Trăng sáng sao tỏ, gió mát hiu hiu thổi, xua tan đi hơi nóng của ban ngày, tất cả âm thanh đều đã cách rất xa. Đêm, vô cùng tĩnh lặng. Bên trái tẩm cung của Thái hậu có một viện nhỏ giản dị yên tĩnh, nửa đằng sau được một rặng trúc bao quanh, gió thổi qua lá trúc, phát ra tiếng lao xao khe khẽ, giống như tiếng mưa bụi rơi xuống. Ở chính giữa phòng lớn có thờ một bức họa Quan Âm bồ tát, trước bức họa đặt linh vị của Ngu Mạn Lăng, trước linh vị sương khói vấn vít, ánh nến lập lòe.
Thái hậu ngày ngày đều ở trong viện này, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn*, tay lần tràng hạt, mắt khép hờ, miệng thì lẩm bẩm. Phụ trách quản lý trong viện là hai cung nữ đã có tuổi, một trái một phải ngồi bên cạnh Thái hậu, cả hai đều chắp tay, cũng sắp sửa quên mình tiến vào cảnh giới siêu thoát.
*Đệm hình tròn, màu vàng, làm bằng lá hương bồ, dùng để quỳ trước bàn thờ Phật.
Tối nay, trong phòng còn được đặt thêm một bồ đoàn khác, Nguyễn Nhược Nam tóc đã cạo trọc, gương mặt không hề trang điểm, mặc y phục trắng đang quỳ trên bồ đoàn. Nàng cũng chưa quen với việc ngồi quỳ thế này, hai mắt nhìn thẳng vào bức họa Quan Âm, trên gương mặt xinh đẹp là một sự điềm tĩnh, đoạn tuyệt mọi sự.
Đêm đã khuya, vô cùng yên tĩnh. Người tới đã cố ý nhẹ bước chân, nhưng người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng. Thái hậu không vui ngẩng đầu, thấy rất phiền vì bị người khác quấy rầy, vừa thấy người đến là Lưu Huyên Thần, thái độ mới dịu đi một chút.
Nguyễn Nhược Nam khom người, quỳ gối trên bồ đoàn, đầu cúi thật sự thấp.
“Mẫu hậu, thời gian không còn sớm, ban đêm khí lạnh dễ ảnh hưởng tới người, thân thể người cũng không được khỏe, nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi!” Lưu Huyên Thần tiến lên nâng Thái hậu dậy, nhẹ giọng nói.
Thái hậu nhìn Lưu Huyên Thần, rồi nhìn sang Nguyễn Nhược Nam, nghĩ thầm rằng hoàng thượng có chuyện muốn nói với nàng, liền gật gật đầu, thu tràng hạt lại, xoay người cúi người thật thấp trước Quan Âm.
“Hoàng thượng yên tâm, ai gia sẽ chăm sóc tốt cho Nguyễn phi.” Lúc sắp đi, Thái hậu nói khẽ với Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần cười nhẹ, đưa Thái hậu ra ngoài tiểu viện, lúc này mới xoay người trở lại. Thái hậu thở dài, đang muốn bước lên con đường lát đá, đột nhiên phát hiện bên một gốc cây dâm bụt ven đường, có một người đang đứng.
“Vân Thái y!” Cho dù hai mắt đã hơi mờ, nhưng dáng người mảnh dẻ, bộ y bào rộng thùng thình, người mặc trang phục kỳ lạ như thế này ở trong cung không có người thứ hai.
“Thái hậu, hôm nay ngực còn đau không?” Ngu Mạn Lăng mất, Thái hậu đau thương quá độ, sau đó tuy rằng đã bình tĩnh lại, nhưng lại xuất hiện triệu chứng đau ngực. Vân Ánh Lục mất rất nhiều công sức, kê một đơn thuốc để bà dịu cơn đau, ngày hôm qua mới bắt đầu dùng.
Thái hậu nhìn thấy Vân Ánh Lục, nhớ tới khi mới gặp cô, vui sướng cỡ nào, hy vọng cô có thể giúp hoàng hậu mang thai, để cho bà sớm có thể bế hoàng tôn. Ai mà có thể ngờ được, hoàng hậu lại ra đi sớm như vậy. Tất cả giấc mộng và hạnh phúc đều theo hoàng hậu rời khỏi thế gian này, biến mất không còn bóng dáng. Chỉ có ở trong Phật đường, khi đối diện với Quan Âm, trong mới có thể thoáng an bình. Vạn Thái hậu hơi run rẩy cầm tay Vân Thái y, hai người chậm rãi đi về phía trước. Vạn Thái hậu rất thích Vân Ánh Lục, tuy nói lần trước bởi vì nghi ngờ nguyên nhân cái chết của hoàng hậu, có chút hiểu lầm với cô. Nhưng trong lòng bà vẫn cho rằng tiểu thái y này không chỉ giỏi y thuật, nhân phẩm cũng vô cùng tốt, làm việc rất nghiêm túc, hiền lành, đối tốt với người khác. Bất kể là phi tần hay là cung nữ, cô đều đối xử bình đẳng với họ. Đây là điều người khác rất khó làm được.
“Uống thuốc mà Vân Thái y kê, ngực ai gia hôm nay đỡ hơn rất nhiều. Không phải là khanh còn bỏ thêm dược thảo bổ nguyên khí vào trong thuốc đó chứ?” Vạn Thái hậu ôn hòa hỏi han.
“Thái hậu nhận ra sao?” Đôi mắt Vân Ánh Lục vẫn trong trẻo như nước, ánh trăng bàng bạc phủ xuống hai bờ vai cô.
“Đúng, ai gia cảm thấy tinh thần hôm nay không giống mọi khi. Vân Thái y,” Thái hậu dừng bước chân, để cung nữ đi theo lui ra sau, “Ai gia biết mấy ngày nay khanh ở trong cung chịu rất nhiều ủy khuất, bị nhóm phi tần hiểu lầm, còn có một số tin đồn vu khống hãm hại khanh, nhưng thấy khanh cũng chẳng buồn chớp mắt, bỏ ngoài tai, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, ai gia thấy thật sự là đau lòng. Nói thật, y thuật của Vân Thái y như vậy, ở trong hoàng cung có chút đáng tiếc. Ông trời ban cho khanh y thuật tuyệt diệu như vậy, hẳn là nên ban ơn cho càng nhiều người. Khanh tiến cung là do ai gia quyết định, nếu Vân Thái y muốn xuất cung, ai gia sẽ đồng ý.”
Xuất cung là ý tưởng rất lâu trước đây Vân Ánh Lục đã có, mỗi khi ở Thái y viện rảnh rỗi tới phát chán, hay gặp vị phi tần nào cố tình gây sự, bịa chuyện về cô và Lưu hoàng thượng, cô cũng rất muốn được xuất cung. Hậu cung, mênh mông như biển cả, nhưng dù có sâu tới thế nào, cô cũng chẳng thấy hiếu kỳ, cũng không phải nữ hiệp gì hết, không muốn suốt ngày quên mình làm việc nghĩa, lại càng không muốn dùng âm mưu, tâm kế với người khác.
Cô vốn là bác sĩ, hẳn là nên cứu người. Xuất cung, nhẹ nhàng thoải mái, rời xa ưu phiền, rời xa thị phi, rời xa nguy hiểm. Chỉ là vì sao trái tim lại bắt đầu nảy lên như vậy?
Xuất cung, không chỉ không được thấy Tiểu Đức Tử công công, không được thưởng thức cảnh sắc bốn mùa của Ngự hoa viên, không biết Nguyễn phi một lòng hướng Phật có được tốt không, không thể thỉnh thoảng cùng ngồi chung xe ngựa đi làm với Đỗ Tử Bân, còn vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy bản “Thần Nông bản thảo kinh”… Lưu hoàng thượng, cô cũng không gặp được!
