Mục lục
[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Ánh Lục cảm thấy đầu giống như bị ai đó đập một cái, trong đầu “oang oang” mấy tiếng, cô muốn hết sức duy trì bình tĩnh, cố gắng trấn tĩnh để ổn định tâm trạng rối loạn của mình, nhưng thật đáng tiếc, cô đã hoàn toàn rối loạn, đại não căn bản không thể phát huy tác dụng gì. Phía dưới, các phi tần lại bắt đầu làm ồn. “Phi tần hậu cung không phải không thể tùy ý xuất cung hay sao?” Câu hỏi của một vị phi tần kéo thần trí của cô lại.

Cô dò hỏi nhìn về phía La công công.

La công công do dự một chút, bất đắc dĩ trả lời: “Nô tài tới Phủ Nội Vụ và cửa cung hỏi thử, công chúa An Nam có…yêu bài hoàng thượng ngự ban, có thể tự do ra vào hoàng cung.”

Tất cả đều im lặng, chúng phi tần đồng cảm nhìn vẻ mặt duy trì bình tĩnh của tân hoàng hậu. Vân Ánh Lục vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, không hề cử động cũng không nói gì thêm.

Đêm nay thực sự là một đêm thu đẹp mê người, trăng sáng sao tỏ, trên bầu trời, thỉnh thoảng còn có mấy ngôi sao băng bay vụt qua. Đôi mắt trong trẻo của cô dưới ánh trăng có ánh sáng lóe qua, lộ ra rằng sâu trong nội tâm cô kỳ thật cũng không hề bình tĩnh lạnh nhạt như biểu hiện bề ngoài.

La công công đi theo Lưu hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên hiểu được yêu bài ngự ban kia đại biểu cho ý nghĩa thế nào. Câu nói vừa rồi của ông ấy, làm cho cảm xúc đau đớn trong cơ thể cô không thể áp chế được, mãnh liệt cuộn trào, tràn ngập trong ngực cô, không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.

Lưu hoàng thượng có phải sẽ nói với công chúa An Nam rằng: “Trẫm chỉ tin tưởng nàng” hay không?

Trước kia, mấy cô y tá thường thích ngâm nga một câu hát, “Tình yêu kỳ thật là đau thương.”

Đúng, tình yêu thật sự là đau thương. Bạn yêu một người, sẽ để cho đối phương có quyền làm tổn thương bạn, đây là một chuyện đau xót mà lại bất đắc dĩ.

Thế nhưng, Lưu hoàng thượng là người sáng nắng chiều mưa như vậy sao? Người mạo hiểm tính mạng, ở trong biển lửa gọi tên cô lại làm ra loại chuyện thế này sao?

Không, không được nghĩ lung tung, những chuyện này chỉ là suy đoán, là cô mẫn cảm mà thôi.

Giữa vợ chồng quý ở tin tưởng, không phải là tin tưởng một phần mà bạn phải tin tưởng hết thảy, đây mới là tình yêu đích thực.

Thời điểm này, sao cô có thể hoài nghi lung tung về Lưu hoàng thượng được, anh đang đau khổ, không biết đang ở đâu để trải qua những đêm dài đằng đẵng? Từ nhỏ anh đã mất đi người thân, bị thái hậu xem như một quân cờ để huấn luyện mà trưởng thành, đã vô cùng, vô cùng bất hạnh. Hiện giờ, cô là người thân duy nhất của anh, nếu cô không hiểu anh, săn sóc cho anh, cuộc sống của anh sẽ u ám tới mức nào?

Trên bầu trời đêm, một đám mây chậm rãi trôi tới, như một tấm lụa mỏng che một góc vầng trăng bạc. Thân thể cứng ngắc của Vân Ánh Lục rốt cuộc cũng cử động được. Cô chậm rãi xoay người, quay mặt nhìn chúng phi tần.

“Buổi chiều ngày mai, chúng ta tập trung ở vườn thảo dược, trước hết tôi dạy cho mọi người phân biệt dược thảo, sau đó buổi tối chúng ta giảng về lí thuyết…”

“Hoàng hậu nương nương, người tìm thần thiếp sao?” Trên con đường nhỏ ngoài phòng giảng kinh, xuất hiện một bóng người vội vàng đi tới, người còn chưa tới, tiếng hỏi mang theo tiếng thở gấp đã truyền tới trước.

“Công chúa An Nam?” Mọi người quay đầu lại.

Nguyễn Nhược Nam lau lau mồ hôi trên trán, mái tóc ngang vai dùng một chiếc khăn lụa tùy tiện buộc lại, dường như nàng đi quá nhanh, gương mặt đỏ bừng.

“Công chúa An Nam tới rồi”, Vân Ánh Lục mỉm cười, sai La công công mang tới cho nàng một chiếc ghế. Khóe mắt cô liếc thấy giữa cây cối ven đường dường như còn một bóng người khác, bóng dáng cao lớn, lạnh lùng kia, nhìn vô cùng quen thuộc, có điểm giống Giang thị vệ vẫn canh giữ trong rừng.

Cô không nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt.

Nguyễn Nhược Nam lén liếc nhìn bốn phía, vuốt lại mái tóc rối, bất an nhìn về phía Vân Ánh Lục, cẩn trọng mở lời:

“Thần thiếp…ra ngoài cung mua thêm mấy quyển sách, hồi cung có hơi muộn. Nương nương tìm thần thiếp có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Nam lắp bắp hỏi.

“Tôi có dự định, muốn mời công chúa An Nam hỗ trợ. Công chúa An Nam mỗi tháng chỉ có ngày mười lăm là phải giảng kinh, vậy cũng quá ít. Tôi chuẩn bị mở một lớp dạy cho các vị nương nương cùng các cung nữ, buổi chiều cô dạy bọn họ thơ từ, buổi tối tôi dạy y thuật, buổi sáng các nương nương tự ôn bài, nửa tháng chúng ta làm một lần kiểm tra, cô thấy thế nào?”

Nguyễn Nhược Nam ngẩn ra, “Đề nghị của hoàng hậu nương nương thật sự hay lắm, có thể làm cho cuộc sống của các vị nương nương ở hậu cung thật sự phong phú, có điều…có thể dời giờ dạy của thần thiếp tới buổi sáng không, buổi chiều…thần thiếp có chuyện cần làm.”

“Ồ,” Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, “Cũng được, các vị nương nương còn có ý kiến gì khác không?”

Chúng phi tần ai cũng đều hưng phấn, hai mắt lóe sáng, đối với các nàng mà nói, cuộc sống dường như một lần nữa mở ra một trang mới. Năm tháng u buồn tựa như một ao tù nước đọng cuối cùng đã được khơi thông một đường, dọc theo bờ, dọc theo dãy núi, dưới ánh mặt trời, róc rách chảy về phía trước.

“Không có!” Các nàng như những nữ sinh, trăm miệng một lời cùng đáp lời vang dội.

La công công ở trong cung đã hơn bốn mươi năm, đã trải qua hai triều hoàng đế, ông ấy chỉ thấy các phi tần tâm đấu kế, không phải tranh giành nổi bật, thì là vạch trần điểm xấu của nhau, hôm nay nhìn vào đây, hoàn cảnh đoàn kết này, là lần đầu ông ấy nhìn thấy.

Ông khâm phục nhìn Vân Ánh Lục đang mỉm cười chúc các vị phi tần ngủ ngon, trong mắt không khỏi toát lên vui sướng và cả nước mắt.

Hoàng thượng, trước mặt ngài là cái hố vừa sâu, vừa rộng, nhưng ngài có Vân hoàng hậu, ngài nhất định, nhất định có thể vượt qua được.

Ngoài phòng, trời đổ mưa suốt một đêm.

Ngày thứ tư Vân Ánh Lục giám quốc, rạng sáng, ngoại thành Lâm Sơn đột nhiên có động đất, cấp độ động đất không lớn, nhưng khiến cho mấy ngọn núi lớn chấn động, đất đá lăn xuống bao trùm lên thôn trang, ruộng nương, thôn dân chạy trốn trôi giạt khắp nơi, ăn đói mặc rét, hiện tạm thời tránh nạn ở trong thành Lâm Sơn, còn có không ít người bị đất đá chôn vùi.

Tri phủ thành Lâm Sơn viết thư khẩn sai nha dịch hoả tốc đưa vào hoàng cung, Vân Ánh Lục vừa mới phê duyệt tấu chương xong, vừa mới lên giường nghỉ ngơi không lâu, lại phải mặc chỉnh tề tới Điện Nghị Chính.

Văn võ cả triều cũng đều từ trong phủ vội vàng tới đây. Tề vương bắt đầu chính thức vào triều, hắn vui sướng khi người gặp họa cười âm hiểm, không hề cố kỵ gì nói ngay cả ông trời cũng trừng phạt hoàng thượng giả, chỉ có thiên tử chân chính mới có thể trấn trụ ngai rồng, tọa ổn giang sơn.

Nói thật ra, tại thời điểm này Tề vương nói ra những lời này chính là tự hủy hình tượng, hắn thấy tinh thần phấn chấn, muốn biểu hiện tốt một phen, để cho nhóm người ủng hộ hắn cũng hãnh diện một lần. Đáng tiếc hắn nắm bắt nhầm cơ hội, ngược lại còn giống bỏ đá xuống giếng, sao mà không khiến người khác thất vọng chứ?

Tề vương cũng có nỗi khổ của Tề vương. Cay đắng nhẫn nhục chủ mưu vài năm, trong một đêm lại hoàn toàn thất bại, hắn thiếu chút nữa là thổ huyết bỏ mạng. Kì Tả Thừa tướng bị đuổi về quê, hắn giống như bị người ta bẻ gẫy hai chân, những người còn lại đi theo hắn, hoặc là bị bắt, hoặc là bị giám thị, hắn muốn nhúc nhích một chút cũng khó. May mắn, Lưu Huyên Thần không khai đao với hắn, có thể là bởi vì hắn là hoàng tử chính tông duy nhất còn lại, giết hắn, khó lòng bịt miệng người khác, lại kích động sự phẫn nộ của dân chúng, do đó mới giữ lại cái mạng hắn.

Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Còn sống, là còn hy vọng. Đống tro tàn trong lòng Tề vương lại bùng lên ngọn lửa, chỉ là không có Kì Tả Thừa tướng ở bên chỉ bảo, hắn giống như một con mèo hoảng hốt, không hề có mục tiêu vung vuốt cào loạn xạ. Trong mắt Vân Ánh Lục không hề thấy hắn, trực tiếp coi lời hắn thành không khí. Nhưng mà, trong lòng cô cũng thấy khinh thường tức cười. Cô cần hiệu quả này, muốn để cho người của đảng Tề vương thấy rõ người bọn họ coi là hoàng đế có năng lực thế nào.

“Hữu Thừa tướng đại nhân, khanh có biện pháp nào không?”

Vân Ánh Lục thấy sốt ruột, sắc trời lại tối, cách mành nói chuyện cũng không tiện, cô sai La công công cuộn thẳng mành lên.

Ngu Hữu Thừa tướng bước lên một bước, “Nương nương, lão thần đã phái hai vị Thị lang bộ Công dẫn theo binh lính tới thành Lâm Sơn, khảo sát về trận động đất, cứu trợ dân chúng đang gặp nạn, gắng sức để giảm thiểu tới mức thấp nhất nhân số thương vong. Sau đó, triều đình cần chuẩn bị ngân lượng cứu tế, sắp xếp chỗ ở cho dân chúng gặp nạn, phát chẩn lương thực, lương thực vụ thu đã không còn gì để thu hoạch, kế tiếp là mùa đông lạnh giá, là năm mới, ít nhất cũng phải để cho dân chúng bình an chịu đựng được đến mùa xuân sang năm, mới có thể xây dựng lại nhà cửa ruộng vườn.”

Vân Ánh Lục liên tục gật đầu, tìm kiếm bóng dáng của Thượng thư bộ Hộ trong hàng. Thượng thư bộ Hộ mày nhíu chặt lại, thở dài một tiếng nối tiếp một tiếng. Ông ta bất đắc dĩ ngẩng đầu, bước ra khỏi hàng, “Nương nương, thần có thể thông cảm với tâm trạng của nương nương, nhưng ngân khố…”

Vân Ánh Lục bỗng chốc nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước, tại triều đường, cô và thượng thư bộ Hộ vừa mới thảo luận nguyên nhân ngân khố sụt giảm. Quốc khố bây giờ chỉ còn rất ít bạc, đây lại là khoản cuối cùng bảo đảm an toàn quốc gia, trừ phi quá mức bất đắc dĩ, lâm vào đường cùng mới có thể sử dụng.

“Ta biết rồi.” Cô cười an ủi với Thượng thư bộ Hộ, lo lắng đứng dậy đi mấy bước, cô căng thẳng tới độ không ngừng vặn xoắn hai tay. Không có bạc cứu tế, làm như thế nào mà cứu tế được?

Không bột sao gột nên hồ*?

*Nguyên văn là “Xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy”, câu thành ngữ có nghĩa là: người phụ nữ có khéo tới mấy không có gạo cũng chẳng thể nào nấu nổi cơm.

Các đại thần trong điện cũng đều bắt đầu nghị luận.

“Các vị đại nhân,” Vân Ánh Lục đột nhiên dừng bước chân, trước mắt sáng ngời, cô đột nhiên xoay người, vì xoay quá nhanh, thiếu chút nữa ngã từ bậc thềm cao xuống dưới điện, may mắn La công công đỡ kịp, các đại thần phía dưới người nào người nấy kinh hãi toát đầy người mồ hôi lạnh.

“Trước đây, ở trong bệnh viện, có một nữ công nhân vừa mới bị mất việc lại mắc bệnh hiểm nghèo, nếu phẫu thuật đúng lúc, còn có thể giữ được một tia hy vọng. Có điều chi phí phẫu thuật vô cùng lớn, mà cô ấy ngay cả viện phí cũng không lo nổi. Sau đó, tất cả nhân viên trong bệnh viện chúng tôi tự động khởi xướng quyên góp, gom được đủ chi phí phẫu thuật cho cô ấy, rốt cuộc cô ấy đã thuận lợi làm phẫu thuật. Hiện giờ, chúng ta cũng làm một lần quyên góp đi! Có tiền góp tiền, không có tiền góp đồ vật, mang ra bán đấu giá, sau đó phát động người của mọi tầng lớp trong thành Đông Dương quyên tiền, ta nghĩ ngân lượng này góp đủ, nhất định sẽ là số lượng không nhỏ, hẳn là có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt. Sao vậy?”

Cô cẩn thận di chuyển tầm mắt, sao mà mỗi người đều giống như nhìn quái vật mà nhìn cô vậy?

“Nương nương, triều đình ta chưa bao giờ từng có tiền lệ như vậy, đây…cũng quá mất thể diện!” Lời nương nương nói tuy rằng không phải câu nào cũng hiểu được, nhưng phần lớn ý tứ có thể nghe hiểu được. Thượng thư bộ Hộ nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong lòng, quốc gia nghèo tới độ phải nhờ các đại thần cứu tế sao?

Tề vương cười thầm đến nội thương.

Vân Ánh Lục nhướn mày, “Có gì mà mất thể diện? Đây gọi là tình yêu, đây gọi là từ thiện, chứng minh các vị đại nhân của triều Ngụy ta đều là người cao thượng, nhân nghĩa chí khí, chứng minh dân chúng nước Ngụy ta đoàn kết. Một phương gặp nạn, trăm phương cùng hỗ trợ. Đây sẽ trở thành một truyền kỳ được mọi người ca tụng, truyền ra ngoài, sẽ làm quốc gia khác chấn động, sau này còn dám xâm phạm một quốc gia mà toàn bộ dân chúng đều đoàn kết đồng lòng hay không? Không phải có một câu ngạn ngữ, là đông người đồng lòng, dịch nổi Thái Sơn sao? Một trận động đất có thể làm cho triều Ngụy vĩ đại của chúng ta gặp nguy khốn hay sao?

Tiếng nói lanh lảnh của cô vang khắp Điện Nghị Chính, thật lâu sau còn chưa tan đi, các đại thần hoàn toàn bị ánh sáng chói lóa tản ra từ gương mặt cô làm chấn động.

“La công công, tháo mũ phượng xuống cho ta.” Vân Ánh Lục nói. La công công sửng sốt, vẫn bước lên phía trước.

“Ta tiên phong đi đầu, Thượng thư bộ Hộ, khanh lấy bút ghi lại, ta quyên góp mũ phượng này.”

“A…” Các vị đại thần miệng há ra không ngậm lại được, mũ phượng này chính là biểu tượng cho thân phận các đời hoàng hậu, vô giá đấy!

“Nương nương, người…có thể đổi sang thứ khác không?” Thượng thư bộ Hộ cẩn trọng nhắc nhở, mũ phượng này ý nghĩa trọng đại, giá trị vô cùng lớn, nương nương ra tay thế này, không phải làm cho người quyên tiền sau gặp phải áp lực rất lớn sao?

“Không được, cứ làm thế đi!” Vân Ánh Lục cười khẽ, sau này không bao giờ phải đội cái thứ nặng như thế này nữa rồi.

Ngu Hữu Thừa tướng là người tiếp theo hưởng ứng nương nương kêu gọi, quyên năm nghìn lượng bạc ròng, Ngu Nguyên soái góp ba nghìn lượng, sau đó các vị Thượng thư cũng đều góp ba nghìn lượng. Các đại thần khác không thể né tránh, khẽ cắn môi, mỗi người quyên hai nghìn lượng, không quyên bạc, thì quyên tranh chữ danh nhân, bình hoa cổ. Xuất bạc, Tề vương đều thực xa hoa, hắn đơn giản là muốn khoe khoang thực lực của mình, là một vạn lượng. Các đại thần khác kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Trời vẫn còn tối, trong Điện Nghị Chính đã quyên được mấy chục vạn lượng bạc, mũ phượng và các đồ vật khác thì mang tới khu phố sầm uất nhất trong thành Đông Dương lập đài bán đấu giá, ở hai bên đài bán đấu giá có đặt hai bục quyên tiền khác. Chỉ chốc lát, nơi đó đã thành biển người chen chúc, có người tranh nhau mua đồ được bán đấu giá, cũng có người tới quyên tiền, có cả người tới xem náo nhiệt.

Đây dù sao cũng là chuyện đáng ngạc nhiên trước nay chưa từng có, làm cho cư dân trong thành Đông Dương được đại khai nhãn giới.

Còn lời đồn về Vân Ánh Lục, hiện giờ đã thành tiên tử + Bồ Tát, càng truyền càng làm cho người khác thán phục, không ngừng sùng bái.

Mũ phượng kia vừa mới đem ra, đã bị một người đàn ông thần bí dùng giá trên trời là ba trăm vạn lượng bạc mua mất, quan bán đấu giá muốn hắn ta để lại danh tính, hắn lắc lắc đầu, bỏ lại ngân phiếu, cẩn thận bọc mũ phượng lại rồi biến mất.

Chỉ trong một ngày, số tiền thu được thật sự là rất lớn.

Thượng thư bộ Hộ cười không khép miệng lại được đi vào Ngự thư phòng, “Nương nương, một ngàn năm trăm vạn lượng bạc đấy ạ!”

“Đủ cứu trợ giúp thiên tai không?” Vân Ánh Lục đang vội vàng viết giáo án buổi học tối nay, tối nay phải bắt đầu bài giảng về bệnh phụ khoa thường gặp của phụ nữ.

“Năm trăm vạn lượng là đủ rồi, còn thừa ra một ngàn vạn lượng ạ! Không thể tưởng được thương nhân trong thành Đông Dương lại ra tay hào phóng như thế, dường như mỗi cửa hàng đều quyên tiền. Còn có các thương nhân ở các thành thị khác cũng chạy tới quyên tiền.”

“Được rồi, một ngàn vạn lượng kia khanh tạm thời thu vào ngân khố, sau này chỉ dùng để cứu trợ thiên tai, chia ra một hào làm việc khác cũng không thể được.”

“Thần hiểu rõ, đây là tâm ý của tất cả dân chúng nước Ngụy, nhất định không thể phụ lại.” Thượng thư bộ Hộ ngừng lại một chút, ngẩng đầu, “Nương nương, mũ phượng đó, có cần thần đi chuộc lại hay không?”

“Không cần, chỉ là một món đồ trang sức không có gì ghê gớm.” Vân Ánh Lục cười khẽ, lại vùi đầu vào soạn giáo án. Thượng thư bộ Hộ ảm đạm cúi đầu, mũ phượng sao lại coi là một món đồ trang sức được? Nó giống như long quan trên đầu hoàng thượng, là tượng trưng cho thân phận tôn quý, hiện giờ lưu lạc đến dân gian, không phải là chà đạp lên uy nghi hoàng gia hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK