Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh một tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc! Mặt đất run rẩy, Thiết tinh dù cứng rắn nhưng sao có thể ngăn cản một kích của Lâm Hiên.

Một cái hố khoảng một trượng xuất hiện trong tầm mắt. Sau đó Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo thanh hà cuốn qua. Xảnh tượng phía trước mơ hồ một trận rồi xuất hiện mấy cột đá quỷ dị.

“Quả nhiên là như vậy” Thanh ẩm của Lâm Hiên lộ vẻ khẳng định, còn nữ tử bên cạnh thì có điểm kinh ngạc : "Tiền bối, đây là vật gì ? »

"Hừ, chỉ là trận pháp mà thôi, Độc Long lão quái rất cẩn thận, dùng thiết tinh quáng mạch phong ấn chặt chẽ, bên trong lại bố trí trận pháp không để linh khí thoát ra ngoài. Có điều lần này lão thật đúng đã nhọc lòng rồi. Hắc hắc"

Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm có điểm vui mừng. Các dấu hiệu cho thấy động phủ bí mật ở chỗ này.

Hắn tập trung thần thức quan sát cột đá, rõ ràng bố trí theo phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh, ngoài các họa văn phức tạp thì phù văn cũng rất kì quái. Hơn nữa bề ngoài cá cột đá này còn khảm các loại khoáng mạch không biết tên tản ra ánh sáng u ám lập lòe.

Hai hàng lông mày Lâm Hiên không khỏi nhíu chặt, hắn chưa từng thấy qua trận pháp này. Bất quá chưa hẳn là không thể bài trừ.

Lâm Hiên giơ tay phải lên, nhìn thì chậm mà lại rất nhanh điểm về phía trước. Tiếng xé gió «vèo vèo » vang lên, đầu ngón tay bắn ra vài đạo kiếm khí thăm dò các cột đá. Nhưng kiếm khí chưa đến thì từ cột đá đã bắn ra tia chớp, dễ dàng triệt tiêu kiếm khí.

Lâm Hiên nhíu mày. Tay phải nâng lên tế ra một cây thiền trượng, trên thân bảo vật lập lòe phù văn.

"Thông Linh Phật Bảo" Cung trang nữ tử thất thanh kinh hô, nàng dù sao cũng là Ly Hợp trung kỳ tu tiên giả kiến thức bất phàm.

Lâm Hiên hoành trượng ngang trước ngực, sau đó nâng cao rồi vung xuống, không gian một trận văn vẹo, ngàn vạn trượng ảnh xuất hiện. Thiên địa nguyên khí phụ cận cũng điên cuồng nhập vào. Thanh thế làm cung trang nữ tử phải nheo mắt.

Nhưng lúc này bảy cột đá cùng sáng lên. Một tầng phòng hộ dày đặc xuất hiện, trượng ảnh đánh lên trên mà nó không chút dao động.

Lâm Hiên thật sự có điểm giật mình, hai hàng chân mày nhíu chặt, còn cung trang nữ tử không dám nói lời nào. Qua khoảng một tuần trà, trên mặt Lâm Hiên lại hiện vẻ tươi cười.

"Lão quái vật, muốn làm khó bản thiếu gia sao, mơ mộng hão huyền" Lâm Hiên thì thào sau đó khẽ phất tay áo. Linh quang lóe lên, một kiện bảo vật xuất hiện.

Là một vật hình vòng nhỏ cỡ bàn tay rất bình thường, tài liệu sở đúc cũng không có gì đặc thù, nhìn qua chỉ như một kiện Linh Khí mà thôi.

Nữ tử lộ ra vẻ nghi hoặc còn bộ dáng Lâm Hiên tin tưởng mười phần.


***

Cùng lúc đó, ở một nơi cách không biết bao nhiêu vạn dặm, một đạo kinh hồng vạch phá trời xanh bay đi, trong độn quang là một nữ tử bộ dáng hết sức chật vật. Trên mặt và trang phục loang lổ vết máu, tựa như mới trải qua một hồi đấu pháp kịch liệt.

Mà phía sau của nàng có một đoàn huyết vụ cỡ vài mẫu, bên trong truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết đang điên cuồng đuổi theo.

Biết không thể thoát khỏi. Độn quang liền dừng lại, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nhưng dung nhan hơi tái hiện ra :"Tiểu bối, ngươi quá phận đuổi theo không bỏ, chẳng lẽ thực sự cho rằng cô nãi này không dám giết ngươi sao?"

Âm thanh của nàng tràn đầy phẫn nộ, nếu Lâm Hiên ở đây chắc chắn rất kinh ngạc. Nữ tử này chính là Hồng Diệp tiên tử.

Bốn trăm năm qua đi, nàng đã tiến giai vào Ly Hợp bất quá chưa rõ cảnh giới còn chưa được củng cố.

Lúc này trên mặt nàng đầy vẻ bi phẫn. Ngày đó được Lâm Hiên yểm hộ, nàng thành công trốn về Hồng Diệp đảo. Bốn trăm năm mưa gió, ngọt bùi đắng cay không sao nói hết, không còn đại địch Vạn Thú tôn giả, cục diện cuối cùng đã được ổn định.

Không lâu trước nàng đã đột phá được bình cảnh, vốn cho là tiến giai Ly Hợp kỳ thì tương lai Hồng Diệp đảo đã có điểm chắc chắn.

Có điều "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí", Hồng Diệp đảo tiếp tục phải nghênh đón cường địch.

Bạch Cốt Môn muốn thôn tính nơi này. Đây là thế lực lớn tại Đông Hải, thái thượng trưởng lão Bạch Cốt môn, Bạch Cốt Lão Ma uy chấn đã vạn năm nay, chính là một tu tiên giả Động Huyền kỳ.

Mạnh yếu cách nhau quá xa, Hồng Diệp tiên tử biết rõ không thể chống lại, liền chọn đường thoái lui. Hao hết thiên tân vạn khổ mới mở được một con đường máu, không ngờ gia hỏa không có mắt phía sau lại đuổi theo không rời.

Độn quang phía sau ngừng lại, huyết vụ cũng cuồn cuộn một hồi, bên trong hiện lên một tu tiên giả cao gầy, mắt tam giác mũi hếch, tướng mạo xấu xí vô cùng, ánh mắt không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào các bộ phận nhạy cảm trên người Hồng Diệp.

Nguyên Anh hậu kỳ!

Nhưng đối mặt với tu sĩ Ly Hợp kỳ, hắn không chút sợ hãi mà lại có vẻ vui mừng :"Tiện tỳ, ngươi không cần phải ở chỗ này phô trương thanh thế. Vừa rồi ngươi trúng phải Bạch Cốt Tỏa Hồn Xích của Liêu sư thúc, hiện tại có thể thi triển ra được bao nhiêu thực lực chứ? Thức thời thì bó tay chịu trói, để ta hạ cấm hồn thuật, làm thị thiếp của Bì mỗ, tự nhiên có thể tiêu dao khoái hoạt, nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”

"Tiểu bối vô tri, muốn chết". Hồng Diệp tiên tử vừa sợ vừa giận, đối phương chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi mà dám càn rỡ như vậy,hơn nữa lại còn nói lời vũ nhục. Nàng làm sao có thể nhẫn nhịn được.

Tay áo phất lên một cái, một thanh tiên kiếm hỏa hồng vút ra. Kiếm quang nhấp nháy, khí thế phô thiên cái địa trảm xuống đối phương.

Nam tử xấu xí không khỏi thất sắc, huyết vụ trên người cuồn cuộn tuôn ra bao phủ thân hình. Âm thanh gào khóc thảm thiết lại truyền ra, theo đó từ trong huyết vụ bay ra ba mươi sáu khô lâu, trong hốc mắt lập lòe quỷ hỏa, miệng thì không ngừng ngồm ngoàm nhai loạn. Sát khí trùng thiên, bay lên nghênh đón kiếm quang.

Khi trước Hồng Diệp đã đại chiến một trận cùng tu sĩ cùng cấp, mặc dù có thắng nhưng là thắng thảm, bản thân trọng thương trí mạng.

Hiện tại chỉ sợ điều động thiên địa nguyên khí nàng cũng không làm nổi, một thân pháp thuật huyền diệu có thể thi triển một thành là giỏi.

Như thế thì gì phải sợ. Nam tử xấu xí thầm nói.

Quả nhiên, kiếm quang thanh thế có vẻ lớn vô cùng, nhưng va chạm với khô lâu liền vừa lùi vừa tránh, bộ dáng chỉ là miệng cọp gan thỏ.

Nam tử xấu xí không khỏi đại hỉ, phán đoán quả nhiên là đúng. Nếu bắt được nàng làm đỉnh lô, sẽ có hy vọng đột phá bình cảnh. Một khi tiến giai Ly Hợp, thọ nguyên sẽ gia tăng rất nhiều.

Vừa ác độc nghĩ thầm hắn vừa tế ra một thanh trường đao.

Âm thanh quỷ khóc càng phát ra thê lương hơn.

Nhưng đúng lúc này tình thế lại biến đổi. Kiếm quang đang ở thế bại đột nhiên đại tăng uy lực. Chỉ nghe âm thanh xoẹt xoẹt truyền ra, đám khô lâu lúc trước còn hung hăng vạn trượng đã bị chấn nát.

Nam tử xấu xí thấy vậy thì trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Biết đã bị trúng kế nhưng muốn chạy cũng không còn kịp.

Hồng Diệp tiên tử nâng bàn tay trắng như ngọc lên, càng nhiều kiếm quang bắn ra, nương theo thiên địa linh lực mênh mông bắn tới như hải triều sóng dữ.

Thanh thế như vậy dù tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ. Nam tử xấu xí bị bao phủ bên trong. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thân thể thì không cần phải nói, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thuẫn di chạy trốn, trực tiếp bị nghiền nát.

Một lát sau khi kiếm quang tan đi, bốn phía lại gió êm sóng lặng. Rốt cuộc cũng diệt trừ cái đuôi chán ghét này nhưng trên mặt Hồng Diệp không chút vui vẻ. Ngược lại dùng tay che ngực.“Phốc” Nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Diệt trừ tên gia hỏa vô sỉ kia có vẻ nhẹ nhàng, kì thật nàng đã sử dụng bí thuật tổn hao rất nhiều nguyên khí, đã không thể áp chế nổi thương thế rồi.

Hiện tại Hồng Diệp đảo đã đổi chủ, cơ nghiệp mà tổ phụ truyền xuống đã rơi vào tay người khác. Đối phương là tu sĩ Động Huyền kì, nàng sao có thể chống lại được?

Hồng Diệp thở dài, đã không còn nơi nào để đi. Bất quá cấp bách là phải tìm một chỗ dưỡng thương. Ý niệm vừa chuyển, toàn thân nổi hồng quang bay vút về phía xa.

***

Cùng lúc đó, tại phủ thành chủ nơi Hồng Diệp đảo, hai lão giả đang ngồi rất thong dong.

Bên trái là một lão râu tóc bạc trắng tướng mạo hung ác, áo choàng nhìn đẹp đẽ quý giá vô cùng, chỉ là hình vẽ trên đó lại khiến người ta không rét mà run.

Tất cả đều là khô lâu cùng với các loại hài cốt. Hình dáng khác nhau nhưng cái nào cũng tràn đầy lệ khí. Bạch Cốt Bào này chính là một kiện pháp khí tà vật, dùng xương cốt của các tu sĩ đã chết trong tay lão luyện chế ra.

Người này thân phận hiển hách, chính là thái thượng trưởng lão Bách Cốt Môn. Ngoại trừ đệ tử nội môn xưng hô như vậy, những người khác đều gọi lão là Bạch Cốt lão ma. Chính là một ma đạo kiêu hùng, uy chấn tu tiên giới Đông Hải đã vạn năm nay.

Mà bên phải là một lão giả bộ dáng làm người chán ghét. Cả người cao bốn xích, toàn thân gầy trơ xương, mắt to mũi sập, một ngụm răng vàng. Đầu tóc màu xanh sẫm lộn xộn, tứ chi gầy nhỏ khô héo, mười ngón tay giống như chân chim.

Nếu Lâm Hiên ở chỗ này chắc chắn sẽ nhận ra, người này chính là Độc Long lão tổ.

Trong đại sảnh ngoài hai lão quái vật Động Huyền kỳ còn không ít thiếu nữ mỹ mạo hầu hạ. Hai lão này ngoại trừ tàn nhẫn độc ác thì còn là những kẻ háo sắc.

"Hừ! Hao hết thiên tân vạn khổ mới lấy được Hồng Diệp đảo. Tin tức của Độc Long ngươi hẳn là có sai lầm. Cuối cùng lại là lấy giỏ trúc múc nước, không chiếm được chỗ tốt nào” Một âm thanh băng lãnh truyền ra, chính là của Bạch Cốt lão ma.

"Lão gia hỏa, ngươi cùng mỗ tương giao cũng không phải là một hai năm, đừng ở chỗ này hù dọa ta. Với thực lực Bạch Cốt môn, thu lấy Hồng Diệp đảo căn bản là quá dễ dàng, cần gì phải phí chút sức lực nào" Độc Long lão tổ không cho là đúng, thản nhiên mở miệng.

"Lão quái vật ngươi nói như vậy đúng là không có lương tâm. Đúng là ta không coi Hồng Diệp đảo vào đâu, nhưng Hải Tộc Lục Vương thì sao? Cự Kình Vương lại đưa nữ nhi của lão đến ấn núp trên đảo này, ta có thể không tính toán sao? Bạch Cốt môn của ta mặc dù có chút thực lực nhưng còn xa mới bằng Cự Kình Vương, ngươi có biết ta mưu đồ tại đây đã chịu biết bao nhiêu áp lực không?" Bạch Cốt lão ma khẽ biến sắc, giọng nói tràn đầy ý bất mãn.

"Ha ha, tại hạ chỉ là đùa một chút. ta và ngươi quả thật không thể trêu vào Cự Kình Vương, nhưng Hồng Diệp đảo dù sao cũng thuộc thế lực nhân tộc, lão phái nhi nữ mở ra cửa tiệm ở đây chắc hẳn cũng có mưu đồ. Nếu việc này truyền ra, những lão gia hỏa ở Thánh Thành há có thể ngồi yên!"

"Nói thì nói thế, nhưng hành động lần này đã khiến Bạch Cốt môn trở mặt cùng Cự Kình Vương. Đắc tội với một đại thế lực như vậy, hậu quả thế nào chẳng lẽ Tề đạo hữu ngươi không hiểu?" Bạch Cốt lão ma có điểm bất mãn nói.

"Ha ha, đạo hữu cần gì câu nệ như vậy. Nếu không có chỗ tốt, bản lão tổ sao không ở trên bổn đảo hưởng phúc, việc gì lại phải chạy tới nơi hoang sơ này”

"Ta cũng không muốn thừa nước đục thả câu, trước kia ngươi tìm tới ta, nói phát hiện nơi đây có một động phủ của cổ tu sĩ. Thêm hành động của Hải tộc, Vệ mỗ cũng không phải đứa trẻ ba, có thể làm Cự Kình Vương động tâm thì chỉ có là tu tiên giả Phân Thần kỳ. Theo như Vệ mỗ biết, tồn tại đẳng đấp như vậy chưa từng xuất hiện tại Đông Hải. Đã đến bước này, Bạch Cốt môn ta đắc tội với Hải Tộc mà đạo hữu còn chưa chịu nói rõ sự tình, chẳng lẽ muốn độc chiếm chỗ tốt, để Bạch Cốt Môn ta nai lưng ra gánh chịu hậu quả sao?" Bạch Cốt lão ma nói đến đây, thanh âm đã mang theo chút lệ sắc.

Độc Long lão tổ nghe đến đây, trong lòng thầm mắng lão hồ ly. Bất quá lại cười cười nói: " Đạo hữu không nên tức giận, lão phu sẽ nói cho ngươi biết."

"Đạo hữu làm vậy mới là lựa chọn sáng suốt, hai ta đã chân thành hợp tác thì không nên che dấu điều gì. Mỗi bên sẽ một hưởng một nửa, nếu không lại là lấy giỏ trúc múc nước." Bạch Cốt chân quân có ý đề tỉnh nói.

Độc Long lão tổ nghe xong trên mặt phát lạnh. Đối phương nói lời này không có nửa điểm khách khí, bất quá lão không tức giận. Đối phương là tồn tại cùng cấp, huống chi muốn đoạt bảo vật thì còn cần sức nhiều người. Lời lão ma này tuy khó nghe nhưng cũng có lý.

"Vậy được rồi, trước tiên cho những đám hạ nhân ra ngoài".

Bạch cốt chân quân phát hỉ, vội khoát tay áo cho đám thị nữ đang hầu hạ lui ra i.

"Bây giờ đạo hữu có thể nói được rồi".

Độc Long lão tổ vẫn chưa nói gì, nâng tay phải lên, một đạo quang hà từ trong tay áo bắn ra hóa thành một tầng cách âm, đem cả đại điện bao phủ vào trong.

Bạch Cốt chân quân thấy vậy thì cũng có điểm bất mãn. Toàn bộ Hồng Diệp Đảo đã rơi vày tay bổn môn. Xung quanh phủ thành chủ này đông đảo thị vệ, lại có hai tu sĩ Động Huyền kỳ tọa trấn ở đây. Chẳng lẽ còn có người đủ tài nghe lén sao.

Bất quá trong lòng lão cũng rất tò mò, rốt cuộc là bí mật gì mà khiến đối phương khẩn trương như thế?

"Thế nào, hiện tại không có người nghe lén, đạo hữu có thể nói được rồi".

Độc Long lão tổ thở dài, sau đó bờ môi khẽ nhúc nhích, không nói trực tiếp mà còn cẩn thận dùng truyền âm nhập mật.

Bạch Cốt chân quân thực sự hết chỗ nói, nhưng nghe xong thì sắc mặt đại biến. Trong mắt bắn ra tinh quang, rõ ràng hưng phấn tới phát run.

"Tề đạo hữu, ta không nghe lầm đấy chứ? Ngươi nói là Hồng Diệp đảo có một mỏ cực phẩm tinh thạch!!!"

Cực phẩm tinh thạch, phóng mắt khắp Linh giới cũng phi thường quý hiếm. Tuy nhiên đến tu vị như bọn họ, có mấy trăm khối cực phẩm tinh thạch cũng không khó khăn.

Cực phẩm tinh thạch phần lớn là được khai thác ra trong các mỏ tinh thạch bình thường. Trong số hàng trăm vạn tinh thạch sẽ có một ít khối.

Khoáng mạch có chứa cực phẩm tinh thạch là đại biểu cho tài phú tới cỡ nào, đủ để cho các tồn tại cấp cao đỏ mắt.

Cực phẩm tinh thạch có thể dùng để luyện công, chế khí, đấu pháp hay khi đột phá bình cảnh.

Nếu quả thật có được quăng mỏ cực phẩm này, bọn họ có thể đột phá tu vị trì trệ đã lâu. vượt qua mấy lần thiên kiếp, vài vạn năm tới không cần phải lo lắng, lại có thể tiếp tục khoái hoạt.

"Không sai, nếu không phải là bảo vật cỡ này thì Cự Kình Vương cũng không để mắt, lão phu cũng không cần phải tốn sức như vậy” Độc Long lão tổ lạnh lùng nói.

"Hồng Diệp đảo c dù ở chỗ hẻo lánh, nhưng cực phẩm linh mạch còn chưa từng xuất hiện qua ở Đông Hải. giấy dầu không thể gói được lửa, nếu thật sự có thì sao đến lượt một tiểu tử Ly Hợp kỳ làm đảo chủ chứ? Chỉ sợ không đến lượt ta và ngươi, Thánh Thành đã sớm nhúng tay vào rồi" Bạch Cốt chân quân dù mừng rỡ nhưng rất nhanh đã nghĩ tới vấn đề khác. Cẩn thận nghĩ lại thì sơ hở chồng chất.

"Hừ! Vệ huynh nói điều này là có ý gì? Chẳng lẽ bổn lão tổ lại dùng lời vụng về để lừa ngươi?" Độc Long lão tổ hơi cau mày lại, vẻ mặt cũng trở nên âm tình bất định.

"Tề đạo hữu không nên tức giận, ta chỉ đưa ra một suy luận hợp lý mà thôi" Bạch Cốt lão mà cũng là một Động Huyền kỳ tu tiên giả, tự nhiên sẽ không bị khí thế của đối phương hù dọa, miệng vẫn lạnh nhạt nói.

"Hừ, lão quái vật ngươi còn nghi ngờ nhiều như vậy. Nói cho ngươi biết, khoáng mạch kia vốn bị cổ tu sĩ dùng đại thần thông phong ấn lại, bề ngoài không nhìn ra được. Nó là một không gian độc lập, mà lối vào duy nhất là ở một nơi nào đó trên Hồng Diệp đảo này. Bất quá cụ thể chỗ nào thì lão phu cũng không rõ, nữ nhi của Cự Kình Vương mở cửa tiệm ở đây cũng là tìm chỗ thâm nhập vào không gian này”

"Ha ha, thì ra là thế, như vậy cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Không có vấn đề gì, chỉ cần lối vào ở trên Hồng Diệp đảo này, cho dù có phải đào khắp ba tấc đất khắp toàn đảo thì ta nhất định phải tìm cho bằng được”

Bạch Cốt chân nhân lộ vẻ thỏa mãn, như vậy dù là đắc tội với Cự Kình Vương cũng đáng. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Nơi đây thuộc thế lực Nhân tộc, chẳng lẽ hắn dám gióng trống khua chiêng tấn công nơi này sao? Nếu hắn dám làm vậy sẽ dẫn tới một hồi phân tranh giữa lưỡng tộc.

“Tề đạo hữu không nên quá lo lắng, đảo này đã rơi vào tay chúng ta, bản chân quân sẽ tăng nhân thủ, nhanh chóng tìm được chỗ phong ấn nhập cốc”

“Vệ huynh, chuyện này còn phải giữ bí mật đối với đệ tử...”

"Ha ha, Tề đạo hữu quá lo lắng rồi, tại hạ cũng không phải hài nhi trẻ ba, sao lại để tin tức tiết lộ. Một khi việc này lộ ra ngoài, chẳng phải ta cũng phiền phức lắm sao” Bạch Cốt chân quân mỉm cười, bộ dáng mười phần tin tưởng.

"Đạo hữu đã hiểu được lợi hại như vậy thì ta cũng yên tâm” Trên mặt Độc Long lão tổ hiện ra vẻ vui mừng, tuy nhiên lời còn chưa dứt thì chân mày chợt nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

"Tề đạo hữu, ngươi làm sao vậy?" Bạch Cốt lão ma ngạc nhiên hỏi.

"Lão phu cũng không rõ, chỉ là nhất thời trong lòng có điểm bất an. Dường như có chuyện gì đó không tốt phát sinh”

"Ha ha, ta xem đạo hữu khẩn trương quá mà lo lắng rồi. Có hai chúng ta tọa trấn ở đây, chẳng lẽ còn có chuyện gì bất ổn hay sao?" Bạch Cốt chân quân lại cười nói.

"Có lẽ là như vậy, bất quá đạo hữu đừng quên. Chúng ta là tu tiên giả, vẫn có thể dự cảm chính xác một số điều trong tương lai. Chẳng lẽ Độc Long đảo của ta đã xảy ra chuyện?"

"Ha ha, Độc Long đảo sao? Tề đạo hữu, ngươi thật là biết nói giỡn. Đù Độc Long đảo của ngươi cũng xem như là động thiên phúc địa nhưng không có vật gì tốt để tồn tại cỡ bọn ta mơ ước. Nếu như ta nhớ không lầm, tứ đại đệ tử của ngươi đều là Ly Hợp trung kỳ trở lên. Có bọn họ tọa trấn ở đó ngươi còn lo lắng cái gì chứ. Huống chi còn thêm uy danh của ngươi, còn có kẻ dám to gan lớn mật động thủ trên đầu Thái tuế hay sao ?" Bạch Cốt lão ma mỉm cười trấn an.

"Cái này..." Trên mặt Độc Long lão tổ hiện vẻ chần chờ nhưng chỉ lát sau đã trở nên cương quyết:"Không được, đạo hữu nói có lý, bất quá vạn nhất Độc Long đảo xảy ra chuyện, ta có hối cũng không kịp. Trong lòng ta càng lúc càng bất an, phải về xem thế nào mới được." Lời còn chưa dứt đã chuẩn bị đứng lên.

Không ngờ sắc mặt Bạch Cốt lão ma cũng trầm xuống, trầm giọng nói :"Không được, Độc Long ngươi đứng lại đó cho ta"

"Như thế nào, Bạch Cốt lão ma, chẳng lẽ ngươi muốn cường lưu Tề mỗ ở chỗ này sao?" Độc Long lão tổ vốn đang lo lắng về Độc Long đảo, lúc này lời nói băng lãnh vô cùng.

Đừng xem hắn thân chỉ cao bốn thước nhưng khí thế vô cùng.

"Phần phật" Trong đại điện mặc dù không có gió nhưng ống tay áo lại bắt đầu đong đưa.

"Tề đạo hữu hà tất phải tức giận như vậy. Lão phu nào dám cường lưu ngươi lại, chỉ là nếu ngươi vỗ mông rời đi, đem cục diện rối rắm ở đây giao lại cho ta thì quả thật không được."

"Ngươi nói thế nghĩa là sao?" Độc Long lão tổ tất nhiên không để cho người khác chụp cho hắn cái mũ lớn như vậy.

" Vừa rồi Tề huynh cũng đã nói, Hồng Diệp đảo này có phong ấn cực phẩm khoáng mạch, Cự Kình Vương cũng đã biết. Không có ngươi cùng tọa trấn nơi này, tiểu đệ thật có phần khó khăn”

"Vệ huynh, những lời ngươi vừa nói đúng là hoang đường. Ta và ngươi liên thủ cũng không địch lại Cự Kình Vương. Nhưng ngươi cũng đã nói, nơi đây là địa bàn của nhân tộc, hắn dám gióng trống khua chiêng tới công kích hay sao? Như vậy Thánh thành sẽ không mặc kệ, nhất định sẽ dẫn tới một phen nhân tộc đại chiến”


"Nói thì không sai, Cự Kình Vương đúng là không dám thẳng mặt đánh tới. Nhưng chỉ cẩn hắn lẻn lén vào, thần không biết quỷ không hay sát diệt ta, sau đó lại thi triển Nguyên Thần phụ thể thuật cũng có thể đạt được mục đích. Mà nếu hai chúng ta ở đây, cho dù Cự Kình Vương sính cường đến mấy cũng không thể đồng thời diệt sát chúng ta. như vậy tự nhiên là ném chuột sợ vỡ đồ"


"Cái này..." Độc Long lão tổ lộ vài phần chần chừ. Không thể không thừa nhận, lời của đối phương nói rất hữu lý.


"Tề đạo hữu, Độc Long đảo xảy chuyện cũng chỉ là ngươi suy đoán, Linh triệu này chưa chắc là chính xác, nếu như ngươi nhất định đòi trở về, rất có thể chỉ là công cốc. Mà Hồng Diệp đảo rất có thể sẽ xuất hiện vấn đề. Bên khinh bên trọng, chẳng lẽ đạo hữu còn không rõ ràng. Huống chi vạn nhất Độc Long đảo có xảy ra vấn đề gì, há lại có thể sánh cùng bảo vật mà chúng ta sắp đoạt được ở đây hay sao?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK