Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không biết sao?"
Hai mắt Lâm Hiên híp lại, sắc mặt bắt đầu âm trầm xuống. Hắn cũng không phải là gia hỏa nhân từ nương tay gì, chuyện thương hoa tiếc ngọc như vậy chỉ có những kẻ mới bắt đầu đầu nhập Tu Tiên giới mới đi làm. Lâm Hiên giơ tay phải lên, đang chuẩn bị thi triển Sưu Hồn Chi Thuật thì bỗng nhiên, một thị nữ thân mặc yếm hồng ngẩng đầu lên.
"Khởi bẩm tiền bối, xin hỏi người tiền bối tìm phải chăng chính là một vị... nữ tử Nhân tộc sao?"
"Không sai…" Lâm Hiên vênh mặt lên, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu căng :"Ngươi biết nàng ở nơi nào?"
"Nô tỳ biết, nàng ta đang ở một tòa lầu các phía sau Phương Đình viện…"
"A?"
Lâm Hiên nghe xong những lời này lần nữa nhắm hai mắt lại, mặc dù phủ Thành chủ rất lớn nhưng sao có thể so sánh với phạm vi bao phủ của Thần thức hắn được, chỉ cần biết một phương hướng đại khái là nhất định tìm ra.

Rất nhanh Lâm Hiên đã có thu hoạch, đối phương quả nhiên không dám nói dối, hiện giờ Lâm Ngọc Kiều thực sự đang ở nơi đó.
Nếu đã tìm được người thì Lâm Hiên cũng không có hứng thú lạm sát kẻ vô tội, thân hình hắn lóe lên một cái đã hóa thành một đạo cuồng phong biến mất khỏi tầm mắt.
Những này thị nữ đều bị dọa cho vỡ mật, sống sót sau kiếp nạn lần này quả thực cực kỳ may mắn.


Song tại sao lại có người nghênh ngang xuất hiện như vậy, chẳng lẽ Hạt Vĩ Thượng nhân đã xảy ra chuyện gì bất trắc?
Bọn họ đương nhiên không dám suy nghĩ lung lung nhưng rất nhanh đã có tin tức truyền tới, quả đúng như vậy, Hạt Vĩ Thượng nhân đã ngã xuống.
Ngoại trừ kinh ngạc ra cũng chỉ có kinh ngạc, trong lòng đám thị nữ lúc này kinh sợ đến cực điểm, Đại Năng Phân Thần Kỳ cũng có thể thua trận mà vẫn lạc sao, điều này đối với những tu sĩ đê giai Ngưng Đan Kỳ như bọn họ đúng là vô phương tưởng tượng được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy nhiên sự thật đã sờ sờ ra trước mắt, muốn phủ nhận cũng không được, những thị nữ này tự nhiên không có cái gì gọi là trung thành với Hạt Vĩ Thượng nhân cả, tất cả lập tức thu dọn đồ đạc mau chóng rời khỏi đây, tránh tai bay vạ gió.
Cùng lúc đó ở phía bên kia.
Lâm Hiên đã biết được Lâm Ngọc Kiều bị nhốt ở đâu nên việc tìm được nàng cũng không có gì khó khăn gì lắm, toàn bộ Cấm chế Trận pháp trên đường rất nhanh đã bị bài trừ, cuối cùng, một tòa lầu các lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt.
"Chính là nơi này. . ."
Lâm Hiên dùng thần thức tỉ mỉ kiểm tra lại, sau đó quang mang thu liễm, hắn từ giữa không trung nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Nơi này là Nội viện nên dĩ nhiên không còn Cấm chế cách trở nữa, Lâm Hiên lấy tay đẩy nhẹ một cái, một tiếng "Kẽo kẹt" truyền vào lỗ tai, cửa môn dễ dàng mở ra.
Ngay lập tức trần môn nguy nga tráng lệ đập vào mi mắt, các gia cụ bày biện bên trong lại càng quý báu vô cùng, phải nói hoàng cung nơi thế tục còn xa mới có thể so sánh với.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, thế giới Tu tiên giả vốn dĩ là loại tồn tại viễn siêu so với phàm nhân, đừng nói là Đại Năng Phân Thần Kỳ, ngay cả Tu tiên giả cấp thấp như Nguyên Anh kỳ, chỉ cần nguyện ý là đã có thể so với Đế Vương nơi phàm trần rồi, hơn nữa còn càng thêm tiêu diêu khoái hoạt.
Tuy nhiên lại có rất ít người làm như vậy, điều đó dù sao cũng chỉ là hưởng thụ tạm thời mà thôi, như thế nào có thể bằng được sức dụ hoặc của trường sinh bất lão.
Nhưng Hạt Vĩ Thượng nhân lại là một người trong số ít đó, thực lực của lão đã đến cấp bậc này, trong lòng cũng dần dần hiểu rõ đời này mình bất luận cố gắng như thế nào thì tu vi cũng khó có khả năng tiến thêm một bước. Nếu cứ cố gắng mà không đạt được gì thì không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, dù sao lão đã là tồn tại Phân Thần Kỳ, thọ nguyên kéo dài mười, hai mươi vạn năm tuyệt không có gì đáng ngại.
Vì thế nên lão gia hỏa này so với Đế Vương phàm trần lại càng thêm thoải mái. Tuy nhiên ác giả ác báo, bởi vì lão cậy mạnh cưỡng ép Lâm Ngọc Kiều nên đã bị Lâm Hiên diệt sát, thậm chí chết đi vẫn biến thành quỷ hồ đồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù lầu một bày biện rất xa hoa nhưng Lâm Ngọc Kiều lại không ở chỗ này, ánh mắt Lâm Hiên đảo qua rồi trực tiếp đi đến cầu thang dẫn lên trên.
"Chẳng lẽ chủ nhân đã trở về. . ."
Một thanh âm cung kính truyền vào tai, Lâm Hiên vừa mới đi tới lầu hai đã nhìn thấy một nha hoàn mặc trang phục nữ tu vội vàng cúi đầu hành lễ.
Vị này quả thật là hồ đồ a! Ngay cả chủ nhân cũng không nhìn rõ đã hành lễ rồi.
Bất quá chỉ một thoáng không thấy tiếng trả lời, nàng ta e dè ngẩng đầu lên, tức thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc vô cùng: "Ngươi …, ngươi là ai, tại… tại sao dám đi tới nơi này?"
Nhan sắc nàng này cũng coi như không tệ nhưng Lâm Hiên đương nhiên không có hứng thú dông dài cùng một tiểu nha hoàn, chỉ thấy hắn phất nhẹ tay áo bào, một đạo Thanh Hà quét qua khiến nàng ta lập tức ngất đi.
Phía bên trong có một thiếu nữ đang ngồi bên mép giường, nàng nghe thấy tiếng nha hoàn kia ngã xuống liền ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại phảng phất buồn, không phải Lâm Ngọc Kiều thì còn có thể là ai chứ.
Ngay sau khi nàng bị Cổ ma cưỡng ép đem về làm thiếp, trong lòng đã có ý định quyên sinh để bảo toàn danh tiết, nhưng trên người đã bị hạ cấm chế làm pháp lực toàn thân trì trệ không thể vận chuyển được, muốn tự bạo Nguyên Anh chỉ e cũng là si tâm vọng tưởng.
Hơn nữa bên người lúc nào cũng có nha hoàn do Lão ma an bài đi theo nên hoàn toàn vô phương dùng cách khác để tự sát.
Trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, cũng may Ông trời có lẽ đã nghe được những lời khẩn cầu của mình, ngay vào lúc sắp bái thiên địa thì kẻ thù của lão ma kia lại tìm đến…
Mặc dù nguy cơ tạm thời được đẩy lùi nhưng tục ngữ nói, chạy trời không khỏi nắng, Lâm Ngọc Kiều vẫn không thể an tâm về tương lai vận mệnh tiếp theo của mình.
Trong lòng nàng ta lo lắng thấp thỏm song chính mình lại vô phương xoay chuyển cục diện, thời gian vô cùng chậm rãi trôi qua, mới chỉ một lát mà nàng đã tưởng như trăm năm, cảm giác lúc này quả thật đau khổ đến cực điểm.
Giờ phút này, khi Lâm Ngọc Kiều nghe thấy tiếng động lập tức giật mình ngẩng đầu lên, đồng thời Lâm Hiên cũng vừa kịp bước vào nên ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Trên mặt Lâm Hiên nở một nụ cười nhàn nhạt, còn Lâm Ngọc Kiều thì cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm, hoặc có thể nói lúc này nàng đang quá mức trông mong được cứu nên xuất hiện ảo giác chăng.
Nàng trợn mắt lên nhìn, có thực sự là sư huynh Lâm Hiên đang xuất hiện trước mặt hay không?
Hòa ái như vậy, ôn nhu như vậy, đúng, đúng là Lâm sư huynh rồi.
"Lâm ..., ..." Lâm sư huynh."
Bình tâm mà nói, mặc dù hai người có chút giao hảo nhưng cũng không thể nói là chí giao gì được, tuy nhiên lúc này thân ở Dị giới lại nhìn thấy đồng môn thì trong lòng cả hai đều cảm thấy cao hứng và thân thiết tới mức nào chứ.
"
Lâm sư muội, ngươi đã chịu khổ rồi".
Lâm Hiên gãi gãi đầu, giờ khắc này hắn không biết nên nói cái gì cho phải cả.
"
Lâm sư huynh, tại sao huynh lại ở đây? Hạt Vĩ Lão quái kia đâu rồi?',
Lâm Ngọc Kiều dù sao cũng là Tu tiên giả Động Huyền Kỳ, tâm tính đương nhiên được tôi luyện đến trình độ nhất định, lúc đầu cao hứng nhưng rất nhanh liền phát giác sự tình trước mắt có chút không bình thường.
Mình hôm nay rõ ràng đang bị giam trong phủ Thành chủ. Làm sao Lâm sư huynh có thể bình an vào tận đây, xung quanh nơi này nhất định phải có cấm chế thủ hộ chứ, mặc dù những Cấm chế này không tính là mạnh nhưng cũng có thể cảnh báo trước một hai, chỉ cần có ngoại nhân xông vào thì lập tức Hạt Vĩ Thượng nhân sẽ biết được.
Rốt cuộc sư huynh vào bằng cách nào? A, chẳng lẽ là…
Lâm Ngọc Kiều đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó, phải chăng Hạt Vĩ Thượng nhân đã ngã xuống, chỉ có "cây đổ bầy khỉ tan" thì Lâm sư huynh mới có có khả năng tiến nhập nơi này.
Nghĩ tới đây, Lâm Ngọc Kiều vô cùng kích động, thân thể mềm mại kia vì hưng phấn mà phát run lên, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở lên lắp bắp.
"Lâm sư... huynh, chẳng lẽ Hạt Vĩ Thượng nhân …đã … đã bị kẻ thù giết chết ."
Cũng khó trách nàng lại kích động như thế, nếu sự thật đúng là vậy thì mình đã thoát khỏi bể khổ rồi a!
Lâm Hiên cười cười, cảm giác được sự trông mong và hồi hộp của đối phương nên đương nhiên không cần giấu diếm gì nữa: "Đúng vậy. Sư muội ngươi không cần lo lắng nữa, Hạt Vĩ Thượng nhân đã hồn phi phách tán, hơn nữa bị chính ta diệt sát…"
"Bị huynh diệt sát?"
Lâm Ngọc Kiều hết sức ngạc nhiên, pháp lực của nàng bị phong ấn chế trụ song một phần nhỏ thần thức vẫn có khả năng xuất ra được, có lẽ không có tác dụng khác nhưng cảm ứng cảnh giới nhất định không có vấn đề.
Chẳng lẽ…
Giao tình giữa nàng cùng Lâm Hiên không thân thiết lắm nhưng cũng biết đối phương tuyệt không phải loại người ưa thích hư ngôn khoa trương, sau khi đảo thần thức qua một vòng, Lâm Ngọc Kiều hết sức kinh sợ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
"Lâm, Lâm sư huynh… Không, hẳn là sư thúc, người đã tiến giai Phân Thần Kỳ?"
Nàng nhìn Lâm Hiên như đang nhìn một quái vật vậy, mới không gặp chỉ một trăm ba bốn mươi năm mà tu vi của hắn… Mặc dù thời gian như vậy nghe có vẻ rất dài nhưng đối với Tu tiên giả kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Ban đầu mục đích bọn họ mạo hiểm đến Ma giới chỉ là tìm kiếm nguyên liệu luyện chế Phân Thần đan mà thôi, nhưng một khi có được Phân Thần đan cũng không có nghĩa là có thể thuận lợi thăng cấp .
Không có khả năng Lâm sư huynh… Không, sư thúc, mới ngắn ngủn hơn trăm năm không gặp đã thăng cấp thành Tu tiên giả Đại Năng Phân Thần Kỳ, nhất định có sự nhầm lẫn ở đây? Từ trước tới giờ Lâm Ngọc Kiều chưa từng thấy ai bưu hãn đến thế. Trong lúc nhất thời, nàng ta có chút ngẩn ngơ, tâm tình nàng lúc này thật khó có thể nói hết được.
Hâm mộ cũng có, bội phục, kính sợ cũng có, nhưng đương nhiên đố kỵ mới chính thức chiếm gần hết tâm trí nàng.
"Không sai. Lâm mỗ do cơ duyên xảo hợp xác thật tiến cấp Phân Thần Kỳ…" "Cơ duyên xảo hợp sao?"

Trong lòng Lâm Ngọc Kiều cười khổ không thôi, sư thúc thật đúng là rất khiêm nhường, cơ duyên xảo hợp dê dàng như vậy sao, như thế thì làm sao có thể có ranh giới Phân Thần Kỳ được, chẳng lẽ ai cũng có thể được xưng tụng là Đại Năng tu sĩ sao? Cho nên cảnh giới Phân Thần mới cực kỳ khó có thể đột phá, hơn nữa còn cần Phân Thần đan trợ giúp, Lâm sư thúc nói do cơ duyên xảo hợp hẳn là muốn nói qua loa cho xong a.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt nàng cũng không dám mảy may bộc lộ điều gì cả, Lâm sư thúc khi còn ở Động Huyền Kỳ đã có thể nhẹ nhàng diết sát Thiên Vi Kiếm Tôn, thực lực mạnh hơn Tu tiên giả cùng cấp rất nhiều. Hôm nay người đã tấn cấp Phân Thần Kỳ nên thần thông nhất định kinh thiên động địa, chỉ sợ ngay cả tỷ tỷ cũng không nhất định có thể xem thường, hay nói một cách khác thì giờ này đệ nhất cao thủ của bổn môn đang đứng trước mắt mình, dạng tồn tại này há mình có thể đắc tội.

Huống chi nếu không phải Lâm sư thúc ra tay cứu giúp thì mình đã trở thành thiếp của tên ác nhân Hạt Vĩ kia. Đại ân đại đức của Lâm sư thúc tuyệt không thể kém hơn ân cứu mạng, Lâm Ngọc Kiều không phải nữ tử không biết điều, mình như thế nào có thể hồ ngôn loạn ngữ làm ân nhân không hài lòng đây?

"Chúc mừng sư thúc, chúc mừng sư thúc, đệ tử thân bị hạ Cấm chế không thể hành lễ, mong sư thúc không lấy làm phiền lòng…" "Sư thúc?"

Lâm Hiên sờ sờ mũi, mặc dù hắn rất rõ quy củ Tu Tiên giới nhưng lần trước gặp mặt thì hai người vẫn còn ngang hàng luận giao, trong nháy mắt đã trở thành tồn tại Đại Năng, cảm giác thật kỳ lạ. Tuy nhiên Lâm Hiên cũng không có ý chối từ, điều này vốn là sự tình rất bình thường mà thôi.

Giúp người thì giúp cho chót, tiễn Phật thì tiễn tận Tây phương, hắn cũng đã phát hiện pháp lực trên người Lâm Ngọc Kiều đang bị chế trụ. Lâm Hiên đương nhiên không để vài loại cấm chế này vào mắt, chỉ thấy hắn tiến lên vài bước, đồng thời tay áo bào phất nhẹ, một đạo Thanh Hà bay vút ra từ từ nhập vào đỉnh đầu Lâm Ngọc Kiều, nhất thời cả người nàng ấm áp dị thường, một cỗ Pháp lực cường đại vô cùng trực tiếp bài trừ cấm chế trong thân thể nàng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK