Đi vào phòng hắn lấy ra một bộ trận kỳ, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết đem bố trí chúng chung quanh. Theo lẽ thường thì tại tổng đà, Thiên Xảo Môn sẽ cố kỵ mà không dám làm chuyện giết người đoạt bảo ngu xuẩn. Có điều phòng bị một chút thì vẫn hơn.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi đem thần thức thả ra. Hắn cẩn trong vì trong Thiên Xảo Môn này cao thủ nhiều như mây.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt.
Không có thu hoạch!
Lâm Hiên không thấy linh lực phát ra từ người Như Yên tiên tử, không biết nàng đang ở nơi nào. Điều này cũng là bình thường, cấm địa phòng hộ đặc thù trong Thiên Xảo Môn đều có thể ngăn cản thần thức. Nhưng nếu hai tu sĩ Ly Hợp kỳ động thủ thì sẽ cảm ứng được linh lực chấn động đáng sợ.
Như vậy là chưa có chuyện gì lớn xảy ra, Lâm Hiên tiếp tục ngồi tĩnh tọa.
Cùng lúc đó, tại một tòa kiến trúc bình thường ở phía đông nam Băng Thành.
Kiến trúc này gồm hai lầu dùng mỹ ngọc xây thành, có vẻ cũ nát tựa như rất nhiều năm không được tu sửa, tương phản rất lớn so với vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng không ngờ đây là một trong mấy chỗ đại cấm địa trong Băng Thành.
Bên ngoài dường như không có cấm chế, có điều vừa tiếp cận chung quanh lầu các thì tất cả thần thức đều bị che đậy, dường như đây là một không gian độc lập.
Bình thường vốn không có người dám đặt chân, có đi ngang qua cũng là đi nhẹ nói khẽ.
Lầu các này chính là nơi thanh tu của thái thượng trưởng lão Thiên Xảo Môn, Thái Âm chân nhân.
Bảy đại thế lực bắt nguồn xa xưa, nội tình vượt xa sự tưởng tượng của ngoại nhân. Khi trước chỉ có uy danh của Như Yên tiên tử truyền khắp Vân châu. Hiện tại tình thế đã giương cung bạt kiếm, những lão quái vật này bắt đầu lộ dạng.
Thời khắc này có hai đạo kinh hồng tốc độ cực nhanh bay vụt mà đến. Trong chốc lát đã tới trước lầu các. Quang hoa tản đi hiện ra một lão giả tóc trắng như cước cùng một nữ tu mỹ miều thanh xuân. Chính là Thiên Xảo Môn tông chủ cùng Mộng Như Yên tiên tử.
"Thái Âm ở tại chỗ này sao?" Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên khẽ nhíu đánh giá tòa lầu các trước mặt.
"Đúng vậy, sư thúc." Long Vũ quyền cao chức trọng trong môn, lại là Nguyên Anh hậu kỳ song lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Ừm, ngươi có thể đi." Mộng Như Yên không quay đầu mà thanh âm cũng không lộ ra hỉ nộ.
"Dạ." Khóe miệng Long Vũ lộ tia cười khổ, đã bao năm không có ai dám đối với lão như vậy. Lão hướng về Mộng Như Yên thi lễ một cái rồi toàn thân tỏa hào quang, hóa thành một đạo kinh hồng hướng chân trời bay vút đi. Khúc mắc giữa Ly Hợp kỳ lão quái vật đâu cho phép bọn hậu bối như lão can thiệp, tốt nhất là ngồi một chỗ mà xem động tĩnh thế nào.
Chỉ thấy vẻ mặt xinh đẹp của Mộng Như Yên càng lạnh như hàn băng:" Thái Âm, bổn tiên tử đã đến đây, ngươi còn muốn làm con rùa đen rút đầu sao?"
Thanh âm không lớn mà vang xa, có điều lại không thấy động tĩnh gì. Mộng Như Yên đã bắt đầu không còn kiên nhẫn nâng ngọc thủ lên, những ngón tay như búp măng ẩn hiện bạch quang phát ra một cột sáng cỡ cánh tay.
Cột sáng này tuy mờ ảo nhưng linh lực cực đại bên trong lại khiến kẻ khác líu lưỡi, nếu bị đánh trúng thì tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ cũng có thể thảm tử đương đường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mắt thấy cửa chính lầu các sắp bị đánh trúng thì không khí phía trước đột nhiên lăn tăn như sóng gợn, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Chỉ thấy người này hai hàng chân mày bạc trắng, nhìn qua tựa như lão nhân đã hơn trăm tuổi vận đạo bào rộng thùng thình, phất trần trong tay vung qua hời hợt liền hóa giải công kích của Mộng Như Yên. Thủ đoạn nhẹ nhàng mà uy lực cỡ này cũng chỉ có Ly Hợp kỳ tu tiên giả.
Thấy lão giả, trên mặt Mộng Như Yên hiện vẻ bất mãn: "Thái Âm, ngươi xem thường bổn tiên tử thế sao, rõ ràng đây chỉ là một phân thân của ngươi."
"Ha ha, hai trăm năm không gặp mà phong thái của đạo hữu vẫn cường liệt như xưa. Tiên tử từ ngàn dặm tới bổn môn, không phải khinh thị tiên tử mà là Liệt Ảnh Huyễn Long Quyết của bần đạo đang luyện tới đệ thất thành sinh tử quan đầu, thật sự không tiện hiện thân gặp khách."
Đối với vẻ nóng nảy của Mộng Như Yên, Thái Âm lại ôn hòa mỉm cười thi lễ.
"Cái gì, Liệt Ảnh Huyễn Long quyết của ngươi đã luyện đến đệ thất thành?" Sắc mặt Mộng Như Yên đột nhiên đại biến.
"Ha ha, bần đạo cũng là may mắn mà thôi, tính ra cách ngày đại thành còn có một khoảng." Thái Âm khiêm tốn nói nhưng trong mắt lại ẩn hiện tinh quang.
"Thì ra ngươi đã bước một chân vào Ly Hợp trung kỳ, thảo nào còn không để bổn tiên tử vào mắt." Trên mặt Mộng Như Yên lộ vẻ lạnh lùng.
"Tiên tử sao lại nói những lời này, đến ngay cả Vọng Đình Lâu huynh trước nay vẫn luôn tôn tôn kính kính với ngươi. Thái Âm đã mấy trăm năm không hỏi chuyện trần thế, có khi nào lại đắc tội với ngươi?" Trên mặt lão đạo toát ra vài phần kinh ngạc.
"Hừ, trước mặt ta đừng đề cập đến lão gia hỏa vô tình vô nghĩa đó, nếu như hắn một lòng đối với tỷ tỷ thì ta đương nhiên nhận hắn là tỷ phu, có điều lão gia hỏa trời đánh không chết kia đúng là có mới nới cũ. Tỷ tỷ của ta mới ngã xuống không bao lâu mà hắn đã lập thê lập thiếp. Hừ, tất cả nam nhân các ngươi đều háo sắc, không có một người nào tốt." Mộng Như Yên khẽ cắn răng, trên mặt tràn đầy sự chán ghét.
"Ài, tiên tử, Đình lâu huynh cũng đâu tệ đến thế..." Thái Âm giao tình không sâu với Vọng Đình Lâu nhưng đều là nam nhân, không khỏi đồng bệnh tương lân giải thích vài câu: " Một mảnh thâm tình của Đình lâu huynh đối với lệnh tỷ như thế nào, những lão bất tử Ly Hợp kỳ chúng ta đều rõ ràng, tiên tử nói như vậy không khỏi có điểm oan uổng."
Dù sao thì sau khi Băng tiên tử ngã xuống hơn trăm năm Vọng Đình Lâu mới nạp thê thiếp. Huống chi không phải háo sắc mà công pháp tu luyện của lão còn cần cùng nữ tử song tu mới tăng tiến pháp lực. Mà những thị thiếp kia tu vị bất quá chỉ là Nguyên Anh kỳ, không nạp vài người thì sẽ không có bao nhiêu hiệu quả.
Vọng Đình lâu ngoại trừ nạp thiếp thì vị trí chính thê một mực không thu, sự tình đã qua tám trăm năm, mỗi lần tới ngày giỗ Mộng Như Băng lão đều dâng hương tế bái một phen. Tính ra cũng là một nam tử có tình có nghĩa nhưng trong mắt Mộng Như Yên lại thành hạng bạc tình, Thái Âm đứng ngoài nhìn cũng thấy không nỡ.
Đương nhiên Thái Âm cũng không vì chuyện này mà tranh chấp với Mộng Như Yên, trước mắt cần giải quyết sự tình của mình:
"Như Yên đạo hữu quang lâm tổng đàn Thiên Xảo Môn rốt cuộc là có chuyện gì, lão đạo thực không rõ đắc tội với ngươi khi nào."
"Hừ, ngươi nói mà không biết xấu hổ, ở trước mặt ta giả vờ giả vịt cái gì?" Đôi mày Mộng Như Yên nhíu lại sắc mặt âm trầm xuống: "Trước lần thứ nhất tại Tuyết Minh Sơn, Thiên Xảo Môn các ngươi dùng khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ tập kích đồ nhi Tần Nghiên của ta. Cũng may nó không việc gì, ta cũng không so đo với các ngươi, song mấy ngày trước các đệ tử Thiên Nhai Hải Các lại bị một nhóm khôi lỗi tập kích..."
Cũng khó trách Mộng Như Yên tức giận đến vậy. Thiên nhai Hải Các đã ngã xuống tới mấy trăm đệ tử, trong đó còn có năm sáu tu sĩ Nguyên anh.
Cần nhẫn nhưng đã không thể nhẫn!
"Cũng không thể nói bị Nguyên Anh khôi lỗi tập kích thì chắc chắn do Thiên Xảo Môn chúng ta làm. Tiên tử hẳn là đã rõ, bổn môn tuy không bán khôi lỗi Nguyên Anh kỳ nhưng nếu có người xuất ra bảo vật nghịch thiên trao đổi thì vẫn có ngoại lệ." Thái Âm chân nhân có điểm không vui mở miệng. Lão khách khí thế này không phải là sợ Mộng Như Yên mà chẳng qua là nể mặt Vọng Đình Lâu.
"Vậy chuyện Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi ngươi giải thích thế nào, loại này khôi lỗi các ngươi là tuyệt không bán ra, song hai lần tập kích đều thấy xuất hiện." Mộng Như Yên vuốt một sợi tóc mai, thanh âm băng lãnh vô cùng.
".. Cái này. . ."
Thái Âm chân nhân cứng họng, việc này quả thực kỳ quái, lão đương nhiên rõ ràng bổn môn không tự dưng đi công kích Thiên Nhai Hải Các làm gì, không có lão quái vật chống lưng thì đám đồ tử đồ tôn tuyệt đối không dám làm chủ đi công kích phái khác.
Có điều Mộng Như Yên nói không sai, bổn môn tuyệt không trao đổi Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi ra ngoài.
Thái Âm cau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ ngoại trừ bổn môn còn thế lực khác có thể luyện chế khôi lỗi ra cảnh giới này sao. Tập kích Thiên Nhai Hải Các là muốn muốn báo thù hay là muốn vu oan hãm hại cho bổn môn?
"Sao, lão không lời nào để nói nữa à?"
"Tiên tử không cần phải gấp, nếu không chê thì mời ngươi ở lại làm khách bổn môn mấy ngày, đợi bần đạo kiểm chứng một lần sẽ cho người một công đạo, thế nào?" Thái Âm chậm rãi mở miệng.
"Được rồi!"
Mộng Như Yên do dự một lát rồi gật đầu, nữ tử này biểu hiện hấp tấp nóng vội song nghĩ lại kỳ thật rất có tâm cơ. Nếu nàng thực cho rằng chuyện này là Thiên Xảo Môn làm thì sao lại đem thân chạy tới tổng đàn đối phương làm gì. Sở dĩ làm bộ vấn tội kỳ thật là muốn mượn lực Thiên Xảo Môn tra ra chủ mưu phía sau.
Hiện tại Thiên Nhai Hải Các cùng Vạn Phật Tông đã thế như nước với lửa. Có điều lại có một thế lực bí mật cực lớn nào đó rình bên cạnh ngấp nghé muốn thôn tính bổn môn. Lúc này tình cảnh Thiên Nhai Hải Các vô cùng bất lợi. Thế lực thần bí này có thể chế tạo Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi, bằng vào điểm này thì Thiên Xảo Môn tựu không thể không đếm xỉa đến.
Đang lúc Mộng Như Yên khẽ cười trong lòng thì một đạo thanh quang xuất hiện trong thành.
Sắc mặt hai người đột biến, đây không phải là Thiên Lý Phù mà là phi kiếm truyền thư, một loại pháp thuật đặc biệt của lão quái vật Ly Hợp kỳ, đã xảy ra chuyện gì?
Hai người liếc nhau sau đó Thái Âm vươn tay, thanh quang lập tức đã rơi vào lòng bàn tay. Thái Âm đem thần thức rót vào rồi một lát sau ngẩng đầu, nghẹn ngào kinh hô: "Không có khả năng!"
"Sao vậy ?"
Thần sắc Mộng Như Yên cũng ngưng trọng mở miệng, phóng tầm mắt Thiên Vân Thập Nhị Châu, chuyện tình khiến Thái Âm thất thố chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Tuệ Thông đã ngã xuống."
"Cái gì?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ, cơ hồ cho là mình nghe lầm: "Ngươi nói ai, Tuệ Thông, Vạn Phật Tông Tuệ Thông?"
"Trừ hắn ra thì còn là ai?"
"Không thể, Tuệ Thông tiến giai Ly hợp kỳ đã mấy trăm năm, thần thông không yếu hơn chúng ta. Ở Nhân Giới này còn có ai có thể diệt sát được lão lừa trọc này?" Mộng Như Yên nghe được tin này, không mấy vui mừng mà là kinh ngạc.
"Ta cũng không tin song phi kiếm truyền thư này đúng là do Vạn Phật Tông phát tới. Sự tình cỡ này tuyệt không thể giỡn." Vẻ mặt Thái Âm chân nhân ngưng trọng mở miệng.
Sắc mặt của lão cực kỳ khó coi, không phải lão có giao tình thâm hậu cùng Tuệ Thông hay Vạn Phật Tông mà tu sĩ Ly Hợp kỳ vốn là tồn tại đỉnh cao của Nhân giới, ngoại trừ thọ nguyên hao tận hoặc là chết dưới thiên kiếp. Hầu như không có chuyện ngã xuống trong tay người khác.
Đương nhiên, nếu Vọng Đình Lâu ra tay thì có thể làm được. Nhưng chuyện này tám chín phần không phải lão. Tuệ Thông ngã xuống thật kỳ quặc. Mấu chốt là Nguyên Anh cũng không có đào thoát. Đối phương có thể diệt sát Tuệ Thông, nếu bọn họ đụng phải chỉ sợ kết cục cũng tương tự.
Mộng Như Yên cùng Thái Âm chân nhân liếc nhau, vẻ mặt đều trở nên khó coi vô cùng.
***
Lâm Hiên chưa biết Tuệ Thông đã ngã xuống, càng không thể tưởng được việc này khiến Tu Tiên giới Vân Châu tiếp tục nổi sóng to gió lớn. Thời khắc này hắn đang nghỉ ngơi tại Quý Tân lâu.
Thời gian ba ngày tĩnh tọa thoáng một cái đã qua. Lúc này Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, tay áo phất một cái đem trận pháp triệt hồi. Toàn thân lóe lên thanh quang đã bay ra ngoài lầu các.
Một thân ảnh quen thuộc ánh vào tầm mắt, đó là một trung niên nam tử tứ tuần vận nho bào, đại trưởng lão Thiên Xảo Môn.
"Mạc đạo hữu đại giá quang lâm mà Lý mỗ không tiếp đón từ xa, thật cáo lỗi…" Lâm Hiên ôm quyền, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
"Ha ha, Lý huynh quá khách khí, thực ra là Mạc mỗ đã khiến đạo hữu phải chờ nơi đây" Mạc Tuyết Tùng tươi cười tao nhã mở miệng. Hai người vừa nói cười vừa tiến nhập lầu các, trong đại sảnh hoa lệ phân ra chủ khách ngồi xuống.
"Đạo hữu chuẩn bị đủ?" Lâm Hiên không xã giao dứt khoát mở miệng.
"Không sai."
Mạc Tuyết Tùng mỉm cười nhẹ gật đầu sau đó vươn tay trái, một đạo thanh quang lóe lên đem hai cái trữ túi vật hiện trên mặt bàn:"Nguyên Anh kỳ khôi lỗi cùng Tinh Uy Pháo đều ở trong này, đạo hữu kiểm tra xem có vấn đề gì không."
Lâm Hiên không chối từ mà đem một cái túi trữ vật cầm ở tay rồi truyền thần thức vào trong. Trong này có mười cái hộp gấm. Nếu như không sai thì chính là các khôi lỗi Nguyên Anh kỳ.
Các nắp hộp mở hiện ra mười tiểu nhân cao chỉ hơn tấc song có vẻ lung linh tinh xảo vô cùng.
"Mạc đạo hữu, tại hạ có thể thử được chứ?"
"Lý huynh xin cứ tự nhiên"
Lâm Hiên lấy ra một tiểu nhân sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, này tiểu nhân đón gió hóa lớn, trong khoảnh khắc đã cao bằng người bình thường. Lâm Hiên thả ra thần thức tinh tế kiểm tra. "Không sai, quả thực là khôi lỗi Nguyên Anh kỳ"
"Khôi lỗi này bổn môn mới luyện thành, luận uy lực đủ để sánh với tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ, muốn khu động cần một lượng lớn thượng phẩm tinh thạch, với thân gia của đạo hữu thì điểm này không thành vấn đề. Khôi lỗi còn chưa nhận chủ, đạo hữu có thể bố trí một trận pháp dùng máu huyết làm vật dẫn tế luyện ba ngày ba đêm. Tự nhiên có thể sai sử tùy tâm, cụ thể thế nào chắc Lý huynh đã rõ."
"Đa tạ đạo hữu."
Miệng đáp trên tay Lâm Hiên không có nhàn rỗi tiếp tục kiểm tra. Thời gian chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau hắn ngẩng đầu lên. Hắn đã kiểm tra bất luận là khôi lỗi hay là Tinh Uy Pháo đều là hàng thật giá thật.
"Đã khiến Mạc huynh phải đợi lâu." Lâm Hiên vừa nói vừa vươn tay vỗ trên túi trữ vật, sau đó hắn đem thần thức chìm bên trong ngọc giản giải trừ toàn bộ cấm chế.
"Thỉnh Mạc huynh kiểm tra."
Mạc Tuyết Tùng tiếp nhận đem ngọc giản để ngang trán, từng dòng văn tự hiển hiện trong đầu. Khác với khi trước, văn tự lần này chừng hơn mười vạn chữ. Nội dung trình bày khá tường tận việc luyện chế chiến giáp. Chỉ là xem qua song khiến lão tin tưởng có vật này Thiên Xảo Môn nhất định sẽ làm chiến giáp thuật trở lại huy hoàng, một lần nữa phong quang nơi Tu Tiên giới.
Thật lâu sau rốt cục Mạc Tuyết Tùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng hài lòng: "Luyện giáp thuật này không có vấn đề."
"Giao dịch đã chấm dứt, Lý mỗ xin cáo từ." Lâm Hiên mỉm cười nói.
Ba bộ chiến giáp mấy hôm trước để tại Tuyết Oánh Các cho đối phương mượn. Thời khắc này đã tài hàng thanh toán xong.
"Lý huynh nếu không chê, có thể ở tệ môn thêm mấy ngày du ngoạn chăng?" Mạc Tuyết Tùng có điểm khách khí.
"Đa tạ hảo ý của đạo hữu, bất quá Lý mỗ còn có sự tình cần giải quyết."
Nhìn theo bóng dáng hắn, sắc mặt Mạc Tuyết Tùng lập tức âm trầm xuống. Sau đó bạch quang lóe lên, một nữ tử trẻ tuổi từ trong túi trữ vật bên hông hắn bay ra. Nàng này vận lục y đúng là song tu đạo lữ của lão.
Lại nói thêm, tu sĩ đương nhiên không thể ở trong linh thú túi, cái túi kia gọi là Thiên Cơ Phủ, là dùng các loại tài liệu trân quý luyện chế một không gian nhỏ có thể mang theo tùy thân. Song luyện chế vô cùng phức tạp, Thiên Xảo Môn cũng chỉ có vài cái.
Thiên Cơ Phủ có chứa cấm chế trận pháp nên thần thức tu sĩ dù mạnh cũng không biết người bên trong.