Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm như sấm rền tiếp tục vang khắp không gian, Lâm Hiên và lão quái Thiên Tuyệt vẫn một mực giằng co, bất phân thắng bại.

Trận đấu đã kéo dài tới tận bây giờ, bất kể là do cố ý hay vô tình thì hai người cũng không thể dùng một chiêu quyết định mà phân ra thắng bại được. Kết quả cuối cùng phụ thuộc vào việc ai có pháp lực thâm hậu hơn, người kiên trì lâu hơn sẽ là người chiến thắng.

Hay nói một cách khác, cuộc quyết đấu này đã biến thành cuộc tỷ thí xem ai có pháp lực thâm hậu hơn rồi.

"A di đà phật!"

Một tiếng niệm Phật hiệu truyền vào lỗ tai, Tĩnh Không đại sư chắp tay trước ngực rồi thở dài nói: "Lâm thí chủ thật sự rất giỏi, mới chỉ đạt tới cảnh giới Phân Thần sơ kỳ mà đã có thực lực như thế. Đáng tiếc trong trận đấu pháp này vẫn kém lão quái kia một bậc."

Giờ khắc này sắc mặt Long thiếu niên đứng một bên đã xám xịt như màu đất. Huy trưởng lão đã hai lần nói rằng Lâm Hiên sẽ thua, nhưng trong thâm tâm hắn lại không cho là đúng. Song lần này lại khác, ngay cả Long thiếu niên cũng cho rằng Lâm Hiên không có khả năng ngăn cơn sóng dữ nữa rồi.

Dù sao cảnh giới tuy là yếu tố quan trọng nhất quyết định thực lực tu sĩ, nhưng nó lại không phải là duy nhất. Tu sĩ cấp thấp có thể dựa vào đủ loại bí thuật và bảo vật có uy lực cường đại để vượt cấp khiêu chiến, mặc dù rất gian nan nhưng vẫn có khả năng.

Tuy nhiên trận đấu trước mắt lại khác, hai người đang đấu xem ai có pháp lực thâm hậu hơn. Việc này không có chút liên quan gì đến bí thuật và bảo vật cả, cảnh giới mới là điều trọng yếu nhất.


Cái này mới chỉ là điều thứ nhất mà thôi.

Lâm Hiên còn có một vấn đề khác hết sức bất lợi. Lúc này sở dĩ hắn có đánh ngang với kiếm trận của đối phương là vì hắn xuất ra rất nhiều bảo vật.

Nói đơn giản chính là dùng số lượng để bù chất lượng. Tuy nhiên nếu làm như vậy thì pháp lực sẽ tiêu hao cực nhanh... Nếu hắn cứ duy trì loại giằng co hiện tại thì trong cùng một khoảng thời gian, Lâm Hiên chắc chắn không thể thắng được Thiên Tuyệt Lão Quái.

Nhưng kết cục thật sự sẽ như thế sao?

Tất cả những phân tích trên đều không sai, nhưng sao có thể dùng tiêu chuẩn tu sĩ bình thường để áp dụng với Lâm Hiên được đây. Ít nhất tới giờ phút này thì hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút lo lắng nào cả.

Đúng vậy. Mặc dù mình có song Anh một Đan nhưng nếu so về pháp lực thì hắn vẫn hơi kém hơn Thiên Tuyệt Lão Quái Phân Thần hậu kỳ đại thành. Hơn nữa vì duy trì tình thế trước mắt mà pháp lực của mình còn tiêu hao nhanh hơn đối phương gấp mấy lần. Hai điểm này đều đúng, nhưng như vậy thì đã sao chứ?

Chỉ mới dựa vào mấy điều đó mà đã nói mình nhất định sẽ thua thì đúng là quá võ đoán rồi.

Phải biết rằng, những yếu tố quyết định thắng bại của một trận đấu pháp ngoại trừ thực lực, bảo vật và bí thuật mà tu sĩ nắm được, kỳ thật còn có một điều cũng ảnh hưởng tới. Chỉ có điều yếu tố này thường thường lại bị xem nhẹ trong lúc đấu pháp.

Đó chính là thân gia của tu sĩ.

Tục ngữ nói, có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ, tinh thạch cũng có thể đập chết người. Trận đấu bây giờ đã trở thành cuộc tỷ thí pháp lực, nhưng nếu một bên có thể có được bảo vật lập tức khôi phục pháp lực thì tính sao?

Trong lòng Lâm Hiên đã tính trước tới việc này, lão quái muốn so đấu pháp lực với mình sao, thật đúng là không biết sống chết. Trong nội tâm hắn lúc này hoàn toàn khác so với những người đang đững ngoài xem trận đấu, có thể nói là Lâm Hiên đã nắm chắc phần thắng rồi.

Tuy thắng lợi như vậy sẽ có chút không quang minh chính đại, nhưng Tu Tiên giới từ trước đến nay chỉ trông vào kết quả. Về phần dùng cách nào để chiến thắng thì căn bản không ai để ý đến.

Cứ như vậy, Lâm Hiên và Thiên Tuyệt lão quái vẫn tiếp tục giằng co. Cùng với thời gian chậm rãi trôi qua, khí tức của Lâm Hiên càng ngày càng yếu, pháp lực còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

"Tiểu gia hỏa, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết một cách đơn giản như vậy đâu. Lát nữa ta nhất định sẽ móc Nguyên Anh của ngươi mà trừu hồn luyện phách."

Thanh âm Thiên Tuyệt Lão Quái truyền vào lỗ tai, trong lời nói tràn ngập vẻ vui mừng, dường như lúc này Lâm Hiên đã trở thành đồ chơi của hắn vậy.

"Thật sao?"

Lâm Hiên tươi cười đáp, sau đó chỉ thấy tay trái của hắn đột nhiên vươn ra vỗ vào túi trữ vật, một cái bình nhỏ đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Lâm Hiên hơi ngửa đầu cho vào miệng một giọt Vạn Niên Linh Nhũ.

Hô!

Vạn Niên Linh Nhũ vừa xuống tới bụng thì pháp lực vốn đã khô kiệt ngay lập tức từ trong Đan điền Khí hải tuôn ra, theo kỳ kinh bát mạch chảy khắp tứ chi bách hài. Lâm Hiên đang sắp thua bỗng chốc lại vững như bàn thạch.

"A..."

Thiên Tuyệt Lão Quái hết sức kinh ngạc, sắc mặt lão có chút lo lắng nhưng rất nhanh lại cười lạnh nói: "Không tệ, không tệ. Không ngờ ngươi lại có Vạn Niên Linh Nhũ, nhưng dù có như thế thì việc ngươi thua cũng chỉ chậm lại chút ít mà thôi. Ta khuyên ngươi không nên vùng vẫy giãy chết làm gì."

"Thật sao?"

Lâm Hiên khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ: "Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc bắt Lâm mỗ mà trừu hồn luyện phách. Nếu không thì đừng có đứng đó mà nói càn."

"Được, được. Tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta sẽ để cho ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục. Huống chi chỉ là một ít Vạn Niên Linh Nhũ, ngươi cho rằng bản lão tổ không có sao?"

Dường như muốn chứng minh điều mình nói, toàn bộ hóa thân của Thiên Tuyệt Lão Quái cùng lúc bay tụ lại một chỗ. Sau đó chỉ nghe một tiếng nổ lớn, ngàn vạn hóa thân đã biến mất không thấy đâu nữa, thay thế vào đó chính là bản thể của lão quái. Lúc này lão cũng không cần điều khiển kiếm trận, chỉ đơn thuần là tiêu hao pháp lực nên chỉ cần bản thể là được rồi. Lão run tay lấy ra một bình ngọc màu trắng muốt, sau đó lão mở nắp bình ra, ngay lập tức một mùi thơm thấm vào ruột gan tràn ngập không gian.

Hương vị này rất quen thuộc, quả nhiên là Vạn Niên Linh Nhũ. Song thần sắc Lâm Hiên vẫn bình tĩnh vô cùng, đối phương dùng chiến thuật công tâm hoàn toàn không có tác dụng.

Trận đấu tiếp tục giằng co.

Lâm Hiên lại uống thêm một giọt Vạn Niên Linh Nhũ.

Sau một lát, Thiên Tuyệt Lão Quái rút cuộc không kiên trì nổi. Tuy pháp lực của lão thâm hậu hơn, kiếm trận của lão cũng tiêu hao pháp lực không nhanh bằng toàn bộ số bảo vật của Lâm Hiên, nhưng dù sao vẫn chỉ có mức độ mà thôi. Lâm Hiên đã khôi phục pháp lực hai lần rồi, nên lúc này lão cũng đã tới lúc “dầu hết đèn tắt”.

Tuy nhiên lão quái vật không hề hoảng loạn, ngược lại còn nhìn về phía Lâm Hiên cười lạnh mấy tiếng. Sau đó lão ngửa đầu uống một hơi rất nhiều Vạn Niên Linh Nhũ, ước chừng cũng phải non nửa bình.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ. Tuy Vạn Niên Linh Nhũ có khả năng trong nháy mắt bổ sung đầy pháp lực, nhưng đó chỉ áp dụng với tu sĩ cấp thấp mà thôi. Với pháp lực mênh mông như biển của Đại Năng Phân Thần kỳ thì chỉ một giọt Vạn Niên Linh Nhũ làm sao có thể khôi phục lại mười thành được. Vì thế nên lão mới uống một hơi nhiều như vậy.

Ngoài mặt Thiên Tuyệt Lão Quái tỏ vẻ chẳng thèm để ý, nhưng kỳ thật ở sâu trong lòng lão cũng có chút đau lòng. Dù sao Vạn Niên Linh Nhũ là vật nghịch thiên như vậy, kể cả có tinh thạch cũng không mua được. Lão phí rất nhiều công sức mới thu được một lọ này. Không ngờ vật bảo vệ tính mạng lại bị dùng lãng phí tại đây. Lại còn dùng để đối đầu một gia hỏa Phân Thần sơ kỳ nữa chứ. Lão quái vật làm sao có thể không đau lòng đây?

Đáng giận!

Lát nữa mình không trừu hồn luyện phách hắn thật khó có thể xả hết mối hận trong lòng. Thiên Tuyệt Lão Quái hưng phấn nghĩ tới điều đó, mà thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.

Mặc dù trong không gian nhỏ này không có ngày đêm, nhưng từ lúc trận chiến rơi vào trạng thái giằng co tới giờ chắc cũng phải vượt quá một ngày đêm rồi.

Vẻ thong dong trên mặt lão quái vật đã biến mất từ lâu, thay vào đó là vẻ kinh ngạc vô cùng, mơ hồ còn mang theo vài phần sợ hãi. Lão cảm giác như mình đang làm một chuyện hết sức ngu xuẩn vậy.

Nhưng điều này làm sao có thể xảy ra?

Đến tận bây giờ lão vẫn không thấy Lâm Hiên lấy ra thêm bình Vạn Niên Linh Nhũ nào khác, trước sau cũng chỉ có một lọ mà thôi. Nhưng chỉ với từng ấy thì sao có thể kiên trì lâu như vậy được? Trong thời gian này đối phương đã uống thêm không dưới tám chín lần. Đáng nhẽ phải hết Vạn Niên Linh Nhũ từ lâu rồi mới phải chứ.

Thiên Tuyệt Lão Quái cúi đầu nhìn xuống bình Vạn Niên Linh Nhũ trong tay, nó đã rỗng tuếch chẳng còn giọt nào. Lão mới uống có ba lần, thậm chí lần thứ ba chỉ còn một ngụm nhỏ, căn bản vẫn chưa đủ để bổ sung pháp lực.

Giờ khắc này lão đang rất đau khổ chèo chống, hơn nữa còn sử dụng một loại bí thuật kích phát tiềm lực. Hay nói một cách đơn giản chính là lão đang “uống rượu độc giải khát”, mặc dù có thể chống chọi được một lát nhưng chắc chắn nguyên khí sẽ bị trọng thương.

Hơn nữa trong lòng lão hiện giờ hết sức kinh hoảng, căn bản không nhìn thấy bất kỳ hy vọng thắng lợi nào. Rút cuộc mình đã phạm phải sai lầm ở đâu? Rõ ràng đối phương chỉ có một lọ Vạn Niên Linh Nhũ thôi, làm sao hắn cứ uống mãi mà không hết chứ?

Chắc chắn không có khả năng!

Cái này cũng không có thể trách Thiên Tuyệt Lão Quái. Trong toàn bộ quá trình, lão đều không phạm sai lầm gì cả. Lão quái vật đã dự liệu mọi việc, hơn nữa còn rất cẩn trọng chu đáo. Nhưng sở dĩ lão lại rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy là vì Vạn Niên Linh Nhũ mà Lâm Hiên uống đã được chiết xuất.

Hay nói một cách khác là Lam Sắc Tinh Hải đã quyết định thắng bại trận đấu này.

Tu sĩ Phân Thần kỳ phải uống mấy ngụm Vạn Niên Linh Nhũ bình thường mới có thể khôi phục pháp lực, nhưng Vạn Niên Linh Nhũ sau khi chiết xuất thì chỉ cần một giọt cũng đã đủ rồi.

Thiên Tuyệt Lão Quái làm sao có thể nghĩ đến điều này. Lam Sắc Tinh Hải quả thực là vật nghịch thiên, phóng mắt nhìn khắp Tam giới chỉ e có mình Lâm Hiên sở hữu mà thôi. Lần này quả thực Thiên Tuyệt Lão Quái oan uổng vô cùng, nhưng ai bảo lão có mắt như mù, hết lần này tới lần khác đối địch với Vân Ẩn Tông.


Vân Ẩn Tông tuy không phải thế lực đỉnh cấp gì, nhưng lại có Lâm Trưởng lão nghịch thiên như vậy. Chỉ có thể trách Thiên Tuyệt Lão Quái xui xẻo mà thôi.


Thiên Tuyệt Lão Quái vừa sợ vừa giận, gương mặt thậm chí còn có chút vặn vẹo. Dù sao với cục diện bế tắc hiện giờ, trừ phi có lão quái vật Độ Kiếp kỳ nhúng tay, chứ nếu không căn bản không có khả năng hòa giải được nữa. Lão chỉ cần thu lại Kiếm trận thì chắc chắn sẽ bị công kích đáng sợ của Lâm Hiên bao phủ, bị đánh đến nỗi ngay cả mảnh vụn cũng không còn.


Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục duy trì thì phía trước cũng chỉ có một con đường chết. Nhưng có thể kéo dài một khắc là tốt một khắc, hơn nữa trong lòng lão vẫn có hy vọng vạn nhất tiểu tử kia cũng hết Vạn Niên Linh Nhũ. Nếu như vậy thì tiểu tử kia chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi, hay cùng lắm là mình hao tổn thêm chút nguyên khí thi triển bí thuật thì vẫn có khả năng giành chiến thắng.


Vậy nên lúc này lão chỉ có thể tiếp tục “uống rượu đọc giải khát” kiên trì giữ vững tình thế giằng co hiện giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK