Mục lục
[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, trên tường thành Đông Tây Nam Bắc của thành Đông Dương đều dán bố cáo tổng tuyển cử, châu phủ lớn nhỏ khác trong nước Ngụy cũng bắt đầu hoạt động tuyển cử hừng hực khí thế. Khi đó, tên của Hoàng đế và Vương gia, người bình thường tới nhắc đến cũng không được phép. Nếu tên của bạn tình cờ có một chữ trùng với tên hoàng đế, bạn còn phải làm cách khác, thay bằng một từ khác đọc giống thế, đây gọi là tị húy. Hiện giờ, tên của Hoàng đế và Vương gia, không chỉ có thể nhắc tới, bạn còn có thể viết, hơn nữa bạn còn có thể quyết định sắp tới ai trong bọn họ ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Ở xã hội phong kiến, đây chính là một chuyện kinh thiên động địa. Toàn bộ dân chúng nước Ngụy đều vui sướng khó lời tả xiết, bọn họ vui sướng đến độ điên cuồng, có một loại cảm giác được tôn vinh, đứng trên cao nhìn xa, nhìn xuống những ngọn núi nhỏ phía dưới.

Vân Ánh Lục định ngày chính thức bỏ phiếu là mười lăm tháng tám.

Ngày này bản thân đã là ngày hội Trung thu, lại trùng với ngày tổng tuyển cử, các thành khác thì không rõ, nhưng thành Đông Dương thì náo nhiệt chưa năm nào thấy.

Cư dân mặc quần áo mới, ôm con trai, bế con gái ra khỏi nhà. Thiên kim tiểu thư thâm cư khuê các và các phu nhân, cũng đều mặc những bộ y phục sắc màu rực rỡ đi trên đường phố. Các chủ cửa hàng kinh doanh nhân dịp này còn đặc biệt nhập rất nhiều hàng hóa mới, để cho những người đi bỏ phiếu vừa có thể đi bỏ phiếu, vừa có thể đi mua sắm trên phố.

Hôm nay, bận rộn nhất chính là tiên sinh đoán chữ* bên đường và những người bán hàng rong bán mứt quả. Dân chúng mặc dù có quyền bầu cử, thế nhưng trong số họ có rất nhiều người chưa từng được học chữ, bọn họ đành phải nhờ tiên sinh đoán chữ viết giúp họ tên hoàng đế mà họ chọn trong lòng. Đừng tưởng rằng bọn họ không biết chữ, người khác có thể lừa bọn họ. Không, bọn họ nhìn vào bố cáo được dán trên tường thành đã ghi nhớ kỹ càng hai cái tên này trông như thế nào, anh viết sai một nét, bọn họ đều nhận ra được. Hôm nay nhiều trẻ con, những người lớn cũng đều vui vẻ. Mà khi vui vẻ, sẽ chẳng tiếc tiền mua mấy đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ, người bán mứt quả, trước mắt là bận bịu không ngừng, món hời lớn tự nhiên tìm tới cửa.

*Cái này bạn nào hay xem phim cổ trang sẽ biết. Tiên sinh này sẽ nhờ vào một chữ bạn viết ra mà đoán nọ đoán kia.

Vân Ánh Lục sáng sớm đã xuất cung bỏ phiếu, cô đứng xen lẫn trong một đoàn cung nữ, mặc một bộ y phục trắng, không ai nhận ra cô gái có gương mặt thanh tú, ánh mắt thản nhiên kia chính là hoàng hậu giám quốc.

Điểm bỏ phiếu của cô ở một đầu phố cách hoàng cung không xa lắm. Cô còn chưa đi tới gần, đã nhìn thấy Vân viên ngoại và Vân phu nhân đứng trên một đài cao, nước miếng tung bay kể chuyện năm năm Lưu Huyên Thần đăng cơ công tích vĩ đại, đám hạ nhân ở Vân phủ đứng bên cạnh phối hợp.

Cô buồn cười cúi đầu, phụ thân thật đúng là khôn khéo, không cần chỉ cũng biết, đã học được cách vận động bầu cử. Cô giữ chặt Trúc Thanh đang muốn la lên, không để cho cô ấy quấy rầy đến Vân viên ngoại.

Ở điểm bỏ phiếu, cô gặp được một người quen, là Tề vương phi Kì Sơ Thính.

Kì Sơ Thính chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra cô, kiêu ngạo hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi. Vân Ánh Lục cười cười, chẳng hề để ý tới. Khi bỏ phiếu xong đi ra, phát hiện Kì Sơ Thính đứng ở ven đường, vẻ mặt khiêu khích.

“Nói cho ngươi biết, Vương gia nhà ta nhân duyên không phải tốt bình thường, xuất thân lại tôn quý, muốn dùng loại mánh khóe bẩn thỉu này tranh với chúng ta, ngươi cứ mơ tưởng đi!” Kì Sơ Thính thật sự bị Kì Tả Thừa tướng làm hư, nói chuyện chẳng hề kiêng dè gì.

Mấy thị vệ bên cạnh bảo vệ an toàn của Vân Ánh Lục trừng lớn hai mắt, xông lên muốn trách cứ Kì Sơ Thính, Vân Ánh Lục ngăn lại.

“Tề vương phi, có cần tôi chúc mừng cô trước không? Theo hiện thực, hoàng thượng nhà tôi quả thật cơ hội ít hơn so với các ngươi một chút, Tề vương gia còn ở thành Đông Dương, ít nhất có thể bỏ thêm cho chính mình một phiếu, hoàng thượng nhà tôi không ở đây, vô hình trung đã ít đi một phiếu. Hơn nữa Tề vương gia ra tay hào phóng, người ủng hộ đương nhiên càng nhiều.”

Trúc Thanh và Mãn Ngọc liếc nhau, cùng nhếch miệng cười. Hoàng hậu nương nương châm chọc người ta thực sự rất lợi hại.

“Vương gia nhà ta ra tay hào phóng thì sao? Ngươi đố kỵ sao, ai giống như các ngươi nghèo tới độ còn phải xin tiền của ăn mày xin cơm đầu đường, nhà chúng ta không thiếu bạc.” Kì Sơ Thính càng nói càng đắc ý, càng nói âm lượng càng cao, người đi bỏ phiếu không khỏi đều nhìn về phía bên này.

“Nhà các ngươi chuyển quốc khố về nhà rồi sao?” Mãn Ngọc cười trêu cô ta.

“Quốc khố chính là một cái kho trong nhà ta thôi, Vương gia nhà ta muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy…ưm..” Kì Sơ Thính còn chưa nói xong, Lưu Huyên Nghệ đã từ đằng xa chạy đến, bịt miệng cô ta lại, nhưng đã không còn kịp rồi, những gì cần nói, cô ta đã nói ra.

Khi đó Lưu Huyên Nghệ giả trang thành Kì Sơ Thính, cùng Kì Tả Thừa tướng đàm luận mọi sự đều ở trong khuê phòng của Kì Sơ Thính. Trong lúc vô ý, cô ta đã nghe được Tề vương nói tới chuyện lấy từ trong quốc khố ra mấy ngàn vạn lượng bạc, vẫn giấu ở hầm bên trong phủ Tề vương, cô ta liền nghi nhớ trong lòng. Hôm nay nhìn Vân Ánh Lục, cô ta quýnh lên, mới buột miệng nói ra.

Thấy Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ tới độ hận không thể cho cô ta hai cái bạt tai ngay tại trận, cô ta mau chóng ngậm miệng lại, thấp thỏm lo âu nhìn Lưu Huyên Nghệ.

“Tề vương đừng như vậy, ngươi dọa Tề vương phi thế, không ai sẽ tin lời Tề vương phi đâu, lại cho rằng Vương gia sẽ trộm bạc trong quốc khố.” Một tiếng cười khẽ trêu tức, Đỗ Tử Bân mặc một bộ nho sam, đã đi tới.

Lưu Huyên Nghệ khó khăn nặn ra một nụ cười, liếc thấy cách đó không xa còn có mấy đại thần đang đứng.

“Ha ha, đúng thế, đúng thế, quốc khố canh phòng cẩn mật, bổn vương làm thế nào mà vào được chứ?”

“Trước kia khi Tề vương được phân công quản lý quốc khố, đều có thể tùy tiện vào ra, hiện giờ phải gặp chút chướng ngại rồi!” Đỗ Tử Bân nhìn chằm chằm vào hắn.

“Quốc khố là nơi tốt đẹp gì sao? Bổn vương không có việc gì đi vào làm gì chứ? Vương phi, ngươi còn không theo bổn vương hồi phủ sao?” Lưu Huyên Nghệ có chút chán nản kéo Kì Sơ Thính sợ tới mức mắt trợn trắng ra khỏi đám người.

Đỗ Tử Bân mỉm cười lắc đầu, “Ở đây không có ba trăm lạng bạc*, Vương Nhị nhà hàng xóm không có ăn trộm. Ôi, Tề vương gia, giấy không gói được lửa!” Hắn nghiêng người, nhìn về phía Vân Ánh Lục, “Nương nương, người đã bỏ phiếu chưa?”

*Điển cố: Truyện kể rằng có một anh chàng đem bạc đi giấu, chôn xong sợ lộ anh ta bèn cắm một cái bảng ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc.” Anh chàng hàng xóm tên Vương Nhị thấy vậy, bèn đào lấy hết số bạc rồi viết lên bảng kia: “Vương Nhị nhà đối diện không hề ăn trộm.” Thành ngữ chỉ việc giấu đầu lòi đuôi.

Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Em đang muốn hồi cung, hôm nay không thiết triều, Đỗ đại ca hãy về nghỉ ngơi trước đi.”

“Nàng cũng vậy, trong mắt đều là tơ máu.” Đỗ Tử Bân thương xót nói, cùng cô đi về phía trước.

“May mắn nàng nhớ tới biện pháp lưỡng toàn này, bằng không cục diện này không biết phải giằng co tới khi nào. Như vậy tránh được đổ máu, lại làm cho người ta không nói được lời nào phản bác. Uyển Bạch…”

“Đỗ đại ca, đừng gọi tên này.” Tên này giờ đây giống như một cái gai, đâm vào trái tim cô. Đỗ Tử Bân thở dài.

“Ta không có mắt nhìn xa, cũng không biết nhìn người. Ánh Lục, cho phép ta hôm nay làm càn một lần, sau này ta sẽ không nhắc lại nữa. Hiện giờ ta mới biết được vì sao trước kia không có thấy rõ nàng, hóa ra là ta sợ hãi. Càng thấy rõ nàng, càng không tự chủ được mà lún sâu. Mà ta là một học đồ chỉ biết đọc sách, làm sao xứng với trí tuệ và khoan dung của nàng!”

Vân Ánh Lục cười ảm đạm, “Em không thích người khác khen em như vậy, nói em là một người thực sự hoàn mỹ không có tì vết gì, thì em sẽ không dám phạm sai lầm. Không phải, em không tốt như mọi người nghĩ vậy đâu. Em sẽ phạm sai lầm, cũng muốn phạm sai lầm. Giờ khắc này, em ước gì có thể…ôi, không nói nữa, em phải hồi cung rồi. Đỗ đại ca, gặp sau!”

Cô khẽ gật đầu, lại đi lẫn vào trong đội cung nữ, muốn tìm thấy cô, rất khó.

Nàng ước gì như thế nào? Nàng muốn phạm sai lầm gì? Đỗ Tử Bân mím chặt môi, từ khi Vân Ánh Lục giám quốc tới nay, chỉ cần ngồi ở Điện Nghị Chính, nàng sẽ có vẻ mặt điềm tĩnh thanh nhã, không bởi vì hoàng thượng trốn đi mà mặt lộ ưu sầu, giống như tất cả mọi chuyện đều không thể làm nàng gục ngã.

Không, không phải, nàng đã gắng nuốt xuống tất cả, nàng nhẫn nhịn, nàng cũng muốn tùy hứng, muốn khóc gào, ước gì không cần phải quan tâm tới tất cả mọi thứ này sao?

Hôm nay là tết Trung thu, bởi vì tuyển cử, không thiết triều, buổi tối bởi vì là ngày tết, nên buổi học cũng tạm dừng, nhưng ngày mai vẫn thi phân biệt dược thảo. Phủ Nội Vụ chuẩn bị ở điện Yến Hội mấy bàn tiệc rượu, để cho các phi tần hậu cung cùng sum vầy vui vẻ.

Vạn thái hậu xuất cung đến Ngu phủ gặp Ngu Mạn Lăng, Nguyễn Nhược Nam nói mình ăn chay nên ở lại Phật đường, Vân Ánh Lục tới đó cùng mọi người dùng bữa tối. Các phi tần đều băn khoăn về bài kiểm tra ngày mai, không uống rượu quá nhiều, đơn giản chỉ vái trước trăng rồi sau đó đều tự quay về điện.

Vân Ánh Lục hiếm có một đêm thoải mái như vậy, Trúc Thanh và Mãn Ngọc, thêm cả các thái giám, cung nữ câm và Tiểu Đức Tử đều lên sân thượng ngắm trăng, cô ngồi một mình ở trong thư phòng, kéo hòm thuốc ở dưới giường ra, mở ra, lấy ra một túi nhỏ ở bên trong, cởi dây buộc ra.

Túi này là những dụng cụ chữa bệnh đặt làm khi phẫu thuật cho Tần Luận, còn có bản “Thần Nông bản thảo kinh”, dụng cụ đó cũng là do La công công tìm người làm, là thợ thủ công ngự dụng của Lưu hoàng thượng, khi đó, Lưu hoàng thượng đối với cô đều dành hết quan tâm săn sóc, lúc nào cũng dụng tâm nghĩ cho cô, mỗi một hành động nhỏ đều làm cho cô cảm động. Trong Thái y viện cùng nhau ăn cháo, anh búi tóc cho cô, dạo bước trong vườn, vòng ôm trong đình nghỉ mát, anh ở trong phòng giam cùng cô, hô hấp nhân tạo không tính là hôn nhưng là hôn trộm, anh lén vào khuê phòng của cô, nhìn cô mặc hỉ phục, đêm động phòng lặng lẽ trong hành cung, anh ở ngoài Tần phủ chờ cô hồi cung…Khóe môi Vân Ánh Lục chậm rãi hiện lên một nụ cười dịu dàng, giữa cô và Lưu hoàng thượng, cẩn thận nghĩ lại, rất nhiều rất nhiều, rất nhiều hồi ức ấm áp ngọt ngào.

Bởi vì có nhiều kỷ niệm như vậy, cô mới nguyện ý gả vào hoàng cung. Chỉ là khi cô được gả vào hoàng cung, vì sao những khoảnh khắc ngọt ngào đó hoàn toàn không có?

Sau này còn có thể tiếp tục được nữa không?

Vân Ánh Lục cẩn thận vuốt ve những dụng cụ, rơi vào trầm tư.

“Tiểu thư!” Trúc Thanh nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống bên cạnh Vân Ánh Lục, “Tiểu thư lại nhớ tới chuyện gì không vui sao?” Nét mặt tiểu thư rất u buồn, nhìn thấy thật khiến người ta đau lòng.

Vân Ánh Lục vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, “Trúc Thanh, em nói với cha là chị muốn cha mở cho chị một y quán, ông có đồng ý không?”

Trúc Thanh kinh ngạc nắm tay Vân Ánh Lục, “Tiểu thư, cô không làm hoàng hậu nữa sao?”

“Có mà, hoàng hậu là thân phận, làm thầy thuốc là công việc của chị, hai cái đó không xung đột.”

“Tiểu thư, cô làm thầy thuốc đương nhiên được rồi, chỉ là cô như bây giờ không tốt hay sao, nhìn cô từ khi làm giám quốc tới nay, rất xuất sắc đó!” Trúc Thanh vô cùng sùng bái tiểu thư.

“Là do em không hiểu mới nói như vậy, chị chỉ chống đỡ được vài ngày, là sẽ lộ tẩy thôi. Làm thầy thuốc mới là nghề thực sự của chị, chị cũng không có ý tưởng khác, chỉ muốn yên ổn làm một thầy thuốc. Làm thầy thuốc, khám chữa bệnh cho người khác, là việc vô cùng đơn thuần, chỉ cần toàn tâm toàn ý khám và chữa bệnh là được, không giống những việc khác, rất phức tạp, chị không ứng phó được. Trúc Thanh, kỳ thật chị rất ngốc, làm gì cũng đều chậm một nhịp. Người khác rất nhanh là lĩnh hội được một chuyện, mà chị lúc nào cũng rất lâu mới có thể hiểu được. Chỉ có khám chữa bệnh cho người khác, chị mới có thể tìm được tự tin. Hiện giờ nhìn chị, còn thấy hình bóng trước kia của chị không?” Vân Ánh Lục chậm rãi buộc cái túi lại, quý trọng bỏ vào trong hòm thuốc.

Trúc Thanh cảm thấy đêm nay tiểu thư có chút làm người khác thấy đau lòng, nàng vươn cánh tay, ôm lấy Vân Ánh Lục, “Tiểu thư, chờ hoàng thượng trở về, chúng ta sẽ mở một y quán, cô khám bệnh, em ở bên ngoài gọi tên, viết đơn thuốc…” Trong lòng nàng đột nhiên đau xót, không nói tiếp được nữa.

Cảnh ở hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện kia, sẽ không bao giờ sẽ xuất hiện nữa. Vân Ánh Lục khẽ nhắm mắt lại, cười nhẹ ngẩng đầu.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh sáng ngời lặng lẽ leo lên giữa bầu trời đêm. Sao sáng vây quanh, nhưng nó lại có vẻ cô đơn lạ thường.

Ba ngày sau, toàn bộ phiếu bầu đều được vận chuyển đến kinh, ngay trên ngự nhai* tiến hành đọc phiếu công khai. Mười dặm ngự nhai, người chen chúc hồi hộp chờ, trên thành lâu đứng đầy triều thần và thị vệ, mỗi người đều kiễng chân đợi kết quả đọc phiếu.

*Đường ngày xưa chia thành đường cho vua đi, đường cho dân chúng đi, đường của quan lại đi. Đường cho vua đi là ngự nhai(hehe mình cụt vốn từ rồi, chả biết nó có từ tiếng Việt tương đương không?)

Vân Ánh Lục không đi, cô ở trong Ngự thư phòng đọc sách thuốc, có mấy bản tấu chương đặt ở bên cạnh, cô cảm thấy muốn làm biếng, không muốn phê duyệt.

Thời gian buổi chiều, cô có chút buồn ngủ, nằm gục trên bàn ngủ gật, chợt nghe thấy bên ngoài có người ra sức hô, “Nương nương, hoàng hậu nương nương…” Cô chấn động, tỉnh lại, đi ra khỏi Ngự thư phòng, Nguyễn Nhược Nam đoan chính đứng ở cửa cung, trên gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Cô vội bước nhanh lên trước.

“Nương nương…” Nguyễn Nhược Nam vừa lau nước mắt, vừa cười, “Kết quả kiểm phiếu đã có rồi, là… Hoàng thượng, là hoàng thượng, vượt qua Tề vương rất nhiều, rất nhiều phiếu đấy!”

Vân Ánh Lục lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, “Tin tức này, sao cô không nói trước cho hoàng thượng, mà lại đến nói cho tôi biết?”

“Nương nương…” Gương mặt tươi cười của Nguyễn Nhược Nam trong chốc lát trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK