"Xích Nguyên Đan!"
Âm thanh kinh ngạc của Phong Lôi thượng nhân phá tan bầu không khí yên tĩnh. Xích Nguyên Đan này tuy không thần hiệu nghịch thiên như Thiên Trần Đan nhưng là một trong số rất ít đan dược có thể gia tăng pháp lực cho Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.
Cảnh giới càng cao thì đan dược hữu dụng càng hiếm, sau khi Kim đan đại thành thì linh đan có thể gia tăng pháp lực từ thượng cổ truyền lại cũng chỉ có hơn mười loại, nhưng đều cần dược liệu cực kỳ quý giá cùng luyện chế vô vàn khó khăn. Xích Nguyên Đan lại có công hiệu cực đại trong số này.
Cho dù Cực Ác Ma Tôn không xuất hiện thì Phong Lôi thượng nhân cũng rõ ràng, với tu vị của hắn muốn cướp Thiên Trần Đan là không có hy vọng.
Hiện tại cường giả gắp thịt lại không để lại cho hắn miếng xẩu hay sao, Xích Nguyên Đan này…
Lúc này đám người đang thầm nghi hoặc, Thiên Sát ma quân hận bọn họ thấu xương, giao ra Thiên Trần Đan đổi lấy mạng sống thì hợp lý nhưng chủ động đem thêm linh đan khác dâng ra là có gian kế gì?
"Các ngươi muốn Thiên Trần Đan thì lấy đi!" Thiên Sát ma quân tiếng cười lớn, đột nhiên đem hai loại linh đan nắm cùng một bàn tay, ánh sáng màu đỏ hiện lên.
"Không ổn!"
Sắc mặt Cực Ác Ma Tôn đại biến, phản ứng nhanh nhất trong đám người, chỉ thấy sương vụ dày đặc quanh thân hắn biến ảo ra thành một Quỷ Trảo đen kịt chộp thẳng đến Thiên Sát ma quân.
Phụt.....
Huyết hoa bắn tung tóe, không ngờ ma quân lại không có ý tránh né mà trực tiếp để Quỷ trảo xuyên qua ngực, có điều sắc mặt Cực Ác Ma Tôn không chút vui mừng mà âm trầm tới cực điểm.
"Ha ha lão ma, dù ngươi thần thông quảng đại thì sao, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng nằm mơ, nhận lấy!"
Lại thấy Thiên Sát ma Quân chủ động cầm linh đan quẳng qua, Ma tôn vừa tiếp nhận thì sắc mặt hết sức khó coi. Thiên Trần Đan cùng Xích Nguyên Đan đã bị hắn dùng Thiên Sát Ma Hỏa hoàn toàn dung hợp thành một, hai loại linh đan trân quý dung hợp thành phế đan.
"Ngươi..."
Thân là Nguyên Anh kỳ lão quái sống hàng mấy trăm năm, tâm cơ của Ma tôn thâm sâu khôn lường mà lúc này lại tức giận tới toàn thân phát run. Không ngờ đối phương thà làm ngọc vỡ cũng còn hơn là ngói lành. Nguyện đem linh đan hủy đi.
"Sư huynh, Thiên Trần Đan ta đã cho ngươi, còn phiền ngươi đem nó và Xích Nguyên Đan tách ra vậy. Ha ha"
Lồng ngực Ma quân đã bị thủng một lỗ lớn. Huyết tanh chảy ra ồng ộc nhưng vẻ mặt vô cùng đắc ý. Cho dù kiếp này không sát diệt được lão ma nhưng có thể khiến hắn tức chết coi như thở ra được một ngụm uất khí.
Ma tôn xuất thần nhìn linh đan màu đỏ nhạt trong lòng bàn tay. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ quả thật có thần thông di sơn đảo hải nhưng trong tình huống này cũng chẳng khác một tiểu tu sĩ.
Hai loại đan dược dung hợp lại làm tỷ lệ cùng phẩm chất thay đổi, hiện chúng chẳng khác nào phế đan.
Cực Ác Ma Tôn dù tự cho mình tài trí phi thường nhưng gặp phế đan cũng hết đường xoay sở.
"Được lắm!" Cực Ác Ma Tôn giận quá hóa cười: "Sư đệ, ngươi điên rồi, làm vậy không sợ ta đem ngươi đi trừu hồn luyện phách sao?"
Lời còn chưa dứt thân hình hắn bỗng chốc mơ hồ huyễn hóa ra Quỷ Diện vô cùng dữ tợn bắn qua đối phương.
"Trừu hồn luyện phách? Hừ, lão quỷ có bản lĩnh đó chăng. Ha ha"
Thiên Sát ma quân ngửa mặt cười vang, thân thể lại tỏa ra hắc quang rộng tới cả trượng, nhưng lần này linh khí trong phạm vi vài dặm đều điên cuồng tập trung về nơi này.
"Nguyên thần tự bạo, lui!"
Sắc mặt Cực Ác Ma Tôn đại biến, những tu sĩ khác cũng kinh hãi tới hồn vía lên mây, vội hóa thành các đạo độn quang bay vút ra xa.
Oanh! Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra khiến mặt đất chấn động dữ dội, thân thể ma quân đã bị thiên địa linh lực điên cuồng nhập vào, nó trương lên hết cỡ như một quả cầu thịt cực lớn sau đó bạo nổ ra. Chỉ thấy linh lực đáng sợ như gió lốc quét ra bốn phía khiến thiên địa phải biến sắc mà nhật nguyệt cũng trở nên mờ tỏ.
Tốc độ độn quang của Phong Lôi thượng nhân tuy cực nhanh nhưng lại chậm nhất trong đám tu sĩ, mắt thấy uy lực vụ nổ đã truyền lan đến hắn cắn răng một đem pháp bảo hộ thân phát ra.
Hai thanh kiếm tiên tỏa ra hào quang chói mắt xoay tròn quanh thân, uy lực phòng ngự của pháp bảo vốn vô cùng vững chắc nhưng này lại như bong bóng tan vỡ ra!
Những người khác cũng chạy trốn không kịp, đành pháp ra phòng ngự hộ thân đau khổ chống đỡ.
Âu Dương Cầm Tâm mở to mắt, thuẫn bài kim sắc hộ thể do nàng tế chấn động dữ dội một hồi nhưng rốt cuộc cũng cản được dư chấn, nếu như uy lực cường đại vụ nổ hơn một chút thì không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với nàng.
Pháp lực Thái Bạch kiếm tiên thâm sâu hơn cả tự nhiên bình yên vô sự, còn song tu đạo lữ Lôi Vân Sơn Trang hiệp lực một chỗ cùng phát ra phòng ngự, cũng chỉ bị kinh sợ mà không nguy hiểm.
Phe chính đạo chỉ có Lôi thượng nhân xui xẻo nhất, sau khi phòng ngự hộ thân bị phá thì bị sóng linh lực thổi bay hết cả thân thể cùng nguyên thần.
"Ma tôn, người thế nào ?"
Đột nhiên một âm thanh lo lắng truyền vào tai, chính là Huyết Yêu Lão Tổ lên tiếng, cao thủ chính đạo không khỏi giật mình, chẳng lẽ Cực Ác Ma Tôn…
Thiên Sát ma quân liều mạng thi triển thần thông nguyên thần tự bạo, mục tiêu thật sự chính Ma tôn hung tàn ác độc kia. Sau khi Nguyên thần tự bạo, liền đại bộ phận uy năng đều hướng về Cực Ác Ma Tôn.
Huyết Yêu Lão Tổ giương mắt nhìn, bộ dáng có chút bối rối lẫn phẫn nộ. Lúc này Cực Ác Ma Tôn biến thành một huyết nhân, một nửa bên thân đã bị phá hủy khiến người nhìn qua vô cùng sợ hãi.
Chính đạo cao thủ liếc nhau nửa mừng nửa lo nhưng dù sao đối phương cũng là ma đạo đệ nhất nhân, không thể chết dễ dàng như vậy!
Trong mắt Bách Độc Đồng Tử hiện lên tia dị sắc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lúc nhất thời ngoài âm thanh hoang mang của Huyết yêu lão tổ, những người khác thật không dám lên tiếng.
"Hoảng sợ cái gì, vết thương nhỏ này chỉ là gãi ngứa cho ta!"
Cực Ác Ma Tôn lay động Vạn Hồn Phiên trong tay, vô số quỷ sương vụ từ bên trong cuồn cuộn tuôn ra, sau đó chen chúc nhập vào trong vết thương đem máu huyết cầm lại, nửa thân thể còn lại đã có thể hoạt động.
Lúc này Ma tôn cũng thầm kêu may mắn không thôi, nếu bản thể bị thương nặng như vậy chắc chắn nguyên anh phải xuất khiếu. Thân thể này là chết chắc rồi, chỉ hoạt động thêm một lúc nữa. Tên Thiên Sát ma quân ngoan cố, cuối cùng cũng chỉ kết quả hồn bay phách lạc vô ích mà thôi!
Khóe miệng hắn vừa lộ tia chê cười nhưng lại như nhớ ra điều gì, thân thể trở nên cứng ngắc nhìn Thiên Trần Đan còn trong tay phải. Ban đầu nó trắng như tuyết nhưng hiện đã hoàn toàn dung hợp cùng Xích Nguyên Đan, chuyển sang màu đỏ nhạt, triệt để là phế vật!
"Đáng ghét!"
Sắc mặt Ma tôn dữ tợn, vô cùng giận dữ vung mạnh tay đem đan dược ném thật xa.
Thấy Cực Ác Ma Tôn bị thương nặng này mà coi như không. Huyết Yêu Lão Tổ vừa mừng vừa sợ còn Bách Độc Đồng Tử cùng đám người trong chính đạo thì ngơ ngác, lão quái vật này quả nhiên lợi hại, danh bất hư truyền.
Khi lại thấy hắn ném phế đan đi, trên mặt đám người đều lộ vẻ đau xót, tuy vậy chẳng có ai thèm nào đi nhặt.
Nhưng bọn họ không biết, trong khu rừng rậm cách đó không xa có một thiếu niên đang tràn đầy vui mừng, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi đoạt được chẳng tốn chút công phu, không ngờ cục diện lại biến chuyển vi diệu thế này.
Phế đan với người khác đương nhiên vô dụng, nhưng với hắn thì khác.
Lâm Hiên lặng lẽ ghi nhớ vị trí phế đan rơi xuống, trong lòng mừng như điên. Đương nhiên niềm vui của người này lại là buồn bực của kẻ khác, đám tu sĩ chính ma hao hết trăm cay nghìn đắng không ngờ kết cục thảm bại thế này.
"Thái Bạch sư huynh, Âu Dương tiên tử, việc đã đến nước này phu thê chúng ta tạm thời cáo từ."
Nam tử trong cặp tu đạo đạo lữ ôm quyền, sợ hãi liếc mắt nhìn Cực Ác Ma Tôn. Lời đồn rằng lão ma kia tính tình hỉ nộ thất thường, rất có thể vì không có được đan dược mà trút tức giận lên đám người ở đây.
"Ừm. Trình hiền khang lệ lên đường cẩn thận."
Sự buồn bực trong lòng Trương Thái Bạch có thể nghĩ ra. Hắn đáp ứng Huyết Yêu Lão Tổ phản bội Bích Vân Sơn gia nhập Cực Ma Động cũng là vì một viên Thiên Trần Đan, nhưng hiện giờ điều đó đành phải quyết định sau. Hắn chắp tay đáp lễ với phu phụ kia rồi quay sang Cầm Tâm:"Sư muội, chúng ta cũng đi."
"Ừ."
Cầm Tâm lạnh nhạt mở miệng, tu sĩ chính đạo ngoài Phong Lôi thượng nhân đã ngã xuống thì bốn vị cao thủ còn lại hóa thành các đạo độn quang bay về phía chân trời.
"Ma tôn..."
Trong mắt Huyết Yêu Lão Tổ hiện vẻ âm lệ, mặc dù lời còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Có điều Cực Ác Ma Tôn khoát tay áo, hiện phụ thân chi thể đang bị thương nặng nếu như đấu pháp sẽ ảnh hưởng không tốt đến đệ nhị nguyên thần. Hơn nữa làm vậy các Nguyên Anh kỳ lão quái chính đạo sẽ tìm tới hắn đòi nợ. Thời cơ hãy còn chưa chín muồi, tạm thời buông tha cho bọn họ.
"Đi!"
Ma tôn vung tay lên, tuy không đạt được Thiên Trần Đan nhưng chính đạo cũng không lấy được, xem như là kết quả có thể chấp nhận.
Huyết Yêu Lão Tổ và Bách Độc Đồng Tử đâu dám bất tuân, cùng ma tôn hóa thành các đạo độn quang trở về Thiên Ma thành.
Rất lâu sau phải đến mấy canh giờ, mặt đất vốn đang cứng rắn đột nhiên dao động như sóng nước, biến thành mềm mại rồi Lâm Hiên từ bên dưới chậm rãi nhô lên.
"Nguy hiểm thật!"
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, khẳng định không có người mới đặt mông ngồi xuống đất nghỉ ngơi thả lỏng.
Tuy chưa từng động thủ nhưng ở trước mặt nhiều cao tu sĩ cấp cao như vậy ẩn tàng thân hình, tâm thần của hắn phải tập trung cao độ còn trong lòng thì nơm nớp lo sợ, mệt chẳng kém như khi đại chiến.
Nhất là khi nguyên thần của Ma quân tự bạo, Lâm Hiên không có chỗ trốn, lại không thể phát ra phòng ngự bảo hộ, may là trên người còn một tấm độn thổ phù.
Đương nhiên dẫn động phù cũng có nguy hiểm do linh lực chấn động, may là lúc ấy đám tu sĩ đang thân trong hiểm cảnh mà thiên địa nguyên khí đang hỗn loạn nên không có ai phát hiện ra.
Lần này tiến vào Khuê Âm Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng, Nói thật thì Lâm Hiên cũng không ôm nhiều hy vọng cho lắm. Không ngờ tình thế lại biến hóa ra hí kịch như thế này.
Phế đan?
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ đắc ý, ánh mắt tập trung tới địa điểm mà Ma tôn đem đan dược đem vứt đi. Hắn đem toàn bộ thần thức khai hỏa, rất nhanh đã tìm thấy phế đan.
Nhìn vào ba viên linh đan đỏ nhạt trong lòng bàn tay, lấy tâm cơ âm trầm của Lâm Hiên, mà không dấu được vẻ mừng rỡ như điên.
Tuy hiện tại màu sắc cùng linh khí đã hoàn toàn biến mất nhưng chỉ cần dùng Lam Sắc Tinh tinh chế lại...
Đương nhiên theo kinh nghiệm của Lâm Hiên, đan dược càng cao cấp thì tinh chế càng khó, hắn hắn tính chờ đến tu vị Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn mới tiến hành tinh chế.
Lấy ra một cái bình ngọc Lâm Hiên cẩn thận đem ba viên phế đan cho vào. Dò xét bốn phía một chút, hắn trầm ngâm một chút, một lát sau lại đem toàn bộ thần thức phát ra tìm tòi trên phạm vi rộng.
Đáng tiếc một lát sau, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng.
Ban đầu còn hy vọng còn có thu hoạch khác nhưng khi nguyên thần Ma quân tự bạo thì ngay cả tàn thi cũng không còn chớ nói chi là túi trữ vật.
Ngọc giản thì không nhắc nhưng pháp bảo không bị phá hủy mới đúng! Lâm Hiên nhíu nhíu mày lại đem thần thức phát ra tìm tòi nhưng vẫn là sự thất vọng.
Khi hắn đang tính rời đi thì đột nhiên như nghĩ điều gì, chậm rãi bay đến trước vách núi phía trước. Lâm Hiên đưa tay sờ sờ tìm vào cảm giác sần sùi lành lạnh vô cùng chân thật.
Huyễn thuật thật tuyệt diệu!
Trên mặt hắn lộ vẻ tán thưởng, sau đó hai tay kết pháp quyết đánh ra vài đạo hào quang vào vách núi nhưng cứ như là ném đá xuống giếng sâu.
Lâm Hiên cũng không bất ngờ, bên trong chính là động phủ bí mật của Thiên Sát ma quân, thiết hạ cấm chế chắc chắn vô cùng uy lực, nếu như dễ dàng bị loại bỏ mới là lạ.
Đối với huyễn thuật cao cấp, Lâm Hiên tuy không nắm được nhiều nhưng cứ đơn thuần dùng sức mạnh công phá đem năng lượng của nó tiêu hao dần dần, hẳn là có thể bài trừ.
Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay áo một cái. Bạch khí tuôn ra rồi một thiếu nữ mỹ lệ đến động lòng xuất hiện ở giữa không trung.
"Thiếu gia."
"Ừm."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, hiện thực lực Nguyệt Nhi cũng không kém, có hai người hợp lực tốc độ loại bỏ cấm chế đương nhiên nhanh hơn.
Mặc dù khả năng chính ma cao thủ quay lại là rất nhỏ nhưng Lâm Hiên cũng không muốn ở lâu tại nơi này.
Nguyệt Nhi lấy ra Bích Tuyết Hoàn còn Lâm Hiên cũng đem Ngô Câu tế ra, đồng thời tay trái hắn nắm chặt Bách Hồn Phiên, lưu chuyển linh lực trong cơ thể...
Sau ba ngày.
Ầm một tiếng nổ thật lớn, một con Ác Giao cỡ vài trượng toàn thân bốc cháy hỏa diễm ra sức đánh vào trên vách núi đá. Nhưng điều kỳ quái là không có cảnh cảnh đá vụn bay tán loạn mà vách núi sau khi chấn động dữ dội thì tan ra như băng tuyết, rất nhanh một tòa lầu các tinh xảo lần nữa xuất hiện ở không trung.
Động phủ bí mật của Thiên Sát ma quân!
Lâm Hiên đại hỉ thu pháp thuật, trên mặt có chút cảm khái. Nhớ hôm đó Cực Ác Ma Tôn chỉ cần phun ra một ngụm thanh khí liền dễ dàng huyễn thuật này loại bỏ. Còn hắn phải liên tục oanh tạc ba ngày ba đêm vất vả mới thành công.
Nhìn lầu các trước mắt, hắn gọi Nguyệt nhi trở về sau đó hóa thành một đạo kinh hồng không chút do dự phi vào trong. Có điều sau khi đi vào Lâm Hiên có chút kinh ngạc.
Nhìn bên ngoài lầu các cũng không rộng, chỉ là một tòa kiến trúc cao ba tầng. Nhưng lúc này xuyên qua một đường hành lang gấp khúc, một tòa trang viên xuất hiện ở phía trước.
Lâm Hiên giật mình, rất nhanh thả ra thần thức quan sát một chút, phát hiện không có cấm chế hắn mới yên tâm chậm rãi tiến lên.
Đầu tiên là tới một hoa viên mỹ lệ, bên trong không thiếu trân cầm dị thú, tiên hạc nhẹ nhàng bay lượn. Tuy nhiên khi dùng thần thức có thể phát hiện những thứ này đều là huyễn thuật. Không ngờ Thiên Sát ma quân cũng là kẻ biết hưởng thụ. Còn Lâm Hiên thì không như vậy, hắn trực tiếp đi vào trong trang viên.
Phòng luyện công!
Lâm Hiên nhìn thoáng qua cái tên, đẩy cửa đi vào.
Trong này bố trí rất đơn giản, rộng khoảng bảy tám trượng nhưng chỉ có vài cái bồ đoàn.
Trên mặt Lâm Hiên có chút thất vọng, dùng thần thức tìm tòi một hồi nhưng không phát hiện điều gì khác lạ.
Hắn thở dài đang muốn quay người đi ra thì đột nhiên là lên: "Ồ, không đúng!"
Lâm Hiên lẩm nhẩm đếm số lượng bồ đoàn trong này, không ngờ lại có chín cái. Thiên Sát ma quân luôn độc lai độc vãng, phòng luyện công này chỉ có một mình hắn, sao cần dùng nhiều bồ đoàn đến như vậy? Hắn chậm rãi quay người đi lại một tấm bồ đoàn.