Trời đã gần sáng, hai chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường lớn trong thành Đông Dương, sau màn xe, A Cường tò mò nhìn những con đường ngay ngắn. Một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn mặc quan phục cưỡi ngựa vội vàng đi lướt qua xe ngựa, A Cường “Ồ” lên một tiếng, không khỏi nhìn thêm vài lần, “Còn có một vị quan lão gia tuổi trẻ như vậy à!” Hắn cho rằng quan lão gia nhất định đều phải có râu dài, bằng không sao lại gọi là lão gia chứ?
Tần Luận vốn đang ngủ mơ màng, nghe nói như thế, cũng thò đầu ra, vẻ mặt kinh ngạc dùng hết toàn lực gọi: “Đỗ đại nhân, Đỗ đại nhân…”
Chàng trai cưỡi ngựa phi nhanh vội vàng ghìm ngựa, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau là Vân Ánh Lục nghe tiếng cũng thò đầu ra, hắn lập tức cứng đờ.
“Đỗ đại ca, anh phải thượng triều sao?” Vân Ánh Lục bước xuống xe ngựa, trong lòng vẫn ôm chặt gói đồ. Hai mắt Đỗ Tử Bân trợn trừng, thiếu chút nữa là ngã ngựa.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đỗ Tử Bân trước sau như một luôn trấn tĩnh lại đờ đẫn ra như vậy.
“Không phải là em dọa anh đấy chứ?” Vân Ánh Lục cười khổ nói, ngửa đầu nhìn bầu trời, bầu trời vẫn xám xịt, sợ là tuyết sắp rơi, ánh tuyết trên mặt đất không nhìn rõ bóng cô, Đỗ đại ca sẽ không coi cô là quỷ chứ?
“Nương nương, nương nương đã về rồi! Hôm nay thời tiết thật không tốt, rất lạnh, tuyết rơi rất nhiều…” Đỗ Tử Bân liếc thấy vẻ mặt nén cười của Tần Luận và A Cường, một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng. Nói liên miên cả hồi lâu, hắn cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Trong lòng có kinh ngạc, cũng có vui mừng, hắn không biết làm thế nào, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục, xúc động rơi lệ.
“Nếu đã gặp ở đây, chúng ta cùng hồi cung đi!” Vân Ánh Lục mỉm cười xoay người đi, Đỗ đại ca lạnh lùng mà còn kinh ngạc tới như vậy, người khác sẽ không bị dọa xỉu chứ?
A Cường được Tần Luận tạm thời dẫn về trong phủ.
Vân Ánh Lục cầm theo gói đồ, theo Đỗ Tử Bân đi tới hướng hoàng cung. Đỗ Tử Bân dắt ngựa, cô đi bộ, hắn nhìn phía trước không chớp mắt, thân thể cứng ngắc.
Cửa cung đã thay đổi thị vệ, là mấy gương mặt mới, đều không nhận ra cô gái thanh tú này chính là hoàng hậu đương triều, không có yêu bài thông hành không cho phép vào cung.
Đỗ Tử Bân bước lên một bước, nói: “Hôm nay không phải là hoàng thượng tuyển hậu sao? Vị này chính là tiểu thư hoàng thượng đặc cách tấn kiến.”
“Tuyển hậu?” Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn Đỗ Tử Bân. Đỗ Tử Bân lắc lắc đầu, ý bảo cô không được lên tiếng.
Thị vệ do dự một lát, quan sát Vân Ánh Lục vài lần, theo bản năng gật gật đầu, nghiêng người, cho vào. Mới đi vài bước, cô cảm thấy trên mặt hơi lạnh. Trời không đổ tuyết, mà là mưa phùn rơi xuống. Mưa càng lúc càng dày hạt, trời cũng thêm âm u. Vân Ánh Lục nhớ tới ngày rời khỏi thành Đông Dương đó, cũng có mưa phùn, trong lòng có chút không yên.
Phụ nữ không thể nào tự tiện theo cửa điện vào Điện Nghị Chính, Đỗ Tử Bân để Vân Ánh Lục ở bên ngoài đợi một lát, hắn đi tìm La công công đến dẫn cô vào trong.
Thị vệ và thái giám ngoài Điện Nghị Chính cũng đều là những gương mặt mới, Vân Ánh Lục bĩu môi.
Văn võ bá quan vẫn theo đường cũ, từ điện Hậu Triều* đi vào Điện Nghị Chính, hoàng thượng còn chưa từ hậu điện bước lên, Đỗ Tử Bân đã tiến lên vài bước, đang muốn nói, Lưu Huyên Thần đã đi ra.
*Từ Hậu ở đây có nghĩa là chờ, không phải là sau, là điện cho bá quan ngồi chờ trước giờ lâm triều.
“Đỗ ái khanh có việc gì?”
Lưu Huyên Thần nhíu mày, thầm nghĩ Đỗ Thượng thư hôm nay sao lại không có quy củ như vậy.
“Có việc gì, lát nữa tới Ngự thư phòng nói sau.” Đỗ Tử Bân mấp máy môi với La công công, dùng khóe mắt liếc về phía ngoài điện.
Nhất thời La công công không hiểu Đỗ Thượng thư nháy mắt ra hiệu là có ý gì? Nhưng nhất định có việc, Đỗ đại nhân cũng không phải là người thích nói đùa. Ông ấy nhận tấu chương từ trong tay các vị đại thần ở dưới điện, trong tay Ngu Hữu Thừa tướng là mấy cuốn tranh cuộn, ông ấy sững người, nhận lấy, đặt bức tranh ở trên số tấu chương, xếp theo thứ tự lên long án, sau đó đi ra ngoài.
Ngoài điện, mưa phùn lất phất bay, thị vệ canh gác đứng thẳng tắp. La công công hồ nghi nhìn khắp nơi xung quanh, lúc này mới nhìn thấy dưới mái cong của một góc điện có một bóng người mảnh khảnh đang đứng, mắt ông đã mờ thấy không rõ lắm, phải tới gần mới nhìn thấy rõ.
Người kia lại ra đón ông.
Khuôn mặt thanh tú, nụ cười ôn hòa, tóc có hơi ướt, thần thái hơi chút có chút tiều tụy, gầy hơn rất nhiều so với trước, thân thể kia không đủ một vòng ôm…
Sắc mặt ông trắng bệch, miệng run rẩy, chỉ vào cô run giọng nói: “Quỷ!…” Ông sợ tới mức lui thẳng về phía sau.
“La công công, ta không phải quỷ, ta còn sống, ông đừng sợ.”
“Quỷ, quỷ…” La công công sợ hãi hai mắt nhắm nghiền. Tối hôm qua hoàng thượng nhìn chằm chằm vào bức họa hoàng hậu tới nửa đêm, có phải hoàng thượng thành tâm rốt cuộc triệu hồi được hồn phách hoàng hậu hay không?”
“Ông sờ xem, tay của ta rất ấm.” Vân Ánh Lục vô lực nhún nhún vai, bước lên bắt lấy cánh tay cầm phất trần của La công công.
Cái nắm tay này, làm cho La công công bình tĩnh lại, mắt cũng mở ra, “Nương nương?”
“La công công, thượng triều rồi sao?” Vân Ánh Lục thu tay lại, lại ôm lấy bọc đồ, cười hỏi.
La công công chớp mắt mấy lần, hơi thở có chút gấp, “Đúng vậy, thượng triều rồi.”
“Hôm nay nghị sự chuyện gì?”
“Nghị sự…chuyện lập hậu.”
Vân Ánh Lục cau mày, “Vậy ta có thể vào cho ý kiến giúp hoàng thượng không?”
La công công mím môi, “Đương nhiên…”
La công công khom lưng, đi phía trước, cô lặng lẽ đi theo sau, hai người chậm rãi đi tới vị trí sau cùng của hàng ngũ bách quan.
“Những bức tranh này là sao?” Một tiếng gầm giận dữ, Vân Ánh Lục bất giác rùng mình một cái, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Tuy nói Lưu Huyên Thần không nhận tổ quy tông, nhưng Ngu Hữu Thừa tướng vẫn mừng thầm huyết mạch nhà họ Ngu rốt cuộc cũng làm hoàng đế, ông ấy ước gì huyết mạch này có thể vĩnh viễn giữ được hoàng vị. Thế nhưng Lưu Huyên Thần đến nay không sinh hạ hoàng tử, ông ấy sao có thể không sốt ruột cho được?
Lúc đầu là mấy người Ngu phu nhân, Mạn Lăng, thái hậu khuyên nhủ Lưu Huyên Thần lập hậu, Lưu Huyên Thần đều lấy lý do quốc sự bận rộn cự tuyệt, sau đó ông ấy bắt đầu gửi tấu chương. Nhưng tấu chương đưa lên, đều bặt vô âm tín. Ngu Hữu Thừa tướng sốt ruột, sau khi thương nghị với mấy vị đại thần, quyết định công khai thương nghị chuyện này tại triều đường.
Lập hậu, không phải vốn là chuyện quốc gia đại sự sao?”
Vân Ánh Lục liếm liếm đôi môi khô nứt, mấy tháng không thấy Lưu hoàng thượng, tính tình anh dường như tệ hại hơn rất nhiều, giọng nói âm trầm, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
“Tranh này là do lão thần trình lên.” Ngu Hữu Thừa tướng không chút hoang mang đi ra khỏi hàng ngũ.
“Là ý của Hữu Thừa tướng sao?” Lưu Huyên Thần ngồi sau long án lạnh lùng hỏi.
“Hoàng thượng, đế vương các triều đại, từ thuở thiếu niên đều đã có con nối dõi. Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, đăng cơ năm năm, đến nay vẫn chưa có con. Vân hoàng hậu đã qua đời, hiện giờ là lúc thái bình, là thời điểm tốt, xin hoàng thượng hãy suy nghĩ cho bản thân mình, suy nghĩ cho nước Ngụy, lập tức chuẩn bị tuyển hậu đi.”
“Thời điểm tốt sao?” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nhíu mày, “Đúng, đúng, quả thật nên tuyển hậu.”
Mí mắt Vân Ánh Lục run lên, mím môi, ngẩng đầu nhìn La công công. La công công kiễng chân, không ngừng đưa tay ra hiệu với Lưu Huyên Thần, tiếc rằng hắn làm sao mà nhìn sang góc bên này được! Mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mấy bức tranh cuộn đang được mở ra.
“Hoàng thượng thánh minh!” Văn võ bá quan nghe xong lời Lưu Huyên Thần, mỗi người đều mừng rỡ. Ngu Hữu Thừa tướng vui mừng ra mặt.
Lưu Huyên Thần cười ôn hòa, “Trẫm đã xem rồi, trong tranh này người nào cũng là mỹ nhân. Trẫm cũng không phân rõ thứ hạng được, thế này đi, trẫm cũng có chút mệt mỏi, để cho các cô ấy giám quốc hai mươi ngày, nếu có thể làm được như Vân hoàng hậu, có thể quản lí triều chính đâu ra đấy, trẫm sẽ lập người đó làm hoàng hậu.”
Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau, đều quỳ rạp xuống đất. Vân Ánh Lục ngây người.
Đây đều là thiên kim tiểu thư, không ra khỏi cửa lớn, chỉ biết nữ công, không để ý đến chuyện bên ngoài, không gặp người lạ, đừng nói tới giám quốc, chỉ sợ còn chưa lên đại điện, đã ngất mất rồi.
Trên đời này làm gì có vị Vân hoàng hậu thứ hai?
“Hoàng thượng bớt giận.” Mọi người biết đã chạm tới điều cấm kị của hoàng thượng.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Trẫm không tức giận, tức giận cái gì? Trẫm không phải người ham mê mĩ sắc, tuyển hậu chẳng lẽ là chọn sắc đẹp, đây không phải là hạ nhục trẫm sao? Lập hậu đương nhiên phải chọn hiền đức, hoàng hậu của trẫm ít nhất cũng có thể cùng trẫm đồng hoạn nạn, chung vai lúc khó khăn, cùng đối diện với hiểm cảnh, không thể nào chỉ nghĩ về gia tộc được nhờ, quan hệ với hoàng tộc, dựa rồng ỷ phượng, từ nay về sau thăng quan tấn chức.”
Ngữ khí đó, dịu dàng bình thản, hoàn toàn không thấy tức giận, nhưng người nghe cũng cảm thấy kinh tâm. Quan viên quỳ dưới đại điện tới thở mạnh cũng không dám.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Huyên Thần nheo lại, hắn chậm rãi đảo mắt khắp đại điện, ánh mắt dừng lại trên người hai người đứng ở một góc. La công công vừa nhảy lên, vừa vẫy tay, giống như một tên hề, nhưng hắn chẳng buồn nhìn.
Người kia, thân mình nhỏ như vậy, gầy gò như vậy, quần áo mặc trên người có hơi quá khổ.
Lưu Huyên Thần chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thang, đứng ở trước mặt cô. Hắn đảo mắt nhìn sang Đỗ Tử Bân, quan viên lớn nhỏ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn sang bên này.
“Lưu hoàng thượng, đã lâu không gặp.” Cô muốn biểu hiện có chút tự nhiên, nhưng vừa mở miệng, tiếng nói đã nghẹn lại không phát ra được.
Lưu Huyên Thần không đáp lại, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú kia, đôi mắt thông minh bình tĩnh, ánh mắt hắn mơ hồ, ép mình nhìn sang hướng Đỗ Tử Bân.
Hốc mắt Đỗ Tử Bân cũng đỏ lên, gật đầu thật mạnh với hắn.
Hắn lại nhìn về phía La công công bên cạnh, La công công chỉ khóc.
Ánh mắt hắn lại dừng trên người cô, vài lần há mồm muốn nói, lại không phát ra được từ nào.