Thời gian chậm rãi trôi qua. ..
Oanh! Lại một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên. Thanh quang cùng hắc khí mạnh mẽ va chạm, xé rách hư không ngàn dặm. Có điều lần này thanh quang chỉ duy trì được chốc lát liền xuất hiện xu thế không địch lại, dần dần bị ma khí thôn phệ.
Sắc mặt Dương Đồng lúc này tất nhiên vô cùng khó coi, bàn tay vung lên tựa hồ muốn lấy ra một món bảo vật khác. Nhưng có vẻ không kịp, giữa không trung đột nhiên xuất hiện ma trảo ngăm đen chộp tới nàng ta. Khoảng cách giữa hai người lên tới nghìn trượng nhưng ma trảo chỉ chớp mắt đã tới trước mặt.
Dương Đồng kinh sợ với thủ đoạn của đối phương, nàng còn chẳng có thời gian mà bố trí phòng ngự. Song thần là cao thủ độ kiếp kỳ tất nhiên có tuyệt chiêu bảo mệnh. Pháp quyết vừa đổi, quanh người nàng bỗng hình thành vô số tia chớp xanh biếc, chúng kết lại với nhau thành một tấm bảo y chói mắt.
Trên mặt Băng Phách toát ra một tia lãnh ý. Ngón tay điểm tới, ma trảo lập tức nắm lại thành quyền hung hăng oanh kích tời người đối phương.
Dương Đồng muốn tránh cũng không được, ánh mắt tràn ngập kinh sợ, quang mang từ bảo y đại tố, hiển nhiên là lực phòng ngự đã được đẩy lên cực hạn.
Hai loại thần thong va chạm vào nhau tạo nên âm thanh xoẹt xoẹt, tiếng vỡ vụn cùng từng chùm thanh ti đứt đoạn. Tuy chưa phân thắng bại nhưng ai mạnh ai yếu vừa xem liền biết.
Dương Đồng phun ra một ngụm máu tươi, như diều đứt dây bay tuốt về phương xa. Băng Phách cũng chẳng phải loại nhân từ gì, hai mắt bắn ra lệ mang cùng bàn tay biến ảo không ngừng khiến ma trảo hóa thành trường đao mạnh mẽ bổ xuống.
Thời cơ vừa chuẩn, xem ra muốn một kích lấy mạng đối phương.
Lâm Hiên khẽ nheo mắt, nếu còn không xuất thủ thì Dương Đồng quả này tiêu mất, chủ ý lấy hai đánh một cũng hóa thành hư vô. Nhưng đúng lúc hắn định ra tay thì lông tơ sau lưng dựng đứng, không kịp nghĩ ngợi nhiều mà dùng tốc độ khó tin phóng ra khỏi nơi đó. Cách chỗ cũ ngàn trượng thanh quang mới thu liễm, để lộ thân hình Lâm Hiên cùng sắc mặt ngưng trọng.
Vị trí hắn vừa ẩn nấp bị một thành trường mâu ngăm đen, bên ngoài có ma hỏa quấn quanh đâm vào. Quả đó mà trúng chiêu thì không chết cũng lột da.
Nguy hiểm thật!
Sau lưng Lâm hiên đổ mồ hôi lạnh. Mà Băng Phách cũng đang đưa mục quang băng lãnh quét về chỗ hắn.
Chiêu đánh lén vừa rồi tất nhiên là do nàng ta xuất ra. Chỉ không biết làm sao mà tung tích bản thân bị bại lộ.
Trong lòng không khỏi cười khổ, xem ra chủ ý trai co đánh nhau ngư ông đắc lợi của mình chẳng khác nào một trò đùa, đối phương đã sớm phát hiện ra. Chân ma thủy tổ quả nhiên không phải hư danh, chỉ một cỗ hóa thân mà đã có bổn sự như vậy.
Lâm Hiên nhè nhẹ thở dài mà Băng Phách cũng lọ vẻ kinh ngạc: "Là ngươi?"
Nàng tuy thuộc nhóm người hàng đầu tam giới nhưng cũng từng dây dưa với hắn mấy lần tất nhiên liếc mắt là nhận ra. Trong mắt Băng Phách ẩn ẩn còn có chút kiêng kị: "Ngươi không ngờ đã tiến giai Độ kiếp kỳ." Nguồn: http://truyenfull.vn
Lần trước gặp mặt ở chỗ Dực Long chân nhân cách đây mới có mấy trăm nắm, vậy mà Lâm Hiên bây giờ đã đã cường giả độ kiếp kỳ. Tuy chút bổn sự đó còn kém xa bản thể nàng nhưng bất luận từ góc độ nào thì tốc độ tiến giai như vậy không khỏi quá kinh thế hãi tục, chính mình năm đó cũng chẳng bằng.
Hơn nữa bản lĩnh hắn thế nào thì Băng Phách cũng từng lĩnh giáo qua, tuyệt đối vượt xa tu sĩ cùng giai. Trước kia đã thế, hiện tại khỏi nói cũng biết. Nàng không nắm chắc đối phó được hắn, tâm trạng lập tức rơi vào bồn chồn, sinh ra ý muốn lui bước.
Ý niệm này vừa hiện lên thì Dương Đồng tiên tử đã xuất hiện trong tầm mắt. Chiêu vừa rồi nhìn có vẻ cường đại nhưng chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế nhằm đánh lạc hướng kẻ đang ẩn nấp mà tương cho một kích. Lâm Hiên quả nhiên bị lừa nhưng may mà linh giác hắn tốt nên mới tránh được. Còn Dương Đồng cũng nhờ đó mà thoát được một kiếp.
Dương Đồng không có bổn sự như Băng Phách nên không biết có người trốn ở một bên nên lúc này vô cùng kinh ngạc, thần thức quét qua liền biết được cảnh giới của hắn. Có điều người này khá lạ mặt, nàng chưa từng nghe qua.