Ngày hôm nay, quả xứng là gặp phải chuyện không may.
Sáng sớm, trời đã âm u, sét đánh sấm nổ, nhưng lại không rơi một giọt mưa, thời tiết oi bức một cách khác thường, chỉ hít một hơi, ngực cũng thấy khó chịu. Vân Ánh Lục mới vừa xuống lầu, đã phát hiện trong sân có tiếng “bộp bộp”, lúc đầu cô còn tưởng là mưa đá.
“Tiểu thư, mau tránh ra.” Trúc Thanh vội kéo cô ra, một hòn đá thật to rơi xuống trước mặt cô. Vân Ánh Lục trợn trừng mắt, lúc này mới phát hiện đá rơi xuống trong sân không phải mưa đá, mà là những hòn đá thật, to to nhỏ nhỏ đủ kích cỡ. Đá rơi xuống như mưa, liên tiếp từ ngoài bờ tường bay vào, đập nát chậu hoa, đập thủng cửa sổ, bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền tới từng tiếng hô to, “Đuổi kẻ bại hoại đó ra khỏi Đông Dương, không được cho cô ả dùng tà thuật hại người.”
“Đây là đang nói ai vậy?” Vân Ánh Lục buồn bực hỏi.
Trúc Thanh nhìn trời, xùy một tiếng xem thường, “Đương nhiên là nói cô rồi, tiểu thư, không phải cô muốn làm phẫu thuật cho Tần công tử sao? Không biết tại sao lại truyền ra ngoài, toàn bộ đại phu trong thành Đông Dương đều hợp nhau lại lên án cô, nói cô là kẻ bại hoại trong giới đại phu, sử dụng tà thuật. Trung y là vọng, văn, vấn, thiết*, cô lại muốn lấy dao mổ bụng người bệnh ra, đây là ngụy trang chữa bệnh, để giết người. Bọn họ sợ rằng cô sẽ làm mất thể diện của giới đại phu, phá hủy thanh danh của giới đại phu. Sáng sớm đã đổ đến ngoài cửa Vân phủ chửi mắng.”
*Vọng, văn, vấn, thiết: cách khám bệnh trong Đông y, nghĩa là nhìn, nghe, hỏi, chạm vào.
Vân Ánh Lục có dự đoán được muốn làm phẫu thuật sẽ gặp phải khó khăn, nhưng không ngờ rằng lại tạo ra phản ứng lớn tới như vậy.
“Chị còn chưa bắt đầu làm phẫu thuật đâu, sao bọn họ lại phản ứng nhanh như vậy?” Vân Ánh Lục có chút suy nghĩ không thông.
Trúc Thanh bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Thật sự là người tốt khó làm. Đều là Tần viên ngoại gây ra, Tần công tử khăng khăng đồng ý cho tiểu thư làm phẫu thuật, mà Tần viên ngoại sống chết không chịu, hai người tranh cãi ầm ĩ. Tần viên ngoại nổi trận lôi đình, chạy đi tìm đại phu khác phân xử. Một truyền mười, mười truyền trăm. Tiểu thư, cô lại một nữ thầy thuốc, khiến cho người khác thấy không quen, bây giờ còn muốn làm phẫu thuật, thật kinh thế hãi tục, người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.”
Hai người đang nói chuyện, Vân viên ngoại và Vân phu nhân thất kinh, luống cuống tránh đá rơi đã chạy tới, “Ánh Lục, mau trở lại trên lầu đi, không được phép quản chuyện của Tần công tử nữa, con còn tiếp tục quản nữa, cái mạng nhỏ sẽ không giữ được.”
“Phụ thân, con không thể không quản.” Vân Ánh Lục trấn định lắc đầu, “Con mặc kệ người bên ngoài làm ầm ĩ thế nào, con nhất định phải làm phẫu thuật cho Tần công tử. Phẫu thuật, anh ấy còn có thể có hy vọng, nếu không làm, anh ấy sống không được mấy ngày.”
“Có…nghiêm trọng như vậy không?” Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau, kinh sợ.
Trúc Thanh đứng bên cạnh đau xót gật gật đầu, “Viên ngoại, phu nhân, hai người không được thấy Tần công tử như thế nào đâu, thật sự làm cho người ta không đành lòng được.”
“Không đành lòng thì không đành lòng, chúng ta không thể vì trị bệnh cho người ta mà bị người khác mắng chửi như vậy, có đáng không?” Vân phu nhân quả quyết nói, “Không được, mẫu thân không đồng ý cho con đi.”
“Mẫu thân, chủ ý của con đã định, đừng nói nữa.” Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, “Bây giờ con muốn tới Tần phủ xem Tần công tử thế nào, sau đó còn phải tiến cung đi làm. Thời gian phẫu thuật con định là ngày mười hai.”
Vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết của cô, làm cho hai vợ chồng Vân viên ngoại sửng sốt.
“Tiểu thư, cô làm cách nào mà ra ngoài?” Trúc Thanh sợ hãi chỉ chỉ ngoài cửa. Vân Ánh Lục cười thản nhiên.
“Chuyện đó em không cần lo lắng.”
Khi nói chuyện, mưa đá đột nhiên ngừng lại, tiếng người la ó cũng dần dần xa. Mấy người đưa mắt nhìn lại, cửa lớn đóng chặt được từ từ mở ra, bốn vị thị vệ mặc thường phục lạnh lùng đứng ở trước cửa, bên cạnh, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đỗ chờ.
“Ánh Lục, gần đây lại có nguy hiểm gì sao?” Vân phu nhân ấn ngực, có chút hít thở không thông. Đứa con gái này của bà, khi nào mới có thể làm cho bà không phải lo lắng.
Vân Ánh Lục dịu dàng trả lời: “Không có gì nguy hiểm, chỉ là phòng họa chưa xảy ra thôi. Phụ thân, mẫu thân, con đi làm đây.” Cô cười dịu dàng, sớm đã có một thị vệ tiến lên nhận hòm thuốc trong tay cô, vén rèm lên cho cô.
“Lão gia, ông nói con gái chúng ta xem như có tiền đồ, hay tính là xuống dốc đây?” Vân phu nhân nhìn theo xe ngựa đi xa, rầu rĩ hỏi.
Trúc Thanh bất bình nói leo: “Tiểu thư đương nhiên tính là có tiền đồ, hiện giờ có thể có mấy người con gái có năng lực giống như tiểu thư.”
“Đúng, là có năng lực, có thị vệ, biết xem bệnh, làm thái y, thế nhưng, một cô gái như vậy, có ai dám cưới không?”
Vân phu nhân bị chuyện này làm cho sầu tới độ ngày ngày đêm đêm không ngủ được.
“Đương nhiên…phu nhân, mau tránh ra.” Trúc Thanh nhìn thấy lại có một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo chạy tới, vội kéo Vân phu nhân lui sang bên cạnh.
Xe ngựa dừng lại ngoài Vân phủ.
Ba người thò đầu ra, sáng sớm tinh mơ ai lại tới thăm Vân phủ vậy? Liếc thấy xe ngựa này xa hoa, cũng không giống của người bình thường. Xa phu nhảy xuống, xốc màn xe lên, một công tử tuổi trẻ khí vũ hiên ngang rảo bước xuống xe.
“Xin hỏi có phải là Vân viên ngoại, Vân phu nhân không?” Công tử trẻ tuổi lễ phép ôm quyền.
“Ngài…ngài không phải là hoàng…” Miệng Trúc Thanh há hốc, mắt trợn tròn, giọng nói run run rẩy rẩy.
Công tử trẻ tuổi cười khẽ, “Tiểu nha đầu trí nhớ thật không tồi.”
Vân viên ngoại và Vân phu nhân hai mặt nhìn nhau, Trúc Thanh sao lại có thể quen với vị công tử tôn quý như vậy?
Đám đại phu diễu hành thị uy đã chuyển chiến trường tới ngoài Tần phủ, chỉ là, bọn họ không dám vào trong, chỉ dám ở ngoài la ó. Vân Ánh Lục dưới sự bảo vệ của thị vệ, mới an toàn vào Tần phủ.
“Cô còn tới làm gì?” Trước mặt là Tần viên ngoại với khuôn mặt lạnh như băng.
Vân Ánh Lục mím môi, nhìn về phía sương phòng của Tần Luận. Tiếng khóc của Tần phu nhân cùng tiếng thét thảm thiết của Tần Luận, xuyên qua cửa truyền tới.
“Tần viên ngoại, Tần công tử đã như vậy rồi, bác còn không thể chấp nhận đề nghị của cháu sao?” Vân Ánh Lục thử dùng giọng điệu mềm mỏng, bình tĩnh nói.
“Nó chỉ khó chịu một chút thôi, uống thuốc xong sẽ ổn.”
“Thuốc đó sắp mất công hiệu rồi, số lần Tần công tử đau càng ngày càng nhiều, cho tới khi nó dày vò Tần công tử tới mức không thể thở được, tất cả mới có thể yên ổn được.” Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Xin hãy tin tưởng cháu, cháu có một chút nắm chắc mới có thể quyết định như vậy.”
“Cô có nắm chắc?” Lông mày Tần viên ngoại dựng thẳng, “Cô thật sự là ăn nói bừa bãi, trước kia cô đã từng làm việc này sao?”
Vân Ánh Lục mở mắt ra, nói rõ ràng: “Cháu đã từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật. Lần phẫu thuật này của Tần công tử cũng không phức tạp, cháu đã làm những cuộc phẫu thuật còn khó hơn.”
Tần viên ngoại hừ lạnh một tiếng, “Rõ thật là nói khoác mà không biết ngượng, ai sẽ tin lời cô nói, cô thử nêu một ví dụ, nói tên người cô phẫu thuật ra đi.”
Vân Ánh Lục cắn môi, “Tần viên ngoại, cháu với Tần công tử không thù không oán, cháu không phải lấy anh ấy làm vật thí nghiệm, cháu thật sự phải cứu anh ấy.”
“Kẹt” một tiếng, cửa sương phòng của Tần Luận đột nhiên mở ra, Tần Luận từ trong phòng đi ra, Tần phu nhân cùng mấy nha hoàn kinh hoảng theo sát ở phía sau, “Con tin tưởng Ánh Lục, con đồng ý để cô ấy phẫu thuật cho con. Ánh Lục…” Hắn run rẩy vươn tay tới hướng Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục tiến lên đỡ lấy hắn, hắn vừa mới uống thuốc xong, miệng còn có mùi tanh tưởi của thuốc mê, cùng với mùi máu tươi của gan lợn, làm cho người ta nhất thời không thể đối diện, nhưng cô lại không buông hắn ra.
“Ánh Lục, đã làm cho nàng phải chịu uất ức rồi.” Tần Luận nhìn đám người bên ngoài và gương mặt xanh mét của cha, cười chua xót.
“Tờ giấy mà nàng vẽ kia, ta đã cho người mang nó đi đặt làm rồi, ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ánh Lục, nàng làm phẫu thuật cho ta, ta không sợ đau.”
“Bây giờ con đau tới mức nói xằng nói xiên rồi, một người bị mổ bụng ra, còn có thể sống được hay sao? Ta không đồng ý, ta không đồng ý.” Tần viên ngoại phẫn nộ gào thét, lôi Tần Luận từ trên vai Vân Ánh Lục ra, “Luận nhi sống hay chết, không có quan hệ gì với cô, cô đi đi, cô đi đi.”
“Tần viên ngoại,” Vân Ánh Lục nghiêm nghị ngẩng đầu, “Cháu cam đoan Tần công tử sẽ không chết, cháu có thể cứu sống anh ấy.” Bầu không khí đột nhiên đông đặc lại, từng ánh mắt nhất tề tụ lại trên người Vân Ánh Lục.
“Cô nói cô cam đoan?” Tần viên ngoại hỏi lại một lần.
Vân Ánh Lục nặng nề gật gật đầu, “Đúng, cháu cam đoan chữa khỏi cho Tần công tử, phẫu thuật sẽ không thất bại.”
“Nếu thất bại thì sao?”
“Cháu tùy ý mọi người xử trí.” Vân Ánh Lục lớn tiếng nói, tất cả đại phu đứng bên ngoài đều nghe được. Tần viên ngoại nhất thời sửng sốt.
“Nếu thất bại, thiêu chết cô ả, thiêu chết cô ả.” Trong đám đại phu, không biết có ai gào lên một câu, rất nhanh đã có người hưởng ứng, đồng thanh hô lên.
“Được, một khi thất bại, thì thiêu chết cháu.” Vân Ánh Lục nói chắc như đinh đóng cột.
“Không, ta không làm phẫu thuật.” Tần Luận đột nhiên mở miệng nói, “Ta tình nguyện đau chết, cũng không làm phẫu thuật.” Trước kia hắn đã nghe Ánh Lục nói, không có một thầy thuốc nào có thể cam đoan phẫu thuật trăm phần trăm thành công, khi làm phẫu thuật sẽ xuất hiện các loại tình huống không ngờ trước, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống nguy hiểm, hắn không muốn Ánh Lục vì hắn mà mạo hiểm lớn như vậy.
Vân Ánh Lục vội giữ chặt hắn, ôn hòa cười, “Tần công tử, anh không tin em sao?”
“Ánh Lục, ta tin nàng, chỉ là vì ta thì không đáng.” Tần Luận lắc đầu, mắt ươn ướt.
“Nếu vừa gặp chuyện đã sợ này sợ kia, vậy y thuật của em vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được. Tần công tử, em thật sự có nắm chắc, tin tưởng em.”
Tiếng nói dịu dàng của cô luôn làm cho người ta không biết tại sao sinh ra tin tưởng, Tần Luận nén nước mắt, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi không nén được run rẩy.
“Thời gian làm phẫu thuật em định là ngày mười hai, còn ba ngày nữa, mấy ngày này, anh có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nhiều một chút. Ngày mười một, em sẽ tới đây làm công tác chuẩn bị. Tin tưởng em một chút, được không, cũng không cho phép tùy ý đả kích em.” Vân Ánh Lục giả bộ nhẹ nhàng.
Tần Luận nghẹn ngào gật đầu, “Được, ta tin tưởng nàng, ta chờ nàng, Ánh Lục.”
Vân Ánh Lục kỳ thật không có một chút nắm chắc, không có phòng phẫu thuật thích hợp, không có dụng cụ phẫu thuật thích hợp, các loại thuốc cấp cứu cũng không có, cũng không có trợ lý, y tá, tất cả các công việc cô đều phải làm một mình, hơn nữa bây giờ ngay cả một phương pháp điều trị cũng không có.
Nhưng cô lại cắn răng nói cô có nắm chắc.
Bởi vì cô không có sự lựa chọn, cô chỉ có thể đấu một trận với vận mệnh, đánh cuộc một keo. Nếu thật sự thất bại, vậy cùng chết, làm bạn cùng với Tần Luận đi. Nói không chừng, cô còn có thể xuyên không, quay trở về thế kỉ hai mươi mốt đấy!
Đối với cái chết, cô đã không còn sợ hãi. Sau khi tới Đông Dương, cô đã mấy lần ở giữa lằn ranh sinh tử, nhưng mỗi lần cô lại may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Cô tin tưởng, lần này, cô cũng sẽ may mắn.
Nếu không có vận may, vậy đành phải tiếc nuối. Chẳng qua… Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, trái tim đau đớn như bị bóp chặt, cô có chút không muốn xa Lưu Huyên Thần.
Chuyện tình cảm này vừa mới nở rộ, nhưng khí thế dạt dào, dường như đã yêu anh từ rất lâu, đột nhiên trong khoảnh khắc, sáng nhớ chiều mong, thần hồn điên đảo.
Có điều, Vân Ánh Lục lại biết rõ ràng, cô và Lưu Huyên Thần không có kết cục. Cách tốt nhất, cô sẽ làm hồng nhan tri kỷ cả đời của anh, là người yêu của anh, không phải tình nhân, không phải phi tần. Cá tính và những gì cô được giáo dục, quyết định rằng cô chỉ có thể làm được như vậy.
Cô không thể chịu đựng được chuyện chung chồng cùng người phụ nữ khác, cô chỉ có thể phù hợp yêu anh về mặt tinh thần, chỉ cần giúp đỡ nhau khi hoạn nạn*, tình thâm ý trường. Cô đạm mạc, tính cách không thích hợp ở trong hậu cung, cô ở trong đó, chỉ mang tới bất tiện cho anh, nhìn anh và phi tần khác sánh đôi ra ra vào vào, cô sẽ đố kỵ.
*Chú thích phía dưới nhé.
Xuất cung, mở một phòng khám phụ sản trong dân gian, trong lòng có anh, nếu phẫu thuật có thể thành công, cứ làm như vậy đi! Vân Ánh Lục lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, điều chỉnh lại nét mặt, không cho người khác nhìn thấy xót xa và yếu ớt trong mắt cô.