Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi!" Hán tử gầy gò lên tiếng rồi bay vào sương trắng, tú tài chần chờ một chút cũng cắn môi bay theo.

Chẳng qua bọn hắn không hề hay biết, hư không phía sau mấy trượng lóe lên bóng người, thoáng chốc cũng biến mất trong sương mù.

Trên đường không ít cấm chế, có điều hán tử gầy gò đã liên lạc được với thủ vệ Bách Hoa Viên, đương nhiên có biện pháp bình an thông qua.

Hai người tới một quảng trường nhỏ chừng hơn trăm trượng vuông. Bốn phía không gian thoáng đãng, ở giữa có một cánh cửa lớn cổ quái cao bảy tám trượng trơ trọi đứng đó! Điều quỉ dị là khiến người có cảm giác tựa như nơi này có một tòa lâu đài nhưng các bộ phận khác đã bị che giấu đi.

Hán tử gầy gò dường như đã đến đây, bộ dáng bình thản khác với tú tài đầy vẻ giật mình. Hắn từ trong lòng lấy ra một kiện pháp khí hình chuông rồi đem pháp lực truyền vào, tay trái khẽ múa thì tiếng chuông leng keng vang lên.

Qua một lát thì ầm một tiếng trầm trọng, cửa lớn trước mắt từ từ mở ra.

"Nhanh, không được chậm trễ." Đầu vai hán tử gầy gò rung lên, thân hình bắn vào trong cánh cửa lớn, tú tài không chậm trễ bay chút vào. Hư ảnh mờ ảo khi trước cũng chợt lóe vào trong.

Chỉ nghe hương khí xông vào mũi, trước mắt là một địa phương kỳ lạ đầy kỳ hoa dị thảo, có một con đường nhỏ uốn lượn không biết kéo dài đến nơi nào.

Hai người đang còn ngẩn ngơ thì đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền ra:"Hai người các ngươi sao dám đến lúc này?"

Lời còn chưa dứt thì không gian chấn động, một tu sĩ vận trường bào màu xám niên kỷ chừng ngũ tuần hiện ra, dưới hàm lão có mấy sợi râu ngắn lưa thưa. Là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ, trách không được thần thái có vẻ kiêu căng.

"Giao tiền bối, hai ta sợ đêm dài lắm mộng nên mới vội tới đây, chẳng lẽ đã khiến người phiền toái?"

Trên mặt hán tử gầy gò tràn đầy vẻ nịnh nọt, vội quỳ gối hành lễ. Vừa nói hắn vừa liếc mắt ra hiệu. Tú tài thấy thì vội cất bước tiến lên, cung kính vái chào.

"Hừ, phiền toái khác thì chưa nói, chỉ là lúc này thủ hộ tại Bách Hoa Viên không phải chỉ mỗi mình lão phu, cũng may mấy người kia bị ta dụng kế tạm rời đi, hơn nữa các ngươi chỉ định cứu một nữ tử Nguyên anh sơ kỳ, nếu là kẻ có tu vị cao hơn thì dù nhiều chỗ tốt hơn nữa, lão phu cũng không thể mạo hiểm." Lão giả vận bào xám thản nhiên mở miệng.

"Chúng ta hiểu, lần này toàn bộ đều là Giao tiền bối trượng nghĩa tương trợ." Sự tình đến bước này, tú tài chỉ có thể tận lực tâng bốc đối phương.

"Hắc, lão phu làm như vậy cũng do nể thể diện của Diệp hiền chất, trợ giúp thì trợ giúp, bất quá những thứ đã thương lượng khi trước, một phần cũng không được thiếu." Tu sĩ áo bào xám lạnh lùng nói.

"Đúng thế, lần này tiền bối đã chịu phong hiểm thật lớn. Trước tiên Trình hiền đệ nên hiếu kính một chút tinh thạch để bày tỏ tâm ý, hiền đệ, ngươi nói có phải hay không?"


"Đúng đúng…" Sư muội còn trong tay của đối phương, Tú tài liền một bộ khúm núm tiếp lời. Sau đó liền tế ra một cái túi trữ vật.

Ánh mắt tu sĩ vận áo bào xám hiện vẻ tham lam, thu lấy thì liền đem thần thức chìm vào bên trong.

Rất nhanh lão ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng chốc hòa hoãn:"Được rồi, coi như ngươi có thành ý, không có thiếu hụt."

"Đây là đương nhiên, tiền bối đã phân phó, chúng ta sao dám có nửa phần lơ là?" Hán tử gầy gò lại lên tiếng lấy lòng.

"Tài hàng đã đủ, vậy còn bảo vật truyền thừa đâu?" Lão giả vận áo bào xám lại mở miệng.

"Tiền bối, vãn bối đã đến nơi này thì làm sao không giao ra. Chẳng qua…" Tú tài cắn răng mở miệng.

"Chẳng qua cái gì? Chẳng lẽ không tin ta…" Tu sĩ vận áo bào xám nhíu mày. Vẻ mặt âm trầm:“Nếu ngươi không đồng ý, lão phu cũng không bắt buộc, ta không muốn có người mượn cớ, nói ta lấy lớn hiếp nhỏ mà ham vật của hậu bối."

"Trình hiền đệ” Thấy vậy thì hán tử gầy gò ở một bên vội lên tiếng: "Giao tiền bối đức cao vọng trọng, với phẩm cách của lão nhân gia còn có gì mà không tin được, nếu không phải thấy hai ngươi đáng thương thì người tuyệt không cần mạo hiểm như vậy"

Nghe hán tử khuyên can nhưng tú tài vẫn một bộ do dự, lão giả vận bào xám thở dài: "Được rồi, nếu đạo hữu không tin tưởng lão phu, vậy cứ đến chỗ người bị giam một chút"

"Đa tạ đại ân của tiền bối" Lúc này vẻ mặt tú tài mới giãn ra: "Người yên tâm, vãn bối nhất định thực hiện lời hứa"

Hừ! Lão giả vận áo bào xám đầy vẻ lãnh đạm, xoay người đi theo lối nhỏ nọ. Tú tài cùng hán tử gầy gò vội theo sát sau.

Qua một tuần trà nhỏ, một tòa lầu các hoa mỹ tráng lệ xuất hiện trước mắt.

"Bây giờ các ngươi phải theo sát lão phu, không được sai một bước, nơi này không ít cấm chế lợi hại, có một số mà ngay cả ta cũng không rõ." Lão giả ngưng trọng lên tiếng.

"Dạ!" Hai người nghe xong thì trống ngực tăng lên, vội bình khí ngưng tức càng thêm cẩn thận.

Rất nhanh ba người đến trước lầu các, lão giả phất tay áo một cái, một khối lệnh bài bay vút ra, Nó bắn ra một đạo bạch quang cách không bay vào, cánh cửa cạch một tiếng rồi mở ra.

Ba người nhanh chóng đi vào. Trước mắt trở nên sáng tỏ, là một đại điện vô cùng hoa lệ rộng chừng ngàn trượng. Còn có những hành lang thông về tứ phía.

Xuyên qua hành lang, có một nữ tử gần đến trăm người ngồi trên một chiếc sân. Hình dung cao thấp gầy mập đều có đủ nhưng dung mạo vô cùng thanh lệ.

Trong này thì nữ tu Nguyên Anh chiếm đa số nhưng cũng không thiếu Ly Hợp, thậm chí có tới năm người Ly Hợp hậu kỳ. Nhưng bất kể thần thông cảnh giới sao, lúc này tất cả đều bị phong bế pháp lực, không khác gì những nữ phàm nhân chân yếu tay mềm.

Không biết Lâm Hiên có mặt tại đây hay không, nhưng nếu có khẳng định hắn sẽ rất vui mừng, bởi có một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện!

Lão giả áo bào xám dẫn đường, rất nhanh ba người đi tới một chỗ bên trái.

"Sư muội ngươi ở chỗ này"

Lão giả lấy ra một tấm lệnh phù giải trừ cấm chế bốn phía. Cánh cửa vừa mở thì một thiếu nữ thân hình thon dài đi ra, dung mạo có điểm xinh đẹp song tràn đầy vẻ sợ hãi, sau cùng biến thành mừng rỡ cùng ngạc nhiên.

"Sư… Sư ca, sao chàng ở chỗ này?" Thiếu nữ được gọi là Tuyết tiên tử này mở to đôi mắt đẹp, nằm mơ cũng không ngờ còn gặp lại hôn phu ở chỗ này.

"Sư muội, đã để nàng chịu khổ rồi, vi huynh tới cứu muội."

Thấy ý trung nhân không việc gì. Gã tú tài vô cùng mừng rỡ, vội bước tới nắm lấy tay sư muội. Đường đường Nguyên Anh kỳ tu tiên giả mà không ngờ lúc này nước mắt đã chảy xuống.

So với hắn thì Tuyết tiên tử có vẻ trấn định hơn, rất nhanh bình tâm tĩnh khí: "Sư huynh, sao có thể đến nơi đây để cứu muội?"

"Sư muội, tất cả là Giao tiền bối tương trợ" Tú tài mỉm cười mở miệng.

"Lão?" Tuyết tiên tử lộ tia do dự.

"Được rồi, các ngươi muốn tâm tình thì còn rất nhiều cơ hội" Lão giả lộ vẻ không kiên nhẫn: "Hiện đã thấy người rồi, có phải nên thực hiện lời hứa hay không?"

"Được."

Tú tài cũng rất nhanh thu liễm tâm tư, phất tay áo một cái thì kim quang chợt lóe, một cái hộp ngọc bay vút ra trôi nổi cạnh thân. Cấm chế phù lục dán ở trên hết sức kỳ lạ, không ngờ đỏ như máu.

"Sư ca, đây không phải bảo vật truyền thừa của tổ tiên sao, chẳng lẽ vì cứu muội mà phải trả giá bằng nó?" Tuyết tiên tử cực kỳ hoảng hốt, nàng cùng tú tài họ Trình vốn là thanh mai trúc mã, đương nhiên biết vật này quý giá đến thế nào.

Chẳng qua sư ca tình thâm ý trọng cũng khiến khóe mắt nàng ươn ướt. Trong tu tiên giới tàn khốc này, có thể tìm được một mảnh chân tình thật không dễ.

“Gia truyền chi bảo dù quý giá thế nào cũng chỉ là vật chết, sao có thể so sánh với sư muội ” Tú tài lại bình thản lắc đầu, chân tình dạt dào.

“Sư ca.. Muội…”

Tuyết tiên tử chợt dùng ánh mắt thâm tình liếc qua khiến cho tú tài một trận đỏ mặt, lần cơ khổ này cuối cùng đã được đền đáp.

“Khụ …” Tiếng ho khan truyền vào tai, lão giả áo bào lộ vẻ càng thêm nóng ruột.

Tú tài thấy thì hít một hơi, lầm rầm niệm chú ngữ rồi mở miệng phun ra một tia kiếm khí cắt qua cổ tay. Máu tươi chảy ra liền được một tầng linh quang bao bọc, trôi lơ lửng giữa không trung.

Lại thấy ánh mắt tú tài đầy vẻ ngưng trọng, đưa cánh tay còn lại múa may ở giữa không trung, lấy ngón tay làm bút, máu tươi theo động tác của hắn biến thành những đạo phù văn. Linh quang lóe lên, một luồng huyết tinh khí tỏa ra.

“Đi”

Tú tài điểm ra một chỉ. Những phù văn kia chợt lóe, liền nhập vào hộp ngọc. Giống như bị xé rách, những cấm đỏ như máu lả tả bay đi.

Nắp hộp còn chưa mở mà bộ dáng lão giả áo bào xám đã đầy vẻ tham lam: "Thứ này rốt cục đã rơi vào trong tay ta."

"Mấy người các ngươi thật sự là to gan lớn mật, ăn gam hùm mật gấu mà dám thả đỉnh lô của bổn tọa, chuẩn bị mà nếm nỗi khổ vạn xà luyện hồn."

Lão đang hung tợn nghĩ thầm thì không ngờ dị biến đã xảy ra. Một thanh âm lười biếng truyền tới khiến ba người đại biến sắc mặt, giống như con mồi bị độc xà rình rập. Ngọc dung của Tuyết tiên tử cũng không còn chút huyết sắc, cả người phát run.

Chỉ thấy linh quang chợt lóe, không gian khẽ dao động thì một lão giả hiện lên một cách vạn phần quỷ dị.

Người này có khí chất mười phần kỳ lạ, bộ dáng đã thất lão bát thập nhưng vẫn vô cùng tráng kiện, hơn nữa còn mang đầy vẻ phong trần lãng tử.

Lão vận một bộ trường bào đỏ thẫm có thêu đủ các loại hoa như mẫu đơn, thược dược, sống động mà thập phần tinh xảo.

"Tham kiến cung chủ." Lão giả áo bào xám sợ tới mức hồn bay trên trời, vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

Tiên Hoa lão tổ! Động Huyền trung kỳ!

Ngoài dự đoán của đám người, lão giả không vội nổi giận mà lại cười khẽ nói:

"Lâm đạo hữu, sự tình đã tới bước này rồi, ngươi còn ẩn nấp làm gì. Lúc này chắc đạo hữu cũng đoán ra, bản cung chủ đến không phải bởi đám tiểu bối này."

Đám tu tiên giả ở đây hai mặt nhìn nhau, liền chỉ nghe một tiếng cười nhẹ truyền vào tai: "Lâm mỗ có tài đức gì mà có thể được đích thân Cung chủ Cửu Tiên Cung thâm canh bán dạ ở trong này đón tiếp?"

Lời còn chưa dứt thì thanh quang chợt lóe, thân ảnh Lâm Hiên đã quỷ dị hiện lên sau đám tu sĩ. Hai tay hắn chắp sau lưng, thần sắc lạnh nhạt. Bộ dáng nhàn nhã như tản bộ sân vắng, không một điểm bối rối khi rơi vào bẫy đối phương.

Hai gã tu sĩ Nguyên Anh cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ đối phương lẳng lặng bám theo bọn họ nãy giờ mà xâm nhập vào đây. Khoảng cách gần như vậy gần mà không hề phát hiện, đối phương muốn lấy tính mạng bọn họ chẳng phải như lấy đồ trong túi sao? Nghĩ đến đây thì sau lưng hai người tràn đầy mồ hôi lạnh.

"Lâm đạo hữu thật là can đảm, nói như vậy là đạo hữu đã sớm đã đoán được bổn cung chủ ở chỗ này chờ ngươi?" Tiên Hoa lão tổ có điểm ngạc nhiên.

"Mười phần thì không dám nói, chỉ là khi trước ta hành động quá mức thuận lợi, có cảm giác là đạo hữu cố ý đón tiếp" Lâm Hiên thở dài, liền như một bạn hữu chí giao tâm sự: "Chỉ là Lâm mỗ có điểm hiếu kỳ, tại hạ không cừu oán cùng với Cửu Tiên cung, sao lại được hân hạnh tiếp đón như thế."

"Điều này thì đạo hữu không cần hiểu, dù sao đối với một người sắp chết mà nói, hiểu hay không hiểu thì cũng như nhau mà thôi" Tiên Hoa Lão Tổ lại lười biếng lên tiếng,

Lâm Hiên cũng cười cười:"Vậy sao, nhưng có phải gần đây đạo hữu tu luyện bất ổn nên thần trí bất minh, ngươi cho Lâm mỗ là cá nằm trên thớt, có thể tùy ý cho ngươi giết mổ?"

"Đương nhiên là thế" Tiên Hoa lão tổ lại nghiêm trang gật đầu: "Nếu không thì ngươi cho là bổn cung chủ tới nơi này làm cái gì? Ta đã đến nơi này, hôm nay ngươi cũng đừng mong sống trở về."

Lời còn chưa dứt thì trên mặt lão chợt lộ vẻ vẻ hung ác, tay phải giơ lên thì ngón trỏ cùng ngón cái ngoắc vào.

"Ba!"

Thanh âm thanh thúy vang lên, không ngờ trên mặt đất sáng lên vô vàn đạo hào quang. Những đạo phù văn thần bí dị thường hiện lên, nhanh chóng tổ hợp thành một Truyền Tống Trận.

Trên mặt Lâm Hiên rốt cục lộ vẻ kinh ngạc. Tay áo phất một cái, Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn bay vút ra hộ thể.

Phốc!

Tiếng vù vù truyền ra, trận pháp ngày càng sáng lóa. Cả đại điện đều bị quang hoa đủ mọi màu sắc bao bọc, nhưng chỉ một lát thì liền tan đi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lão giả vận áo xám khàn khàn mở miệng. Hán tử họ Diệp, tú tài họ Trình cùng Tuyết tiên tử đều mờ mịt cùng sợ hãi đúng tại chỗ.

Hiện hai lão quái vật Động Huyền Kỳ, Lâm Hiên cùng Phó Cung chủ không còn tung tích. Truyền Tống Trận cũng đã biến mất như chưa từng phát sinh.

"Chẳng lẽ chúng ta đang trong mộng?" Tuyết tiên tử vẫn còn sợ hãi lên tiếng. Tú tài cùng hán tử gầy gò hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cũng mờ mịt cực hạn.

"Nằm mộng? Hắc hắc, các ngươi quá ngây thơ rồi, phản bội cung chủ cùng tự tiện xâm nhập cấm địa, còn có kết cục tốt sao?"

Những tiếng cười lạnh truyền vào tai. Quang hoa nổi lên tại lối vào, chợt mấy chục tu sĩ Ly Hợp xuất hiện. Những người này bận phục trang khác nhau nhưng tay áo đều có một con quái vật có chín cái đầu.

"Cận vệ của cung chủ!"

Lão giả vận áo bào xám thất sắc. Đây chính là tâm phúc của cung chủ, không ngờ xuất động tới mấy chục người. Lão nên làm cái gì bây giờ?

***

Ở một một khác.

"Đây là nơi nào?" Lâm Hiên chuyển đầu đánh giá bốn phía, lúc này hắn đã bị truyền tống đến một nơi xa lạ.

Dõi mắt nhìn lại là một vùng xám trắng, quần sơn chập chùng.

Oanh!

Liên tục tiếng nổ như sấm truyền vào tai, thì ra đây không phải sơn mạch bình thường mà là những ngọn hỏa sơn đang phun trào dung nham.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra thì khẽ nhíu mày, đây là một không gian độc lập nhỏ.

Mà thân hình Tiên Hoa lão tổ đang trôi nổi trước người hắn mấy chục trượng. Bộ dáng của lão vẫn biếng nhác nhưng ánh mắt nhìn Lâm Hiên thì cổ quái cực hạn, lại tràn ngập vẻ tham lam.

"Xem ra đạo hữu tu luyện pháp thuật chí cương chí dương Hỏa thuộc tính."

Thanh âm Lâm Hiên vang lên, nghe không rõ hỉ nộ.

"Không sai, xem ra đạo hữu đã hiểu dụng ý của lão phu. Thủ hạ của ta đã thăm dò, ngươi tu luyện thần thông hẳn là Mộc thuộc tính. Trong không gian không gian đặc biệt này đều là Hỏa nguyên khí, Cửu Ly Chân Hỏa Quyết của lão phu sẽ tăng thêm hai thành. Thần thông Mộc thuộc tính thì sẽ bị suy yếu rất nhiều. Hơn nữa không có chỗ trốn, đạo hữu nghĩ là giữ được tánh mạng sao?" Tiên Hoa Lão Tổ dương dương tự đắc nói, lúc này Lâm Hiên như cá nằm trên thớt. Dù sao tu vị của lão đã đến Trung kỳ đỉnh phong, mà đối phương chỉ mới sơ kỳ.

Nghe đối phương nói như vậy thì Lâm Hiên cúi đầu trầm mặc, quá một lát mới lần nữa mở miệng: "Hai ta oán không cừu nhưng đạo hữu trăm phương ngàn kế ám toán Lâm mỗ, đến giờ rồi mà đạo hữu còn không dám tiết lộ nguyên nhân thực sự?"

Khi nói lời này thì ngữ khí của Lâm Hiên đã đầy vẻ uể oải, tựa hồ thân ở hiểm địa đã làm hắn nhụt chí không ít.

"Ha ha, không cam lòng làm oan hồn bất minh sao?" Tiên Hoa lão giả cười rộ lên:" Hiện tại nói cho ngươi cũng không sao. Lão phu tu luyện Ma công cần dùng đến Nguyên Anh, nếu thuận lợi thì ta sẽ tiến giai tới Động Huyền hậu kỳ."


Lâm Hiên nhướng mày: "Muốn Nguyên Anh, chẳng lẽ ngươi là Cổ ma?"


"Phì… Hừ, lão phu đương nhiên không phải, bất quá trên người ta có một phần huyết thống Yêu tộc" Tiên Hoa Lão Tổ cười lạnh nói.


"Huyết thống Yêu tộc? Nói như vậy ngươi là nửa yêu . . ." Lâm Hiên có điểm trầm ngâm mở miệng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK