Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguy hiểm!
Công kích nọ đột ngột không chút dấu hiệu. Có điều với kinh nghiệm đấu pháp phong phú cùng giác quan nhạy cảm, Lâm Hiên đã lắc thân tránh ra bên cạnh.
Oanh!
Cột sáng xám trắng ẩn chứa thi khí làm cho người kinh tâm đánh trúng mặt đất. Tiếng bạo liệt đáng sợ truyền ra, một cái hố sâu không thấy đáy chừng hơn một trượng hiện ra.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. Thân hình thoáng một cái đã hiện ra xa cách mấy chục trượng.
Cổ lão ma còn sống? Ý niệm này vừa hiện, hắn liền đem thần thức thả ra.
Ô!
Cuồng phong rít gào thổi qua khiến đám mây đen trên đỉnh đầu tản ra. Hai thân ảnh ánh vào trong tầm mắt.
Quả nhiên là Cổ lão ma. Chỉ có điều lúc này bộ dáng của lão vô cùng chật vật. Trang phục đã rách bươm mà khuôn mặt cũng đầy vết màu đen, toàn thân không ít vết thương, tuy dùng bí thuật cầm máu nhưng khí tức toàn thân đã suy yếu rất nhiều.
Bên cạnh lão ma vẫn còn luyện thi đáng sợ kia. Ngân Sí Thi Vương!
Tròng mắt Lâm Hiên co lại thì vẻ mặt buông lỏng. Ngân Sí Thi Vương bị thương còn nghiêm trọng hơn chủ nhân rất nhiều. Có lẽ nó đã hứng chịu đại bộ phận uy lực của vụ nổ.
Cổ lão ma hiển nhiên phát hiện Thi Vương không thể động đậy, tay áo phất một cái thì một đạo hắc quang bay ra, quấn lấy Ngân Sí Thi Vương rồi đem nó thu vào túi linh quỷ. Sau đó lão ma quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên oán độc đến cực điểm.
Bao nhiêu năm rồi lão không còn chưa chịu thiệt như vậy. Lâm Hiên đã đoán đúng, vừa rồi nếu không phải Ngân Sí Thi Vương liều chết bảo vệ thì lão ma đã ngã xuống trong vụ nổ khủng khiếp kia.
Đáng giận! Hết thảy đều do tiểu tử chết tiệt kia tạo thành. Hắn thi triển kế dẫn họa giang đông, khiến lão cùng đám yêu hóa giả liều chết liều sống rồi thừa cơ đi tìm bảo vật.

"Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn"
Lúc này nhìn lại thì mấy vạn đồng giáp thi do lão khổ cực luyện chế đã hao tổn hầu như không còn. Lão ma hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Hiên.
Hai mắt đối phương muốn bốc hỏa nhưng thanh âm hời hợt của Lâm Hiên lại truyền ra: "Trả giá lớn? Ngươi làm được sao, không phải ba tuần trăng này vẫn ngươi muốn làm như vậy, vấn đề là có thể thành công chăng?"
"Ngươi, ta... Ta nhất định phải làm cho ngươi hối hận, muốn sống không được muốn chết không thể."
Lão ma giận dữ hét lên, tay áo phất một cái. Lập tức một đạo linh quang đen thùi bay vút ra, kèm theo những tiếng nổ đùng đùng.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, không nhìn rõ là bảo vật gì nhưng không chút hoang mang phất tay. Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn bay vút ra, tạo thành một tầng sáng có một Thái Cực Đồ thần bí lưu chuyển ở trên.


Oành!
Sau một khắc tiếng bạo liệt rền vang, đạo sáng màu đen hung hăng đánh vào màn sáng phòng ngự. Lâm Hiên liền bị cự lực đánh bay ra xa vài chục trượng.
Công kích thật đáng sợ!
Lâm Hiên thầm kinh hãi không thôi. Ở xa xa thì Cổ lão ma cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thủy Vân Trùy là một kiện bảo vật thành danh trong hàng pháp bảo cùng cấp, phản ứng của tiểu tử này còn nhanh hơn lão tưởng, hơn nữa thực lực cũng không tệ.
Bất quá thân hình vừa dừng thì Lâm Hiên đã hoàn thủ, tay áo phất một cái. Thanh quang chói mắt, mấy chục đạo kiếm quang như cá bơi ra, đón gió hóa lớn rồi hợp lại. Một cự kiếm như có thực thể dài mấy chục trượng hiển hiện, bề ngoài còn ẩn hiện những đạo phù văn quỉ bí.
"Trảm!"
Lâm Hiên hét to một tiếng. Lập tức trong tiếng xé gió xoèn xoẹt, kiếm này hung hăng chém tới.
Cổ lão ma thấy thì ngẩn ngơ, không giận mà mừng.
"Tiểu gia hỏa, ngươi quá cuồng vọng rồi."
Lão ma hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ tay phải hư không một trảo. Tiếng quỷ khóc vang vọng, âm khí đầy trời tụ lại. Một cây bạch cốt trường mâu xuất hiện nghênh đón cự kiếm.
Bành!
Hai bảo va chạm phát ra tiếng oanh minh, sóng âm hướng khuếch tán ra bốn phía.
Cự kiếm liền vỡ vụn ra từng khúc. Bất quá công kích này chỉ là thăm dò, Lâm Hiên vươn tay trái vỗ vào bên hông. Cả ngàn thanh phi đao hình lá liễu hiển hiện, như bão táp mưa sa bắn về đối phương.
"Múa rìu qua mắt thợ!"
Khóe miệng lão ma hiện tia chê cười, không tế ra pháp bảo phòng ngự mà trực tiếp đưa hai tay hợp lại. Toàn thân bạo tỏa thi khí, trong thi vụ cuồn cuộn thì những xúc tu yêu ma hiển hiện, hoặc quấn hoặc đánh dễ dàng ngăn trở Thiết Vũ Phi Hoàng Đao.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, lại tế ra một cây trận kỳ màu lam cỡ bàn tay, khẽ múa thì nó đón gió tăng vọt lên mấy lần.
Chỉ thấy lam quang chói sáng phun ra nuốt vào. Hơn nữa có từng đợt thanh âm vù vù truyền ra, các loại phù văn thần bí tầng tầng lớp lớp hiển hiện.
Có Ngũ Hành Uẩn Linh Trận tương trợ, khả năng thao túng thiên địa nguyên khí của Lâm Hiên đã không kém đối phương bao nhiêu.
Lúc này thủy nguyên khí bốn phía đang chen chúc hội tụ về nơi này. Vô vàn những cây băng tinh cỡ dài cỡ một gang tay lăng không hiển hiện, sau đó phạm vi trong vài dặm đều bị hàn khí bao phủ.
"Cái này..." Lão quái vật rốt cục biến sắc.
"Ngươi nếm thử công kích của Lâm mỗ lần nữa."
Lời vừa dứt, Lâm Hiên khẽ múa trận kỳ trong tay. Trong tiếng xé gió thì băng tinh đầy trời như được phóng ra từ cường cung ngạnh nỏ.
"Chút tài mọn, phi đao không chỗ hữu dụng, cho rằng chiêu này có thể làm khó lão phu?"
Trên mặt Cổ lão ma hiện tia khinh thường, hai tay lại mở rộng, thi khí chen chúc ra ngưng kết thêm vô vàn những xúc tu. Cả đám huy vũ cuồng loạn, trên dưới che kín thân thể lão ma, đến một giọt nước cũng không lọt.
Sau một khắc, băng tinh đầy trời đã cuồng bạo bắn tới. Có điều chỉ như Thiết Vũ Phi Hoàng Đao mà thôi. Số lượng băng tinh tuy nhiều nhưng các xúc tu thập phần mau lẹ. Kết quả là tất cả băng tinh vừa chạm tới liền bị hủy diệt.
"Tiểu gia hỏa, ngươi đúng là cường giả trong đám tiểu tử Động Huyền, bất quá muốn đấu với lão phu thì thật không biết lượng sức"
Cổ lão ma nhe răng cười. Tiểu gia hỏa kia cho là tình thế của lão đang bất ổn nên tính ném đá xuống giếng chăng? Quá ngây thơ rồi!
Có điều, đang muốn tế ra bảo vật thì đúng lúc này trong tâm lão ma chợt sinh một tia báo động. Ngẩng đầu liền phát hiện một khối băng tinh có màu lam đậm hơn một chút.
"Không ổn!"
Rõ ràng băng tinh nọ không phải do trận kỳ ngưng tụ thành. Lão ma thất sắc nhưng biến chiêu đã không còn kịp.
Phốc!
Thanh âm kỳ quái truyền ra, băng tinh tan đi, lộ ra một đoàn hỏa diễm cỡ trứng gà tỏa lam quang chói mắt. Thời khắc này Lâm Hiên lại đem kịch độc, ăn mòn cùng thôn phệ, toàn bộ ba thuộc tính chuyển thành hàn lãnh.
Đạo hỏa diễm bay múa quay cuồng một chút, liền hóa thành một hỏa cầu tỏa ra hàn khí vô tận, như thiên ngoại lưu tinh bắn tới đối phương.
Rống!
Lão ma mở rộng hai tay, theo động tác thì những xúc tu tụ hợp lại cùng một chỗ, một xúc tu rất lớn cỡ hơn một trượng xuất hiện trong tầm mắt. Nó như một cái roi đáng sợ, hung hăng quất tới Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Sau một khắc, thần thông của hai người hung hăng đụng vào nhau.
Vô thanh vô tức nhưng một màn kế tiếp lại khiến lão ma trừng mắt. Không ngờ xúc tu đã bị đông lại, thi khí chung quanh cũng bắt đầu ngưng kết thành băng.
Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng. Quả nhiên trong lúc vội vàng, đối phương đã không cách nào ngăn cản được Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Rất nhanh ngoài thân lão ma cũng phủ thêm một tầng hàn băng xanh biếc, biến thành một tượng băng trong hư không.
"Lão quái vật Phân Thần kỳ thì sao, còn không phải đã rơi vào cạm bẫy của mỗ."
Lâm Hiên cười lạnh đắc ý, duỗi tay phải thì linh quang lập lòe. Một thanh đoản kiếm cổ xưa tràn ra khí thế hoa lệ bá đạo bay vút ra.
Hắn nắm chặt lấy Phệ Linh Kiếm, hít sâu đem toàn thân pháp lực truyền vào.
Chỉ một thoáng lệ quang nổi lên, một vầng linh khí bàng bạc từ tiên kiếm bạo tỏa về bốn phía.
Tay phải Lâm Hiên hung hăng vung lên. Linh khí hợp lại rồi một đạo ngân sắc kiếm quang cỡ bảy tám trượng lăng không nổi lên, bề ngoài kiếm này còn có vô số phù văn huyền ảo xoay tròn lập lòe, chém tới lão quái vật đang bị phong ấn ở huyền băng.
Phệ Linh Kiếm tuy không hiển hiện hư ảnh Tứ linh nhưng dùng hình thái công kích này là thích hợp nhất. Mà Cổ lão ma không thể động đậy, chính là bia ngắm tốt nhất.
"Lão quái vật, ngươi nhất định phải chết"
"Còn chưa chắc!"
Khi đạo kiếm quang còn cách bản thân ba thước. Cổ lão ma không thể động đậy nhưng đáy mắt lại nổi lên hung quang.
Oanh!
Tiếng nổ lớn truyền ra, ngân quang chói mắt bao phủ phạm vi vài dặm. Trên bầu trời còn vô số những phù văn huyền diệu cỡ nắm tay xoay tròn, nương theo là linh áp bàng bạc từ trên trời ép xuống khiến đại địa sụp đổ, phàm là những vật bị bao phủ trong ngân quang đều vỡ vụn ra từng khúc.
Công kích kinh người nhưng Lâm Hiên lại không chút vui mừng. Vẻ mặt lão quái vật tại thời khắc trước khi kiếm quang đánh trúng huyền băng còn rõ mồn một trước mắt, tuy phẫn nộ nhưng không phải là tuyệt vọng.
Hắn chăm chú nhìn không chớp mắt vào trung tâm vụ nổ. Đột nhiên tròng mắt co lại.
Không gian vặn vẹo, rõ ràng thân ảnh lão quái vật đã biến mất trong màn bạch quang.
"Không phải chứ!" Lâm Hiên thấy rõ ràng. Không phải thuấn di thuật, đối phương cũng không di chuyển, mà là chân chính biến mất không thấy.
"Cái này..."
Lâm Hiên kinh ngạc, trong mắt lại lóe lên ngân quang, thi triển Thiên Phượng Thần Mục tới cực hạn nhưng vẫn không thấy tung tích đối phương.
Hắn đang có điểm hoảng sợ thì không gian chấn động. Hư không trước mắt vặn vẹo một hồi, đối phương lại xuất hiện tại nguyên chỗ.
Thời khắc này, lão ma vẫn bị phong bế trong huyền băng nhưng không chút thương tổn. Rõ ràng đã tránh thoát một kích vừa rồi.
Không phải thuấn di nhưng thời khắc công kích đánh tới, lão ma liền thi triển bí thuật khiến không gian vặn vẹo sụp đổ, sau đó trốn vào khe hở không gian được tạm thời tạo ra, đợi công kích đi qua mới ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng khó coi. Đối phương có bí thuật phòng ngự này thì chẳng phải là vô địch sao?
Có điều chú ý thì thấy sắc mặt lão ma trắng bệch, khí tức cũng suy yếu một phần, hơn phân nửa đã hao tổn không ít bổn mạng nguyên khí.
Có kết luận này thì vẻ mặt Lâm Hiên lần nữa trấn định. Hắn ngửa đầu uống vài ngụm linh tửu, đem pháp lực truyền vào bảo vật.
Tiếng vù vù vang lên, Phệ Linh Kiếm như có linh tính cộng hưởng.
Nhưng lúc đúng này, trên huyền băng hiện một vết nứt rồi nhanh chóng vỡ ra.
"Sát!" Cổ lão ma hét lớn một tiếng, tay trái run lên thì một đạo sáng màu xám trắng bay vút ra. Tốc độ cực nhanh bắn thẳng tới Lâm Hiên.
Dùng Cửu Thiên Vi Bộ cũng không kịp tránh né. Cũng may còn có Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn, hắn liền đem pháp lực toàn thân truyền vào.
Chỉ một thoáng, trong tiếng thanh minh, Lâm Hiên thôi phát phòng ngự của bảo vật đến mức tận cùng.
Oanh!
Tiếng nổ bén nhọn truyền ra. Không ngờ Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn ngăn cản không nổi. Một cây bạch cốt trường mâu hình thù dữ tợn hiện ra trong tầm mắt. Bề ngoài trường mâu ẩn hiện phù văn, phía đuôi còn có một mặt quỷ trông rất sống động.
Bổn mạng pháp bảo của lão quái Phân Thần kỳ đương nhiên có chỗ bất phàm.
Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn ngăn cản không nổi nhưng cũng tranh thủ được một chút thời gian. Thân hình Lâm Hiên chớp lên, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ hiện ra ngoài hơn trăm trượng, có điều lần này tay trái đã ôm lấy bả vai phải.
Chỗ đó có máu tươi đang chảy ra!
Sắc mặt Lâm Hiên âm trầm nhưng động tác không chậm. Một tấm phù triện hiện trong tay, hắn nhanh chóng dán lên trên vết thương. Một tầng lam quang lóe lên rồi nhanh chóng ảm đạm. Máu nơi bả vai đã ngừng chảy, đồng thời bằng mắt thường có thể thấy được miệng vết thương đang khôi phục.
Lâm Hiên thở ra nhưng thầm cố kỵ e dè, hiện cường độ thân thể của hắn đã cứng rắn như pháp bảo của tu sĩ Động Huyền.
Mà một kích nọ của lão ma, xuyên qua Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn thì không còn bao nhiêu uy lực, vẫn có thể làm hắn bị thương.
Tu sĩ Phân Thần kỳ đáng sợ như vậy sao?
Lại nghe tiếng xé gió rít gào, bạch cốt trường mâu lại hung hăng đâm tới.
Lần này Lâm Hiên không dám tránh né. Tay áo phất một cái, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao lại bày ra một biển đao phòng ngự, tiếng đinh đinh đang đang vang lên nhưng biển đao ngăn cản không nổi. Bạch cốt trường mâu chỉ ngừng một chút rồi tiếp tục xuyên qua.
"Đáng giận." Tay áo Lâm Hiên run lên. Thanh âm Phật xướng truyền ra, trước người lại xuất hiện một kiện bảo vật, chính là Thông Linh Phật Bảo.
"Đi!"
Từ đầu ngón tay của hắn kích bắn ra một đạo pháp quyết. Thiền trượng bạo tỏa linh quang, hóa thành một con Giao long đỏ thẫm, giương nanh múa vuốt đánh tới bạch cốt trường mâu.
Trên mặt lão ma cũng hiện tia ngạc nhiên, đáng tiếc Thông Linh Phật này có phẩm cấp quá thấp: "Đồ bỏ đi cũng dám đem ra đối phó bản lão tổ, thật không biết sống chết."
Lời còn chưa dứt, lão ma đã làm một động tác phi thường huyền ảo. Chỉ thấy mặt quỷ ở phía cán bạch cốt trường mâu rõ ràng sống lại. Hốc mắt của nó sáng lên hồng quang, miệng thì loạn nhai một hồi, phụt ra một đạo chất lỏng màu đen vô cùng tanh tưởi.
"Phốc..."
Giao Long bổ nhào vào tới đã bị đánh trúng đầu. Bằng mắt thường có thể thấy được linh quang quanh thân nó đang ảm đạm xuống.
"Quỷ Sát Âm Mặc!"
Lâm Hiên không khỏi kinh hô nhưng rồi lại lắc đầu, thần thông này chỉ vài phần tương tự. Ý niệm này vừa hiện thì bạch cốt trường mâu đã hung hăng đâm tới Giao long
Phốc!
Thần quang Giao long trong mắt trở nên ảm đạm, lần nữa hiện thành cây thiền trượng giữa không trung. May mắn đây không phải bổn mạng bảo vật của Lâm Hiên, nếu không hắn sẽ tổn thương không nhỏ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mất đi bảo vật cản trở, bạch cốt trường mâu vẫn điên cuồng đâm tới Lâm Hiên.
"Tiểu tử, ngươi có thể đi chết!" Cổ lão ma thấy rõ ràng, lần này đối phương dùng thuấn di cũng không thể tránh thoát.
"Chưa chắc" Trong mắt Lâm Hiên lóe tinh quang. Đối thoại của song phương nghe rất quen tai, chỉ có điều tình thế đã đảo ngược.
"Phá...!"
Lúc này Thông Linh Phật bảo đã bị hư hại. Lâm Hiên hét to một tiếng thì không ngờ tự bạo thiền trượng, sóng linh lực cuồng bạo liền thổi lệch bạch cốt trường mâu sang một bên.
Trong mắt lão ma hiện tia dữ tợn, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi!
"Rống!"
Lão hét lớn một tiếng. Bạch cốt trường mâu bay múa, lần nữa hung hăng đâm tới Lâm Hiên.
"Lão gia hỏa, không nên khi người quá đáng." Thanh âm giận dữ của Lâm Hiên cũng truyền ra: "Cho ngươi nếm thử Thiên Long Chi Nha của Lâm mỗ."
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy những tiếng rống to đinh tai nhức óc nhưng hoàn toàn khác với của nhân tộc. Hơn ngàn con Băng Giao cùng Hỏa Long từ sau lưng Lâm Hiên ào ào tuôn ra, giương nanh múa vuốt bổ nhào qua địch nhân.
Chỉ là thanh thế đã khiến lão ma hít vào một hơi.
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên. Bạch cốt trường mâu bị Thiên Long Chi Nha nuốt hết. Chỉ thấy trong thân ảnh giao long đầy trời xuất hiện một quang cầu đỏ thẫm, bên ngoài còn có hồ quang điện xám trắng quấn quanh. Quang cầu nọ liền hung hăng khuếch tán ra, rất nhanh liền đem toàn bộ Băng Giao cùng Hỏa Long nuốt trọn.
Mà ở trung tâm quang cầu có một thân ảnh như ẩn như hiện.
Cổ lão ma!
Lâm Hiên thực sự hoảng sợ. Đối phương thật cường đại quá mức!
"Tiểu gia hỏa, giãy dụa chỉ vô dụng. Trừ phi ngươi có thể tế ra Tiên Thiên Linh Bảo, nếu không hôm nay ắt phải ngã xuống!" Thanh âm khó nghe của lão ma tiếp tục truyền ra: "Muốn thừa dịp lão phu suy yếu mà bỏ đá xuống giếng sao? Quá ngây thơ rồi. Dù thân thể ta đang có điểm bất ổn, muốn bóp chết ngươi cũng như dẫm một con kiến."
Lúc này cây bạch cốt trường mâu đã bị lão ma thu về trong tay, khẽ múa thì năm khối quang cầu màu đen bắn ra. Các quang cầu chỉ cỡ nắm tay nhưng ẩn chứa linh lực khiến người trợn mắt, còn có những tiếng lôi điện xèn truyền ra.
Sắc mặt Lâm Hiên tỏ ra ngưng trọng, hét lớn một tiếng thì sau lưng lóe sáng kim quang. Tiểu La Yêu Pháp Tướng chợt hiển hiện.
Mắt thấy đám quang cầu bay đến gần, mười tám cánh tay pháp tướng cầm bảo vật hung hăng đánh tới. Lập tức hào quang đầy trời, năm quang cầu liền bị đánh tan.
"Kim Thân pháp tướng!" Trên mặt Cổ lão ma lộ vẻ bất ngờ, có điều rất nhanh bộ dáng lại trở nên dữ tợn. Tay phải nâng lên, nguyên một đám pháp ấn xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời trong miệng truyền ra thanh âm hùng hậu.
"Án, Ma, Ni, Bát, Di, Hồng."
Lục Ngôn Ác Quỷ Chú!

Sắc mặt Lâm Hiên thoáng cái cuồng biến. Hắn đã chứng kiến đồ đệ của lão ma thi triển thần thông này, tổng cộng có bảy mươi hai loại biến hóa. Không biết lần này lão ma sẽ biến thành cái gì?

Rống!

Trên mặt lão ma lộ vẻ thống khổ, âm khí toàn thân tuôn ra hỗn hợp cùng thi vụ. Sau đó một hư ảnh cao tới bảy tám trượng hiển hiện phía sau lưng, ba đầu sáu tay diện mục dữ tợn vô cùng.

Pháp tướng?

Lâm Hiên thì thào, cũng không hứng thú để Kim Thân Pháp tướng phân sinh tử cùng hư ảnh đáng sợ nọ. Tay áo phất một cái thì một bảo tháp cũ kỹ bay vút ra.

"Hiện!"

Hắn điểm ra một chỉ, lập tức bạch quang bạo tỏa. Tầng thứ nhất của bảo tháp ầm ầm mở ra. Hằng hà sa số những con Huyết Hỏa Kiến tù trong Vạn Hồn Tháp chen chúc tuôn ra, lập tức hình thành một đóa trùng vân cực lớn che khuất bầu trời, thanh thế còn vượt xa cả Thiên Long Chi Nha.

Khu Trùng Thuật? Hơn nữa chỉ sợ số lượng ma trùng không dưới trăm triệu.

Tại khoảnh khắc này, rốt cuộc trong mắt lão ma hiện tia sợ hãi. Có điều hôm nay, chỉ người còn sống duy nhất mới có thể rời khỏi nơi này!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK