Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên gật đầu, như vậy Cầm Tâm bị hao tổn quá nhiều bổn mạng chân nguyên. Mà bổn mạng chân nguyên quan hệ mật thiết đến tính mệnh của tu sĩ.

Khi đấu pháp gặp phải cường địch thì phun ra một ngụm tinh huyết có ẩn chứa bổn mạng chân nguyên khiến thần thông tăng vọt.

Trong tình huống đó bổn mạng chân nguyên cũng không hao tổn nhiều, có thể thông qua dược lực và đả tọa để chậm rãi bồi bổ. Chỉ là lúc này bổn mạng chân nguyên trong cơ thể Cầm Tâm đã hao tổn đến tám chín phần.

Lâm Hiên gấp như kiến trong chảo nóng, lòng vòng đi xung quanh thạch thất.

“Lâm huynh không cần quá để tâm, sinh tử có mệnh, mấy ngày cuối này được bầu bạn cùng chàng là Cầm Tâm đã rất mãn nguyện rồi”

Thiếu nữ khẽ mở lời, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, dường như đã quyết tâm để biểu lộ lòng mình.

Đáng tiếc Lâm Hiên giờ đây chỉ quan tâm đến việc làm cách nào kéo nàng từ quỷ môn quan trở về. Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe linh quang, vẻ mặt mừng như điên nhưng rất nhanh lại hiện sự cổ quái.

Cứ như vậy suốt một tuần trà, Lâm Hiên mới quay đầu lại nhìn vào mắt thiếu nữ trước mặt:

“Cầm Tâm, ta đã nghĩ được một phương pháp”

“Tìm được rồi sao?”

Âu Dương ngẩn ngơ rồi cũng mừng rỡ vô cùng.

“Ừm!” Lâm Hiên gật đầu: “Cầm Tâm, thân thể và Nguyên Anh của nàng tổn thương nặng là do bổn mạng chân nguyên hao tổn quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn có thể bồi bổ chân nguyên thì thương thế sẽ khỏi”

“Muội biết, nhưng bổn mạng chân nguyên không giống pháp lực, trong thời gian ngắn rất khó để bồi bổ. Ở Nhân giới chắc chắn không có linh đan diệu dược giúp được” Đôi mày liễu của Cầm Tâm khẽ nhíu.

“Đúng là không có đan được nhưng chưa hẳn không còn cách giải quyết.” Lâm Hiên chầm chậm lên tiếng, sắc mặt cổ quái vô cùng.

“Là phương pháp gì?”

Âu Dương kinh ngạc, Đúng lúc này nàng đã nghe được đáp án từ miệng đối phương:“Song tu!”

***

Y phục của La gia lão tổ bay phần phật, đầu ngón tay lão bắn ra một đạo pháp quyết vào giữa thạch thất, từng tràng chú ngữ cổ xưa phát ra. Một quỷ ảnh to lớn hiện phía sau lưng lão, đây cũng là một loại thần thông Pháp tướng.

Quỷ ảnh này cao hơn trượng, hai chiếc nanh trắng nhởn dài nhọn lộ ra bên mép, giữa trán có con mắt thứ ba, trên đầu lại mang hai chiếc sừng giống như sừng hươu.

Toàn thân quỷ vật, hai tay hai chân đều phủ đầy phù văn xanh đỏ lưu động không ngừng, quả thực thần bí cùng cực.

Chỉ là pháp tướng nhưng tất cả các tu sĩ Nguyên Anh ở đây, kể cả La Tử Thông khi nhìn vào mắt quỷ ảnh này thì lạnh người.


Lại thấy La gia lão tổ há miệng phun ra một tia màu đen lên tay trái, tự cắt đi một ngón tay cái.

Ba con mắt của quỷ ảnh đồng thời chuyển động, cả người chớp lên há miệng đớp lấy ngón tay rồi nuốt xuống bụng, gương mặt dữ tợn lộ vẻ hài lòng.

“Đi!”

La gia lão tổ quát nhẹ một tiếng, thân hình quỷ ảnh xuất hiện phía trên thạch đài. Bụp một tiếng, quỷ ảnh bỗng nổ tung hóa thành huyết vụ đầy trời. Đúng lúc này các kiến trúc cổ quái trong Hoàng Tuyền Thành nhỏ bỗng nứt ra điên cuồng hút lấy đám huyết vụ này.

***

Cách đó trăm dặm Thiên Vân giao dịch hội vẫn diễn ra sôi nổi, sự kiện này ba trăm năm mới có một lần sẽ kéo dài mấy tuần trăng.

Tất cả các tông môn gia tộc tại Thập Nhị Châu, còn có các tu sĩ ẩn cư tại các nơi hồng hoang đại trạch cũng mộ danh mà tới.

Các lão quái Nguyên Anh kỳ xuất hiện không ít, thi thoảng còn thấy cả tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.

Huống chi còn có cả Yêu tộc. Hai tộc ngày thường muốn trao đổi bảo vật quả thực rất khó.

Một số bảo vật của Yêu tộc là thứ hiếm hoi của tu sĩ cấp cao và ngược lại. Ở mặt này hai tộc có thể tương hỗ cho nhau, tạo nên một hội giao dịch phồn hoa thế này.

Vào lúc này số người đến giao dịch cũng ở mức đỉnh cao, sức chứa của Hiên Viên Thành có thể lên tới ba mơi vạn.

Mục Bất Phàm là một tu sĩ khổ tu hiện đã hai trăm bảy mươi tuổi, từ khi lên năm đã bắt đầu tu tiên, hiện giờ đạt đến Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Cũng coi như có chút tài hoa. Lần này tới giao dịch hội là để thu thập tài liệu chuẩn bị cho quá trình kết anh.

Bỗng hắn cảm thấy mặt đất rung lên bần bật, chẳng lẽ có động đất?

Mục Bất Phàm ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái. Vừa cẩn thận tế bảo vật phòng ngự thì hắn đã trợn ngược hai mắt, không ngờ phòng ốc kiến trúc cũng như quái vật sống dậy, bắt đầu công kích chúng tu sĩ xung quanh.

Sức nặng của lũ quỷ vật này đè xuống khiến người khiếp sợ. Bên yêu tộc còn tốt một chút vì bọn chúng thiên sinh da dày thịt béo.

Còn đám Nhân tộc thì dụng pháp bảo hoặc mở ra hộ thuẫn. Đám tiểu tu, thậm chí còn có một vài tu sĩ Ngưng Đan xui xẻo, bị quái vật cao hàng trăm trượng đạp trúng biến thành thịt nát.

Trong thoáng chốc, cả Thành Hiên Viên hỗn loạn vô cùng.

Chỉ là sau phút hoảng loạn, dù sao các tinh anh hai tộc Thiên Vân Thập Nhị Châu đều tập trung ở đây, bắt đầu tiến hành phản kích.

Nhất thời quang hoa chói mắt, yêu khí tận trời khắp thành Hiên Viên.

Ầm!

Mỗi lão giả Ngưng Đan trung kỳ phất tay bắn ra một hỏa cầu to cả trượng đánh về một căn phòng. Một kích toàn lực này cũng có thể dễ dàng nghiền nát cả cự thạch vạn cân. Tòa phòng ốc này chỉ cỡ mấy trượng, nhất định có thể đánh tan nó.

Lão giả nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi ái tử duy nhất đã bị căn phòng này dẫm chết.

Chỉ là màn kế tiếp khiến lão không khỏi trợn trừng mắt. Phòng ốc bị trúng hỏa cầu nhưng không hề suy suyển.

Trên mặt lão giả đầy vẻ khó tin, những kiến trúc này rõ ràng được tạo thành từ những khối đá bình thường, sao có thể cứng rắn đến vậy?

Nhưng lão cũng không có thời gian suy nghĩ, cửa phòng bỗng mở ra, từ đó phun ra hai đạo cột sáng màu đen kích tan vòng bảo hộ của lão giả.

Đường đường tu sĩ Ngưng Đan kỳ lại bị một tòa kiến trúc bình thường hạ sát. Toàn bộ thành Hiên Viên đều xảy ra tình huống tương tự.

Một tên yêu tộc cấp ba cũng bị một tòa kiến trúc dùng sức tát bay lên bầu trời, mặc dù ỷ vào da dày thịt béo nên tránh được vết thương trí mạng nhưng bộ dáng chật vật vô cùng.

Nó miễn cường trụ lại thân hình, nhổ ra một búng máu và hơn chục chiếc răng.

Căn phòng quái dị!

Yêu vật thiên sinh dũng mãnh, trúng đòn đau thì càng làm tăng tính hiếu chiến.

Nó ngửa cổ rống lên điên cuồng, hai mắt đỏ rực, hiện nguyên hình thành một con tê giác cực lớn.

Hai cặp mắt như chuông nhìn chằm chằm vào tòa kiến trúc có treo tấm biển “Hà thị điếm phô”. Vừa lúc nãy nó vào bên trong, định dùng thiết quáng đổi lấy tinh thạch, không ngờ vậy mà lại bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài.

Con tê ngưu này nhờ cơ duyên xảo hợp mà mở ra linh trí nhưng nào có thể thể so được với các yêu thú Hóa Hình Kỳ, suy nghĩ còn trì trệ.

Nó cho rằng thiết quáng của mình đã bị cửa tiệm đó nuốt mất, sau khi hiện nguyên hình liền há miệng phun một đạo yêu phong, hung hăng lao về phía cửa hàng.

Tê ngưu sức mạnh vô cùng, lại thêm cặp sừng sắc bén trên đầu còn lợi hại hơn pháp bảo, còn Hà thị điếm phô lúc này lại hóa thành một con quỷ dữ có tay có chân, giương tay phải phát ra một trận âm khí, nhanh chóng hóa thành một thanh quỷ đầu đao.

Mắt thấy song phương còn cách hơn một trượng thì bỗng huyết hoa đầy trời, cái đầu của tê ngưu bay lên trên không, thân hình ầm ầm đổ xuống.

Thực lực của tòa kiến trúc này quả thực rất mạnh. Tu sĩ Ngưng Đan kỳ còn không đấu lại thì có thể đoán được kết cục của đám tu sĩ cấp thấp.

Cũng may trong thành có không ít lão quái Nguyên Anh kỳ. Phi kiếm tung bay, yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng thi triển thần thông. Theo thời gian, ưu thế cuộc chiến dần nghiêng về hai tộc.

Một lão giả râu tóc bạc trắng lơ lửng giữa không trung, nhưng trên đỉnh đầu một vùng đen kịt không một ánh dương. Những tòa kiến trúc còn có thể thi triển ngự phong thuật, lúc này có một tòa tháp cao cùng một cửa tiệm đang giáp công lão giả. Uy lực của hai quái vật to lớn kia rất mạnh nhưng lão giả vẫn coi như không thấy, phi kiếm của lão nhanh như ánh chớp chém xuống hai đại quái vật ầm ầm đổ xuống.

Lão giả này chính là Thanh Liên cư sĩ. Viện chủ Tùng Phong thư viện.

Thanh Liên cư sĩ được đệ nhất cao thủ Thiên Vân thập nhị châu Vọng Đình Lâu phái tới thành Hiên Viên, thông tri lại tin tức về La gia cho Cửu Đầu Lão Tổ và Tuệ Thông. Có điều hai người này lại không xem vào đâu.

Thanh Liên cư sĩ tuy khó chịu nhưng chỉ có thể buồn bực cáo lui. Mấy ngày gần đây lão đã phát hiện ra không ít sự tình của dị, tin tức Tuệ Thông ngộ nạn tuy đã bị phong tỏa nhưng lão vẫn biết được, từ đó rúng động không thôi.

Lúc này Cửu Đầu Lão Tổ cũng không dám xem thường, âm thầm phái người cẩn thận điều tra nhưng không có kết quả.

La gia lão tam, chính là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại có tâm tư kín đáo cẩn mật.

Thanh Liên cư sĩ một chiêu tiêu diệt hai tòa kiến trúc nhưng vẻ mặt ngày càng âm trầm. Lo lắng của sư thúc quả nhiên không thừa, Thiên Châu La gia trốn tránh bấy lâu đã phất cờ trở lại.

Kẻ khác không nhận ra những tòa kiến trúc quỷ dị này người nhưng lão đã nghe sư thúc nói qua, có thể coi như một loại khôi lỗi quỉ dị.

Loại thần thông này chỉ có yêu quỷ tại Âm ty giới mới có thể bày ra.

Lúc này Thanh Liên cư sĩ đã chắc chắn mười phần, trước mặt là một âm mưu của La gia, chỉ là bọn họ định làm gì? Chẳng lẽ đồ sát hai tộc nhân yêu cho hả giận sao?

Thanh Liên cư sĩ lắc đầu, nhanh chóng loại trừ giả thiết này. Nếu kẻ đứng đầu La gia ngu xuẩn như vậy thì La gia đã tàn diệt từ lâu.

Chợt một tiếng nổ chói tai truyền tới, Thanh Liên cư sĩ hoảng hốt ngẩng đầu.

Chỉ thấy phía ngoài hơn chục dặm xuất hiện một đạo quang trụ cực lớn tới bảy tám trượng, khí thế to lớn xuyên thẳng lên trời.

“Đây là thứ gì?”

Thanh Liên cư sĩ nhìn thấy thì biến sắc. Quang trụ kia đen nhánh một màu, từ bên trong không ngừng phát tán âm khí đáng sợ.

Thân là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà còn thấy khó chịu thì có thể tưởng tượng tình cảnh của những người còn lại. Tất cả các lão quái Nguyên Anh đều biến sắc, nhanh chóng lui về đằng sau.

Các tu sĩ cấp thấp thì thê thảm hơn nhiều, ngàn dặm những nơi âm khí tràn qua đều nhanh chóng tan rã, giống như bị một thần thông đáng sợ nào đó nuốt mất. Cả ngàn tu sĩ biến mất trong khoảnh khắc.

“Thứ này…”

Thanh Liên cư sĩ trợn mắt há mồm, hai hàng chân mày nhíu chặt.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, từ bên trong quang trụ phát ra tiếng quỷ khóc thê lương như vạn quỷ tề rống, không khí trở lên âm trầm.

Thanh Liên cư sĩ càng cảm thấy bất ổn, âm khí từ quang trụ phát tán ngày càng nhanh, càng lúc càng dày đặc.

Sau đó âm khí quay cuồng một trận rồi ngưng tự hóa thành vô số quỷ vật thể hình khác nhau, nhỏ như nắm tay mà to đến cả chục trượng. Những quỷ vật này nhanh chóng đánh về phía nhân yêu hai tộc.

Các quái vật do phòng ốc hóa thành đang rơi xuống hạ phong được hàng vạn quỷ vật hỗ trợ thì chiến cuộc thoáng chốc lại thay đổi, tiếng kêu tiếng thét thảm thiết không ngừng vang lên.

Mục Bất Phàm thấy một đầu lệ quỷ phóng tới, cắn răng phóng ra phi kiếm tế luyện hơn trăm năm. Quang hoa lóe lên, dễ dàng bổ quỷ vật kia thành hai nửa.

Sắc mặt thoáng chốc vui mừng thì đã có ba lệ quỷ khác phóng tới.

Từ quang trụ kia không ngừng cuồn cuộn tuôn ra âm khí, một quỷ vật chết đi thì đã có hàng trăm quỷ vật khác thay thế, vô cùng vô tận như giết mãi không hết.

Lần này đừng nói là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ, ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng cảm thấy khó chơi.

Tu sĩ tu vị càng cao thì bị càng nhiều quỷ vật vây công, lúc này quanh người Thanh Liên cư sĩ đã tụ tập cả trăm quỷ vật đủ mọi loại hình dạng.

Thanh Liên cư sĩ tế ra một chiếc gương đồng cổ, rồi nhanh chóng đánh lên đó một đạo pháp quyết.

Từ bên trong mặt kính bỗng xuất hiện bảy tám con tiểu điểu phóng ra, lượn quanh Thanh Liên cư sĩ rồi nhanh chóng hóa lớn. Quanh thân đám cự điểu này hừng hừng lửa cháy, điều quỷ dị hỏa diễm lại mang màu xanh.

Dương điểu! Thiên sinh có khả năng thôn hồn phệ quỷ.

Là một trong thánh thú Linh giới, nó chính là thiên địch của vô số quỷ vật nơi Âm Ti. Đương nhiên Dương điểu trước mắt chỉ là thanh ảnh do pháp bảo hóa thành mà thôi. Nhưng chỉ cần vậy cũng đã đủ để đối phó với đám quỷ vật.

“Đi!”

Thanh Liên cư sĩ quát nhẹ một tiếng, đàn điểu giương cánh phóng thẳng về đám quỷ vật.

Trong chốc lát, gần trăm âm hồn quỷ vật đã được đưa trở về Địa phủ. Các tu sĩ cùng yêu tộc khác không có bảo vật uy lực như vậy nên không ngừng có người ngã xuống, trong đó có cả lão quái Nguyên Anh kỳ.

Theo thời gian trôi qua. Hắc sắc quang trụ xuất hiện không chỉ ở một chỗ. Thành Hiên Viên vốn là một tế đàn khổng lồ, trong đó có năm trận nhãn kim mộc thủy hỏa thổ. Lúc này tại những nơi đó phóng lên năm quang trụ nồng đậm âm khí, không ngừng phóng thích huyễn hóa ra quỷ vật đáng sơ.

Thành Hiên Viên hiện giờ tụ tập phần lớn tinh anh của Thiên Vân Thập Nhị Châu, cao thủ nhiều như mây nhưng quần tu chiến đấu riêng rẽ.

Hơn nữa trong các tộc cũng có vô số tông môn có cừu oán với nhau. Chỉ là lúc trước có Chấp pháp sứ nên không ai dám làm loạn.

Thừa dịp hỗn loạn này, chúng tu sĩ có thù báo thù có oán báo oán.

Chẳng qua việc khiến cục diễn rơi vào hỗn loạn cũng không chỉ bởi hai điểm này mà là do bảo

Hơn nữa các cửa tiệm chen chúc la liệt khắp nơi, trên thân tu sĩ hay yêu tộc đều mang vô số bảo vật.

Cục diện hỗn loạn này xét ở một góc độ khác thì là một vũng nước đục thật tốt. Giết người đoạt bảo, đại bộ phận tinh lực của nhân yêu hai tộc đều tập chung vào mặt này.

Bởi vậy thực lực của âm hồn yếu hơn nhưng lại đang chiếm thượng phong.

“Lũ ngu ngốc không biết sống chết!”

Thanh Liên cư sĩ cau mày. Tuệ Thông của Vạn Phật Tông sống chết chưa rõ nhưng Cửu Đầu Lão Tổ vẫn còn tọa trấn trong thành.

Thanh Liên cư sĩ nghĩ tới đây thì nhẹ nhõm phần nào. Chần chờ một lát, Thanh Liên cư sĩ liền bay về phía khu kiến trúc lớn nhất nơi trung tâm thành.

Đây chính là phủ thành chủ, Hiên Viên Điện. Cửu Đầu Lão Tổ đang an vị ở đây.

Tại một góc phía Nam thành có gần trăm tên tu sĩ tụ tập, từ trang phục thì đây chắc chắn là đệ tử của môn phái đang kết trận ngăn địch.

Nơi này cách xa quang trụ nên số lượng âm hồn quỷ vật cũng không nhiều.

Đoàn tu sĩ này có hơn trăm người, hơn ba phần đều đã là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, cho dù lão quái Nguyên Anh cũng không dám trực tiếp đánh cướp.

“Đại tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào đây?”

Một lão giả Ngưng Đan hậu kỳ râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần còn rất tốt lên tiếng.

Lục Doanh Nhi nhìn vào năm cột sáng xông lên tận trời, khuôn mặt tú lệ không khỏi lo lắng.

Đã lâu không thấy tin tức của thiếu gia. Suy nghĩ một lát, nàng nhanh chóng hạ quyết định:

“Hoàng bá, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người phá vây về phía cửa nam. Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Xuất phát”

Lập tức vô số độn quang màu sắc khác nhau bay lên trên không. cấm không cấm chế đã mất tác dụng.

“Cút!” Tại một nơi không xa chỗ bọn họ mới rời đi. Mộng Như Yên đang dở khóc dở cười.

“Ha ha, tiểu nha đầu này lá gan cũng không nhỏ, chỉ là một tu sĩ Linh Động kỳ cũng dám đến thành Hiên Viên, nhất định là xuất thân từ thế gia. Hừm… tướng mạo cũng không có gì xuất chúng, về sau ta trả cho gia tộc mi vài vạn tinh thạch là được rồi”

Hóa ra đây là một vụ bắt cóc!

Tu sĩ này quả là có mắt không tròng, kết quả chỉ là hồn phi phách tán. Mộng Như Yên nhìn quang trụ xuyên thủng trời xanh, vẻ mặt cũng trở nên đăm chiêu.

Phía bên kia còn có một người còn xui xẻo hơn cả nàng. Hai người đang chặn trước mặt Điền Tiểu Kiếm.

Điền Tiểu Kiếm thở dài, ai bảo hắn quá tuấn mỹ, hóa trang thành trở thành một ‘mỹ nữ’. Liền phất tay phóng ra một đoàn quỷ vụ bao phủ hai tên tu sĩ kia, nhất thời bọn chúng liền hóa thành một vũng máu. Nhìn năm đạo quang trụ kia, Điền Tiểu Kiếm liền hóa thành một đạo kinh hồng phóng đến cửa thành gần nhất.

Kỳ thật đại bộ phận tu tiên giả đều nhận thấy tình hình không ổn nhưng sự tham lam đã chiến thắng.

Số lượng nhân yêu hai tộc rời đi chỉ chiếm tỉ lệ nhỏ mà thôi, có đến chín phần đều ở lại tiếp tục giết người đoạt bảo.

“Ha ha, càng loạn càng tốt”

Ở ngoài xa hơn trăm dặm, La gia lão tổ đang sung sướng cười to. Tiếng cười của lão khiến huyệt động ông ông vang rền.

Mô hình thành Hiên Viên được bao phủ trong hắc khí, ngoài ra có chừng hơn mười vạn quang điểm.

Theo thời gian trôi qua, rất nhiều quang điểm đã tắt đi.

“Mỗi một quang điểm tương ứng với một gã yêu tộc hay tu sĩ nhân tộc” La gia lão tổ chậm rãi giải thích: “Chờ cho nhóm người này chết đi khoảng ba phần, chúng ta sẽ mượn hồn phách của bọn họ đề mở ra tế đàn hoàng tuyền”

Chúng tu sĩ gật đầu, vẻ mặt đầy hưng phấn.

“Lão tổ, vừa rồi có một số quang điểm chạy ra ngoài thành” La Tử Sơ lên tiếng.

“Không sao, số còn lại thừa sức để chúng ta tiến hành huyết tế” Khóe miệng La gia lão tổ lộ nụ cười tàn nhẫn.

***

Cùng lúc đó, tại Vô Định Hà…

La gia lão tổ tính toán cẩn thận như vậy nhưng nằm mơ cũng không ngờ đã có người nhanh chân hơn lão tới nơi này.

Trong một thạch động.

Vẻ mặt Cầm Tâm đỏ ửng, không ngờ Lâm Hiên lại đưa ra cách giải quyết như vậy. Kỳ thực Lâm Hiên cũng vô cùng xấu hổ, qua một lúc mới mở lời.

“Cầm Tâm,: thương thế của nàng vốn do hao hụt quá lớn bổn mạng chân nguyên”


“Ưm” Âu Dương khẽ đáp, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi.


“Nhưng song tu thì khác, theo như cổ nhân nói khi phu thê trở thành một thể, âm dương điều hòa. Nếu nàng đồng ý thì trong lúc song tu ta sẽ truyền bổn mạng chân nguyên cho nàng”


“Chàng định dùng bổn mạng chân nguyên của mình để bù đắp cho muội?” Cầm Tâm giật mình: “Vậy … phu quân ….làm sao bây giờ?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK