Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được!"

Lâm Hiên đương nhiên không có ý kiến gì, hắn vẫn giữ thần thái bình tĩnh thong dong đi theo sau Tĩnh Không Đại sư tiến vào cung điện đang lơ lửng giữa không trung.

Khung cảnh trước mắt bỗng sáng bừng lên, một gian đại sảnh mang phong cách cổ xưa vô cùng tráng lệ xuất hiện trước mắt. Nhưng thứ làm cho người ta chú ý nhất chính là một chiếc giường hàn ngọc nằm cuối căn phòng.

Trên giường, một lão giả thân hình cao lớn đang ngồi xếp bằng, râu và lông mày đều bạc trắng, một thân áo bào trắng noãn không nhiễm bụi trần, khí tức của một vị Đại tông sư mạnh mẽ phát ra từ trên người lão.

"Chắc hẳn vị này là Bắc Hải Chân Quân." Lâm Hiên rùng mình thầm nói.

Mặc dù trên người lão giả không phát ra linh áp, hơn nữa khoảng cách tới chỗ mình đứng còn hơn trăm trượng, nhưng không hiểu sao Lâm Hiên lại cảm nhận được một áp lực rất lớn, thậm chí ngay cả tay chân cũng không biết nên để ở đâu nữa.

Lâm Hiên liền hít sâu một hơi, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nếu bàn về khí độ thì lão quái vật trước mắt tuy không tầm thường, nhưng nếu so sánh với Hàn Long Chân Nhân thì không chỉ thua kém một bậc. Hiển nhiên lão giả trước mắt không phải hóa thân, mà chính là bản thể của một lão quái vật Độ Kiếp kỳ.


Bỗng nhiên Lâm Hiên lại nhìn xuống chiếc giường hàn ngọc phía dưới. Bảo vật này dài hơn trượng, bề rộng chỉ tầm mấy xích, hàn khí mờ mịt thi nhau tuôn ra.

Nhãn lực của Lâm Hiên nào phải hạng tầm thường, hắn liếc mắt đã nhận ra hàn khí kia lạnh lẽo vô cùng. Tu tiên giả bình thường chỉ cần hơi chạm vào hàn khí, chứ đừng nói tới luyện công ở trên đó, cũng đã đủ bị đông cứng thành băng rồi.

Không hổ là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, chắc hẳn công pháp vị Bắc Hải Chân Quân này tu luyện là công pháp thuộc tính hàn. Tuy nhiên Lâm Hiên cũng chỉ nhủ thầm trong lòng như vậy mà thôi, hắn và Tĩnh Không Đại sư vẫn tiếp tục rảo bước tiến về phía trước.

"A di đà phật!"

Khi còn cách chiếc giường khoảng hai mươi trượng, Tĩnh Không đứng lại, hai tay chắp trước ngực thi lễ một cái, tỏ vẻ cực kỳ cung kính.

Lâm Hiên thấy thế cũng học theo thi lễ một cái, song thái độ của hắn lại không kiêu ngạo cũng không hèn mọn: "Vãn bối Lâm Hiên rất hân hạnh được gặp mặt Bắc Hải Chân Quân. Vãn bối xin ra mắt tiền bối."

Thân hình lão giả khẽ động rồi chậm rãi mở hai mắt ra.

Đôi mắt lão không thể nói là sáng ngời, thậm chí còn có chút đục ngầu nữa, tuy nhiên lại không giống đôi mắt bị lòa chút nào. Trái lại khi Lâm Hiên bị ánh mắt đó đảo qua, hắn bỗng nhiên có cảm giác tất cả bí mật của mình đều bị phơi bày trước mặt lão ta vậy.

Trong lòng Lâm Hiên đánh thót một cái, hắn vô ý thức nghĩ đến Lam Sắc Tinh Hải và Ngũ Long Tỳ đang xoay tròn trong Đan Điền.

Tuy nhiên hắn sợ hãi cũng chỉ hãi trong nháy mắt mà thôi. Ngay cả bản thể của Hàn Long Chân Nhân trong khoảng cách rất gần cũng không phát hiện ra bí mật của mình, thì sao vị Bắc Hải Chân Quân này lại có thể nhìn thấu được, lão há có thể so sánh cùng người đứng đầu bản giới.

Vậy nên mình không cần phải lo lắng gì cả. Hơn nữa nếu mình không cẩn thận để lộ vẻ thất thố ra ngoài, có khi còn khiến lão ta hoài nghi cũng không chừng.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lập tức vận pháp lực, cố gắng đè nén trăm mối lo lắng trong lòng xuống.

Dường như đối phương cũng không chú ý đến biến hóa rất nhỏ này, lão quay đầu về phía Tĩnh Không mở miệng: "Tĩnh Không sư điệt, lần này ngươi đã vất vả rồi."

"A di đà phật. Tiền bối quá khách khí, vãn bối có thể ra sức vì tiền bối quả thực cảm thấy vinh hạnh vô cùng."

Đại hòa thượng chắp tay trước ngực, trên mặt lộ vẻ hết sức cung kính, bộ dạng như thể được ưu ái mà kinh sợ vậy.

"Tốt lắm. Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng!"

Tĩnh Không thi lễ lần nữa rồi mau chóng lui xuống.

Trong gian đại sảnh cực lớn chỉ còn lại hai người là Lâm Hiên và Bắc Hải Chân Quân mà thôi.

Nếu nói không khí trong đại sảnh không khẩn trương thì đúng là gạt người. Thậm chí Lâm Hiên còn có chút hối hận tại sao trước khi đến đây không dự liệu trước tình huống này có thể xảy ra cơ chứ.

Hiện giờ mình đang đối mặt với lão quái Độ Kiếp kỳ trong địa bàn của đối phương, nếu như trong lòng vị Bắc Hải Chân Quân này có ác ý thì đừng nói tới việc tự bảo vệ bản thân, cho dù mình có muốn chạy trốn cũng là chuyện hết sức xa vời.

Hay nói một cách khác, giờ khắc này, vận mệnh của mình hoàn toàn nằm trong tay đối phương. Loại cảm giác không thể tự quyết định vận mình của mình là loại cảm giác mà Lâm Hiên chán ghét nhất.

Nhưng việc đã đến nước này thì có oán thán cũng chẳng có tác dụng, chỉ hy vọng vị Bắc Hải Chân Quân này tôn trọng thân phận Độ Kiếp kỳ của lão mà không tự dưng gây bất lợi với mình.

Trong nội tâm Lâm Hiên nghĩ như vậy, song hắn cũng không dám lơ là cảnh giác chút nào. Nếu đối phương thực sự có ác ý với mình, cho dù mình đánh không lại cũng phải liều mạng lấy ra Ngũ Long Tỷ quyết sống chết một trận với lão.

"Ngươi tên Lâm Hiên?"

Ánh mắt Bắc Hải Chân Quân đảo qua người Lâm Hiên khiến cảm giác không thoải mái trong lòng hắn lại càng tăng thêm.

"Không tệ, không tệ. Pháp lực quả nhiên thâm hậu hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này thì còn lâu mới có thể đánh bại tiểu gia hỏa Thiên Tuyệt kia. Xem ra hoặc công pháp ngươi tu luyện có chút huyền diệu, hoặc nhờ cơ duyện xảo hợp có được bảo vật nghịch thiên."

Thanh âm lão quái nhàn nhạt truyền tới.

"Vãn bối chỉ nhờ may mắn mà thôi, công pháp và bảo vật của vãn bối trong mắt tu sĩ cùng giai có lẽ có vài phần xuất chúng, nhưng trong mắt tiền bối căn bản không đáng nhắc tới."

Lâm Hiên khiêm tốn trả lời, đương nhiên câu trả lời của hắn cũng có chút nịnh nọt.

Đối phương gật gật đầu, hơn nữa còn mỉm cười nhìn Lâm Hiên. Mặc dù lão không tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Lâm Hiên và Thiên Tuyệt, nhưng những thủ đoạn và bảo vật được hai bên sử dụng đều hết sức rõ ràng. Đúng như lời tiểu tử này vừa nói, những thứ đó rất mạnh mẽ trong tầng lớp tu sĩ Phân Thần kỳ, nhưng trong mắt tồn tại Độ Kiếp kỳ thì cũng chỉ như cỏ rác mà thôi.

Hôm nay lão gọi Lâm Hiên đến đây đương nhiên là có chủ ý, trong số những bảo vật đó có một vật khiến lão nghe xong cũng hết sức động tâm. Tuy nhiên lão cũng không rõ rút cuộc vật đó có đúng là thứ mà mình nghĩ hay không.

Với tư cách là Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, lão đối mặt một tiểu bối đương nhiên không cần quanh co lòng vòng làm gì. Bắc Hải Chân Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: " Sở dĩ lão phu lệnh cho Tĩnh Không sư điệt mang ngươi tới này là vì muốn giao dịch cùng tiểu hữu một phen."

"Giao dịch?"

Lâm Hiên nghe đến đó, trong nội tâm hết sức vui vẻ. Xem ra sự việc lần này hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của mình, đối phương gọi mình tới đến tám chín phần mười là vì vật kia. Nếu đã như vậy, chắc hẳn mình sẽ không gặp nguy hiểm gì rồi.

Mặc dù trong lòng hắn đang rất vui mừng, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ được ưu ái mà kinh sợ: "Tiền bối quá khách khí rồi. Vãn bối chỉ e mình không có đồ vật được tiền bối nhìn trúng."

Lâm Hiên nói xong lại cố ý lộ ra vài phần sợ hãi, nhìn càng tăng thêm vẻ chân thực.

"Hắc hắc, hiện tại ta cũng không dám chắc có phải vật kia hay không. Ta được biết ngươi có thể thắng Thiên Tuyệt tiểu tử là vì pháp lực thâm sâu hơn một chút. Nhưng cũng không phải bản thân pháp lực của ngươi mà nhờ vào bổ sung pháp lực mới có. Ngươi có thể đưa cho lão phu nhìn qua vật ấy một chút được không? Chắc hẳn tiểu hữu không có ý kiến gì chứ!"

"Việc này..."


Cho dù Lâm Hiên đã dự liệu hết thảy, nhưng trên mặt lại cố tình tỏ ra vài phần khó xử.


"Sao, tiểu hữu không muốn?"


Giọng nói của Bắc Hải Chân Quân thoáng cái đã trở lên lạnh lẽo vô cùng.


"Vãn bối không dám. Tiền bối có lệnh, vãn bối tự nhiên tuân theo." Lâm Hiên tựa như bị dọa một cái mà vội vàng chịu thua đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK