Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Số lượng tu sĩ tới Hiên Viên Thành ngày càng nhiều. Có cả yêu tộc, phần lớn đều là tán tu. Ngưng Đan Kỳ chiếm đa số, tồn tại Nguyên Anh Kỳ cũng khá nhiều.

Một hắc y tu sĩ cùng một cung trang mỹ phụ bay đến, hai người thoạt nhìn như một đôi đạo lữ song tu.

Hai người bay rất gần, lại hết sức cẩn thận truyền âm.

“Thất muội, nhân thủ phía trước an bài không được tốt. Ta nghe nói không chỉ có tam thiếu gia ngã xuống mà Tiểu Hắc cũng mất tích, có thể kế hoạch của chúng ta đã bại lộ.” Hắc y nam tử có chút bất an mở miệng.

“Ngũ ca, lão tổ đã chuẩn bị trăm năm, tuyệt không được phép lùi bước. Tam thiếu cùng Tiểu Hắc có chút vấn đề nhưng không biết toàn bộ kế hoạch của lão tổ, đối phương có sưu hồn thì cũng vô ích, chỉ biết là La gia chúng ta đã trở về.” Nữ tử lại không hề lùi bước: “Huynh yên tâm, Mấy người trước đã thuận lợi vào thành, Tam thiếu và Tiểu Hắc có lẽ có sự tình khác.”

“Hy vọng như thế.” Ánh mắt nam tử buông lỏng, mắt thấy tu sĩ xung quanh càng nhiều thì không dám nói thêm gì, vạn nhất gặp mấy lão quái thần thức đặc biệt cường đại, có thể nghe trộm thì không ổn.

***

"Đây là Hiên Viên Thành?" Lâm Hiên nhìn tòa thành lớn phía trước thì khẽ biến sắc. Không ít tu tiên giả cấp thấp lần đầu đến đây thì lấy tay che miệng, khiếp sợ không nói nên lời.

Hạo Thạch Thành còn kém xa so với Hiên Viên Thành. Tường thành rất dày, dùng cự thạch tạo thành cao hơn vạn trượng, mặt ngoài gồ ghề không bằng phẳng làm người ta có cảm giác như vách núi.

Rõ ràng là vật chết nhưng lại phát ra uy áp bàng bạc.

Nghe nói thành này đã tồn tại hơn trăm vạn năm, truyền thừa từ thời kỳ hồng hoang thái cổ.

"Sao muội lại có cảm giác quen thuộc!"

"Nguyệt nhi, nàng nói gì vậy?" Nghe thấy tiểu nha đầu thì thầm, Lâm Hiên tò mò.

"Thiếu gia, thành này gây cho muội cảm giác quen thuộc.

"Chẳng lẽ trước kia nàng đã từng tới đây?"

"Không, tiểu tỳ nói chính là phong cách kiến trúc." Nguyệt nhi thì thào nói.

"Kiến trúc phong cách?"

Lâm Hiên không khỏi nhướng mày, lúc này mới thấy Hiên Viên Thành có điểm kỳ quái, âm khí dày đặc như có âm mạch.

Hắn đi theo dòng người tới cửa thành, nộp ba ngàn tinh thạch rồi thuận lợi vào trong Hiên Viên Thành.

Lúc này hắn đứng ở một ngã tư rộng rãi, tu sĩ rất đông nhưng không hề có vẻ chật chội. Bởi vậy có thể thấy Hiên Viên Thành lớn đến cỡ nào. Trong tay Lâm Hiên cầm một tấm địa đồ, với thần thức của tu sĩ Nguyên Anh chỉ bao trùm được một phần nhỏ thành này.

“Thiếu gia, trước tiên chúng ta đi đâu?”

“Đến phía Nam xem một chút. Ở đó có sáu bảy chục phường thị. Trong đó có một vài chỗ chuyên môn bán vật phẩm dành cho quỷ tu.” Lâm Hiên chậm rãi nói.

Lâm Hiên tìm đến chỗ cho thuê thú xa, cấm không cấm chế trong thành còn lợi hại hơn bên ngoài rất nhiều nên chỉ có thể dùng thú xa thông hành, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ toàn lực phi hành. Nếu muốn đến những nơi xa hơn thì phải dùng đến Truyền Tống Trận.

Điều khiển thú xa h là một nữ tu Trúc Cơ Sơ Kỳ dung mạo thanh tú. Thần thức đảo qua người Lâm Hiên thì cung kính cúi đầu: “Tiền bối muốn đi đâu, xin mời phân phó.”

“Khu phía nam Hiên Viên Thành, phường thị nằm ở đường số hai mươi bảy.” Lâm Hiên nhìn nữ tu này một cái hờ hững nói. Bởi vì phường thị quá lớn nên mỗi con đường đều được đánh số.

Thú xa bay rất nhanh mà còn rất êm.

Lâm Hiên ngồi trên xe, nhàn rỗi quá sinh ra nhàm chán, liền quay đầu nhìn xung quanh. Kiến trúc thật kỳ lạ.

Dọc đường đi gặp không ít thú xa, bên trong không thiếu tồn tại Nguyên Anh Kỳ. Qua thời gian chừng nửa tuần trà, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn, còn có không ít người vây quanh.

Thần thức Lâm Hiên đảo qua, sắc mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Là một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ kiêu ngạo cưỡi một chiếc thú xa hoa lệ. Phía sau có hơn mười nữ tu xinh đẹp, khí thế quả thực không tầm thường.

Bên kia chỉ là một nữ tu Ngưng Đan Kỳ rất tú lệ chỉ khoảng mười bảy mười tám.

Gã tu sĩ mở miệng: “Được hầu hạ cho ta chính là phúc khí của ngươi, theo ta thì bảo đảm sẽ kết Anh thành công.”

Lâm Hiên nghe thì không khỏi nhíu mày. Người này quả thực quá khoa trương, Hắn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy.

“Ý tốt của tiền bối, tiểu nữ tử xin tâm lĩnh, bất quá vãn bối tư sắc tầm thường, không có phúc phận đó.” Nữ tử bị ngăn cản thi lễ chậm rãi nói.

Tên háo sắc trước mắt này làm cho nàng hết sức khó chịu. Bất quá không dám đắc tội nên chỉ có thể lựa lời từ chối.


Nam tử nghe xong, trong mắt hiện tia kinh ngạc. Hứa hẹn kết anh này trước kia đã làm biết bao thiếu nữ đi theo.

“Thiếu chủ, người đã nói sẽ giúp ta kết Anh, sao bây giờ lại coi trọng nữ nhân này?”

“Đúng vậy, thiếu chủ, ta hầu hạ người không thoải mái sao? Đã nhiều năm như vậy, đến khi nào ngươi mới dẫn ta đi gặp Tiên Hoa lão tổ đây.”

“Đúng vậy, người ta hầu hạ ngài nhiều như vậy mà không cho lấy một ngay cả một viên đan dược.”

Thiếu nữ đối diện còn chưa trả lời thì những thị nữ bên cạnh nam tử đã tranh nhau nói. Những tu sĩ đứng xung quanh cũng trố mắt ra nhìn, trên mặt Lâm Hiên cũng lộ tia cổ quái.

Xung đột kiểu này quả thực làm người ta đau đầu nhưng sắc mặt nam tử Nguyên Anh sơ kỳ kia vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo. Rất có thể hắn là hậu bối của lão quái vật Ly Hợp Kỳ nào đó.

Lâm Hiên không muốn trêu chọc nhưng hắn lại nhận ra nữ tử kia chính là Vũ Vân Nhi.

Nam tử thấy các nữ nhân lộ vẻ oán hận thì giảo hoạt nói: “Các bảo bối của ta đừng làm ầm ĩ nữa. Ta là hậu nhân duy nhất của Tiên Hoa lão tổ. Mà lão tổ đã là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, chỉ cần thiếu gia ta tương nhờ thì lão tổ sẽ ban thưởng linh đan diệu dược, nhất định tất cả các ngươi đều Kết Anh thành công.”

Tiên Hoa lão tổ!

Những tu sĩ xung quanh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cái tên này hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Khóe miệng Lâm Hiên chợt vẻ lộ chê cười.

“Thế nào nha đầu, chỉ cần ngươi chịu làm thị thiếp của ta thì chỗ tốt không phải nói. Nếu không phải đang ở trong Hiên Viên Thành thì ngươi có dũng khí từ chối sao? Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt sao?” Nam tử lộ vẻ uy hiếp.

Vũ Vân Nhi hiển nhiên không muốn, đang bàng hoàng thì một thanh âm chê cười truyền đến: “Cái gì mà Tiên Hoa lão tổ, giữa ban ngày ban mặt dám trêu ghẹo nữ tử, thức thời thì mau cút đi.”

Lời còn chưa dứt thì một thanh niên vận hắc bào đã đi tới.

Vũ Vân Nhi nghe thanh âm quen thuộc này thì lộ vẻ mừng như điên. Nhưng khi thấy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của người nọ thì lại ngẩn người, bất quá nữ tử này rất nhanh nghĩ đến điều gì đó.

Là Lâm sư bá!

Nàng đã từng nghe qua lệnh truy sát của Vạn Phật Tông. Đang lo lắng cho Lâm Hiên, không ngờ lúc này lại gặp được hắn.

Trong mắt nữ tử ẩn chứa ánh lệ, sau khi Bích Vân Sơn cùng Vũ gia gặp nạn, nàng vẫn đau khổ chống đỡ, hôm nay rốt cục gặp lại người thân. Nếu nàng bị bắt đi thì không biết làm cách nào tìm dược liệu chữa thương cho sư tôn.

Có người xen vào khiến nam tử háo sắc ngẩn ngơ, thần thức đảo qua người Lâm Hiên. Trong mắt hắn hiện tia sợ hãi nhưng rất nhanh liền biến mất:

“Đạo hữu là người phương nào, tu vị cũng không kém. Nhưng ngươi nên biết ta là ái đồ của Tiên Hoa lão tổ Ly Hợp Kỳ, chẳng lẽ ngươi muốn rước họa vào thân?”

“Rước họa vào thân, có đúng như vậy không? Lâm mỗ có chút tò mò Tiên Hoa lão tổ kia có gì hay?” Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười cổ quái.

“Các hạ là người phương nào, tại hạ là Hoa công tử. Chúng ta hà tất phải vì một nữ tử mà tổn thương hòa khí?” Tròng mắt của nam tử Nguyên Anh Sơ Kỳ chuyển động, cười ha hả nói.

“Sao, đạo hữu sợ à?” Có điều Lâm Hiên không giữ chút thể diện cho đối phương, một bộ thích gây sự.

“Nói bậy, sư tôn bổn công tử là Tiên Hoa lão tổ.”

Lời hắn còn chưa dứt thì Lâm Hiên chợt vung ống tay áo phải lên. Nhất thời linh quang chói mắt, mấy đạo kiếm quang bay ra đón gió tăng vọt lên vài trượng bắn về phía Hoa công tử.

Tốc độ kiếm quang cực nhanh làm sắc mặt Hoa công tử cuồng biến, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, dường như bị dọa đến choáng váng, không kịp xuất ra bảo vật phòng ngự.

Vài tiếng vù vù, kiếm quang xuyên qua thân thể hắn.

Huyết hoa bắn tung tóe, Hoa công tử ngã xuống giữa đường, quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tất cả tu sĩ ở đây không khỏi trợn mắt há mồm. Thắng bại sao lại phân ra nhanh như vậy.

Hoa công tử kia rất ba hoa nhưng hóa ra lại không có lực hoàn thủ.

Lâm Hiên đã nương tay, Hoa công tử vẫn còn sống.

“Cái gì mà Tiên Hoa lão tổ, ta chưa từng nghe qua. Nếu thực sư tôn của các hạ là lão tổ Ly Hợp Kỳ thì sao phải đi tu luyện loại công pháp mau chóng tiến giai nhưng thần thông quá mức tầm thường như vậy.”

Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng. Hoa công tử trước mắt này chỉ là một tên lừa bịp, tuy là tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ nhưng thực lực chân chính chỉ so với tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ. Giết đối phương chỉ làm ô uế tay hắn.

Hoa công tử loạng choạng đứng lên, trên mặt lộ vẻ đau đớn cùng sợ hãi.

“Ngươi…ngươi gạt ta!”

“Ghê tởm, ngươi nói có lão tổ Ly Hợp Kỳ làm hậu thuẫn, có thể làm cho ta kết Anh thành công, cho nên ta mới hiến dâng trinh tiết!”

“Trách không được ngươi không mang ta đi gặp lão tổ, thì ra chỉ là tên bịp bợm.”

Hoa công tử đã trúng một kích của Lâm Hiên. thương thế rất nghiêm trọng. Đối mặt với hơn mười nữ tu phẫn nộ, chỉ có thể mở miệng phun ra một pháp bảo cổ quái hình tiên hoa, vừa chống đỡ, vừa liều mạng chạy trốn….

Một hồi xung đột chấm dứt khôi hài như thế. Lâm Hiên cũng không biết nói gì. Trên đời hóa ra vẫn còn tu sĩ Nguyên Anh thái quá như thế.

“Vân nhi, đi thôi.”

“Vâng, sư bá!”

Ngoài ý muốn gặp lại nàng, Lâm Hiên không dùng thú xa nữa mà mang theo nữ tử này rẽ trái rẽ phải, đi tới một chỗ tương đối yên tĩnh.

Lâm Hiên thả thần thức ra, phát hiện gần đó không có ai thì trên mặt mới lộ ra vẻ hài lòng.

“Vân Nhi, bây giờ có thể nói chuyện rồi. Như thế nào ngươi lại một mình đi đến đây, Cầm Tâm không đi cùng ngươi sao?”

“Sư bá….” Trên mặt Vũ Vân Nhi hiện ra vẻ đau thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lâm Hiên thấy thế thì nhíu mày: “Nha đầu, khóc cái gì, có chuyện gì thì sư bá sẽ làm chủ. Bi thương cũng không giải quyết được gì, đã xảy ra chuyện gì? Nói mau.”

Ánh mắt Vũ Vân Nhi vẫn còn vẻ kích động. Lâm Hiên phất tay áo, một đạo thanh hà bay vút ra nhập vào mi tâm thiếu nữ. Vẻ mặt Vũ Vân Nhi dần bình tĩnh trở lại.

“Đa tạ sư bá.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Sư bá, tai họa bất ngờ ập đến Bích Vân Sơn, Vũ gia không còn nữa, sư tôn, sư tôn….”

“Cầm Tâm làm sao ?” Lâm Hiên biến sắc.

“Sư tôn đã trúng kỳ độc, hiện đang hôn mê. Nếu trong vòng một năm không tìm được dược vật giải độc thì….”

“Một năm?”

Lâm Hiên nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.

“Vân Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cứ từ từ nói. Bích Vân Sơn sao lại bị phá hủy, ai cầm đầu? sư bá nhất định báo thù cho các ngươi.”

“Báo thù?” Trong mắt Vũ Vân Nhi tràn đầy hận ý, huynh đệ tỷ muội đã chết trong trận hạo kiếp đó. Vũ gia huy hoàng ngày nào hiện tại chỉ còn lại một mình nàng, nếu như không phải khi phát sinh biến cố thì nàng đang ở Vân Lĩnh Sơn, tám chín phần đã hồn phi phách tán.

Báo thù? Nàng không lúc nào không nghĩ nghĩ đến điều này, Có điều địch nhân cường đại như thế, dù là sư bá cũng không thể trêu chọc.

Nghĩ đến đây sắc mặt Vũ Vân Nhi có vẻ lo lắng, thở dài quỳ xuống: “Đa tạ ý tốt của sư bá, nhưng báo thù thì không được. Vân Nhi chỉ cầu người một việc, xin cứu ân sư của ta.” “Nha đầu ngốc, không cần làm vậy.”

Lâm Hiên phất tay áo, nâng nàng đứng dậy.

“Vân nhi, không cần đa lễ, ta và ân sư của ngươi đã giao hảo hai trăm năm. Dù đã lâu không gặp nhưng sao lại bỏ mặc nàng gặp hoạn nạn. Nhưng hãy nói cho ta biết, là địch nhân nào mà cường đại như thế?”

“Vâng, sư bá, đám người mà Bích Vân Sơn đắc tội quả thực chúng ta không thể trêu chọc, chuyện là thế này…”

Vũ Vân Nhi bắt đầu thuật. Từ lúc hai người từ biệt ở Vân Lĩnh Sơn, nàng không hề trì hoãn bay về tổng đàn Bích Vân Sơn.

Còn hai ngày lộ trình, nàng dừng lại tại một phường thị, muốn nghỉ ngơi tắm gội trong khách sạn.

Mà ngay lúc ở phường thị, nàng lại nghe được một tin kinh hoàng. Bích Vân Sơn gặp họa diệt môn, chín phần đệ tử bị chết trận đương trường. Mấy vị Nguyên Anh lão tổ chỉ có Âu Dương Cầm Tâm là chạy thoát.

Vũ gia có quan hệ sâu đậm với Bích Vân Sơn, tổng đàn hai bên còn đặt kề nhau. Bích Vân Sơn gặp đại họa, Vũ gia không lý gì có thể thoát khỏi.

Nếu là một nữ tử khác, nghe tin như vậy khẳng định sẽ vô cùng hoảng loạn. Nhưng Vũ Vân Nhi vốn thông tuệ, không lâu trước kia đi theo Lâm Hiên mạo hiểm Vân Lĩnh Sơn, đã gặp qua nguy hiểm ma luyện thành thục. Hoảng sợ cũng vô ích, trước mắt là phải xác nhận thực hư của tin tức này.

Vũ Vân Nhi cách tổng đần không xa, sợ người khác nhận ra nên đã chạy đến một nơi không người lăn lộn trong bùn đất bôi bẩn cả người, che dấu diện mục vốn có. Vốn dĩ nàng yêu sự sạch sẽ, nhưng trong nguy hiểm cũng đành làm như vậy. Lâm Hiên đã từng dạy nàng Liễm Khí Thuật, nàng lại thi triển giống như một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Trải qua mấy ngày thu thập tin tức, rốt cục đã rõ ràng sự tình.

Bích Vân Sơn sở dĩ đưa tới họa diệt môn chính là do thất phu vô tội nhưng mang ngọc thì có tội. Mấy tuần trăng trước, Âu Dương Cầm Tâm vô tình phát hiện ra một bản đồ, phát hiện tiêu ký động phủ của một vị tiền bối cổ tu. Vì vậy các thái thượng trưởng lão mang theo đệ tử đi tìm kiếm.

Tất cả thuận lợi, nhưng khi bọn họ thu được bảo vật thì lại đụng một đám tu sĩ khác.

Ngụy gia!

Nghe đến đó Lâm Hiên sửng sốt: “Ngụy gia, gia tộc tu tiên, chẳng lẽ thực lực còn mạnh hơn Bích Vân Sơn?”

“Không, đối phương chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh, đánh không lại Bích Vân Sơn chúng ta. Sau một hồi đại chiến, lão tổ Ngụy gia chết tại trận, số đệ tử còn lại cũng chạy trốn hết. Chuyện này tưởng đã kết thúc, nhưng ân sư cùng Thái Hư sư bá không biết đã dẫn đến đại họa.”

Vũ Vân Nhi nói tới đây thì thở dài, trên mặt lộ vẻ đau thương: “Ngụy gia chỉ là một gia tộc bình thường nhưng khi nghe nói lão tổ Ngụy gia chết, Vạn Phật Tông phái đệ tử tục gia đến tìm hiểu. Sau đó lại phái người đến chủ trì đại cục, nói Bích Vân Sơn ta giết người của họ, bọn họ muốn thay trời hành đạo, đòi lại công bằng cho môn hạ đệ tử.”

“Ta kháo!” Lâm Hiên nổi giận cắt ngang: “Đám lừa trọc kia thực sự âm hiểm. Hừ! Rõ ràng là thấy bảo vật đỏ mắt mà còn nói là thay trời hành đạo.”

Thấy Lâm Hiên căm phẫn thì Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ. Bất quá liền nghĩ tới Truy Sát Lệnh kia:

“Sư bá nói không sai, đám lừa trọc đó vốn tạo cớ để đoạt bảo.”

Sau đó cũng không có gì khó nói. Vạn Phật Tông chỉ phái đến một số cao thủ nhưng Bích Vân Sơn nhỏ nhoi cũng không thể ngăn cản. Trường cảnh đó cực kỳ thảm thiết. Kể cả Vũ gia, tất cả môn nhân đệ tử đều bị giết. Thái Hư chân nhân, thanh y tổ sư, hai vị thái thượng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ chết tại trận. Âm Ba Công của Âu Dương Cầm Tâm vừa lúc có thể khắc chế Sư Tử Hống phật môn, miễn cưỡng mở một đường máu nhưng đã trúng một loại kịch độc. “Độc?”

Lâm Hiên“Vậy ngươi gặp Cầm Tâm như thế nào?”

“Bẩm sư bá, Vân Nhi không dám quay về tổng đàn, chỉ có thể giả làm tán tu mai phục, tại gần đó rốt cục tìm bắt được vài tên tiểu hòa thượng đơn độc, dùng Sưu Hồn Thuật mới biết được ân sử chạy trốn về phía. Ta và sư tôn có ám hiệu liên lạc, cẩn thận tìm kiếm trên đường, quả nhiên tìm được tiêu ký trên một tảng đá.”

Lâm Hiên gật đầu, phương pháp truyền tin của các bang phái thế tục này nghe thì có vẻ lạc hậu đối với tu tiên giả, nhưng bởi vì không có pháp lực dao động nên bọn họ rất khó phát hiện.

Số lượng tu sĩ tới Hiên Viên Thành ngày càng nhiều. Có cả yêu tộc, phần lớn đều là tán tu. Ngưng Đan Kỳ chiếm đa số, tồn tại Nguyên Anh Kỳ cũng khá nhiều.

Một hắc y tu sĩ cùng một cung trang mỹ phụ bay đến, hai người thoạt nhìn như một đôi đạo lữ song tu.

Hai người bay rất gần, lại hết sức cẩn thận truyền âm.

“Thất muội, nhân thủ phía trước an bài không được tốt. Ta nghe nói không chỉ có tam thiếu gia ngã xuống mà Tiểu Hắc cũng mất tích, có thể kế hoạch của chúng ta đã bại lộ.” Hắc y nam tử có chút bất an mở miệng.

“Ngũ ca, lão tổ đã chuẩn bị trăm năm, tuyệt không được phép lùi bước. Tam thiếu cùng Tiểu Hắc có chút vấn đề nhưng không biết toàn bộ kế hoạch của lão tổ, đối phương có sưu hồn thì cũng vô ích, chỉ biết là La gia chúng ta đã trở về.” Nữ tử lại không hề lùi bước: “Huynh yên tâm, Mấy người trước đã thuận lợi vào thành, Tam thiếu và Tiểu Hắc có lẽ có sự tình khác.”

“Hy vọng như thế.” Ánh mắt nam tử buông lỏng, mắt thấy tu sĩ xung quanh càng nhiều thì không dám nói thêm gì, vạn nhất gặp mấy lão quái thần thức đặc biệt cường đại, có thể nghe trộm thì không ổn.

***

"Đây là Hiên Viên Thành?" Lâm Hiên nhìn tòa thành lớn phía trước thì khẽ biến sắc. Không ít tu tiên giả cấp thấp lần đầu đến đây thì lấy tay che miệng, khiếp sợ không nói nên lời.

Hạo Thạch Thành còn kém xa so với Hiên Viên Thành. Tường thành rất dày, dùng cự thạch tạo thành cao hơn vạn trượng, mặt ngoài gồ ghề không bằng phẳng làm người ta có cảm giác như vách núi.

Rõ ràng là vật chết nhưng lại phát ra uy áp bàng bạc.

Nghe nói thành này đã tồn tại hơn trăm vạn năm, truyền thừa từ thời kỳ hồng hoang thái cổ.

"Sao muội lại có cảm giác quen thuộc!"

"Nguyệt nhi, nàng nói gì vậy?" Nghe thấy tiểu nha đầu thì thầm, Lâm Hiên tò mò.

"Thiếu gia, thành này gây cho muội cảm giác quen thuộc.

"Chẳng lẽ trước kia nàng đã từng tới đây?"

"Không, tiểu tỳ nói chính là phong cách kiến trúc." Nguyệt nhi thì thào nói.

"Kiến trúc phong cách?"

Lâm Hiên không khỏi nhướng mày, lúc này mới thấy Hiên Viên Thành có điểm kỳ quái, âm khí dày đặc như có âm mạch.

Hắn đi theo dòng người tới cửa thành, nộp ba ngàn tinh thạch rồi thuận lợi vào trong Hiên Viên Thành.

Lúc này hắn đứng ở một ngã tư rộng rãi, tu sĩ rất đông nhưng không hề có vẻ chật chội. Bởi vậy có thể thấy Hiên Viên Thành lớn đến cỡ nào. Trong tay Lâm Hiên cầm một tấm địa đồ, với thần thức của tu sĩ Nguyên Anh chỉ bao trùm được một phần nhỏ thành này.

“Thiếu gia, trước tiên chúng ta đi đâu?”

“Đến phía Nam xem một chút. Ở đó có sáu bảy chục phường thị. Trong đó có một vài chỗ chuyên môn bán vật phẩm dành cho quỷ tu.” Lâm Hiên chậm rãi nói.

Lâm Hiên tìm đến chỗ cho thuê thú xa, cấm không cấm chế trong thành còn lợi hại hơn bên ngoài rất nhiều nên chỉ có thể dùng thú xa thông hành, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ toàn lực phi hành. Nếu muốn đến những nơi xa hơn thì phải dùng đến Truyền Tống Trận.

Điều khiển thú xa h là một nữ tu Trúc Cơ Sơ Kỳ dung mạo thanh tú. Thần thức đảo qua người Lâm Hiên thì cung kính cúi đầu: “Tiền bối muốn đi đâu, xin mời phân phó.”

“Khu phía nam Hiên Viên Thành, phường thị nằm ở đường số hai mươi bảy.” Lâm Hiên nhìn nữ tu này một cái hờ hững nói. Bởi vì phường thị quá lớn nên mỗi con đường đều được đánh số.

Thú xa bay rất nhanh mà còn rất êm.

Lâm Hiên ngồi trên xe, nhàn rỗi quá sinh ra nhàm chán, liền quay đầu nhìn xung quanh. Kiến trúc thật kỳ lạ.

Dọc đường đi gặp không ít thú xa, bên trong không thiếu tồn tại Nguyên Anh Kỳ. Qua thời gian chừng nửa tuần trà, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn, còn có không ít người vây quanh.

Thần thức Lâm Hiên đảo qua, sắc mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Là một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ kiêu ngạo cưỡi một chiếc thú xa hoa lệ. Phía sau có hơn mười nữ tu xinh đẹp, khí thế quả thực không tầm thường.

Bên kia chỉ là một nữ tu Ngưng Đan Kỳ rất tú lệ chỉ khoảng mười bảy mười tám.

Gã tu sĩ mở miệng: “Được hầu hạ cho ta chính là phúc khí của ngươi, theo ta thì bảo đảm sẽ kết Anh thành công.”

Lâm Hiên nghe thì không khỏi nhíu mày. Người này quả thực quá khoa trương, Hắn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy.

“Ý tốt của tiền bối, tiểu nữ tử xin tâm lĩnh, bất quá vãn bối tư sắc tầm thường, không có phúc phận đó.” Nữ tử bị ngăn cản thi lễ chậm rãi nói.

Tên háo sắc trước mắt này làm cho nàng hết sức khó chịu. Bất quá không dám đắc tội nên chỉ có thể lựa lời từ chối.

Nam tử nghe xong, trong mắt hiện tia kinh ngạc. Hứa hẹn kết anh này trước kia đã làm biết bao thiếu nữ đi theo.

“Thiếu chủ, người đã nói sẽ giúp ta kết Anh, sao bây giờ lại coi trọng nữ nhân này?”

“Đúng vậy, thiếu chủ, ta hầu hạ người không thoải mái sao? Đã nhiều năm như vậy, đến khi nào ngươi mới dẫn ta đi gặp Tiên Hoa lão tổ đây.”

“Đúng vậy, người ta hầu hạ ngài nhiều như vậy mà không cho lấy một ngay cả một viên đan dược.”

Thiếu nữ đối diện còn chưa trả lời thì những thị nữ bên cạnh nam tử đã tranh nhau nói. Những tu sĩ đứng xung quanh cũng trố mắt ra nhìn, trên mặt Lâm Hiên cũng lộ tia cổ quái.

Xung đột kiểu này quả thực làm người ta đau đầu nhưng sắc mặt nam tử Nguyên Anh sơ kỳ kia vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo. Rất có thể hắn là hậu bối của lão quái vật Ly Hợp Kỳ nào đó.

Lâm Hiên không muốn trêu chọc nhưng hắn lại nhận ra nữ tử kia chính là Vũ Vân Nhi.

Nam tử thấy các nữ nhân lộ vẻ oán hận thì giảo hoạt nói: “Các bảo bối của ta đừng làm ầm ĩ nữa. Ta là hậu nhân duy nhất của Tiên Hoa lão tổ. Mà lão tổ đã là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, chỉ cần thiếu gia ta tương nhờ thì lão tổ sẽ ban thưởng linh đan diệu dược, nhất định tất cả các ngươi đều Kết Anh thành công.”

Tiên Hoa lão tổ!

Những tu sĩ xung quanh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cái tên này hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Khóe miệng Lâm Hiên chợt vẻ lộ chê cười.

“Thế nào nha đầu, chỉ cần ngươi chịu làm thị thiếp của ta thì chỗ tốt không phải nói. Nếu không phải đang ở trong Hiên Viên Thành thì ngươi có dũng khí từ chối sao? Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt sao?” Nam tử lộ vẻ uy hiếp.

Vũ Vân Nhi hiển nhiên không muốn, đang bàng hoàng thì một thanh âm chê cười truyền đến: “Cái gì mà Tiên Hoa lão tổ, giữa ban ngày ban mặt dám trêu ghẹo nữ tử, thức thời thì mau cút đi.”

Lời còn chưa dứt thì một thanh niên vận hắc bào đã đi tới.

Vũ Vân Nhi nghe thanh âm quen thuộc này thì lộ vẻ mừng như điên. Nhưng khi thấy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của người nọ thì lại ngẩn người, bất quá nữ tử này rất nhanh nghĩ đến điều gì đó.

Là Lâm sư bá!

Nàng đã từng nghe qua lệnh truy sát của Vạn Phật Tông. Đang lo lắng cho Lâm Hiên, không ngờ lúc này lại gặp được hắn.

Trong mắt nữ tử ẩn chứa ánh lệ, sau khi Bích Vân Sơn cùng Vũ gia gặp nạn, nàng vẫn đau khổ chống đỡ, hôm nay rốt cục gặp lại người thân. Nếu nàng bị bắt đi thì không biết làm cách nào tìm dược liệu chữa thương cho sư tôn.

Có người xen vào khiến nam tử háo sắc ngẩn ngơ, thần thức đảo qua người Lâm Hiên. Trong mắt hắn hiện tia sợ hãi nhưng rất nhanh liền biến mất:

“Đạo hữu là người phương nào, tu vị cũng không kém. Nhưng ngươi nên biết ta là ái đồ của Tiên Hoa lão tổ Ly Hợp Kỳ, chẳng lẽ ngươi muốn rước họa vào thân?”

“Rước họa vào thân, có đúng như vậy không? Lâm mỗ có chút tò mò Tiên Hoa lão tổ kia có gì hay?” Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười cổ quái.

“Các hạ là người phương nào, tại hạ là Hoa công tử. Chúng ta hà tất phải vì một nữ tử mà tổn thương hòa khí?” Tròng mắt của nam tử Nguyên Anh Sơ Kỳ chuyển động, cười ha hả nói.

“Sao, đạo hữu sợ à?” Có điều Lâm Hiên không giữ chút thể diện cho đối phương, một bộ thích gây sự.

“Nói bậy, sư tôn bổn công tử là Tiên Hoa lão tổ.”

Lời hắn còn chưa dứt thì Lâm Hiên chợt vung ống tay áo phải lên. Nhất thời linh quang chói mắt, mấy đạo kiếm quang bay ra đón gió tăng vọt lên vài trượng bắn về phía Hoa công tử.

Tốc độ kiếm quang cực nhanh làm sắc mặt Hoa công tử cuồng biến, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, dường như bị dọa đến choáng váng, không kịp xuất ra bảo vật phòng ngự.

Vài tiếng vù vù, kiếm quang xuyên qua thân thể hắn.

Huyết hoa bắn tung tóe, Hoa công tử ngã xuống giữa đường, quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tất cả tu sĩ ở đây không khỏi trợn mắt há mồm. Thắng bại sao lại phân ra nhanh như vậy.

Hoa công tử kia rất ba hoa nhưng hóa ra lại không có lực hoàn thủ.

Lâm Hiên đã nương tay, Hoa công tử vẫn còn sống.

“Cái gì mà Tiên Hoa lão tổ, ta chưa từng nghe qua. Nếu thực sư tôn của các hạ là lão tổ Ly Hợp Kỳ thì sao phải đi tu luyện loại công pháp mau chóng tiến giai nhưng thần thông quá mức tầm thường như vậy.”

Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng. Hoa công tử trước mắt này chỉ là một tên lừa bịp, tuy là tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ nhưng thực lực chân chính chỉ so với tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ. Giết đối phương chỉ làm ô uế tay hắn.

Hoa công tử loạng choạng đứng lên, trên mặt lộ vẻ đau đớn cùng sợ hãi.

“Ngươi…ngươi gạt ta!”

“Ghê tởm, ngươi nói có lão tổ Ly Hợp Kỳ làm hậu thuẫn, có thể làm cho ta kết Anh thành công, cho nên ta mới hiến dâng trinh tiết!”

“Trách không được ngươi không mang ta đi gặp lão tổ, thì ra chỉ là tên bịp bợm.”

Hoa công tử đã trúng một kích của Lâm Hiên. thương thế rất nghiêm trọng. Đối mặt với hơn mười nữ tu phẫn nộ, chỉ có thể mở miệng phun ra một pháp bảo cổ quái hình tiên hoa, vừa chống đỡ, vừa liều mạng chạy trốn….

Một hồi xung đột chấm dứt khôi hài như thế. Lâm Hiên cũng không biết nói gì. Trên đời hóa ra vẫn còn tu sĩ Nguyên Anh thái quá như thế.

“Vân nhi, đi thôi.”

“Vâng, sư bá!”

Ngoài ý muốn gặp lại nàng, Lâm Hiên không dùng thú xa nữa mà mang theo nữ tử này rẽ trái rẽ phải, đi tới một chỗ tương đối yên tĩnh.

Lâm Hiên thả thần thức ra, phát hiện gần đó không có ai thì trên mặt mới lộ ra vẻ hài lòng.

“Vân Nhi, bây giờ có thể nói chuyện rồi. Như thế nào ngươi lại một mình đi đến đây, Cầm Tâm không đi cùng ngươi sao?”

“Sư bá….” Trên mặt Vũ Vân Nhi hiện ra vẻ đau thương, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lâm Hiên thấy thế thì nhíu mày: “Nha đầu, khóc cái gì, có chuyện gì thì sư bá sẽ làm chủ. Bi thương cũng không giải quyết được gì, đã xảy ra chuyện gì? Nói mau.”

Ánh mắt Vũ Vân Nhi vẫn còn vẻ kích động. Lâm Hiên phất tay áo, một đạo thanh hà bay vút ra nhập vào mi tâm thiếu nữ. Vẻ mặt Vũ Vân Nhi dần bình tĩnh trở lại.

“Đa tạ sư bá.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Sư bá, tai họa bất ngờ ập đến Bích Vân Sơn, Vũ gia không còn nữa, sư tôn, sư tôn….”

“Cầm Tâm làm sao ?” Lâm Hiên biến sắc.

“Sư tôn đã trúng kỳ độc, hiện đang hôn mê. Nếu trong vòng một năm không tìm được dược vật giải độc thì….”

“Một năm?”

Lâm Hiên nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.

“Vân Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cứ từ từ nói. Bích Vân Sơn sao lại bị phá hủy, ai cầm đầu? sư bá nhất định báo thù cho các ngươi.”

“Báo thù?” Trong mắt Vũ Vân Nhi tràn đầy hận ý, huynh đệ tỷ muội đã chết trong trận hạo kiếp đó. Vũ gia huy hoàng ngày nào hiện tại chỉ còn lại một mình nàng, nếu như không phải khi phát sinh biến cố thì nàng đang ở Vân Lĩnh Sơn, tám chín phần đã hồn phi phách tán.

Báo thù? Nàng không lúc nào không nghĩ nghĩ đến điều này, Có điều địch nhân cường đại như thế, dù là sư bá cũng không thể trêu chọc.

Nghĩ đến đây sắc mặt Vũ Vân Nhi có vẻ lo lắng, thở dài quỳ xuống: “Đa tạ ý tốt của sư bá, nhưng báo thù thì không được. Vân Nhi chỉ cầu người một việc, xin cứu ân sư của ta.” “Nha đầu ngốc, không cần làm vậy.”

Lâm Hiên phất tay áo, nâng nàng đứng dậy.

“Vân nhi, không cần đa lễ, ta và ân sư của ngươi đã giao hảo hai trăm năm. Dù đã lâu không gặp nhưng sao lại bỏ mặc nàng gặp hoạn nạn. Nhưng hãy nói cho ta biết, là địch nhân nào mà cường đại như thế?”

“Vâng, sư bá, đám người mà Bích Vân Sơn đắc tội quả thực chúng ta không thể trêu chọc, chuyện là thế này…”

Vũ Vân Nhi bắt đầu thuật. Từ lúc hai người từ biệt ở Vân Lĩnh Sơn, nàng không hề trì hoãn bay về tổng đàn Bích Vân Sơn.

Còn hai ngày lộ trình, nàng dừng lại tại một phường thị, muốn nghỉ ngơi tắm gội trong khách sạn.

Mà ngay lúc ở phường thị, nàng lại nghe được một tin kinh hoàng. Bích Vân Sơn gặp họa diệt môn, chín phần đệ tử bị chết trận đương trường. Mấy vị Nguyên Anh lão tổ chỉ có Âu Dương Cầm Tâm là chạy thoát.

Vũ gia có quan hệ sâu đậm với Bích Vân Sơn, tổng đàn hai bên còn đặt kề nhau. Bích Vân Sơn gặp đại họa, Vũ gia không lý gì có thể thoát khỏi.

Nếu là một nữ tử khác, nghe tin như vậy khẳng định sẽ vô cùng hoảng loạn. Nhưng Vũ Vân Nhi vốn thông tuệ, không lâu trước kia đi theo Lâm Hiên mạo hiểm Vân Lĩnh Sơn, đã gặp qua nguy hiểm ma luyện thành thục. Hoảng sợ cũng vô ích, trước mắt là phải xác nhận thực hư của tin tức này.

Vũ Vân Nhi cách tổng đần không xa, sợ người khác nhận ra nên đã chạy đến một nơi không người lăn lộn trong bùn đất bôi bẩn cả người, che dấu diện mục vốn có. Vốn dĩ nàng yêu sự sạch sẽ, nhưng trong nguy hiểm cũng đành làm như vậy. Lâm Hiên đã từng dạy nàng Liễm Khí Thuật, nàng lại thi triển giống như một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Trải qua mấy ngày thu thập tin tức, rốt cục đã rõ ràng sự tình.

Bích Vân Sơn sở dĩ đưa tới họa diệt môn chính là do thất phu vô tội nhưng mang ngọc thì có tội. Mấy tuần trăng trước, Âu Dương Cầm Tâm vô tình phát hiện ra một bản đồ, phát hiện tiêu ký động phủ của một vị tiền bối cổ tu. Vì vậy các thái thượng trưởng lão mang theo đệ tử đi tìm kiếm.

Tất cả thuận lợi, nhưng khi bọn họ thu được bảo vật thì lại đụng một đám tu sĩ khác.

Ngụy gia!

Nghe đến đó Lâm Hiên sửng sốt: “Ngụy gia, gia tộc tu tiên, chẳng lẽ thực lực còn mạnh hơn Bích Vân Sơn?”

“Không, đối phương chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh, đánh không lại Bích Vân Sơn chúng ta. Sau một hồi đại chiến, lão tổ Ngụy gia chết tại trận, số đệ tử còn lại cũng chạy trốn hết. Chuyện này tưởng đã kết thúc, nhưng ân sư cùng Thái Hư sư bá không biết đã dẫn đến đại họa.”

Vũ Vân Nhi nói tới đây thì thở dài, trên mặt lộ vẻ đau thương: “Ngụy gia chỉ là một gia tộc bình thường nhưng khi nghe nói lão tổ Ngụy gia chết, Vạn Phật Tông phái đệ tử tục gia đến tìm hiểu. Sau đó lại phái người đến chủ trì đại cục, nói Bích Vân Sơn ta giết người của họ, bọn họ muốn thay trời hành đạo, đòi lại công bằng cho môn hạ đệ tử.”

“Ta kháo!” Lâm Hiên nổi giận cắt ngang: “Đám lừa trọc kia thực sự âm hiểm. Hừ! Rõ ràng là thấy bảo vật đỏ mắt mà còn nói là thay trời hành đạo.”

Thấy Lâm Hiên căm phẫn thì Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ. Bất quá liền nghĩ tới Truy Sát Lệnh kia:

“Sư bá nói không sai, đám lừa trọc đó vốn tạo cớ để đoạt bảo.”

Sau đó cũng không có gì khó nói. Vạn Phật Tông chỉ phái đến một số cao thủ nhưng Bích Vân Sơn nhỏ nhoi cũng không thể ngăn cản. Trường cảnh đó cực kỳ thảm thiết. Kể cả Vũ gia, tất cả môn nhân đệ tử đều bị giết. Thái Hư chân nhân, thanh y tổ sư, hai vị thái thượng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ chết tại trận. Âm Ba Công của Âu Dương Cầm Tâm vừa lúc có thể khắc chế Sư Tử Hống phật môn, miễn cưỡng mở một đường máu nhưng đã trúng một loại kịch độc. “Độc?”


Lâm Hiên“Vậy ngươi gặp Cầm Tâm như thế nào?”


“Bẩm sư bá, Vân Nhi không dám quay về tổng đàn, chỉ có thể giả làm tán tu mai phục, tại gần đó rốt cục tìm bắt được vài tên tiểu hòa thượng đơn độc, dùng Sưu Hồn Thuật mới biết được ân sử chạy trốn về phía. Ta và sư tôn có ám hiệu liên lạc, cẩn thận tìm kiếm trên đường, quả nhiên tìm được tiêu ký trên một tảng đá.”


Lâm Hiên gật đầu, phương pháp truyền tin của các bang phái thế tục này nghe thì có vẻ lạc hậu đối với tu tiên giả, nhưng bởi vì không có pháp lực dao động nên bọn họ rất khó phát hiện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK