Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là quái vật thành hình sau khi kiếp vân thông linh.

Chưa biết linh trí thế nào nhưng linh áp phát ra đã ngang với tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.

Lâm Hiên thở nhẹ ra một hơi, xem ra linh lực còn lại của kiếp vân này cũng không nhiều. Với mười phần linh lực của thiên kiếp thì ngay cả lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng có thể bị tiêu diệt.

“Thiếu gia, không nên khinh suất, thực lực của quái vật này không hề thua kém tồn tại cùng cấp trong Nhân yêu lưỡng tộc”

“Ừm, ta biết rồi.” Cho dù Nguyệt nhi không nói thì Lâm Hiên cũng không dám kinh thường quái vật thân tỏa hồng quang trước mặt.

Xem ra đây chính là yêu kiếp hỏa thuộc tính.

Chúng nhân đều biết, thiên địa có ngũ hành.Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ! Điều này cũng khiến linh căn của các tu sĩ hay công pháp họ tu luyện có thuộc tính tương ứng.

Yêu kiếp cũng như vậy.

Mà trong độ kiếp, thiên kiếp hỏa thuộc tính và kim thuộc tính là đáng sợ nhất. Ngay cả tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ xui xẻo gặp phải lôi kiếp này, nếu không có vài kiện bảo vật nghịch thiên trong tay thì ngã xuống là chuyện thường.

“Vân nhi, lui ra phía sau. Trận chiến này ngươi không có khả năng hỗ trợ, nên cẩn thận bảo vệ mình không bị cuốn vào khu vực chiến đấu.” Lâm Hiên không dám quay đầu lại, thần thức hắn đang tập chung vào quái vật nên chỉ chậm rãi lên tiếng.

“Vâng, sư bá.”

Vũ Vân Nhi tuy không biết con quái vật trước mặt đáng sợ đến cỡ nào, nhưng cũng hiểu biết không thể chống lại, nhẹ nhàng lui lại đằng sau hơn mười trượng, tiếp theo lại tế ra một kiện pháp bảo là một tấm khăn để hộ thân.

Tiên hạ thủ vi cường, tay áo Lâm Hiên vung lên. Một đạo hỏa tuyến xanh biếc bay vụt ra rồi hóa lớn đến cả thước, bích quang lóng lánh đánh thẳng về phía đối diện.

Đây chính là độc hỏa Lâm Hiên khổ tu gần trăm năm. Hắn rất tin tưởng vào Bích Huyễn U Hỏa, hành động như vậy là đã có ý niệm lấy hỏa khắc hỏa trong đầu.

Đương nhiên đây cũng chỉ là công kích mang tính thăm dò xem thần thông đối phương lợi hại đến cỡ nào.

Quái vật nhân diện ngô công hiện vẻ hung lệ, há miệng phun ra một đạo hỏa diễm to như cánh tay. Trong phút chốc đã va chạm với Bích Huyễn U Hỏa.

Âm thanh xèo xèo truyền tới, hỏa diễm đỏ rực của quái vật cùng độc hỏa của Lâm Hiên khác nhau rất lớn, cả hai cuốn lấy thôn phệ lẫn nhau, Bích Huyễn U Hỏa như đang mơ hồ ở thế hạ phong.

Điều này sao có thể?

Lâm Hiên trợn mắt há mồm, từ sau khi hắn luyện thành bí thuật này tới nay, mặc dù không dám nói là tung hoành vô địch nhưng cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải kiêng kỵ, vậy mà hỏa diễm không có gì nổi bật kia.

Yêu kiếp chi hỏa quả nhiên không tầm thường, mà đây đã là trạng thái bị tiêu hao tám chín phần mười linh lực rồi, nếu là lục toàn thịnh thì khủng khiếp đến cỡ nào. Đến lúc này Lâm Hiên rốt cục hiểu được tại sao các lão quái vật Ly Hợp kỳ đều rất khó qua ải thiên kiếp.

Hắn khẽ liếm môi. Thần niệm khẽ động, một thanh đoản kiếm như cá bơi ra từ ống tay áo.

Vẻ mặt Lâm Hiên đầy ngưng trọng, hai tay nhanh chóng kết ra đủ loại pháp quyết như hồ điệp xuyên hoa. Linh lực bàng bạc được rót vào bên trong pháp bảo.

“Đi!”

Lâm Hiên vươn một ngón tay chậm rãi chỉ về phía trước.

Từ thân kiếm tỏa ra một đạo thanh quang chói mắt, trong linh quang mơ hồ xuất hiện một con tiểu điểu nhỏ hơn tấc mỏ nhọn móng sắc, toàn thân tỏa ra uy áp bàng bạc.

Đây chính là hóa hình chi thuật.

Trong Thanh Hỏa Kiếm tuy không phong ấn hồn phách yêu thú nhưng Lâm Hiên có thể đem nó hóa thành hình điểu thú là rất dễ dàng.

Tiểu điểu mở to hai cánh rồi hóa thành một đạo thanh quang bắn về phía trước.

Lúc này Bích Huyễn U Hỏa đã không thể chống đỡ, bắt đầu thối lui.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống liền điểm nhẹ tay trái.


Hỏa diễm màu xanh chợt lóe rồi bùng cháy, bức lui yêu kiếp chi hỏa một chút rồi thừa dịp thoát khốn mà chạy.

Khóe miệng quái vật nhân diện ngô công nở một nụ cười nhạt, đâu có dễ dàng buông tha nên tiếp tục há miệng phun ra hơn mười con hỏa xà to bằng ngón cái tiếp tục đuổi theo.

Lâm Hiên không kịp nghĩ ngợi nhanh chóng vươn tay, liên tục bắn ra vô số kiếm khí thanh sắc, mỗi đạo dài đến cả trượng hùng hổ chém về phía hỏa xà.

Nhưng các hỏa xà không chút ảnh hưởng, thanh sắc kiếm khí vừa chạm vào nó liền biến thành hư vô.

Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Uy lực của thiên kiếp chi hỏa vượt xa so với tưởng tượng.

Rơi vào đường cùng, hắn đành vỗ tay vào bên hông liên tiếp lấy ra hơn mười tấm phù.

Không giống với các tu sĩ Nguyên Anh khác, Lâm Hiên rất coi trọng tầm quan trọng của phù triện. Mỗi khi đến phường thị hắn đều săn lùng các loại phù triện cấp cao này. Cũng là do gia thân phong phú nên hắn mới có thể làm như vậy.

Vài lần đại chiến trước, phù triện đã phát huy hiệu quả cực tốt. Như lần đối mặt với Già La cổ ma tại Yêu Linh Đảo. Nếu không nhờ hơn trăm tấm phù phòng ngự thì hắn sao có thể chống đỡ cho tới khi dược lực Thực Tâm Ma Đào phát tác, chỉ sợ đã sớm hồn về địa phủ.

Giá tinh thạch trên trời tuy khiến người đau xót nhưng so với mạng nhỏ của mình thì lại không đáng là gì. Lâm Hiên đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, lúc nào cần mạnh mẽ vung tay thì nên vung tay.

Tay trái hắn hiện đã cầm hơn mười tấm phù triện, từ đó tỏa ra linh quang chói mắt. Hơn mười con Viên hầu màu trắng xuất hiện.

Độ nhiệt nhanh chóng bị hạ xuống, lấy hỏa khắc hỏa không được. Lâm Hiên đành phải vận dụng phù triện thủy thuộc tính.

Viên hầu màu trắng là do hàn khí ngưng kết mà thành, chúng nhanh chóng hóa hành từng đạo kinh sắc bạch sắc lao vào thiên kiếp chi hỏa.

Thanh âm phốc phốc liên tiếp truyền vào trong tai. Đám Viên hầu va chạm với Hỏa xà, tuy bị nung chảy thành hơi nhưng dù sao cũng là phù triện cả mười vạn tinh thạch.

Tốc độ truy đuổi của yêu kiếp chi hỏa đã bị cản trở đôi chút nhưng như thế đã là quá đủ.

Bích Huyễn U Hỏa đang bay trở về, gặp được linh điểu do tiên kiếm biến thành thì lập tức hòa vào với nhau. Dưới pháp quyết của Lâm Hiên, cả hai nhanh chóng hợp lại thành một.

Thân hình của linh điểu lại lớn thêm một chút, lông vũ bên ngoài ánh lên ánh bích quang của độc hỏa. Sau đó liền lao tới đám hỏa xà do thiên kiếp chi hỏa biến thành.

Chỉ thấy giữa không trung, hơn mười con hỏa xà lớn bằng ngón tay cái đang tranh đấu kịch liệt cùng linh điểu cả người tỏa ra thanh hỏa .

Trảo xé mỏ mổ, xà đớp đuôi cuốn. Hỏa diễm cùng linh quang bắn ra không ngớt.

Hợp lực của Thanh Hỏa Kiếm và Bích Huyễn U Hỏa, rốt cục cũng đã ngăn chặn được thế tới của thiên kiếp chi hỏa. Uy lực ngang nhau.

Lâm Hiên thở phào một hơi còn vẻ mặt quái vật nhân diện ngô công trở nên dữ tợn hung hãn vô cùng. Khuôn mặt mỹ nữ kết hợp cùng thân thể ngô công xấu xí, khiến người kinh hãi vạn phần.

“Phù…” Từ cánh môi xinh đẹp kia phóng ra hàng trăm sợi tơ hồng sắc mỏng như sợi tóc dài hơn ba tấc, có chút tương tự với pháp bảo phi châm của nhân tộc.

Chỉ là trong mỗi sợi tơ đều ẩn chứa hỏa linh lực kinh người. Lâm Hiên tuy tự phụ thần thông không tầm thường nhưng cũng không dám trực tiếp đón đỡ.

Chân đạp thất tinh, thân hình mơ hồ biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ huyền diệu vô cùng, tất nhiên có thể tránh thoát được công kích của đối phương.

Rắc rắc

Nhân diện ngô công thấy thế, dường như đã nổi giận, xương cốt toàn thân bỗng kêu vang, hình thể phát sinh biến hóa. Một đôi chân gần mặt đã biến thành một đôi tay người nhưng không có bàn tay, từ cổ tay dài ra Cốt Nhận màu đen có điểm giống với Liêm đao.

Hai thanh cốt nhận này nhanh chóng giao nhau, hung hãn chém về phía trước.

Xẹt!

Tại cách phía ngoài mười trượng, không gian bỗng nhiên mơ hồ, thân hình Lâm Hiên lảo đảo xuất hiện.

Nhìn vài sợi tóc bị chém đứt còn phất phơ trên không, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi. Quái vật còn nắm được cả ảo diệu của không gian, thần thông như cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương, tuy chưa đủ để phá toái hư không nhưng dư sức để phá Cửu Thiên Vi Bộ.

Nếu không phải hắn tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, thân thể mạnh mẽ hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều thì chỉ sợ lúc này cái đầu đã mất rồi.

Đầu tiên là Bích Huyễn U Hỏa bị khắc chế, sau đó lại đến Cửu Thiên Vi Bộ mất đi hiệu quả.

Quái vật Nguyên Anh trung kỳ trước mắt này gây ra uy hiếp không hề kém lão quái vật hậu kỳ.

Lâm Hiên vươn tay lau khóe miệng, trên mặt lộ nụ cười hổ nhưng ý chí không hề có chút dao động.

Ngẫm lại, kiếp vân xuất hiện chứng tỏ từng có cổ tu sĩ Ly Hợp kỳ độ kiếp ở đây.

Độ kiếp thành công thì sẽ phi thăng Linh giới, nhưng thất bại thì kết cục là tan thành khói mây, bảo vật tùy thân nhất định tán lạc nơi đây.

Di chỉ cổ tu sĩ bình thường đã khiến chúng nhân tranh giành đỏ mắt, nếu biết là do lão quái vật Ly Hợp kỳ để lại thì không biết sẽ tinh phong huyết vũ tới mức nào?

Lâm Hiên tuy cũng gặp nhiều di chỉ nhưng nghĩ đến đây thì toàn thân không khỏi nóng ran.

Sự khó khăn và nguy hiểm rất lớn nhưng cho dù dốc sạch vốn, lần này cũng phải diệt trừ quái vật sinh ra từ kiếp vân thông linh này.

Hống!

Tiếng rống của ngô công lại truyền vào trong tai, nó cũng sự nghi hoặc đây có phải là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ không?

Vẻ mặt quái vật lộ ra sự tham lam, tuy linh trí không thể so với Yêu tộc Hóa Hình kỳ nhưng đã cảm nhận được nếu thôn phệ tu sĩ nhân tộc này thì sẽ có lợi rất lớn.

Hai cánh tay lại hợp lại trước người, Cốt Nhận va vào nhau rồi lại hùng hổ chém xuống.

Xèo xèo…

Uy lực của lần này còn mạnh hơn rất nhiều, trong không gian liền xuất hiện hai vệt sáng đen đỏ, như lưu tinh bắn về phía Lâm hiên.

Tránh cũng không được, hơn lại chúng có thần thông khắc chế Cửu Thiên Vi Bộ. Chỉ là lúc này khóe miệng Lâm Hiên lại nở nụ cười trào phúng.

Khẽ nâng tay trái, một cây trường mâu cổ xưa liền xuất hiện trong tay, pháp lực toàn thân cuồn cuộn truyền vào.

Hắn vung tay chém mạnh xuống.

Một đạo sáng hình lưỡi liềm màu bạc chừng một trượng hiện ra, trực tiếp bắn phía hai vệt sáng đen đỏ kia.

Oành!

Tiếng nổ đáng sợ truyền vào trong tai, linh quang bắn ra khắp nơi. Chuyện đáng sợ bây giờ mới bắt đầu, đạo sáng màu bạc cùng hai vệt sáng đen đỏ va chạm cuốn lấy nhau, không gian nơi đó như không thể chịu nổi, liền nứt ra tạo thành một khe hở không gian.

Đúng vậy! Chính là phá toái hư không.

Song phương chỉ sử dụng pháp thuật không gian cấp thấp nhất, nhưng khi va chạm chồng chất tạo hiệu quả xé rách không gian.

Tuy rằng khe hở kia chỉ cỡ bằng bàn tay nhưng nếu dính vào đó thì chắc chắn phải chết.

Lâm Hiên có chút kinh ngạc, đối phương đã tiếp tục công kích.

Hai thanh Cốt nhận lại đan vào nhau rồi phóng ra hai vệt sáng màu đen đỏ.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, cũng không chịu yếu thế, vung trường mau chém ra đạo Nguyệt Nha Nhận màu bạc nghênh đón.

Ầm ầm tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào trong tai, cũng giống như lúc nãy, một khe hở không gian lại xuất hiện ở giữa song phương.

Tuy không to nhưng nếu đụng vào, chỉ sợ cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó thoát khỏi kết cục bị hủy thân th .

Phía xa xa, gương mặt Vũ Vân Nhi đã trở nên trắng bệch, trận chiến này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Nha đầu này cũng tính là đọc rộng biết nhiều, gia tộc của nàng cũng không phải tầm thường, tổ tiên năm đời trước từng là đại tu sĩ hậu kỳ. Chỉ là đám hậu bối đệ tử không có một người ngưng kết Nguyên Anh.

Chính vì vậy nên khi Bích Vân Sơn chuyển đến Vân Châu, gia tộc nàng đã đem cơ nghiệp nơi tặng cho Bích Vân Sơn làm tổng đàn.

Linh mạch của gia tộc nàng khá lớn nhưng tôn tử dần xuống dốc. Không dùng hết cũng lãng phí, chi bằng lấy đó làm chỗ kết giao, tránh việc bị thế lực khác chiếm đoạt.

Cũng phần lớn là thế mà Âu Dương Cầm Tâm, một trong hai thái thượng trưởng lão của Bích Vân Sơn đã nhận nàng làm đồ đệ.

Vũ gia mặc dù đi xuống nhưng các điển tịch cổ được truyền lại khá nhiều, Vũ Vân Nhi tích lũy được kiến thức không nhỏ. Hơn nữa đã tận mắt chứng kiến cảnh luận bàn của tu sĩ Nguyên Anh.

Kia là quái vật gì? Mà Lâm sư bá chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thôi sao?

Tại sao song phương lại có thể đánh tới mức tạo ra cả khe hở không gian trong truyền thuyết?

Vũ Vân Nhi lấy tay che miệng, ngọc dung hiện vẻ kinh ngạc, linh quang trên người chớp động, lặng lẽ lui về phía sau hơn trăm trượng.

Lại ầm một tiếng. Lúc này trong không trung xuất hiện hơn trăm vết nứt.

Lâm Hiên nhíu mày, vươn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, tế ra một kiện pháp bảo có vài phần giống như ngọc tỳ của hoàng đế.

Hắn đánh ra đạo pháp quyết, Ngũ Long Tỳ chậm rãi phiêu phù, tỏa ra chói mắt linh quang.

Hống…

Quái vật nhân diện ngô công hí lên một tiếng, thanh âm mơ hồ lộ ra vài phần sợ hãi khiến Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, Ngũ Long Tỳ xoay tròn phun ra vân vụ ngũ sắc, hóa thành một con Giao long ngũ sắc, giương nanh múa vuốt bay đánh về đối phương.

Quái vật không dám đỡ, linh quang trên người chợt lóe liền biến mất tại chỗ không thấy.

Thuấn di!

Lâm Hiên nheo hai mắt, không chút chần chờ rót pháp lực vào tay trái, hung hăng chémxuống.

Không gian lại vặn vẹo, thân ảnh quái vật lảo đảo xuất hiện.

Ăn miếng trả miếng. Mới vừa rồi Lâm Hiên từng bị phá vỡ Cửu Thiên Vi Bộ, lúc này cũng cho quái vật nếm thử tư vị đó.

Hơi trì hoãn một chút, Ngũ sắc giao long đã hung hăng nhào tới trước mặt, một lần nữa hóa thành một đạo vân vự đem quái vật bao vây lại.

Nó không ngừng giãy dụa giữa không trung, có vẻ vô cùng thống khổ.

Lâm Hiên liền mừng rỡ.

Nguyên bản hắn lấy ra Ngũ Long Tỳ cũng là bởi vì bảo vật này cứng rắn vô cùng, thậm chí còn hơn Ô Kim Long Giáp Thuẫn một bậc, Lâm Hiên muốn dùng nó để cản pháp thuật của quái vật.

Không ngờ Ngũ Long Tỳ này lại khiến nó kiêng kỵ.

Mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên không bỏ qua. Tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra.

Hắn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên.

Song hoàn cuồng thiểm ngân quang, từng đạo hoàn ảnh hiện lên giữa không trung.

“Đi!”

Sau tiếng quát khẽ của hắn, hoàn ảnh như cuồng phong sậu vũ bắn về phía Quái vật nhân diện ngô công.

Nếu bình thường, với thần thông của Quái vật thì cũng có thể tránh được. Bất quá lúc này nó đang bị vân vụ ngũ sắc bao vây, cử động rõ ràng đã bị chậm trễ.

Hàng trăm hoàn ảnh cắm lên người, tạm thời giam cầm nó.

Lâm Hiên vươn tay vỗ bên hông tế ra túi linh quỷ.

Từ bên trong tuôn ra một vầng hắc vụ lớn , mơ hồ có thể thấy một quái vật cao lớn.

Thi Ma lập tức vươn cánh tay lực lưỡng, tiếng xương cốt bạo liệt truyền vào tay. Hai tay Thi Ma hợp lại cùng một chỗ rồi biến thành một thanh cốt đao thật lớn.

Thân hình Thi Ma chợt lóe, hóa thành một đoàn ma vân, chớp mắt trước mặt Quái vật nhân diện ngô công.

Quái vật lộ vẻ sợ hãi, mở miệng phun ra một đoàn hỏa diễm. Đáng tiếc Thi Ma chỉ nghiêng người liền dễ dàng né tránh.

Theo sau cốt đao vung lên, hung hăng chém vào đầu nó.

Phụt.

Cái đầu mỹ nữ bắn, huyết dịch tanh hôi bắn đầy trời, máu huyết bắn tung tóe lên mặt đất, không ngờ lại hòa tan cả nham thạch cứng rắn.

Từ bên trong thi thể quái vật đột nhiên bay ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ tươi to cỡ nắm tay. Bên trong lại ẩn chứa hỏa linh lực khiến Lâm Hiên thầm rúng động.

Cảm giác này, tuyệt không phải là thứ Nhân giới có được.

Đây chính là tinh hoa của thiên kiếp chi hỏa! Hơn nữa đã đạt đến tình trạng thông linh. Nói cách khác có phần tương tự Nguyên Anh của tu sĩ.

Hỏa diễm chợt lóe, muốn chạy trốn về phía chân trời.

Hống!

Cánh tay Thi Ma đã khôi phục nguyên trạng, đấm ngực một cái, nhất thời từ trên người tỏa ra hắc vụ cuồn cuộn, đem phạm vi hơn mười trượng bao trùm lại, bao gồm cả thiên kiếp chi hỏa đã thông linh.

Hỏa diễm này đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, chợt lóe giãy dụa muốn thoát khỏi thi vụ.

Dù không thể phá cấm thoát ra nhưng cũng khiến khóe miệng Thi Ma chảy hắc huyết.

Lâm Hiên không kinh mà hỉ. Thi triển Cửu Thiên Vi Bộ đồng thời tay áo phất một cái, một vầng thanh hà bay vút ra dung nhập vào thi vụ, hình thành màn hào quang màu xanh đem hỏa diễm chi tinh vây vào trong.

Hỏa diễm này chợt lóe lần nữa xông ra.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch, cảm giác được một cự lực đánh tới.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết, từ trong Ngũ Long Tỳ lần nữa phun ra vân vụ.

Thiên kiếp chi hỏa thông linh, hiện dã cảm thấy không ổn, dãy dụa muốn trốn nhưng lại bị Lâm Hiên và Thi Ma liên thủ vây khốn.

Sau một thoáng, ngũ sắc vân vụ đã vây phủ khiến cho đạo hỏa diễm này như ngừng trệ.

Lâm Hiên vui mừng kết ấn, Ngũ Long Tỳ phun ra vân vụ tầng tầng, cuối cùng đem hỏa diễm hóa thành một viên cầu lớn cỡ nửa thước.

Lâm Hiên phất tay, viên cầu liền rơi vào lòng bàn tay.

Hắn nhìn ngũ sắc vân vụ, không kìm chế nổi mà lộ vẻ vui mừng như điên. Đây chính là thiên kiếp chi hỏa có thể diệt sát cả tu sĩ Ly Hợp Kỳ, nếu có thể đem luyện hóa vào Bích Huyễn U Hỏa thì không biết uy lực sẽ tăng lên bao nhiêu lần.

Liếm khóe miệng, hắn vỗ tay lấy ra một hộp ngọc thật lớn, mở nắp bỏ khối vụ cầu vào trong rồi dán lên mấy tấm phù lục cấm chế, sau đó mới thu vào túi trữ vật.

“Chúc mừng sư bá!”

Thanh âm vui vẻ truyền đến. Vũ Vân Nhi thấy trận chiến chấm dứt, liền hóa thành một đạo kinh hồng bay tới.

Trong mắt nữ tử này tràn đầy hâm mộ cùng cung kính. Nàng đã tận mắt chứng kiến, hỏa diễm kia thật không tầm thường.

Lâm Hiên thấy nàng cung kính thì mỉm cười: “Quái vật nọ là kiếp vân thông linh. Lại hấp thu nhật nguyệt tinh hoa nhiều năm nên đã có thân thể. Bộ dáng dáng xấu xí, bất quá làm tài liệu thì còn hơn yêu tộc Hóa Hình Kỳ một bậc. Mấy thứ này ngươi có thể thu về”

“Đa tạ sư bá!”

Vũ Vân Nhi lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía tàn thi của của Ngô công.

Bên này Lâm Hiên diệt sát cường địch thì ở một ngọn núi khác, Điền Tiểu Kiếm và sư tỷ đang đấu pháp hừng hực khí thế.

Bất quá trên mặt hồng y nữ tử không còn vẻ kiêu ngạo, thay vào đó là phẫn nộ lẫn sợ hãi.

Cơn lốc và quỷ ảnh đầy trời liên tục xoắn vào nhau nhưng rõ ràng cơn lốc đã yếu thế, sau khi quang hoa chợt lóe, phiên kỳ của nữ tử đã bị chém làm hai đoạn.

U Minh Toái Tâm Kiếm quỷ dị xuất hiện trước mắt.

Phụt! Nữ tử mở miệng phun ra một ngụm máu huyết, phiên kỳ chính là bổn mạng pháp bảo của ả, tâm thần tương liên nên bị thương không nhẹ.

“Không…không có khả năng, cảnh giới của ngươi rõ ràng chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ, sao lại có thực lực như vậy.” Nữ tử ngẩng đầu, trên mặt có chút hoảng loạn.

Thợ săn biến thành con mồi, ả tuyệt đối không nghĩ tới Điền Tiểu Kiếm lại lợi hại như vậy.

Điền Tiểu Kiếm cười lạnh mà không nói, há có thể hắn so sánh với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường. Những năm gần đây trải qua khổ cực, không chỉ có tu luyện thành thục Huyền Ma Chân Kinh, lại từ sư phụ học được không ít bí thuật. Đại trưởng lão Ly Dược Cung thu nhiều đệ tử nhưng hắn mới chính là người mà sư tôn yêu quý, những sư huynh sư tỷ khác cũng không có chính thức kế thừa y bát.

Đương nhiên hắn không có tâm tình giải thích cho đối phương, khóe miệng lộ vẻ tươi cười nhưng trên người lại phát ra sát khí lạnh lẽo.

“Sư tỷ, việc này chờ sau khi hồn phi phách tán thì chậm rãi mà nghĩ.”

Lời còn chưa dứt, họ Điền liền đánh ra một đạo pháp quyết. U Minh Toái Tâm Kiếm chợt lóe, tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh hiện lên giữa không trung.

Đây là bảo vật luyện chết từ U Minh Hàn Thiết, độ trân quý cũng không kém hơn Thú Hồn Phiên, trải qua gần trăm năm bồi luyện, uy lực lại càng phi phàm.

Quỷ ảnh chợt lóe, như hải triều dậy sóng đánh tới.

Nữ tử sợ hãi nhưng trốn không kịp, chỉ có thể cắn răng một cái, gỡ một kiện bảo vật bên hông xuống, đem pháp lực truyền vào.

Một con cự mãng hơn mười trượng xuất hiện trước mắt.

Khí linh chi bảo!

Là tu tiên giả Nguyên Anh Trung Kỳ, cũng có không ít bảo vật, đây lại là hồn phách của yêu thú cấp ba phối hợp với của pháp bảo, huyễn hóa ra cự mãng có thể đối phó với giao long.

Đương nhiên ả không tin tưởng có thể ngăn được Điền Tiểu Kiếm, khẽ nghiêng đầu gỡ một chiếc khuyên tai xuống, trên mặt hiện lên vẻ nuối tiếc nhưng đành đem tế ra.

Khuyên tai này hình thù kỳ lạ, nhìn qua đúng là một con Lý Ngư ngân sắc.

Ả hé môi phun ra những chú ngữ khó hiểu, hai tay biến ảo pháp quyết không ngừng, khuyên tai đại phóng hào quang, đón gió hóa lớn. Lý Ngư trở nên sống động bơi lội trên đỉnh đầu.

Điền Tiểu Kiếm nhíu mày, đây là pháp bảo gì?

Lý Ngư dài chừng ba trượng, toàn thân chợt lóe linh quang, hé miệng phun ra vô số bong bóng khí màu bạc.

Điền Tiểu Kiếm có chút kinh ngạc, dùng thần niệm thao túng đám quỷ ảnh bắn tới.

Cự mãng thấy thế liền vung đầu quẫy đuôi, không chút kiêng kỵ nghênh đón.

Nhưng rất nhanh đã phân ra thắng bại, một quỷ ảnh thì không nói tính nhưng số lượng đông đảo, nhe răng há mồm cắn cho cự mãng bị thương khắp người.

Sau đó quỷ ảnh đánh lên những bóng khí màu bạc, nhưng dường như gặp khắc tinh lần lượt tan biến.

Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trầm xuống, không ngờ pháp bảo đối phương lại lợi hại như vậy. Không đúng, không giống pháp bảo mà như thú hồn chi phù song lợi hại hơn.

Chẳng lẽ đến từ thượng giới?

Ngân Sắc Lý Ngư, chưa từng nghe nói qua. Chẳng lẽ đây là phân hồn yêu thú ở thượng giới, bị tu sĩ linh giới chế thành thú hồn chi phù đem xuống hạ giới.

Điền Tiểu Kiếm suy đoán một lát thì sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

Thấy khuyên tai Ngân Lý Ngư hữu dụng, hồng y nữ tử thở phào nhẹ nhõm, bảo vật này ả lấy được trong thượng cổ di chỉ.

Có vài phần giống với thú hồn chi phù nhưng cũng có điểm khác biệt. Da lông yêu thú Nhân Giới không có khả năng tiếp nhận hồn phách của yêu thú linh giới nên phải dùng tài liệu đặc biệt luyện chế thành hình dạng khuyên tai.

Uy lực vô cùng lớn nhưng cũng có nhược điểm giống với thú hồn chi phù. Một khi linh lực bên trong dùng hết thì trở nên vô dụng.

Hồng y nữ tử vốn dùng nó để bảo mạng, lúc này không chút do dự lấy ra.

Thấy quỷ ảnh bị khắc chế, Điền Tiểu Kiếm hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra nhẹ điểm về phía trước.

U Minh Toái Tâm Kiếm hóa thành một đạo kinh hồng, hung hăng bổ về phía trước.

Quỷ ảnh bất quá chỉ là thần thông phụ, hắn không tin những bóng khí kia có thể ngăn được bản thể pháp bảo.

Quả nhiên U Minh Toái Tâm Kiếm thế như chẻ tre, đám bóng khí có vẻ hữu tâm vô lực, chỉ có thể làm chậm tốc độ một chút mà thôi.

Hồng y nữ tử khẩn trương, hai tay huy vũ không thôi, con Lý Ngư màu bạc quẫy đuôi, há miệng phun ra chi chít những sợi tơ màu bạc, như muốn quấn lấy U Minh Toái Tâm Kiếm.

"Châu chấu đá xe!"

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ khinh thường nhưng sau đó thì trợn mắt há mồm. Các sợi tơ vô cùng chắc chắn, giữ chặt lấy U Minh Toái Tâm Kiếm.

“Ha ha, tiểu sư đệ, bây giờ ngươi còn dám cuồng ngôn muốn diệt sát sư tỷ nữa không?”

Hồng y nữ tử cười nhưng trong mắt lộ vẻ oán độc. Tiểu tử đáng ghét này lại bức ả đến bước này.

Không chỉ có bổn mạng pháp bảo bị hủy mà hồn lực trong Ngân Lý Phù cũng không còn thừa lại bao nhiêu.


Ả nghiến răng dụng thần niệm, từ miệng Ngân Sắc Lý Ngư tiếp tục phun ra vô số những sợi tơ, nhưng mục tiêu lần này là thiếu niên đáng ghét kia.


Hai mắt Điền Tiểu Kiếm nheo lại, cho dù tình thế bất lợi nhưng vẻ mặt hắn vẫn vô cùng trấn định, khóe miệng toát ra vài phần chê cười.


Ngân sắc Lý Ngư quả là khó đối phó, bất quá hắn không có hậu thủ sao?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK