chát.
“Huyên Thần”, cô giữ chặt hắn lại, cố nén nghẹn ngào, nhắm mắt lại, hôn lên khóe môi hắn, “Để cho em hôn một lần, em sợ sau khi rời khỏi đây, sẽ không có dũng khí.”
“Ta có dũng khí là được.” Lưu Huyên Thần cười nói.
Điểm cuối của mật đạo hóa ra là cửa nhỏ của một gian sương phòng, ở chỗ cửa nhỏ này, còn có một mật đạo khác, mật đạo này dùng đá xếp thành, giống như đã có rất nhiều năm.
Lưu Huyên Thần trầm ngâm một lát, ôm Vân Ánh Lục, đang muốn đi ra ngoài, ngoài sân lại có một giọng nói quen tai làm cho hai người lập tức dừng lại.
“…Hoàng thượng đi vào cứu ả ta? Hoàng thượng điên rồi sao, ả ta đáng giá như vậy sao? Thế lửa lớn như vậy, vào trong còn có thể sống sao, nhưng mà, như vậy cũng tốt, đúng là nhất cử lưỡng tiện.”
Giọng nói quen tai gần trong gang tấc, Lưu Huyên Thần khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.