Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Việc này ta cũng không rõ" Yêu ma lắc đầu, ánh mắt mơ hồ: "Ma tổ đại nhân cũng không nói, chẳng qua có lộ ra một số manh mối trọng yếu khác"
"Manh mối trọng yếu?" Thanh âm Bắc Minh chân quân tỏ ra hứng thú.
"Đúng vậy, ngoài trừ Thánh giới Ma tổ chúng ta, tồn tại cấp cao của Nhân Yêu hai tộc tại Linh giới cũng có toan tính giống như vậy, hơn nữa còn đưa xuống thành công Xuân Ky, một trong tứ hung"
"Cái gì?" Bắc Minh chân quân sợ hãi, đương nhiên hắn đã nghe qua hung danh của Xuân Ky, nghe nói ở Linh giới những kẻ dám trêu chọc mãnh thú này cũng không có nhiều, nó xuống Nhân giới làm gì?
Trong lòng hoảng sợ, Bắc Minh chân quân trở lên trầm mặc. Bí mật như vậy càng biết nhiều càng không có lợi, không nên nghe nữa.
Ở Vân Lĩnh Sơn đang có một âm mưu cực lớn, đáng tiếc các tu sĩ nào có biết. Theo thời gian càng nhiều người tiến vào trong đó.
Các trưởng lão Nguyên Anh kỳ của ba đại thế lực cũng đã xuất hiện.
Mà lúc này, Lâm Hiên và Huyết Ma tôn giả đã đi vào phía sâu trong núi.
Hai người đều rất khôn ngoan, đã sớm nhìn ra chỗ quỷ dị nhưng vờ như không biết. Trong lòng lại đang không ngừng suy tính.
Nửa canh giờ sau, tốc độ độn quang của hai người đã chậm lại.
Phía trước mặt hai người chính là làn sương vụ cổ quái đó, nó vẫn từ từ lan rộng ra bên ngoài, hiện giờ hơn một nửa Vân Lĩnh Sơn đã bị tầng sương vụ này bao phủ.
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại bắt đầu phóng ra thần thức.
Rất nhanh sắc mặt hắn liền trầm xuống. Không ngờ sương vụ này hạn chế thần thức. Với thần thức mạnh mẽ của hắn mà chỉ có thể cảm ứng được tình cảnh trong phạm vi hơn mười dặm mà thôi.
Lâm Hiên khẽ liếm môi, thần thức của hắn hiện đã có thể so với đại tu sĩ, vậy mà chỉ dò xét trong sương vụ được khoảng cách như vậy, từ đó có thể thấy tình huống của các tu sĩ khác khó khăn thế nào.
Không nói tu sĩ cấp thấp mà cho dù thần thức của tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng không thể ly thể. Khi tiến vào sương vụ hoàn toàn là dựa vào mắt thường. Nguy cơ gặp nguy hiểm sẽ gia tăng rất cao.
Lâm Hiên nhíu mày, nơi này tỏa ra sát khí thật mạnh.
"Thiếu gia, người thực muốn đi vào bên trong? Chẳng biết tại sao, muội có một cảm giác không tốt" Thanh âm mơ hồ có chút sợ hãi của Nguyệt nhi vang lên trong đầu.
"Đã đến đây há lại bỏ dở giữa chừng, không tra xét một phen thì sao trả lời đại trưởng lão"

Vẻ mặt Lâm Hiên thản nhiên, dùng thần niệm trao đổi cùng Nguyệt nhi. Nơi đây đương nhiên có nguy hiểm nhưng vì phương đan kia mà tiến vào một lần cũng đáng.
Nghe Lâm Hiên nói vậy, Nguyệt nhi cũng không tiếp tục phản đối: "Chỉ là thiếu gia, người cũng phải cẩn thận họ Phương, nếu gặp phải nguy hiểm hắn nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng"
"Điều này là đương nhiên, ngược lại nếu hắn gặp nguy thì chẳng lẽ thiếu gia ta lại khách khí!"
Tu tiên giới chỉ coi trọng kết quả, cũng không để ý đến nhân nghĩa đạo đức, chỉ có kẻ ngốc mới tuân theo nguyên tắc công bình. Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chính là lựa chọn của tất cả các tu sĩ, Lâm Hiên đương nhiên cũng không thoát khỏi lối mòn này.
Với thực lực hiện tại, cho dù đối phương là đại tu sĩ thì hắn cũng không sợ hãi, đừng nói chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Trong sương vụ tuy nguy hiểm nhưng cũng là nơi sát nhân tốt nhất, thần không biết quỷ không hay.
Mặt ngoài hắn tươi cười quay sang Huyết Ma tôn giả: "Phương đạo hữu, sương vụ này hạn chế thần thức, chúng ta cứ vậy đi vào chỉ sợ không ổn."
"Lời của đạo hữu không sai, nhưng cũng không cần phải quá e ngại, hai ta đều là tu sĩ trung kỳ. Tại Nhân giới này, kẻ có thể uy hiếp chúng ta cũng không có nhiều" Huyết Ma tỏ vẻ khí khái: "Cứ để Phương mỗ đi trước mở đường"
Lời còn chưa dứt thân hình hắn chợt lóe, thoáng chốc đã tiến vào trong sương vụ.


Hai mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, lão gia hỏa này chủ động mở đường là có ý đồ gì? Có điều hắn cũng không ngại đối phương đánh lén.
Lúc trước từ phân hồn Ma, hắn đã thu được thi một con linh thú có thần thông khám phá hành tung ẩn nặc.
Lúc đó Lâm Hiên rất kinh ngạc. Sau khi xem xét thì nó một loại yêu thú có tên là Huyễn Linh Điểu.
Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ. Huyễn Linh Điểu tuy chỉ là yêu thú cấp hai nhưng lại có một thiên phú huyền diệu, đó là rất mẫn cảm với linh khí giao động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ẩn nặc thuật chính là đem linh lực bổn thân tận lực thu liễm mà thôi. Cho dù bí thuật có lợi hại đến cỡ nào thì chỉ có thể thu liễm hoàn toàn khi bất động. Một khi đã thi triển pháp thuật thì ít nhiều sẽ lộ ra một chút linh khí.
Thần thức của tu tiên giả không thể phát hiện nhưng Huyễn Linh Điểu lại có thể cảm ứng. Thiên phú này của nó vô cùng hữu dụng, tại thời kỳ thượng cổ đây cũng là một trong những linh thú mà cổ tu sĩ thích dùng nhất.
Nhưng đáng tiếc loại điểu này số lượng hiếm hoi, hiện tại thì nó đã sớm tuyệt tích.
Tứ trưởng lão Lệ Hồn Cốc là do vận khí có được điểu này. Trước nay vẫn quý trọng vô cùng, lần này sự tình quan trọng mới để phân thân khôi lỗi mang đi.
Kết quả dê lại vào miệng cọp, Ma Thi cứ vậy mà dâng nó cho Lâm Hiên.
Huyễn Linh Điểu là một trong những loại yêu thú không thể nhận chủ nhưng có thể thuần phục. Phương pháp thuần phục nó cũng rất đơn giản, loại điểu này rất thích ăn linh đan. Những tu sĩ bình thường chỉ e không thể nuôi nổi.
Song Lâm Hiên vốn không thiếu đan dược, hắn không hề keo kiệt lấy ra cho nó ăn. Như vậy Huyễn Linh Điểu lại trở thành sủng vật của hắn.
Lúc này hắn khẽ mỉm cười rồi cũng hóa thành kinh hồng bay vào trong sương vụ.
Tiến vào bên trong sương vụ hạn chế tầm mắt, Lâm Hiên chậm rãi bay đi.
Họ Phương kia đã hoàn toàn mất dạng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ đối phương có tu luyện một loại pháp thuật linh mục nào đó, vì thế không bị sương vụ gây ảnh hưởng.
Lâm Hiên không dám sơ ý, mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn, tay trái cầm thêm một tấm phù.
Nhưng sương vụ này ngoài hạn chế thần thức thì chưa thấy có gì cổ quái khác.
Đảo mắt đã nửa giờ trôi qua.
Độn quang của Lâm Hiên chợt tắt, thân người hạ xuống đất. tuy bốn phía tràn đầy sương vụ nhưng với thần thức của hắn vẫn có thể miễn cưỡng cảm ứng được. Nơi đây là một vùng sơn cốc khá rộng lớn, ở giữa có một dòng suối chảy ngang qua.
Tại một bên sơn cốc, sương vụ dày đặc mà bên trong mơ hồ có ma khí. Lâm Hiên chưa không mạo muội tiến vào trong đó mà khẽ sờ cằm, mặt tỏ vẻ trầm ngâm.
Đột nhiên hai mắt hắn nhíu lại, lập tức nhìn sang phía bên trái.
Phía trước hơn trăm trượng có một vật màu đen, tuy thần thức cảm ứng được nhưng chưa rõ đó là thứ gì.
Thân hình Lâm Hiên chớp lên, toàn thân nhẹ nhàng bước tới đó một cách mau lẹ.
Là thi thể một nam tử, hiện trạng rất đáng sợ. Toàn thân đều bị hút cạn máu huyết, trước ngực lại có một lỗ thủng to bằng nắm tay.
Người này chết mà hai mắt vẫn trợn trừng, như vừa kinh nộ vừa mang theo vẻ mờ mịt.
Dường như hắn không thể tin được việc mình bị giết chết.
Từ trang phục thì đây chỉ là tán tu, bên phía trái còn một thanh đoản kiếm được đúc từ Thiên Niên Đồng Tinh.
Đây chỉ là một kiện pháp bảo bình thường nhưng thi thể trước mặt là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ.
Theo hiện trạng trước mắt thì kẻ này chỉ một đòn là bị giết chết, nơi này không hề có dấu vết giao đấu.
Có thể dùng một đòn giết chết tồn tại Ngưng Đan kỳ, chỉ có lão quái Nguyên Anh kỳ.
Nhưng Lâm Hiên không nghĩ như vậy, nhìn lỗ thủng to trên ngực thi thể rồi trầm ngâm.
Một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên trái: "Phương đạo hữu, cần gì ẩn nấp lén lút ở đó, ta với ngươi hợp tác lần này, không bằng tới đây cùng Lâm mỗ xem xét cái chết của người này, thế nào?"
Ông…
Gió luồn qua khe núi phát ra tiếng rít, bốn phía chỉ im ắng, một bầu không khí quỷ dị lại đang lan tràn…
Vẻ mặt Lâm Hiên đầy ngưng trọng, miễn cường nở nụ cười "Sao, đạo hữu còn không ra là vẫn mang hy vọng đánh lén ta?"
"Sao ngươi có thể phát hiện ra ta?"
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang lên. tiếp theo hồng quang chợt lóe, một bóng người dần dần hiện rõ trong sương vụ .
Người này chừng hơn tứ tuần, mặt vuông tai lớn tướng mạo đường đường. Chính là tu sĩ họ Phương, chỉ là lúc này cả người hắn đã tản ra ma khí mênh mông.
Tu sĩ họ Phương hay chính là Huyết Ma tôn giả. Lúc này sắc mặt lão trở lên vô cùng khó coi.
Là ma đầu còn sống sót từ thời thượng cổ, thần thông vượt xa tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.
Nhất là yêu thú mà hắn dung hợp có thiên phú Linh mục thần thông, trong sương vụ này tuy có bị ảnh hưởng nhưng vẫn ưu thế hơn Lâm Hiên rất nhiều.
Trong một hoàn cảnh có lợi, lão quái vật không chần chừ giành đi trước. mục đích là tìm một nơi bí mật ẩn nấp để đánh lén Lâm Hiên.
Tuy tiểu tử Lâm Hiên sẽ phát hiện có gì đó không ổn nhưng lão vẫn rất tin tưởng sẽ thành công.
Không ngờ rằng thuật ẩn nấp của lão lại bị khám phá.
Sao đối phương có thể phát hiện? Huyết Ma cũng có chút ngạc nhiên.
"Không cần biết tại hạ sao có thể phát hiện, nhưng Lâm mỗ cũng rất ngạc nhiên, ta không oán không cừu cùng đạo hữu. Sao các hạ lại có ý định đối địch với ta?" Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, gằn ra từng chữ.
"Không oán không cừu! Hừ! năm đó khi thân thể ta không thể cử động. Nếu không phải ngươi giết chết hai phu thê Tào Nguyệt Chu Miện thì lão phu sao lại rơi vào tay Cực Ác ma tôn mà chịu vũ nhục?"
Lời đối phương còn chưa dứt thì Lâm Hiên đã biến sắc, thất thanh hô lên: "Cái gì, ngươi là Huyết Ma tôn giả, ngươi vẫn còn sống!"
Năm đó sau khi sát diệt phu thê Chu Miện, Lâm Hiên thi triển sưu hồn thuật nên cũng biết được một chút lai lịch của Huyết Ma.
Bình tâm mà nói, đối với ác ma từ thời thượng cổ này. Ít nhiều hắn cũng có chút kiêng kị. Thời thượng cổ tu tiên giới rất phồn thịnh, bí thuật bảo vật đều hơn hẳn hiện nay.
Vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm:
"Thì ra các hạ là Huyết Ma tôn giả. Không sai, lúc đó ta và ngươi có một chút ân oán, nhưng thế sự đổi dời, Lâm mỗ cũng không còn là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ ngày xưa, chỉ vì việc nhỏ này mà các hạ trở mặt cùng ta, có đáng chăng?" Thần sắc Lâm Hiên dịu lại, chậm rãi nói, tựa hồ muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai bên.
"Hừ!" Thấy đối phương tỏ ra yếu thế, Huyết Ma nhe răng cười, đang muốn nói điều gì thì bỗng nhiên biến sắc, cấp tốc xoay người lại, tay trái vội phất phóng ra một đám ma khí, hóa thành một con cự xà hung hăng bổ về phía trước.
Vù!
Hồng quang chợt lóe, một con ma phong thật lớn xuất hiện ngay cạnh Huyết Ma một trượng.
Ma phong này thân dài một tấc, bề ngoài đầy những hoa văn thần bí. Đây chính là con Ngọc La Phong duy nhất mà lúc trước Lâm Hiên tốn bao công sức để bồi dưỡng.
Đã biết đối phương muốn giết mình thì hắn nào thừa hơi đi tìm hiểu nguyên do. Trước tiên dùng lời lẽ làm Huyết Ma phân tâm rồi lén thả Ngọc La Phong ra đánh lén.
Nhưng Huyết Ma cũng là lão quái vật sống cả trăm vạn năm, lúc sau cùng đã khám phá ra hành tung của Ngọc La Phong.
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút tiếc nuối, không chút nghĩ ngợi vung tay, một đoàn thanh quang chói mắt bay ra trảm về phía đầu đối phương.
Chính là Thanh Hỏa Kiếm.
Tay kia cũng không nhàn rỗi, lập tức gỡ túi linh quỷ treo bên hông xuống rồi ném lên trên không.
Miệng túi vừa mở mùi thi khí tanh tưởi đã ùa ra, ngay sau đó hắc quang lóe lên, từ bên trong hiện ra một thân ảnh to lớn.
"Luyện thi Nguyên Anh kỳ?" Thanh âm Huyết Ma tôn giả trở lên khàn khàn, vẻ mặt trầm xuống.
Thanh Hóa Kiếm thay câu trả lời của Lâm Hiên bổ thẳng xuống đầu Huyết Ma. Lão ma đương nhiên không đứng yên chờ chết, liền há miệng phun ra một đạo ma khí đen như mực, vặn vẹo rồi hóa thành một tấm thuẫn bài che phía trên đỉnh đầu.
Lâm Hiên thấy vậy thì lấy làm mừng. Đối phương thật tự đại. Đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà ngay cả hậu kỳ cũng không dám tay không đón đỡ Thanh Hỏa Kiếm.
Dưới sự thúc dục của thần thức Lâm Hiên. Đạo thanh quang càng thêm chói mắt, thoáng chốc đã lớn lên cả trượng rồi cuồng mãnh trảm xuống tấm thuẫn bài do ma khí biến ảo mà thành.
Oanh!
Linh lực bắn ra bốn phía, âm thanh chói tai truyền ra. Uy lực vụ giao kích cứng đối cứng của hai tu sĩ Nguyên Anh đâu phải nhỏ, sương vụ xung quanh cũng bị bức tản ra khiến bốn phía lại sáng lên như thường.
Nhưng trong nháy mắt sương vụ lại tụ lại, dường như là có sinh mạng, một lần nữa lại phủ kín nơi đây.
Có chút quái lạ nhưng đang phải đối mặt với cường địch, Lâm Hiên cũng không có tâm tình mà tìm hiểu, đánh bại Huyết Ma mới là trọng yếu.
Lúc này hắn mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Thuẫn bài chỉ là do ma khí biến thành mà có thể ngăn cản Thanh Hỏa Kiếm?
Lâm Hiên hít một hơi thật sâu, trong đầu thoáng chốc hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Hồng Lăng tiên tử. Đúng là cổ tu sĩ khó chơi hơn đồng đạo cùng cấp hiện nay rất nhiều, không thể coi thường được.
Lâm Hiên kinh hãi nhưng hắn không biết Huyết Ma còn hoảng sợ hơn nhiều.
Đạo ma khí vừa rồi thực chất chính là một pháp bảo đặc biệt của lão.
Huyết Ma sở học uyên bác, lão từng thu được một quyển công pháp Hóa Bảo Vi Hư, nghe đâu công pháp này ban đầu được truyền xuống từ Linh giới, đáng tiếc là chỉ có vài câu, nhưng qua tay nhiều thế hệ cổ tu đã được tu bổ thêm.
Uy lực không thể sánh với thần thông nổi danh của Linh giới nhưng cũng rất tinh thâm ảo diệu.
Hóa bảo vi hư tên như ý nghĩa, quả thực có vài phần giống cảnh giới nhân kiếm hợp nhất của võ giả phàm nhân.
Chúng nhân đều biết, bổn mạng pháp bảo bình thường đều được thu vào trong đan điền dùng chân hỏa bản thân ngày đêm bồi luyện.
Theo thời gian thì uy lực bảo vật ngày càng lớn, liên hệ tâm thần chủ nhân cũng càng chặt chẽ.
Song dù thế nào thì pháp bảo cũng chỉ là vật ngoài thân không thể bằng được thân thể của mình, không thể đạt tới tâm bảo hợp nhất.
Đây cũng là lý do vì sao phần lớn yêu tộc Hóa Hình kỳ đều rèn luyện yêu thể mà không mấy coi trọng pháp bảo. Nhưng luyện thể cũng phải xem thiên tư. Như tu tiên giả Phật tông tu luyện pháp thể thì vẫn kém một chút so với yêu tu cấp cao.
Tuy thế Nhân tộc ở tại Linh giới cũng có kẻ tài trí siêu quần sáng chế ra công pháp nghịch thiên này, nguyên lý của Hóa Bảo Vi Hư chính là việc đem pháp bảo rèn luyện đến tương thông như chân tay của mình.
Theo bí pháp này, bổn mạng pháp bảo được để trong người luyện hóa cho từ thực thể hóa hư, pháp bảo biến thành vô hình, sau đó dùng Ma khí hoặc Hạo Nhiên Chính Khí của Nho môn phủ lấy. Sau đó lại tiếp tục trải qua chuyển hóa không thể tưởng tượng khiến cho cả hai hòa hợp thành một thể, biến thành Huyền Bảo Pháp Khí.
Một khi luyện thành, loại pháp khí này vẫn có được tính chất của pháp bảo mà lại không bị ngoại hình khống chế. Có thể tùy tâm biến hóa thành đao, kiếm, thuẫn, pháp kỳ… Hoặc công hoặc thủ.
Quả nhiên là huyền diệu vô cùng, uy lực cực kỳ kinh người.
Cho nên lúc nãy không phải Huyết Ma dùng pháp thuật đón đỡ một kiếm kia, chỉ là dù Thanh Hỏa Kiếm chưa phá được phòng ngự của Ma thuẫn nhưng cũng đã khiến huyết khí trong ngực lão quay cuồng.
Uy lực thật kinh người!
Tiểu tử này không chỉ tiến giai thần tốc mà bảo vật cũng lợi hại như vậy sao?
Huyết Ma cũng hít sâu một hơi.
Hai người giao thủ đợt đầu bất phân thắng bại, trong lòng đều kinh ngạc.
Tuy thế Lâm Hiên không chút sợ hãi, hắn đã gặp qua rất nhiều cường địch. Thần niệm khẽ động, trên mặt Thi Ma liền hiện vẻ hung lệ. Xương cốt toàn thân kêu răng rắc lao tới đối thủ.
Lúc này Nguyệt nhi cũng đã hiện ra phía sau Lâm Hiên, bắt đầu đánh ra một đạo pháp quyết.
Huyết Ma tôn giả mở to hai tròng mắt nhìn Lâm Hiên đầy oán độc. Lão tự phụ là tâm cơ thâm trầm. Không ngờ rằng tiểu này đã bị tiểu tử này gậy ông đập lưng ông.
Thi Ma Nguyên Anh kỳ, còn có nữ tử âm hồn Ngưng Đan kỳ đỉnh phong, Huyết Ma khẽ liếm môi, không khỏi khẽ liếc sang nhìn Ma xà cùng Ngọc La Phong đang quần đấu không ngớt, loại ma trùng lợi hại thời thượng cổ này lão sao có thể không nhận ra, may mắn là chỉ có một con gần trưởng thành. Nếu không chỉ riêng thứ này đã đủ khiến lão chạy trối chết.
Vừa sợ vừa giận nhưng Huyết Ma tôn giả cũng là ma đầu nổi danh một thời, vẻ mặt tràn đầy vẻ hung tàn:
"Hừ, không tồi! Tiểu tử Ngưng Đan kỳ năm xua vậy mà có thể nhanh chóng tiến giai, thực lực quả thật ngoài dự liệu của bổn tôn. Xem ra để thu thập ngươi cũng không dễ. Được rồi! để cho ngươi thưởng lãm ma công vô thượng của bổn tôn. Có thể khiến ta toàn lực ứng phó, ngươi chết cũng nên lấy đó làm tự hào"
Lúc này Thi Ma cũng đã phóng tới cách nơi hắn ba trượng, hung mãnh đánh ra một quyền.
Không thể tránh né, Huyết Ma chỉ còn cách thao túng ma khí đen kịt phủ lấy toàn bộ thân thể. Bắt đầu thi triển biến thân chi thể.
Oành!
Một quyền của Thi Ma như đánh vào khoảng không, không ngờ ma vụ này lại có tác dụng di hình hoán vị.
Lâm Hiên nhíu mày, không gian thần thông thuộc về phép tắc thiên địa, chỉ có tu sĩ Ly Hợp kỳ mới có nắm giữ sơ qua. Sao đối phương có thể, chẳng lẽ đây chính là chỗ hơn người của thượng cổ tu sĩ?
Lâm Hiên lập tức lấy ra cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương. Pháp lực cả người liền cuồn cuộn rót vào thân giáo, sau đó chém mạnh về phía trước một cái.
Một đạo Nguyệt Nha Ngân Quang Nhận như một vệt sáng màu bạc hình trăng lưỡi liềm từ mũi trường mâu bắn ra, tuy chỉ dài hơn tấc nhưng cực kỳ chói mắt, điều khiến người kinh hãi nhưng nơi nó đi qua, không gian đều xuất hiện những vệt rạn rất nhỏ, như bị vặn vẹo uốn khúc.
Nói thì chậm nhưng thoáng chốc, Quang Nhận kia đã bắn tới phía trước hắc vụ.
Huyết Ma dường như phát giác có điểm không ổn, muốn tránh sang bên cạnh nhưng Thi Ma lại đang nhìn chằm chằm vào lão. Về không gian chi thuật lão chỉ nắm được một chút bề ngoài mà thôi.
Đứng bất động một chỗ có thể di hình hoán vị tránh thoát công kích nhưng vô cùng tiêu hao pháp lực. Mà một khi di động thì hoán vị chi thuật sẽ mất đi hiệu quả.
Cao thủ so chiêu nhanh như điện quang hỏa thạch. Lão Ma còn chưa nghĩ ra cách hóa giải thì Quang nhận kia đã chém vào ma vụ.
Thanh âm rin rít như xé lụa vang lên. Tại nơi nào có Quang nhận lướt qua, ma khí như băng tuyết dưới ánh dương chói chang, nhanh chóng tan chảy. Quang nhận trong nháy mắt đã bổ thẳng đến đầu đối phương.
Huyết Ma tôn giả quá kinh hãi, nằm mơ cũng không ngờ Lâm Hiên có thể phá giải thần thông di hình hoán vị của lão, cây trường mâu kia là bảo vật gì?
Giờ tránh né đã muộn, trên mặt lão ma hiện vẻ tàn khốc, hai hàng lông mi nhíu chặt, há miệng phun ra một đạo điện hồ to như cánh tay.
Điện hồ chớp lên hóa thành một con điện xà bắn ra hắc quang bốn phía, va chạm vào Quang Nhận.
Nhưng Quang Nhận như mang theo khí thế không gì cản nổi, một đường xé rách điện xà mà tiếp tục bắn tới.
Điện xà này tuy là bí thuật có uy lực không nhỏ nhưng vội vàng kích phát thì sao có thể sánh với một kích toàn lực của Lâm Hiên.
Tuy là như vậy nhưng Quang Nhận đã ảm đạm đi khá nhiều. Có điều vẫn hung mãnh bổ thẳng xuống người Huyết Ma.
Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại, vẻ mặt mừng rỡ nhưng rất nhanh trở nên âm trầm.
Tuy rằng đã đánh trúng nhưng không có bao nhiêu hiệu quả. Lúc này đối phương đã hoàn toàn biến thân.
Một quái vật khiến người kinh hãi hiện ra, hình dạng hoàn toàn khác biệt so với tu sĩ họ Phương. Đây mới là chân diện của Huyết Ma tôn giả.
Đập vào trong mắt là một con bọ cạp thật lớn cao năm thước, ngoài thân đầy những họa văn quỷ dị tà ác.
Phía trên lưng nó lại là nửa thân trên của một hán tử cùng cái đầu trọc lóc, dáng người vô cùng cường tráng. Ngoài thân lại phủ đầy một lớp vảy to như bàn tay, nhìn qua rất giống với vảy rắn.
Ngoài miệng là hai cái răng nanh chìa ra ngoài, con mắt hoàn toàn là màu xám trắng, không hề có tròng mắt. Giữa mi tâm cũng mọc ra thêm một con mắt thứ ba, chính nó có khả năng khám phá huyễn thuật.
Sau khi biến thân thì làn sương vụ vây quanh đã không còn bao nhiêu trở ngại với Huyết Ma.
Lâm Hiên hít vào một hơi thật sâu, nhìn quái vật trước mắt hắn lại nhớ đến Già La cổ ma, không ngờ rằng một tu tiên giả Nhân tộc vì truy cầu thực lực mà lại biến thân thành bộ dạng thế này.
Chẳng qua chỉ là đôi chút bất ngờ, hắn nhanh chóng phất tay tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Tay còn lại chỉ lên không trung, nhất thời một đám trùng vân màu đỏ tím bay ra bao phủ trên đầu.
"Ngọc La Phong, lại còn nhiều như vậy?" Huyết Ma tôn giả thấy mà biến sắc, chỉ là sau đó lại cười vang. bộ mặt ác quỷ và hai chiếc răng nanh khiến bộ dáng hắn càng thêm nanh ác:
"Tiểu tử, không ngờ rằng ngươi lại có nhiều Ngọc La Phong như vậy, tại thời thượng cổ, cổ tu có thể thao túng kỳ trùng này cũng vô cùng ít ỏi. Chẳng qua đám ma phong này vẫn chỉ là ấu trùng, ngươi cho rằng chúng làm gì được bổn tôn?"
Lâm Hiên coi như không nghe thấy. Thắng thua là dựa trên thực lực, công phu võ mồm thì tác dụng gì.
Theo thần niệm của hắn, trùng vân màu tím hồng ùn ùn cuốn đến đối phương.
Ấu trùng thì đã sao, thần thông không đủ thì lấy số lượng để bù lại. Sau khi bồi dưỡng tỉ mỉ, số lượng Ngọc La Phong đã lên tới mấy vạn.
Ấu trùng cũng có kịch độc, cho dù Nguyên Anh lão quái bị chúng vây lấy cũng sẽ ăn nhiều ít đau khổ.
Tiếng vù vù đầy trời truyền vào trong tai. Đứng một bên, vẻ mặt Thi Ma cũng tỏ ra quỉ dị. Một cánh tay đột ngột bạo trướng lên cỡ hai thước, nhìn qua không hề cân xứng với thân thể, móng vuốt lợi trảo đều vô cùng sắc nhọn, được bao phủ bởi ma khí nồng đậm.
Một cánh tay còn lại càng cổ quái, bàn tay biến mất chỉ còn lại từ cổ tay, từ cổ tay lại mọc ra một cái đầu ác quỷ bằng nắm tay. Nhưng khiến kẻ khác kinh hãi là Quỷ đầu này chính là bộ mặt của Già La Cổ Ma lúc xưa.
Đương nhiên không phải Già La Cổ Ma sống lại mà do Thi Ma thi triển một bí thuật quỷ dị, thao túng ma khí trong cánh tay hóa thành.
Là yêu ma thượng giới nên hai cánh tay Già La cổ ma cũng mạnh mẽ vô cùng.
Khi trước là Lâm Hiên sợ ma tính phản phệ nên không dám để Thi Ma tùy tâm sở dục phát huy toàn bộ thần thông. Nhưng theo thời gian cùng tu luyện, hai ma tí này đã dung hòa cùng Thi Ma thành một thể.
Không còn là chắp nối mà đã thực sự đồng hóa hoàn toàn cùng cơ thể Thi Ma, không cần lo lắng đến việc ma tính phản phệ. Từ đó có thể mượn ma khí phát huy ra một phần thần thông của Cổ ma. Phối hợp thêm với thần thông của Thi Ma, hiện tại nó có thể đánh ngang với tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Lại nói đối mặt với đầy trời ma trùng, Huyết Ma tôn giả không hề tỏ ra sợ hãi.
Lão phất tay bắn ra một đóa ma vụ cuồn cuộn. Nó nhanh chóng hóa thành một tấm lưới, như một cái mạng nhện nhưng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, chụp thẳng xuống trùng vân.
Nếu là bảo vật bình thường thì Ngọc La Phong có thể phá vỡ. Có điều thấy bộ dạng tự tin của Huyết Ma, Lâm Hiên cũng không dám coi thường.
Dưới sự thao túng bằng thần niệm, vố số phong châm nhỏ như lông trâu đồng loạt bắn ra.
Sau khi công kích, cả đoàn trùng vân lập tức tản ra. Nhanh chóng bay trở về phía chủ nhân của chúng.
"Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy" Huyết Ma quát lên dữ tợn, nhanh chóng điểm tay lên không trung.
Chiếc lưới lớn do ma khí hóa thành kia bỗng vỡ thành trăm ngàn mảnh , phân tán khắp bốn phía, hóa thành một chiếc lồng từ bốn phương tám hướng chụp xuống đàn Ngọc La Phong.
Nói thì chậm nhưng sự tình diễn ra trong chớp mắt. Sau lúc nhốt được đàn Ngọc La Phong. Chiếc lồng hóa thành một khối hỏa diễm màu đen bao phủ lấy đàn linh trùng.
Nhưng trong một khắc đó, tất cả phong châm cũng đã bắn tới trước mặt lão ma.
Huyết Ma không dám chậm trễ, vươn tay vỗ vào sau ót, tức thì một tấm thuẫn bài hình vuông bay ra. Ngoài tu luyện mạng bảo vật thành Huyền Bảo Ma Khí thì lão còn có rất nhiều bảo vật khác.
Tấm thuẫn bài này có lực phòng ngự thật kinh người. huyễn hóa thành một tầng quang tráo kim sắc bao phủ thân hình. Tuy thành công ngăn chặn ngọc châm đầy trời nhưng quang tráo cũng bị ảm đạm đi rất nhiều. Kịch độc của ma phong không phải tầm thường, linh tính của bảo vật cũng bị hao tổn mạnh.
Huyết Ma tôn giả chợt cau mày, cảm ứng được Thi Ma không một tiếng động áp sát. Hai cánh tay của Thi Ma lại càng cổ quái vô cùng, tản ra ma khí khiến lão kinh hãi. Sao lại thế, Thi Ma là quái vật Âm Ti giới, sao trên người lại nồng đậm ma khí đến vậy?
Trong lòng lão ma đang nghi hoặc thì Thi Ma đã đưa tay hư không một trảo. Tức thời trong không trung xuất hiện mấy chục đạo trảo ảnh màu đen. Cái đầu ác quỷ ở cánh còn lại nở một nụ cười quỷ dị, há miệng phun ra một đạo Tam Sắc Ma Hỏa.
Ma hỏa này cũng thật cổ quái, được kết hợp giữa từ thi hỏa và ma khí, uy lực đương nhiên không nhỏ.
Sắc mặt Huyết Ma vô cùng khó coi, nếu không phải nhờ vào yêu mục thứ ba thì lão không thể phát hiện ra luyện thi đánh lén, lúc này tránh né đã không còn kịp.
Huyết Ma hừ lạnh một tiếng, cái đuôi bọ cạp thật lớn đột nhiên dựng ngược lên, quét vào ngực luyện thi.

Đồng thời lão há miệng phun ra một lượng Huyền Bảo Ma Khí đón đỡ đoàn Tam Sắc Ma Hỏa.

Thần thông hóa bảo vi hư này rất huyền diệu, không cần biến hóa gì cũng có thể dùng trực tiếp công địch.

Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên, Huyền Bảo Ma Khí cùng Tam Sắc Ma Hỏa đồng thời tiêu tán.

Chiếc đuôi bọ cạp cũng đã đánh tan hết thảy trảo ảnh, lại quất thẳng đến ngực Thi Ma nhưng nó đã nổi hung tính, không hề tránh né mà vươn tả thủ bắt lấy.

Huyết ma ngẩn ngơ, theo sau giận dữ vô cùng, đuôi bò cạp lóe ra hồng quang chói mắt, giãy dụa muốn thoát ra nhưng Thi Ma đã liều mạng giữ lấy.

Hai quái vật sức lực kinh người, thi khí cùng ma khí quay cuồng bốc lên cao bao trùm phạm vi cả mười dặm. Toàn bộ không gian đều trở lên âm trầm, lại kết hợp với làn sương vụ lúc trước khiến cả trời tối đen như mực, giơ tay không thấy các ngón tay.

Có vài tên tu sĩ vô tình ngang qua nơi này, cảm ứng được linh lực chấn động kinh người đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vã quay đầu chạy ngược lại.

Đám tu sĩ cấp thấp ở chung quanh cũng đã cảm ứng được.

Tuy rằng sương vụ này có thể hạn chế thần thức nhưng động tĩnh cuộc chiến giữa Lâm Hiên và Huyết Ma quá lớn!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK