Ngu Tấn Hiên mở lớn mắt, trợn mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt kia, vài lần há mồm muốn nói, cổ họng lại không phát ra được một câu nói đầy đủ. Mắt hắn nhìn đăm đăm, rồi mới run rẩy vươn tay về phía gương mặt đầy nước mắt kia.
Đây là hồn phách của Mạn Lăng sao?
Hồn phách của nàng lưu luyến nơi này, nàng đã yêu hắn sâu đậm, mà hắn lại hết lần này tới lần khác rời xa nàng, đẩy nàng xa khỏi hắn, khiến cho nàng đợi rồi lại chờ, đợi cho tới khi tuyệt vọng rời khỏi thế gian này.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Sẽ yêu thương Mạn Lăng của hắn. Hắn hẳn là sẽ dùng toàn tâm toàn ý yêu thương trân trọng nàng, mà không phải là làm tổn thương nàng.
Đôi môi Ngu Tấn Hiên run rẩy, “Mạn Lăng, muội…hận đại ca sao?”
Sau một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình. Vẻ mặt hắn có chút sợ hãi, ánh mắt trầm xuống, mang theo đau đớn. Hắn hỏi nàng, câu hỏi mang theo một phần sợ hãi, một phần cẩn thận quá mức. Ngu Mạn Lăng không trả lời, nàng chớp mắt mấy lần, đôi mắt ngập nước, nước mắt tràn mi lăn xuống.
Hắn nghiêng người, dùng một ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn lại nàng. Hắn dịu dàng vươn tay chạm vào sợi tóc rủ xuống bên má nàng, nàng nhìn vào bàn tay hắn, lệ lại rơi.
Một giọt lệ rơi xuống, đọng trên lòng bàn tay của hắn.
Hắn đột nhiên ngẩn ra, trong con ngươi đen đột nhiên có ánh sáng, là lệ nóng, Mạn Lăng trước mắt là thật?
“Đại ca, không cần chớp mắt nữa, muội là Mạn Lăng mới được sinh ra, không phải là Ngu hoàng hậu trong hoàng cung!” Mạn Lăng kéo tay hắn ôm lấy mặt nàng.
Làn da mềm mại, đôi mi dài ướt nước, chóp mũi xinh xắn, hắn nhẹ nhàng chạm vào.
Đêm khuya yên tĩnh, ánh nến nhảy nhót, hai người họ không nói tiếng nào chăm chú nhìn lẫn nhau, giống như đặt mình trong mộng. Hắn mấp máy môi, đầu ngón tay run run, “Mạn Lăng, sao muội lại ở đây?”
Hắn cất giọng khàn khàn hỏi, không dám chớp mắt, sợ rằng đây không phải là sự thật, sợ một khi nhắm mắt lại, Mạn Lăng sẽ biến mất, hắn chỉ ở trong một giấc mộng rất chân thực mà thôi.
“Đại ca kết hôn, trong hôn lễ sao lại không có tân nương được?” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, tươi cười xinh đẹp.
Lúc này hắn mới phát hiện nàng đang mặc áo cưới, thế nhưng gương mặt lại trắng bệch, tóc tai toán loạn, cằm đã nhọn đi nhiều, khiến hắn đau lòng. Trái tim vừa mới đau đớn mà tan vỡ, lập tức tràn ra vui sướng khi biết nàng vẫn còn sống trên đời này. Là vị thần linh hảo tâm nào, đã biến Hạnh Nhi thành Mạn Lăng?
Nhưng một khi giấc mộng biến thành sự thật, lý trí lại chiếm thượng phong.
“Mạn Lăng, muội…quá kích động rồi, sao có thể đem sinh tử ra mà nói đùa.” Hắn lại cất giọng khàn khàn, buộc mình không được nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của nàng, “Ta…lập tức đưa muội hồi cung.”
“Đại ca, khi muội giả chết, là đã dùng toàn bộ tâm sức và dũng khí, không để ý liêm sỉ, không để ý lễ quy, đi đến trước mặt huynh, huynh còn muốn nói với muội những lời này sao?” Mạn Lăng khẽ gọi hắn, mục đích là muốn nhìn sâu vào trong mắt hắn, nhưng Ngu Tấn Hiên lảng tránh ánh mắt nàng, nước mắt nàng lại lăn xuống, “Hiện tại, tin tức hoàng hậu qua đời lập tức sẽ chiếu cáo thiên hạ, muội…dù sao cũng không thể trở về dược, nếu đại ca không cần Mạn Lăng, vậy Mạn Lăng chỉ có đi thôi.”
Nàng cúi đầu khóc, bước ra ngoài cửa.
Còn chưa tới cửa đã bị ôm vào một vòng tay rắn chắc, nàng cảm thấy lồng ngực ấm áp của hắn đang kịch liệt phập phồng.
“Mạn Lăng, không được tra tấn ta. Đại ca…không thể làm như vậy…” Giọng nói của Ngu Tấn Hiên không hề cứng nhắc lạnh lùng, mà mỗi một tiếng đều xuất phát từ tận đáy lòng hắn, trong giọng nói hiện rõ tình cảm, đau đớn và bất lực của hắn.
“Đại ca, người tra tấn người khác chính là huynh, là huynh, chính là huynh. Huynh căn bản không thèm để ý tới muội, không để ý tới sống chết của muội, mặc kệ muội thấy thế nào, luôn luôn trốn muội, không nhìn muội…Muội chỉ muốn gả cho người mình thích, là sai ở chỗ nào?” Nàng nghẹn ngào không thể nói thành lời, vùi mặt trong lồng ngực hắn, trút xuống tình cảm nhiều năm qua của mình.
Ngu Tấn Hiên bất lực ôm chặt lấy, không biết làm thế nào cho phải, trong đầu tình cảm và lý trí cùng giao chiến. Ngu Mạn Lăng quật cường lau đi lệ nơi khóe mắt, “Đại ca, nếu huynh thật sự cảm thấy không thể tiếp nhận muội, như vậy huynh…để cho muội đi, muội sẽ không gây trở ngại cho huynh, muội sẽ rời xa huynh, không bao giờ xuất hiện trước mặt huynh nữa…”
Thấy hắn không chút động lòng, Ngu Mạn Lăng bắt đầu giãy giụa, không ngờ Ngu Tấn Hiên ôm càng chặt, dường như sợ nàng sẽ biến mất.
“Mạn Lăng, muội ngốc quá, muội có biết muội quý giá biết bao nhiêu không? Ta xấu như vậy, lại không giỏi giao tiếp, hoàng thượng tốt hơn một trăm lần, một ngàn lần so với ta, ta sao xứng có được muội?”
“Thể nhưng muội chỉ thích đại ca! Huynh không giỏi giao tiếp, là do huynh không muốn dùng hành vi phù phiếm vờ quan hệ thân thiết với người khác, nhưng chỉ khi người khác gặp nạn, huynh lại xung phong lên trước. Huynh không đẹp, trên mặt có vết sẹo, nhưng những vết sẹo đó lại càng giống nam tử hán. Chỉ có một con mắt thì có sao, như vậy huynh mới có thể chuyên tâm nhìn một mình muội, ánh mắt sẽ không dao động. Đại ca,” Ngu Mạn Lăng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sần sùi sẹo của Ngu Tấn Hiên, kiễng chân, dịu dàng hôn xuống, “Thiếp đã bái đường thành thân với chàng rồi, yêu thiếp có được không?”
“Mạn Lăng, đại ca thật sự…có thể chứ?” Ngu Tấn Hiên nghẹn ngào hỏi, lý trí nhanh chóng bị tia lửa xuất hiện khi nụ hôn đó chạm xuống tiêu diệt.
“Đại ca, thiếp yêu chàng, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình chàng.” Nàng ôm chặt thắt lưng hắn, trong lòng được vui sướng bao phủ, nàng can đảm nói ra nỗi lòng mình.
Trong lòng Ngu Tấn Hiên thành lũy chắc chắn ầm ầm sập xuống, tình cảm như sóng triều trào dâng mãnh liệt ùa tới. Hắn ôm lấy nàng, giống như ôm một đám mây mờ ảo, thật cẩn thận đi tới bên giường.
Đúng vậy, trong trời đất, trước mặt cha mẹ, hắn đã cùng nàng kết bái phu thê. Hắn vui mừng, hắn mừng muốn phát điên, hắn thấy may mắn, hắn muốn nhảy nhót.
Trong lòng, ma chướng đã bị nhổ tận gốc, bị vứt ra nơi xa nhất có thể ngoài bầu trời cao kia. Trên đời này, có mấy người có thể thay đổi được điều mình hối hận?
Hắn cúi người xuống, chẳng hề lo lắng về tất cả mưa gió ngoài cửa, hắn nên vì chính mình, vì Mạn Lăng mà ích kỷ một lần. Hắn cúi người xuống, không hỏi han tới đầu đuôi mọi chuyện, hắn thầm muốn giữ lại phần chân thật này.
Hắn cúi người xuống, nàng nhẹ nhàng thở gấp, đôi mi xinh đẹp vẫn còn ướt, nhìn đôi môi kiên nghị của hắn bao phủ môi nàng.
Bốn phía vắng vẻ, bọn họ cùng cảm nhận được tình cảm của nhau, mái tóc đen của hắn rủ xuống, cùng với tóc nàng, chúng quấn lấy nhau, chúng kết chặt lấy nhau.
Một trận gió đêm thổi qua khe hở của cửa sổ, trên bàn ánh nến phập phù hai lần rồi tắt, trong phòng im ắng, ngoại trừ hô hấp càng lúc càng nóng của hai người. Cánh tay ôm chặt lấy nàng, ôm thật chặt nàng trong lồng ngực hắn, hận không thể biến nàng trở lại như thời kì viễn cổ, trở thành một khúc xương trong cơ thể hắn*. Nhưng hắn lại sợ nàng đau, thật cẩn thận thả lỏng, để cho nàng cảm nhận được ấm áp của cơ thể hắn. Tay hắn vén y phục của nàng, cũng chạm vào ấm áp mà hắn muốn.
*Truyền thuyết Adam và Eva.
Yêu hắn hơn mười năm, trong lòng đã sớm coi hắn là phu quân mình, đây cũng là điều nàng luôn muốn thấy, Mạn Lăng vẫn thấy ngượng ngùng. Đôi môi ấm ấm lạnh lạnh của hắn bên đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi khơi lên ngọn lửa, hắn dịu dàng gọi bên tai nàng, “Mạn Lăng, Mạn Lăng của ta, Tiểu Mạn Lăng…”
Tên này, hắn từng gọi trăm ngàn lần ở trong mộng, hôm nay, hắn rốt cuộc hắn cũng được gọi lên. Nàng ngượng ngùng cười khẽ, cảm thấy hắn dịu dàng bao phủ lên cơ thể nàng. Lửa nóng khi tiếp xúc khiến cho thân thể hắn như thiêu như đốt, giọng nói nhỏ đứt quãng của hắn lại rõ ràng khác thường thấm nhập đáy lòng nàng.
Hắn hôn lên khóe môi nàng, nắm chặt hai tay nàng, chờ đợi nàng thích ứng khi hắn đột nhiên xâm chiếm, hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không còn khoảng cách. Trong nháy mắt hắn ở trong nàng, nàng cắn bờ vai hắn, nước mắt cùng máu thấm ướt cổ hắn. Không cần đợi tới kiếp sau, bọn họ rốt cuộc cũng thực sự trở thành vợ chồng.
Một ngày này, nàng đã chờ đợi từ năm mười sáu tuổi cho tới năm hai mươi sáu tuổi. Mười năm, mười năm dài đằng đẵng, nàng rốt cuộc cũng đợi được tảng đá nở hoa.
Nàng khóc, nàng cười, đau đớn nhưng hạnh phúc.
Hắn nhẹ nhàng chuyển động, dùng vô hạn thương yêu và quý trọng. Giờ khắc này, hắn không còn bất cứ lý do gì để lùi bước. Đóa mẫu đơn sinh trưởng trên mây này, đã được hắn hái xuống ôm vào trong ngực. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ soi bóng hành lang dài, chiếu xuống bóng hai người đang ôm chặt nhau trong phòng.
Khi sắp sang canh bốn, nàng chậm rãi mở mắt ra, đối diện là một ánh mắt sáng rực, cảm thấy người mình lại được ôm lấy chặt hơn. Nàng hé miệng cười, tiến sát vào trong lồng ngực hắn, mò mẫm hôn lên khóe môi hắn.
“Mạn Lăng, nói cho ta biết tất cả mọi chuyện.” Giọng nói khàn khàn, người khác nghe được không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.
Mặt nàng đỏ lên, kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối, “Thiếp không ngờ rằng vị tân nương Hạnh Nhi kia của chàng tự nhiên lại chạy trốn, tất cả đều giống như đã trải sẵn đường cho chúng ta, thiếp cứ như vậy làm tân nương của chàng.”
“Trong cung, mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa cả chứ?”
Đêm đầu hạ, cũng đã khá nóng bức, hắn vẫn ôm chặt nàng, “Vâng, là áo tiên không thấy vết chỉ khâu.”
“Vân Thái y sẽ không chịu liên lụy gì chứ?” Hắn thở sâu, xoay người đặt nàng dưới thân, giống như làm vậy có chút thoải mái hơn.
“Vâng, dù cho cô ấy bị liên lụy, cũng sẽ có người cứu cô ấy, không cần lo lắng. Trên đời này không còn hoàng hậu Ngu Mạn Lăng, chỉ có Ngu Mạn Lăng là thê tử của chàng. Đại ca, chàng sẽ không đẩy thiếp ra chứ?” Nàng hơi thở dốc.
“Cùng nắm tay nàng, sinh tử không rời.”
Hắn khe khẽ nói, mười ngón tay cùng đan chặt vào nhau, lấy đó là phương thức biểu đạt lời thề.
Trong đại sảnh của Ngu phủ, Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu phu nhân sợ tới mức đứng cũng không vững, được gia nhân đỡ, đi tới chỗ cỗ kiệu đặt trong sân, chuẩn bị tiến cung. Đỗ Tử Bân đang làm khách mày cũng nhíu chặt, hắn xung phong nhận việc bước lên trước, đỡ lấy Ngu Hữu Thừa tướng, nói cùng tiến cung xem thế nào.
Với trực giác Thượng thư bộ Hình của hắn, hắn cảm thấy trong chuyện hoàng hậu bạo bệnh bỏ mình này mơ hồ có chút kỳ quặc. Chỉ mấy ngày trước, đầu tiên là Cổ Thục nghi bị giết, hoàng hậu lại bạo bệnh, hắn còn nghe nói Nguyễn Thục nghi bị cung nhân hãm hại nói gian díu với người khác, sự việc phát sinh dường như quá liên tiếp.
Giống như có một đám mây đen đang bao phủ hậu cung. Mà đám mây đen này từ đâu bay tới đây? Đỗ Tử Bân lên ngựa, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Trong đại sảnh của Trung Cung, thái giám và cung nữ đang quỳ đều ngẩng đầu, người nào người nấy trên mặt nước mắt giàn giụa. Hoàng hậu đột nhiên qua đời, bọn họ bỗng chốc trở thành du hồn vô chủ, sau này biết bay về hướng nào?
Phi tần cung đến phúng viếng trên mặt cũng lộ vẻ đau đớn, nhưng số người trong mắt có nước mắt cũng không nhiều. Vị trí ở Trung Cung đang bỏ trống, trong lòng bọn họ đều muốn được ngồi vào vị trí này, đây là một cơ hội tốt cỡ nào, trong lòng bọn họ mừng thầm còn không kịp đấy! Vân Ánh Lục ngồi bên quan tài, theo bản năng ngừng hít thở.
Lưu Huyên Thần biết hôm nay tâm tình Mạn Lăng nhất định không tốt, hắn vốn muốn sớm sang đây bầu bạn với nàng, nhưng không ngờ rằng nước Ba Tư phái sứ thần tới Đông Dương, hắn tự mình tới sứ quán tiếp kiến bọn họ, nhẹ nhàng mà hàm súc giải thích nguyên nhân cái chết của Cổ Lệ, sau đó, nói pháp luật Đông Dương không áp dụng cho người nước ngoài, Thác Phu sẽ do sứ thần mang về Ba Tư xử phạt.
Sứ thần nuốt vào nỗi nhục đầy bụng, làm sao còn dám lên tiếng thêm gì. Bọn họ xin Lưu Huyên Thần cố gắng sắp xếp hoả táng Cổ Lệ sớm một chút, để bọn họ sớm mang tro cốt về nước, báo cáo lại với quốc vương Ba Tư.
Cổ Lệ theo lý là phi tần nước Ngụy, cần phải mai táng trong hoàng lăng. Nhưng Lưu Huyên Thần vô cùng thông tình đạt lý đồng ý, nói không muốn Cổ Lệ phải cách cố quốc quá xa, còn biểu đạt nỗi đau khổ của mình với sứ thần.
Sau khi hắn sau khi trở về từ sứ quán, thái giám mặt mũi tái nhợt chạy tới, vẻ mặt kia giống như trời sập tới nơi, xám ngoét như tro, không có lấy một tia sáng.
Hoàng hậu nương nương bạo bệnh bỏ mình.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Huyên Thần lúc ấy, đó là Mạn Lăng không chấp nhận được hôn sự của Tấn Hiên, nhất thời nghĩ quẩn, tìm tới cái chết.
Trái tim hắn đau đớn, rơi xuống vực sâu, hắn vội vã tới thẳng Trung Cung. Chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng khóc rung trời, thật sự là quá nhanh, trong đại sảnh của Trung Cung đã được bài trí thành linh đường, cờ trắng cũng được treo lên, đèn lồng trắng cũng được treo ở trước phòng, chiếc quan tài màu đen bằng gỗ tử đàn được đặt ở giữa.
Thái hậu đã khóc chết đi sống lại, mái tóc bạc tán loạn, được mấy vị phi tần dìu tới phòng sau nghỉ ngơi. Hắn đảo mắt nhìn linh đường, ánh mắt dừng lại trên người Vân Ánh Lục.
Giọng nói của hắn nghẹn lại: “Vân thái y, là khanh trị bệnh cho hoàng hậu sao?”
“Khi tôi vào Trung Cung, hoàng hậu nương nương đang hấp hối, tôi chưa kịp chữa trị gì, nương nương đã nhắm mắt xuôi tay.” Vân Ánh Lục không nhanh không chậm trả lời.
“Sao lại có thể đóng quan nhanh như vậy?” Hắn nhíu mày, bước tới gần quan tài, mở nắp ra, người bên trong quan tài mặc cung trang, trên mặt được trát một lớp phấn trắng dày, ánh nến lại mờ mờ, đã không nhìn được ra dung mạo ban đầu của Mạn Lăng.
Hắn kiểm tra hơi thở, không thấy, cũng không chạm tới một chút ấm áp, trong quan tài tản ra khí lạnh làm cho đầu ngón tay theo bản năng run lên.
“Công công Phủ Nội Vụ nói thời tiết quá nóng, nếu còn đặt ở bên ngoài, sẽ tổn hại tới phượng thể của nương nương.”
Hắn muốn vươn tay chạm vào Mạn Lăng, Vân Ánh Lục đột nhiên giữ chặt ống tay áo của hắn, “Hoàng thượng, phượng thể của nương nương đã được xử lý rồi, nếu chạm vào thân thể, không tới ba ngày, sẽ bốc ra mùi khó chịu.”
“Trước ra đi nương nương không trăn trối lại điều gì sao?” Hắn dừng lại một chút, quay đầu hỏi, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta không thể che giấu.
“Không có, nương nương ra đi rất thanh thản.” Vân Ánh Lục cụp mắt, không dám nhận ánh mắt của hắn.
“Có nhắc tới trẫm không?”
“Lúc tôi tới, nương nương đã không thể nói.”
“Thật sao?” Đôi mắt phượng lạnh như băng của Lưu Huyên Thần nheo lại.
Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, gật đầu thật mạnh, “Hoàn toàn chính xác!”
“Khanh có biết lừa trẫm sẽ có hậu quả gì không?”
Vân Ánh Lục ngây người, ngẩng đầu, do dự một chút, kiên quyết trả lời: “Tôi…không có khả năng lừa hoàng thượng.”
“Vậy được rồi, phong quan!” Thật lâu sau, Lưu Huyên Thần mặt lạnh như băng nói. Vân Ánh Lục xoay người, ngừng lại một chút mới chậm rãi thở ra được.
“Khoan đã!” Trong đám phi tần đột nhiên có một người đứng ra.
Người khắp cả phòng đồng loạt ngẩng đầu. Viên Diệc Ngọc dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Ánh Lục chằm chằm, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không phải bạo bệnh bỏ mình, mà là bị Vân thái y hạ độc chết.”
“Nàng có thể khẳng định không?” Ánh mắt Lưu Huyên Thần sắc bén như dao, bắn về phía cô ta.
“Muội muội, không được nói lung tung.” Ấn Tiếu Yên bên cạnh kéo góc áo Viên Diệc Ngọc, khuyên can nói.
Viên Diệc Ngọc từ nhỏ cùng phụ thân xuất chinh đánh giặc, không giống các phi tần khác thâm cư khuê các, gặp chuyện sẽ không nghĩ nhiều. Lần trước Cổ Lệ chết, cô ta đã thấy rằng chuyện đó có quan hệ mập mờ với Vân Ánh Lục, nhưng hoàng thượng lại cố tình chĩa mũi giáo về phía cô ta, làm cho cô ta không minh không bạch mà chịu oan uổng, cả ngày có người nhìn ngó, phải ở trong tẩm cung không dám tùy tiện đi ra. Hiện tại, Vân Ánh Lục lại tái diễn màn này, cô ta nhất định phải nhân cơ hội này, làm cho Vân Ánh Lục không còn chỗ trốn.
“Hoàng thượng, trước khi Cổ Thục nghi chết, vừa mới gặp Vân thái y. Hoàng hậu bạo bệnh qua đời, bên người lại chỉ có mình Vân thái y. Việc này không phải có chút trùng hợp ly kỳ sao?” Viên Diệc Ngọc liếc mắt nhìn sang Vân Ánh Lục, “Hoàng thượng không thể nghe lời một phía từ Vân thái y, phải gọi cả nhóm cung nữ hầu hạ hoàng hậu và thái y của Thái y viện tới hỏi, hoàng hậu phát bệnh như thế nào, là ai phát hiện ra trước, ai đi gọi thái y, khi thái y trị bệnh, vị cung nữ ấy có ở cạnh không, thái y dùng thuốc gì?”
Vân Ánh Lục hơi nhăn mày, cô bình tĩnh lại đặt câu hỏi: “Viên Thục nghi, cô nói lưu loát như thế, trong bụng hẳn là đã suy xét hết cả rồi! Vậy xin hỏi cô rằng động cơ tôi hạ độc hại chết Cổ Thục nghi và hoàng hậu là gì?”
“Hừ,” Viên Diệc Ngọc cười lạnh, “Động cơ của ngươi cũng như tâm của Tư Mã Chiêu*, phi tần hậu cung ai ai cũng đều biết, bởi vì hoàng thượng lâm hạnh ngươi một lần, ngươi đã dòm ngó vị trí ở Trung Cung, dường như phát điên muốn hoàng thượng chỉ sủng ái mình ngươi, cho nên ngươi viện cớ là khám bệnh cho phi tần, lợi dụng khả năng y thuật của ngươi, loại bỏ từng người gây chướng ngại cho ngươi.”
*Con trai của Tư Mã Ý, có công rất lớn trong việc lật đổ triều Ngụy(do Tào Tháo lập ra), lập ra nhà Tấn của họ Tư Mã, kết thúc thời kỳ Tam quốc kéo dài gần 100 năm.
Các vị phi tần trong sảnh ai ai cũng kinh hãi mà rùng mình, ngay cả thái hậu vừa mới tỉnh lại bước vào linh đường cũng vô cùng hoảng hốt. Lưu Huyên Thần sờ sờ mũi, khóe miệng co giật mấy cái.
Vân Ánh Lục nhìn vào mắt Viên Diệc Ngọc, cảm thấy lời này của cô ta so với chuyện nói ngày này tháng này, mặt trăng và trái đất va chạm nhau còn khó bề tưởng tượng hơn.
“Viên Thục nghi, cô…không bình tĩnh rồi!”
“Bản cung rất bình thường! Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác, chẳng lẽ không phải là nói trúng tim đen của ngươi rồi sao?” Viên Diệc Ngọc rống lên.
“Cô bôi nhọ tôi cũng được, thế nhưng hoàng thượng còn đứng ở đây, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi trèo lên giường ngài hả?” Vân Ánh Lục phát hỏa, đám phụ nữ ở hậu cung này sao ai cũng giống như chó dại vậy, động một tí là muốn cắn người.
“Không phải là ngươi đã ở trong tẩm điện của hoàng thượng một đêm sao?”
“Đủ rồi, Viên Thục nghi!” Lưu Huyên Thần cả giận cao giọng quát, “Cũng không xem đây là đâu, không được phép nói những lời vô căn cứ ở đây. Nếu nàng không có chứng cứ rõ ràng, thì câm miệng lại cho trẫm!”
“Hoàng thượng, chúng thần thiếp đều là phi tần người danh chính ngôn thuận cưới về, người lại không bảo vệ chúng thần thiếp, khắp nơi khắp chốn đều che chở cho một tiểu thái y, như vậy có được không?”
Ngữ khí của Viên Diệc Ngọc không chỉ có u oán và bất mãn, mà đố kỵ mãnh liệt của cô ta cũng hiện ra, chẳng quan tâm tới người khác cũng thấy được.
“Lưu hoàng thượng, việc này nhất định phải nói cho rõ, tôi…” Mặt Vân Ánh Lục đã đỏ bừng, không đợi cô nói xong, Lưu Huyên Thần lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Vân thái y, khanh thật sự rất muốn nói rõ ràng chuyện đêm đó ra sao?”
Trong linh đường, người người trợn lồi cả mắt, tròng mắt thoát ra khỏi hốc mắt, rớt cả xuống đất.
Trước mắt Vân Ánh Lục sao vàng bay mòng mòng, Lưu hoàng thượng thốt ra lời này, dường như cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cô định lên tiếng phản bác, Lưu Huyên Thần lại phóng tới một ánh mắt đe dọa, cô mấp máy môi, xua xua tay, ngậm miệng, không thốt nổi một tiếng.
Lưu hoàng thượng lại bắt đầu đào hố, Vân Ánh Lục tiếc hận nhận ra.
“Trẫm thân là thiên tử, lúc nào cũng như mặt trong chén nước phẳng lặng, tuyệt đối không thiên vị ai, cũng sẽ không nuông chiều sinh hư bất cứ người nào. Được, nếu Viên Thục nghi đã đưa ra nghi vấn, vậy trẫm phải tra ra cho rõ ràng, giải mối nghi ngờ cho các vị ái phi. Cung nữ hầu hạ bên người hoàng hậu là ai?”
*Mặt trong chén nước phẳng lặng: ý chỉ sự công bằng.
Mặt trong chén nước phẳng lặng? Cô cũng chỉ là giọt nước trong chén nước kia thôi? Lưu hoàng thượng cũng coi cô như đám phi tần ở hậu cung, không phải chứ?
Vân Ánh Lục đau đầu, không cách gì giải quyết.
“Là Mãn Ngọc!” Không ai lên tiếng trả lời, một tiểu thái giám ở bên dưới vẻ mặt khiếp đảm nói.
“Mãn Ngọc đâu?”
“Bị tôi phái xuất cung mua thuốc rồi!” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt.
“Hoàng thượng, người xem, người bên cạnh hoàng hậu bị cô ta phái đi rồi, cô ta mới có cơ hội xuống tay.” Viên Diệc Ngọc vui vẻ, giống như nắm được nhược điểm gì, trên mặt không che giấu nổi hưng phấn.
Ấn Tiếu Yên nhắm mắt lại, thất vọng thở dài.
Lưu Huyên Thần chậm rãi quay đầu lại, “Viên Thục nghi, có cần thiết phải rống lên giống mấy mụ đàn bà đố kị không biết giữ mồm giữ miệng thế không?”
Chẳng ai ngờ được rằng hoàng thượng dùng từ lại chanh chua cay nghiệt như thế, thậm chí tới nông nỗi ác độc. Viên Diệc Ngọc sợ tới mức há hốc mồm, nói không thành lời.
“Truyền Dụ thái y Thái y viện!” Lưu Huyên Thần uy nghiêm ngước mắt lên. Trong linh đường im bặt không còn một tiếng động.
Chỉ lát sau, Dụ thái y loạng choạng bước vào.
“Dụ thái y, hôm nay Trung Cung có người tới Thái y viện truyền thái y, nói hoàng hậu đột nhiên cảm thấy không khoẻ không?”
Dụ thái y chớp chớp đôi mắt mờ đục của mình, cung kính nói: “Hoàng thượng, Vân Thái y là người chuyện trị bệnh không tiện nói ra của mấy phi tần, rất ít có liên quan tới chúng vi thần, cô ấy đi khám bệnh, chúng vi thần cũng chưa bao giờ hỏi đến. Hôm nay, Mãn Ngọc ở Trung Cung tới Thái y viện một chuyến, cùng Tiểu Đức Tử lấy một ít thuốc.”
“Ừ.” Lưu Huyên Thần gật đầu một cái, “Lời này của Dụ thái y có thể chứng minh thân thể của hoàng hậu có khả năng là không khoẻ, nhưng để xác định hoàng hậu qua đời là do bạo bệnh hay là bị người hạ độc, đợi trẫm gặp thái hậu, Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu phu nhân, hỏi có khám nghiệm tử thi của hoàng hậu hay không.”
“Hoàng thượng, lão thần…đồng ý.” Trong sảnh đường đột nhiên truyền đến một tiếng khóc già nua.
“Ai gia cũng đồng ý.” Thái hậu nhoài người trước quan tài, khóc tới mức giọng đã khàn đặc, “Nếu ai gia biết được hoàng hậu bị người khác hạ độc, ai gia sẽ tru di cửu tộc, không thập nhị tộc nhà hắn.”
Ngu Hữu Thừa tướng đỡ phu nhân chậm rãi đi vào linh đường, đi cùng còn có Đỗ Tử Bân mặt mũi xanh lét.
“Hữu Thừa tướng và phu nhân đã tới bao nhiêu lâu rồi?” Lưu Huyên Thần hỏi.
“Khi Viên nương nương vừa mói mở miệng nói, lão thần đã tới. Là vì đề cập đến chuyện nhà của hoàng thượng, lão thần không tiện quấy rầy, ở bên ngoài chờ. Hoàng thượng, lão thần đồng ý khám nghiệm tử thi… cho hoàng hậu nương nương, bằng không, con gái lão thần có chết cũng không thể nhắm mắt.”
Khuôn mặt Vân Ánh Lục trong nháy mắt xám như tro, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đỗ Tử Bân. Ánh mắt Đỗ Tử Bân lạnh lùng mà mang chút miệt thị, còn thêm cả tan nát cõi lòng nhìn cô, trong mắt có tổn thương không nói hết được.
Vân Ánh Lục ngây người, nhất định là hắn cũng nghe được mấy câu Viên Diệc Ngọc nói, hiểu lầm cô và Lưu hoàng thượng thật sự từng có tình một đêm. Đôi mắt sáng của Lưu Huyên Thần đảo qua đại điện một vòng: “Mời thái hậu hồi cung nghỉ ngơi, Ngu Hữu Thừa tướng và phu nhân cũng tạm nghỉ lại trong cung, chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng. Dụ thái y, khanh là thái y nhị triều, đức cao vọng trọng, trẫm tin tưởng khanh. Chuyện khám nghiệm tử thi của hoàng hậu, trẫm giao cho khanh. Không được phép có sai sót gì, không được cho bất kỳ người nào tham dự. Sau khi khanh khám nghiệm xong, trực tiếp bẩm báo với Phủ Nội Vụ và bộ Hình.”
Hắn lại xoay người, nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục, “Vân Thái y, xem như là người bị tình nghi lớn nhất, hiện giờ không được phép rời hoàng cung một bước, đợi tới khi có kết quả khám nghiệm, nghe theo trẫm xử lý. Người đâu, dẫn Vân Thái y tới Phủ Nội Vụ, giam lại cho trẫm.”
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn, trong mắt có khó hiểu cũng có hoang mang. Người bị tình nghi này, không phải là cần phải nhốt trong nhà lao bộ Hình, hoặc là trong Đại Lý tự sao? Phòng tạm giam của Phủ Nội Vụ, đó là nơi giam thái giám và cung nữ phạm sai lầm, không tính là chịu tội.
Hai thái giám bước tới, lôi Vân Ánh Lục hai chân đã cứng như chì ra ngoài.
“Anh…có tin em không?” Khi đi qua Đỗ Tử Bân, Vân Ánh Lục nhẹ nhàng hỏi. Cô vốn tưởng rằng mọi chuyện đều làm hoàn hảo, không còn sơ hở, không ngờ rằng, bị Viên Diệc Ngọc gây náo loạn, Lưu hoàng thượng phải dùng tới chiêu thức này.
Lúc này đây, cô biết rằng, cô phải chết là không thể nghi ngờ. Mà trước khi chết, cô không muốn Đỗ Tử Bân hiểu lầm mình. Cô chỉ vừa mới thích một người, không muốn phần tình cảm này bị che mờ bởi bất kỳ tỳ vết nào.
Khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân vì đau đớn mà vặn vẹo, hắn quay sang nói: “Chờ khi có kết quả đi!”
Vân Ánh Lục khe khẽ gật đầu, ra khỏi linh đường. Một hàng lệ lặng lẽ từ khóe mắt của cô lăn xuống. Đây là lần đầu tiên cô rơi lệ vì tình cảm, hóa ra nước mắt lại chát như vậy, lại mặn như vậy…