“Diệc Ngọc, con vội vàng gọi cha vào cung là có chuyện gì?” Sau khi Viên Nguyên soái bị tước bỏ binh quyền, mỗi ngày thêm một già đi, bọng quanh mắt cũng xuất hiện, đi đứng cũng không còn nhanh nhẹn như trước, tư duy cũng không còn nhanh nhạy.
Viên Diệc Ngọc nhìn thấy phụ thân như vậy, nhớ tới năm đó trên chiến trường, phụ thân hào khí ngút trời thế nào, hiệu lệnh một tiếng, tướng sĩ ba quân dưới sự chỉ huy của ông, như mãnh hổ xuống núi, làm cho quân địch sợ tới mức hồn phi phách tán, nghe phong thanh đã sợ mất mật, liên tiếp bại lui.
Viên Nguyên soái trên chiến trường giậm chân một cái, doanh trại địch đều lung lay vài lần. Bây giờ mới vài ngày không thấy, sao có thể già đi như thể người đang nửa đường xuống suối vàng vậy?
“Phụ thân, không có chuyện gì, sáng sớm hôm nay hoàng thượng đã xuất cung. Cha cũng nên tới thăm thuộc hạ trước kia một chút đi, đừng có ở nhà suốt.” Viên Diệc Ngọc kéo Viên Nguyên soái, đi vào phòng khách, các cung nữ bưng lên trái cây đúng mùa và kem.
“Ôi, Diệc Ngọc, con không biết hay sao, phụ thân bây giờ thất thế, ai còn để phụ thân con vào mắt nữa. Kì Tả Thừa tướng trước kia gặp phụ thân, lúc nào cũng tươi cười, nhún nhường ba phần, bây giờ mặt đối mặt đi qua, lão coi như không có nhìn thấy phụ thân.”
“Bản chất của văn nhân đều thích nịnh hót, võ quan thì không giống thế, trời sinh tính tình ngay thẳng, luôn có nghĩa khí. Con tin rằng cha ra mặt thì các tướng quân sẽ không như vậy.” Viên Diệc Ngọc săn sóc rót cho phụ thân một ly trà, “Con ở trong hoàng cung này cũng không được sủng ái, không thể nói giúp cho phụ thân được. Phụ thân, người phải tự động viên mình nhiều hơn.”
“Hoàng thượng…còn chưa lâm hạnh con sao?” Trong lòng Viên Nguyên soái âm thầm tự trách, nếu lúc trước không phải bị Tề vương nói ngon nói ngọt đả động, trong lòng muốn có nhiều hơn, ông ta cũng sẽ không đưa con gái vào hoàng cung làm nội ứng, tự ông ta nắm binh áp chế hoàng thượng, bây giờ có lẽ ông ta vẫn còn là lão Nguyên soái được hoàng thượng kính trọng, con gái vẫn còn là tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang trong quân.
Hoàng thượng nhất định là ghi hận ông ta làm càn, giận lây sang Diệc Ngọc.
Ôi, đi nhầm một nước, thua cả ván cờ, múc nước bằng giỏ quả là công toi, cá thì chẳng vớ được, tự mình còn ngã xuống sông. Mà ông ta biết bí mật của Tề vương, nhưng lại không thể nào mở miệng nói ra. Bằng không, ông ta không chỉ bị lột bỏ binh quyền, sợ là phải tịch thu tài sản cả nhà, chu di cửu tộc.
Viên Diệc Ngọc đỏ mặt, “Hoàng thượng, không nói tới chuyện hắn lâm hạnh con gái, không giết con gái đã là chuyện tốt rồi.”
“Hả?” Viên Nguyên soái cảnh giác nhìn khắp bốn phía, “Sao con lại rơi xuống thảm cảnh này?”
“Còn không phải là do tính tình con nóng nảy, muốn ra tay trước để kiềm chế đối phương sao. Còn nữa, con không muốn ở dưới cô ả lúc nào cũng làm bộ làm tịch đó.” Viên Diệc Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ả nào?”
“Là…”
Viên Diệc Ngọc chưa nói hết câu, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng La công công thông truyền, “Hoàng thượng giá lâm!”
Hai cha con nhìn nhau, không khỏi thấy hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều, vội cùng quỳ đón.
Viên Diệc Ngọc liếc khóe mắt nhìn ra, thấy Lưu Huyên Thần dẫn theo mấy chục thị vệ, sải bước đi vào trong viện, phía sau còn có ả Vân thái y làm cho cô ta hận tới nghiến răng nghiến lợi kia.
“Viên ái khanh, mời đứng lên.” Lưu Huyên Thần cười tủm tỉm nâng Viên Nguyên soái dậy, ôn nhu nói với Viên Diệc Ngọc đang quỳ dưới đất, “Trên mặt đất lạnh, ái phi mau bình thân. Được rồi, được rồi, cùng ngồi xuống nào. Trẫm có việc xuất cung, nghe có người nói Viên Nguyên soái đến đây, vội bỏ chuyện chính sự đấy, tới đây trước gặp Viên Nguyên soái. Thời gian này, khanh có khỏe không?”
Viên Nguyên soái run cầm cập ngồi xuống, môi trên môi dưới run rẩy không ngừng, “Được hoàng thượng nhớ mong, lão thần khỏe lắm. Lão thần tiến cung, là…”
“Là nhớ Thục nghi?” Lưu Huyên Thần nói tiếp lời ông ta, dùng khóe mắt nhìn một hàng thị vệ đứng ở bên ngoài cùng Vân Ánh Lục, giống như sợ cô sẽ chạy trốn.
Viên Diệc Ngọc căng thẳng mồ hôi lăn xuống gò má, “Hoàng thượng, thần thiếp cả gan, do trong lòng quá nhớ mong phụ thân, không kịp chờ Phủ Nội Vụ sắp xếp, đã triệu kiến phụ thân vào cung.”
“À,” Lưu Huyên Thần nhướng mày, “Hóa ra là ái phi cũng biết quy củ này!” Một câu thản nhiên lạnh lùng, nhưng làm cho hai cha con họ Viên nghe được đều run rẩy.
“Xin hoàng thượng tha thứ, thần thiếp không biết.” Chân Viên Diệc Ngọc mềm nhũn, quỳ phủ phục xuống mặt đất.
Viên Nguyên soái há miệng, lau mồ hôi, dường như không chủ ý, hoàn toàn không còn vẻ trấn định như thường của ngày trước, làm cho người ta vừa thấy đã nghĩ tới là trong lòng có quỷ.
“Trẫm có thể thông cảm với tâm trạng nhớ người thân của ái phi, nhưng nếu phi tần khác biết, sẽ nói trẫm thiên vị ái phi. Còn nữa, Viên Nguyên soái là trọng thần triều đình, vô cớ ra vào hậu cung, ái phi không sợ người có ác tâm nói ái phi có mưu đồ gì khác sao?”
“Hoàng thượng, thật sự…chỉ là lâu ngày không được gặp phụ thân, muốn cùng phụ thân nói chuyện mấy câu…” Viên Diệc Ngọc ngẩng đầu, đúng lúc thấy Vân Ánh Lục nhàn nhã đứng bên ngoài, oán hận nói, “Có phải có người trước mặt hoàng thượng nói gì đó hay không? Xin hoàng thượng nhất định phải tra xét cẩn thận, không nên cả tin nghe theo lời gièm pha của người khác. Làm sao thần thiếp dám có ý đồ gì khác với hoàng thượng được?”
Lưu Huyên Thần lạnh mặt, “Trẫm giống hôn quân nhẹ dạ tin lời xảo trá sao? Trẫm chỉ nói sự thật, người đâu, lục soát tẩm cung của Viên Thục nghi một lần cho trẫm, xem Viên Thục nghi rốt cuộc có điều gì giấu giếm?”
Vẻ mặt Viên Diệc Ngọc kinh hãi, cô ta không lo lắng sẽ tìm ra thứ gì, mà là hành động này của hoàng thượng, làm cho cô ta cảm thấy một nỗi sợ hãi đang ùn ùn kéo tới.
Viên Nguyên soái cũng sợ mất hồn mất vía, từ trên ghế rơi “Bịch” một tiếng xuống đất. Đám thị vệ như ong vỡ tổ, ào ào từ bên ngoài vọt vào điện, chỉ chốc lát, bốn cánh cửa tủ mở rộng, ngăn kéo được lôi ra, cả phòng thành một đống bừa bãi.
“Hoàng thượng!” Một thủ lĩnh thị vệ lôi một túi nhỏ từ một ngăn bí mật dưới bàn ra, vội giơ lên, đưa đến trước mặt Lưu Huyên Thần.
“Đây là cái gì?” Viên Diệc Ngọc hoàn toàn không hiểu, trong lòng đầy sự ngờ vực.
Thủ lĩnh thị vệ mở túi ra, bên trong có một phong thư, còn có một gói giấy nhỏ, thị vệ lại mở ra, trong gói giấy có một loại bột gì đó. Viên Diệc Ngọc đờ người, không thể hô hấp, “Hoàng thượng.”
Cô ta vội dập đầu không ngừng, “Cái này không phải của thần thiếp, nhất định là người khác giá họa.”
“À, xem ra ái phi đã biết đây là thứ gì đó xấu xa? Trẫm cũng chưa có kết luận đâu!” Lưu Huyên Thần chậm rãi nhếch môi, “Vân thái y, phơi nắng thế là đủ rồi, nên vào đi thôi!”
Vân Ánh Lục đứng ngoài nhìn thấy trong phòng hỗn loạn, cô cũng chẳng hề thấy tò mò. Lưu hoàng thượng là hồ ly thành tinh, ai biết được anh ta lại hạ nước cờ gì, không nên dây vào, tránh xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
“Hoàng thượng gọi cô đấy!” Giang Dũng liếc cô, mặt khó nén hưng phấn, hoàn toàn chẳng thấy nét mệt mỏi ban nãy.
Vân Ánh Lục chần chừ hồi lâu, mới bước vào.
“Tới đây, khanh xem thuốc bột kia, trẫm xem giấy viết thư.” Lưu Huyên Thần phân công rất rõ ràng.
Vân Ánh Lục nhìn màu thuốc bột, ngửi ngửi, thản nhiên nói: “Đây là thạch tín, là chất kịch độc.”
Viên Diệc Ngọc và Viên Nguyên soái đều trợn tròn mắt, run lẩy bẩy chẳng nói được thành lời.
“Đúng không?” Lưu Huyên Thần nhìn ngó trước sau tờ giấy viết thư, “Năm đó trẫm bị tiên hoàng ép buộc, cũng biết được chữ viết mấy nước. Chữ trên bức thư này trùng hợp là một loại chữ mà trẫm biết. Ái phi, đây là chữ nước Ba Tư nhỉ? Nàng lấy ở đâu ra?”
Trước mắt Viên Diệc Ngọc tối sầm lại, sắc mặt tái nhợt như tuyết, “Hoàng thượng, thần thiếp không sát hại Cổ Thục nghi.”
“Ái phi thật sự là không đánh đã khai.” Ánh mắt Lưu Huyên Thần càng lúc càng lạnh, “Nàng vì muốn khơi mào chiến tranh giữa nước Ngụy và Ba Tư, hôm đó nàng nhìn thấy có người chuyển thư cho Cổ Thục nghi, nàng bèn rắp tâm, nàng sợ rằng không đánh lại được Cổ Thục nghi, trước dùng thạch tín hạ độc Cổ Thục nghi, sau đó giết chết nàng ấy, cướp đi phong thư này.”
“Hoàng thượng, thần thiếp không có, không có…”
Viên Diệc Ngọc hét lớn, vừa khóc vừa gào, “Thần thiếp oan uổng, là bị người khác giá họa. Thần thiếp đi đâu mà tìm được thạch tín chứ? Hoàng thượng, người ngẫm lại đi, trong cung này người có thể lấy được các vị thuốc là ai?”
Cô ta nộ khí công tâm, chỉ vào Vân Ánh Lục, “Là ả ta, là ả ta, ả ta hướng mũi giáo về phía thần thiếp, ả ta tức giận hôm đó thần thiếp chỉ trích ả ta đáng nghi, nên cắn ngược lại thần thiếp một miếng, trả thù thần thiếp.”
“Viên Thục nghi, nàng hãy chú ý ngôn từ cử chỉ của mình. Trong lòng trẫm tất hiểu rõ. Hôm Cổ Thục nghi chết, dường như nàng cũng gặp Viên Nguyên soái. Hiện tại mọi chuyện đã thành, nàng nóng lòng xử lý tang vật phạm tội, mới vội vàng triệu kiến phụ thân nàng vào cung, để ông ta mang chúng xuất cung. Có phải không?”
“Nếu là tang vật, thần thiếp sao lại ngốc như vậy, giữ tới tận bây giờ, tìm một chỗ chôn xuống, không nhanh hơn sao?” Viên Diệc Ngọc khóc lóc nói.
“Đó là do nàng không kịp làm!” Lưu Huyên Thần vung tay áo, “Xem ra, nàng không chịu nói thật, người đâu, mời Viên Thục nghi đến bộ Hình đi, để Đỗ đại nhân nói chuyện với nàng. Bất kể là bộ Hình phán nàng tội gì, trẫm tuyệt đối không can thiệp vào.”
Mấy thị vệ xông lên trước, lôi Viên Diệc Ngọc đã nhũn như con chi chi ra ngoài cung, giọng nói thê lương của cô ta vẫn quanh quẩn trong không trung, không hề tan biến.
Lại nhìn sang Viên Nguyên soái, không biết từ khi nào đã bị dọa ngất đi rồi.
“Trẫm nể công trạng của Viên Nguyên soái với triều đình, sẽ không truy cứu sai lầm của ông ấy. Đưa Viên Nguyên soái hồi phủ, để ông ta đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm, không có sự cho phép của trẫm, không được phép ra khỏi phủ.” Lưu Huyên Thần quét mắt nhìn khắp điện, uy nghiêm nói.
Thị vệ cao giọng đáp: “Vi thần tuân chỉ.”
Sau đó, mấy người nâng Viên Nguyên soái đã ngất xỉu ra khỏi cung. Chỉ chốc lát, trong đại điện đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Giang Dũng từ ngoài bước vào, vẻ mặt đắc ý.
“Giang thị vệ, tối hôm qua khanh lập công lớn, bắt được hung thủ sát hại Cổ Thục nghi, sau này hậu cung cũng được thái bình rồi! Trẫm nên ban thưởng xứng đáng cho khanh, như vậy đi, khanh đi về trước ngủ một giấc, sau này không cần canh giữ trong rừng nữa, chỉ đi theo Vân Thái y làm hộ vệ thôi! Nếu Vân Thái y thiếu mất một sợi tóc, khanh mang đầu tới gặp trẫm.”
Ý cười trên mặt Giang Dũng lập tức tan thành mây khói, đây…đây gọi là phần thưởng xứng đáng sao?
“Giang thị vệ, hai ngày nay khanh có thấy cung nữ vóc dáng rất cao kia ban đêm thường lui tới không?” Lưu Huyên Thần lại hỏi thêm.
“Vi thần…không thấy.”
“Nếu ban ngày khanh nhìn thấy cô ta, có thể nhận ra không?”
“Vi thần…hẳn là có thể.”
“Ừ, được rồi, khanh lui ra đi, nhớ là buổi tối tới đây đón Vân Thái y.”
Giang Dũng nhìn sang Vân Ánh Lục, rất không tình nguyện, rồi lại rất bất đắc dĩ chắp tay, rời khỏi đại điện. Vân Ánh Lục chậm rãi gói thạch tín lại, cầm lấy tờ giấy viết thư sang, gói cả lại, xách lên ngắm nghía, ánh mắt nhìn xa xăm.
Lưu Huyên Thần nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục, mở miệng trước, “Có muốn tạ ơn trẫm không, trẫm đã giải quyết giúp nàng một phi tần, đối thủ cạnh tranh của nàng lại bớt đi một người.”
Vân Ánh Lục không biết nên khóc hay nên cười, lắc lắc đầu, không để ý tới hắn trêu chọc, “Lưu hoàng thượng, anh thật sự cho rằng Cổ Thục nghi là do Viên Thục nghi giết sao?”
“Sát hại Cổ Thục nghi là một người trong cung, nhưng không phải cô ấy, trẫm cũng không biết là ai.” Lưu Huyên Thần nhíu mày, “Nàng đang chỉ trích trẫm biết rõ không phải cô ấy, lại kiên quyết chụp lên đầu cô ấy tội danh giết người?”
“Tôi nghĩ anh nhất định có… mục đích khi làm như vậy.” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt.
“Nàng càng ngày càng hiểu trẫm.” Lưu Huyên Thần cười khẽ, “Đúng, đây rõ ràng là vu oan, mục đích có ba, thứ nhất là vì để cho hung thủ thực sự sát hại Cổ Thục nghi lẩn trốn càng an toàn. Thứ hai là làm cho nàng càng đáng nghi ngờ, ở trong cung này càng khó sống yên, lập tức nàng sẽ trở thành đối tượng toàn bộ hậu cung đồng lòng căm thù. Đừng trợn mắt lên, đây cũng không phải là trẫm khơi mào, tất cả đều là do nàng thiện tâm đưa tới. Lại nói tiếp, thật đáng cười, hậu cung này dù có xảy ra chuyện, hay không xảy ra chuyện, nàng luôn luôn có biện pháp làm cho chính mình trở thành đối tượng hoài nghi số một. Thứ ba là, đơn giản là muốn kích thích Viên Nguyên soái đấu trí, làm cho Viên Nguyên soái thuyết phục bộ hạ ngày trước, chống lại trẫm.”
“Vậy…vậy hung thủ đó thành công không?” Đây đâu phải hậu cung đâu, mà rõ ràng là một cái động hồ ly, người nào người nấy ra tay, đều thành ra âm mưu chồng chéo. Vân Ánh Lục thầm nghĩ.
Lưu Huyên Thần cười lạnh, “Kẻ đó sắp xếp rất cẩn thận tất cả mọi chuyện, có người mật báo, tang vật được bố trí sẵn, sau đó thuyết phục Viên Thục nghi triệu kiến Viên Nguyên soái, tiếp theo sẽ chờ trẫm chui vào cái bẫy đó. Ha ha, chỉ là trẫm sẽ không để cho kẻ đó thực hiện được, trẫm không giết Viên Thục nghi, trẫm nhốt cô ấy trong bộ Hình, giam lỏng Viên Nguyên soái, rồi đợi, để xem kẻ đó sẽ nhảy lên như thế nào.”
“Lưu hoàng thượng, anh nhốt Viên Thục nghi lại, thật ra…thật ra là vì bảo vệ cô ấy?”
“Ôi, Vân Thái y, giữa chúng ta ăn ý cũng quá kém đi! Sao tới bây giờ nàng mới hiểu dụng ý của trẫm? Viên Thục nghi tính tình nóng nảy, mặc dù không có ý hại người, nhưng cô ấy lại hồ đồ bị người khác lợi dụng, trở thành người chịu tội thay kẻ khác. Nàng cho là trẫm thật sự giống như lời nàng, trong tay cầm thanh đao, muốn chém ai thì chém sao, là đao phủ hả. Không, trẫm là minh quân, là người cao thượng. Trẫm…”
“Lưu hoàng thượng, anh xem có phải là La công công tới không, anh nên trở về làm việc đi, tôi cũng đi làm thôi.” Thực không chịu nổi cái sự tự hào về bản thân của hắn, Vân Ánh Lục không đợi hắn nói xong, chỉ ra bên ngoài, nhấc chân bỏ chạy, nói thêm nữa, Lưu hoàng thượng nói vòng nói vo, nhất định lại chuyển sang cô.
Bước đến con đường dẫn tới Thái y viện, Vân Ánh Lục dừng chân, rụt vai. Khi Tần Luận thổ lộ tình cảm với cô, cô không chút động lòng, nghe xong chỉ thấy giống một truyện cười không có quan hệ gì tới mình. Khi Đỗ Tử Bân thổ lộ, cô thấy thích, cũng động lòng, cũng mang theo cả khát khao với tình yêu, nhưng cũng có chút giống như trong mơ. Hôm nay Lưu hoàng thượng đột nhiên thổ lộ, khiến cô nghe muốn thở dài, trong lòng lại có chút chua xót, nhưng sau đó lại xuất hiện từng đợt ngọt ngào.
Thế nhưng…cô lại thở dài, thế nhưng cô và Lưu hoàng thượng là không thể nào, cô đã tiếp nhận tình cảm của Đỗ Tử Bân, Lưu hoàng thượng cũng có nhiều vợ như vậy, cô đã nhận sự giáo dục thâm căn cố đế rằng, không được phép cùng chung chồng với người phụ nữ khác, cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Đỗ Tử Bân.
Thế nhưng…cô bất lực mím môi, cô không thể không thừa nhận, trái tim cô có bị Lưu hoàng thượng làm rung động một chút. Khi anh nói thích cô, trái tim cô nảy lên, mà không phải đập bình thường. Khi anh nói nguyện ý dùng cả hậu cung đổi lấy một người con gái thật lòng yêu anh, khẩu khí đó, khi cô nghe thấy không nén được nước mắt. Tình yêu chân thành khó tìm, mà với nghiệp đế vương thì lại càng khó khăn.
Mà Lưu hoàng thượng, dường như không giống với những bậc quân vương trong lịch sử, anh minh nhưng giảo hoạt, anh vô tình nhưng cũng có tình, anh khoan dung nhưng lại bá đạo, anh ngang ngược kiêu ngạo nhưng lại không làm bạn ghét, anh lạnh lùng nhưng cũng rất ôn nhu…
A, không thể suy nghĩ, cô dường như bị Lưu hoàng thượng mê hoặc mất rồi, trúng độc có chút nặng rồi. Không được, không được, người cô thích là Đỗ Tử Bân, sao cô có thể nghĩ tới người đàn ông khác được?
Chẳng lẽ cô cũng là người có bản tính trăng hoa sao?
“Vân Thái y, đứng một mình lẩm bẩm cái gì đó?”
Dưới bóng cây ven đường, Kì Sơ Thính tay cầm một quyển kinh thư, đôi mắt đẹp xoay chuyển, khóe miệng khẽ cong lên.