Ầm ầm!
Trên bầu trời, tiếng sấm liên tục nổ vang, đám mây Linh khí vẫn không ngừng cuồn cuộn. Tuy nhiên màu sắc của nó lúc này lại hoàn toàn khác. Ánh sáng màu vàng chỉ còn lập lòe yếu ớt, trông như sắp biến mất đến nơi, còn ánh sáng màu đỏ thì sáng rực lên, cơ hồ nhuộm đỏ cả đám mây.
Thiên Tuyệt Lão Quái vừa sợ vừa giận. Đừng nói những người đứng ngoài quan sát, ngay cả lão là người trong cuộc cũng cảm thấy mình sắp thua đến nơi rồi. Nhưng trong lòng lão không phục, tại sao trận đấu này lão lại thua một cách mờ ám như thế. Kể từ khi đôi bên lâm vào trạng thái giằng co, bất luận là nhìn từ góc độ nào thì mình cũng nắm chắc phần thắng. Tại sao mình lại có thể thất bại được?
Cho đến bây giờ, Thiên Tuyệt Lão Quái nghĩ mãi vẫn không hiểu thấu. Chẳng lẽ Thiên Tuyệt ta anh hùng một thời lại thân bại danh liệt ở nơi này sao.
Đáng chết!
Lão thực sự không cam lòng, hơn nữa lại càng không thể thua. Dù sao đây không phải là trận tỷ thí bình thường, đánh không thắng còn có thể đánh lại lần sau.
Hôm nay lão đã bị Lâm Hiên bức đến mép vực rồi. Nếu lão bại trận thì toàn bộ Thiên Tuyệt môn cũng sẽ rơi vào cảnh “vạn kiếp bất phục”. Mặc dù điều kiện đối phương đưa ra cũng không phải đuổi tận giết tuyệt, nhưng kỳ thật những điều kiện đó lại chính là giết người không dùng dao.
Hơn nữa mình sao có thể thua trong tay một tiểu tử Phân Thần sơ kỳ được. Cho dù mình có cơ hội sống sót thì từ nay về sau cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trong Tu tiên giới nữa.
Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu Thiên Tuyệt Lão Quái, hai mắt lão đỏ lựng, ở sâu trong đáy mắt còn có một loại khí tức hung lệ điên cuồng trào dâng. Không được, mình tuyệt không thể cứ thua một cách dễ dàng như thế được. Mặc dù làm thế kia vô cùng nguy hiểm, nhưng mình cũng phải liều mạng đánh cược một lần.
Tìm đường sống trong cõi chết!
Hai tay lão nắm chặt lại đánh ra vài đạo pháp quyết kỳ lạ, sau đó bỗng nhiên lão thu hồi toàn bộ pháp lực rồi ngả người bay lùi lại phía sau.
"Ngu xuẩn. Ngươi cho rằng làm như vậy có thể chạy thoát sao?"
Quang mang kỳ lạ trong mắt Lâm Hiên lập loè. Cũng không thấy hắn có động tác gì, pháp lực trong Đan điền như đê vỡ rót vào các bảo vật.
Bên trong đám mây Linh khí, ánh sáng màu đỏ ngày càng chói mắt, còn ánh sáng màu vàng đã hoàn toàn biến mất. Tiếng xé gió vang vọng không gian, đám mây Linh khí trong thời gian rất ngắn đã biến thành một trận gió lốc đuổi theo Thiên Tuyệt Lão Quái bằng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi...
Chỉ trong nháy mắt, cơn gió lốc đã bao phủ không gian mấy chục mẫu xung quanh. Thiên Tuyệt Lão Quái không tránh kịp, rất nhanh đã bị nó nuốt gọn, biến mất không thấy tăm hơi.
Mà uy lực đám mây Linh khí sau khi biến thành cơn gió lốc này tương đương với năng lượng khổng lồ do hai người nén lại trong hơn một ngày một đêm giằng co. Toàn bộ năng lượng đó phát ra cùng một lúc thì ngay cả lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ. Vậy nên ngay cả Thiên Tuyệt trong lúc toàn thịnh cũng nhất định vẫn lạc, chứ đừng nói chi giờ khắc này lão đã như ngọn đèn cạn dầu rồi.
Tuy nhiên thật sự sẽ như thế sao?
Một khắc sau khi đám mây Linh khí biến thành phong bạo bao phủ lão quái vật, bỗng nhiên đồng tử Lâm Hiên co lại. Một quầng sáng màu xanh đột ngột dâng lên bao bọc toàn thân, hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay lùi lại phía sau.
Tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, một động quỷ đen sì đã xuất hiện ngay tại chỗ Lâm Hiên vừa rời đi. Đường kính của nó chỉ hơn một trượng, nhưng bên trong lại sâu hun hút không thấy đáy.
Roạt roạt...
Thanh âm tựa như miếng vải bị xé rách vọng ra, một bàn tay khổng lồ từ trong động quỷ chậm rãi vươn ra ngoài. Bàn tay đó màu nâu xanh, mặt ngoài còn quấn quanh từng vòng hồ quang điện. Không gian những nơi nó đi qua không ngừng vỡ vụn, hiển nhiên uy lực một kích này không phải chuyện đùa.
Lâm Hiên nhanh chóng lui lại phía sau, nhưng tốc độ của bàn tay kia sau khi ra khỏi động quỷ còn nhanh hơn gấp bội. Chỉ một lát đã tiến sát ngực hắn rồi.
Nếu Lâm Hiên bị nó đánh trúng thì cho dù không ngã xuống, nhưng đến tám chín phần mười sẽ phải buông bỏ nhục thân.
Mắt thấy đã sắp thắng tới nơi, không ngờ chỉ trong vài giây thế trận đã đảo ngược, Lâm Hiên lúc này đang ở thế rất bất lợi. Chúng tu sĩ đứng ngoài thấy vậy không thốt lên được lời nào, cảm giác này giống như đang đi trên dây vậy, lúc lên lúc xuống, một lời khó có thể nói hết.
"Sư đệ, cẩn thận."
Long thiếu niên kinh sợ hô lên, nhưng hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi, căn bản không giúp gì được cả.
Khi bàn tay khổng lồ kia chỉ còn cách ngực Lâm Hiên hơn trượng, Huyền Vũ Chân linh Nghiễn mực xuyên qua không trung bay vút lên. Tay phải Lâm Hiên khẽ vuốt nhẹ bảo vật. Linh quang lóe lên, Huyền Vũ Chân linh Nghiễn biến lớn hóa thành một tầng sáng che chắn trước người Lâm Hiên.
Sau một khắc, tiếng va đập mạnh vang trời, hiển nhiên bàn tay đáng sợ kia đã đánh trúng tầng sáng rồi.
Huyền Vũ Chân linh Nghiễn là di bảo của Tuyết Hoa Thánh Tổ, một vị Đại Năng Độ Kiếp kỳ nên đương nhiên lực phòng ngự của nó không phải chuyện đùa. Song lúc này lại có từng hồi thanh âm ma sát rợn người truyền vào tai. Tầng phòng ngự của bảo vật này chỉ sau một khắc đã bị công phá, bàn tay khổng lồ kia tiếp tục dùng thế “Thiên quân vạn mã” lao tới Lâm Hiên.
Lâm Hiên căn bản đã không kịp tránh né nữa rồi, nhưng đúng lúc này vài tấm thuẫn đã xuất hiện.
Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn!
Lâm Hiên tuy đã có Huyền Vũ Chân linh Nghiễn, nhưng bảo vật này cũng không bởi vậy mà bị lãng phí. Dù sao càng nhiều thủ đoạn phòng ngự thì càng an tâm hơn.
Quả đúng như vậy, khi Huyền Vũ Chân linh Nghiễn bị xuyên thủng thì đã có Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn thế chỗ. Bảy tấm thuẫn như thông linh liền xếp thành thế rẻ quạt. Mặt ngoài mỗi tấm còn có linh quang phát ra, nối liền thành một tầng sáng màu xanh. Sau đó một đồ án Thái Cực hiện ra trên bề mặt tầng sáng đó, thoạt nhìn thần bí ảo diệu vô cùng.
Bàn tay khổng lồ màu nâu xanh đánh tới. Tầng sáng kia cũng chỉ ngăn cản được vài nhịp thở rồi cũng vỡ tan như bong bóng.
Bàn tay kia không chần chờ chút nào, nhanh như chớp đập vào ngực Lâm Hiên. Tuy nhiên nó lại không thể đâm thủng ngực của hắn, hoàn toàn bị một kiện áo giáp huyền diệu mang phong cách cổ xưa cản lại.
Chân linh áo giáp!
Đây chính là áo giáp do Cửu Thiên Thần La Tướng hóa thành, hiển nhiên Pháp tướng chín đầu mười tám cánh tay sau lưng Lâm Hiên đã biến mất.
Rút cuộc công kích đáng sợ kia đã dừng lại.
Nguyên nhân thứ nhất chắc chắn phải kể tới lực phòng ngự kinh người của Chân linh áo giáp. Nguyên nhân thứ hai chính do uy lực của bàn tay khổng lồ kia đã giảm đi rất nhiều sau khi xuyên qua hai tầng phòng ngự của Lâm Hiên. Tuy chưa tới mức “nỏ mạnh hết đà”, nhưng nhất định uy năng cũng không còn lại nhiều lắm.
Bàn tay khổng lồ sau khi bị ngăn cản đã chậm rãi tan biến vào hư không. Lâm Hiên trải qua một hồi phong hiểm rút cuộc cũng biến nguy thành an.
"A….!"
Tiếng gầm gừ bi phẫn từ xa vọng tới. Lâm Hiên quay đầu lại, hắn chỉ thấy mặt mũi Thiên Tuyệt Lão Quái tràn đầy vẻ căm hận thấu xương, phảng phất còn có chút không cam lòng. Hơn nữa mặt lão lại có màu xanh xám, chắc hẳn pháp lực vốn không còn bao nhiêu đã tiêu hao gần hết rồi.
Nhưng cái này không phải là thứ làm người ta chú ý nhất, mà chính là tứ chi của lão quái vật giờ đây chỉ còn lại tay phải mà thôi. Ban đầu Lâm Hiên cũng ngây ra không hiểu tại sao, nhưng rất nhanh sau đó đã nghĩ thông. Uy lực của đám mây Linh khí khi biến thành phong bạo rất khủng khiếp, ngay cả tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng không dám ngạnh kháng, thì Thiên Tuyệt Lão Quái lúc đó đã như ngọn đèn cạn dầu sao có thể đào thoát dễ dàng được.
Lão ta không thể không thi triển Thế thân độ kiếp đại pháp, bắt buộc phải trả giá một cái giá lớn mới giữ lại được cái mạng nhỏ của mình!
Lâm Hiên ngẫm lại những điều vừa rồi cũng thầm than một hồi. Thiên Tuyệt Lão Quái không hổ là cao thủ đệ nhất Phân Thần kỳ, trong tình thế vừa rồi mà vẫn có khả năng vừa giữ được tính mạng lại vừa xuất ra một kích “kinh thiên động địa” như vậy.