“Vân Thái y,” Nguyễn Nhược Nam nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thở gấp, mồ hôi đầm đìa. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, âm thầm tự trách. Hôm đó cô chẩn ra Nguyễn Nhược Nam có hỉ mạch, nhưng không được chắc chắn. Mọi chuyện trên thế gian này thường khiến cho người ta dở khóc dở cười, bạn càng nghĩ là không có khả năng, chuyện đó lại càng dễ xảy ra. Vừa vặn khi đó là thời gian nguy hiểm của Nguyễn Nhược Nam, chỉ có một lần, vậy là trúng thưởng*. Sau khi Vân Ánh Lục trấn an nàng, hẹn là sau mười ngày thì bắt mạch, nếu thật là mang thai, cứ để cô xử lý.
*Tiếng lóng trên mạng ở Trung Quốc, vẫn gọi có thai là trúng thưởng.
“Nguyễn nương nương, tôi cởi bỏ y phục của cô, kiểm tra một chút.” Cô cười ôn hòa với Nguyễn Nhược Nam, nhẹ nhàng nói.
“Không cần kiểm tra đâu, sáng nay bắt đầu ra máu.” Nguyễn Nhược Nam cắn răng, “Hơn nữa đau bụng cứ từng cơn, từng cơn đau hơn.”
“Cô…có làm vận động gì mạnh không?” Vân Ánh Lục vẫn vén y phục của cô ấy lên, cởi váy lót, bất giác ngẩn ra, cổ tử cung mở ra tới hai ba phân, âm đạo chảy máu không ngừng, đã có một bộ phận của thai nhi thò ra ngoài cơ thể, Nguyễn Nhược Nam một mực kêu đau, hiển nhiên tử cung đang co rút mãnh liệt.
Nguyễn Nhược Nam cười chua xót, “Sau ngày Vân Thái y chẩn đoán đó, bản cung ăn cái gì nôn ra cái đó, uống nước cũng không xong. Bản cung không ngốc, đoán cũng đoán được bản cung nhất định là mang thai rồi. Đứa bé này, bản cung có thể giữ lại được sao? Bản cung không muốn làm phiền tới Vân Thái y, bản cung chạy tới chạy lui trong điện này, lên lầu xuống lầu, muốn để nó ra ngoài. Thế nhưng đứa bé này thật sự rất kiên cường, mãi cho tới sáng sớm hôm nay, mới bắt đầu ra máu, nhưng…máu chảy không ngừng, bản cung không còn cách nào, đành phải tới Thái y viện tìm thái y.”
“Thật xin lỗi, tôi nên tới thăm cô nhiều hơn.” Vân Ánh Lục có chút không muốn, lau mồ hôi trên trán Nguyễn Nhược Nam, “Cô đã tạo thành lần sảy thai không hoàn toàn, còn một bộ phận của thai nhi vẫn ở trong tử cung, tôi phải mau chóng xử lý cho cô, bằng không sẽ có nguy hiểm cho tính mạng.”
“Nếu không phải chết sẽ mang đến nhục nhã cho gia tộc, bản cung thật sự chỉ muốn được chết.” Nước mắt trong mắt Nguyễn Nhược Nam ào ạt tuôn trào, “Vân Thái , khi bản cung được tuyển tú nữ, đã nghĩ bằng tài hoa và dung mạo của mình, chắc chắn sẽ được hoàng thượng yêu thích, sau đó mang đến vinh quang cho gia tộc. Nếu người đàn ông ngày hôm đó là hoàng thượng, hôm nay bản cung hoài thai long tử, không biết sẽ được bao nhiêu người nâng niu trong lòng bàn tay, bảo vệ, xu nịnh. Thế nhưng, hiện tại thì sao, bản cung có nỗi khổ không thể nói ra, chỉ có thể nuốt nhục. Vân Thái y, cô nói xem mệnh của bản cung vì sao lại khổ như vậy?”
Lại một cơn đau ùa tới, Nguyễn Nhược Nam thét lên, nắm chặt tay Vân Ánh Lục, đã gần tới trạng thái sốc. Vân Ánh Lục vội vàng mở hòm thuốc ra, vừa phân phó Tiểu Đức Tử nhanh chóng đi sắc thuốc mang theo, vừa lấy ngân châm ra. Cung nữ bên người Nguyễn Nhược Nam cũng coi như nhanh nhẹn, vậy mà đứng bên cửa, thút thít khóc. Vân Ánh Lục bảo cô ấy lau nước mắt đi, không được để lộ ra, nhanh chóng đi đun nước nóng.
“Nguyễn nương nương, Nguyễn nương nương…” Vân Ánh Lục khẽ gọi vài tiếng, Nguyễn Nhược Nam khẽ rên vài tiếng, thần trí mơ màng, đau đớn ngất đi.
Cô khẽ cắn môi, trấn định, hạ quyết tâm, tay nắm chặt ngân châm, đâm thẳng xuống huyệt Hợp cốc ở hai tay, lại lấy ra một cây kim khác, đâm xuyên vào huyệt Tam âm giao mấy tấc, tiếp theo là mấy đại huyệt vị Huyết hải, Quan nguyên, Thạch môn*.
*Về các huyệt vị này mình đã tra cứu kiểm tra vị trí rồi, nhưng nghĩ cũng không cần thiết phải chú thích cho dài dòng, các bạn có nhu cầu tìm hiểu hỏi Google đại ca nhé.
Nguyễn Nhược Nam bị đau, tỉnh lại, nàng đau tới co người lại, vừa đúng lúc tiểu cung nữ bê nước vào, Vân Ánh Lục vội bảo cô ấy đè Nguyễn Nhược Nam xuống. Vân Ánh Lục chậm rãi vê một cây ngân châm, đâm xuống.
Hạ thể Nguyễn Nhược Nam đột nhiên trào ra một chất lỏng dính ướt, nàng đau tới mức người nảy lên, hét lớn một tiếng.
“Được rồi!” Vân Ánh Lục thở phào, trên trán mồ hôi đã thấm ra chi chít. Cô để cung nữ lau rửa cho Nguyễn Nhược Nam, thay một bộ quần áo sạch.
Tiểu Đức Tử cũng đã sắc thuốc xong, chén thuốc tỏa ra từng đợt hơi nóng, cậu ta đứng cúi đầu cụp mắt, không hề có thái độ tò mò. Từ sau khi có chuyện hoàng hậu giả chết, cậu ta đã hoàn toàn đồng lòng đi theo Vân Thái y, cậu ta còn thắc mắc làm gì. Mãn Ngọc tỷ tỷ nói, Vân Thái y là người tốt, nghe lời Vân Thái y sẽ không sai. Mấy ngày nay, trong cung tuy rằng có rất nhiều lời đồn đại về Vân Thái y, nhưng cậu ta có mắt, cậu ta biết Vân Thái y không phải loại người đó. Vân Thái y là một thái y tốt, đối tốt với nhóm phi tần đều là xuất phát từ nội tâm. Chỉ là trái tim phụ nữ giống như kim dưới đáy biển, Vân Thái y đối đãi với người khác thật lòng, nhưng không chắc sẽ được đối tốt lại, mà Vân Thái y cũng chẳng bận tâm tới mấy thứ đó.
Cái thai đã ra hết, Nguyễn Nhược Nam uống xong chén thuốc, trong cơ thể đã không còn đau đớn như vừa rồi nữa, thần trí nàng gần như đã hồi phục, cầm lấy tay Vân Ánh Lục, lặng lẽ rơi lệ.
Vân Ánh Lục dịu dàng cúi xuống nhìn nàng, trong mắt đầy cảm thông.
“Vân Thái y, về sau bản cung nên làm gì bây giờ?” Không còn trong trắng, cũng đã từng mang thai, chẳng khác nào bị phán quyết hình phạt chung thân, đời này hoàn toàn không có khả năng được hoàng thượng sủng hạnh, thế nhưng trong đầu vẫn luôn ẩn chứa một tia hi vọng mong manh, hi vọng rằng hoàng thượng thông cảm nàng bị bức ép, mà không phải là thất tiết! Nếu hoàng thượng có thể tha thứ cho nàng, nàng sẽ quỳ lạy dưới chân ngài, dùng hết toàn bộ tâm lực mà yêu hoàng thượng.
“Nguyễn nương nương, đã không sao nữa rồi, sau khi cơ thể hồi phục, cô vẫn là cô, không có gì thay đổi.”
“Cô không hiểu, không còn thế nữa rồi, không bao giờ như trước đây được nữa.” Nguyễn Nhược Nam nức nở lắc đầu.
Vân Ánh Lục ngập ngừng một hồi lâu, “Nguyễn nương nương, nếu cô không muốn ở trong cung này nữa, vậy hãy xuất cung tìm lấy một nơi chỉ thuộc về mình!”
Nguyễn Nhược Nam kinh ngạc ngừng khóc, “Xuất cung có dễ dàng như vậy không?”
“Nếu cô muốn xuất cung, hoàng thượng sẽ không ngăn cản cô.”
Sắc mặt vốn đã tái nhợt như tuyết của Nguyễn Nhược Nam càng thêm trắng bệch dọa người, “Hoàng thượng có biết chuyện bản cung bị người khác cưỡng bức?”
Vân Ánh Lục thở dài, “Hoàng thượng rộng lượng hơn so với cô tưởng tượng, ngài biết cô rất oan ức, cho nên cho cô quyền lựa chọn.”
Đứng ở góc độ của Vân Ánh Lục, xuất cung, Nguyễn Nhược Nam còn có thể tìm được tình yêu một lần nữa, một lần nữa lập gia đình, có thể tìm được hạnh phúc. Nhưng với Nguyễn Nhược Nam được sinh ra ở triều Ngụy này mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nguyễn Nhược Nam nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, “Rộng lượng…” nàng hi vọng thấy hắn không phải rộng lượng, mà là phẫn nộ, cho dù là phẫn nộ tới mức muốn giết nàng, như vậy còn có thể chứng minh nàng còn có chút địa vị ở trong lòng hắn.
Để cho nàng xuất cung, nói cho cùng là dễ dàng rồi!
Nàng lúc thì khóc, lúc thì cười, tia hi vọng mong manh trong lòng hoàn toàn tan biến, thân thể đau đớn, trái tim giá buốt, giống như đứng trong màn đêm của tháng chạp giá rét, tuyết phủ xuống hai vai, lạnh tới mức mất đi cảm giác, lạnh tới mức cả người chết lặng.
“Nguyễn nương nương, cô có muốn xuất cung không? Nếu tạm thời không có chỗ để đi, có thể tới nhà tôi.” Vân Ánh Lục hảo tâm nói.
“Vân Thái y,” Nguyễn Nhược Nam mở mắt ra, thật sự là rất hâm mộ Vân Thái y, gia cảnh giàu có, y thuật cao thâm, con người vừa thiện lương vừa đáng yêu, ở chung với cô ấy, sẽ không thể nào không tin cậy cô ấy, ngay cả hoàng thượng cũng bị cô ấy hấp dẫn. Thân là phụ nữ, thấy được hoàng thượng động tâm, thế nhưng cũng không thấy đố kỵ với cô ấy.
“Bản cung ngay cả chết cũng không được, còn dám xuất cung sao? Bản cung không phải chỉ có một mình, một khi xuất cung, sẽ làm cho phụ thân hổ thẹn, phụ thân vốn dĩ đã không được như nguyện, sau này làm thế nào để ngẩng đầu trước người khác, chẳng phải là muốn lấy mạng của ông sao. Không thể ra khỏi cung, bản cung ở hậu cung này cùng Vân Thái y đi!”
“Thế nhưng, thế nhưng cả đời nói là ngắn, nhưng có ít cũng là mấy chục năm, như vậy là sống uổng, không đáng đâu.”
“Không được, bản cung tâm ý đã quyết, thái y không cần khuyên nữa.” Nguyễn Nhược Nam yếu ớt cười khổ, “Vận mệnh của bản cung cũng không tính là tồi, ba vị Thục nghi đồng thời tiến cung, một người đã chết, một người bị giam trong đại lao, bản cung còn sống được là tốt rồi, có cái gì mà phải oán trách nữa?”
Tiếng cười khẽ của nàng, làm cho Vân Ánh Lục nghe được trong lòng buồn bã. Cảm thông với nàng, thương xót cho nàng, thế nhưng không biết làm như thế nào khuyên giải, an ủi nàng. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ xuống lưng nàng. Hai người đều im lặng.
“Ấn nương nương, người tới…rồi!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng tiểu cung nữ run rẩy chào hỏi, giống như nói cho người trong phòng nghe.
“Làm sao bây giờ, Ấn nương nương mà vào đây, nhất định là nhìn ra.” Nguyễn Nhược Nam cuống lên hỏi, trước đầu giường vẫn còn bộ quần áo dính máu đấy!
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài tìm cách đuổi cô ta đi chỗ khác.”
Ấn phi này thật sự là biết chọn thời gian mà tới. Dùng câu nói yêu thích của Viên Diệc Ngọc là: “Sớm không đến, muộn không đến”, rõ ràng là đã chọn đúng thời điểm. Nguyễn Nhược Nam bất lực gật đầu.
“Này, chủ tử nhà ngươi rõ ràng là vẫn ở trong phòng chứ đâu? Bản cung làm nước lê ướp lạnh, muốn mời nàng ấy tới tẩm điện của bản cung uống một ly.” Ấn Tiếu Yên tươi cười dịu dàng nhấc váy, muốn bước lên bậc thang, liếc thấy Tiểu Đức Tử đang đứng ở hành lang, bèn ra vẻ sửng sốt, “A, Tiểu Đức Tử công công sao lại ở đây thế này? Nguyễn phi bệnh sao?”
“Vâng, tối hôm qua thấy có chút không khoẻ.” Tiểu cung nữ sợ hãi hồi bẩm.
“Rốt cuộc là bệnh gì thế?” Ấn phi vừa nói vừa chạy vào trong. Cô ta nhìn thấy Vân Ánh Lục vội vã vào tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam, hơn nửa ngày không đi ra, không khỏi sinh nghi, lúc này mới cố ý chạy tới.
“Đau bụng kinh của phụ nữ thôi mà.” Vân Ánh Lục mở cửa ra, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
“Đau bụng kinh?” Hai mắt Ấn phi đảo một vòng, “Đây không phải bệnh nặng, chờ sinh con xong sẽ không còn đau nữa, trước kia bản cung cũng từng bị.”
Cô ta đi lướt qua Vân Ánh Lục, định vào trong phòng.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng kéo cô ta lại, “Bệnh nhân mới vừa uống thuốc giảm đau tôi kê, khó khăn lắm mới ngủ được, xin Ấn nương nương không nên quấy rầy cô ấy.”
“Vân Thái y, ngươi có rõ không, bản cung quan tâm Nguyễn nương nương, không phải muốn hại cô ấy. Vẻ mặt này của ngươi, sao lại giống người làm chuyện gì không muốn người khác thấy vậy?” Ấn Tiếu Yên tức giận trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục.
“Làm chuyện không muốn người khác thấy, tôi cũng không quá am hiểu, Ấn nương nương có lẽ là hiểu sâu về lĩnh vực này.” Đám gai nhọn trên người Vân Ánh Lục đột nhiên xù lên, chẳng hề nhân nhượng chễ giễu lại.
“Vân thái y, lời này của ngươi thật là có thâm ý!” Ấn Tiếu Yên ngừng bước chân, cười khôn khéo, “Mục tiêu kế tiếp của ngươi có phải là bản cung không nhỉ?”
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng vẫy tay, cho Tiểu Đức Tử và cung nữ đều lui ra, “Ấn nương nương, ở đây không có người ngoài, chúng ta cũng chẳng cần phải nói xỏ nói xiên. Viên Thục nghi luôn miệng nói trong đám phụ nữ ở hậu cung này, chỉ có tôi là hiểu về y thuật, kỳ thật còn có một người nữa.”
Mặt Ấn Tiếu Yên hơi biến sắc, “Ngươi…ngươi đừng nói xằng…”
“Tôi không nói xằng. Phụ thân Ấn thái y của cô, từng là danh y có y thuật hạng nhất hậu cung, y thuật cao thâm khiến cho tiên hoàng phải ngợi khen, đáng tiếc không thể chữa khỏi được bệnh lạ của Tề vương, đã bị tiên hoàng hạ chỉ chém ngang lưng ở Ngọ môn. Ôi, đây là câu chuyện cũ đau thương, không cần nói thêm nữa. Chúng ta đang nói tới thuốc thang, cô là người lớn lên trong gia đình biết y thuật, mưa dầm thấm đất, đối với các vị thuốc, chứng bệnh vặt thường thấy, hẳn là cũng đều quen thuộc! Ấn nương nương, cô đừng vội phản bác, chờ tôi nói hết lời, cô đừng có mà động một tí là hướng mũi giáo tới chỗ tôi, kỳ thật có một số việc, tôi chỉ không muốn làm thương tổn tới người khác, mới nén lại không nói, mà không phải là tôi sợ. Nếu cô còn khiêu khích tôi một lần nữa, Ấn nương nương, tôi cũng có móng vuốt đấy, bất kể là phải tới bộ Hình, hay là Phủ Nội Vụ, chúng ta cứ thực sự mà đọ sức đi.”
Gương mặt Ấn Tiếu Yên bao phủ bởi một tầng sương lạnh, “Vân thái y, bản cung thấy ngươi đúng thật là được sủng ái quá mà kiêu ngạo rồi. Bản cung xuất thân từ gia tộc làm nghề y, nhưng không có nghĩa là bản cung có tâm hại người, huống chi bản cung đã sinh hạ công chúa Thiên Luy cho hoàng thượng, địa vị ở hậu cung này không người nào có thể sánh bằng. Bản cung không cần thiết phải tự hạ thân phận, làm mấy loại chuyện mờ ám đó. Được rồi, bản cung khinh thường chẳng muốn lý luận với ngươi. Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một thái y nho nhỏ muốn được tiến cung, sợ là cửa ải của các đại thần cũng chẳng qua được, ngươi bớt mơ mộng đi! Mời ngươi quay về Thái y viện, không nên xuất hiện ở trước mặt bản cung nữa.”
Vân Ánh Lục mỉm cười, “Ấn nương nương, nơi này dường như không phải tẩm cung của cô!”
Ấn Tiếu Yên nộ khí công tâm, tức giận tới độ dùng chiêu hạ lệnh đuổi khách, mà lại quên mất đây không phải là địa bàn nhà mình. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục, xoay người, nổi giận đùng đùng đi mất, vừa đi vừa rủa xả Vân Ánh Lục, răng nghiến ken két. Nếu không phải Tề Vương gia coi trọng nha đầu này, cô ta có cả trăm loại biện pháp làm cho Vân Ánh Lục chết không minh bạch. Đi một hồi, cô ta đột nhiên dừng bước chân, Vân Ánh Lục sao lại biết rõ về phụ thân của cô ta như vậy? Chẳng lẽ…
Cô ta kinh hoàng bịt miệng, bước chân nhanh hơn, ánh mắt sợ hãi như thể vừa nhìn thấy quỷ. Cô ta nhất định phải khuyên giải Tề Vương, ngàn vạn lần không thể giữ lại Vân Ánh Lục, bằng không thật sự sẽ làm hỏng đại sự. Chuyện Vân Ánh Lục biết thật sự còn nhiều hơn so với cô ta tưởng tượng rất nhiều.
Vân Ánh Lục cảm giác mình có khuynh hướng làm tiểu nhân, đấu khẩu với Ấn phi mấy câu, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Cô vui vẻ cong môi cười, xoay người bước vào phòng ngủ.
Nguyễn Nhược Nam dựa lưng vào thành giường, thần thái đờ đẫn, tay cầm một cây kéo, cắt từng lọn, từng lọn của mái tóc đen dài.
Vân Ánh Lục nhìn mà kinh ngạc, chỉ một lát, tóc đã rơi lả tả đầy đất, lộn xộn, chồng chất, quấn quanh, làm cho người khác nhìn thấy có chút không thở nổi.