Cổ thuật, là một loại vu thuật cổ đại thần bí còn lưu truyền tới bây giờ, vô cùng quỷ dị. Ở hiện đại, trong sách giáo khoa y học và các loại tài liệu khác, đều không hề có giảng giải gì về nó, Vân Ánh Lục chỉ từng đọc qua miêu tả về loại cổ thuật này trong mấy cuốn sách y học cổ xưa, lúc ấy có cảm giác là không thể tưởng tượng nổi, cô cho rằng đây là một loại tin đồn duy tâm không đáng tin, không thể nào là thật. Nhưng ở phía Nam Trung Quốc, những người nông dân lại hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ, đến nay vẫn còn lưu truyền rất nhiều truyện phong phú về cổ.
Khu vực hoang dã của Trung Quốc, từ xưa đã được bao phủ bởi một lớp màn thần bí. Yêu ma quỷ quái chạy chắp nơi, chướng khí quanh quẩn núi rừng, người bên ngoài đến đây, thường thường sẽ cảm nhận được không khí quỷ dị tràn ngập, hơn nữa không quen thủy thổ, phần lớn là nhiễm chướng bệnh, bệnh nặng mà chết. Các kỳ phong dị tục rất nhiều, trong đó có loại vu thuật thần bí nuôi cổ vẫn làm cho người ta thấy kỳ lạ, chuyện về vu cổ đều có nhiều dị bản, quả thực là chẳng hề thêu dệt nên tí nào.
Người nuôi cổ, bình thường khi tết Đoan Ngọ, dương khí thịnh nhất, mang mười hai loại bò sát có độc bỏ vào trong chum, đậy kín lại, sau đó tiến hành cầu nguyện, trai giới. Những loài bò sát ở trong chum này, vì không có không khí hít thở nên rất bức bối, sẽ tự cắn giết lẫn nhau, đây hoàn toàn là so đấu về độc, loài độc nhiều ăn loài độc ít, con mạnh giết con yếu, con nào là độc nhất, con nào có thể giết con khác. Cuối cùng chỉ còn lại một con, con này vì đã ăn mười một con còn lại, cho nên tập trung tất cả các loại độc trong người, hơn nữa hình dạng và màu sắc cũng có thay đổi, những loài độc hình dáng dài như rết và rắn độc, sẽ thành loại long cổ có hình dáng tựa rồng.
Cổ thành hình cần ít nhất thời gian một năm, một năm sau sẽ chuyển từ chum qua một phòng không có gió, không có ánh sáng, mỗi ngày cho ăn thịt lợn, thịt gà, cơm, sau đó cổ có thể phát huy năng lực, nghe theo sự chỉ huy của người nuôi cổ, sẽ hại người hay là ăn thịt người.
Bởi vì phần lớn các loại cổ đều do người biết cổ thuật sử dụng, người bị trúng cổ thường có triệu chứng bệnh kỳ lạ, bình thường không có đại phu nào có thể trị khỏi, cuối cùng chỉ có thể chết mà không rõ nguyên do.
Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, hồi tưởng lại một lần toàn bộ những ghi chép về cổ thuật, rồi lại nghĩ tới mạch tượng khác thường của Tần Luận, nhiệt độ cơ thể, còn có một đĩa gan lợn sống kia, cô đột nhiên đứng bật dậy.
Trên đời này thực sự có cổ thuật, Tần Luận đã trúng cổ thuật. Cô có thể từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không tới triều Ngụy cổ xưa này, trên đời này còn có gì là không có khả năng xảy ra nữa?
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống, tay không nhịn được mà khe khẽ phát run. Nếu Tần Luận trúng cổ thuật, như vậy cô sẽ không có cách nào để cứu được anh sao, chỉ có thể nhìn anh dần dần chờ chết sao?
Cô hoảng sợ nhắm mắt lại.
Trúc Thanh ngồi ở trong góc, bụm mặt khóc lóc nghẹn ngào. Ấn tượng của nàng về Tần công tử rất tốt, luôn tôn trọng, săn sóc như chủ nhân, con người công tử còn hiền hoà, anh tuấn, nói chuyện lại dí dỏm.
Người tốt như vậy vì sao lại bị người khác hạ cổ chứ? Vấn đề này, Vân Ánh Lục cũng muốn biết. Xe ngựa từ từ đi tới Tần phủ, Vân Ánh Lục cũng là lần đầu tiên đến Tần phủ, các phòng trong viện đều sáng đèn, trong một gian sương phòng rộng rãi, ánh nến đặc biệt sáng ngời, bên trong còn có tiếng khóc nức nở thỉnh thoảng lại truyền ra.
Đột nhiên, một tiếng thét thảm thiết phá vỡ màn đêm yên tĩnh, làm cho mỗi người nghe được đều không tự chủ mà rùng mình một cái.
“Xem ra công tử lại phát tác. Bệnh này vào buổi tối, phát tác đặc biệt thường xuyên, công tử đau tới mức cả đêm đều hét lên.” Tổng quản đau lòng nói. Vân Ánh Lục sắc mặt nặng nề đi tới hướng sương phòng.
Trong phòng có không ít người, đám hạ nhân đứng một bên gạt lệ, Tần viên ngoại và Tần phu nhân cùng ngồi ở bên giường, lau mồ hôi cho Tần Luận, trên ngăn tủ bên cạnh giường có đặt một đĩa gan lợn sống, một đĩa thịt sống, mùi máu tanh khiến cho ruồi bọ bay tới, vù vù lượn vòng quanh hai đĩa thịt.
Tầm mắt Vân Ánh Lục xuyên qua khuỷu tay Tần phu nhân, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, tay chân lập tức lạnh lẽo. Nếu không phải đôi mắt kia còn chuyển động, cô nhất định nghĩ rằng nằm trên giường là một bộ xương khô.
Tần Luận gầy tới mức không thể nhận ra được, cả người hoàn toàn là da bọc xương, màu da vàng bủng không chút sức sống, môi trắng bệch, mười ngón tay gầy như thể móng vuốt.
Cô đã từng gặp bệnh nhân nhiều không đếm xuể, cho dù là bệnh nguy kịch, cô đều dùng thái độ bình tĩnh mà đối đãi. Nhưng giờ khắc này, cô thật sự không thể như thế được, cô mất đi sự bình tĩnh, mất đi tư duy bình thường. Vẫn nhớ khi ở Từ Ân tự, Tần Luận và cô đứng cạnh ao Dưỡng Sinh, anh mặc một bộ trường bào màu tím, gió nhẹ mưa phùn lất phất rơi, hai người cùng che chung một tán ô, anh mỉm cười, ngọc thụ lâm phong, khoe ra vẻ đẹp của anh với cô.
Hết thảy vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua, Tần Luận sao có thể là bộ xương khô trên giường này được? Tần Luận lại phát ra một tiếng thét thảm thiết, trên trán mồ hôi tuôn như mưa.
“Tần viên ngoại, Tần phu nhân, mời tránh ra, để cháu khám bệnh cho anh ấy.” Vân Ánh Lục nắm chặt tay, gắng hết sức ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh đi tới bên giường.
Tần viên ngoại, Tần phu nhân xoay người nhìn thấy là Vân Ánh Lục, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đau đớn tránh sang một bên.
“Ánh Lục…” Tần Luận mấp máy đôi môi khô nứt, mở mắt ra, nở nụ cười, “Nàng…sao lại tới đây…”
Lời còn chưa dứt, hắn lại đau tới mức thét lên, “Mau, mau, cho ăn thịt.” Tần phu nhân vội vã nói. Vân Ánh Lục sửng sốt, không biết nên làm sao, Tần Luận không kịp lấy đũa, bốc một miếng gan lợn trong đĩa nhét vào miệng, nuốt xuống, tới khi ăn hết một đĩa, vẻ đau đớn trên mặt hắn mới giảm đi một chút, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
“Ánh Lục, đã dọa nàng rồi sao?” Hắn mệt mỏi thở hổn hển, “Thật không muốn để nàng nhìn thấy ta như thế này, tổng quản thật là, tại sao lại gọi nàng tới đây?”
Vân Ánh Lục vẫn bình tĩnh nhìn hắn, cầm lấy chiếc khăn ướt bên giường, lau tay cho hắn, rồi thay đổi tư thế, dịu dàng lau mặt cho hắn, làm cho hắn thấy thoải mái hơn một chút.
“Trời nóng, mọi người không cần tập trung hết trong phòng, đi nghỉ ngơi đi, để lại một người ở bên cạnh bưng nước là được rồi.” Vân Ánh Lục quay đầu lại nói.
“Ta…không muốn đi.” Tần phu nhân đau lòng nhìn con trai, mắt đã khóc sưng vù, bà sợ bà đi ra ngoài, con trai bà sẽ ra đi, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Vân Ánh Lục hiểu rõ tâm trạng của bàn, nhìn bà an ủi: “Tần phu nhân, sẽ không sao đâu, tối nay, cháu ở đây chăm sóc anh ấy.”
“Vân tiểu thư, ta biết cháu tốt bụng, chỉ là cháu…sắp thành thân, như vậy không tốt lắm đâu!” Tần viên ngoại lo lắng mọi chuyện chu đáo, thấy cũng thật đáng tiếc, nếu con trai không bị bệnh, đứa con dâu này hẳn phải là của Tần gia.
“Không có gì là tốt hay không tốt, thầy thuốc chăm sóc bệnh nhân là chuyện bình thường ở trên đời, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi!” Vân Ánh Lục cười ôn hòa.
Mọi người đều chậm rãi đi ra, chỉ có Trúc Thanh và một người hầu cận bên cạnh Tần Luận ở lại hầu hạ. Vân Ánh Lục bảo bọn họ mở cửa ra, để không khí lưu thông, vẩy một ít nước sạch ở trong phòng, duy trì độ ẩm.
Tần Luận không hề chớp mắt nhìn Vân Ánh Lục chỉ huy nọ chỉ huy kia, trong lòng ấm áp, nếu bây giờ có chết đi, hắn cũng cam lòng. Ánh Lục không phải là không hề có chút tình cảm nào với hắn.
“Tại sao lại đột nhiên biến thành thế này?” Vân Ánh Lục đặt tay lên mạch đập của hắn, mạch đập vẫn mỏng manh, hơi thở yếu ớt, không khác tử mạch là bao nhiêu.
Chuyện tới nước này, Tần Luận cũng không còn gì để giấu giếm, “Ánh Lục, nàng có biết ta bị bệnh gì hay không?” Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, “Không cần xấu hổ, ta không có ác ý gì khác.”
Hắn chậm rãi vén áo lên, lộ ra bộ ngực thấy rõ xương, trên bụng của hắn, có một thứ lồi lên khoảng chừng năm tới bảy cm, thứ trồi lên đó cứ nhấp nhô lên xuống, giống như đang hô hấp.
“Nó ăn no, hiện giờ có lẽ đang ngủ.” Tần Luận khẽ nói, giọng nói lộ ra vô hạn mỏi mệt và hoảng sợ.
“Nó…nó là cái gì?” Vân Ánh Lục rất muốn chạm vào, Tần Luận chặn lại, lắc đầu, “Đừng làm nó tỉnh lại, nó vừa tỉnh, sẽ chạy tán loạn trong bụng, cắn lung tung, ta sẽ rất đau. Nó chính là cổ.”
Vân Ánh Lục hít sâu một hơi, “Sao anh lại trúng phải?”
Tần Luận dựa vào thành giường, nhắm mắt lại, “Ánh Lục, kỳ thật ta rất có lỗi với nàng, thế nhưng ta cũng không có cách nào. Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới Linh Vân Các không, nàng có uống một chút rượu, hơi say, ta dẫn nàng tới đó nghỉ tạm. Nàng không chú ý, khi đi lên cầu thang, ta bị vài người bịt kín miệng, kéo vào trong một gian phòng, những người đó nhét một con xà cổ còn chưa thành hình vào miệng ta.”
Vân Ánh Lục không dám tin há hốc miệng, đột nhiên cầm lấy tay hắn: “Những người đó là ai? Vì sao lại làm thế với anh?”
Tần Luận mở mắt ra, ánh mắt có chút lạnh lùng, dừng trên mặt cô, “Bây giờ nàng đã rời khỏi hoàng cung, không còn liên quan gì tới những người đó nữa, nói cho nàng nghe cũng không hề gì. Nàng đã từng tới phủ Tề vương khám bệnh cho Tề vương, đã biết một bí mật, đúng chứ?
“Những người đó là người của Tề vương?” Vân Ánh Lục hỏi thất thanh.
“Đúng vậy, hắn sợ nàng vạch trần bí mật của hắn, vô cùng hoảng sợ, hắn lại không có gan ra tay giết nàng, đành phải áp dụng kế phản gián, muốn mượn tay hoàng thượng giết nàng, làm cho hoàng thượng không tin tưởng nàng, hoài nghi nàng là người của Tề vương. Bọn họ biết ta là vị hôn phu của nàng, nên muốn cho ta tiếp xúc với phủ Tề vương, để cho người khác nhìn ra ta và bọn họ có quan hệ vô cùng tốt, ta lại dẫn bọn họ ra vào Vân phủ, tặng quà cho nàng. Khi nàng thiếu chút nữa bị bắt lên xe ngựa ở trước hiệu thuốc, khi cùng Kì Sơ Thính đi ăn trưa, con trâu lồng trên phố, phải vào Linh Vân Các…tất cả những chuyện ngoài ý muốn đó, đều là ta cố ý sắp xếp. Ánh Lục, đừng trách ta, ta thật sự không có cách nào, xà cổ đó ở trong cơ thể ta, phải dùng thuốc mê của bọn họ, cổ mới có thể mê man, ta mới có thể sống bình thường được, một khi không còn thứ thuốc đó, ta sẽ đau đớn tê tâm liệt phế, giống như vừa rồi nàng mới thấy.”
Cơ hồ trong phổi cô không còn không khí, bị buộc phải gắng sức hít lấy từng hơi, viền mắt cô ửng đỏ, cố gắng cười, “Em sao có thể trách anh được, đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Một đao giết người không là gì, mà dùng cổ như vậy tra tấn người ta tới chết, anh không có cách nào khống chế được bản thân. Người phải nói xin lỗi là em, nếu không quen biết anh, anh sao có thể gặp phải chuyện này?” Giờ khắc này, cô thấy áy náy, đau lòng cũng giống như bị trúng cổ.
“Ánh Lục, ta không hối hận đã từng quen biết nàng, chỉ là sức lực ta có hạn, không có cách nào bảo vệ nàng.” Hắn quyến luyến nhìn cô, thầm nghĩ thời gian không còn nhiều lắm, nhìn nàng nhiều thêm một lần, nhiều thêm một lần nữa.
“Anh đối mặt với một con ác ma, người thường không có cách nào đối phó được. Sau đó Tề vương thay đổi ý định, không muốn giết em nữa, cảm thấy anh không có tác dụng, mới bắt đầu ngừng cung cấp thuốc mê cho anh, anh mới có thể thành thế này?” Cô nuốt xuống nỗi hận Tề vương thấu xương, lệnh cho bản thân mình bình tĩnh đối mặt với chuyện trước mắt.
Cô không tham gia vào tranh đoạt trong triều đình, nhưng Tần Luận phải chịu tội, Đỗ Tử Bân phải chịu nhục, bất kể như thế nào cô cũng không thể quên được. Từ trước đến nay cô đều không thù hận ai, nhưng lần này, cô không chỉ phải ghi nhớ mối thù này, mà còn muốn báo thù.
Cô đã từng nói, đắc tội với một thầy thuốc tâm địa hẹp hòi, sẽ thật đáng sợ. Cô sẽ ăn miếng trả miếng.
Tần Luận gật đầu, “Đúng vậy, không hiểu tại sao y lại đột nhiên sinh hứng thú với nàng, một mực nghĩ cách tiếp cận nàng. Mà y chuyển sự chú ý từ ta sang Đỗ Thượng thư, hôm đó ở trong Linh Vân Các, nàng…”
“Không được nói tiếp nữa.” Vân Ánh Lục ngăn hắn lại, “Giữ sức lực một chút đi. Hiện tại anh cũng chỉ có thể dựa vào gan và thịt sống để kéo dài sinh mệnh sao?”
“Những thứ đó chỉ có thể dùng được nhất thời, không có thuốc mê, cổ ở trong cơ thể càng ngày càng lớn, nó hút máu, cắn thịt của ta, ta không chống đỡ nổi mấy ngày. Ánh Lục, nhất định phải đề phòng Tề vương cẩn thận, nhắc nhở Đỗ Thượng thư, không được để chuyện xảy ra với ta lại tái diễn trên người Đỗ Thượng thư.”
“Tề vương hiện tại đã không cần núp trong bóng tối nữa, mà em cũng không có tác dụng gì với hắn, anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Vân Ánh Lục nhìn thấy vật nổi lên trong bụng Tần Luận bắt đầu cử động, vội bưng đĩa thịt đưa cho Tần Luận.
Tần Luận lắc đầu, “Bây giờ nó chỉ xoay người, không có đói đâu, nếu nó đói bụng, ta sẽ biết.”
“Anh không thử dùng thuốc giải cổ sao?”
Tần Luận cười khổ, “Cổ có hữu hình, cũng có vô hình, cổ khác đều có thể phá giải, đề phòng, duy chỉ có xà cổ là không có cách nào. Ta đã ăn xương bồ*, hùng hoàng**, tỏi, cũng đã tìm về nhiều loài nhện, rết cực độc gì đó, ta đều đã ăn, nhưng đều vô dụng. Nó so với bất kỳ loại độc dược nào đều độc hơn, không ai có thể trị được.”
*Xương bồ là vị thuốc đông y.
**Hùng hoàng là khoáng vật màu vàng có khả năng giải độc, còn dùng để ngâm rượu uống trong tết Đoan Ngọ.
“Anh nói nó hữu hình, là một sinh vật?” Ý nghĩ trong đầu Vân Ánh Lục nhanh chóng xoay tròn. Tần Luận gật gật đầu.
“Tần công tử, anh tin tưởng em chứ?” Vân Ánh Lục đột nhiên vươn tay, kiên định nắm chặt lấy tay hắn.
“Ánh Lục?” Tần Luận bị đôi mắt sáng rực của cô làm chấn động.
“Tin tưởng em, giao sinh mệnh cho em, bất kể là em làm gì với anh, anh cũng không được sợ hãi.”
“Ánh Lục, không cần phí công sức với ta, ta đã chỉ còn chút hơi tàn, không tới vài ngày nữa. Nàng hãy chuẩn bị thành thân cho tốt đi, sống hạnh phúc một chút, không cần nhớ tới ta.”
“Không, Tần công tử, anh đừng quan tâm tới những thứ này, cho dù là một phần vạn hy vọng, em cũng muốn thử. Em nghĩ người hạ cổ, ngộ nhỡ chính họ trúng cổ, nhất định sẽ có biện pháp giải cổ. Em chưa bao giờ trị loại bệnh thế này, anh cho em thời gian nghiên cứu, khoảng mấy ngày nữa, em sẽ tìm ra biện pháp. Nếu không được, em…sẽ phẫu thuật cho anh, lấy ra con xà cổ kia. Anh tin tưởng em chứ?”
Tần Luận cảm động kéo tay cô đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, “Ánh Lục, vì ta có đáng không?”
Mắt Vân Ánh Lục đã ầng ậc nước, “Đáng, chỉ cần có thể trị khỏi cho anh, làm gì cũng đều đáng giá.”
Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt của cả hai người đều thi nhau rơi xuống.
Đêm hôm đó, không biết xà cổ kia sợ Vân Ánh Lục, hay là ăn rất no, không hành hạ gì Tần Luận, Tần Luận rốt cuộc cũng có được một giấc ngủ yên ổn. Mà xà cổ ban ngày đều ẩn nấp, không động đậy, Vân Ánh Lục đợi cho tới bình minh, mới rời khỏi Tần phủ.