“Vân Thái y, đây cũng không phải chuyện gì phiền, ai gia nói một tiếng với Thái y viện, sai Phủ Nội Vụ thu lại quan tịch của khanh, là được rồi. Ai gia biết nhà khanh gia cảnh giàu có, để cho một cô gái tiến cung làm thái y, hoàn toàn là do ý muốn riêng của ai gia, mà không phải vì tiền bạc. Hiện tại, ai gia cũng chẳng còn mong muốn gì nữa. Tuổi của khanh cũng lớn rồi, cũng tới tuổi phải gả cho người ta, sinh con rồi, nếu cứ tiến cung làm thái y cũng không tiện. Năm nay, thật đúng là một năm nhiều chuyện, trong cung không biết tại sao, động một chút là có chuyện. Bây giờ ai gia ngủ dậy, chỉ sợ thấy đám công công vẻ mặt hoảng hốt, chạy vào bẩm báo gì đó. Vân Thái y xuất cung cũng tốt, tính tình khanh không màng danh lợi như vậy, không nên ở trong hậu cung. Nếu muốn bình an vô sự ở hậu cung này, vừa muốn được hoàng thượng chú ý, phải là một người khôn khéo, rất là mệt mỏi!”
Vạn Thái hậu than nhẹ, vỗ vỗ mu bàn tay Vân Ánh Lục.
Giọng nói của bà rất chân thành tha thiết, nhưng trong đó lại mơ hồ thấy được sự cảnh cáo, Vân Ánh Lục nghe ra được, sắc mặt có chút phức tạp. Thái hậu là trưởng bối, ở trong cung nhiều năm như vậy, đây là lời nói đúc kết kinh nghiệm của bà, cũng là linh cảm và bảo vệ của bà với Vân Ánh Lục.
“Thái hậu, thần còn có việc phải làm, sau khi làm xong, thần lại tới đây gặp người.” Vân Ánh Lục nói, ngữ khí bình thản, không vui sướng cũng không lưu luyến, là lạnh nhạt như từ trước tới giờ.
“Ai gia biết rồi, được rồi, không phải tiễn nữa, hoàng thượng ở Phật đường đợi không thấy khanh, sẽ sốt ruột, mau quay về đi!” Vạn Thái hậu buông tay cô ra.
Vân Ánh Lục cười cười, Lưu hoàng thượng sẽ không chờ cô, chỉ là do cô là người biết rõ chuyện của Nguyễn phi, mới kéo cô tới đây thăm hỏi Nguyễn Nhược Nam đã cạo đầu, tự hạ thân phận, nguyện làm con gái của hoàng hậu, cả đời thờ phụng linh vị hoàng hậu.
Nguyễn Nhược Nam vẫn rất thông minh, hành động này, không chỉ khiến cho Thái hậu vui lòng, địa vị ở hậu cung cũng lập tức cao hơn một bậc. Chẳng qua, nàng phải trả giá bằng năm tháng cô đơn nửa đời còn lại.
Vân Ánh Lục cung kính nhìn theo Vạn Thái hậu đi xa, lúc này mới xoay người.
“Ái phi, nàng vẫn khăng khăng muốn thế này sao?” Lưu Huyên Thần cảm thấy bước chân như nặng ngàn cân, hắn chậm rãi đến gần Nguyễn Nhược Nam. Ánh nến sáng ngời, hắn nhìn rõ da đầu nhẵn thín, gương mặt xinh đẹp của nàng. Một cô gái tuổi trẻ như vậy, tài hoa tuyệt thế như vậy, chỉ cách hắn khoảng cách có một bước, hắn lại cảm thấy như cách thiên sơn vạn thủy, giống như hai thế giới.
Một tiếng “Ái phi” này, đã làm cho Nguyễn Nhược Nam tâm vốn lặng như nước không khỏi dâng trào nước mắt. Nàng cuối cùng vẫn còn một chút lưu luyến với hắn. Nghe dường như hoàng thượng vô cùng yêu thương, vô cùng che chở nàng, chỉ là không phải như thế, hắn rất lạnh lùng, rất vô tình.
Trái tim nàng sau nhiều lần xao động, đã tan nát, tro tàn đã lạnh, tia lửa không thể nào nhen lên nổi.
Từ khi nàng dọn từ tẩm điện tới Phật đường, hắn mới tới đây gặp nàng, đối với nàng mà nói, đã quá muộn, quá muộn rồi.
“Hoàng thượng, thần thiếp vẫn luôn luôn kính yêu hoàng hậu nương nương, nương nương rời khỏi thế gian này làm trong lòng thần thiếp chấn động, thần thiếp hận không thể đi cùng hoàng hậu, chỉ là thần thiếp không nỡ để nương nương rời khỏi thế gian này mà không có con tận hiếu, thần thiếp cam nguyện làm nghĩa nữ của hoàng hậu, cả đời thờ phụng trước linh đường của nương nương. Thần thiếp tâm ý đã quyết, xin hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp.”
Nguyễn Nhược Nam vừa oán hận, vừa ủy khuất, vừa không còn cách nào với vận mệnh của mình, nhiều loại cảm xúc đan xen, chỉ khóc không thành tiếng.
Lưu Huyên Thần lặng im một lát, thở dài một tiếng, “Trẫm nhất định không thành toàn cho nàng, nàng còn có thể quay đầu lại không?”
Kỳ thật, nàng không cần đoạn tuyệt mọi thứ như thế, làm cho chính mình đau khổ như vậy. Hắn không yêu nàng, nhưng để nàng giống như những phi tần khác, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, vẫn có thể.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã không còn là người trong sạch, quay đầu lại chỉ là biển khổ mờ mịt, chỉ có một lòng hướng Phật, mới có thể chuộc tội cứu được chính mình.”
Nguyễn Nhược Nam hiện giờ đã không cần giấu diếm gì, nói ra từ “Không trong sạch” kia, hai người không thể nào không nhìn thẳng vào sự thật tàn nhẫn đó.
“Nàng vẫn hận trẫm không thể bảo vệ được cho nàng sao?” Lưu Huyên Thần khẽ hỏi.
Nguyễn Nhược Nam lắc đầu, “Không hận, đây là số mệnh của thần thiếp. Hoàng thượng trên vai đã gánh vác giang sơn xã tắc, một ngày phải xử lý trăm công ngàn việc, làm sao có thể chú ý tới mọi mặt của từng chuyện được? Thần thiếp thế này cũng rất tốt rồi.” Nàng lại khom người, khấu đầu ba lần trước Lưu Huyên Thần:
“Hoàng thượng có thể đến thăm thần thiếp, quan tâm nói chuyện với thần thiếp như vậy, thần thiếp…rất thỏa mãn rồi. Từ nay về sau, xin hoàng thượng hãy bảo trọng long thể.”
Lưu Huyên Thần xúc động nhắm mắt lại, “Thôi được, trẫm không thể khuyên giải nàng, vậy tôn trọng quyết định của nàng. Trẫm ban cho nàng phong hào công chúa An Nam, danh nghĩa là nghĩa nữ của hoàng hậu. Phụ thân nàng Nguyễn Huyện lệnh, làm quan thanh liêm, tạo phúc một phương, trẫm đã điều nhiệm ông ấy làm tri phủ Thông Châu. Đệ đệ của nàng vào khoa thi sang năm, nếu thành tích tốt, trẫm sẽ phá lệ chiếu cố. Như vậy, nàng đã an lòng được chút nào không?”
Nguyễn Nhược Nam không dám tin ngước đôi mắt đẫm lệ lên, đôi môi run run. Ý đồ thực sự nàng tiến cung, hoàng thượng lại có thể thấy rõ như vậy. Không ngờ được rằng không được hoàng thượng sủng ái, nhưng mục đích vẫn đạt được. Mà thôi, mà thôi, cũng chẳng cần quá để ý tới thế. Rốt cuộc nàng cũng làm cho gia tộc vẻ vang. Về phần hạnh phúc cá nhân, chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể tới.
“Hoàng thượng…” Nàng xúc động không nói nên lời, chỉ biết rơi lệ.
“Cứ như vậy đi, Nhược Nam, trẫm sẽ cho nàng bình yên mà nàng muốn, không cần quá hà khắc với chính mình.” Hắn thương hại nhìn nàng, ảm đạm xoay người đi khỏi.
Nguyễn Nhược Nam phủ phục rất lâu trên mặt đất, khóc tới mức không dậy nổi.
“Đi thôi!” Lưu Huyên Thần vừa ra khỏi tiểu viện, chìa tay ra với Vân Ánh Lục đã đứng chờ rất lâu. Vân Ánh Lục còn chần chừ một lúc, hắn kéo tay cô, nắm chặt lấy, đi thẳng về phía trước.
“Vân Thái y, vứt bỏ tôn hào hoàng thượng, chỉ là một người đàn ông bình thường, nàng cho rằng trẫm có đủ tiêu chuẩn không?” Lưu Huyên Thần bị chuyện Nguyễn Nhược Nam xuất gia đả kích dường như không nhỏ, lòng tự tin xem chừng cũng giảm sút một ít.
“Phải lấy ai làm vật tham chiếu?” Tay bị hắn nắm rất chặt, cô rất không tự nhiên, ra sức muốn rút về, vừa kéo, hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
“Nàng không thể an ủi trẫm, nói trẫm hoàn toàn đủ tiêu chẩn, vô cùng tốt sao?”
Vân Ánh Lục uất ức chớp mắt mấy lượt, “Tôi không thích lừa người khác.”
Lưu Huyên Thần nhíu chặt mày, “Nàng còn dám nói thế, nàng lừa trẫm dường như không tính là ít đâu!”
“Tình huống đặc biệt phải xử lý đặc biệt.”
“Nói dối.” Lưu Huyên Thần cười đầy thương yêu, “Tâm tình của trẫm không tốt, nấu cháo cho trẫm ăn đi.”
Vân Ánh Lục thở dài, hôm nay là ngày phùng năm, cô phải trực đêm. Bây giờ mỗi đêm cô phải trực ban, Lưu hoàng thượng sẽ chủ động chạy đến chờ cô nấu cháo làm bữa khuya cho hắn. Người của Thái y viện hết sức thức thời, vừa tới hôm nay, từ tạp dịch cho tới Tiểu Đức Tử, một đám chạy nhanh hơn thỏ, trong viện trống rỗng, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vân Ánh Lục cũng không giải thích rõ được tình hình của hai người họ khi ở chung. Lưu hoàng thượng từ ngày tiễn Ngu Mạn Lăng đi, ở trên xe cũng nói mấy lời khác thường đó, rồi sau không hề nhắc lại nữa. Hắn giờ giống người đang ôm cây đợi thỏ, ánh mắt tha thiết, nhưng không tới gần.
Mà cô biết rõ nên phải trốn, nhưng người lại vụng về, chẳng nhấc nổi chân. Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, có chút mờ ám, có chút ấm áp, có chút vô lực, rồi lại có mong mỏi như ẩn như hiện. Không rõ được suy nghĩ của chính mình, đơn giản là làm con đà điểu, vùi đầu xuống cát, không thèm nghĩ nữa, cũng không nhìn nữa.
Trước khi tới Phật đường, Vân Ánh Lục đã nấu một nồi cháo đậu xanh bách hợp, đặt trong chậu đá cho lạnh. Hai người đều đầy mồ hôi đi vào Thái y viện, Lưu Huyên Thần vừa uống một bát cháo lạnh ngon miệng, vui vẻ mắt phượng cong cong.
Vân Ánh Lục không ăn uống gì, rửa mặt, tháo mũ y quan xuống, tay chống cằm, ngồi trên bậc thang ngoài phòng thuốc, nhìn mảnh trăng lưỡi liềm trên bầu trời.
Lưu Huyên Thần uống xong bát cháo, cũng đi ra, bắt chước cô, ngồi trên bậc thang. Có một khắc*, hai người không ai nói câu nào.
*Một khắc bằng mười lăm phút.
“Thật ra không phải trẫm vô tình,” Lưu Huyên Thần mở miệng nói chuyện trước, “Từ nhỏ trẫm đã lớn lên ở hậu cung, nhìn thấy rất nhiều phi tần của tiên hoàng, người lừa kẻ gạt, ỷ mạnh hiếp yếu, trái tim trẫm dần dần giá lạnh, còn cả huynh đệ tỷ muội lạnh nhạt và thù địch, không phải là người bình thường nào cũng có khả năng tưởng tượng ra. Ừ, đúng dịp nên nói tiếp, mẫu thân Tề Vương chính là hoàng hậu của tiên hoàng, khi Tề Vương mười sáu tuổi, bà ấy đột nhiên mắc bạo bệnh qua đời. Lúc chết trông rất khủng khiếp, cả người không có chút nào dị thường, duy chỉ có hai mắt trợn lên, vẻ mặt kinh hoàng, giống như bị dọa sợ mà chết. Hoàng hậu vừa chết, vì vị trí trong Trung Cung, khói lửa nổi lên ở hậu cung không ngớt. Hôm nay người này gây chuyện, ngày mai người kia ầm ĩ. Sau thời gian đó, có người phát điên, có người vào lãnh cung, kết quả gì cũng có. Sau đó, mẫu hậu của trẫm ngồi lên vị trí ở Trung Cung, nhưng chỉ hai năm, tiên hoàng đã băng hà. Người sống trong hoàn cảnh như vậy, sẽ cảm thấy tuyệt vọng, không hiểu còn sống có gì thú vị? Dù có là tài nữ hay là mỹ nữ, một khi vào hậu cung, sẽ biến thành đáng sợ như loài bò cạp độc. Nàng nói xem, trẫm có nên giao trái tim cho những cô gái ấy không?”
Vân Ánh Lục khẽ gật đầu, cắn cắn môi, hậu cung này đúng như lời Thái hậu nói, cô không thích hợp ở đây.
“Lưu hoàng thượng.” Cô trầm ngâm một chút, bình tĩnh nhìn Lưu Huyên Thần, “Hôm nay Thái hậu đã đồng ý cho tôi xuất cung.”
Đôi mắt sáng ngời có thần của Lưu Huyên Thần bỗng dưng hiện lên một tia tức giận, “Đây là ý chỉ của Thái hậu hay là nguyện vọng của nàng?”
Vân Ánh Lục run rẩy, giọng nói còn cố sức bình tĩnh, “Đều là…”
“Nàng còn dám nói? Hôm nay tâm tình trẫm đã tệ lắm rồi, nàng lại có thể dám nói với trẫm là nàng muốn xuất cung?” Lưu Huyên Thần đột nhiên bóp chặt cằm của cô, nghiến răng nói: “Không cần lấy ý chỉ của Thái hậu tới ép trẫm, hôm nào Thái hậu cho nàng xuất cung, hôm sau trẫm sẽ triệu nàng tiến cung, lấy danh nghĩa nạp phi, trẫm không đợi nữa, nàng có muốn như vậy không?”
“Lưu hoàng thượng, anh bình tĩnh một chút, không được không phân biệt phải trái như thế.” Cô đau tới mức cắn chặt môi.
“Trẫm có thể bình tĩnh được sao? Rốt cuộc là ai không phân biệt phải trái, nàng biến hậu cung của trẫm thành một mớ rối loạn, sau đó chạy lấy người, trẫm có thể bỏ qua cho nàng sao? Nàng không muốn gặp trẫm nữa? Nàng…hóa ra là vô tình như vậy.” Lưu Huyên Thần phẫn nộ thu tay lại, trái tim đau đớn co thắt lại, “Là trẫm làm nàng thấy uất ức, hay là trẫm không thể quan tâm tới nàng, bức ép nàng? Nàng muốn như thế nào thì cứ nói ra đi”
Vân Ánh Lục không ngờ rằng Lưu Huyên Thần lại phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời chấn động, không biết nên nói gì cho phải.
“Hôm nay Nguyễn phi xuất gia, trẫm thương cảm, đau xót, tức giận, hận không thể phá hủy hậu cung như thể một mộ phần này, nhưng bởi vì có nàng cùng ở đây với trẫm, trẫm cảm thấy trong lòng dường như yên ổn lại, có một chỗ dựa, có thể dựa vào. Nếu nàng thật sự xuất cung,” Lưu Huyên Thần nhắm mắt lại, “Trẫm thật không biết hậu quả sẽ như thế nào, sợ là không khống chế được chính mình, sẽ giận cá chém thớt sang nhiều người, sẽ làm ra rất nhiều chuyện đáng hối hận với rất nhiều người, đây không phải là uy hiếp người khác, mà là kỳ thật trẫm cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Vân Ánh Lục, nàng thật sự không nhìn ra tâm tư của trẫm sao?”
Vân Ánh Lục run rẩy, mở lớn hai mắt, hiểu được hàm ý trong lời hắn nói là gì, “Chỉ là, Lưu hoàng thượng, tôi thừa nhận tôi thực sự bị lời anh nói làm cảm động. Nhưng tôi sợ là…tôi không thể hồi báo lại anh được. Lý trí và tình cảm của tôi không cho phép tôi phản bội lại người khác.” Cô là một người biết giới hạn, hạnh phúc không thể được xây dựng từ nỗi đau của người khác.
“Ngày mai nàng phải thành thân sao?” Lưu Huyên Thần nhìn cô chằm chằm. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy là được rồi. Ngày nàng thành thân, đó là ngày nàng xuất cung. Từ đó về sau, trừ phi nàng tự nguyện muốn ở lại trong cung, trẫm sẽ không lấy bất kỳ lý do gì ép nàng ở lại.” Lưu Huyên Thần không phải đại phu, nhưng lại am hiểu sâu cách đúng bệnh hốt thuốc.
“Lưu hoàng thượng…” Cô không hiểu sao thấy rung động, có chút muốn khóc.
“Đừng dùng loại ngữ khí thật có lỗi này, nàng cho rằng nàng nhất định có ngày được xuất cung sao?” Lưu Huyên Thần nhướng mày, khẩu khí là một vẻ đế vương chắc chắn.
Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, đã bị giọng điệu của hắn làm cho mỉm cười.
Gió đêm thổi bay tóc mai của hắn, nét anh tuấn như thể tiên trên trời, làm cho trong lúc nhất thời cô thấy tâm trạng mình như thể một hồ nước bốn bề sóng dậy.
“Lưu hoàng thượng, có đôi khi anh thật sự rất đáng ghét…” Cô không hề phát hiện ra giọng nói của mình vô cùng dịu dàng và thẹn thùng, chẳng hề liên quan gì tới oán giận hết.
Hắn giữ cô lại, thật kỳ lạ là lại khiến cho tâm trạng vẫn lơ lửng của cô tối nay được thả lỏng.
“Trẫm cũng không nói mình là người làm cho người khác thích.” Hắn cười thoải mái, ánh mắt ôn hòa tựa ánh trăng, khẽ khàng vây lấy cô. Trái tim Vân Ánh Lục nảy lên một cái, mỗi một góc đều chậm rãi bay lên.
Phía chân trời, mảnh trăng lưỡi liềm chậm rãi chếch sang hướng Tây, đêm dài, vô tận….