Nhà họ Đỗ.
Thư phòng.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu leo lét, trên chiếc bàn gỗ phong cách cổ xưa có đặt mấy cuốn “Bách khoa toàn thư vụ án qua các triều đại”, sách đã được mở ra nhưng người đọc sách lại ngây người nhìn ánh đèn chập chờn.
Hôm nay Đỗ Tử Bân thật sự không tĩnh tâm để đọc sách, hắn đứng lên, chắp tay sau lưng bước đi thong thả trong phòng, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh Vân Ánh Lục với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt ngã vào lồng ngực hắn.
Hắn lần đầu tiên trong đời ôm một cô gái trong lòng, mà đó lại là Vân Ánh Lục đã từ hôn với hắn, thật khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Ôm nàng đi tới Thái y viện, đúng lúc nàng tỉnh lại, sai mấy tiểu thái giám pha một bát nước đường, sau khi uống xong, nàng phất phất tay với hắn, nằm nghiêng trên giường, sắc mặt vẫn vàng như nến nói lời tạ ơn, rồi không nói gì thêm với hắn nữa.
Khi đó, hắn đã tin rằng nàng tiến cung thực sự không phải vì muốn làm cho hắn chú ý. Bởi vì như thế, hắn mới cảm thấy áy náy, không nên hét lên với nàng ở trong vườn cúc, không nên nói với nàng điều chưa suy nghĩ thông suốt. Thân thể của con gái thật sự là yếu ớt, bụng thì đói, mà lại còn bị phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, nên mới xỉu, hắn nhớ rõ thân thể trong lồng ngực hắn mảnh khảnh tới mức nào, gầy tới mức dường như chạm được vào xương, khiến cho người khác thấy mà đau lòng.
Hắn là một người phải trái phân minh, vì mình phạm sai lầm thì phải nhận hậu quả, nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng. Hắn không quay về Hình bộ, vẫn đứng ở Thái y viện, đề phòng nàng lại ngất xỉu, đề phòng sau khi nàng ngất xỉu sẽ bị người khác phát hiện ra là con gái. Đợi tới khi bầu trời tối đen, hắn kiên quyết đi cùng đường với xe ngựa của nàng, chạy thẳng tới Vân phủ.
Nàng yên lành vào phủ, đã không có việc gì. Tâm trạng hắn nên thả lỏng, có còn dây dưa gì nữa đâu?
Không dây dưa cái gì chứ, từ khi ăn tối đến bây giờ, trái tim không có một khắc nào yên ổn cho được, cứ thình thịch mà đập loạn, đập tới mức khiến hắn tâm hoảng ý loạn.
Đỗ Tử Bân buồn bực nhíu mày, bước ra khỏi phòng, đi đến bên hồ nước, ngồi lên chiếc ghế gỗ, muốn cho gió đêm thổi đi nỗi lòng rối loạn.
Trong sân thật im ắng, ngẫu nhiên có một hai tiếng côn trùng kêu vang. Hắn nhìn thấy bức tường của Vân phủ bị cây xanh che khuất, trên đó có một mảnh ngói lưu ly bị lỏng, do khi Vân Ánh Lục nhoài người lên đó, dùng tay cậy ra, nên bị lỏng. Nàng không biết, mỗi khi nàng nhoài người trên bờ tường, luôn luôn có một đôi mắt từ cửa sổ thư phòng nhìn chăm chú vào nàng. Nàng thật sự là một đứa bé bị chiều hư, tùy hứng, kiêu ngạo, ngang ngược, nhìn thấy nàng, hắn luôn xuất hiện một loại cảm giác yếu ớt, một loại cảm giác không biết làm thế nào, không có cách nào để nắm giữ được nàng.
“Tiểu thư, hôm nay thân thể cô không khoẻ, đi nghỉ sớm một chút đi!” Tiếng lá cây lao xao, trên đầu tường xuất hiện hai bóng người.
Đỗ Tử Bân theo bản năng co người lại, để cho bóng đêm dày đặc che khuất bản thân.
“Tôi thấy có chút hít thở không thông, đi ra ngoài hít thở ít không khí trong lành.” Vân Ánh Lục kiễng chân, dứt mấy cái lá cây.
“Tiểu thư, không phải là cô đang nghĩ tới Tần công tử chứ?” Trúc Thanh trêu ghẹo hỏi.
“Anh ta thì có gì hay mà nghĩ, đã không quen, lại còn làm phiền người khác. Tôi hận nhất là đàn ông lợi dụng người khác, có tâm kế.” Giống như Đường Giai vậy.
“Tần công tử cũng coi là hoàn hảo rồi, hắn có thể lợi dụng chúng ta cái gì? Gia sản của Tần phủ cũng lớn ngang với Vân phủ nhà chúng ta mà.”
“Nhìn anh ta cười giống y như hồ ly, khiến cho người ta không thoải mái.”
“Trên đời này có hồ ly anh tuấn như vậy sao?” Trúc Thanh che miệng cười.
“Miễn bàn tới người này, để cho tôi yên tĩnh một lúc.” Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm giữa bầu trời, hôm nay đã là hai mươi tám, một tháng lại sắp qua rồi. Cô đến Đông Dương chớp mắt mà đã hai tháng rồi, tới giờ cũng không rõ dương lịch là ngày bao nhiêu rồi, cũng không biết hôm nay thứ mấy, tương lai cũng không có cách nào nắm giữ được, mơ hồ mà trải qua từng ngày, đây thực sự không giống cuộc sống của Cơ Uyển Bạch.
Cô suy nghĩ mà ngẩn người.
“Tiểu thư, đừng ngắm trăng nữa, chúng ta quay về phòng đi, sáng sớm ngày mai Tần công tử sẽ đến đón chúng ta đấy!” Trong bóng đêm, Trúc Thanh rùng mình một cái, cảm thấy bốn phía yên tĩnh quá mức khiến cho người ta sợ hãi, vịn vào cánh tay Vân Ánh Lục, thúc giục.
Vân Ánh Lục lưu luyến nhìn ánh trăng, gật gật đầu, cùng Trúc Thanh biến mất sau bức tường bao.
Đỗ Tử Bân buồn bã đứng lên, há lớn miệng thở dốc, vừa rồi hắn sợ hai người họ phát hiện hắn ở đó, tình cảnh sẽ khó giải thích, nên vẫn cố nín thở. Tần công tử mà Trúc Thanh cứ mở miệng là nhắc tới là ai? Vị hôn phu mới của Vân Ánh Lục sao? Hắn không hề nghe nói gần đây Vân phủ có định hôn ước với gia đình nào, nhưng Trúc Thanh nói với giọng điệu quen thuộc như vậy, nhất định không phải người ngoài.
Từ khi hủy hôn, đã nói rằng từ đó về sau, nam cưới nữ gả, đã không liên quan gì đến nhau. Đương nhiên là nàng sẽ tìm phu quân, có quan hệ gì với hắn đâu.
Chỉ là không khỏi quá nhanh đi!
Đỗ Tử Bân cảm thấy trái tim bấn loạn đập thình thịch, giống như bị cái gì đó lấp đầy dồn ứ xuống, hắn gắng sức lắc đầu, những dao động này không giống như bình thường, hắn không thích loại cảm nhận này chút nào, hắn ra lệnh cho chính mình bình tĩnh, trấn định lại.
Rốt cuộc cũng vẫn là một người đàn ông tự chủ mạnh mẽ, chỉ chốc lát, tâm cũng đã bình lặng như nước, chẳng qua đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.
Sau đó, hắn ưỡn thẳng lưng, xoải bước đi tới hướng thư phòng, tập trung tinh thần nghiên cứu những bản án, làm như tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không có quan hệ gì với bản thân hắn.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng sâu hơn.
Ngày hôm sau, chợ sáng ở thành Đông Dương còn chưa mở, xe ngựa đi đón người của Tần phủ đã xuất phủ, Tần đại công tử cười mím chi bước từ trên xe xuống. Một bộ trường bào màu xanh ngọc có thêu những sợi tơ màu da cam dưới ánh nắng mai càng thêm rực rỡ chói lòa, tựa như một con công đang xòe cái đuôi dài diễm lệ. Rõ ràng là hai màu sắc cực dung tục, cực chói lóa, nhưng khi mặc trên người hắn lại phù hợp, đẹp đẽ lạ thường.
Ôi, người đẹp mà, mặc cái bao tải cũng giống áo tiên, người trông cửa của Vân phủ khen.
Vân Ánh Lục là một người trước giờ đều theo nguyên tắc giữ chữ tín, tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng nếu đã đồng ý tới hiệu thuốc nhà họ Tần khám bệnh, thì cũng đành phải đi. Sáng sớm cô đã thức dậy, dặn dò Trúc Thanh chuẩn bị hòm thuốc, khăn vải. Nhiệt độ không khí đã dần nóng lên, cô mặc một bộ y phục nhẹ nhàng bằng vải la màu hồng phấn, không cho Trúc Thanh đeo đồ trang sức cho cô, mái tóc dài thì dùng một chiếc khăn lụa buộc lại vô cùng đơn giản ở sau đầu.
Hai người vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Tần Luận và cha mẹ cô đang đứng ở trong vườn trò chuyện.
“Tần công tử, chào buổi sáng!” Trúc Thanh cất giọng ngọt ngào, từ phía xa đã chào hỏi.
“Chào buổi sáng!” Tần Luận vẫn anh tuấn như mọi khi, khóe môi tạo thành một nụ cười nhẹ, tao nhã xoay người, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Thanh thủy xuất phù dung, Thiên nhiên khử điêu sức*. Trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện hai câu này, trong mắt sự ái mộ cũng đầy tới mức sắp tràn ra.
*Dịch nghĩa: nước biếc hé hoa sen, thiên nhiên làm trang sức. Hai câu thơ này của Lý Bạch, ý chỉ rằng người phụ nữ để tự nhiên là đẹp rồi, không cần trang sức trang điểm.
Vân Ánh Lục mặc trang phục trang nhã, không đeo trang sức, chỉ bằng chính hình dáng, khí chất của nàng, đã đẹp tới mức khiến người khác nín thở, giống như tên của nàng, thanh khiết như một đám mây ánh màu xanh biếc của núi rừng, vẻ đẹp này, ngay cả thi nhân nổi danh nhất trong thành Đông Dương cũng sẽ cạn từ để tả.
“Sao lại ăn mặc đơn giản như vậy?” Vân phu nhân cất giọng trách, nhưng không phải không thấy tự hào, “Người khác thấy con như vậy, còn tưởng rằng mẫu thân không thương con đấy, ngay cả mấy đồ trang sức cũng không có.”
Vân Ánh Lục nhăn mặt, “Mẫu thân, con đi làm mà, không phải đi làm khách.”
“Thì cũng là lần đầu tiên tới nhà…” Vân phu nhân còn chưa nói xong, Tần Luận đã vội vàng tiếp lời, “Vân phu nhân, Ánh Lục mặc như vậy là đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người bệnh cũng chỉ chú ý tới bề ngoài của nàng, mà sẽ sinh hoài nghi với y thuật của nàng. Ánh Lục đang nhấn mạnh con người bên trong.”
“À, thì ra thế!” Vân phu nhân cười, “Thật là, Tần công tử mới là tri âm, ta làm mẫu thân thật thất bại, cũng không hiểu được tâm tư của con gái mình.”
Vân Ánh Lục liếc xéo Tần Luận, Ánh Lục, Ánh Lục, gọi thân thiết quá đấy, nghe thật chói tai.
Cô cũng chẳng thèm để ý tới việc này, người trong sạch tự mình biết lấy, cô thản nhiên hành lễ với cha mẹ, “Phụ thân, mẫu thân, con đi đây.”
Vợ chồng Vân viên ngoại tiễn hai người lên xe ngựa, cũng không cảm thấy hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa có gì không đúng, ừ, bên trong còn một cái đuôi mà – Trúc Thanh.
Đỗ Tử Bân dậy sớm chuẩn bị vào triều, mới ra khỏi cửa lớn, trước mắt hiện ra một chiếc xe ngựa lớn, hắn mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười của một chàng trai, thò đầu ra nhìn còn thấy vợ chồng Vân viên ngoại đang vẫy vẫy tay với xe ngựa, hắn đứng đó ngây người.
Hay lắm, một ngày tâm tình tốt đã bị phá hủy hết cả rồi.
Hiệu thuốc Tần thị được mở ở khu vực phồn hoa nhất trong thành Đông Dương, mặt tiền của cửa hiệu rất rộng, bên trong cửa hiệu cũng vô cùng rộng rãi, dưới mái hiên là hơn mười cái cửa lá sách* được sắp xếp theo thứ tự. Các tủ thuốc trong cửa hiệu được sắp xếp rất hợp lý, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, được xếp dày đặc chật kín, mỗi một ngăn đều có dán nhãn nhỏ, trong cửa hiệu chỉ có vài tiểu nhị đã làm việc lâu năm mới có thể nhanh chóng tìm ra ngăn nào đựng thuốc nào.
*Nguyên văn là bách diệp môn, khi tớ tra cứu thì thấy tiếng Việt dịch là cửa lá sách, một loại cửa trong kiến trúc cổ của Trung Quốc có tác dụng thông khí, thoáng mát.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa hiệu thuốc, Tần Luận nhảy xuống xe ngựa trước, vén mành xe lên, vươn cánh tay, đỡ Trúc Thanh xuống xe. Khi Vân Ánh Lục đi đến trước cửa xe, hắn mỉm cười, vươn tay tới ôm thắt lưng nàng, ôm nàng xuống xe.
Trúc Thanh xấu hổ không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu thấp xuống. Vị Tần công tử này và Đỗ công tử trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, một người không hiểu gì về ái tình, một người rất am hiểu về ái tình.
Vân Ánh Lục vừa định trách cứ Tần Luận không nghiêm túc, còn chưa mở miệng, đôi mắt hạnh đột nhiên trợn trừng, miệng ngạc nhiên mở lớn, cũng quên luôn là phải khép lại.
Mặt trời còn chưa lên tới một con sào, trước hiệu thuốc Tần thị đã có một hàng dài người xếp hàng, tất cả đều là phụ nữ, lứa tuổi nào cũng có, từ bà lão bảy tám mươi tuổi tóc đã bạc phơ, cho tới mấy cô bé mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, tất cả đều đứng xếp hàng ngay ngắn, không ầm ĩ, không tranh giành, vô cùng im lặng. Hiệu thuốc còn có hai vị tiểu nhị chuyên môn phụ trách duy trì trật tự, còn có hai người khác phụ trách đăng ký danh sách.
Ở một bên của cửa chính hiệu thuốc có treo một tấm gấm rộng, trên đó có viết: “Bắt đầu từ tháng này, bổn tiệm có mời đến một vị ngự y trong cung, chỉ khám duy nhất vào ngày phùng cửu*, chuyên trị bệnh khó nói của phụ nữ, kể cả bà lão da mặt nhăn nheo, sau khi điều trị cũng có được dung nhan vĩnh viễn như thiếu nữ.”
*Phùng Cửu: là các ngày 9, 19, 29.
Vân Ánh Lục chậm rãi hít không khí, khép miệng lại, mắt chớp chớp mấy lần, màn này nhìn rất quen, cực kỳ giống với mấy phòng khám đặc biệt của bệnh viện. “Dung nhan ngày sau vĩnh viễn như thiếu nữ”, những lời này giống hệt quảng cáo sản phẩm bảo vệ sức khỏe và sắc đẹp trong TV, không mất mấy ngày là có thể bảo vệ tuổi thanh xuân cho người khác, bảo cô là thần sao?
Ngày phùng cửu khám bệnh! Ngày phùng cửu không phải là ngày nghỉ của cô hay sao? Còn ngự y trong cung, quảng cáo cũng thật biết cách mà. Tần Luận thật đúng là rất biết lợi dụng người khác.
Không cần suy nghĩ nhiều, cái gì mà tất cả đại phu trong hiệu thuốc đều xin phép tập thể về thăm người thân, tất cả đều là giả. Tất cả đều là Tần Luận đã bố trí sẵn từ trước.
Cô mới chính là mục đích của anh ta.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại thật mạnh, nghiêm mặt, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Luận, “Tần công tử, anh cho tôi là người như thế nào, ai cho anh quyền làm thế này? Anh thấy rằng tôi là người dễ bị anh lợi dụng hay sao?”
Cô không khỏi vì thế mà liên hệ tới chuyện Đường Giai đã từng làm với cô.
Tần Luận chưa từng thấy Vân Ánh Lục tức giận như vậy, cũng không dám đùa cợt thêm nữa, thời điểm này, vẫn là nói thẳng nói thật mới tốt. Hắn kéo cô đứng ra sau xe ngựa, “Ánh Lục, nàng và ta đều chưa thành thân, nếu gặp mặt riêng thì có chút khó khăn, vì thế, ta mới nghĩ ra biện pháp như vậy, đúng lý hợp tình dẫn nàng từ trong Vân phủ tới đây. Sao vậy, nàng không vui hay sao?”
Vân Ánh Lục mím môi, tức giận, không nói được một lời.
Đôi mắt đẹp của Tần Luận cong lên, thay đổi phương thức nói chuyện, “Ánh Lục, nàng đang trách ta lợi dụng nàng sao? Không phải như thế, nàng có y thuật cao như vậy, y đức nhất định cũng cao, không nên giống như mấy thái y mắt mọc trên đỉnh đầu ấy, trong mắt chỉ có quyền quý, đối với dân chúng bình thường cũng khinh thường mà chẳng thèm quan tâm. Nàng không phải là người như thế, vạn vật chúng sinh ở trong mắt nàng đều được đối xử bình đẳng, có đúng hay không?”
“Đương nhiên, trong mắt tôi chỉ có bệnh nhân, không có người nghèo cũng không có người giàu.” Vân Ánh Lục đã mở miệng.
“Đúng rồi, ông trời ban cho nàng tài năng như vậy, sao có thể để mai một được, nên ta tạo ra cho nàng cơ hội này. Nàng xem, ngày hôm qua hiệu thuốc mới treo tấm biển gấm ra ngoài, phụ nữ trong thành Đông Dương đều hoan hô nhảy nhót, mới nửa đêm đã tới đây xếp hàng, nàng muốn để cho bọn họ phải thất vọng hay sao?” Tần Luận chớp chớp mắt, dáng vẻ thật là vô tội.
Vân Ánh Lục bị hắn nói làm cho nghẹn lời, không có cách nào phản bác, nhưng trong lòng lại cảm thấy chút khó chịu, là loại cảm giác bị người khác thao túng.
Cô có chút khó chịu, sửng sốt nửa ngày mới thốt ra một câu, “Thế nhưng…Thế nhưng tôi muốn chữa bệnh từ thiện, có thể chữa ở trong Vân phủ cũng được, vì sao lại phải tới hiệu thuốc của anh?”
Tần Luận rất là tổn thương vỗ vỗ ngực, xòe hai ngón tay, “Hai lý do, thứ nhất, tiện cho người bệnh bốc thuốc. Thứ hai, ta muốn ta và nàng được ở cạnh nhau.”
Có thể làm cho hiệu thuốc kiếm lời, có thể được nhìn thấy mỹ nhân, hai trong một mà. Hắn nói với vẻ rất thật thà, vẻ mặt đau khổ, thái độ bình tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục tức giận đến trắng bệch, lúc này lại đột nhiên đỏ bừng.
Cô thật sự rất muốn không để ý tới, xoay người bỏ đi, để xem vị Tần công tử này liệu còn có thể cười được hay không. Nhưng vừa quay mặt, nhìn thấy hàng người dài kia, cô lại không đủ dũng khí. Cô không đành lòng làm cho người bệnh thất vọng.
“Ánh Lục, nàng nhìn xem mặt trời đã lên cao thế rồi, bệnh nhân nhiều như vậy, nếu chúng ta không bắt đầu, người xếp hàng đằng sau có khả năng hôm nay không thể được khám bệnh.” Tần Luận ung dung nói.
Vân Ánh Lục buồn bực trừng mắt liếc sang hắn, “Được, tôi có thể đi khám bệnh, nhưng ở trong hiệu thuốc của anh thì không phải chữa bệnh từ thiện, tôi phải thu phí.” Cô giận dỗi nói.
Tần Luận mỉm cười gật gật đầu.
“Một bệnh nhân một trăm lượng bạc.” Vân Ánh Lục đối với tiền bạc từ trước đến nay đều không có khái niệm, cũng không rõ tỉ giá của tiền cổ đại này so với đồng nhân dân tệ là bao nhiêu, thuận miệng nói đại một câu, cảm thấy một trăm lượng bạc nhất định là con số thiên văn*.
*Con số thiên văn: chỉ những số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.
“Không, một ngàn lượng một bệnh nhân.” Tần Luận không chút hoang mang nói.
Vân Ánh Lục quan sát hàng người dài, e là có tới trên dưới một trăm người, một ngày mà đã như vậy, sau này cứ ngày phùng cửu lại tới đây, tính dồn các tháng vào, sẽ ra khoản tiền lớn tới đâu.
“Anh muốn khuynh gia bại sản hay sao? Tiền đâu mà trả?”
“Trả không được thì ta lấy thân gán nợ.” Tần Luận sung sướng nhếch nhếch khóe môi, đỡ vai giai nhân, dưới ánh mắt ao ước của mọi người đi tới hướng hiệu thuốc
“Ặc, anh muốn làm con trai của cha tôi sao?”