Mục lục
[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Giai liêu xa liêu xiêu trèo lên tầng bốn của bệnh viện, không đợi hắn đứng vững, một người phụ nữ trung niên mập lùn đột nhiên chạy tới, kéo ống tay áo hắn, kinh hoàng kêu lên thất thanh: “Đường Giai, không thấy Uyển Bạch ở đâu cả.”

Đường Giai trấn tĩnh, vừa nhìn thì thấy là thím Ngô, giúp việc theo giờ ở nhà họ Cơ.

“Sao có thể…không thấy đâu, cô ấy không có chân, có thể đi đâu?” Hắn đẩy bà ra, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới hướng phòng bệnh.

Nghênh đón hắn quả thật là một phòng tối om, còn cả khuôn mặt lạnh tới đóng băng của chủ tịch Cơ. Hắn đột nhiên tỉnh rượu.

“Bác Cơ, cháu…” Hắn hận không thể đào sâu ba thước, vùi cái người đầy mùi rượu này xuống. Sớm không tới, muộn không tới, sao mà cứ chọn lúc cả người đầy mùi rượu nồng nặc, gặp phải chủ tịch Cơ thế này?

“Một buổi xã giao không từ chối được, cháu có uống nhiều mấy chén.” Vắt óc, hắn thật vất vả mới thốt ra một lý do.

Chủ tịch Cơ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, “À, chuyện công việc đương nhiên rất quan trọng, không cần phải để tâm tới đứa con gái giờ không có chân của tôi.”

“Bác Cơ, cháu không phải…có ý đó.” Đường Giai choáng váng, lời nói vô tâm bị cáo già chộp được, hắn càng thêm khó cứu vãn. “Cháu…muốn nói là Uyển Bạch ngồi xe lăn, không tiện xuống lầu, không thể nào đi đâu được.”

“Không thể nào, không thể nào, vậy hiện giờ con bé ở đâu, anh tìm cho tôi đi?” Âm lượng của Cơ chủ tịch đột nhiên cao lên quãng tám, giọng nói nghiêm khắc khiến người nghe run sợ.

Đường Giai không khỏi rùng mình một cái, “Vậy cháu…cháu đi tìm.”

“Không phiền tới anh. Thím Ngô.” Chủ tịch Cơ mặt không đổi sắc đi lướt qua hắn, ra khỏi phòng, “Y tá nói như thế nào?”

Thím Ngô còn chưa trả lời, đã nghe thấy thang máy “Đinh” một tiếng, sau đó là tiếng bánh xe lăn trên sàn gạch.

“Là xe lăn của tiểu thư.” Thím Ngô vui mừng nói.

Ba người cùng ngẩng đầu.

“Cái nước màu nâu đó uống ngon lắm, còn cả bánh xốp xốp màu vàng đó ăn cũng ngon lắm.” Cơ Uyển Bạch ngồi trên xe lăn, hưng phấn hai mắt sáng như sao, chỉ hành động theo tự nhiên, tay cao hứng vung lên vung xuống.

Vu Bất Phàm mỉm cười nói: “Nước màu nâu đó gọi là cà phê, bánh vàng xốp xốp đó gọi là bánh kem, tiệm bánh kem đó rất nổi tiếng. Bánh ngọt cũng rất ngon, lần sau chúng ta đi ăn, sau đó tiện thể mua một ít bánh quy mang về. Nhưng cà phê thì không thể uống nhiều, uống nhiều, sẽ khó ngủ.”

“Ừ, không uống nhiều, chỉ ăn bánh ngọt và điểm tâm.” Cơ Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu, lòng tràn đầy chờ mong lần tiếp theo sẽ đến sớm một chút. Mấy ngày nay, cô ăn canh tẩm bổ của thím Ngô đã phát ngấy rồi.

“Hả?” Vừa nhắc tới thím Ngô, thím Ngô đã đứng ở trước mặt, Cơ Uyển Bạch chớp mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười, “Ba, sao ba lại rảnh rỗi tới đây?”

Chủ tịch Cơ lập tức thu hồi vẻ mặt nghiêm khắc, dần chuyển thành vẻ hòa nhã dễ gần của người cha già hiền hậu, ngồm xổm xuống trước mặt con gái, “Công chúa không có cánh, con bay đi đâu vậy?”

Tuy rằng Chủ tịch Cơ không thường đến bệnh viện, nhưng Cơ Uyển Bạch vẫn cảm thấy ông thân thiết, nhìn thấy ông, cũng có cảm giác giống như thấy Vân viên ngoại, tự nhiên mà đối xử như người nhà.

“Hôm nay thím Ngô tới muộn, con thấy đói, vừa lúc gặp được vị đàn anh này, anh ấy dẫn con ra ngoài ăn tối.”

“À.” Đôi mắt sắc bén của Cơ chủ tịch nheo lại, đứng lên, vươn tay ra trước Vu Bất Phàm, “Tiểu nữ đã phiền tới tiên sinh rồi.”

Vu Bất Phàm xua tay, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, “Không nên nói thế, cháu cũng muốn ăn tối, vừa lúc có người đi cùng.”

“Ba, hôm nay con nhìn thấy rất nhiều xe, rất nhiều đèn, các loại màu sắc, còn cả rất nhiều, rất nhiều gương.” Uyển Bạch kéo ống tay áo chủ tịch Cơ, muốn ông chuyên tâm chia sẻ vui sướng với cô.

“Rất nhiều, rất nhiều gương?”

“Là tủ kính ạ.” Vu Bất Phàm giải thích.

Cả buổi tối ở chung, anh có cảm giác không phải Cơ Uyển Bạch mất trí nhớ, mà dường như trong thân thể là một thiên kim khuê các thời cổ đại. Ngôn hành cử chỉ của cô không vụng về ngốc nghếch, mà là không phù hợp với thời đại này. Khi anh nhắc tới trước kia cô học y là học về phụ sản, cũng giải thích phụ sản là gì, cô trợn tròn mắt nói, hóa ra ta là bà đỡ à? Khi anh giải thích sâu thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ ửng lên, cả tối cũng không bớt đi chút nào.

Nhìn gương mặt đỏ ửng đó, cảm xúc của anh lên xuống, ước gì bữa cơm tối nay vĩnh viễn không kết thúc, dù cho chẳng làm gì cả, chỉ nhìn cô ấy như vậy.

Hiện giờ những cô gái ngượng ngùng quá ít, hóa ra ngượng ngùng lại làm cho người ta động tình như vậy!

Chủ tịch Cơ yêu thương vuốt tóc Cơ Uyển Bạch, “Xem ra Uyển Bạch nhà ta ở bệnh viện buồn muốn chết rồi, ra bên ngoài nhìn ngắm, lại vui vẻ như vậy. Được, sau này bảo thím Ngô thường xuyên đưa con ra ngoài một chút.”

Cơ Uyển Bạch cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn Vu Bất Phàm.

Ánh mắt vội vàng đó, Vu Bất Phàm đã chộp được, trái tim anh khẽ nhói lên, mềm lại, cảm giác tâm động như nước như thế nào, xem như anh đã cảm nhận được rồi.

Ánh mắt vội vàng đó, đồng thời cũng rơi vào mắt Đường Giai đang thực sự bị bỏ qua.

Hắn cắn môi, tay nắm chặt, cực lực áp chế ý nghĩ kích động muốn bước lên đánh Vu Bất Phàm. Vu Bất Phàm vô cùng hợp thời nói lời cáo từ, nói muốn tới phòng cấp cứu phía trước chăm sóc một người bạn.

“Tôi tiễn bác sĩ Vu.” Đường Giai xung phong.

Chủ tịch Cơ không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

“Tạm biệt!” Cơ Uyển Bạch dịu dàng cười với Bất Phàm, vẻ mặt có chút lưu luyến, nhưng cô đã che giấu rất nhanh.

“Bác sĩ Vu, rốt cuộc là anh muốn gì?” Đường Giai tiễn Vu Bất Phàm tới tận thang máy, hai người đứng trong bóng tối, hắn hét lên với Vu Bất Phàm, “Uyển Bạch là bạn gái tôi, tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây, không tới lượt anh tới săn đón. À, biết người biết mặt không biết lòng, có chuyện mới nhìn ra bản chất. Hiện giờ anh xuất hiện đúng lúc, có phải ngụy trang là bạn học của Uyển Bạch, muốn thay thế tôi không, sau đó tranh thủ thiện cảm của chủ tịch Cơ, để tiếp theo trèo cao? Nói cho anh biết, không có cửa đâu.”

Cả buổi tối khó chịu, lại chịu sự xem thường của chủ tịch Cơ, Đường Giai thoáng chốc bộc phát, vung tay đánh Vu Bất Phàm. Vu Bất Phàm là chính nhân quân tử, nhất thời không phòng bị Đường Giai sẽ ra tay, đã trúng ngay một đòn rất mạnh vào mặt, kính mắt bay mất.

Nhưng cơ hội chỉ có một lần, Vu Bất Phàm nhã nhặn thì nhã nhặn, nhưng cũng không phải là thư sinh vô dụng, anh cũng thường tới phòng tập thể thao tập thể hình, cơ thể cũng khá cường tráng. Anh xoay người một cái, tới sau lưng Đường Giai, đột nhiên giữ chặt hai tay Đường Giai, gạt chân một cái, Đường Giai lập tức quỳ xuống đất, đau tới nhăn mày nhăn mặt.

“Anh lấy tiêu chuẩn của anh mà đánh giá người khác, nói cho anh biết, chúng ta không cùng một loại người. Uyển Bạch học cùng trường tôi, chỉ là một đàn em lớp dưới, tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm những chuyện không quang minh chính đại. Nhưng Đường tiên sinh, nếu anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ nói cám ơn. Nếu Uyển Bạch là bạn gái tôi, ít nhất tôi cũng sẽ không nhân lúc cô ấy nằm viện, hẹn hò với người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn uống tới say, say khướt còn tới bệnh viện.”

Vu Bất Phàm thả lỏng tay, Đường Giai ngã chúi về phía trước, như con chó ngã xuống bùn.

Hắn thẹn quá hóa giận bò dậy, quần áo tóc tai đều lộn xộn, không hề bảnh bao như bình thường, hắn muốn xông lên, nhưng lại có chút sợ hãi, đành phải đứng tại chỗ gào lên dữ tợn, “Hẹn hò? Đó là hẹn hò sao, tôi mà phải hẹn hò với một bà già hơn bốn mươi tuổi sao?”

Vu Bất Phàm nhặt kính mắt ở dưới đất lên, hờ hững nhếch môi, “Những chuyện đó anh không cần giải thích với tôi. Cô ấy là cô gái tốt, anh dụng tâm một chút, cô ấy sẽ rất vui. Nếu anh không thật lòng yêu cô ấy, sớm buông cô ấy ra đi.”

“Anh là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản lý cũng thật rộng.” Đường Giai cười lạnh, “Tôi và Uyển Bạch có tình cảm ba năm, không phải tên tiểu nhân nào muốn sáp vào cũng sáp được. Hừ!”

Vu Bất Phàm nhắm mắt lại, đeo kính mắt lên, ngẩng đầu nhìn ánh đèn ở đại sảnh bệnh viện, xoay người đi khỏi, để lại Đường Giai một mình vung tay đá chân tại chỗ.

Tô Phóng ngủ được một giấc ngắn, đứng dậy đi toilet. Khóe mắt bị khâu sau khi hết thuốc tê, có hơi đau. Anh nhẹ nhàng hé mắt ra, nhìn thấy trước giường có một cái đầu heo, sợ tới mức lập tức chống người ngồi dậy.

“Bất Phàm, cậu làm việc vô lại với Từ tiểu thư, cô ấy không chịu, cậu càng lấn tới, cô ấy giãy giụa…”

“Đừng nói nữa, ngủ tiếp giấc ngủ của cậu đi.” Vu Bất Phàm quát để Tô Phóng đang thao thao bất tuyệt ngưng lại, kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống trước giường, xoa xoa gò má sưng phù. Đường Giai liều mạng sao, một chưởng mà mạnh như vậy.

Anh thở dài một tiếng.

Kỳ thật, anh hoàn toàn có thể đánh cho Đường Giai răng rơi đầy đất, nhưng mà, lý do của anh là gì? Đường Giai hoài nghi anh cướp người yêu của hắn, có lý do đánh anh. Anh lại không có lý do đánh Đường Giai, bởi vì anh có quan hệ gì với Cơ Uyển Bạch?

Bạn cùng trường cũng không phải thân thiết gì, cùng học trong một học viện, đâu có thành thân thiết với bạn được? Thân thiết còn có họ hàng xa, họ hàng gần, anh thì chẳng phải là thân thích gì.

Anh rõ ràng nhìn ra Đường Giai không phải người lương thiện, nhưng không thể ra mặt thay Uyển Bạch, có lẽ bọn họ rất yêu nhau, có ba năm tình cảm, không phải ba ngày.

Nhà họ Cơ là gia đình giàu có, quá mức tiếp cận, quả thật làm cho người ta có điều nghi ngờ.

Anh không nên để cho người khác hiểu lầm như vậy, chẳng lẽ Cơ Uyển Bạch không có ai bảo vệ, cần tới anh làm đại hiệp thấy việc bất bình chẳng tha?

Đừng dây dưa vào, để cho tất cả quay lại giống như trước ngày hôm nay là được rồi.

Chỉ là vì sao nghĩ tới đây, trong lòng anh không hiểu tại sao lại đau đớn, lại chua xót như vậy? Vu Bất Phàm, một bác sĩ tâm lý, lúc này với tâm lý của chính mình đột nhiên lại không nắm bắt được.

Lăn lộn trên thương trường vài năm, Đường Giai đã sớm học được cách che giấu cảm xúc của mình. Hôm nay, là do uống rượu, thêm cả sự xuất hiện của Vu Bất Phàm, làm cho hắn vô cùng sợ hãi.

Ba năm nay, mặc dù không phải Cơ Uyển Bạch yêu hắn, nhưng ở bên cạnh cô cho tới bây giờ không từng xuất hiện người đàn ông khác.

Cơ Uyển Bạch mà hắn chỉ vừa mới chạm vào đã hét lên là vô lễ, vậy mà lại cùng một người đàn ông khác nói nói cười cười đi dạo phố, ăn cơm. Tín hiệu này rất nguy hiểm, trong lòng hắn hồi chuông cảnh báo kêu lên ầm ĩ.

Vô cùng chật vật trở lại tầng bốn, đi vào phòng bệnh, chủ tịch Cơ đang chuẩn bị về, liếc thấy sự thảm hại của hắn, nhíu mày, “Đường Giai, cậu sao thế?”

“Khi cháu xuống dưới…bị ngã. Bác, bác về nhà đi, tối nay cháu trông Uyển Bạch.” Đường Giai khép na khép nép đứng ở trước giường.

“Con không cần, con không cần hắn, ba!” Cơ Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi.

Chủ tịch Cơ thở dài, dù sao ba năm nay cũng coi cậu ta như con rể rồi, không đành lòng trách cứ nhiều, “Đường Giai, ở đây có y tá, hôm nay cậu không cần ở lại đây, cậu uống rượu rồi, đi về tắm rửa một cái, ngủ sớm đi.”

“Không, cháu phải ở cạnh Uyển Bạch, ở nhà cháu sẽ ngủ không yên. Cháu không muốn dưới tình huống cháu không biết, Uyển Bạch lại bị người khác lôi đi.”

“Chỉ ăn một bữa cơm, cũng không phải bắt cóc, cậu không cần căng thẳng.” Chủ tịch Cơ cười cười, “Uyển Bạch, sau này nhất định phải học sử dụng di động, như vậy chúng ta sẽ không phải lo lắng. Con gái của Cơ mỗ ta, nhiều người để ý lắm!”

Thân thể Đường Giai như thể bị điện giật, run rẩy.

“Con không muốn dùng di động đó đâu, ba, con không muốn hắn ở cạnh, bảo hắn đi đi.” Cơ Uyển Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Đường Giai, ánh mắt không hề thương lượng.

“Uyển Bạch, Đường Giai uống say như vậy rồi, còn tới bệnh viện thăm con. Con phải thông cảm cho tấm lòng cậu ấy, cậu ấy chính là vị hôn phu của con mà!” Chủ tịch Cơ yêu thương vỗ vỗ đầu con gái, “Vậy ba về nhà, sáng mai, ba phải đi Nhật Bản.”

“Vâng!” Cơ Uyển Bạch ấm ức bĩu môi.

“Đăng đồ tử, vậy ngươi ở bên ngoài, không được phép bước vào phòng ta.”

“…” Đường Giai bất đắc dĩ gật gật đầu với cô, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một tia hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK