Vân Ánh Lục thật sự là quá sức mệt mỏi, ngủ một giấc ngủ ước chừng gần mười canh giờ*, khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, chiếu xuyên qua tấm mành gấm, chiếu lên long sàng. Cô không thích ứng được, chớp chớp mắt, chống tay ngồi dậy, cảm thấy gánh nặng và mệt mỏi bao phủ toàn thân không còn sót lại chút gì.
*Bằng 20 giờ.
Tinh thần dễ chịu từ trước tới nay chưa từng có.
Cô quay đầu nhìn về phía gối đầu hơi lõm ở bên cạnh, ga giường hơi nhăn, trên khuôn mặt thanh tú đột nhiên hiện lên một nụ cười dịu dàng, cô nâng tay, nhặt từ trên gối lên một sợi tóc dài, hai tay kéo thẳng nó, dưới ánh nắng rực rỡ của một ngày mùa thu, cô ngửa đầu nhìn chăm chú, sau đó, cô cầm sợi tóc kia buộc chung với một sợi tóc dài của mình.
Kết tóc kết phu thê!
Cô cười ngây ngốc một hồi lâu. Cô thật sự rất yêu, rất yêu người bên gối này.
“Nương nương, người tỉnh rồi!” Mãn Ngọc đứng ở ngoài cửa, thò đầu vào, vừa thấy Vân Ánh Lục ngồi ở trên giường, vội đến gần.
“Hoàng thượng bảo để cho người ngủ nhiều một chút, không cần quấy rầy người, nô tỳ vẫn ở bên ngoài chờ tới tận giờ!”
Vân Ánh Lục nở nụ cười, “Có cần khoa trương như vậy không? Hoàng thượng vào triều rồi?” Cô xuống giường, mặc áo ngoài vào. Mãn Ngọc giúp cô búi tóc.
“Lâm triều đã được một lúc rồi, hai ngày nữa, triều đình có chuyện đại sự, hoàng thượng phải nhanh chóng giải quyết những chuyện quốc sự khẩn, mới có thể kiếm được thời gian.”
“Chuyện quốc sự trọng đại gì?” Vân Ánh Lục thuận miệng hỏi.
Mãn Ngọc đứng đằng sau trợn trừng mắt, “Đương nhiên là đại hôn của hoàng thượng và nương nương rồi. Nương nương chung quy cũng không thể nào cả đời làm hoàng hậu không ra ánh sáng được!”
“Hoàng thượng công bố với bên ngoài rồi?” Trong lòng Vân Ánh Lục không khỏi thầm thắc mắc, vừa phẫu thuật cho Tần Luận xong, mỗi ngày cô còn phải tới đó, nếu tổ chức đại hôn, có thể bị ảnh hưởng không?
Bây giờ không giống như trước kia, lúc nào cô cũng nghĩ cho Lưu Huyên Thần.
“Không công bố tên của nương nương, nhưng hoàng thượng đã tuyên bố chuyện đại hôn trước triều đường.”
Trong lòng Vân Ánh Lục lại thấy có chút cảm động, anh thật sự là đã lo lắng tới mọi mặt cho cô. Nếu không công bố tên của tân nương, cô vẫn có thể thản nhiên tiếp tục làm việc thái y của cô. Sau khi ăn sáng xong, Vân Ánh Lục tới Thái y viện đi làm. Tiểu Đức Tử nằm trong phòng trực ban, ngáy khò khò làm cho trong ngoài đều nghe thấy rõ ràng. Mấy Thái y mặt không lộ rõ vui giận, Vân Ánh Lục cũng vờ như không nghe thấy, để cho Tiểu Đức Tử ngủ cho đã.
Cùng nghề đôi lúc cũng là oan gia, tin tức tối hôm trước cô phẫu thuật thành công đã sớm truyền vào trong cung, mỗi người trong nhóm thái y đều tự biết không nên nhắc đến. Vân Ánh Lục từ trước đến nay đều không để mấy chuyện này ở trong lòng, tự mình tới phòng thuốc phối thuốc giải độc cho Tần Luận.
Lúc đang bận bịu, nghe thấy bên ngoài có người gọi cô, cô đi ra ngoài thấy là Nguyễn Nhược Nam.
Sắc thu đã dần rõ nét, trong Ngự hoa viên cây đã trĩu quả, hoa thu rực rỡ. Hai người chậm rãi đi dọc theo đường mòn trong hoa viên.
“Hôm nay bản cung đặc biệt tới chúc mừng cô, một là phẫu thuật tối hôm trước, hai là đại hôn sắp tới.” Nguyễn Nhược Nam mặc một bộ váy la màu xanh da trời nhạt, tóc đã chớm vai.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
“Vân Thái y, cô sẽ là hoàng hậu tôn quý, kỳ thật không cần thiết phải ở Thái y viện nữa.”
“Đây là công việc của tôi, không có cần thiết, hay không cần thiết.”
“Thế nhưng sau đại hôn, không phải là cô sẽ không thể làm việc được nữa sao?”
“Tôi sẽ không bỏ công việc này, tôi nghĩ hoàng thượng cũng sẽ đồng ý cho tôi làm như vậy.”
Nguyễn Nhược Nam ngây ra một lát, buồn bã nhìn lá rụng rơi chầm chậm xuống, “Vân Thái y, hoàng thượng, ngài… thật sự rất yêu, rất yêu cô. Nếu lúc trước ngài đối với bản cung có được một phần như vậy thì thật là tốt, bản cung…Thật xin lỗi, những chuyện cũ đó, bản cung không nên nhắc tới, đều đã qua rồi.
Nguyễn Nhược Nam che giấu đi nước mắt hiện lên trong mắt, vội vàng quay đầu đi. Trong lòng một mực lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ:
“Hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu.
Yến tử phi thì, lục thủy nhân gia nhiễu.
Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,
Thiên nhai hà xử vô phương thảo?
Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,
Tường ngoại hành nhân,
Tường lý giai nhân tiếu.
Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,
Đa tình khước bị vô tình não.”
Dịch thơ:
“Hoa rụng tàn hồng thanh hạnh nhỏ
Én liệng nhà ai nước biếc xanh.
Tơ liễu đầu cành lay trong gió,
Chân trời đâu chốn thiếu cỏ thơm?
Trong sân đánh đu, ngoài đường vắng
Ngoài đường khách bước, mỹ nhân cười.
Tiếng cười đã nhạt, âm dần tắt.
Đa tình sầu não bởi vô tình.
Bài thơ Điệp luyến hoa – Xuân tình của Tô Đông Pha.
Trong lòng Vân Ánh Lục chấn động, không ngờ rằng bây giờ Nguyễn Nhược Nam đối với Lưu Huyên Thần vẫn là tình vương chưa dứt, cô vờ như không có chuyện gì, cười, “Chỉ còn hai ngày nữa là mười lăm, công chúa An Nam sẽ giảng kinh, cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Rồi, mấy ngày trước bản cung đã chuẩn bị, đây đã là lần giảng thứ hai, bản cung sẽ không căng thẳng.”
“Công chúa An Nam, cô có thích việc làm nữ quan này không?”
Nguyễn Nhược Nam hái xuống một chiếc lá cây, vò nát thành nhiều mảnh nhỏ, để mặc cho gió thổi khắp bốn phía, “Đây là kết cục tốt nhất của bản cung. Bản cung là người không còn trong sạch, còn có lựa chọn nào tốt hơn hay không?” Nàng kéo tay Vân Ánh Lục, “Bản cung thật sự rất hâm mộ cô.”
“Cô…có nghĩ tới lựa chọn khác không?”
Nguyễn Nhược Nam cười chua xót, “Nghĩ tới thì như thế nào? Đóa hoa đôi tám, ai có thể thật sự làm được tâm nguội như tro tàn? Chỉ là vận mệnh trêu người, chỉ có thể như thế. Bản cung cũng từng có rất nhiều, rất nhiều giấc mộng, hiện tại, tất cả đều tan biến. Trên đời này có mấy người có thể có vận may như Vân Thái y cô vậy đâu?”
Giọng nói ai oán của Nguyễn Nhược Nam quanh quẩn bên tai Vân Ánh Lục thật lâu.
Cô ấy cũng không nói gì nhiều, cũng không có nói ra miệng, nhưng Vân Ánh Lục vẫn nghe ra được, Nguyễn Nhược Nam vẫn yêu Lưu Huyên Thần, cô ấy khuất phục vận mệnh an bài, nhưng lại không khống chế được tình yêu và mong mỏi trong lòng.
Mong mỏi này ngày qua ngày lắng đọng lại, biến thành một tấm lưới, vây bọc lấy cô ấy, rốt cuộc không vùng vẫy thoát ra được. Vân Ánh Lục trở nên trầm mặc, phản ứng của Nguyễn Nhược Nam giống như là có từng khối đá, không ngừng mà quăng vào biển cả trong lòng cô, chấn động gây ra vô số gợn sóng.
Nguyễn Nhược Nam trước đây đã gả cho Lưu Huyên Thần, cô không kinh ngạc là Nguyễn Nhược Nam có phần tình cảm khó nói thành lời này, cô kinh ngạc chính là người phụ nữ khác ở trước mặt cô, biểu đạt ái mộ với chồng cô.
Cô bất đắc dĩ ý thức được, cô đã gả cho người đàn ông này, không chỉ thuộc về một mình cô. Nói không chừng có một ngày, còn có phi tần khác chạy tới cửa khóc lóc kể lể đấy!
Cảm giác chuyên sủng cũng thật chua xót quá!
Đáy lòng vừa mới có một chút tự tin, đã dần dần dao động. Ngủ thật sự lâu, Vân Ánh Lục vẫn có cảm giác mệt. Sau khi ăn trưa, cô vừa mới đặt bát xuống là đã ngáp.
“Trẫm và nàng cùng đi ngủ một lát, nàng xem mắt nàng đã đỏ cả rồi.” Lưu Huyên Thần kéo cô qua, để cô dựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô.
“Không được, lát nữa em phải xuất cung đổi thuốc cho Tần công tử rồi.” Cô nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Huyên Thần, đêm nay em muốn quay về Vân phủ ở cùng cha mẹ, không trở về cung, được không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần tựa lên đỉnh đầu cô, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, “Uyển Bạch, dường như chúng ta đã kết hôn rồi!”
Cô tránh khỏi vòng ôm của hắn, lui một bước ra đằng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chuyển tầm mắt đi, “Không phải hôn lễ…còn chưa cử hành sao?”
Ánh mắt Lưu Huyên Thần đột nhiên nghiêm khắc, “Uyển Bạch, y thuật của nàng so với hiện tại tiên tiến gấp trăm lần, ngàn lần, sao tư tưởng ngược lại lại lạc hậu đến vậy? Nếu nàng để ý tới hôn lễ, hôm đó ở hành cung cũng sẽ không quyến rũ trẫm đâu. Sợ là nàng không phải để ý đến hôn lễ, mà là đang trốn tránh cái gì đó?”
“Đâu có, đâu có…” Cô ngập ngừng, ánh mắt dao động. Lưu hoàng thượng này sao lại thông minh như vậy, anh biết cách đọc suy nghĩ sao?
“Bằng không thì là chưa đại hôn, nàng đã ghét phải ở chung với trẫm? Nếu là như vậy, trẫm cũng sẽ không ép nàng. Dù sao Vân Thái y hiện tại đã là danh tiếng lẫy lừng, trẫm có là thiên tử cao quý, cũng không dám bức ép.” Lưu Huyên Thần nhìn chằm chằm vào cô.
“Huyên Thần, tối nay em sẽ không về muộn, chờ em cùng nhau ăn tối.” Cô nuốt nuốt nước bọt, nhận lệnh thu hồi cảm xúc quá mẫn cảm của mình.
Cô quả không giỏi u oán, cũng không thích hợp hối tiếc. Người được chuyên sủng hẳn là phải kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, cao giọng để cho người khác hâm mộ. Được yêu là hạnh phúc, không phải sai trái.
“Không miễn cưỡng.” Người đàn ông uy nghi lạnh giọng hỏi.
“Một chút cũng không, đây là nhà của em mà, em không trở về nhà làm sao được? Á…đau…” Cánh tay đột nhiên bị nâng lên, trong lòng bàn tay mềm mại lưu lại một hàng dấu răng mờ mờ.
“Trẫm tưởng là nàng không hiểu, hóa ra là nàng có hiểu mà!” Lưu Huyên Thần buông cô ra, ung dung nói. Cô mím môi, ngơ ngẩn nhìn hàng dấu răng kia.
“Lần sau nếu còn mơ màng thế, trẫm trừng phạt cũng không phải chỉ như vậy đâu. Đi thôi, xe ngựa đang chờ ở bên ngoài rồi.” Hắn dắt tay cô, vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Ngày hôm trước còn dịu dàng chân thành nói muốn ở cạnh hắn, giờ vừa mới quay đi, đã muốn đẩy hắn ra? Trở mặt thật quá nhanh! Mấy suy nghĩ trong đầu nàng kia, hắn sao lại không biết?
Còn muốn hắn biểu đạt như thế nào? Hắn không chỉ nói, cũng đã làm. Thật sự là vô lực, hận không thể tìm một cây đao mà khắc lời thề của hắn vào trong lòng nàng, nàng mới thật sự có thể nhớ kỹ.
Thị vệ nhấc mành xe lên, hắn ở sau lưng đỡ thắt lưng cô, ôm cô vào trong xe. Cô đột nhiên xoay người, hôn lướt nhẹ lên khóe môi hắn, sau đó “vù” một tiếng chui vào trong xe, kéo chặt mành xe xuống.
“Thật xin lỗi, chồng yêu.” Khi nụ hôn lướt qua, hắn rõ ràng nghe được bên tai có một câu như vậy thổi qua. Lưu Huyên Thần nhìn theo bóng dáng xe ngựa, khóe môi cong lên, nở nụ cười.
Tần phủ, hôm nay vẫn là ngựa xe như nước như cũ. Nhưng mà, không phải là người vây xem ồn ào, mà là nhóm bạn làm ăn với Tần phủ, một ít thân bằng hảo hữu. Tin tức Vân Ánh Lục phẫu thuật thành công, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Đông Dương. Người kể chuyện sống động như thật, miêu tả Vân Ánh Lục giống như tiên tử không gì là không làm được.
Mọi người đương nhiên là tò mò với tiên tử. Những người khách tới Tần phủ này vừa là đến thăm người bệnh, vừa là muốn tới xem dung nhan thực sự của tiên tử thế nào.
Nhưng không ngờ rằng, tiên tử nghiêm lệnh, mấy ngày nay, Tần Luận còn đang trong thời gian theo dõi, cần nghỉ ngơi cho tốt, không nên nói nhiều, gặp nhiều khách. Mà tiên tử thì sao, căn bản là không ở trong phủ.
Những người đó ở trong Tần phủ uống xong một chén trà, hưng phấn bừng bừng tới, rồi lại mặt mày ủ ê đi về. Nhưng mà, như vậy tiên tử lại càng được che phủ bởi tấm mạng che huyền bí.
Thế nhưng, có một người đến đây, Tần phủ lại ngoại lệ không đuổi về.
“Đỗ đại nhân, mời ngài ngồi.” Trúc Thanh dịu dàng nói lời chào hỏi với Đỗ Tử Bân, đặt lên ngăn tủ trước giường Tần Luận một chén trà, mỉm cười sau đó lui ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại.
Tần Luận đã được chuyển từ phòng phẫu thuật ra gian sương phòng ban đầu của hắn đã qua hai đêm, sắc mặt tuy rằng vẫn vàng như nghệ, nhưng tinh thần khôi phục không ít.
“Sao Trúc Thanh lại ở chỗ ngươi?” Đỗ Tử Bân do dự một lát, vẫn ngồi xuống.
“Ánh Lục nói Trúc Thanh biết chăm sóc người bệnh, ngại gia nhân trong phủ tay chân lóng ngóng. Ánh Lục đối với ta thật cẩn thận, giống như một cái bình sứ dễ vỡ, thật sự là làm khó cô ấy rồi.” Tần Luận cười cười tự giễu.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, quan sát bày biện trong phòng, thở sâu, “Ánh Lục đối với ngươi rất đặc biệt, rất không giống bình thường.”
Lại nói tiếp, hắn và Tần Luận đều từng có hôn ước với Ánh Lục, nhưng mà…ở trong lòng Ánh Lục, Tần Luận vẫn luôn quan trọng hơn hắn.
Tần Luận hơi mím đôi môi khô nứt, “Đỗ đại nhân, không phải là ngươi nghĩ rằng, Ánh Lục chữa bệnh cho ta, là vì vẫn còn tình cảm với ta?”
Đỗ Tử Bân ngẩng đầu, không trả lời.
“Tuy rằng ta ước gì là như thế, thế nhưng Ánh Lục, cô ấy không phải như thế. Cô ấy đối với ta chỉ là tận chức trách của một thầy thuốc, nói chính xác thì, cô ấy đối với ta nhiều nhất là giống như một người bạn tốt, không mang theo bất kỳ tình yêu nam nữ gì. Kỳ thật, Ánh Lục, người cô ấy thực sự để ý là ngươi.”
Đỗ Tử Bân ngẩn ra.
Vì sao hắn không cảm nhận được?
Tần Luận có hơi thở dốc, còn nói thêm: “Hôm đó ở Linh Vân Các, việc ngươi làm đó, đổi là vị hôn thê khác, sớm đã khóc lớn đại náo, phẩy tay áo bỏ đi, mà Ánh Lục thì không. Cô ấy vì tôn nghiêm của ngươi, ngay cả danh tiết cũng không màng đến. Chẳng lẽ đó không phải là quan tâm tới ngươi sao? Tới lúc đó, ta mới quyết định buông Ánh Lục ra.”
Đỗ Tử Bân kinh ngạc đứng bật dậy, “Hôm đó, ở Linh Vân Các, ta…đã làm gì?”
Tần Luận cố sức nhắm mắt lại, “Nếu Ánh Lục không nói với ngươi, ngươi cứ coi như là không biết đi! Đừng lãng phí khổ tâm của Ánh Lục. Cám ơn ngươi đã tới thăm ta, ta…mệt rồi, Đỗ đại nhân đi thong thả.”
Đỗ Tử Bân giống như du hồn lảo đảo ra khỏi Tần phủ, hắn dắt ngựa, đi không mục đích ở trên đường. Trong đầu hắn trống rỗng, cũng rất loạn, rất nhiều, rất nhiều chuyện giống như chiếc đèn kéo quân, xoay tròn không ngừng ở trong đầu. Hắn nghi hoặc, hắn bối rối.
Không được, hắn nhất định phải tra ra manh mối.
Hắn đột nhiên nhảy lên ngựa, nắm dây cương ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, phi tới Linh Vân Các.