Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ điểm này.

Nhưng, như vậy thì sao? Huyền Băng lão tổ tìm tới mình, chẳng qua chỉ là lý luận mà thôi. Thực tế xuất hiện khả năng này cũng không lớn.

Lão quái vật kia đang bế quan cũng tốt, hay đã gặp phải nguy hiểm gì cũng vậy. Tóm lại là ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không thì làm sao mấy cỗ hóa thân kia lại có thể tự mình sinh ra linh trí cơ chứ? Từ điểm này có thể phỏng đoán, Huyền Băng lão tổ hơn phân nửa là gặp phải đại phiền toái.

Có thể thoát khỏi phiền toái này hay không đã là một vấn đề lớn, làm sao uy hiếp được chính mình.

Dù sao Lâm Hiên đối với Băng Hải giới này cũng chỉ như một vị khách vãng lai, chẳng bao lâu sẽ rời đi. Đến lúc đó cho dù lão quái vật có thể thoát khốn cũng đã muộn rồi, chẳng lẽ vì một chút thể diện mà tìm đến tận Hàn Long giới để tru sát mình sao?

Điều này hiển nhiên không thể xảy ra.

Huống chi trên đời này cũng không có nhiều sự tình trùng hợp đến mức như vậy, chính mình vừa chân ướt chân ráo đên nơi này, lão quái vật liền thoát khốn đi ra. Phải biết rằng, nghĩa phụ của Hương Nhi cũng là một hóa thân của Huyền Băng lão tổ. Khi cỗ hóa thân này vẫn lạc cũng chẳng thấy lão quái vật này có nửa điểm động tĩnh nào.


Không nói vạn nhất...

Cho dù Huyền Băng lão tổ thực sự đã thoát khốn, vì thể diện mà tìm mình báo thù, thì cũng đâu nhất định phải sợ hãi.

Dĩ nhiên là không nhận, chối phăng đi.

Đối mặt với cường địch, đánh không lại chẳng lẽ không biết chạy trốn? Lâm Hiên đắc tội với Băng Phách Thánh Tổ nhưng vẫn dám đến ma giới đó thôi, cuối cùng vẫn bình an trở về nơi này.

Bổn sự của Huyền Băng lão tổ chẳng lẽ có thể so sánh với Băng Phách Thánh tổ? Huống chi thực lực của Lâm Hiên cũng hơn xa trước đây, trong tay còn ẩn giấu một ít bảo vật để dùng khi nguy cấp. Tạm thời không nói đến Ngũ Long Tỳ thì hắn còn Khởi Tử Hồi Sinh phù, hoàn mỹ Thế Kiếp phù, Tùy Cơ Truyền Tống phù, bảo vật nào cũng có thể trong lúc nguy cấp giúp chủ nhân giữ được một mạng. Đã có những thứ này, tuy đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp kỳ tuy vẫn không thể phản kháng nhưng cơ hội thoát thân là không hề nhỏ.

Cho nên, tuy Huyền Băng lão tổ có khả năng uy hiếp Lâm Hiên nhưng hắn cũng không cần quá lo lắng làm gì.

Trong đầu xoay chuyển nhiều ý niệm, Lâm Hiên phất tay áo một cái liền đem bình ngọc thu vào , đồng thời thời tiếng xé gió truyền đến, những bảo vật mà mình tế ra cùng Ngũ Hành Uẩn Linh trận, toàn bộ đều tự động quay trở về bên người.

Lâm Hiên lộ vẻ hết sức hài lòng.

Tay áo phất lên một cái, cuồng phong cuốn qua, những bảo vật này đột nhiên biến mất không tăm tích. Sau đó Lâm Hiên không trì hoãn chút nào, thanh mang toàn thân nổi lên, hướng lãnh địa Tuyết Hồ tộc phá không bay đi.

Trì hoãn lâu như vậy, không biết tình hình nha đầu Hương Nhi kia thế nào rồi? Tục ngữ có câu: Quan tâm tắc loạn, trong nội tâm Lâm Hiên hiện giờ quả là có vài phần lo lắng. Vì vậy hắn hít sâu một hơi, tốc độ độn quang trong trong nháy mắt liền bạo tăng, đã vượt qua phạm trù phi hành bình thường, so với thuấn di cũng không sai biệt lắm.

Lâm Hiên toàn lực phi độn, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã trở lại lãnh địa của Tuyết Hồ tộc.

Rất nhanh, những tiếng bạo liệt vang vọng khắp không gian, linh quang đủ mọi màu sắc chớp lóe không ngừng. Giờ phút này mặt trời đã sớm lặn xuống sau rặng núi, những dải linh quang diễm lệ trong bầu trời đêm lấp lóe liên hồi, so với sao băng còn xinh đẹp hơn.

Bất quá hiện giờ Lâm Hiên không có tâm tình thưởng thức, trực tiếp thúc dục độn quang như một cơn gió bay vút qua.

"Kẻ nào?"

Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy từ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có những đạo độn quang như điện xẹt lao về hướng này. Băng Hùng, Hàn Thử không chỉ mang cao thủ tới đây mà còn đem toàn bộ Tuyết Hồ tộc bao vây lại. Giờ khắc này Lâm Hiên muốn đi vào đương nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của những Yêu tu canh gác bên ngoài.

Rất nhanh đã tới trước mặt.

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không để những tên lâu la này vào mắt, tay áo phất lên một cái, tiếng xé gió truyền ra, hơn hơn mười đạo kiếm quang màu xanh từ tay áo bắn tới.

Những Yêu tu kia quá sợ hãi, còn chưa kịp thi triển thần thông ngăn cản đã bị kiếm quang chém cho thất tinh bát lạc. Những tên này đúng là xui xẻo, đến dung mạo của Lâm Hiên chưa được thấy rõ đã hồn lìa khỏi xác.

Nhưng phiền toái vẫn chưa chấm dứt. Nguồn: http://truyenyy.com

Số lượng Yêu tu ngáng đường phía trước vẫn nhiều vô số kể, muốn xông vào lãnh địa của Tuyết Hồ tộc thì trước hết phải đem phòng tuyến này đột phá mới được.

So sánh với tu sĩ nhân loại thì rõ ràng Yêu tộc hung hãn hơn rất nhiều, nhìn thấy những Yêu tộc phía trước mất mạng mà không có chút phản kháng nào nhưng những tên phía sau không hề tỏ ra sợ hãi.

Đương nhiên bọn hắn cũng không hề biết, xông lên là mười phần nhận lấy cái chết. Thanh âm hô hào truyền đến, tiếp đó là tiếng gào thét cùa Cự Hùng không ngừng vang vọng, hàng ngàn Yêu tộc cấp thấp nhào về phía Lâm Hiên.

"Ngu xuẩn, muốn dùng những Yêu thú chưa mở ra linh trí này để cản đường ta sao?"

Khóe miệng Lâm Hiên tràn đầy vẻ chê cười, tay phải nâng lên. không có bất kỳ động tác dư thừa nào, một bảo tháp cổ xưa bay vút ra.

Vạn Hồn tháp!

Mặt ngoài bảo tháp linh mang lưu chuyển, sau đó két....một tiếng, tầng thứ nhất ầm ầm mở ra, vô số bạch mang chói mắt từ trong tháp bao trùm bốn phía. Lập tức, âm thanh vù vù vang vọng khắp không gian, một đám trùng vân đỏ như máu chen chúc lao ra.

Nhìn kỹ đám trùng vân khổng lồ kia chính là do vô số phi trùng lớn bằng đốt ngón tay hợp thành, như một trận thủy triều đỏ rực che kín cả bầu trời.

Đám yêu thú cấp thấp kia đúng là chẳng thấm vào đâu, giống như như muối bỏ bể. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rất nhanh đã bị đám Ngọc La Phong thôn phệ không còn sót lại chút nào. Những tên Yêu tu cấp cao thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi, bọn chúng không thiếu dũng khí, nhưng địch nhân trước mặt quá mạnh mẽ, cho dù có tiếp tục xông lên thì cũng làm mồi cho trùng vân kia mà thôi, vì vậy cả đám đều do dự đứng nguyên tại chỗ.

Chỉ trong một thoáng do dự đó, Lâm Hiên đã như một cơn gió phá không bay đi.

"Khâu huynh, chúng ta để cho địch nhân rời đi dễ dàng như vậy, liệu có vấn đề gì không?" Một Yêu tộc bộ dáng thô kệch có chút lo lắng nói.

"Đúng vậy, nếu như Vương gia biết điều này, khẳng định chúng ta khó tránh khỏi bị trách phạt thật nặng đấy." Một Yêu tu khác tiếp lời.

"Điều các ngươi nói đương nhiên bản tôn hiểu, bất quá trách phạt thì đã làm sao? So với bỏ mạng tại đây thì còn tốt hơn nhiều." Tên Yêu tu đầu lĩnh không cho là đúng mà nói: "Huống chi thực lực của tên địch nhân kia hơn phân nửa là Phân Thần kỳ, tồn tại như vậy chúng ta có khả năng ngăn trở sao?"

"Ân, Khâu huynh nói có lý."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Chúng Yêu nhao nhao phụ họa theo.

Tạm thời không nói đến đám Yêu tộc này.

Phía bên kia.

Lâm Hiên nhanh như chớp đã tiến vào vùng mà Băng Hùng cùng Hàn Thử bố trí vòng vây hết sức nghiêm mật.


Nhưng bất kể là cấm chế hay vô số Yêu tu đều không thể ngăn được, tốc độ của Lâm Hiên gần như không bị ảnh hưởng chút nào, thoáng chốc, lãnh địa Tuyết Hồ tộc đã hiện ra trước mắt.


Đúng lúc này, hắc mang lóe lên phía sau, một pháp bảo hình trường mâu toàn thân bao phủ Yêu khí dày đặc, nhanh như chớp hướng giữa lưng hắn đâm tới. Nhưng muốn đánh lén hắn đâu có dễ dàng như vậy, Thân hình Lâm Hiên lóe lên, nhanh chóng tránh sang một bên, tránh thoát khỏi trường mâu như độc xà đâm tới. Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy một lão giả toàn thân vận hắc bào.


Trên mặt lão giả tràn ngập vẻ kinh ngạc, tựa hồ như rất hiếu kỳ với kẻ vừa tránh thoát khỏi công kích bất ngờ của mình.


Lão giả này bề ngoài so với tu sĩ nhân loại giống nhau như đúc, nhưng từ Yêu khí phát ra có thể khẳng định là một cường giả Phân Thần kỳ Yêu tộc, xem ra lão là thủ lĩnh của Yêu tu nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK