Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự trầm ổn của Lâm Hiên, nghe danh tự này mà không khỏi giật mình, sắc mặt cuồng biến: "Thiên Nhai Hải Các, Vân Châu tiên tử?"

"Chính xác, Lâm huynh biết nàng?" Cơ Huyền Sanh ngẩn ngơ, vẻ mặt có điểm cổ quái.

"Đương nhiên không, chẳng qua nghe thấy Thiên Nhai Hải Các thì ngạc nhiên mà thôi, Lũng Nam hoang sơ, không phải thất đại tông môn không nhúng tay vào sao. Vân Trung tiên tử kia tới nơi này làm gì?”

Lâm Hiên nhíu mày. Sau khi kinh hỉ thì nghi vấn lại hiện trong đầu. Vân Châu tiên tử kia có đúng là cố nhân của hắn, hay chỉ là trùng ngoại hiệu?

Cũng khó trách hắn nghi hoặc. Tần Nghiên tuy thiên tư vạn năm khó gặp nhưng nhanh như vậy đã kết Anh thật khó tin.

Còn có Thiên Nhai Hải Các, là môn phái thần bí nhất trong thất đại tông môn..

Nghe nói tông môn này ở một tòa tiên đảo ngoài hải ngoại. Nghiêm khắc mà nói thì không thuộc về Vân Châu.

Thiên Nhai Hải Các truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ, nghe nói chỉ có nữ tu, nam tử dù cho linh căn cực tốt cũng không thể trở thành môn hạ.

Bên trong mỹ nữ nhiều như mây, hơn nữa chiếm cứ tiên đảo có đủ loại thiên tài địa bảo. Còn một số linh vật không thấy trên đất liền.

Mỹ nữ, linh dược, dị bảo, ba thứ này ở cùng một chỗ khiến vô số thế lực cường đại mơ ước.

Một môn phái hoặc gia tộc nhất định không phải là đối thủ của họ, nhưng nếu có rất nhiều liên hợp lại thì khác.

Năm trăm năm trước đã phát sinh biến cố như vậy. Các tông môn Vân Châu nội địa cùng với hải ngoại, tổng cộng tám mươi mốt thế lực cùng một số tán tu nổi tiếng tà ác kết thành liên minh, tiến đến tấn công Thiên Nhai Hải Các. Tính cướp đoạt bảo vật cùng mỹ nữ.

Tám mươi mốt gia cùng tông môn liên thủ, thanh thế kinh người có thể nghĩ được. Tu sĩ tính bằng đơn vị hàng nghìn, trong đó có tám đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, mấy chục lão quái sơ kỳ cùng trung kỳ, thực lực như muốn vượt xa Thiên Nhai Hải Các.

Lần này bọn họ tới đây là muốn cướp sạch tiên đảo không còn.

Điều duy nhất lo lắng chính là, thất đại tông môn tuy thầm đấu đá không ngớt nhưng vào thời điểm mấu chốt này có viện thủ cho Thiên Nhai Hải Các hay không thì khó nói.

Nhưng rất nhanh, liên quân tu sĩ hám lợi này liền yên lòng, thám tử hồi báo là lục đại tông môn án binh bất động, không có dấu hiệu viện thủ.

Đây là một tin tức tốt không thể nghi ngờ, ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên. Thiên Nhai Hải Các một mình ở hải ngoại, rất ít giao hảo cùng lục đại tông môn.

Vì thế tám mươi mốt tông môn tạo thành liên minh hùng hổ, hưng phấn vô cùng hướng về phía Thiên Nhai Hải Các.

Nữ tu Thiên Nhai Hải Các bình thường cao ngạo cỡ nào. Ngẫm lại có thể đem bọn họ làm đỉnh lô, trên mặt của đám tà tu lại đầy vẻ hưng phấn.

Lâm Hiên từng xem miêu tả trận chiến này trên một bản điển tịch, lúc ấy, tám mươi mốt gia tông môn muốn san bằng tiên đảo. Nhưng thế sự khó liệu. Tưởng là một hồi thảm thiết đại chiến, kết quả thời gian lại rất ngắn, tám mươi mốt gia liên minh đại bại.

Tình huống thật sự là toàn quân bị diệt. Chỉ là vài chục Linh Động kỳ cùng Trúc Cơ kỳ tiểu tạp ngư chạy thoát. Tu tiên giả Ngưng Đan kỳ cho đến lão quái Nguyên Anh kỳ, toàn bộ bị đánh cho hồn phi phách tán.

Kết quả như thế khiến Vân Châu một hồi phong ba, chúng nhân đều tò mò tại trận chiến kia xảy ra chuyện gì.

Nhưng những kẻ may mắn trốn về đều bị dọa cho mất mật, không dám nhiều lời.

Các tu sĩ không chịu từ bỏ ý đồ, dù sao những kẻ đáng thương này hiện đã thành tán tu. Bọn họ còn có cái gì phải khách khách, liền cường bạo sử dụng sưu hồn thuật.

Sau khi lấy được kết quả sưu hồn, lại khiến các tu sĩ phải cứng lưỡng, tin tức dần dần được truyền lưu. Thực ra ở thời điểm trận đại chiến kia, Thiên Nhai Hải Các không co đầu rút cổ phòng thủ trong hộ phái đại trận mà chủ động đón đánh người xâm lấn.

Liên minh tu sĩ cảm thấy ngạc nhiên, cấm chế trên tiên đảo rất mạnh. Đối phương dựa vào trận pháp, bọn họ muốn công phá sẽ phải trả giá thật lớn.

Lúc này đã có một ít người ổn trọng cảm thấy không ổn. Nhưng đối mặt mỹ nữ cùng bảo vật hấp dẫn thì rất mau vứt lại ở đằng sau. Là một trong thất đại tông môn, Thiên Nhai Hải Các thực lực rất mạnh, cũng có vài chục nữ tử Nguyên Anh kỳ.

Từ chiến lực cao tầng thì tương đương liên minh. Đáng tiếc đại tụ sĩ hậu kỳ chỉ có ba người còn liên minh lại có tám.

Hơn ra tới năm người đủ để xoay chuyển Càn Khôn, quyết định thắng bại.

Huống chi số lượng tu sĩ Ngưng Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ của liên minh vượt xa đối phương.

Hết thảy đều thuận lợi, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện điều không ổn, không ngờ ba đại tu sĩ cầm đầu Thiên Nhai Hải Các cung kính vây quanh một nữ tử tuổi trẻ.

Nàng kia một thân bạch y phất phơ, phảng phất như tiên tử hạ phàm, đáng tiếc lại dùng một chiếc khăn lụa kỳ che lại nửa gương mặt, thần thức cũng không có cách nào xuyên thấu.

Chẳng qua ngọc dung lộ ra cũng đủ khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.


Không ít đệ tử đều nuốt nước miếng ừng ực, nhưng liền phát hiện. Mấy chục lão quái Nguyên Anh kì ở phe mình đang phát run toàn thân.

Dường như ở trong mắt bọn họ, đây không phải một giai nhân tuyệt đại mà là một loại rắn rết đáng sợ.

Tám đại tu tiên giả hậu kỳ sắc mặt đều xám như màu đất.

Lúc đó có một thanh âm dường như tiên nhạc truyền vào tai: "Tốt, thật sự là tốt, tám mươi mốt tông môn hạ lưu, thêm một số tà ma vô dụng mà dám mưu đồ Thiên Nhai Hải Các ta, còn dám vô lễ nhìn bổn cung như thế, Mộ Dung sư điệt"

"Vâng, sư thúc.” Một nữ tử vận cung trang mặc xanh biếc, chính là một đại tu tiên giả vội cung kính chạy đến. Nàng kia mở miệng gọi sư thúc, chẳng lẽ nữ tử mỹ mạo này là Ly tu sĩ Hợp kỳ!

Cảm thấy pháp lực đối phương thâm sâu khôn lường cùng linh áp trùng thiên. Đã có lão quái muốn rút lui nhưng thanh âm như tiên nhạc kia lại truyền vào tai:

"Bọn chúng đã tới tìm chết, không cần thủ hạ lưu tình. Tất cả toàn bộ đem Trừu Hồn Luyện Phách, dám tấn công Thiên Nhai Hải Các thì trọn đời không được luân hồi."

"Vâng, sư thúc."

Nữ tử họ Mộ Dung cung kính gật đầu, sau đó truyền lệnh cho chư vị đệ tử.

Kế tiếp chiến đấu. Tám đại tu sĩ vây công nữ tử Ly Hợp kỳ che mặt kia, nhưng chỉ sau thời gian nửa tuần trà đã bị đối phương thi triển quỷ dị bí thuật. Thân thể bị đông lạnh thành băng, sau đó đập nát từng cái, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy trốn.

Tám đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ có thể rung chuyển trời đất. Nhưng đối mặt với nữ tu thần bí này, chỉ được một lát liền hồn quy địa phủ, đối với tám mươi mốt gia liên minh là sự đả kích trầm trọng.

Những lão quái Nguyên Anh kỳ khác lúc này còn sao quản được tông môn gia tộc. Chạy trốn mới là trọng yếu nhất.

Có điều nữ tu thần bí đó không hề buông tha. Những lão quái Nguyên Anh kỳ thoát được vòng vây đều nàng tiêu diệt, không ai trốn thoát.

Sau khi diệt sát toàn bộ lão quái Nguyên Anh, nữ tu thần bí đó còn thi triển đại thần thông khiến người trợn mắt cứng miệng.

Băng phong ngàn dặm, tuyết trắng đầy trời, thiên địa nguyên khí bị thao túng. Đây mới là thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ.

Tham ngộ phép tắc thiên địa, ứng theo mà hành động.

Nữ tử che mặt với hai bàn chân trần bạch ngọc đứng lơ lửng giữa biển rộng mà thao túng thủy nguyên khí, sóng dữ gào thét điên hồi nhưng lại không hề ảnh hưởng đến kiến trúc trên đảo.

Nước có lúc bình lặng nhưng có lúc lại trở thành lợi khí đoạt mạng người.

Tất cả đều do ý niệm của nữ tử xinh đẹp này. Phương thức chiến đấu này quả thực vượt xa với những gì mọi người từng nhìn thấy.

Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng không thể lấy một địch vạn đệ tử Linh Động kỳ. Nếu mười vạn đệ tử Linh Động kỳ thi triển Hỏa Đạn Thuật cũng có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh ứng phó gian nan.

Nhưng Ly Hợp kỳ thì có thể.

Tám đại cảnh giới tu tiên. Từ Ly Hợp kỳ trở đi bước đầu có thể điều động thiên địa nguyên khí, không còn bó hẹp bởi linh lực trong cơ thể.

Giơ tay nhấc chân có thể phiên giang đảo hải.

Số tu sĩ còn lại thấy cảnh từng đợt sóng dữ cao hàng trăm trượng thét gào vây quanh nữ tử thì sinh ra ảo giác, rằng nàng chính là thủy thần trên tiên giới nắm toàn bộ nước trên thế gian.

“Tiên nữ tha mạng!”

Rất nhiều tu sĩ quỳ xuống dập đầu cầu xin nhưng không hề hữu dụng. Chỉ thấy nàng khẽ xoay cổ tay, một đạo bích ảnh màu xanh lục xuất hiện.

Mượn bổn mạng pháp bảo khống chế thủy nguyên tố lại càng thêm thuận lợi.

Sóng biển rợp trời biến thành ngàn lưỡi băng đao, trong hàn quang lập lòe như gió táp mưa rào phóng về phía hàng vạn tu sĩ bên kia.

Lúc này, nữ tu Thiên Nhai Hải Các đã tế ra pháp bảo cuốn lấy kẻ địch, mấy vạn người nhấp nhô trên dưới chen chúc trong một khu hẹp đấu pháp. Băng đao như đổ tới nhưng lại như có mắt, lách khỏi đệ tử bổn môn mà tàn sát kẻ địch.

Tiếng gào thảm thiết liên tiếp truyền vào tai vọng mãi không dứt.Lliên minh tám mươi mốt tộc toàn quân bị diệt, chỉ có mấy chục tiểu tu sĩ may mắn chạy được, mấy con cá tạp lọt lưới này Thiên Nhai Hải Các cũng không để ý.

Toàn bộ Thiên Vân Thập Nhị Châu đã bị chấn động, truyền thuyết về tu sĩ Ly Hợp kỳ đã lộ rõ.

Sự kiện lần này khiến người kinh hãi không thôi. Tám đại tu sĩ hậu kỳ liên thủ cũng chỉ chống đỡ được một nửa tuần trà mà thôi.

Trước mặt tu sĩ Ly Hợp kỳ, Nguyên Anh kỳ chỉ là con dê trước miệng cọp mà thôi.

Các tông môn kinh hãi vô cùng, cũng may Thiên Nhai Hải Các không hứng thú với việc khuếch trương thực lực, nữ tử che mặt kia sau khi tiêu diệt cường địch thì cũng biệt tích, phỏng chừng đã bế quan tu luyện.

Theo thời gian trôi qua, Tu Tiên giới dần dần lắng xuống nhưng sự kiện này vẫn có ảnh hưởng sâu sắc.

Đầu tiên, có thể khẳng định không còn kẻ nào dám có ý định bất lợi với Thiên Nhai Hải Các. Còn tông môn gia tộc nơi hải ngoại lại coi đây như thánh địa tu luyện.

Vô số người muốn gia nhập, trong đó có rất nhiều nam tử tư chất không tồi.

Chỉ tiếc Thiên Nhai Hải Các thiết luật như sơn, chỉ thu nữ không thu nam. Cho dù nam tử Thánh Linh căn cũng không chút do dự bị gạt ra.

Sau khi trải qua việc này, cẩn thận nghĩ lại phát hiện có điểm đáng ngờ.

Thất đại tông môn lần này lại án binh bất động. Là tọa sơn quan hổ đấu hay vì nguyên do khác?

Có phải bọn họ sớm biết được kết cục này? Sớm biết Thiên Nhai Hải Các có một thái thượng trưởng lão Ly Hợp kỳ tọa trấn?

Hiện giờ nghĩ lại thấy điều này rất có khả năng!

Thiên Nhai Hải Các không phải mạnh nhất mà cũng có tu sĩ Ly Hợp kỳ. Như vậy Ly Dược Cung, Lệ Hồn Cốc, Ngự Linh Tông cũng có thể …

Không biết thì thôi, một khi đã biết thì sự thực khiến người sợ hãi không thôi. Trận đại chiến động trời này phát sinh năm trăm năm trước nhưng vẫn như một lời răn đe khắp tu tiên giới tới tận ngày nay, không còn thế lực nào dám khiêu chiến với bảy đại tông môn.

Ngoại trừ nữ tu thần bí của Thiên Nhai Hải Các kia, lão quái vật Ly Hợp kỳ nào nữa không?.

Lâm Hiên miên man nghĩ về Thiên Nhai Hải Các, lòng như có sóng lớn nhưng vẻ mặt bình tĩnh trầm lặng, lơ đãng lên tiếng:

“Thiên Nhai Hải Các lại phái người tới nơi Lũng Nam, không biết Vân Trung Tiên Tử kia danh tự là gì?”

“Cừu mỗ nghe sư tẩu nói qua, hình như là họ Tần!”

Họ Tần! chẳng lẽ thật sự là nàng! Ánh mắt Lâm Hiên chớp động, cố giữ vẻ thản nhiên, bâng quơ hỏi: “Danh tiếng của Thiên Nhai Hải Các rất lớn nhưng người tới chỉ là một tu sĩ sơ kỳ, đâu cần đến phu phụ quý môn chử tự thân tiếp đón?”

“Đạo hữu chưa biết, Vân Trung tiên tử kia thân phận tôn quý, nghe nói ngay cả Các chủ Thiên Nhai Hải Các cũng rất khách khí với tiểu sư muội này.”

“Ồ, sao vậy?” Lâm Hiên cũng cảm thấy tò mò.

“Ha ha, việc này cũng không phải bí mật gì, chỉ là không nhiều người biết mà thôi. Đạo hữu chắc hẳn đã nghe nói qua trường đại chiến giữa Thiên Nhai Hải Các và liên minh tám mươi mốt gia tộc?”

“Đương nhiên, lúc đó có một vị tiền bối Ly Hợp kỳ đại triển thần uy, lấy sức một người tiêu diệt mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong đó có tám đại tu sĩ. Thực lực kinh thế hãi tục, được mệnh danh là đệ nhất nữ tu tại Thiên Vân Thập Nhị Châu.”

Lâm Hiên lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy kính ngưỡng.

“Vân Trung tiên tử này chính là ái đồ của tiến bối đó.”

Cái gì? Lâm Hiên kinh hãi rồi trở thành vui mừng. Không ngờ Tần Nghiên cơ duyên không nhỏ, có thể bái nhập làm môn hạ của tu sĩ Ly Hợp kỳ. Khó trách nàng tiến cảnh mau đến vậy.

Công bằng mà nói, Lâm Hiên cũng có điểm hâm mộ nàng. Hắn gian nan bước tới trong mưa máu gió tanh, còn Tần Nghiên được danh sư chỉ điểm nên chỉ việc tu luyện.

Chẳng qua rất nhanh Lâm Hiên bình tĩnh lại, ai cũng đều có cơ duyên bản thân, nàng với hắn cũng không tính là người ngoài.

Thấy thần sắc Lâm Hiên có vẻ cổ quái, Cơ Huyền Sanh vỗ vỗ vai hắn: “Đạo hữu, ai cũng có cơ duyên của riêng mình. Bao nhiêu năm qua tiền bối đó không thu đồ đệ, không biết Vân Trung tiên tử đó được coi trọng ở điểm nào, quả là đáng để người ta hâm mộ.”

Lâm Hiên cũng cười, lời này nói không hề sai.

Tiếp đó được Cơ trưởng lão dẫn đường, Lâm Hiên vao trong Tuyết Minh Sơn.

Nhìn cận cảnh thì đại tuyết phong càng nguy nga hùng vĩ, băng tuyết phủ kín mang đến cảm xúc không diễn tả thành lời. Những cấm chế được bố trí trên đường đi đều được tạm thời không mở ra, những đệ tử Tuyết Minh Sơn thấy Cơ trưởng lão thì trong mắt tràn ngập vẻ cung kính, chỉ là khi nhìn qua Lâm Hiên thì lộ vẻ kinh ngạc.

Mấy ngày qua, có mấy chục tiền bối Nguyên Anh tới bổn môn tham gia hội giao nhưng Cơ sư thúc tự nghênh đón lại chỉ có vài người. Chẳng lẽ tiền bối này là trưởng lão của thế lực lớn nào?

Đối với ánh mắt kính sợ của mọi người, Lâm Hiên vẫn giữ nụ cười thản nhiên, bình thản pha lẫn chút bí hiểm.

Cơ Huyền Sanh cũng tò mò về lai lịch của hắn nhưng đang cân nhắc mở miệng thế nào.

Chợt thần sắc Lâm Hiên khẽ động, kinh ngạc nhìn về phía bên trái.

“Sao vậy Lâm huynh?” Cơ Huyền Sanh ngẩn ngơ, dừng độn quang.

“Bên kia có hai đạo hữu trung kỳ, xem ra là đến tham dự hội giao dịch của quý phái. Ồ, khí tức này có điểm cổ quái.” Lâm Hiên lộ vẻ trầm ngâm.

Nghe nói có hai vị đạo hữu trung kỳ đang tới, Cơ Huyền Sanh cũng không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền hướng Lâm Hiên tỏ vẻ xin lỗi: “Lâm đạo hữu, thật ngại, nếu vậy thì Cơ mỗ nghĩ rằng chờ tại đây một chút.”

“Ha ha, đạo hữu khách khí rồi, chờ thêm chốc lát không thành vấn đề.”

Hai người liền dừng độn quang, lẳng lặng huyền phù trên không.

Khi Lâm Hiên cảm ứng được thì hai người kia còn ở ngoài hơn trăm dặm, nhưng độn tốc của họ cực nhanh, không quá nửa tuần trà đã bay đến nơi này.

Lâm Hiên nhíu mày. Tốc độ độn quang này không thua kém hắn bao nhiêu, hai mắt chợt nheo lại

Chỉ thấy quang hoa phía xa lóe lên vài lần, đối phương chỉ còn cách hơn trăm trượng.

Gần như vậy Lâm Hiên đã thấy rõ đây là một cặp tu tiên giả song sinh, nhìn qua khoảng hơn tam tuần, dung mạo bình phàm nhưng khiến người khác chú ý nhất chính là kiểu tóc kỳ là của cả hai, tóc hai bên cạo sạch, chỉ để lại một vệt ở giữa đầu đỏ rực.

Sau lưng hai người còn mang một đôi cánh lớn rất dài, nhìn qua giống như cánh chim ưng do linh lực biến thành. Hơn nữa từ khí tức tỏa ra thì bọn họ là tu yêu giả!

Cặp cánh kia chính là do bắt chước thần thông của yêu tộc huyễn hóa mà thành. Tựa hồ có hiệu quả gai tăng độn thuật, khó lại tới nhanh như vậy.

“Là Khương thị song hùng.” Cơ Huyền Sanh kinh hô, trên mặt lộ vẻ kính sợ.

“Khương thị song hùng, rất lợi hại sao?” Lâm Hiên chân mày cau lại, mở miệng.

“Sao, đạo hữu chưa nghe nói qua?”

“Ha ha, Lâm mỗ không phải tu tiên giả bản địa, mới đến nơi này, Khương thị song hùng có thần thông gì, mong rằng đạo hữu giới thiệu một phen.” Lâm Hiên mỉm cười nói.

Cơ Huyền Sanh như đã đoán trước thoải mái:“Ha ha, ta đã sớm nghĩ Lâm huynh thần thông như thế, nếu là tu tiên giả bản địa thì đã sớm nghe nói qua đại danh của ngươi, nói đến Khương thị song hùng này thật khiến cho người ta kính sợ.”

Lâm Hiên mỉm cười, lẳng lặng chờ đối phương nói tiếp.

“Lũng nam hoang sơ, không có một lấy đại tu sĩ, Khương thị song hùng đứng đầu nơi đay, đạo hữu hẳn là đã nhìn ra bọn họ là tu yêu giả, về phần lai lịch rất mơ hồ nhưng thần thông không thể nghi ngờ. Nghe nói là bắt chước thần thông thượng cổ phi cầm, huynh đệ này sinh đôi, từ nhỏ sinh hoạt chung một chỗ, tâm linh cảm ứng nên am hiểu tấn công hợp kích, hai người liên thủ vượt xa hai hơn xa tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.”

“A, lợi hại như vậy sao?”

“Đây là tự nhiên, nghe nói mấy chục năm trước, Khương thị song hùng khi tầm bảo đã đại chiến cùng một Hóa Hình hậu kỳ Yêu Tộc. Hai người bị trọng thương nhưng vẫn chạy trốn được, yêu thú kia cũng bị thương không nhỏ.

“Thật hay giả?”

Lần này vẻ mặt Lâm Hiên biến đổi, hai Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ không phải là đối thủ của đại tu sĩ, mà thực lực đại Yêu Tộc còn hơn một bậc. Xem ra hai người này thần thông thật không kém.

“Không biết hai vị đạo hữu nọ tên gọi là gì?” Lâm Hiên có điểm tò mò mở miệng.

“Huynh đệ chúng ta không phụ không mẫu, không có tên chính thức, ta là ca ca, mọi người gọi là Khương Đại. Hắn là đệ đệ, tự nhiên gọi là Khương nhị, vị đạo hữu này rất lạ mặt, dường như không phải là tu sĩ Lũng Nam chúng ta?” Thanh âm truyền khàn khàn truyền vào trong tai, Khương thị song hùng đã đi tới bên cạnh.

“Ha ha, đúng là Lâm mỗ từ bên ngoài tới, gặp qua hai vị đạo hữu.” Lâm Hiên cười ha hả, xoay người ôm quyền nói.

“Đạo hữu khách khí.” Khương thị song hùng tướng mạo kỳ lạ nhưng tính tình có điểm ôn hòa, Thấy thiếu niên xa lạ này cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì không có điểm nào chậm trễ.

“Hai vị đạo hữu đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho tệ phái, mời.”

Cơ Huyền Sanh chào hỏi cùng hai người, sau đó đoàn người bay vào trong Tuyết Minh Sơn.

Giây lát sau đã tới, ánh vào mi mắt chính là một vùng kiến trúc rộng lớn được bao phủ bởi những bông tuyết, từ các loại thủy tinh đủ loại màu sắc xây thành.

Ánh dương phản chiếu lên khiến thành quách tỏa ra ánh sáng long lanh đẹp không sao tả xiết, khiến người có cảm giác như đang ở Quảng Hàn Cung của chân tiên chi giới

Trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ tán thưởng.

“Cảnh sắc mỹ lệ quá!”

“Ha ha, khiến đạo hữu chê cười. Ở Vân Châu mà nói, tệ phái thực lực không xuất chúng nhưng cũng là một trong số rất ít môn phái truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ. Tuyết Minh Tiên Cung chính là dùng Thiên Nguyệt Thủy Tinh tu kiến mà thành.” Cơ Huyền Sanh vuốt chòm râu, thần sắc lộ phần đắc ý.

“Cái gì, Thiên Nguyệt Thủy Tinh?” Lâm Hiên chấn động.

“Nga, Lâm huynh cũng nghe qua vật ấy tên?”

“Chính xác.” Lâm Hiên gật gật đầu:“tại hạ có chút tâm đắc đối với luyện khí thuật, từ một quyển cổ tịch xem qua về Thiên Nguyệt Thủy Tinh. Tài liệu tu tiên bình thường chia làm sơ thấp, trung cấp, cao cấp, cùng cực phẩm. Riêng Thiên Nguyệt Thủy Tinh chỉ có hai loại, phổ thông cùng cực phẩm”

“Vậy thì có gì khác ?” Một trong Khương thị song hùng liên tiếng, hai người không chỉ tướng mạo giống nhau mà khí tức cũng giống hệt.

“Thiên Nguyệt Thủy Tinh bình thường tuy hiện giờ cũng tuyệt tích nhưng so với thủy tinh ở thế tục chỉ cứng rắn hơn một ít. Thủy hỏa bất xâm mà thôi, đối với tu tiên giả không có bao nhiêu giá trị sử dụng.” Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

“Vậy cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh thì sao?” Kẻ còn lại trong Khương thị song hùng hứng thú nói.

“Cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh là tài liệu thượng phẩm để luyện chế pháp bảo hàn thuộc tính. Chẳng qua cụ công hiệu thể sao thì Lâm mỗ không rõ lắm, cổ tịch kia chỉ sơ lược đề cập như vâỵ.”

"A."

Khương thị song hùng gật đầu nhưng vẻ mặt không mấy quan tâm, bọn họ là tu yêu giả lôi thuộc tính biến dị linh căn, pháp bảo hàn thuộc tính đối với hai người không mấy hữu dụng.

Vẻ mặt Lâm Hiên bình thản nhưng ánh mắt thoáng đảo qua trên mặt đám người xung quanh.

Hắn phát hiện Cơ Huyền Sanh ngoài kinh ngạc thì vẫn như thường. Lâm Hiên không khỏi thất vọng.

Hắn nói vừa tuy không giả nhưng có điểm giữ lại, cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh nếu có thể thông linh, liền như Nam Minh Ly hỏa dùng để luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Nếu bổn mạng pháp bảo của hắn được gia trì tài liệu này, thủy hỏa tương giao, uy lực lập tức tăng vọt mà độ cứng rắn sẽ tăng cường rất lớn.

Xem ra trong Tuyết Minh Phái không có tài liệu cực phẩm này.

Sau đó mấy người hạ xuống sơn đỉnh, có không ít đệ tử Tuyết Minh Môn ở hai bên cung nghênh.

"Lâm đạo hữu, hai vị Khương đạo hữu, tiểu đệ thân là môn trưởng lão, còn có chuyện phải xử lý không thể ở lại lâu. Ba vị tự nhiên như ở nhà, nếu muốn dạo chơi tại vùng phụ cận sẽ có đệ tử dẫn đường, nếu muốn nghỉ ngơi thì mời tới khách quý lâu, bổn môn nhất định sẽ tận tâm chiêu đãi, nếu có điểm không chu toàn xin ba vị thông cảm." Cơ Huyền Sanh ôm quyền, khách khí dị thường nói.

"Ha ha, đạo hữu có chuyện thì cứ tự nhiên."

Lâm Hiên cùng Khương thị huynh đệ đáp lễ.

Sau đó thân hình Cơ Huyền Sanh chợt lóe, lướt ra sau đại viện.

"Lâm tiền bối, người muốn du lãm hay là đi nghỉ tạm?" Chu Thiến Như vén áo thi lễ, tự tiếp nhận việc công việc của đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Không ít đệ tử cấp thấp đều lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ vị tiền bối dung mạo bình thường này lại có lai lịch rất lớn sao?

Lâm Hiên cười cười nói: "Vậy làm phiền đạo hữu, phong cảnh quý phái rất hữu tình nhưng mấy ngày đường tại hạ đã mệt, trước hết đi nghỉ một chút."

Chu Thiến Như gật đầu, cung kính dẫn đường, mang Lâm Hiên tới một khu kiến trúc hoa mỹ trong suốt bên trái.

Nơi này đều có các lầu các độc lập kiểu dáng không giống nhau, để tiếp đãi tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đường xa mà đến thì Tuyết Minh Môn đã mất một phen tâm lực.

Trong lầu có thị nữ chuyên môn cùng cấm chế, khách nhân có thể yên tâm tu luyện độc môn bí thuật, không cần lo lắng có kẻ lặng lẽ lẻn vào.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, tùy ý chọn lấy một tòa kiến trúc ở nơi an tĩnh. Chu Thiến phất ngọc thủ một cái, một đạo Truyền Âm phù bay vút ra, hồng quang chớp động, một thị nữ dung mạo xinh đẹp ra nghênh đón.

"Tham kiến tiền bối, tham kiến sư thúc." Nữ tử khẽ thi lễ.

"Ồ, Tình nhi, ngươi sao lại ở đây?" Trên mặt Chu Thiến Như lộ vẻ kinh ngạc .

Nữ tử chưa kịp mở miệng, Lâm Hiên đã khẽ nhíu mày: "Tại hạ là tán tu, không cần có người hầu hạ, cô nương này không cần phải theo hầu."

Nói xong lời này Lâm Hiên đi vào trong lầu các. Hai nàng ngẩn ngơ nhưng không dám theo vào, những lão quái Nguyên Anh tính tình cổ quái không phải ít. Do dự một lát thì cả hai đành ngoan ngoãn trở về.

Lâm Hiên vào lầu các, lấy ra một bộ trận kỳ đơn giản theo thói quen bày ra cấm chế. Sau đó kéo bồ đoàn ra khoanh chân mà ngồi.

Chẳng qua hắn vẫn chưa điều tức, ngược lại thần sắc cổ quái, khi thì vui mừng khi thì mờ mịt khẩn trương, khi thì lại giống gặp cái gì nan đề gì đó nhíu mày.

"Hai….!"

Thật lâu sau, trong lầu các phát ra tiếng thở dài của Lâm Hiên.

"Thiếu gia, chàng đang nghĩ Vân Trung tiên tử kia?”

Bạch quang chợt lóe, một nữ tử mỹ miều như hoa xuất hiện ở trước mặt, thời khắc này thần sắc tiểu nha đầu cũng có điểm phức tạp.

Lâm Hiên khẽ gật đầu, với Nguyệt Nhi, hắn không giấu diếm bất kể cả tâm sự gì.

"Chàng nhất định rất cao hứng!!"

Chân mày Lâm Hiên cau lại chậm rãi ngẩng đầu, ngữ khí của tiểu nha đầu nghe có điểm cổ quái.

"Nguyệt Nhi, nàng sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Nguyệt Nhi cúi đầu, đang giận vô cơ mà Lâm Hiên quan tâm thì trong lòng lại có điểm ngọt ngào, khóe miệng mỉm cười:

"Không có, muội rất ổn, thiếu gia không cần phải lo."

Lâm Hiên gật gật đầu.Nguyệt Nhi nói không sai, đúng là hắn đang nghĩ tới Tần Nghiên.

Đã có hai trăm năm không gặp lại. Phiêu Vân Cốc sớm đã tan thành mây khói, đồng môn khi xưa có lẽ chỉ còn hai người bọn họ, lại cùng ‘phong sinh thủy khởi’.

Lâm Hiên thân mang thân thông ba nhà đạo, ma, yêu. Còn có bảo vật nghịch thiên Lam Sắc Tinh Hải, trong gió tanh mưa máu một đường đi tới, đã là Nguyên Anh trung kỳ.

Về phần Tần Nghiên, kỳ ngộ có lẽ không bằng hắn nhưng đã bái Ly Hợp kỳ Vân Châu đệ nhất nữ tu làm sư phụ, cũng đủ để ngạo thị quần hùng, khiến vô số đồng đạo hâm mộ, tiền cảnh cũng bừng sáng không ngừng.

Chẳng qua khiến Lâm Hiên đau đầu là khi rời đi Khê Dược Giản, Tần Nghiên có phát Truyền Âm phù cho hắn.

Mặc dù qua nhiều năm như vậy nhưng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

Ước hẹn Nguyên Anh kỳ, dưới trăng nguyện song tu!

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vân Trung tiên tử xinh đẹp động lòng người. Nhưng Lâm Hiên không phải vì sắc đẹp mà đánh mất lý trí. Lời hẹn thề trong tấm truyền âm phù đó nghe thì hay nhưng trong đó cũng có vài phần quỷ dị. Cuối cùng có huyền cơ gì thì hắn cũng không thể lý giải thích. Hiện giờ Tần Nghiên lại tới nơi thập phần hẻo lánh này làm gì?

Còn Thiên Nguyệt Thủy Tinh, Tuyết Minh phái truyền thừa nhiều năm như vậy mà thật không có một khối cực phẩm sao?

Nghi vấn càng nhiều, Lâm Hiên thở dài rồi bình tâm tĩnh khí, đem mấy vấn đề này nữa bỏ ra khỏi đầu trước nghỉ ngơi.

Kế tiếp Lâm Hiên ở trong lầu các đả tọa.

Một đêm vô sự, ngày hôm sau khi vầng thái dương ló dạng, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, thần thanh khí sảng.

Đột nhiên chân mày hắn cau lại, vươn tay hư không một trảo, một đạo hỏa quang liền rơi vào trong tay.

Đem thần thức chìm vào trong. Một lát sau thì vẻ mặt hắn có điểm cổ quái ngẩng đầu lên. Có kẻ đến bái phỏng?

Lầu các bao phủ trong vầng sáng màu lam nhạt, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, quầng sáng liền tản ra hai bên.

Lâm Hiên bước nhanh ra, mỉm cười ôm quyền: "Lâm mỗ vừa mới tiềm tu, để các vị đạo hữu chờ lâu, thật sự ngượng ngùng."

"Đạo hữu sao lại nói vậy, là chúng ta mạo muội tìm đến, mong rằng Lâm huynh không lấy làm phiền lòng." Một lão giả mặc áo bào màu đỏ diện mạo bình thường nhưng làn da lại trắng nõn lên tiếng, người này tu vị không tầm thường, đã đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.

Bên trái là một hòa thượng thân hình cao lớn, cường tráng vô cùng, cao hơn người thường một cái đầu, trong tay cầm một cây Hàng Ma Trượng. Đây cũng loại pháp bảo có uy lực cực lớn nhưng không thể thu vào túi trữ vật.

Bên phải lão giả lại là một nữ tu thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt có điểm giống hài nhi nhìn qua đáng yêu vô hại, nếu không dùng thần thức đảo qua thì không ngờ đây là một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ.

"Đây là Viên Thông đại sư ở Cổ Hoàn Tự, vị này chính là Hoa Điệp Hoa tiên tử, còn có lão phu, ba người chúng ta đều là mộ danh tới bái phỏng đạo hữu." Hồng bào lão giả nói, quên tự giới thiệu bản thân nhưng thần sắc phi thường hòa khí.

"Mộ danh bái phỏng ta, Lâm mỗ không nhớ lầm thì chưa được kết giao cùng ba vị đạo..." Lâm Hiên sờ sờ cằm kỳ quái nói.

"Quả thật chúng ta chưa hề gặp qua, chẳng qua đạo hữu xem như là ân nhân của thiếp thân. Xin nhận của tiểu nữ một lạy." Hoa Điệp tiên tử diện mạo đáng yêu kia đột nhiên đỏ mắt lên, hướng về Lâm Hiên làm đại lễ.

"Tiên tử xin đứng lên, sao lại nói vậy?"

"Ha ha, Lâm huynh không mời chúng ta vào ngồi một chút sao?" Viên Thông đại sư mỉm cười mở miệng.

Lâm Hiên vỗ trán một cái: "Ha ha, là tại hạ sơ suất. Ba vị đạo hữu, mời "

Vì thế vài lão quái vật nối đuôi tiến vào trong lầu các.

Phân chủ khách ngồi xuống, sau khi hỏi ngọn nguồn sự tình, Lâm Hiên mới biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nguyên lai ba tu tiên giả nguyên anh kỳ trước mắt này đều có cừu oán với Tồi Hoa Lão Ma.

Hoa Điệp tiên tử kia còn có một thân tỷ tỷ. Nhưng bất kể là phương diện cơ duyên hay là tư chất linh căn cũng không bằng muội muội, tu vị chỉ là ngưng đan sơ kì.

Một lần ra ngoài bị Tồi Hoa Lão Ma bắt đi, làm đỉnh lô tùy ý thái bổ...

Hoa Điệp tiên tử biết được thì vừa sợ vừa giận, mới tìm tới cửa lão ma báo cừu, nhưng nàng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, muốn diệt sát lão ma chỉ là người si nói mộng, ăn một chút đau khổ đành phải rút đi.

Sau lại rủ vài hảo hữu trở lại nhưng lão ma sớm không thấy bóng dáng, trong động phủ chỉ còn lại vài nữ tu đã nhận hết mọi sự lăng nhục đang hấp hối. Trong đó có tỷ tỷ của nàng.

Về phần Viên Thông đại sư cùng hồng bào lão giả, đều có thân nhân chết trong ma thủ của lão.

"Tồi Hoa nghiệt súc kia không có điều ác nào không làm, nhưng thần thông của hắn đúng là cao thủ đỉnh phong trong hàng đồng đạo Nguyên Anh sơ kỳ, lại tinh thông mấy loại độn thuật huyền diệu, chúng ta mấy lần vây công vẫn không được, không ngờ thiên đạo tuần hoàn, lại chết ở trong tay Lâm huynh. Chúng ta tới đây là để tỏ lòng biết an." Hồng bào lão giả chắp tay, khách khí vạn phần nói.

Có điều khi nói vẻ mặt ba người có điểm vi diệu.

Nghe Tuyết Minh Môn đệ tử nói, Tồi Hoa Lão Ma đối mặt tu sĩ họ Lâm thần bí này, căn bản cũng không qua được một hiệp đã bị đối phương diệt sát. Điều này khiến ba người kinh hỉ đồng thời cũng hoảng sợ vô cùng.

Tồi Hoa Lão Ma có thể tiêu dao lâu như vậy, thần thông thực sự có chỗ hơn người, tuy không bằng tu sĩ trung kỳ, nhưng một đấu một thì khẳng định có thể đào thoát.

Chẳng lẽ tu sĩ họ Lâm này tu luyện công pháp nghịch thiên, tu vị có thể so với đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ?

Ba người tới đây có ý kết giao. Lâm Hiên tự nhiên không hiển lộ thực lực chân chính, chỉ nói vài câu khiêm tốn.

"Ha ha, đạo hữu cần gì khách khí như thế, tại hạ nghe nói, Lâm huynh diệt sát lão ma mà ngay cả pháp bảo cũng không tế ra." Hồng bào lão giả uống một ngụm trà, làm bộ như lơ đãng mở miệng.

Hai lão quái Nguyên Anh kỳ khác, trên mặt tươi cười nhưng thân thể trong nháy mắt cứng lại, thần thức Lâm Hiên vượt xa ba người, cảm ứng được thì trong lòng chợt đông, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn: "Việc này thật sự là vậy."

"Nói như vậy, Lâm huynh thần thông thật sự không sai biệt so với đại tu sĩ." Một tiếng kinh hô yêu kiều vang lên, không cần phải nói, tự nhiên là của Hoa Điệp tiên tử.

"Sự tình thật sự là vậy song thần thông của Lâm mỗ cũng không có gì hơn người, dễ dàng diệt sát lão ma là bởi hắn vừa mới bị phản phệ, tu vị đại giảm." Lâm Hiên khoát tay áo, đem ân oán của Chu Thiến Như cùng Tồi Hoa Lão Ma kể ra.

"Thì ra là thế." Vẻ kính sợ trên mặt ba người nhạt dần.

"Bất kể sao, Lâm huynh đã có đại ân đối với chúng ta, về sau cần gì yêu cầu thì chúng ta nhất định hết sức tương trợ." Hồng bào lão giả ôm quyền thành khẩn nói.

Lâm Hiên khách khi chối từ, sau đó bốn người lại trao đổi một số tu luyện tâm đắc, ba lão quái mới cáo từ.


Lâm Hiên mỉm cười tiễn ba người ra ngoài, thừa dịp này một điểm hồng quang bay ra khỏi ống tay áo, là một con Ngọc La phong.


"Mã đạo hữu, tu sĩ họ Lâm kia..." Rời lầu các chừng một dặm, Hoa Điệp tiên tử chợt mở miệng nói.


"Trở về rồi hãy nói." Hồng bào lão giả lại cắt lời đồng bạn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK