Bốn người đều là động huyền kỳ, một khi độn tốc toàn bộ triển khai thì chỉ cần lóe lên một cái đã bay tới tận chân trời. Song đúng lúc ấy, bên tai bọn họ truyền đến tiếng hừ lạnh: "Chạy, các ngươi còn muốn chạy đi đâu. Lâm mỗ còn chưa cho phép các ngươi rời đi cơ mà?" Thanh âm không lớn nhưng cả đám đều nghe được rõ ràng từng chữ.
Bốn người như bị sét đánh, thanh âm kia tựa hồ ẩn chứa ma lực khiến bọn họ mất đi năng lực hành động, pháp lực toàn thân thoáng cái ngưng trệ.
"Chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này sao."
Trong lúc nguy cơ, trong lòng cả bốn đều dậy lên một cỗ bi ai, nhưng chưa kịp than thì Lâm Hiên đã động thủ.
Chỉ thấy ngón tay vừa nhấc lên, bốn người liền bị một cỗ lực lượng vô hình kéo trở lại bên người hắn.
Cả đám vô cùng hoảng sợ, tất nhiên không cam lòng bó tay chờ chết, nhưng pháp lực không vận dụng được thì còn có thể làm gì, tựa như mèo vờn chuột, trơ mắt nhìn bản thân bị dẫn đi.
Sợi dây vô hình vừa biến mất, bốn tên tu sĩ lập tức ngã lăn lóc trên mặt đất.
"Tiền bối tha mạng!" Tu tiên giả dáng người ục ịch thấy thủ đoạn của Lâm Hiên đáng sợ như thế, không cần suy nghĩ vội quỳ xuống dập đầu: " Tiền bối hạ thủ lưu tình, vãn bối quả thực chỉ vô ý mạo phạm người, hết thảy chỉ là hiểu lầm…"
"Hiểu lầm?" khóe môi Lâm Hiên nhếch lên một nụ cười nhạt: "Chúng ta lần đầu gặp mặt, các ngươi đâu có mạo phạm gì, nếu muốn giải thích thì đi tìm vị Hồng Lăng tiên tử kia kìa."
Bốn người nghe xong không hẹn cùng quay đầu nhìn nữ tử đang nằm dưới hố, thấy nàng ta tuy chưa động đậy được nhưng nét mặt lại tràn đầy vẻ khó tin cùng kích động.
Thật là tuyệt lộ phùng sinh, song kinh nghiệm lần này thật quá quỷ dị.
Kỳ thật khi Lâm Hiên vừa mới từ xoáy nước đi ra nàng đã nhận ra rồi, dù sao bất cứ tu tiên giả nào đều có năng lực gặp qua là nhớ, chỉ là nàng thật không dám tin…
Năm đó, Lâm Hiên quả thực phi thăng linh giới, nhưng đã qua mấy ngàn năm, tiên đạo gian nan, chưa nói đến chuyện sống chết thế nào, chỉ riêng việc hắn đột nhiên xuất hiện ở đây cũng quá …. Với tính cách quật cường của nàng, Hồng Lăng tuyệt không tin vào những chuyện trùng hợp như vậy. Bởi thế, lòng nàng rung động hơn Lâm Hiên nhiều nên mãi tới lúc này mới dám tin tưởng đây không phải mơ.
Quả thực là Lâm Hiên, hơn nữa thực lực mạnh hơm mình nhiều. Gặp lại cố nhân vô cùng vui mừng, chỉ tiếc thương thế quá nặng khiến nàng chẳng thể động đậy.
Lâm Hiên thấy thế liền lấy bình ngọc đổ ra một khỏa dược hoàn hồng sắc, đưa tới bên Hồng Lăng.
Nàng không chút do dự lập tức nuốt xuống. Dù sao hai người là bạn chứ chẳng phải địch. Huống hồ với thực lực hiện giờ của Lâm Hiên nếu muốn diệt nàng chỉ phẩy tay một cái là xong, cần gì phải mất công hạ độc.
Đan dược vừa vào bụng, một cỗ dược lực mạnh mẽ lập tức theo kinh mạch chảy đi khắp tứ chi bách hải. Nỗi đau đớn lập tức thuyên giảm, cảm giác khí lực khôi phục nhanh chóng.
Hồng Lăng trừng lớn mắt, tựa hồ mình nằm mơ.
Thương thế bản thân thế nào tất nhiên mình là người rõ ràng nhất. Tuy đoán dược hoàn Lâm Hiên đưa trân quý nhưng hiệu quả không ngờ lại tốt như vậy. Nếu chưa dùng qua, nàng tuyệt đối cho đó là chuyện gạt người. Chẳng nhẽ đây là tiên đan trong truyền thuyết?
…
Song nét mặt Lâm Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hắn hiện đã là tu tiên giả độ kiếp kỳ, thân gia phong phú, một khỏa đan dược như vậy đối với hắn chỉ là kẹo đường mà thôi.
Nói không khách khí, thứ bỏ đi của lão quái độ kiếp kỳ rơi vào tay tu sĩ động huyền kỳ lại thành trân bảo.
Chỉ trong giây lát, Hồng Lăng vốn sắc mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên hồng nhuận. Thân hình vừa lóe đã bay tới không trung, nàng vén áo thi lễ với lâm Hiên: "Đa tạ tiền bối tương trợ…"
Lâm hiên thở dài, đưa tay cắt ngang lời Hồng Lăng: "Tiên tử làm gì thế, ta và ngươi là bạn cũ, cần gì phải chú ý tới chút tục lễ này, luận giao ngang hàng là được." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Cái này..."
Trên mặt Hồng Lăng có chút chần chờ, tính tình nàng tuy kiên nghị nhưng thất được thực lực Lâm Hiên hơn mình quá xa, nếu luận giao ngang hàng không khỏi hơi quá.