Hoàng cung Đông Dương, Ngự thư phòng.
Lưu Huyên Thần tay cầm phong thư mang tin chiến thắng mới được đưa khẩn cấp về từ biên cảnh Bắc triều. Ngu Tấn Hiên vừa đến tiền tuyến, lập tức chỉnh đốn, coi trọng nâng cao sĩ khí, chỉ đánh một trận, đã mang tin đại thắng về, trực tiếp bức lui đại quân Bắc triều ngoài năm mươi dặm. Lưu Huyên Thần nắm chặt phong thư kia, đọc không dưới mười mấy lần, khóe miệng cong thành một đường cong tuyệt đẹp, toàn bộ vui mừng đều hiện lên trên mặt.
Khi La công công mang một cốc trà mát vào, cũng không khỏi cười. Từ sau khi tình hình hạn hán trở nên nghiêm trọng, rất lâu rồi hoàng thượng không có vẻ mặt tươi cười.
“Hoàng thượng hôm nay cao hứng, lão nô sai Ngự thiện phòng làm thêm vài món ăn, được không?” Ông ấy đặt cốc trà cạnh Lưu Huyên Thần, để hắn duỗi tay ra là có thể cầm được. Tâm tình hoàng thượng không tốt, ăn uống cũng giảm đi.
“Thêm đồ ăn cái gì, trẫm rất muốn uống một chén cháo đậu xanh Vân Thái y nấu. À, hôm nay cô ấy bận chuyện gì?” Mỗi ngày bẩm báo cho hắn nhật trình làm việc của Vân Thái y, cũng là một trong những nhiệm vụ của La công công.
“Hôm qua Vân Thái y được nghỉ, hôm nay lão nô còn chưa nhìn thấy đâu!”
Lưu Huyên Thần nhíu mày, “La công công, trẫm muốn sửa lại thể chế làm việc của Thái y viện, hủy bỏ một tháng ba ngày nghỉ, được không? Nhận bạc của trẫm, nên giờ nào khắc nào cũng phải ở trong cung, trẫm mà có việc, gọi là phải tới.”
La công công nhếch môi cười, “Hoàng thượng, thể chế này thi hành đối với một mình Vân Thái y thì được, các thái y khác vẫn nên để cho họ nghỉ ngơi nhiều một chút đi! Lão nô còn đề nghị hoàng thượng có thể để Vân Thái y trực thêm mấy ca đêm.”
“Thế còn không phải là để cô ấy trợn mắt lên, ầm ĩ không yên với trẫm, nói cái gì mà luật lao động, cái gì mà tôn trọng gì đấy, nói như thể là trẫm đối xử với cô ấy rất hà khắc.” Lưu Huyên Thần nhún nhún vai, mặt vờ tức giận, khóe miệng lại ngậm cười.
La công công do dự một lát, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, lão nô có câu này, không biết có nên nói hay không?”
“Nói thẳng đi, không ngại.” Lưu Huyên Thần bưng cốc trà lạnh lên, khẽ nhấp môi.
“Từ khi hoàng thượng còn nhỏ, lão nô đã hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, chưa từng thấy hoàng thượng đặc biệt thích một thứ đồ gì, một người nào. Nhưng từ khi Vân Thái y vào cung, hoàng thượng đã thay đổi, đối với cô ấy vô cùng đặc biệt, hết sức để ý. Hoàng thượng, người thích Vân Thái y, vì sao không nạp Vân Thái y vào hậu cung chứ? Nếu là vì thân phận của cô ấy, vậy có rất nhiều biện pháp để thay đổi.”
Ánh mắt Lưu Huyên Thần phức tạp, nhìn chăm chú vào La công công nửa ngày, mới thản nhiên nói: “Ngươi cho là trẫm không nghĩ tới sao? Chỉ là cô ấy có khúc mắc rất lớn, trẫm không muốn hối thúc cô ấy, kiên quyết trói buộc cô ấy bên cạnh, cô ấy sẽ không vui vẻ. La công công, ngươi có nhận thấy là Vân Thái y khác với những cô gái khác ở đây không? Có khi trẫm nhìn cô ấy, cảm thấy cô ấy dường như là đến từ một nơi trẫm không biết rõ, y thuật này của cô ấy, hiện tại trên đời này, không ai biết được. Cô ấy chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, học ở đâu được chứ? Hơn nữa tư duy, ngôn ngữ của cô ấy, cứ nói ra là sẽ hiện ra điểm kỳ quái. Đến bây giờ cô ấy vẫn xưng “tôi” ở trước mặt trẫm, không phải cô ấy bất kính với trẫm, mà căn bản là cô ấy không hiểu.”
“Hoàng thượng, người nói như vậy, lão nô cũng cảm thấy kỳ lạ.” La công công chớp mắt mấy cái, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, “Chẳng lẽ Vân Thái y không phải là người?” Là hồ ly hay yêu quái?
Lưu Huyên Thần liếc mắt một cái là nhìn ra suy nghĩ của ông ấy, “Bậy bạ, cô ấy chỉ có chút kỳ lạ, bản chất vẫn là một cô gái đáng yêu, làm việc còn thật sự đáng nể, thiện lương, không để ý tới hậu quả, cũng không biết đề phòng người khác, không có tâm kế, không thích nói gần nói xa, không khích nịnh nọt, cho nên trẫm mới sủng ái cô ấy, sợ rằng cô ấy mất đi cá tính này.” Hắn cười khẽ, “Ở trong lòng trẫm, cô ấy chính là bảo vật vô giá.”
“Hoàng thượng,” La công công thấy hoàng thượng đã đắm chìm trong suy nghĩ, do dự một lát, “Lão nô nhắc nhở, nên thượng triều thôi.”
“À, trẫm đã quên mất, đi thôi!” Lưu Huyên Thần đứng lên, chỉnh lại long bào, “Thái hậu và công chúa An Nam bên kia, mấy ngày nay như thế nào?”
Hai người ra khỏi Ngự thư phòng, một đội cấm vệ quân theo ở phía sau, một hàng người trùng điệp đi tới hướng Điện Nghị Chính.
“Thái hậu và công chúa An Nam phần lớn thời gian đều ở trong Phật đường, ngoại trừ niệm Phật, chỉ đi dạo quanh trong sân một chút, nhìn qua rất yên ổn.” La công công đáp.
“Vậy hậu cung gần đây có phát sinh chuyện gì không?”
“Thời tiết nóng bức, mấy nương nương tránh nắng, cũng không ra khỏi cung.”
Lưu Huyên Thần gật gật đầu, hậu cung đã lâu không xuất hiện chuyện thị phi, hắn có phần không thích ứng được. Là kẻ địch cảnh giác, hay là hắn phòng vệ quá mức rồi?
Không có động tĩnh gì không phải là tốt, mặt nước phẳng lặng như gương, dưới nước lại là mạch nước ngầm dâng trào, ngày nào đó theo một cơn sóng cuốn lên, sẽ làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Hiển nhiên hắn lo lắng không phải dư thừa.
Hậu cung yên ổn đã nhiều ngày nay bắt đầu nổi sóng, nhưng mà, lần này không phải là do vị phi tần nào, mà là chuyện có liên quan tới vị nữ quan duy nhất Kì Sơ Thính của triều Ngụy.
Nàng ta là quan viên chuyên phục vụ trong hậu cung, bách quan đương nhiên cũng liệt nàng ta vào người trong hậu cung. Khi lâm triều, Kì Tả Thừa tướng vẻ mặt bi thống bước lên thỉnh tấu, nói tiểu nữ Sơ Thính đêm qua ở trong phủ đột mắc bệnh hiểm nghèo, sốt cao không giảm, đã mời tới nhiều danh y trong thành Đông Dương, đều không có ai chẩn ra nguyên nhân bệnh. Sau đó một vị tăng nhân có giao tình không tồi với Tả Thừa tướng qua phủ thăm hỏi, xem cho Kì Sơ Thính một quẻ, nói ông trời thương xót cho tài hoa của tiểu thư, không đành lòng để nàng không có người kế tục, chỉ cần tiểu thư thành hôn với người thường, sẽ khỏi hẳn.
Kì Tả Thừa tướng nói xong, trong đại điện xôn xao, giống hệt như lúc trước khi đột nhiên được thấy tài hoa của Kì Sơ Thính. Một cô gái muốn gả cho người khác, sinh con, so với người bình thường có gì khác nhau? Vầng hào quang thần kỳ trên người Kì Sơ Thính kia đột nhiên đã chẳng còn tăm hơi.
Kì Sơ Thính giống như một bông hoa quỳnh, tài hoa tới vội vã, kết thúc cũng vội vàng.
“Kì Tả Thừa tướng, triều Ngụy khó có được một tài nữ kiệt xuất như thế, khanh không cần khổ sở, trẫm cho Thái y qua phủ chẩn đoán, có lẽ có thể trị khỏi.” Đôi mắt Lưu Huyên Thần sâu thẳm như đại dương mênh mông, làm cho người ta không nhìn ra ý định thật sự.
Kì Tả Thừa tướng cuống quít lắc đầu, “Không cần, hoàng thượng, tiểu nữ vốn là niềm tự hào của lão thần, nhưng lão thần không dám ích kỷ, không thể làm trái với ý tốt của ông trời, dưới góc độ của người làm cha, lão thần không cưỡng ép, cho dù có thể khiến Sơ Thính thành người thường!”
Lưu Huyên Thần ngắm nghía ngọc tỷ trên bàn, trầm ngâm một lát, “Vậy trẫm tôn trọng ý kiến của Tả Thừa tướng. Chức nữ quan này, trẫm sẽ để cho Quốc Tử Giám bắt đầu khảo sát từ ngày hôm nay, tận lực tìm kiếm cho tới mười lăm tháng này, để vẫn có thể nghe thấy trong phòng giảng kinh, tiếng người giảng kinh Phật. Được rồi, không nói tới chuyện không vui này nữa, trẫm và các khanh cùng nhau chia vui, tin chiến thắng vừa mới được đưa về từ biên cảnh Bắc triều.”
Lưu Huyên Thần lấy ra bức thư của Ngu Tấn Hiên, giao cho Thượng thư bộ Binh đọc trước điện.
Hắn uy nghi nhìn quét qua khắp điện, nhìn thấy khi Kì Tả Thừa tướng thối lui đến hàng của mình, sắc mặt đặc biệt nghiêm trọng, mà Hữu Thừa tướng lại có vẻ mặt vui mừng. Khóe miệng hắn hơi cong lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Đỗ Tử Bân đứng trong hàng ngũ quan văn, phát giác Đỗ Tử Bân nhìn chằm chằm vào Kì Tả Thừa tướng, vẻ mặt kia mang theo rất nhiều nghi hoặc và chất vấn.
Sau khi tan triều, hắn đặc biệt triệu kiến Đỗ Tử Bân tới Ngự thư phòng, quân thần cùng ngồi xuống, hắn vờ lơ đãng hỏi vụ án cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân đã điều tra tới đâu rồi?
Đỗ Tử Bân chắp tay: “Hoàng thượng, vụ án vẫn còn đang điều tra, về phần nguyên nhân tử vong, khám nghiệm tử thi vẫn không nghiệm ra được. Nhưng thần lại phát hiện một điểm đáng ngờ, trước khi hai vị tướng quân chết, đều từng tới cùng một chỗ – Linh Vân Các.”
“Linh Vân Các…” Lưu Huyên Thần nhắc lại cái tên này, “Nơi đó không phải là thanh lâu lớn nhất thành Đông Dương sao?”
“Hoàng thượng, người có biết Linh Vân Các là sản nghiệp của ai không?” Đỗ Tử Bân hỏi một cách nghiêm túc.
Lưu Huyên Thần lắc đầu.
“Đó là sản nghiệp của Kì Tả Thừa tướng, là do Kì công tử quản lý.”
Lưu Huyên Thần cũng không kinh ngạc, chỉ “À” một tiếng. Các đại thần nhiều bạc, đầu tư làm gì, hắn cũng chẳng cần quan tâm. Đỗ Tử Bân thấy hoàng thượng thờ ơ như thế, có chút nóng nảy, “Hoàng thượng, vài năm nay, người không phát hiện ra là Kì Sơ Thính đại nhân rất kỳ quái?
“Khanh muốn nhắc tới dáng người cao của cô ấy, hay là tài hoa?”
“Không phải, hoàng thượng, trước kia thần tiếp xúc với cô ấy không nhiều lắm, không quá chú ý tới cô ấy, nhưng gần đây thần có vài lần tiếp xúc với cô ấy, mới vừa nắm giữ được một số manh mối, cô ấy lại đột nhiên vì bệnh mà từ quan, muốn thành thân, thật sự là kỳ quặc.”
Lưu Huyên Thần cười pha trò, “Không phải là cô ấy yêu mến tài hoa của Đỗ đại nhân, cảm thấy ý đồng đạo hợp, tìm một cách, muốn gả cho Đỗ đại nhân chứ?”
Đỗ Tử Bân nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng đừng lấy thần ra mà nói đùa, thần…đã có hôn ước, không lâu nữa sẽ thành hôn.”
Lưu Huyên Thần không nói gì, chỉ hơi nhếch mày.
“Hoàng thượng, thần phải bắt đầu điều tra Kì Sơ Thính, thần có một loại dự cảm, Linh Vân Các dường như là manh mối đột phá để phá được vụ án cái chết kỳ lạ của hai vị tướng quân.”
“Trẫm thật sự sợ rằng đó là một cái động đen sâu không thấy đáy, một khi điều tra rõ, ắt có rất nhiều người chịu liên lụy, đến lúc đó xác người lại chất đầy ở Ngọ môn.” Lưu Huyên Thần nhắm mắt lại, “Trời cũng phải mưa, con gái cũng phải gả đi. Trẫm mặc kệ. Đỗ đại nhân, rắn tất phải ra khỏi hang, không cần phải đánh cỏ động rắn, hạ thấp trí tuệ của mình. Trẫm lại lộ ra cho khanh một tin tức nữa, trong hậu cung, nửa đêm thường có một cung nữ thân hình cao lớn ra vào tẩm cung của các phi tần.”
“Hoàng thượng…” Đỗ Tử Bân kinh ngạc gọi, không khỏi đứng lên, “Hậu cung phòng vệ nghiêm ngặt như thế, chẳng lẽ có mật đạo hay sao?”
Lưu Huyên Thần nhắm mắt, “Mọi chuyện khanh đều hỏi trẫm, trẫm còn cần Thượng thư bộ Hình khanh làm gì?”
Đỗ Tử Bân vội cúi đầu, “Thần hiểu ý hoàng thượng, thần sẽ dốc hết tâm lực, điều tra chuyện này. Không, có lẽ tất cả mọi chuyện chỉ là một chuyện thôi, một khi mở được nút thắt, những chuyện khác đều được giải quyết dễ dàng.”
“Ừ, Đỗ đại nhân, trẫm làm khanh bận rộn như thế, sẽ không ảnh hưởng tới hôn sự của khanh chứ? À, Kì Sơ Thính cũng muốn thành thân, đến lúc đó ngày cưới của hai khanh không phải là cùng một ngày đấy chứ?”
Mặt Đỗ Tử Bân đỏ lên, rất không tự nhiên nói: “Thần…có thể phải sớm một chút.”
Tối hôm qua về đến nhà, nửa đêm không ngủ được, nhớ tới tình cảm mãnh liệt với Ánh Lục trong Linh Vân Các, cảm xúc lên xuống, bỗng dưng nghĩ đến Ánh Lục có thể sẽ mang thai.
Hắn quýnh lên, trong đêm đó đã hạ quyết định, lập tức phải thành thân. Dù sao cũng không thể để cho Ánh Lục vác cái bụng lớn, gả cho hắn, như vậy Ánh Lục sẽ bị người khác đàm tiếu. Mà hắn sau khi được hưởng hương vị tình yêu, cũng không muốn chịu đựng đêm dài cô quạnh, hắn muốn được ôm lấy Ánh Lục, trước hoa dưới trăng, đàm thơ luận từ, cầm sắt cùng hòa chung. Duy chỉ có một tỳ vết nhỏ, trong lòng còn có một chút ám ảnh, nhưng hắn là quân tử, nên chịu trách nhiệm với việc mình làm, vậy không nên so đo tính toán làm gì!
Sáng sớm khi vào triều, hắn chờ Ánh Lục cùng vào cung, hắn kéo Ánh Lục vào kiệu quan của hắn. Ở trong kiệu, hắn đưa ra yêu cầu kết hôn với Ánh Lục, còn cả lo lắng của bản thân. Ánh Lục kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, sau đó cúi đầu, không nói gì. Hắn biết nàng xấu hổ, cười cười, ôn nhu ôm lấy nàng, mãi cho tới khi đến cửa cung mới buông ra.
“Không nghe nói Đỗ Thượng thư đính hôn với thiên kim nhà ai, lập tức đã nói đến thành thân, trẫm thật là có hơi giật mình. Ba tháng hè nóng nực này, thành thân đúng là mệt chết người.” Lưu Huyên Thần nhìn ánh mặt trời nóng như lửa ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Đỗ Tử Bân không khỏi nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào.
“Ừ, trước hết trẫm nên nói lời chúc mừng với Đỗ đại nhân, hy vọng hôn sự của khanh và công sự không lẫn lộn. Lui ra đi.” Lưu Huyên Thần lấy tấu chương qua, vẻ mặt tiễn khách. Đỗ Tử Bân cung kính lui ra.
Lưu Huyên Thần không viết được hai dòng, đã đặt bút cái “cạch” xuống, sắc mặt tối sầm, chắp tay sau lưng vội vàng đi ra ngoài. La công công tay cầm phất trần, đuổi theo hỏi, “Hoàng thượng, người muốn đi đâu?”
Lưu Huyên Thần mím chặt môi, người nào đó muốn thành hôn, cũng là quan viên của hắn, vì thể hiện công bằng, không phải là hắn cũng phải tới nói câu “Chúc mừng” với nàng sao?