Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha, xem ra tiền bối không phải đường xa qua nơi này mà lúc trước bế quan ở nơi danh sơn nào đó, đối với tình hình U Châu gần đây biết rất là ít. " La Thiên Nhân nghĩ vậy nói ra.

Lâm Hiên không phản bác, đối phương đã nghĩ như vậy hắn đỡ phải tốn nước miếng giải thích: "Không sai, bản nhân quả thật xuất quan chưa lâu, bây giờ tình thế U Châu như thế nào?"

"Điều này..." La Thiên Nhân không trả lời, lại quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử phía sau, châm chước mở miệng: "Tiền bối, không phải là vãn bối không biết mà ở nơi này nói chuyện quả thật không tiện. Tiền bối nếu không chê trước tiên xin mời đến chỗ xoàng xĩnh của bổn môn."

Lâm Hiên nhìn theo ánh mắt của hắn, đệ tử Triêu Dương Môn tu vị mặc dù không cao nhưng chân tay lại có chút nhanh nhẹn, không chỉ đem chiến lợi phẩm thu vào mà còn xóa gọn dấu vết của cuộc giao tranh, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này.

Lâm Hiên im lặng trên mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.

Đối phương cẩn thận như thế, chẳng lẽ khu vực này đã bị Âm hồn môn chiếm lĩnh?

"La môn chủ, được rồi."

La Thiên Nhân nghe vậy trên mặt vui vẻ liền truyền âm cho đệ tử, đương nhiên là muốn sớm rời khỏi chỗ thị phi này, vòng qua Lâm Hiên thi lễ một cái:"Tiền bối, xin mời."

"Ừm."

Lâm Hiên gật đầu, sau đó liền theo những đệ tử Triêu Dương Môn độn quang bay về phía trước. Trên đường đi La Thiên Nhân cực kỳ cẩn thận, không chỉ là phái hai người đi trước dò đường. Lại dặn dò nhừng người khác đem linh khí dao động trên người nén xuống ở mức thấp nhất.

Trước mặt những tiểu bối này Lâm Hiên không hề giấu giếm, đem Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thi triển ra, toàn thân dường như không phát ra chút linh lực nào.

Các đệ tử Triêu Dương Môn không khỏi sợ hãi. Nhất là thanh bào lão giả kinh ngạc vô cùng. dường như muốn điều gì nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Lâm Hiên vốn là tiểu hồ ly vô cùng thông tuệ. Thấy vẻ mặt của lão như vậy đã đoán ra được vài phần.

"Ngươi cảm thấy hứng thú đối với Liễm Khí Thuật của ta?" Trong khi phi hành Lâm Hiên đột nhiên như vô tình chậm rãi mở miệng.

"Dạ... không... Tiền bối người đang hiểu lầm."

Lâm Hiên nói toạc ra suy nghĩ của La Thiên Nhân khiến sắc mặt lão kinh hãi vội vàng biện bạch. Nhưng thấy vẻ mặt Lâm Hiên hiền hòa thì lại có chút nghi hoặc, không biết nên nói tiếp như thế nào.


"Ngươi thực sự không có hứng thú sao?"

La Thiên Nhân thân là nhất môn chi chủ, pháp lực mặc dù không cao nhưng cũng là kẻ cực kỳ hoạt bát. Lão thấy Lâm Hiên quả thật không có dụng ý xấu, trong lòng có chút động cười khổ nói: "Tiền bối người nói chơi, bây giờ ác quỷ tàn phá khắp nơi. Chúng ta vốn là những kẻ pháp lực thấp kém, chỉ là vùng vẫy cầu sinh. Nếu là có công pháp liễm khí thần diệu thì có thể giữ lại mạng sống thêm mấy phần.

Đáng tiếc Triêu Dương Môn chúng ta chỉ là tiểu môn phái, quả thực không có công pháp tốt mà xuất thủ, cũng đành làm hết sức trong năng lực mà nghe theo thiên mệnh." La Thiên Nhân nói tới đây trên mắt đã rơm rớm, hình dáng đau khổ khiến Lâm Hiên nhất thời cứng miệng.

Lão hồ ly này biểu hiện cũng có chút thái quá a!

Lâm Hiên thấy thế thì thầm cười, lại hắng giọng an ủi: "Môn chủ không cần phải buồn bã như vậy, Liễm Khí Thuật này vốn là công pháp truyền thừa độc môn của bản nhân. Cho dù tại hạ muốn dạy các ngươi cũng không cách nào học được. Tuy nhiên ta còn có một bộ công pháp ẩn dấu linh lực khác, hiệu quả cũng không sai biệt bao nhiêu. Đều là nhân tộc thì nên tương hỗ nhau, vậy ta sẽ truyền lại cho các ngươi."

Lâm Hiên nói lời này nửa hư nửa thực, nếu để những kẻ khác học được Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thì Lâm Hiên đã là đấng cứu nhân. Hắn vốn đâu có vĩ đại như vậy, khi không lại đem bí pháp chia cho người hưởng lợi.

Đương nhiên bí pháp hắn đáp ứng truyền thụ cho bọn họ là thu được từ trong túi trữ vật của một tên tu sĩ xui xẻo bị đã hắn tiêu diệt. Hiệu quả bí pháp này kém hơn rất nhiều, tuy thế để những tu sĩ cấp thấp Triêu Dương Môn sử dụng cũng đã là tiện nghi cho bọn hắn.

Lâm Hiên làm như vậy vì công pháp kia ở trong tay hắn vốn là đồ bỏ không tác dụng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền cấp cho bọn họ, thì khi trả lời vấn đề của hắn mới càng thêm tận tâm.

Hai bên sau khi trao đổi vài câu lại im lặng. Hiện tại không phải lúc hàn huyên. Đến địa điểm an toàn mới chậm rãi hỏi han cũng không muộn.

Lúc này vầng thái dương đã hạ san, sắc trời càng thêm âm u, hàn phong gào thét quất vào mặt như đao cắt. Nhưng thân là tu tiên giả, các tu sĩ tự nhiên không quan tâm điểm vất vả này. Chỉ là khi bóng đêm buông xuống thì phạm vi hoạt động của Âm hồn càng thêm mở rộng, không kiêng kỵ gì.

Nhóm tu sĩ vốn là vô cùng cẩn trọng, dọc trên đường đi gặp phải vài tên du hồn nhưng phẩm cấp lại thấp, dưới sự trợ giúp của Lâm Hiên. Chúng nhân Triêu Dương Môn không phí bao nhiêu pháp lực đã sát diệt hết.

Lâm Hiên chỉ tùy tiện thi triển thần thông đã khiến cho chúng nhân kinh hãi không thôi, vẻ mặt lại càng thêm cung kính.

Ngoài âm hồn còn gặp vài tên quỷ thú.

Cái gọi là quỷ thú chính là yêu thú tại Âm Ti chi giới, khi trước cũng thông qua khe hở không gian đến Nhân giới này.

Lâm Hiên lần đầu gặp phải loại quỷ thú này, bộ dạng chúng cổ quái cực điểm khác với âm hồn. Cho dù là quỷ thú cấp thấp không có thực thể nhưng sau khi bị sát diệt, lại giống yêu thú có Yêu Đan.

Lâm Hiên cũng không khiêm nhường Triêu Dương Môn trực tiếp thu vào trong túi, sau này không chừng sẽ có lúc hữu dụng.

Cứ như vậy dọc trên đường đi mặc dù gặp không ít phiền toái, nhưng cuối cùng đám tu sĩ chỉ là kinh mà không hiểm. Do tốc độ phi hành rất chậm, phải mất suốt đêm mới tới được nơi hạ lạc của Triêu Dương Môn.

Từ không trung từ từ hạ xuống nhìn vào cảnh vật trước mắt. Lâm Hiên ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

"Nơi này là ...sơn môn của quý phái?"

Lâm Hiên lắp bắp mở miệng hỏi. Mặc dù trên đường đi hắn đã đoán được khu vực này rơi vào trong tay âm hồn. Phàm nhân nhân tộc vì sinh tồn không thể không đông trốn tây chạy, với các tu sĩ cũng tương tự như thế.

Các môn phái gia tộc đều chia thành tốp nhỏ âm thầm mà di chuyển, nhưng cho dù Triêu Dương Môn dời đến nơi thâm sơn ít dấu nhân loài hay là đến nơi cùng cốc, Lâm Hiên còn cảm thấy hợp ý, sự tình trước mặt khiến hắn khá bất ngờ.

Đây là một thôn xóm bỏ hoang, trước kia là chỗ cư ngụ của phàm nhân nhưng hiện tại không có chút sinh cơ.

Nơi nơi đều là dãy nhà đổ nát, còn có hài cốt của gia súc thậm chí là của nhân tộc. Cuồng phong thổi qua bụi bặm cuồn cuộn nổi lên đầy một mảnh trời.

Với lại chỗ này, linh khí vô cùng yếu ớt. Nếu ở chỗ này tu luyện tuyệt đối là làm một mà chỉ hưởng được nửa. Triêu Dương Môn này chẳng lẽ phát cuồng rồi, làm sao có thể đem tông môn hạ lập tại nơi này?

Lâm Hiên thầm kinh ngạc nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn trầm, lẳng lặng đứng ở một bên.

La Thiên Nhân có chút bất ngờ nhìn sang hắn trên mặt lộ ra vẻ cung kính, vị tiền bối này lòng dạ thật thâm sâu khiến vài ý nhỏ trong lòng lão cũng tự động dập tắt.

Trước tiên lão hướng sang Lâm Hiên cáo lỗi một tiếng rồi trong lòng lấy ra một tấm Truyền Âm Phù. Sau khi kề lên miệng nói nhỏ vài câu, tay áo bào phất một cái hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong một miệng giếng cổ.

Sau một lát từ bên trong miệng giếng bay ra mấy nam nữ, niên kỷ chừng khoảng hai ba mươi, mấy người này nhìn thấy lão giả thì vẻ mặt đều cực kỳ mừng rỡ, reo hò ào ào chào đón.

La Thiên Nhân tươi cười nhưng mắng vài câu rằng các môn nhân đệ tử không được quá mức đắc ý, lại quát bọn hắn trước tiên đứng sang một bên.

"Tiền bối oa cư vốn đơn sơ, mong rằng người bỏ quá cho."

Mấy đệ tử mới đến thấy môn chủ cung kính như thế đối với một thiếu niên thì vô cùng kinh ngạc, ào ào dùng thần thức đảo qua Lâm Hiên thì sắc mặt đại biến.

Bọn họ đương nhiên không nhìn ra tu vị nông sâu của đối phương.

Chẳng lẽ vị này chính là Ngưng Đan Kỳ cao thủ sao?

Xuất phát từ tâm ý kính sợ cao nhân, từng người trở nên thành thật chỉ im lặng không dám nhiều lời.

Những điều này toàn bộ đều thu hết vào mắt Lâm Hiên nhưng hắn chỉ hờ hững gật đầu. Trên người phát ra thanh quang theo những tu sĩ Triêu Dương Môn phi vào bên trong giếng cổ.

Giếng cổ này sâu chừng bảy tám trượng. Sau khi xuống chợt thấy bên trái tường giếng có một miệng hang vừa đủ cho một người ra vào. Đi tiếp vào bên trong là những bậc thang đá tiếp tục nghiêng xuống phía dưới. Không gian nơi này có vẻ âm u.

Đôi chân mày Lâm Hiên cau lại nhưng không chút do dự chui vào. Đây gọi là tài cao mật lớn. Mặc dù nơi này là địa bàn của đối phương nhưng chút thực lực của Triêu Dương Môn sao để vào mắt Lâm Hiên.

Huống chi hắn còn có ân tình với bọn họ. La Thiên Nhân xem ra cũng là người thông thái, hẳn sẽ không làm điều gì bất lợi.

Vài đệ tử trẻ tuổi đi phía trước dẫn đường. Trong tay mỗi người đều cầm một viên dạ minh châu cỡ nắm tay phát ra ánh sáng ảm đạm, chiếu sáng khung cảnh trong phạm vi mấy trượng.

Thềm đá này rất dài. Đi về phía trước khoảng hơn trăm trượng cuối cùng lại thấy được ánh sáng. Lâm Hiên có chút kinh ngạc. La Thiên Nhân vốn là khá nhanh nhẹn. Không đợi Lâm Hiên tương hỏi đã vội vàng giải thích: "Tiền bối không cần ngạc nhiên. Tệ phái thành lập chỗ sâu này là vì phòng ngừa những quỷ hồn dùng thần thức tìm ra."

Lâm Hiên gật đầu im lặng.

Sau khi xuống cuối thềm đá tầm mắt hắn mở rộng thông suốt, đây là một hang động vĩ đại dưới lòng đất. Lại không phải do thiên nhiên sẵn có, mà là tu sĩ thi triển đại thần thông khai mở mà thành.

Trên đỉnh trần cùng trên bốn vách đều có không ít dấu vết đao có vẻ rất thô kệch, Tuy nhiên ở bốn phía hang ngầm vĩ đại này dùng thổ hệ tiên thuật dựng không ít thạch phòng, để cho các tu sĩ sử dụng tạm thời.

La Thiên Nhân dẫn Lâm Hiên tới một thạch ốc lớn nhất, cung kính mời hắn thượng tọa, Lâm Hiên cũng không hề thoái thác ngồi xuống ghế chính giữa.

Hai nô tì áo xanh dâng hương trà, Lâm Hiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy dung nhan hai nữ nhân này khá xinh đẹp nhưng không có chút linh lực nào, chỉ là phàm nhân.

Dù sao đã trì hoãn lâu như vậy, Lâm Hiên không hề sốt ruột. Sau khi thưởng thức trà đạo một lúc, mới hờ hững mở miệng: "La môn chủ, bây giờ đã về tới quý môn. Tình thế U Châu bây giờ rốt cuộc như thế nào, ngươi hãy nói rõ chi tiết"

"Tiền bối khách sáo rồi, người đối với bản môn có ân cứu mạng, vãn bối sao dám chậm trễ. Chỉ là bây giờ U Châu này, ôi......" Nói tới đây lão thở dài, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

Thấy bộ dáng này của lão, tâm tình Lâm Hiên cũng trầm xuống, thực ra trên đường tới nơi đây ít nhiều hắn đã ngờ tới một số điều.

"Chẳng lẽ U Châu đã rơi vào trong tay âm hồn?" Lâm Hiên có phần khó tin mở miệng, theo lẽ thường âm hồn không có được thực lực này. Trừ phi là chính ma hai bên nghêu sò tranh nhau để cho những quái vật ngoại tộc ngư ông đắc lợi.

"U Châu thất thủ?" La Thiên Nhân nghe xong vẻ mặt ngẩn ngơ lắc đầu: "Tiền bối đã hiểu lầm, chuyện còn chưa có nghiêm trọng như thế."

Trong lòng Lâm Hiên như cất được gánh nặng, ban nãy thiếu chút nữa hắn cho rằng sẽ bị bức bách chạy trốn nên có phần cảm khái mở miệng: "Vậy ngươi còn chần chừ làm gì, bây giờ tình thế như thế nào, đừng lề mề mau nói cho ta."

Thấy vị cao nhân tiền bối này tức giận, La Thiên Nhân lại hoảng sợ không dám phản bác, sửa sang chút ý nghĩ mở miệng:

"Tiền bối không biết người muốn hiểu rõ tình huống nào, vãn bối bắt đầu kể khi từ âm hồn xâm phạm được chăng?"

"Ừm, ngươi nói rõ từ đầu đi!" lúc này Lâm Hiên tương đối vừa lòng, vẻ mặt khích lệ nói.

"Vâng." La Thiên Nhân uống một ngụm nước trà, hắng giọng một cái nói: "Âm hồn xâm phạm cách đây không lâu, khoảng vào hơn một năm trước kia. Tình huống lúc ấy vãn bối cũng không rõ ràng, phần lớn là đồn đại nhưng không khác biệt thực tế lắm."

Đôi chân mày Lâm Hiên cau lại, người này thật là nói nhiều, may mà thời gian hắn đang rảnh rỗi, nếu không sao có thể ngồi nghe lão cà kê như vậy.

"Người cũng biết năm đó những âm hồn kia thông qua khe hở không gian đi vào Nhân giới, từng gây ra đại nạn không nhỏ. Về sau các vị đồng đạo trong Tu tiên giới chúng ta vứt bỏ hiềm khích trước kia hợp tác đánh bại chúng. Nhưng những âm hồn kia thực lực cũng không thể xem thường lui về Âm Hồn Cốc. Vì e ngại đối phương chúng ta xây dựng nên Quỷ La Thành để giám thị bọn chúng.

Trong vạn năm đều bình an. Nhưng ở một năm trước những âm hồn kia đột nhiên dốc toàn bộ lực lượng, vây quanh điên cuồng tấn công Quỷ La Thành. Lại phái ra hung hồn lệ phách khắp nơi vây bắt những tán tu. Càng đáng giận là tổ chức liên minh thương nghiệp lớn nhất U châu chúng ta, Thất Tuyệt Thiên lại bị âm hồn ở trong bóng tối thao túng. May là bên trong có một số đồng đạo còn lương tri đem tin tức này tiết lộ ra. Chúng ta mới tranh thủ thêm được chút thời gian, nhưng cũng đã muộn...

Quỷ La Thành tuy có gần vạn tu sĩ, qua nhiều thời kỳ đã bày ra vô số cấm chế nhưng sao có thể bằng thực lực toàn bộ Âm Hồn Cốc, miễn cưỡng thủ thành được hơn một tuần trăng thì Quỷ La Thành đã bị phá. Nghe nói trận chiến ấy cực kỳ thảm khốc. Máu hồng nhuộm đỏ toàn bộ đại địa, hơn chín phần tu sĩ tử trận tại chỗ. Thậm chí ngay cả Hồng Phát Lão Tổ, dưới sự vây công ở ba đại quỷ đế nên không thể thoát khỏi. Thân xác bị đánh tan biến thành khói bụi, chỉ có nguyên anh miễn cưỡng xuất khiếu chạy thoát."

Lâm Hiên nghe được lộ vẻ rúng động. Khi âm hồn động thủ hắn đang ở Thập Vạn Đại Sơn. Về sau lại lợi dụng truyền tống trận chạy trốn tới dãy Khuê Âm Sơn. Cho dù hắn suy đoán Quỷ La Thành lành ít dữ nhiều nhưng không ngờ chiến trận thảm khốc đến như thế.

"Chẳng lẽ các đại tông môn thế lực trong U Châu làm ngơ, không có xuất thủ cứu viện?" Vẻ mặt Lâm Hiên âm trầm khó tin mở miệng.

"Tiền bối có điều không biết, âm hồn vốn là có gian tế trong Tu Tiên giới chúng ta. Chúng chọn thời điểm này tấn công Quỷ La Thành tất là có dụng mưu." La Thiên Nhân lắc đầu than thở, vẻ mặt cay đắng nói.

"Ngươi nói là..." Lâm Hiên trong lòng nhất động mơ hồ đoán ra điều gì.

"Tiền bối đoán không lầm, khi Quỷ La Thành bị vô số âm quỷ bao vây tấn công. Thì Chính ma lưỡng đạo đang triển khai đại chiến quy mô lớn chưa từng có ở Thiên Hà Sơn. Đệ tử cấp thấp thì không nói, hai bên đều phái ra tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên đã tới hơn mấy vạn. Không chỉ có Ngưng Đan Kỳ cao thủ mà thậm chí mấy vị Nguyên Anh kỳ tiền bối cũng tự mình xuất thủ..."

"Cái gì?" Lâm Hiên thầm kinh hãi, không ngờ hắn mới rời đi trong thời gian ngắn mà tình thế lại biến đổi tới mức này. Khi trước là Chính Ma ba ngày thì đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn nhưng về toàn cục thì vẫn là thăm dò. Hai bên thực lực có thể nói là ngang nhau, cho nên đều tránh lưỡng bại câu thương. Không ngờ trong chớp mắt đã xuất hết tinh nhuệ ra, muốn phân ra không ta sống thì ngươi chết. Theo lý thì chuyện này không có khả năng. Chẳng lẽ cũng là âm mưu của âm hồn, Lâm Hiên thầm nghĩ.

Thấy Lâm Hiên nhắm mắt nghĩ ngợi, La Thiên Nhân cũng không dám quấy rầy, chắp tay đứng ở một bên.

Một lát sau Lâm Hiên mở mắt ra: "Ngươi nói tiếp tục đi."

"Vâng!" La Thiên Nhân càng tiếp xúc càng thấy thiếu niên dung mạo bình thường này thâm sâu khôn lường. Chẳng lẽ người này không còn trẻ mà là một lão quái tu luyện công pháp bảo trì dung diện, vội nuốt một ngụm nước miếng.

"Bởi vì âm hồn khéo léo chọn lựa thời gian. Cho nên khi tin tức truyền tới hai thế lực chính ma đang chiến đấu kịch liệt, đã giết tới đỏ mắt. Trong lúc vội vàng không có cách nào thu tay. Nên Quỷ La Thành căn bản là không có viện binh."

"Thì ra là thế." Lâm Hiên cuối cùng hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Chắc chắn điều này là âm mưu đã được đối phương tính kỹ. Ngẫm lại cũng chỉ riêng ám mưu ở Thất Tuyệt Thiên âm hồn đã kiên nhẫn chờ tới vạn năm. Chắc chắn đã nắm thời cơ động thủ đúng lúc ấy ...

"Về sau như thế nào?"

"Về sau?" Trên mặt La Thiên Nhân lộ ra vẻ nhạo báng. Sắc mặt lão lại như oán độc không vừa lòng: "Còn có thể như thế nào. Sau khi Quỷ La Thành thất thủ. Nội địa U Châu đã lạc hạ dưới đồ đao của âm quỷ. Âm hồn môn tiến quân thần tốc, phân ba đường đánh vào U Châu. Phàm nhân đương nhiên là bị tàn sát hàng loạt. Các tu sĩ đồng đạo cũng thương vong vô số kể."

"Không ai có thể ngăn cản chúng sao?" Lâm Hiên bắt đầu cảm thấy sự tình không ổn.

"Ngăn cản, làm sao ngăn cản? Quỷ La Thành vốn có gần vạn tu sĩ, thậm chí còn có Hồng Phát Lão Tổ là Nguyên Anh kỳ tiền bối trấn thủ. Cuối cùng cũng rơi vào cảnh thành nát người tan. Tông môn gia tộc các thế lực khác cho dù phấn chấn nghênh chiến nhưng cũng chỉ là như châu chấu đá xe. Triêu Dương Môn chúng ta đã có vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ ngã xuống. Cuối cùng đành trốn xuống nơi này kéo dài chút hơi tàn thôi."

"Thế còn Chính ma lưỡng đạo, sự tình đã xảy ra như thế ta không tin bọn họ còn có thể nội chiến. Bất kể ân oán sâu đậm thế nào, lập trường xung khắc ra sao thì vẫn là Nhân tộc. Thủy chung điều này không thể thay đổi."

"Tiền bối nói không sai." La Thiên Nhân nhấp một ngụm trà ngồi xuống một cái ghế bên cạnh nói:"Âm hồn xâm phạm U châu, đại nạn lại tái diễn. Chính ma hai đại thế lực quả thật tạm thời phải nghị hòa. Nhưng sau trận đại kịch chiến tại Thiên Hà hai bên đều thương vong tổn thất cực kỳ nặng nề. Nghe nói chỉ là Ngưng Đan Kỳ cao thủ đã ngã xuống hơn mấy trăm vị. Thậm chí mấy vị Nguyên Anh kỳ tiền bối cũng bị thương."

"Điều này..." Lâm Hiên nghe mà nghẹn lời trân trối. Cực Ác Ma Tôn cùng mấy vị Thái thượng trưởng lão của tam đại thế lực Chính đạo đều là những lão hồ ly. Không ngờ lần này lại rơi vào thòng lọng của âm hồn môn, quả thực đã chịu thiệt không nhỏ.

"Chính ma thực lực tổn hao rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn khó mà ngăn cản mũi tiến công của Âm hồn Môn. Huống chi bọn họ mặc dù tạm thời bắt tay giảng hòa nhưng mâu thuẫn không phải là có thể trong một giờ ba khắc hóa giải. Không có cách nào kết thành liên minh công thủ, hai thế lực lớn mỗi bên đều tự mình chiến đấu. Nên tình thế hiện tại không mấy lạc quan, bây giờ một phần ba U Châu đã rơi vào trong tay Âm hồn môn."

Nghe đến đây Lâm Hiên lại nhẹ nhàng thở ra. Thế cuộc U châu quả thật không ổn, tuy thế chưa hoàn toàn thất thủ đã là lão thiên phù hộ.

Như nghĩ ra điều gì hắn tò mò hỏi: "Một phần ba, như vậy nhất định là khu vực này đã thất thủ, vì sao các ngươi không di dời ra ngoài chẳng lẽ lưu luyến cố hương sao?"

"Tiền bối nói đùa, đương nhiên không ai muốn rời cố hương nhưng sao có thể so với tính mạng được. Chúng ta lưu lại nơi này là bất đắc dĩ." Nói tới đây sắc mặt La Thiên Nhân u ám xuống, ngồi ở bên cạnh lão Lâm Hiên đã có thể cảm giác được oán khí kinh thiên.

"Ngươi nói bất đắc dĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiền bối có điều không biết, khi âm hồn vừa mới xâm phạm, không thiếu các tông môn cùng gia tộc tu tiên thấy không thể đương cự, đã từng nghĩ đến biện pháp di dời nhưng mà..."

"Sao vậy?"

"Người cũng biết, những tu tiên giả chúng ta để tu vị không ngừng tăng tiến không chỉ cần thành lập tông môn ở nơi có linh mạch, còn cần tiêu hao số lượng tinh thạch thảo dược xa xỉ. Mà tài nguyên trong Tu tiên giới vốn là có hạn. U Châu mặc dù rộng lớn nhưng các linh mạch sớm được phân chia hầu như không còn. Trước kia các tông môn gia tộc đều có phạm vi ảnh hưởng tạo ra tình thế cân bằng vi diệu, cũng yên ổn không phát sinh sự tình gì lớn. Nhưng hiện bây giờ một phần ba khu vực đã bị âm hồn chiếm lĩnh. Mấy trăm tông môn này chạy vào hai phần ba khu vực còn lại. Tự nhiên nảy sinh xung đột với các tông môn ở trong đó. Nguy cơ âm hồn uy hiếp hãy còn chưa giải trừ mà tu sĩ Nhân tộc vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện đã gây nên chiến hỏa nặng nề..."

Nghe lão nói vậy Lâm Hiên khẽ nhếch môi cười nhạt, thật sự là người không vì mình thì trời tru đất diệt, chẳng qua hành vi như thế là tầm nhìn hạn hẹp, không khác chi tự chui đầu vào rọ.

"Chẳng lẽ Chính ma không quản điều này sao?"

"Sao lại không quản. Cứ cho là bọn họ lấy danh nghĩa tương trợ đồng đạo cũng được, hay là tự bảo vệ các tiểu tông môn của họ cũng được. Trong tình huống này đã phái đại diện ra can thiệp, ngăn chặn các tu sĩ tự tàn sát lẫn nhau."

"Điều này rất tốt a!"


"Tốt cái rắm..."La Thiên Nhân lộ vẻ xúc động phẫn nộ cùng cực, không nhịn được mắng một câu. Lập tức lão nhận ra sự thất lễ của mình, thần tình đổ mồ hôi lão nhìn trộm qua Lâm Hiên, thấy hắn không có ý truy cứu, lúc này mới yên tâm vòng tay: "Cáo lỗi tiền bối, vãn bối quả thực nóng nảy mà thất lễ."


"Không sao, ngươi kể tiếp đi."


"Vâng." La Thiên Nhân thở ra một ngụm trọc khí, đem tâm tình kích động dằn xuống. Lúc này lão tiếp tục mở miệng: "Chính ma có vẻ như công bằng đứng ra chủ trì đại cục nhưng căn cơ của bọn họ là ở chỗ này. Cùng môn phái địa phương có nghìn vạn liên hệ, không ít tông môn nơi đó trước đại chiến đã phụ thuộc vào bọn họ. Họ sao có thể công bằng, đối với môn phái chạy tới như chúng ta càng muốn gạt bỏ."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK