Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xem xét kỹ liền nhận ra vài điểm khác lạ

"Nguyên lai đạo hữu không phải tu tiên giả nhân loại."

"Hắc hắc, nhãn lực của các hạ quả nhiên không tầm thường, nhưng bây giờ mới khám phá ra thân phận ta có phải là hơi chậm rồi không?" Thiết tháp tôn giả mỉa mai, toàn thân hắn ẩn ẩn một tầng ma khi, tuy không đậm nhưng chỉ thế cũng đủ để nói lên thân phận của bản thân.

Cổ ma!

Lâm Hiên khép hờ hai mắt "Nghe cách nói của các hạ tựa hồ đã sớm biết trước đám tiên thiên linh bảo này do đọc huyễn nguyệt biến ra, trước kia ngươi đã tới đây rồi ư?"

"Các hạ thật nhiều nghi vấn, nhưng một người sắp chết có cần phải cố tìm hiểu cho tường tận vận không. Nươi nếu thức thời thì hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, như vayaj còn có thể tránh được ít khổ sở, nếu không…"

Lời uy hiếp của đối phương truyền đến tai nhưng Lâm Hiên tuyệt không tức giận mà còn cười rộ lên: " Ngươi cũng không vừa mà khẩu khí lại lớn như vậy, muốn biết mạnh yếu thắng bại thế nào còn phải đấu qua đã chứ…không sao, đợt lát nữa Lâm mỗ đem ngươi rút hồn luyện phách thì tự ngươi sẽ hiểu được.

Lời này của Lâm Hiên không phải nói chơi, với thực lực hiện tại của hắn có thể chém giết mọi đối thủ cùng giai, cần gì phải để ý đối phương là nhân loại, cổ ma hay âm hồn quỷ vật, muốn diệt là diệt….

Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã động thủ. Hắn vung tay phóng ra mấy đạo kiếm khí tới đối phương.

Nhìn như tùy ỳ nhưng uy lực lại không tầm thường chút nào, uy lực cửu cung tu du kiếm đâu phải chuyện đùa, mỗi đạo kiếm khí đều không kém gì pháp bảo của tu si cùng giai.

Lâm Hiên tung ra chiêu này ngoài trừ để tấn công đồng thời cũng mang theo ý thăm dò, ý định thực sự của hắn là muốn bắt sống đối phương.

"Ngươi..."

Lâm Hiên nói đánh là đánh, không hề do dự chút nào. Thiết tháp tôn giả không khỏi giận tím mặt, trong đối mắt chợt lóe hồng mang ẩn ẩn vài phần điên cuồng. Hai nắm đấm giơ ra trước ngực, chạm nhẹ vào nhau.

Oanh!

Theo động tác của hắn, hắc mang chợt hiện, hóa thành hỏa diễm đen đặc bao trùm lấy quả đấm của hắn. Thiết tháp tôn giả phóng tới chặn đầu kiếm khí, liên tiếp tung ra mấy quyền.

Hành động của hắn nhanh gọn dứt khoát mà không theo chiêu số nào. Lâm Hiên khẽ nheo mắt lại, hắn đánh giá hai quyền kia có chỗ bất phàm.

Quả nhiên, quyền phong va chạm với kiếm khí rồi cùng nhau tiêu tán.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ giật mình…

Chiêu này tuy chỉ mang tính chất thăm dò nhưng uy lực đâu có yếu, vậy mà đối phương lại có thể ngăn trở nhẹ nhàng, hơn nữa còn không dựa vào bảo vậy mà chỉ dùng một đôi nhục quyền. Tên này xem ra còn khó chơi hơn mình tưởng tượng.

Trong đầu thì nghĩ thế nhưng Lâm Hiên vẫn chẳng thèm để đối phương vào mắt nhưu trước.

Khó chơi thì sao, đến lão quái độ kiếp kỳ còn bị mình diệt sát mấy người, đối phương dù nổi danh trong giới phân thần thì cũng làm sao hơn được mấy tên đó chứ.

Chẳng qua chỉ là con kiến hơi cường tráng mà thôi.

Bình tâm mà xét, Lâm Hiên nghĩ vậy có chút tự đại. Nhưng hắn xác thực có thực lực chiến cùng Độ kiếp kỳ, dưới tình huống như thế còn phải cẩn thận khi đối phó một tên cổ ma phân thần kỳ thì chẳng phải là đầu bị lừa đá sao.

Lâm Hiên đương nhiên không ngu như vậy, hắn chẳng muốn phí thời gian với đối phương, trước cứ bắt lấy rồi rút hồn luyện phách chẳng phải sẽ có được hết thảy đáp án mình cần sao.

Nghĩ là làm, lần này Lâm Hiên sử dụng tới mấy chục thanh phi kiếm sáng chói màu ngân bạc, chúng hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn thước không ngừng bay mua xoay lượn trước người.

Hắn không dùng kiếm khí nữa mà trực tiếp khu sử bản thiểm cửu cung tu du kiếm. Độ sắc bắn tất nhiên không cần lo, ngay cả lão quái độ kiếp kỳ còn sợ nữa là…Lâm hiên muốn xem xem một cổ ma phân thần kỳ có bản lãnh gì mà ngăn trở.

Tiên kiếm vừa ra, tình thế tự nhiên khác hẳn.

Trên mặt Thiết Tháp tôn giả hiện vẻ kinh ngạc. Giới cổ ma vốn hiếu chiến, hắn có thể tu luyện tới phân thần kỳ tất nhiên cũng phải trải qua vô số gió tanh mưa máu, ánh mắt chỉ vừa liếc tới tiên kiếm sắc mặt lập tức biến đổi.

Nhưng sự tình đến đây vẫn chưa kết thúc, có thể nói là mới bắt đầu mà thôi. Chỉ thấy trong miệng Lâm Hiên lẩm nhẩm mấy cấu chú ngữ tối nghĩa, tức thì hắc khí theo cánh tay phải chậm rãi dâng lên rồi tụ tập tại đầu ngón tay, bắn thẳng tới phía trước.

"Đi."

Pháp quyết vừa sử dụng, tất cả kiếm quang bỗng rung lên, rồi từng tia sáng gai gai bạc càng lúc càng trở nên chói mắt. Một phân bảy, biến ảo thành mấy trăm đạo kiếm quang bay múa xung quanh. Thanh thế thật dọa người!

"Ngươi, ngươi..."

Thiết tháp tôn giả chỉ thấy miệng đắng ngắt, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Hẳn cảm giác được uy lực kiếm quang bàng bạc, chỉ một đạo mình cũng ngăn không nổi, đã thế số lượng còn… chẳng cần bất kỳ chiêu số gì mà chỉ cần bổ loạn tới mình cũng bị phân thây mất.

Sao có thể thế được? Đối phương rõ ràng cũng chỉ là tu tiên giả phân thần kỳ thôi mà, pháp lực tu sĩ phân thần kỳ sao có thể khu động được bảo vật đáng sợ như thế?

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, có hoài nghi cũng vô dụng. Đã đến nước này, hắn đâu còn hứng thú đi tranh đoạt bảo vật nữa, bảo vệ tánh mạng mới là đệ nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thiết tháp tôn giả tất nhiên không khoanh tay chờ chết. Thân hình đột nhiên quay tít, vô số hắc khí tỏa ra bảo vệ lấy cơ thể đồng thời từ túi trữ vật liên tiếp bay ra mấy kiện bảo vật.

Những bảo vật kia rực sáng ma quang rồi biến thành những quái vật tướng mạo xấu xí hung ác, chúng xếp thành bức tường thịt ngăn lấy kiếm quang.

"Châu chấu đá xe."

Bên khóe môi lâm Hiên nhếch lên thành nụ cười châm biếm, mà một màn tiếp theo đó cũng diễn ra đúng như những gì hắn suy đoán. Kiếm quang sáng chói nhưng gió táp mưa sa dễ dàng xé toang bức tường thịt kia, để lại trên đường đi vô số mảnh vỡ của bảo vật.

Kiếm quang không ngừng lại chút nào mà chui thẳng vào trong hắc khí. Tầng ma khí nồng đậm lại giống như giấy mỏng, không tạo lên chút hiệu quả ngăn cản nào.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra một nửa rồi im bặt, thiết tháp tôn giả đã bị loạn kiếm phân thây. Giữa không trung chợt lóe hắc mang, một tiểu ma anh lớn khoảng một tấc vừa hiện liền phóng vọt ra ngoài.

Nhưng nào có dễ dàng như thế, Lâm Hiên há lại để địch thủ đào tẩu. Hơn nữa bản lĩnh hắn đã khác xa trước đây, căn bản không cần sử dụng Đảo Hải Qua mà chỉ cần nâng tay làm kiếm rồi chém thẳng vào hư không, bên trong ẩn ẩn một tia pháp tắc không gian, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cắt đứt thần thông thuấn di của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK