Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là tiểu nhân cao hơn một tấc huyết nhục khô héo, ngũ quan giống hệt như Thi Ma. Chính là Thi Anh có vài phần tương tự Nguyên Anh.

Khi trước hắn đã đoán được ý đồ của đối phương, bất quá tin tưởng quyền của mình sẽ đánh tới ngực đối phương trước. Ám kình chứa đựng trong đó dư sức đánh bay tiểu tử này. Nếu vậy một trảo của đối phương cũng vô phương đánh trúng hắn.

Sai một ly đi một dặm, chỗ sai biệt nhỏ này đủ để quyết định thắng bại toàn cục.

Thi Ma mười phần tự tin nhưng một màn phát sinh trước mắt khiến hắn nằm mơ cũng không ngờ.

Đúng là một quyền đánh trúng ngực Lâm Hiên trước nhưng chiếc áo giáp kia lại kiên cố đỡ được. Hơn nữa dưới chân đối phương như đúc bằng sắt, đừng nói đánh bay mà không hề xê dịch nửa phân. Yêu Tộc cùng cấp cũng không bưu hãn đến độ như vậy.

Một nước cờ vô ý cả bàn bị thua. Lúc này Thi Anh đã rơi vào trong tay Lâm Hiên. Yêu trảo của hắn đã khôi phục thành bàn tay. Năm ngón tay lập tức dùng sức bóp nát Thi Anh thành tro bụi.

Thi Anh ngã xuống, Thi Ma trước mắt chỉ còn là một cái xác. Khóe miệng Lâm Hiên đầy vẻ mỉa mai. Trận chiến này tuy dùng tâm kế nhưng sức mạnh vẫn là chủ yếu. Hiện tại dù đơn đả độc đấu thì hắn cũng hề không sợ tu tiên giả Động Huyền sơ kỳ.

Do dự một lát, Lâm Hiên phất tay tế ra một cái túi Linh Quỷ. Nó tỏa ra một tầng sương mù như mực đem Thi Ma thu vào trong. Hắn lại dán lên vài tấm phù lục rồi nó thu vào túi. Theo sau phóng xuất thần thức, thu hồi các túi trữ vật đang lơ lửng ở bốn phía.

Lúc này thi vụ đã tan đi, sóng biển mãnh liệt cũng chầm chậm bình ổn trở lại. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay đi.

Nửa ngày sau một tòa cự thành rộng rãi đến khó tin xuất hiện trước mắt. Chính là tổng đà Cửu Tiên Cung. Nghe nói diện tích rộng tới mấy trăm vạn dặm.

Trở về chốn cũ, tâm tình Lâm Hiên có điểm cảm khái đi vào. Cửu Tiên thành so với trước kia càng thêm phồn vinh. Số lượng Nhân tộc Yêu Tộc cùng Hải tộc đều tăng nhiều do các tu sĩ chạy đến Hỗn Loạn Hải Vực tạm lánh chiến sự. Tông môn gia tộc, tàn binh bại tướng rút tới đây nhiều vô số kể. Nhìn lại thì nhân khí nơi Cửu Tiên thành cơ hồ tăng gấp đôi.

Nơi này vốn long xà hỗn tạp, hiện tại càng thêm không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu. Trên đường đi vào Lâm Hiên thấy khá nhiều tu sĩ có thêu một đóa liên hoa kỳ lạ nơi áo ngực. Đây chính là các Chấp Pháp Sứ Cửu Tiên Cung.

Bởi vì số lượng tu tiên giả ngoại lai quá nhiều. Cửu Tiên Cung đành phải tăng thêm nhân thủ duy trì trật tự.

Hiện tại tình thế càng trở nên phức tạp. Trong Cửu Tiên thành mà thỉnh thoảng cũng có tu sĩ gây sự với nhau. Một lời không hợp liền tế xuất bảo vật đấu pháp. Đương nhiên nếu bị Chấp Pháp Sứ bắt được, bất luận ai đúng ai sai đều khó tránh khỏi bị nghiêm nghị. Nhẹ thì đuổi khỏi thành mà nặng thì tước đoạt cả tính mạng.

Tình huống ngoại thành càng không cần phải nói. Giết người đoạt bảo đã đến tình trạng điên cuồng. Đám tu tiên giả cấp thấp không còn dám một mình ra biển, không có tiền bối bổn môn quan tâm thì cũng kết quần kết đội đi ra ngoài.

Lâm Hiên thu liễm tu vị xuống Nguyên Anh Trung kỳ, tìm một tửu lâu nhiều người lui tới để thăm dò tin tức. Hắn vừa thưởng thức mỹ vị vừa dùng thần thức cường đại tra xét. Quanh đây cũng không thấy có tu tiên giả Động Huyền.


Các loại tin tức truyền vào trong tai. Yêu Hải lưỡng tộc liên thủ đối kháng Nhân tộc, rõ ràng hoàn cảnh các tu sĩ trở nên rất xấu. Tuy chưa đến mức binh bại như núi đổ nhưng không ít tông môn gia tộc đã bị diệt.

Dù sao cũng là đồng tộc, đương nhiên hắn không hy vọng tu sĩ Nhân Tộc chiến bại. Đang thở dài thì một thanh âm khàn khàn truyền vào tai:

"Mã huynh, ngươi nói thật chứ. Thánh Thành đã phái người đến Cửu Tiên Cung?"

Lâm Hiên bất động thanh sắc quay đầu. Có hai tu sĩ đang thi triển truyền âm thuật. Một gã mặt dài như mặt ngựa tầm tứ tuần. Còn lại là một lão giả tráng kiện có vài phần tiên phong đạo cốt. Hai người đều là tu tiên giả Nguyên Anh Trung kỳ.

"Sao có thể là giả? Ngưu đạo hữu, ngươi cũng biết một vị trưởng bối của bổn gia là tu sĩ Động Huyền, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Thánh Thành, tin tức này thu được chính từ lão nhân gia."

Lâm Hiên lẳng lặng nghe ngóng. Hai tu sĩ vẫn tùy tiện luận đàm, một canh giờ sau cả hai rời khỏi lầu các.

Hải tộc liên hợp cùng Yêu Tộc. Nhân tộc song quyền nan địch tứ thủ. Thánh Thành chi chủ đã nghĩ biện pháp tìm kiếm minh hữu. Mà dõi mắt toàn bộ Tu Tiên Giới Đông Hải, có thể liên hợp chỉ có Cửu Tiên Cung. Chỉ là thái độ của Cửu Tiên Cung chưa biết thế nào. Huống chi Hải tộc cùng Yêu Tộc không thiếu kẻ tài trí, đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này.

"Ai." Lâm Hiên thở dài. Như vậy cuối cùng Hỗn Loạn Hải Vực khó thoát dòng vũng xoáy. Đã không còn là nơi thế ngoại đào nguyên để lánh họa.

Biết tin này, hắn liền tính tiền rồi tới phường thị. Bên trong nhân khí mười phần thịnh vượng. Các loại bảo vật quý hiếm cũng đã xuất thế.

Hiện tại muốn bán một số vật phẩm. Hắn tính đi tới một hiệu cầm đồ. Giá mua vật phẩm trong này rẻ hơn các nơi khác một chút nhưng mau lẹ hơn nhiều.

Rất nhanh đã tới kiến trúc một tòa khí thế rộng rãi ánh vào mắt. Là một bảo tháp cao hơn mười trượng dùng cự thạch dựng thành.

Thấy kiến trúc kỳ lạ, trên mặt Lâm Hiên lộ phần cổ quái nhưng không có tâm tình tìm hiểu. Thân hình chợt lóe đã vào trong. Ánh vào mắt là đại điện sáng ngời được trang hoàng tao nhã.

"Vị đạo hữu xin dừng bước, không biết Dư mỗ có thể giúp gì các hạ."

Thanh âm ổn trọng truyền vào tai, Lâm Hiên ngẩng đầu liền thấy một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ thân mặc nho sam, trong tay còn cầm một quyển thi thư, nhìn qua tựa như một học giả uyên thâm, nào có nửa điểm giống thương nhân.

"Ta đến để bán đồ" Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Đạo hữu có thể lấy ra để Dư mỗ xem xét được chăng?"

Lâm Hiên không nói mà phất tay áo tế ra mấy cái túi trữ vật. Giao dịch thuận lợi, hắn sắp rời khỏi thì lại nghe một trận ồn ào.

"Tiền bối, xin ngươi thương xót, gia tổ vốn tu sĩ là Ly Hợp Hậu Kỳ. Đoạt được vật này trong một khu cổ mộ, tuyệt không phải vật tầm thường. Ngươi ra giá một ngàn khối hạ phẩm tinh thạch thật quá rẻ mạt" Một thanh niên tầm hơn hai mươi, mặt mày thấp thỏm đang đau khổ cầu khẩn.

"Hừ, một chỉ là tu tiên giả Trúc Cơ sơ kỳ, cũng dám nói tổ tiên là Ly Hợp hậu kỳ, còn đoạt được bảo vật gì đó trong thượng cổ cự mộ. Ngươi cho rằng dễ lừa gạt bổn đại gia?" Tiểu nhị đầy vẻ khinh thường, hắn cũng mới Trúc cơ Trung kỳ nhưng dưới đại thụ hứng gió mát, xem thường những tán tu tới cầm cố tài liệu.

Gã trẻ tuổi vẫn không ngừng cầu khẩn nhưng tiểu nhị không chút động tâm: "Ngươi thấy không thỏa đáng sao? Một ngàn khối hạ phẩm tinh thạch, một khối bổn đại gia cũng không thêm."

"Ta đây thấy không thoả đáng " Một thanh âm xa lạ truyền vào tai khiến tiểu nhị ngơ ngác, quen thói hống hách thì quay đầu giận dữ: "Ai ở chỗ này lắm mồm?"

Bất quá khi nhìn rõ đối phương thì hắn trở nên sợ hãi: "Nguyên lai là tiền bối, xin lỗi. Vừa rồi tiểu bối quá mức sơ xuất"

Lâm Hiên đương nhiên không chấp nhặt với hắn làm gì: "Để tài liệu này cho ta, Lâm mỗ mua."

"Đa tạ tiền bối." Gã thanh nhiên đại hỉ nhưng trên mặt vẫn mang theo vài phần do dự: "Bất quá một vạn khối hạ phẩm tinh thạch ta mới bán vật này."

Vừa nói hắn vừa nhìn Lâm Hiên ngập ngừng giải thích: "Không phải vãn bối tham lam mà là xá muội trúng độc của Yêu thú, muốn cần mua đan dược giải độc, tốn hao. . ."

"Được rồi"Lâm Hiên mỉm cười ngắt lời, lấy ra mười lăm viên trung phẩm tinh thạch đưa tới trong tay đối phương.

"Tiền bối, không cần nhiều như vậy."

"Không sao, giải độc sẽ tốn hao nhiều tinh thạch hơn ngươi tưởng." Lâm Hiên thản nhiên nói.

Gã thanh niên kia thiên ân vạn tạ đến quên cả đưa đồ. Lâm Hiên lúc này mới nhìn kỹ đồ vật trong tay hắn.

Đó là một khối đá hình trứng cỡ nắm tay, mặt ngoài đen tuyền không có gì thu hút, tuy nhiên lại có họa văn uốn lượn như một pháp trận.

Không sai, là một pháp trận cỡ nhỏ rất tinh xảo có điểm quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào?

Tuy nhiên Lâm Hiên còn chưa kịp thu về thì một thanh âm kinh hỉ đã truyền vào tai: "Cửu Dương Chân Thiết, đây là Cửu Dương Chân Thiết. Ha ha ha, vận khí của lão phu thật tốt quá."

Lời còn chưa dứt thì một đạo quang hà bay vút vào với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, không ngờ đoạt lấy bảo vật trong tay thanh niên.

Lâm Hiên thấy thì giận dữ. Gia hỏa này thật to gan lớn mật, dám đoạt bảo vật đã thuộc về hắn

Bất quá giận thì giận, nghe lời kia thì trong lòng hắn có điểm vui mừng.

Cửu Dương Chân Thiết chính là một tài liệu trân quý để luyện chế Hỏa Kiếm trong Cửu Cung Tu Di Kiếm Trận. Luận độ trọng yếu thì chỉ kém Vạn Niên Hỏa San Hô một chút.

Lúc này Lâm Hiên ngẩng cao đầu. Ánh vào mắt là một tu tiên giả thân hình khôi ngô, toàn thân là bộ lông kim sắc uy võ. Không phải tu sĩ nhân loại mà là Yêu Tộc. Hơn nữa kẻ này thuộc về Hùng sư Tộc, có tu vị Ly Hợp hậu kỳ.

Lão gia hỏa này không nói hai lời liền đoạt lấy vật phẩm của người khác. Động thủ trong phường thị thế này thật không để Cửu Tiên Cung vào trong mắt. Càng không xem một " tu sĩ Nguyên Anh " như Lâm Hiên ra gì.

"Đạo hữu, vật trong tay ngươi đã là của Lâm mỗ. Các hạ không hỏi mà đoạt, thật không hợp với quy củ Tu Tiên Giới."

Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng. Hắn đương nhiên không sợ Sư Yêu trước mắt, chỉ là động thủ ở đây thì dẫn đến đám Chấp Pháp Sứ tới.

"Bổn đại gia biết vật này của ngươi, hiện tại liền bồi thường tinh thạch cho ngươi" Sư Yêu cầm Cửu Dương Chân Thiết trong tay thì mặt mày vui mừng, phất tay trái ném qua một cái túi trữ vật.

Lâm Hiên không tiếp mà để nó trực tiếp rơi dưới chân. Thần thức đảo qua thì thấy bên trong có năm mươi viên trung phẩm tinh thạch

"Đạo hữu, đây là toàn bộ bồi thường của ngươi?"

"Sao, được voi muốn đòi tiên chăng, bổn đại gia đã giá tiền gấp ba. Ta nói cho ngươi biết, làm người thì không thể quá tham lam" Bộ dáng Sư Yêu nghiêm trang lên tiếng.

Lâm Hiên nghe thì dở khóc dở cười: "Được rồi, tùy ngươi nói sao cũng được. Lâm mỗ không bán bảo vật này, mau trả lại cho ta."

"Trả lại cho ngươi?" Lúc này trên mặt Sư Yêu mới lộ vẻ giảo hoạt: "Nếu đúng Cửu Dương Chân Thiết là của ngươi thì đương nhiên phải quy nguyên chủ, bất quá ai có thể chứng minh vật này không phải của Bổn vương."

"Ngươi. . . "

Với tâm cơ của Lâm Hiên mà nghe thì cũng giận đến nói không thành lời, lão gia hỏa này thật quá vô sỉ.

"Ngươi vừa mới trả cho tinh thạch Lâm mỗ, nói là muốn mua, hiện tại lại càn quấy nói thành của mình, không thấy quá mức hoang đường sao?"

"Có sao? mới vừa rồi có việc này sao?" Lão Sư Tử chống chế: "Không có chuyện này, ngươi có thể tìm ra ai để chứng minh đây?"

"Chứng minh?" Lâm Hiên theo bản năng quay đầu nhìn tiểu nhị cùng tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ đang sợ hãi.

Thực ra không cần hai người này xuống nước. Bọn họ bị cuốn vào xung đột này chỉ có đường chết mà thôi.

Huống chi đối phương đã vô sỉ như vậy, dù có chứng nhân thì hắn vẫn trở mặt như lật sách. Tu Tiên Giới cuối cùng vẫn là dùng thực lực để nói chuyện.

Lúc này Lâm Hiên hít vào một hơi, toàn thân lưu chuyển ngũ sắc hào quang. Một luồng đáng sợ khí thế tùy thời tỏa khắp ra: "Đạo hữu thực tính vì một kiện bảo vật mà xung đột với tu sĩ cùng cấp sao?"

"Ngươi cũng là tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ?"

Sư Yêu có điểm thất sắc nhưng rất nhanh vẻ mặt liền khôi phục như thường. Chỉ là một gia hỏa mới tiến giai, có thể đối đầu được với hắn sao?

Không còn gì để nói, Lâm Hiên bước ra một bước thì thân hình mơ hồ biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ!

Vẻ mặt Vô Lương Tôn Giả trở nên ngưng trọng. Trong mắt vừa lóe tinh quang thì quát to một tiếng. Chỉ thấy thân hình hắn đột nhiên lui về phía sau, đồng thời đánh ra một quyền về phía trước.

Bành!

Tiếng nổ bạo liệt truyền ra, theo sau thấy một dòng xoáy khí cùng điện hồ chớp giật, tiếp theo thân ảnh Lâm Hiên hiện ra với vẻ giật mình. Không ngờ đối phương có thể phá trừ Cửu Thiên Vi Bộ, chẳng lẽ cũng tu luyện bí thuật linh nhãn nào đó?

Hơn nữa vừa rồi khi song phương đối quyền, hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Rõ ràng thực lực của đối phương mạnh hơn tu tiên giả cùng cấp một chút.

Lâm Hiên đang còn kinh ngạc thì Sư Yêu đã hóa thành một đạo kinh hồng phá không rời khỏi.

Đụng độ một kích, gia hỏa này cũng phát hiện được Lâm Hiên không dễ trêu chọc. Hơn nữa gây sự ở phường thị. Đừng nói tu sĩ Ly Hợp mà dù lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng bị chấp sự cao cấp tới truy vấn.

"Muốn chạy, ngươi cho là thoát khỏi Lâm mỗ được sao?" Lâm Hiên giận tím mặt, toàn thân nổi thanh quang không chút do dự đuổi theo. Nhất định phải lấy lại Cửu Dương Chân Thiết, hơn nữa thái độ của đối phương đã khiến hắn vô cùng tức giận.

Hai người một trước một sau bay đi. Trong phường thị có Cấm Không cấm chế nhưng không thể ngăn cản tu tiên giả Ly Hợp Kỳ bình thường, đừng nói là hai cao thủ thế này.

Rất nhanh hai người bay khỏi phường thị. Lúc này Lâm Hiên toàn lực độn tốc độ. Chỉ sau vài nhịp thì cự ly song phương chỉ còn có mấy trượng.

Vô Lương Tôn Giả thất sắc, không ngờ lần này đá phải tấm thiết bản. Trong lòng thầm hô bất hảo nhưng hắn biết rõ giá trị Cửu Dương Chân Thiết lớn đến thế nào. Sau có thể buông bỏ một vật nghịch thiên như vậy?

Mắt thấy không thể chạy thoát, trên mặt Sư Yêu hiện tia hung ác. Vỗ vào sau ót tế ra một kiện pháp bảo. Theo sau hắn đánh ra một đạo pháp quyết, vật ấy như một con linh xà bay tới đối phương.

Lâm Hiên nhướng mày thi triển Cửu Thiên Vi Bộ né tránh, bất ngờ là bảo vật này cũng tan biến vào hư không không thấy.

Bảo vật có thần thông không gian? Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co lại.

Thiên địa pháp tắc rất nhiều, tuy nhiên liên quan đến thời gian cùng không gian có thần diệu huyền ảo nhất. Ngoài cây cổ mâu của Tuyết Hồ Vương, sợi dây trước mắt là pháp bảo có thần thông không gian thứ hai mà hắn từng thấy.

Ý nghĩ còn chưa chuyển, Lâm Hiên chỉ cảm thấy quanh thân căng lên, không ngờ bị sợi dây quỷ dị kia gắt gao trói chặt.

Hào quang chợt lóe, thân hình Lâm Hiên lảo đảo hiện ra giữa không trung. Hắn không khỏi kinh ngạc nhưng không chút bối rối.

Chỉ là một sợi dây nhỏ cũng muốn sanh cầm hắn, quá ngây thơ rồi!

A! Lâm Hiên chợt gầm lên giận dữ, ngoài thân không ngừng chớp lóe linh quang, cơ thể đột nhiên bành trướng lên. Tiếng xương cốt răng rắc không ngừng truyền vào tai.

"Ha ha, vô dụng. Khổn Tiên Tác này là bảo vật do phụ vương ban thưởng. Dù là Yêu Tộc Ly Hợp Kỳ có huyết thống thiên địa linh cầm, một khi đã bị khổn trụ thì tuyệt đối không thể dãy dụa."

Vô Lương Tôn Giả đắc ý lên tiếng. Khổn Tiên Tác này có hiệu quả không gian nhất định. dựa vào bảo vật này, trước nay hắn đã tung hoành trong hàng đồng đạo cùng cấp.

Lời còn chưa dứt thì Vô Lương Tôn Giả còn há miệng phun ra một cây chiến phủ có hai lưỡi:

"Tiểu tử, dám đối đầu cùng bổn đại gia sao? Đi chuyển thế đầu thai thì nhớ thông minh hơn một chút"

Sư Yêu nhe răng cười, theo sau tay phải nắm lấy chiến phủ. Yêu khí kinh người phóng lên cao. Thiên địa nguyên khí chung quanh cũng bị hút vào cuồn cuộn.

Ông. . .Tiếng gió thê lương truyền vào tai, theo sau hai tay hắn cầm chặt cây búa, toàn thân tỏa ra sát khí dày đặc, bổ ra một đạo sáng lăng lệ. Có Khổn Tiên Tác trói buộc, đối phương không thể thi triển phòng ngự hay thuấn di.

Choang!

Tiếng kim thiết vang lên, Lâm Hiên tránh không được, bị cây chiến phủ chém trúng nhưng một màn khó có thể tin nổi đã xảy ra.

Vô Lương Tôn Giả trợn to con ngươi cơ hồ trúng phải huyễn thuật. Không ngờ không có huyết hoa bắn ra. Đối phương dựa vào thân thể huyết nhục đã cường ngạnh đỡ được lưỡi búa sắc nhọn.

"A… điều này sao có thể?"

Trên mặt Sư Yêu đầy vẻ khiếp sợ, tâm tình khó có thể diễn tả bằng lời. Là Ly Hợp hậu Kỳ Yêu Tộc sống bao nhiêu năm mà còn chưa thấy điều quỉ dị như thế.

Bất quá nhìn kỹ thì đối phương cũng bị rách một vết cỡ hơn tấc. Chẳng qua không có máu chảy ra, thương thế không đáng nhắc.

Sư Yêu vốn không ngốc, lúc này đã rõ mình đắc tội với một địch nhân mười phần khó giải quyết! Vẻ mặt hắn khó coi nhưng rất nhanh trở nên ngoan độc. Tay trái lại lóe lên một thanh trủy thủ hình dạng kỳ lạ, theo sau khẽ cắt nơi cổ tay phải. Một đạo tinh huyết phụt ra, trủy thủ hấp thu thì mơ hồ có tiếng hùng sư rống giận truyền vào tai.

Sư Yêu cầm cây trủy thủ thật chặt, hung hăng đâm xuống cổ Lâm Hiên.

Lâm Hiên đương nhiên không ngồi chờ chết. Khi trước, dựa vào thân thể thiên chuy bách luyện, hắn đã cường ngạnh đỡ được một kích nhưng pháp lực tiêu hao khá nhiều. Hiện tại sẽ không ngốc chờ công kích tới lần nữa.


Hống! Trên người hắn bốc lên yêu khí trùng thiên, thiên địa nguyên khí bốn phía cũng cuồn cuộn. Những quang điểm đủ mọi màu sắc nhập vào thân thể.


Đối phương thể hấp thu ngũ hành nguyên khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ? Vô Lương Tôn Giả thấy thì rúng động, chẳng lẽ đối phương có được linh căn ngũ hành trong truyền thuyết?


Sợ thì sợ, bất quá ngoài mặt hắn vẫn cố cười lạnh: "Ngươi đừng phí công giãy dụa, dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chỉ trong chốc lát thì đừng mong thoát khỏi Khổn Tiên Tác này"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK