Tiểu Đức Tử mặt giàn giụa nước mắt đứng ở trước cửa phòng, vừa khóc vừa cười, khuôn mặt không ngừng co rút, chỉ chỉ vào trong phòng, lại chỉ chỉ vào Vân Ánh Lục, hồi lâu, mới lắp bắp nói được một câu: “Tần…công tử…tỉnh rồi…” Tất cả mọi tiếng động đều im bặt.
Vân Ánh Lục ôm lấy ngực, nhắm mắt lại. Nếu lần phẫu thuật này thành công, cô sẽ thành thần, nếu thất bại, cô sẽ thành quỷ.
Bây giờ, đại khái là cô đã thành thần.
Một dòng lệ vui mừng từ khóe mắt cô lăn xuống. Thần sao có thể khóc được? Thật sự là thất thố, cô vừa gạt lệ, vừa tự nói.
“Tiểu thư, tiểu thư, Tần công tử đang gọi cô…” Trúc Thanh cũng chạy từ bên trong ra, đôi môi không nén được run rẩy, cũng giống cô, trên mặt là nước mắt dọc ngang, nhưng mà, đó là quá vui mừng mà khóc, không phải bởi vì bi thương.
Vân Ánh Lục lau nước mắt, gật gật đầu, “Tiểu Đức Tử, cậu tới đây.” Cô cố gắng duy trì bình tĩnh, vẫy Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử vui vẻ chạy tới chỗ cô.
Khuôn mặt cô hơi có chút nóng lên, “Cậu chạy ra ngoài một chuyến, tìm một chiếc xe ngựa quen thuộc, nói với người ở bên trong, nói tôi…nhớ anh ấy, còn nữa, nói tôi phải quan sát xem sau khi phẫu thuật Tần công tử có xuất hiện phản ứng thải trừ hay không, trước trưa mai mới có thể về được, bảo anh ấy trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô xoay người, bảo vợ chồng Tần viên ngoại đang vui mừng cùng tới đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong một chút, tạm thời họ không nên đi vào phòng phẫu thuật, đề phòng mang cả vi khuẩn vào, sẽ làm miệng vết thương của Tần Luận bị nhiễm trùng.
Tiểu Đức Tử sờ sờ mũi, gãi gãi đầu, có chút không chạm được tới suy nghĩ của hòa thượng Trương Nhị, buồn bực nhìn đám người vây xem dầy dặc ngoài viện, xe ngựa xếp hàng dài cả mấy dặm đường, mắt cậu ta chớp không ngừng, từ nhỏ cậu ta đã tiến cung, ở Đông Dương không có nhiều người quen đâu nha, Vân thái y sao lại biết bên ngoài có người cậu ta quen được?
Câu ta lẩm bẩm đi ra ngoài, y phục trên người, mũ trên đầu, làm cho cậu ta lập tức trở thành tiêu điểm vạn người chú mục.
Tiểu Đức Tử không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm như vậy, ngượng ngùng cúi đầu, bước tới trước, nhưng tay chân đều luống cuống.
“Đại phu, Tần công tử thật sự tỉnh rồi sao?” Mọi người kinh ngạc, có chút không dám tin hỏi.
“Đương nhiên.” Tiểu Đức Tử vừa nghe thấy câu này, lên tinh thần, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, hai mắt sáng rực, “Các ngươi không được nhìn thấy đâu, Vân thái y không chỉ có mổ bụng của Tần công tử ra, mà còn cắt một đoạn ruột, xà cổ kia ở bên trong đó nha. Xà cổ rất dài, rất dài, ta thấy Vân thái y bình tĩnh như thường gắp nó ra, ném cho con nhím. Sau đó lại khâu ruột lại, rồi khâu bụng lại. Ha ha, bây giờ không biết Tần công tử đã khá hơn thế nào đâu, vừa mới tỉnh lại, đã cười.”
Đám người vây xem tản ra, một nửa ỉu xìu cúi đầu, một nửa kích động rướn dài cổ, “Vậy cậu ở trong đó làm cái gì?” Lại có người tò mò hỏi.
Tiểu Đức Tử cười thật thà, “Ta ở trong làm trợ thủ cho Vân thái y, lấy dao lấy chậu, là người hỗ trợ thôi. Nhưng mà, cũng phải cần rất can đảm, không phải là ai cũng có thể làm. Khi bụng Tần công tử vừa bị mở ra, máu phun lên rất cao, người bình thường đều bị dọa ngã ngửa…” Lúc ấy cậu ta cũng chẳng chịu nổi.
Khóe miệng Tiểu Đức Tử không được tự nhiên, hơi run rẩy, quay đầu, nhìn thấy nhìn La công công đứng ở cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn cậu ta. Cậu ta liếc nhìn chiếc xe ngựa buông mành kín mít bên cạnh La công công, tức thì hiểu ra, vội vàng xoay người chạy tới.
“Hừ, dùng dằng lâu như vậy, để cho chủ tử phải ở đây chờ ngươi, còn ra thể thống gì?” La công công trừng mắt nhìn cậu ta.
“Hôm nay thì không sao, Tiểu Đức Tử biểu hiện không tồi, tất cả đều có thể tha thứ.” Mành xe ngựa chưa được vén lên, bên trong xe, một giọng nói uy nghi đầy từ tính của một người đàn ông truyền ra.
“Tiểu Đức Tử, Vân thái y cho ngươi ra truyền lời gì sao?”
“Đúng vậy, Vân thái y sai nô tài tới chuyển lời…” Mắt Tiểu Đức Tử đảo một vòng, thấy bốn phía có không ít người, thông minh nuốt xuống danh xưng, “Chuyển lời tới chủ tử, nói tôi nhớ ngài, không…không phải tôi nhớ ngài, là Vân thái y nhớ chủ tử, nói chủ tử bảo trọng thân thể, sớm trở về nghỉ ngơi một chút, Vân thái y phải quan sát Tần công tử có phản ứng thải trừ không, trưa mai mới có thể trở về.”
Nói mấy câu, Tiểu Đức Tử căng thẳng tới độ đầy đầu mồ hôi lạnh.
Người đàn ông bên trong xe cao giọng cười lớn, “Ừ, được rồi, ngươi trở về nói với Vân thái y, nói phu quân của nàng tự hào về nàng, ngày mai, phu quân nàng ở nhà chờ nàng về ăn trưa.”
“Nô tài nhớ rồi.” Tiểu Đức Tử cung kính thối lui sang một bên, La công công nhảy lên xe ngựa, xa phu vung roi ngựa, xe ngựa quay một vòng, trong giây lát biến mất trong bóng đêm.
Đồng thời, cũng có hơn mười chiếc xe ngựa nữa cùng quay đầu.
Đám người vây xem ngoảnh đầu dựng tai, đây là nhà nào trong thành Đông Dương vậy, phái đoàn cũng thật lớn, tới xem náo nhiệt, mà còn huy động nhiều xe ngựa như vậy.
“Hoàng thượng, đêm nay có thể ngủ ngon rồi!” La công công nhìn về phía Lưu Huyên Thần vẫn đang mỉm cười.
“Đúng rồi, tâm trạng trẫm cuối cùng cũng được thả lỏng. Ôi, tuy nói có nguy hiểm nhưng cũng vượt qua, nhưng chuyện như vậy vẫn nên ít đi vài chuyện thì tốt.”
“Hoàng thượng, chúng ta đều chỉ ở bên cạnh lo lắng, nương nương lại tự mình đối mặt, tình huống đã hoàn toàn bất đồng.” Lưu Huyên Thần ôn nhu nhếch môi, “Cho nên trẫm mới tự hào về cô ấy. Sau này, danh tiếng của nương nương sợ là cũng nổi ngang với trẫm, ha ha!”
La công công cũng cười theo, gió đêm thổi bay mành xe, ông ta nhìn thấy một con ngựa chạy qua, đột nhiên ngẩn ra, “Hoàng thượng, vừa rồi nô tài dường như nhìn thấy Đỗ đại nhân.” Ông ấy chỉ theo hướng con ngựa vừa chạy qua, trên ngựa là môt người đàn ông cao lớn, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt nghiêm túc, lẫm liệt.
“À!” Lưu Huyên Thần thản nhiên đáp lời, “Hắn và nương nương là hàng xóm nhiều năm, hẳn là phải quan tâm.” Nhưng mà, quan tâm này sẽ không lâu đâu, Đỗ Tử Bân là người thông minh, rất nhanh sẽ biết có chừng có mực.
La công công nuốt nuốt nước bọt, muốn nói lại thôi.
“Hoàng thượng đã nói như vậy?” Vân Ánh Lục cười khẽ, nét tươi tắn lướt qua gương mặt mỏi mệt.
Tiểu Đức Tử chạy vội, có chút thở dốc, “Đúng vậy, ngài đã nói như vậy, nói là phu quân của nàng tự hào về nàng.”
Một thiên tử cao quý, trên ngôi cửu ngũ, như mặt trăng được sao sáng vây quanh, vạn người kính ngưỡng, sùng bái, nói rằng tự hào vì cô, đây không phải một loại kính nể, không phải khích lệ, mà là một phần ngang hàng. Ở nước Ngụy, nam giới có địa vị cao, mà nữ giới có địa vị thấp, anh lại có thể nói như vậy, là đã chấp nhận cô đứng ngang hàng với anh, cô không phải phụ thuộc vào ai, bọn họ ngang hàng, là cùng đứng sánh vai, cùng nắm tay đứng thẳng.
Tình yêu này không phải là nhỏ, mà là rất lớn, bao trùm, vượt ra ngoài lẽ thường.
Đôi mắt Vân Ánh Lục chan chứa tình cảm dịu dàng, phần thấp thỏm lo âu đối với cuộc hôn nhân này đột nhiên giảm đi, có thêm rất nhiều tự tin.
“Ánh… Lục…” Tần Luận ở trong phòng nhỏ giọng gọi.
Khi Vân Ánh Lục vừa mới vào, bởi vì hắn xuất huyết quá nhiều, lại mới phẫu thuật xong, yếu tới mức không nói được, cố sức mở mắt ra, chỉ nhìn thẳng vào cô. Trúc Thanh dùng chiếc khăn mềm nhúng nước, thấm ướt đôi môi khô nứt của hắn, lấy tay xoa xoa tay, hai má hắn, để cho máu huyết dễ lưu thông một chút.
Vân Ánh Lục dịu dàng bảo hắn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức. Vợ chồng Tần viên ngoại vội vàng hỏi Vân Ánh Lục, phải tẩm bổ cho Tần Luận như thế nào, vừa rồi Trúc Thanh mới dọn dẹp phòng phẫu thuật, ôm ra khăn vải, băng gạc dính máu, thấy thực làm cho người ta đau lòng.
Vân Ánh Lục chỉ cho bọn họ chuẩn bị một ít nước đường, không cho phép dùng thêm loại thức ăn gì khác, chờ sau khi Tần Luận thông khí, mới có thể ăn một chút ít cháo và canh, những thuốc bổ khác, theo dõi sau mười ngày mới quyết định được. Phẫu thuật đã thành công, nhưng trong cơ thể Tần Luận còn rất nhiều độc tố, còn phải từ từ điều trị.
Hiện tại Vân Ánh Lục nói gì, vợ chồng Tần viên ngoại đều nhất nhất nghe theo, cô nói thế nào thì làm thế đó. Có lẽ là Trúc Thanh đã cho uống một bát nước đường, Tần Luận đã có chút sức lực, tỉnh lại.
Vân Ánh Lục đi vào trong phòng, cúi người nhìn Tần Luận. Sắc mặt hắn vẫn vàng như nghệ, triệu trứng hư thoát* gần như khó có thể diễn tả, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần, giống như sao trong đêm đen.
*Triệu chứng do mất máu.
“Ánh Lục, lại…lại được nhìn thấy nàng, thật là tốt!” Hắn cử động ngón tay, Vân Ánh Lục vội cầm lấy tay hắn, một dòng nhiệt ấm áp đột nhiên lan tỏa khắp toàn thân Tần Luận.
Toàn thân hắn đau đớn tới độ đã chết lặng, nhưng hắn cắn răng chịu đựng, cố giữ tỉnh táo, không được phép ngủ thiếp đi, hắn muốn nhìn thấy Ánh Lục. Ánh Lục mạo hiểm nguy hiểm, cướp hắn từ tay Diêm Vương về.
“Tái sinh giống như kiếp sau, kiếp sau…chúng ta…phải làm gì?”
Vân Ánh Lục thật sự là cố nén cười, đại kiếp nạn sinh tử mà anh ta tỉnh lại cũng chỉ nhớ mỗi việc này.
“Bây giờ là kiếp sau của anh, nhưng vẫn là kiếp này của em đấy! Như vậy anh tranh thủ sống lâu một chút, như vậy mới có thể đợi tới kiếp sau của em.” Cô trêu chọc cười khẽ, nắm tay hắn nhét vào trong chăn.
Tần Luận không chịu buông tay cô ra, nắm rất chặt. Cô bất đắc dĩ, đành phải để mặc hắn.
“Ánh Lục…” Hắn thở hổn hển, “Nàng không chỉ có nhìn thấy toàn thân ta, ngay cả lục phủ ngũ tạng của ta cũng…nhìn thấu, nàng…phải chịu trách nhiệm…với ta, bằng không…ta chỉ có cách…lấy thân…báo đáp…”
Mày liễu của Vân Ánh Lục dựng thẳng, “Tần Luận, anh thật sự là vừa làm phẫu thuật sao? Tinh thần không tệ đấy, còn có khí lực đem em ra trêu đùa, em thấy anh khỏe tới mức có thể xuống dưới quay vài vòng đấy.”
Khóe miệng Tần Luận hiện lên nụ cười như ẩn như hiện.
“Được rồi, bây giờ ngậm miệng lại cho em, nghỉ ngơi cho tử tế đi, đây là lệnh của thầy thuốc, không được phép cãi lại.” Khẩu khí này ngang ngược giống như người nào đó nói: “Đây là thánh chỉ, không được phép kháng lại.”
Tần Luận trợn mắt nhìn, biết điều ngậm miệng lại không nói.
Vân Ánh Lục cười khẽ lắc đầu, Tần Luận chính là người bệnh dũng cảm nhất mà cô từng gặp.
“Ánh Lục, kỳ thật… Khi đó…ta đã không thể chống đỡ được nữa… Nhưng ta nghe thấy nàng gọi tên ta ở bên tai…nàng nói nàng muốn nhìn thấy ta anh tuấn, cười rạng rỡ như ánh mặt trời… Ta liều mạng, liều mạng đấu tranh…rốt cuộc ta cũng mở mắt ra…” Gương mặt tuấn tú của Tần Luận hiện lên một nụ cười mê người, “Bây giờ…nàng đã nhìn thấy chưa?”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười, “Anh còn nói, còn nói…ngậm miệng lại!”
Khi đó, cô nghe thấy tiếng hò hét rung trời ở bên ngoài, tiếng chiêng trống, mạch tượng của Tần Luận càng lúc càng mỏng manh, trái tim cô như thể rơi xuống đáy vực. Cô xoa bóp tứ chi hắn, vỗ về hai má hắn, ghé sát bên tai hắn gọi tên của hắn, nói chuyện với hắn, muốn hắn không được phép bỏ cuộc, nhất định phải chống đỡ, cô nói rất nhiều, rất nhiều.
Hóa ra hắn đều nghe thấy.
Tần Luận cười, không lên tiếng nữa, chỉ một lát sau đã truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Vân Ánh Lục nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, phương Đông đã xuất hiện những vầng sáng đỏ rực. Đám người tụ tập bên ngoài Tần phủ không biết đã giải tán đi bao lâu rồi.
Bão táp bắt đầu oanh oanh liệt liệt, khi tan đi cũng không tiếng không động. Nhưng gió vẫn để lại vết, tên của Vân Ánh Lục trong y giới của nước Ngụy như cơn sóng cuộn trào, cô đã khởi xướng một làn sóng mới trong Trung y truyền thống, làm cho đại phu khắp thiên hạ phải thán phục, lắc đầu, kinh ngạc.
Sức sống của Tần Luận thật sự rất mạnh, không hề có bất kỳ phản ứng khác thường nào.
Vân Ánh Lục ở lại Tần phủ cho tới trước bữa trưa, đợi cho Tần Luận thông khí, sau khi uống xong một bát cháo loãng, thay thuốc mới cho Tần Luận, băng bó lại, cô mới rời khỏi Tần phủ.
Trước khi lên xe ngựa, cô quay đầu lại nhìn Trúc Thanh.
“Trúc Thanh, đám hạ nhân ở Tần phủ tay chân vụng về, em ở lại chăm sóc Tần công tử vài ngày đi!”
Trúc Thanh ngây người, trên mặt xẹt qua một tia vui mừng, “Tiểu thư…”
“Chỗ cha mẹ bên kia chị sẽ thông báo một tiếng, bây giờ chị không ở lại phủ được, em toàn tâm toàn ý ở lại Tần phủ, mỗi ngày chị sẽ tới đây một lần.”
Dường như Trúc Thanh có một loại hảo cảm đặc biệt với Tần Luận, tình ý tràn đầy trong mắt, giấu cũng không giấu được, cô làm như vậy, xem như là tác thành một chuyện tốt đẹp cho người khác, đúng không? Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa thì thầm tự hỏi chính mình.
Hôm nay tâm tình của Lưu Huyên Thần thật sự không phải tốt bình thường.
Khi lâm triều, tuy nói hôm nay quốc sự phức tạp mà lộn xộn, đổi lại bình thường, hắn sớm cau mặt, giáo huấn các đại thần chịu trách nhiệm phải xụi lơ trên mặt đất, kinh hoàng mồ hôi tuôn như mưa. Nhưng hôm nay, hắn lại kiên nhẫn hiếm thấy, dùng lời lẽ ôn hòa thương lượng phương pháp giải quyết cùng các đại thần, gương mặt anh tuấn vẫn duy trì nụ cười.
Quốc sự phức tạp, không khí thoải mái thật thuận lợi để giải quyết. Quân thần cùng vui. Trước khi tan triều, hắn đứng lên, tung ra một câu, “Ngu hoàng hậu đã tạ thế mấy tháng, nước không thể một ngày vô mẫu, trẫm quyết định chọn lập một hoàng hậu khác.”
Quần thần đều há hốc mồm.
Hoàng thượng cưới phi tần là gia sự, cưới hoàng hậu thì phải là quốc sự, sao mà còn chưa thương lượng, dường như hoàng thượng đã quyết định rồi?
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương lặng lẽ liếc nhau, bước lên một bước, “Hoàng thượng, xin hỏi hoàng hậu là tứ phong trong một vị phi tần, hay là đại hôn cưới người khác?”
“Đại hôn cưới người khác!” Lưu Huyên Thần nhướn mày, vẻ mặt sung sướng.
“Xin hỏi hoàng thượng, là thiên kim nhà ai may mắn trở thành quốc mẫu của nước Ngụy?” Kì Tả Thừa tướng lạnh lùng hỏi.
“Chuyền này, trẫm tạm thời giữ bí mật. Tân hoàng hậu không chỉ là thiên kim thế gia, hơn nữa danh tiếng còn như mặt trời ban trưa, sẽ không làm xấu mặt trẫm. Hôm đại hôn ấy, các khanh tự nhiên sẽ biết.”
Quần thần ngây ra như phỗng.
Quốc hôn này còn phải giữ bí mật? Đúng là chuyện lạ thiên cổ. Nhưng ai lại dám đi so đo từng tí với hoàng thượng chứ?
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương mặt đều sầm xuống, trong lòng đều có suy nghĩ khác, tan triều ra khỏi điện. Lưu Huyên Thần trở lại hậu cung, Vân Ánh Lục đã trở về.
Hắn vốn định cùng cô ăn một bữa trưa ngọt ngào, chẳng ngờ rằng, hoàng hậu tương lai của hắn, áo ngoài còn chưa cởi, nằm sấp bên mép long sàng, ngủ thật say sưa.
Hắn thương xót cười, vô cùng yêu thương ôm lấy, đặt lên trên giường.
“Uyển Bạch, nàng làm thầy thuốc thế nào mà còn mệt hơn trẫm vất vả với công việc của một nước, có coi được không?” Hắn dịu dàng đắp chăn cho cô, ngồi ở mép giường, ánh mắt chan chứa yêu thương.