Tuấn mã đang điên cuồng phi nhanh bỗng chốc thả chậm tốc độ, hí dài một tiếng, dừng lại ở ngã tư đường bên vách núi đá gồ ghề. Ngựa thở hổn hển, từng đợt khói trắng không ngừng thoát ra từ mũi, mồ hôi nhỏ xuống từ lớp lông dài. Lưu Huyên Nghệ lưng cũng đổ đầy mồ hôi, Vân Ánh Lục bị vắt ngang lưng ngựa cũng lạnh tới mức răng va nhau cầm cập, cũng có chút choáng váng, lương khô ăn vào bữa trưa không ngừng cuộn lên, cô khó chịu ấn chặt ngực. Lưu Huyên Nghệ đảo mắt nhìn bốn phía, ôm cô từ trên lưng ngựa xuống, không đợi cô đứng vững, đã dắt cô tới gần sát vách núi.
Đội thị vệ dọc đường đuổi sát theo cũng tới nơi, đều nhảy xuống ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Huyên Nghệ và Vân Ánh Lục, chỉ là không dám bước lên trước.
Lúc này, trời đã gần tảng sáng, phương Đông đã xuất hiện vài tia nắng.
Vân Ánh Lục gắng nén lại cơn buồn nôn, ngước mắt lên. Phía trước là đội thị vệ đông nghìn nghịt cầm chặt đao, phía sau là vách núi cao vạn trượng, hai bên trái phải đều là rừng rậm xanh um dày đặc, lại nhìn phía đằng xa, là từng dãy núi lớn kéo dài không dứt.
Dường như là bên nào, cũng đều không có đường thoát!
“Tề vương, ngươi không có lạc đường chứ?” Cô dùng giọng nói trấn tĩnh, tốt bụng hỏi han. Đứng cạnh vách núi, gió núi vô cùng lớn, sương núi cũng dày, một khi không cẩn thật bước hụt, sẽ tới con đường vạn kiếp không trở lại được. Vạn kiếp không trở lại được, vậy làm như thế nào vĩnh viễn thoát thân?
Lưu Huyên Nghệ khống chế hai tay cô, nổi giận nói: “Không cần nhiều lời, ngươi nghe theo mệnh lệnh của bổn vương là được.”
Vân Ánh Lục quay đầu nhìn, trong lòng cuộn trào cảm giác ớn lạnh. Cô kinh hãi nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra. Hai tay của cô bị nắm đau quá, hàm dưới của cô cũng rất đau.
Cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Tề vương, tiếp theo chúng ta phải đi như thế nào?” Chuôi kiếm trong tay Lưu Huyên Nghệ dính đầy hơi nước, tay nắm có chút trượt, hắn không ngừng chuyển động, cô nhìn không chớp mắt, suy nghĩ xem có thể có bao nhiêu cơ hội đoạt được thanh kiếm kia.
Lúc này ngược lại Lưu Huyên Nghệ không thấy hoảng hốt, biểu hiện ra một phong độ tiêu sái đã định liệu trước.
“Ngươi thúc giục cái gì, yên tâm, bổn vương sẽ không ngu dốt nhảy xuống vực tìm cái chết, vậy chẳng phải làm cho Lưu Huyên Thần vui mừng tới phát điên sao?” Lưu Huyên Nghệ vẫy vẫy nước dính trên trường kiếm, lạnh lùng cười với đội thị vệ đang như hổ rình mồi, hắn hạ thấp giọng, “Đợi một chút, đỉnh núi bên cạnh sẽ xuất hiện một tiếng nổ, núi rừng bị sương khói tràn ngập, thừa dịp sự chú ý của bọn họ thay đổi, chúng ta sẽ thả người nhảy xuống.”
Nhảy xuống? Còn không phải là tự sát?
“Bổn vương đã sớm căng ở phía dưới một cái lưới lớn, có người ở phía dưới chờ chúng ta, ngựa đã chuẩn bị xong từ trước. Đây không phải là vách núi sâu không lường được, mà là đường núi người hái thuốc thường đi, còn có động đá có thể ẩn nấp. Chờ sau khi chúng ta thoát thân, ngươi đưa giải dược cho bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ thả ngươi. Đúng rồi, giải dược ngươi có mang theo trong người chứ?”
Đôi mắt Vân Ánh Lục xoay chuyển hai vòng, nuốt nước bọt, “Đương nhiên ở trên người.”
Trong đầu cô trống rỗng, lưng bắt đầu lạnh toát. Trong chén trà cam thảo đó thật sự có bị hạ độc, sau khi Tề vương làm ra chuyện cực kỳ tàn ác với Đỗ Tử Bân và Tần Luận, cô cảm thấy hẳn là phải để hắn gặp báo ứng giống vậy. Đó đúng là thuốc độc ngấm chậm, từng chút một nhập cốt nhập phế, cuối cùng sẽ làm cho xương cốt của Tề vương nhũn ra, hắn sẽ thành một khối thịt nhão, nhưng là một hai năm sau. Khi hạ dược, cô đương nhiên không thể nào chuẩn bị thuốc giải cho hắn. Tối hôm qua đột nhiên nói như vậy, chỉ là muốn kéo dài thời gian, muốn tìm cơ hội bỏ trốn, Lưu Huyên Nghệ dường như sắp chết trở nên kích động, chuyện gì cũng có thể làm ra. Nhưng không ngờ rằng, hắn không phải kích động, mà là chủ mưu đã lâu.
Bất kể là nhảy xuống có khả thi hay không, cô nghĩ rằng Lưu Huyên Nghệ cũng không dễ dàng buông tha cho cô. Khi nhảy xuống, hoặc là ngã chết, nếu không chết, Lưu Huyên Nghệ tất nhiên sẽ kéo cô bỏ trốn.
Từ khi xuyên không tới nay, một đường tới ngày hôm nay, cô vốn tưởng rằng cái chết đã không hề đáng sợ như vậy. Nhưng một lần lại một lần, cô thật sự cảm thấy cái chết càng tới gần càng đáng sợ.
“Tề vương, đây là đâu?” Tuấn mã phi nhanh hơn nửa đêm, đã cách Đông Dương rất xa rồi sao? Huyên Thần đã ở rất xa rồi sao?
“Thành Lâm Sơn, sau ngọn núi kia chính là tháp vạn dân vừa mới xây dựng.” Lưu Huyên Nghệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, “Đây là nơi ngươi khổ sở quyên bạc cứu tế, ngươi không biết sao?”
Vân Ánh Lục cười chua xót, “Tin tức của Tề vương gia thật nhanh nhạy, bệnh nằm trên giường, cũng biết tháp vạn dân, cũng biết ta sẽ thay hoàng thượng xuất cung cắt băng khánh thành.”
Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, “Hiện giờ trong lòng bổn vương không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng chỉ nghĩ về ngươi, hết thảy về ngươi, bổn vương đều nắm rõ như lòng bàn tay.”
Vân Ánh Lục đã hiểu, ở trong cung Tề vương đã có gian tế. Ai lại trung thành với Tề vương tới vậy, trong lúc Tề vương thất thế như vậy, vẫn còn nguyện trung thành?
“Nương nương…” Đội thị vệ không dám tới gần, sương núi dày đặc, cũng không nhìn thấy rõ lắm, đành phải gọi một tiếng, xác định Vân Ánh Lục còn bình yên vô sự.
“Ầm, ầm…” Một tiếng nổ kinh thiên động địa, lấn át tiếng gọi của đội thị vệ, tiếng động lớn tới độ màng nhĩ phát đau.
Mọi người không hẹn mà cùng tìm kiếm phương hướng phát ra tiếng động rồi nhìn lại, chỉ thấy trong thiên địa đột nhiên bốc lên khói bụi mù mịt, làn khói mang theo ánh lửa hừng hực, tiếp theo, sương khói tràn ngập chung quanh, mùi thuốc súng nồng đậm trôi dạt trong không khí.
“Ngươi chôn thuốc súng?” Vân Ánh Lục cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng vẫn chứa đựng rất nhiều sợ hãi.
“Đúng!” Khói bụi cùng sương núi, khoảng cách chỉ gang tấc đã nhìn không thấy hình dáng đối phương, Lưu Huyên Nghệ mừng rỡ, “Nhanh lên, chúng ta nhảy xuống đi.”
“Tề vương, ngươi nhảy xuống một mình đi, ta không muốn dính dáng gì tới ngươi.” Vân Ánh Lục ra sức vùng vẫy, liều mạng muốn nhảy ra ngoài.
“Mơ tưởng!” Kiếm của Lưu Huyên Nghệ đột nhiên đâm vào cánh tay cô, máu đỏ tươi lập tức nhuốm đỏ vạt áo, hắn kề chặt kiếm vào cô, cố sức phân biệt phương hướng, thừa lúc Vân Ánh Lục đau đớn, ôm cô chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Lúc này, vách đá dưới chân đột nhiên lung lay, không, là cả đất trời đều rung lắc, gió núi gào thét, xa xa từng khối đá lớn lăn xuống.
Ầm ầm, ầm ầm…
“Không xong rồi, lại động đất rồi.” Đội thị vệ thét lên thảm thiết.
Lưu Huyên Nghệ ngẩn ra, muốn thu chân lại, nhưng không còn kịp, vách đá dưới chân không ngừng rung lắc, từ từ nứt ra một khe lớn, hắn kéo lấy ống tay áo Vân Ánh Lục, hai người nhanh chóng bị rơi xuống.
Vân Ánh Lục vươn tay, muốn nắm lấy cây cối gì đó ở vách núi, nhưng tay còn chưa chạm đến đến được, đám cây cối tay cô sắp với tới cũng đều rơi xuống.
Lời Tề vương nói quả nhiên không thể tin, cái gì mà chuẩn bị tốt, cái gì mà có người tiếp ứng, tất cả đều là nhảm nhí.
“Nương nương, nương nương…” Phía dưới vách núi, đội thị vệ hoảng sợ quát gọi, kinh hoàng nhìn vách núi đột nhiên đổ sụp xuống.
“Ta ở đây…” Vân Ánh Lục chỉ kịp nói ba tiếng này, đã bị đá núi lăn xuống che khuất tầm mắt, ngăn chặn tiếng nói.
Khi rơi xuống, Lưu Huyên Nghệ rốt cuộc cũng buông tay cô ra, cô nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của hắn, tiếng đá rơi xuống không ngừng, thân thể cô đau đớn tới độ chết lặng.
Cô cùng với đá, càng rơi càng nhanh, thân thể nhẹ như một cọng lông.
Thành Lâm Sơn vừa mới xảy ra một trận động đất lớn, Lưu Huyên Nghệ lại còn chôn thuốc nổ ở dưới núi, lại gây ra dư chấn. Vụ nổ làm cho ngọn núi đổ sụp, đá núi lăn xuống.
Cô cười khẽ, thật may mắn là cô thay Huyên Thần tới đây, bằng không, nước Ngụy lại mất đi một vị hoàng thượng hiền minh. Thế nhưng, Huyên Thần, chỉ sợ về sau không bao giờ có thể gặp lại chàng nữa rồi.
Cô luôn luôn có vận khí tốt, lần này cho dù là vận khí tốt cũng không thể cứu được cô. Xuyên qua thời gian, cứ như vậy mà kết thúc rồi sao?
Ngực cuộn lên một cảm giác tanh ngọt, cô phun về trước một ngụm máu đỏ tươi.
Trước mắt một mảnh tối đen.