Thấy những sợi tơ ngân sắc đang bắn tới, tay trái Điền Tiểu Kiếm chợt lật, lòng bàn tay xuất hiện đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà.
Tầng ngoài của hỏa diễm là màu đen như mực, mà ở bên trong lại là màu lam mỹ lệ như huyền băng vạn năm.
Ở trung tâm hỏa diễm là một khối cầu nhỏ cỡ hạt đào, tinh suốt đẹp đẽ không chứa một chút hỗn tạp.
Một tầng hàn khí chợt tỏa ra khắp không gian, với tu vị Nguyên Anh Trung Kỳ của nữ tử mà cũng không nhịn được rùng mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ như nhìn thấy quỷ: “Không, không thể, Tam Sắc Huyền Băng Hỏa. Ngươi…sao lại có Tam Sắc Huyền Băng Hỏa?”
Cũng khó trách nữ tử này rúng động như thế.
Đối đầu với Tam Sắc Huyền Băng Hỏa, chẳng phải là ngại mạng dài a!
Tam Sắc Huyền Băng Hỏa này, hơn ba vạn năm trước đã làm cho cả Thiên Vân Thập Nhị Châu nghe mà biến sắc.
Thiên Vân Thập Nhị châu có thất đại thế lực, đều là từ thời kỳ hồng hoang trăm vạn năm trước được truyền thừa tới nay, thực lực vô cùng thâm hậu.
Nhưng Huyền Băng Thượng Nhân, với thực lực bản thân diệt sát tứ đại tông chủ của thất đại thế lực, lại chạy thoát trong vây công của hơn mười lão quái Nguyên Anh.
Từ đó có thể thấy thực lực của lão quái này cường đại đến cỡ nào. Huyền Băng Thượng Nhân cũng là một đại tu sĩ nhưng chiến tích đó thật khó tin.
Tương truyền bổn mạng pháp bảo của vị tu sĩ truyền kỳ này cũng không có gì đặc thù, một thân thần thông chỉ có Tam Sắc Huyền Băng Hỏa.
Bốn vị tông chủ ngã xuống, Huyền Băng có thể nói Thượng Nhân đâm đầu vào tổ ong vò vẽ, bị thất đại thế lực liên thủ đuổi giết, nhưng uy lực Tam Sắc Huyền Băng Hỏa quá mạnh mẽ nên đã phá tầng tầng thiên la địa võng chạy thoát. Cuối cùng lại chọc giận tới một lão quái Ly Hợp Kỳ.
Thất đại tông môn truyền thừa từ xa xưa, tương truyền rằng trong mỗi phái đều có tồn tại đáng sợ là tu sĩ Ly Hợp Kỳ.
Chỉ bất quá đã tu luyện tới Ly Hợp Kỳ, mục tiêu duy nhất là độ qua thiên kiếp, phi thăng thượng giới. Trừ phi môn phái tới họa diệt môn thì bọn họ tuyệt không ra tay.
Bất quá Huyền Băng Thượng Nhân sát nhân thái quá khiến thất đại tông môn mất hết thể diện.
Một lão quái Ly Hợp Kỳ đích thân động thủ.
Kết quả đại chiến có thể đoán được, Huyền Băng Thượng Nhân tuy rằng tài cao nhưng cuối cùng đương nhiên là hồn phi phách tán.
Bất quá nghe nói lão quái vật Ly Hợp Kỳ kia cũng bị thương.
Lão quái Ly Hợp Kỳ này rất hứng thú Tam Sắc Huyền Băng Hỏa, muốn sưu hồn địch nhân một phen nhưng Huyền Băng Thượng Nhân đã tự bạo Nguyên Anh.
Huyền Băng Thượng Nhân chưa từng thu đồ đệ, một đời kỳ nhân ngã xuống khiến Tam Sắc Huyền Băng Hỏa thất truyền.
Đảo mắt đã vạn năm trôi qua, đại danh Huyền Băng Thượng Nhân đã lãng quên, bất quá phần lớn tu sĩ cấp cao thì vẫn nhớ rõ.
Nữ tữ này là cao tầng trong Ly Dược Cung, tông chủ ngã xuống vạn năm trước chính là tổ tiên của ả.
Lúc này nhìn thấy Điền Tiểu Kiếm xuất ra Ma hỏa trong truyền thuyết, nàng như thế nào không thể không kinh hoàng thất thố, mặt đã không còn chút máu.
“Không, hỏa diễm này đã sớm thất truyền, nhất định là giả mạo” Hồng y nữ tử cứng miệng nói nhưng thanh âm lại phát run, hiển nhiên lời này là để an ủi bản thân.
“Thật hay giả, sư tỷ thử một lần sẽ biết.”
Điền Tiểu Kiếm thở hổn hển nói, thực lực của hắn tuy hơn xa tu sĩ cùng cấp nhưng thao túng Ma hỏa trong truyền thuyết này thực có chút gắng sức.
Lúc này hồng y nữ tử đã bình tĩnh trở lại, ả không tin Điền Tiểu Kiếm có thể thi triển được ra Tam Sắc Huyền Băng Hỏa.
Bí thuật này đã thất truyền từ trăm vạn năm trước. Có lẽ đối phương chỉ là hư trương thanh thế.
Nghĩ đến đây ả hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, vươn tay điểm về phía Ngân sắc Lý ngư, tiếp tục phun ra thêm vô số sợi tơ.
Hai tay ả tạo thành hình chữ thập, ngân tơ tụ lại một chỗ rồi hóa thành một đóa ngân sắc liên hoa.
“Công pháp phật môn?”
Điền Tiểu Kiếm nhíu mày, Ly Dược Cung là nhất mạch đạo gia huyền môn chính tông, theo năm tháng có rất nhiều tu ma giả gia nhập. Hiện tại trong môn phái khổng lồ này là tu sĩ chính ma nhưng lại không dính tới phật môn.
Trong lòng nghi hoặc nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng không có tâm tình tìm hiểu. Hắn đưa tay ra trước mặt, phun ra một ngụm linh khí. Hỏa diễm chợt lóe, từ bên trong huyễn hóa ra một con tiểu điểu, hai cánh vỗ tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Cùng lúc đó liên hoa chậm rãi xoay tròn, tự động bay đến nghênh chiến.
Phốc! Hai bên đụng nhau.
Cơ hồ không hề giằng co, Liên hoa kia linh tính đại thất, một tầng hàn băng xuất hiện bên ngoài đem nó băng phong lại.
Sắc mặt hồng y nữ tử đại biến, các sợi ngân tơ vốn không tầm thường, lại phối hợp thêm thần thông phật môn nên uy lực đại tăng.
Trừ Tam Sắc Huyền Băng Hỏa trong truyền thuyết thì còn có Ma hỏa nào đáng sợ, có thể hủy được liên hoa như vậy?
Nghĩ tới đây ả không còn nửa chút chiến ý. Ngay cả hai kiện bảo vật kia cũng không để ý, thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng lui nhanh về phía sau.
Bình tâm mà nói, nữ tử này cũng là hạng quyết đoán
Nhưng Điền Tiểu Kiếm sao lại buông tha, đang muốn thi triển bí thuật lại thì trợn mắt há mồm.
Nói cũng khéo, phương hướng nữ tử đào tẩu lại là một ngọn núi hiểm trở, mà trong trí nhớ Điền Tiểu Kiếm thì nơi này rõ ràng không có núi non gì cả.
Mắt thấy hồng y nữ tử đã tiến lại gần ngọn núi, đang muốn bay qua thì chợt có tiếng ầm vang cổ quái truyền vào tai.
Đột nhiên từ trên vách đá mọc ra một cây xương rồng, chợt lóe lên hung hăng đâm về phía nữ tử.
Lúc này thần thức của nữ tử đều đặt lên người Điền Tiểu Kiếm ở phía sau, tuyệt không ngờ vách đá không có bất thường lại có công kích về phía ả.
Tránh né không được, bất đắc dĩ phải đem linh lực hộ thuẫn mở ra.
Đáng tiếc vô dụng thân thể nữ tử bị đâm thủng một lỗ lớn. Nhưng máu chưa rớt ra đã bị xương rồng nhanh chóng hấp thu. Ngay cả Nguyên Anh cũng không độn xuất được.
Tròng mắt Điền Tiểu Kiếm co lại nhưng không hề do dự, tay áo phất một cái, một đạo ma khí bay vút ra, đem tất cả bảo vật của hắn và hồng y nữ tử thu về. Con Ngân sắc Lý Ngư kia lại biến thành khuyên tai tinh xảo. Điền Tiểu Kiếm đem bỏ vào túi trữ vật.
Tức thời toàn thân hắn nổi hắc quang, muốn rời khỏi nơi đây nhưng đã không kịp.
Dị biến đã nổi lên.
Thi thể hồng y nữ tử đã bị hấp thu, sau đó sương vụ tản ra, mặt đất trong vòng vài dặm toàn bộ phát sáng. Từng đạo phù văn huyết sắc hiện ra, mặt đất đã hiện ra đồ văn cổ quái.
“Đây là….”
Điền Tiểu Kiếm dù không được như Lâm Hiên, chỉ đọc lướt qua trận pháp trong tu tiên bách nghệ nhưng đã nhận ra đây là một truyền tống trận.
Có điều trận này rất quỉ dị khác trước kia, Điền Tiểu kiếm không có hứng thú đi vào.
Ma khí toàn thân phát ra, định độn quang nhưng đã chậm.
Ô…
Truyền Tống Trận khởi động, một đạo quang trụ màu đỏ như máu bắn lên tận trời, đem Điền Tiểu kiếm bao vây lại. Sau khi quang trụ tiêu tán thì thân ảnh hắn đã biến mất, chỉ còn lại ngọn núi hoang vu như chưa từng có gì xảy ra.
Mà sự tao ngộ quỷ dị này cũng không phải chỉ có mỗi hắn gặp phải.
Một hạp cốc vô danh.
Một tăng nhân mày trắng đang cẩn thận phi hành, người này cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, chính là Tuệ Thông đại sư.
Đột nhiên một cơn lốc không hề có dấu hiệu hiện ra bao phủ lão. Tuệ Thông cực kỳ hoảng sợ, vội niệm một câu A Di Đà Phật, một tầng phật quang hiện ra. Cơn lốc tuy bất ngờ nhưng không mạnh, hẳn là hộ thể phật quang có thể bảo vệ lão.
Tuệ Thông đại sư nghĩ thế nhưng sau một thoáng vẻ mặt lại trở nên kinh ngạc, có cảm giác quen thuộc như đang ở trong Truyền Tống Trận.
Sau khi cơn lốc tan đi, lão cũng biến mất.
Hai gã tu sĩ đang giằng co phía xa.
Trung niên bên trái chừng tứ tuần, dung mạo tầm thường nhưng lại là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Mà bên phải là một lão giả lùn mập, tướng mạo kỳ lạ.
Vẻ mặt hai người tràn ngập địch ý nhưng dường như có chút cố kỵ, chưa lập tức động thủ.
“Cổ lão quái…” Tu sĩ có dung mạo bình thường đang muốn mở miệng thì mặt đất dưới chân đột nhiên biến thành ao đầm.
Hắn không khỏi hoảng sợ, linh quang cuồng thiểm muốn bay lên đồng thời đề phòng bị đánh lén, lại phát hiện đối phương cũng lâm vào tình cảnh giống mình.
Vẻ mặt trung niên buông lỏng, muốn độn quang bay đi nhưng lại phát hiện ao đầm này có lực hút dường như vô tận.
Hắn giận dữ muốn đem bảo vật xuất ra nhưng thân thể lại bị một tầng bạch quang bao phủ, chính là cảm giác truyền tống.
Cơ hồ nhất thời, những lão quái Nguyên Anh Kỳ tiến vào Vân Lĩnh Sơn đều gặp phải dị biến, mà nhưng tu sĩ cấp thấp khác thì đang không ngừng ngã xuống. Trong sương vụ, ngày càng có nhiều người cảm giác đây là một âm mưu, bất quá muốn chạy đã chậm.
Phần lớn chúng nhân khi tiến vào sâu trong Vân Lĩnh Sơn đều muốn quay về chỗ cũ, phía trước quá nhiều nguy hiểm.
Lúc này Lâm Hiên mang theo Vũ Vân Nhi tiếp tục đi tìm di bảo của cổ tu sĩ. Hai người tìm kiếm trong vòng vài dặm, nhưng không phát hiện được gì.
Không có thu hoạch, hắn dừng lại nhắm mắt, đem thần thức chậm rãi thả ra.
Vũ Vân Nhi thì im lặng đứng một bên.
Đảo mắt trôi qua nửa tuần trà Lâm Hiên mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ nghĩ ngợi.
Sau một lát thì thanh quang toàn thân nổi lên, đem nữ tử bao phủ vào trong.
“Sư bá.” Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, sau đó ngọc dung đỏ lên.
“Phía trước rất nguy hiểm, theo sát bên ta.” Thần sắc Lâm Hiên như thường, lạnh nhạt mở miệng.
Hắn đã cảm ứng được không gian độc lập này rất quỷ dị, thoạt nhìn không có gì bất ổn nhưng không biết nguy hiểm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Đa tạ sư bá!”
Vũ Vân Nhi cảm kích, thầm đoán quan hệ của Lâm sư bá và sư tôn thật không tầm thường, cho nên mới chiếu cố nàng như thế.
Lâm Hiên hóa thành một đạo thanh hồng nhưng bay rất chậm, quan sát khắp mọi nơi.
Toàn là kết cấu nham thạch, chỉ gồm những bụi mộc tùng lùn thấp.
“Thiếu gia, hoàn cảnh nơi này ác liệt như thế, sao vị tiền bối cổ tu kia lại chọn làm nơi độ kiếp?” Thanh âm tò mò của Nguyệt nhi truyền vào trong tai.
Lâm Hiên lắc đầu, trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ: “Hiện tại thoạt nhìn hoang vu nhưng biết đâu thời thượng cổ lại khác.”
“Điều này cũng đúng.”
Nguyệt nhi nói xong thì cũng im miệng lại. Nơi này vốn nguy hiểm, nàng không dám để cho thiếu gia phân tâm.
Hiện tại bọn họ đang bay qua một hồ nước.
Nói là hồ nhưng lại làm người ta khiếp vía, hóa ra toàn là nham thạch nóng chảy bốc khói.
Lâm Hiên nhíu mày, gần đây không có hỏa diễm sơn, thật sự không biết hồ nham thạch nóng chảy này từ đâu tới.
Hắn lại thả thần thức, không cảm ứng được gì khác thường, đang muốn tăng tốc bay qua hồ nham thạch thì đột nhiên một tiếng ầm truyền đến tai.
Lâm Hiên nhíu mày ngừng độn quang sau đó vỗ vào bên hông, một tấm thuẫn bài bay vút ra, ô quang chợt lóe.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn!
Bảo vật phát ra một tầng bảo hộ, đem hai người vây vào trong.
Lúc này Lâm Hiên mới buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về mặt hồ, nơi phát ra thanh âm.
Chỉ thấy mặt nham thạch tán ra rồi một thân ảnh cực lớn hiện ra.
Là một con đại xà, không đúng, vừa giống rắn vừa giống hà mã, cái đầu rắn chỉ dài bảy tám trượng mà thân thể hà mã thì lại giống như một tòa núi lớn.
Hơn nữa nó đang ngâm mình trong nham thạch nóng chảy, không việc gì mà lại có vẻ rất thoải mái.
“Lâm sư bá, đây là yêu tộc sao?” Tiếng Vũ Vân Nhi truyền đến tai, thân thể mềm mại đang run lên vì sợ.
Không chỉ nàng mà sắc mặt Lâm Hiên cũng không được tốt lắm.
Hắn đã dùng thần thức đảo qua nhưng không phát hiện ra quái vật khổng lồ này.
Trong lòng Lâm Hiên phát lạnh. mơ hồ cảm giác Quái vật này còn khó chơi hơn cả nhân diện ngô công.
“Đây không phải yêu tộc mà là cổ thú.”
“Cổ thú?” Thiếu nữ nhíu mày, chưa từng nghe nói qua.
“Hừ, tóm lại còn khó chơi hơn cả yêu tộc. Vân nhi, lát nữa ngươi tự mình chạy xa xa một chút. Đây là một hồi ác chiến, ngàn vạn lần không nên để bị vướng vào.” Sắc mặt Lâm Hiên âm trầm nhưng ngữ khí đã khôi phục bình tĩnh.
“Vâng.” Nữ tử nhu thuận gật đầu: “Sư bá yên tâm, Vân nhi không giúp được gì nhưng quyết không làm vướng chân người.”
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, đang chuẩn bị lấy pháp bảo ra thì thanh âm Nguyệt nhi truyền vào tai: “Thiếu gia chờ một chút.”
Lâm Hiên ngẩn ngơ, ngừng động tác.
“Quái vật này đáng sợ nhưng chưa chắc là địch nhân của chúng ta.”
“Sao?” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ nghĩ ngợi. Sau đó nhắm mắt dụng thần niệm, một lát sau mở miệng: “Không sai, quả thật trên người quái vật kia không có địch ý.”
“Đúng vậy, thiếu gia, có lẽ chúng ta không cần đánh, lặng lẽ đi qua.” Nguyệt nhi đưa ra đề nghị.
Lâm Hiên từng gặp qua một cổ thú tại tổng đàn Huyền Phượng môn ở Yêu Linh Đảo nhưng quái vật này gây cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn nhiều.
Ngạnh kháng không phải là lựa chọn của người thông minh.
Nhưng có thể lựa chọn khác sao, Lâm Hiên đánh giá bốn phía một chút rồi lắc đầu, địa hình nơi này hết sức kỳ lạ, hai bên trái phải đều có không ít không gian loạn chảy di động rất nguy hiểm.
Rơi vào trong đó rất nguy hiểm, đừng nói là hắn mà cho dù là lão quái vật Ly Hợp Hậu Kỳ cũng có kết cục cửu tử nhất sinh.
Như vậy chỉ có thể bay qua hồ nham thạch.
Lâm Hiên nhíu mày lâm vào suy tư, qua thời gian chừng một bữa cơm, mới cắn răng trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.
“Vân nhi.”
“Sư bá.” Vũ Vân Nhi cung kính trả lời: “Người cứ phân phó.”
“Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Lựa chọn?” Thiếu nữ ngẩn ngơ, trên mặt lộ vài phần ngoài ý muốn.
“Không sai, lần tầm bảo này quá nguy hiểm, bây giờ ta muốn mượn đường bên cạnh cổ thú mà đi xuyên qua. Một khi bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là tiếp tục theo ta tầm bảo nhưng có không nắm chắc an toàn. Lựa chọn thứ hai là ngươi cứ trở về đường cũ, đến chỗ gặp kiếp vân thì đợi ta, nếu ta tìm được bảo vật sẽ quay về tìm ngươi. Nhưng ta cũng nói rõ, nơi đó hiện còn an toàn hay không thì ta cũng không dám cam đoan” Lâm Hiên chậm rãi mở miệng nói.
“Vân nhi đi theo sư bá.” Thiếu nữ không chút nghĩ ngợi mở miệng nói.
“Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, mặc dù hai loại lựa chọn đều có nguy hiểm, nhưng tương đối mà nói thì đợi ta trở về sẽ an toàn hơn một chút.” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngoài ý muốn, mở miệng nói.
“Vân nhi đi theo sư bá.” Thiếu nữ khẳng định, dọc đường đi nàng đã nhiều lần tận mắt chứng kiến thần thông của Lâm Hiên. Nếu đi theo sư bá mà ngã xuống thì chỉ có thể nói vận mệnh đã an bài.
Lựa chọn trở về nhìn như an toàn nhưng không gian độc lập này quá mức quỷ dị, tùy tiện xuất hiện một chút nguy cơ cũng có thể sát diệt một tiểu tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như một con kiến.
“Được rồi!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu, vươn tay vỗ vào túi trữ vật lấy ra một bình ngọc, mở nắp đổ ra mộy linh đan trắng như tuyết.
“Đây là Ẩn Linh Đan, có thể đem linh lực trên người thu liễm, ta sẽ dạy cho một bộ khẩu quyết, nhớ cho thật kỹ.”
Lâm Hiên nói xong môi khẽ nhúc nhích, đem Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công truyền cho nàng.
Lát nữa mượn đường thuật này sẽ rất có ích. Hơn nữa Liễm Khí Thuật cũng không phải bí pháp cao cấp gì, nàng là ái đồ của Cầm Tâm nên truyền cho cũng không hề gì.
“Đa tạ sư bá!”
Vũ Vân Nhi vội dụng tâm ghi nhớ, ngay cả đệ tử Linh Động Kỳ cũng có thể học Liễm Khí Thuật, đương nhiên không khó gì đối với nàng, rất nhanh liền lĩnh ngộ. Sau đó nuốt Ẩn Linh Đan, đem khí tức thu liễm như có như không.
Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhìn cổ thú phía xa một chút. Có thể bình an thông qua hay không, đây thật đúng là một khảo nghiệm lớn.
Đã hạ quyết tâm, Lâm Hiên không chần chờ phất tay áo một cái, trước tiên đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn thu hồi vào túi trữ vật. Sau đó lấy ra một viên Ẩn Linh Đan nuốt vào, thi triển Liễm Khí Thuật.
Khí tức toàn thân hắn trở nên như có như không, một tầng quang hà phát ra bao phủ lấy Vũ Vân Nhi vây lại, tiếp theo lóe lên một cái rồi hai người biến mất.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua cổ thú phía xa, nhìn thân hình khổng lồ của nó thì hắn bất quá chỉ như con kiến hôi, chỉ mong lát nữa nó sẽ không chú ý đến hắn.
Sau đó Lâm Hiên hóa thành một đạo hư ảnh, chậm rãi bay qua.
Vũ Vân Nhi không dám thở mạnh, nàng chưa bao giờ thấy qua loại quái vật đáng sợ như thế.
Lâm Hiên bay rất chậm, qua thời gian một tuần trà mới tới trước mặt cổ thú.
Đến gần mới thấy con thú này khiến người càng hoảng sợ hơn mặc dù trên thân nó không cảm thấy linh lực ba động. Cổ thú tuy không phải bất tử nhưng sống vài trăm vạn năm cũng là thường.
Sống lâu thành tinh, ở Nhân giới này đã từng nghe nói qua chuyện cổ thú tiêu diệt lão quái vật Ly Hợp Kỳ.
Quái vật trước mắt không thể lợi hại như vậy nhưng nếu bị phát hiện thì cũng không ổn, Lâm Hiên không dám khinh thường, độn quang càng thong thả, tận lực thu liễm linh lực đến cực điểm.
Đồng thời trong tay cầm một xấp phù. Khoảng cách giữa hắn và quái vật ngày càng gần. Còn không đến trăm trượng thì quái vật kia đột nhiên quay đầu, trong mắt mơ hồ hiện vẻ hung ác, mở miệng phun ra một đạo hỏa trụ.
Hỏa trụ khi rời khỏi miệng thì biến thành một thanh trường mâu, như tên rời dây cung hung hăng bắn về phía bên này.
Lâm Hiên kinh hãi, không dám ẩn tàng thân hình, tay áo phất một cái. Trong tay bắn ra bảy tám tấm phù lục, hóa thành những quầng sáng khác nhau.
Sau đó hắn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, thân hình chợt lóe đã biến mất không thấy.
Tiếng phốc phốc phốc truyền tới tai. Quang mạc giống như những tờ giấy, không có nửa điểm hiệu quả, đã bị trường mâu bốc lên hỏa diễm xuyên qua.
Lâm Hiên nhíu mày, đấy đều là phù lục Địa giai phòng ngự trung phẩm, khi có thể đỡ được một kích của pháp bảo lão quái Nguyên Anh Kỳ.
Cổ thú này cường đại vượt sức tưởng tượng!