“Ngồi đi, sao mà mắt to trừng mắt nhỏ thế, đồ ăn đã mang lên lâu rồi đấy.” Kì Sơ Thính cười, quay sang Đỗ Tử Bân làm tư thế “xin mời”, giọng điệu tùy tiện như thể bạn lâu năm.
Đỗ Tử Bân ngồi xuống bên cạnh Kì Sơ Thính, đối diện với Vân Ánh Lục, yên lặng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắn ra lửa, nếu không phải Kì Sơ Thính ở đây, hắn sẽ trực tiếp nhảy dựng dậy, gầm lên giận dữ, chất vấn nàng, vì sao mà cùng Tần công tử này dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, là muốn làm gì? Đùa bỡn hai người đàn ông trong lòng bàn tay, thú vị lắm sao?
Vân Ánh Lục cũng không cam chịu yếu thế quay sang trừng mắt với hắn, trong lòng cảm thấy vừa thất vọng vừa bi thương. Tình cảm này, vì sao lại rắc rối phức tạp tới như vậy? Trước kia Đường Giai, đó là hạng người cặn bã, hắn có tệ hại thế nào, cô có hận cũng đã qua rồi. Nhưng Đỗ Tử Bân không phải thông thư đạt lễ, quân tử trọng tình thủ tín hay sao? Yêu Vân Ánh Lục nhiều như vậy năm, chẳng lẽ bởi vì Kì Sơ Thính thành tâm hướng Phật, là có thể không coi Kì Sơ Thính là phụ nữ hay sao? Được, vậy thì không coi là phụ nữ. Hắn có thể bận trăm công nghìn việc mà còn tới uống rượu với Kì Sơ Thính được, lại chẳng buồn liếc nhìn cô một lần. Bên nặng bên nhẹ, có cần phải đặt lên cân tiểu ly mà cân không?
Hai người đều có suy nghĩ riêng, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ quyết tranh hơn thua, tránh đi ánh mắt đối phương, không nhìn đối phương nữa.
“Ánh Lục, lần trước nàng uống có một chút rượu, đã say, hôm nay đừng chạm tới rượu nữa.” Tần Luận lấy bầu rượu qua, rót mấy chén rượu, khi đến Vân Ánh Lục, hắn chần chờ một chút, ôn nhu hỏi một câu.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, mong chờ bữa ăn sớm xong, không nên chiếm giữ thời gian của Đỗ đại nhân.
Kì Sơ Thính không nghe, “Không được, không được, lát nữa còn chơi tửu lệnh, sao có thể không uống rượu được? À, Tần công tử, sao ngươi lại có thái độ đặc biệt như vậy với Vân Thái y?”
Tần Luận cười, ôn nhu nhìn Vân Ánh Lục, “Kì đại nhân có điều không biết, Ánh Lục chính là nương tử chưa xuất giá của Tần mỗ.”
Đỗ Tử Bân lập tức đen mặt, ánh mắt bắn ra tia lửa thiếu chút nữa bắn thủng người Vân Ánh Lục. Đôi mắt đẹp của Kì Sơ Thính trợn tròn, chỉ vào Tần Luận và Vân Ánh Lục, “Trời ơi, thế giới này sao lại nhỏ như vậy, Vân Thái y là hàng xóm của Đỗ đại nhân, là vị hôn thê của Tần công tử, là đồng liêu của bản quan. Vân Thái y, nàng xem nàng là sợi dây kết nối giữa ba người chúng ta, mỗi người đều có quan hệ với nàng, rượu này hôm nay nàng nhất định phải uống.”
“Nàng ấy không uống thì không uống, đừng khuyên, Kì đại nhân, chúng ta uống. Cạn, bản quan kính ngài.”
Đỗ Tử Bân khẩu khí rất xung, bưng chén rượu lên tỏ ý mời Kì Sơ Thính.
Vân Ánh Lục bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, rất là khó chịu, cắn môi, xuất phát từ lễ phép, nén nhịn tức giận và kích động.
“Nếu đã thế thì, lát nữa ta uống thay nàng.” Tần Luận rót cho Vân Ánh Lục một chút rượu, dùng đũa gắp một vài món xào cô thích ăn đặt vào bát cô, “Trước khi uống rượu phải ăn chút lót dạ, không dễ say được.”
Vân Ánh Lục miễn cưỡng cầm chén rượu lên, cuối cùng cũng để cho bữa trưa này được bắt đầu. Đỗ Tử Bân nhìn ấm áp di động giữa Tần Luận và Vân Ánh Lục, cơn giận khó mà kiềm nén được, vẻ mặt sống sượng như thể nhắc tới nỗi nhục thê tử hồng hạnh vượt tường, cũng không cho người khác khuyên, liên tiếp uống xong ba chén rượu lớn, gương mặt anh tuấn rất nhanh đã đỏ bừng. Kì Sơ Thính cười dịu dàng, bộ dáng giống một thiên kim đại tiểu thư, lời nói cử chỉ lại hoàn toàn giống một công tử chơi bời, ăn chơi trác táng.
Ăn được một chút món ăn đã gọi, nàng ta ồn ào muốn chơi tửu lệnh. Đỗ Tử Bân vẫn đang tức giận, nhưng do ngày thường lễ giáo trói buộc, đã đồng ý.
Kì Sơ Thính cầm cái thìa đặt xuống bàn, xoay mạnh một vòng, thìa chỉ vào ai, người đó sẽ nhận lệnh.
“Tôi bỏ cuộc.” Vân Ánh Lục lạnh mặt, tuyên bố không muốn tham gia.
“Không sao đâu, nàng cứ chơi đi, rượu cứ để ta uống.” Tần Luận sợ không khí lại căng thẳng hơn, vội giảng hòa. Đỗ Tử Bân nhếch môi, hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Chúng ta đều là người đọc sách, hôm nay sẽ chơi tửu lệnh về nhân vật lịch sử, bản quan bắt đầu trước.” Kì Sơ Thính liếc ánh mắt tà mị đảo quanh một vòng, nói: “Miệng đọc một câu thơ, miệng đọc một câu từ, Đông Pha* ngồi bên bàn trong phòng, không biết ông muốn làm thơ, hay là ông muốn viết từ.”
*Tô Đông Pha: nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống. Câu này khó chuyển ngữ, mình có làm phiên phiến một tí.
Trong câu này có hai từ đồng vần đồng âm, thi và từ, còn có nhân vật lịch sử Tô Đông Pha, câu mở đầu phối hợp với câu kết, rất là khéo léo.
Nói xong, Kì Sơ Thính nhấc tay cầm cái thìa, xoay vòng mấy cái, chuôi thìa chỉ hướng Đỗ Tử Bân. Đỗ Tử Bân nói tiếp luôn: “Bệnh tri thị vi si, nhật tri thị vi trí, Lưu Bị văn lôi điệu khoái trứ, bất tri tha bị hách si, hoàn thị tha thị đa trí*.”
*Dịch nghĩa và giải thích: Từ bệnh( 病) ghép với từ tri(知: biết) thành từ si( 痴 : ngốc), từ nhật(日: ngày) ghép với từ tri(知) thành từ trí (智: thông minh). Lưu Bị nghe thấy tiếng sấm làm rơi đũa, không biết ông ấy bị dọa ngốc, hay là ông ấy rất thông minh(đa trí).
“Hay, hay, đây là cảnh tượng ẩm rượu luận anh hùng trong Tam quốc, Đỗ đại nhân thật sự là thông kim bác cổ.” Kì Sơ Thính khen tặng chẳng hề che giấu.
“Sao bằng, sao bằng, tửu lệnh của Kì đại nhân mới hay.” Đỗ Tử Bân khiêm tốn trả lời.
Vân Ánh Lục bĩu môi, cúi đầu dùng bữa, không muốn nhìn đôi tài tử tài nữ kia người tung kẻ hứng, rất là muốn ói. Ngoại trừ đĩa gan lợn sống kia, Tần Luận hoàn toàn không đụng đến những món ăn khác. Mà khi hắn gắp thức ăn cho Vân Ánh Lục, đã bảo tiểu nhị mang tới một đôi đũa mới. Hắn thỉnh thoảng nói nhỏ với Vân Ánh Lục, hỏi cô cảm thấy đồ ăn thế nào. Diện mạo hắn vốn tuấn tú vô cùng, động tác ôn nhu tinh tế, vẻ mặt thâm tình chân thành, không có gì là ra vẻ, là tự nhiên xuất phát từ nội tâm, Đỗ Tử Bân nhìn mà cơn giận dâng trào.
Thìa lại bắt đầu chuyển động, lần này hướng sang Tần Luận. Tần Luận mỉm cười, “Thủy dậu thị vi tửu, mộc mão thị vi liễu, Lí Bạch nghênh phong hà biên tọa, bất tri tha thị tại phẩm tửu, hoàn thị tại thưởng liễu*.”
*Dịch nghĩa và giải thích: Từ thủy(nước: 水) ghép với từ dậu(酉) thành từ tửu ( rượu: 酒), từ mộc(cây: 木) ghép với từ mão(卯) thành từ liễu(cây liễu: 柳), Lí Bạch ngồi bên bờ sông hóng gió, không biết là ông ấy đang phẩm rượu, hay là đang ngắm liễu.
Lời vừa nói xong, Kì Sơ Thính bật thốt lên khen hay, ngay cả Đỗ Tử Bân cũng không khỏi nhìn Tần Luận thêm vài lần. Không thể tưởng được một thương nhân lõi đời như vậy, mà cũng đầy bụng thi thư.
Không cần phải nói, kế tiếp đương nhiên là tới lượt Vân Ánh Lục. Đỗ Tử Bân thờ ơ lạnh nhạt, xem cô ứng phó như thế nào. Tần Luận cười ôn nhã, ánh mắt mang theo cổ vũ.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn, bọn họ dường như đều quá coi thường cô, cái gì mà tửu lệnh, không phải là trò chơi đoán chữ sao, cô nghe một hồi, ít nhiều cũng biết phải làm thế nào.
“Nữ tử thị hảo, bất hảo thị nạo, Sơ Thính tịch trung hành tửu lệnh, bất tri cai thuyết tha hảo, hoàn thị cai thuyết tha nạo*?”
*Dịch nghĩa và giải thích: từ nữ (女) ghép với từ tử (子) thành từ hảo(tốt, giỏi: 好), từ bất(不) ghép với từ hảo (好) thành từ nạo(không tốt: 孬), Sơ Thính hành tửu lệnh trên bàn tiệc, không biết nên nói cô ấy giỏi, hay là không giỏi?”
Những câu tửu lệnh này là do tớ đoán và giải thích, vì nói thật tớ có biết chữ tiếng Trung nào đâu, không biết là sai ở đâu. Câu tửu lệnh của Sơ Thính thì tớ không nhìn thấy sự ghép vần thế này, chỉ thấy từ đồng âm thôi.
Kì Sơ Thính mỉm cười, quay đầu sang, ghé sát bên Vân Ánh Lục, có thể nghe rõ tiếng thở, nàng ta dùng âm điệu mê người hỏi: “Vân Thái y, vậy rốt cuộc nàng nói bản quan giỏi hay là không giỏi?”
Nếu không phải Kì Sơ Thính cũng là nữ, Đỗ Tử Bân cũng cảm thấy nàng ta đang chòng ghẹo Vân Ánh Lục, nhưng bất luận là như thế nào, nhìn vẫn có chút lạ. Hắn hơi nhíu mày, “Kì đại nhân thân là tài nữ số một triều Ngụy, nữ quan đứng đầu, nào có người nào dám nói Kì đại nhân không giỏi chứ?”
Vân Ánh Lục không trả lời ngay, quay đi, trong lòng càng thấy khinh thường vị Kì đại nhân này. Thật không hiểu Đỗ Tử Bân quý mến và tán thưởng nàng ta ở điểm gì?
“Vân Thái y đã đọc tửu lệnh rồi, nhưng vẫn phải phạt rượu. Bởi vì bản quan không phải nhân vật lịch sử.” Kì Sơ Thính lấy bầu rượu qua, rót đầy chén rượu của Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục cười mỉa mai, ánh mắt cong cong, “Nhưng Kì đại nhân là nữ quan tứ phẩm duy nhất của triều Ngụy này, tài học này, dáng người này, biến dị gien này, nhất định sẽ được lưu danh sử sách, cuối cùng cô cũng sẽ trở thành nhân vật lịch sử. Trước khi chơi tửu lệnh, cô cũng không nói là lịch sử hiện tại hay là lịch sử tương lai. Cho nên không thể nói tôi làm trái lệnh.”
Kì Sơ Thính liếc mắt sang, nhìn một lượt Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới, tặc tặc lưỡi, “Đỗ đại nhân, ngươi không phát hiện Vân Thái y nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng cũng nhanh, hẳn là nên đến nha môn của ngươi làm sư gia.”
“Cái miếu của bản quan nhỏ, không dung được Bồ Tát lớn như Vân Thái y.” Đỗ Tử Bân e là đã uống khá nhiều rượu, lại đang tức giận, nói chuyện hoàn toàn mất chừng mực.
Vân Ánh Lục khinh thường chuyển tầm mắt, không thèm để ý tới hắn.
“Miếu lớn, miếu nhỏ thì có sao, ở chỗ nào thì vui vẻ mới là quan trọng. Hiệu thuốc của Tần mỗ không lớn, nhưng có thể thành thiên địa để Ánh Lục thi triển tài hoa.” Tần Luận nói xen vào, ôn nhu cầm tay Vân Ánh Lục.
“Thật sao? Hai người các ngươi thật sự là phu xướng phụ tùy, thật xứng đôi.” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân lại càng không vui.
“Đa tạ lời khen của Đỗ đại nhân.” Tần Luận cười chế nhạo.
Hai người đàn ông nhìn nhau, vô hình trung, đã bắt đầu giương cung bạt kiếm. Tần Luận ỷ vào thân phận là hôn phu của Vân Ánh Lục, đã thắng một nước. Đỗ Tử Bân nói chuyện mang theo tức giận, mất lý trí. Mấy hồi qua lại, thế bại đã định. Hắn tức giận đến mức khuôn mặt chữ điền đã vặn vẹo thành hình tam giác, đành phải không ngừng uống rượu giải sầu, cho cơn tức tiêu tan.
Kì Sơ Thính lại săn sóc hắn rất chu đáo, không những cùng uống rượu, còn dịu dàng giới thiệu đồ ăn đặc sắc của quán ăn cho hắn. Sau khi chơi xong một vòng tửu lệnh, không ai chơi tiếp, nên không chơi nữa. Nàng ta và Đỗ Tử Bân cùng chơi trò làm thơ tiếp nối, mà trò này thì Vân Ánh Lục và Tần Luận đều không chơi được.
Hai người họ ở bên đó chơi rất náo nhiệt, mà bên này Tần Luận và Vân Ánh Lục chỉ yên lặng ngồi ăn. Bữa trưa này, tâm tình Kì Sơ Thính vô cùng tốt, Tần Luận cũng có vẻ không tệ, Đỗ Tử Bân uống một bụng rượu, khi ra khỏi tiệm cơm, đã có chút không đứng thẳng được, Kì Sơ Thính hảo tâm đỡ hắn.
Vân Ánh Lục thì ăn không biết vị gì, nhìn Kì Sơ Thính đang dán sát bên người Đỗ Tử Bân, cô không thấy ghen, mà là cảm thấy bi ai thay Đỗ Tử Bân.
Mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, đường phố như một cái chảo nóng, khi bước lên, đều cảm thấy lòng bàn chân nóng bỏng. Đỗ Tử Bân cưỡi ngựa tới, ba người nhóm Vân Ánh Lục thì đi bộ tới. Đỗ Tử Bân như bây giờ, không thể nào cưỡi ngựa được. Kì Sơ Thính nói phía trước có một lầu các, nàng ta quen, có thể qua đó nghỉ ngơi một lát.
Nàng ta dìu Đỗ Tử Bân dựa vào một thân cây, gọi Tần Luận đi cùng vào tiệm cơm mua mấy chiếc khăn.
Dưới ánh nắng chói chang, Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân bốn mắt trừng nhau.
“Ta…nghiêm túc hoài nghi rằng nàng lấy chữa bệnh từ thiện ngụy trang, sự thật là hẹn hò với Tần công tử.”
“Em cũng vô cùng hoài nghi rằng anh lấy cớ bận, thực tế là yêu đương vụng trộm với cô gái khác.” Vân Ánh Lục cũng nói ngược lại, ai sợ ai nào?
“Nàng nói nhảm, Kì đại nhân hẹn ta tới đây, là do cô ấy có một chút manh mối có liên quan với vụ án, ta mới vội vàng…tới đây.” Đỗ Tử Bân gầm nhẹ nói, nóng nảy tới độ vung tay lên.
“Sao em lại không nghe thấy hai người bàn luận về vu án vậy, chơi tửu lệnh thật sự vui vẻ thế?” Vân Ánh Lục nheo mắt lại. Đỗ Tử Bân vỗ trán, hắn vừa thấy Vân Ánh Lục và Tần Luận, máu nóng và rượu cùng bốc lên, đã quên mất chính sự. “Ta…bị nàng làm cho tức giận.”
“Anh giận em chuyện gì? Nói gì kỳ lạ vậy.” Vân Ánh Lục nhún nhún vai, vô lực lắc đầu, “Nếu anh cảm thấy em không phải cô gái đủ tiêu chuẩn theo cảm nhận của anh, xin anh có thể đừng bắt bẻ em, sỉ nhục em nữa không, nói thẳng chia tay là được rồi.”
Trong lòng Đỗ Tử Bân run lên, lảo đảo vọt tới trước mặt Vân Ánh Lục, “Nàng…nàng vừa muốn từ hôn với ta sao?” Hắn tức giận tới độ thân thể run rẩy.
“Là chia tay, không phải từ hôn, chúng ta nào có hôn ước.” Hốc mắt Vân Ánh Lục đỏ lên, trong lòng cô hoàn toàn rối loạn, quả muốn cách hắn thật xa.
“Nàng…” Đỗ Tử Bân giơ tay lên, muốn nắm lấy vạt áo của cô, tay giữa không trung bị một bàn tay chặn lại.
“Đỗ đại nhân, ngài muốn làm gì?” Tần Luận bảo vệ Vân Ánh Lục ở phía sau, đẩy Đỗ Tử Bân ra.
“Đỗ đại nhân uống rượu, Tần công tử, ngươi đừng có để trong lòng.” Đúng lúc Kì Sơ Thính đi ra, bước lên trước khuyên giải. Đỗ Tử Bân hừ một tiếng, xoay người đi, loạng chà loạng choạng đi ra đầu đường, Kì Sơ Thính vội đuổi theo.
Vân Ánh Lục cụp mắt, “Tần công tử, có thể gọi giúp tôi một chiếc xe ngựa không, tôi muốn về nhà.”
Cô nói nửa ngày, cũng chưa nghe thấy Tần Luận đáp lại. Cô ngẩng đầu, phát hiện Tần Luận đang đứng ngây người dưới tàng cây.
“Tần công tử?” Trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, xoay người, nhìn theo ánh mắt hắn. Cằm của cô thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Cả đoạn đường lớn đều im ắng, rõ ràng có người, nhưng thở mạnh cũng không ai dám, chỉ thấy cách đó không xa bụi đất bay lên. Không biết từ khi nào, ở giữa đường có một chiếc xe trâu, không hiểu tại sao, sợi dây bị lỏng, con trâu già giống như bị cái gì đó làm kinh động, hai mắt đỏ ngầu, giương hai sừng, vung bốn vó, điên cuồng mà chạy tới đằng này.