Mơ hồ có mùi mặc hương bay vào chóp mũi.
Cây Hàn Mặc Bút này chính là thượng phẩm Linh Khí, lúc trước vì luyện chế nó mà hắn đã tiêu tốn hơn phân nửa gia thân tích cóp được.
Nhưng hắn tuyệt không hối hận vì bảo vật này thần thông còn mạnh hơn nhiều so với bảo vật cùng cấp, hơn nữa nó còn mang kịch độc. Luận uy lực thì nó cũng không kém cực phẩm Linh Khí bao nhiêu.
Dùng nó để đối phó với một đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp quả thực như giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Chim ưng săn thỏ, không thể để người khác biết chuyện này nên Mặc Niên hy vọng một kích tất sát, nhanh chóng giết người đoạt bảo rồi chuồn đi.
Tính toán của hắn vốn là rất chính xác, đáng tiếc vận khí lại quá đen đủi.
Mắt thấy cây Hàn Mặc Bút kia đánh lên đỉnh đầu, khóe miệng Điền Tiểu Kiếm liền nở nụ cười.
Quả là một tên gia hỏa không có mắt, với tu vị Trúc Cơ lại muốn giết hắn cướp bảo thì không khỏi quá buồn cười.
Hắn vốn là Cực Ác thiếu chủ. Khi ma tôn ngã xuống, hắn cũng từng trải qua cuộc sống lang bạt giang hồ. Nhưng trong tu tiên giới cũng không chỉ Lâm Hiên mới có vận khí tốt, cũng không chỉ Lâm Hiên mới có tâm cơ. Không nói đến các lão quái vật khác mà thì chỉ cần Điền Tiểu Kiếm đã có thể sánh với Lâm Hiên.
Khi đó thiếu chủ ma đạo này lựa chọn ẩn nhẫn, rời khỏi U Châu đi tới một phương trờ mới rộng rãi hơn.
Đoạn lộ trình khổ sở đó người ngoài không thể tưởng tượng hết, trải qua không ít tinh phong huyết vũ, nhiều lần thiếu chút nữa là ngã xuống nhưng cuối cùng nhờ vào tâm cơ mà hắn vẫn có thể vượt qua.
Tất cả đều dựa cơ mưu của hắn, cao thủ ở Vân Châu có rất nhiều, mà lúc đó tu vị của hắn mới chỉ là Ngưng Đan kỳ.
Cũng giống như Lâm Hiên khi ở Vân Hải Thất Tinh Đảo và Yêu Linh Đảo. Điền Tiểu Kiếm cũng đoạt thịt từ miệng hổ mà bị Nguyên Anh lão quái đuổi giết khắp nơi. Việc hắn và Lâm Hiên là địch hay bạn tạm thời chưa đề cập nhưng hai người quả thực giống một đôi anh không ra anh, em không ra em.
Chẳng qua cơ duyên Lâm Hiên tốt hơn, đã tiến giai Nguyên Anh trung kỳ. Còn Điền Tiểu Kiếm cũng gặp được cơ duyên khác, hắn được đại trưởng lão Ly Dược Cung để mắt nên thu làm đệ tử, từ đó trở thành thiếu chủ của đại thế lực này.
Tuy không phải môn đồ duy nhất của lão quái vật nhưng Điền Tiểu Kiếm chính là kẻ được sủng ái nhất không thể nghi ngờ.
Khổ tận cam lai, thân phận Cực Ác thiếu chủ trước kia nào có thể sánh với bây giờ. Vân Châu này mà so với U Châu hoang dã thì đúng là một trời một vực.
Ly Dược Cung là một trong những thế lực mạnh nhất Vân Châu, chỉ riêng đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có mấy người. Sư tôn của hắn tuy chưa chân chính đột phá cảnh giới nhưng cũng đã đặt một chân vào Ly Hợp kỳ.
Có danh sư chỉ bảo, hơn nữa Ly Dược Cung lại là thánh địa đan đạo, Điều Tiểu Kiếm hàng năm được hưởng dụng rất nhiều, về phẩm loại đan dược tuy không thể so sánh với Lâm Hiên nhưng cũng khiến vô số tu sĩ hâm mộ không thôi.
Mà tư chất của hắn cũng cực tốt, hơn nữa lại rất chăm chỉ cố gắng tu luyện. Dù sao hắn cũng rõ ràng, thực lực luôn luôn được đặt hàng đầu tại Tu Tiên Giới.
Dựa vào tâm cơ cùng sự nâng đỡ của sư phụ, tuy có thể tiêu dao nhất thời nhưng địa vị này chỉ như hoa trong gương trăng trong đáy nước mà thôi.
Có người nào mà không coi hắn là cái gai trong mắt, nếu không sớm kết anh thành công thì sớm muộn gì bị hại trong tay những kẻ kia.
Điền Tiểu Kiếm không hi vọng vận mệnh của mình bị kẻ khác nắm trong tay, hắn muốn trở thành cường giả chân chính. Cho dù là sư tôn hiện nay cũng chỉ là bàn đạp cho hắn mà thôi. Đừng nhìn vẻ nhu thuận bên ngoài của Điền Tiểu Kiếm mà bị đánh lừa, kỳ thực trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo, trong mắt không có ai.
Không! Chính xác cũng có một người khiến hắn phải kiêng kị, kẻ đó ngày xưa cũng ở U Châu, được gọi là Lâm Hiên.
Hắn chưa từng chiếm được thượng phong trước kẻ này. Tâm cơ đối phương cũng thâm trầm khiến người phải cứng lưỡi nghẹn họng, hơn nữa tu luyện tiến giai nhanh chóng còn hơn hắn hẳn một bậc.
Điền Tiểu Kiếm không phục người khác nhưng đối với Lâm Hiên thì hắn vô cùng e dè.
Hai người vừa giống địch vừa giống bạn, quan hệ vi diệu. Ở ngoài miệng thì huynh đệ trong lòng ai cũng đề phòng đối phương.
Lúc trước tại U Châu, khi âm hồn tàn sát bừa bãi, vô số môn phái gia tộc tan thành khói mây, số tu sĩ chết đi nhiều không đếm xuể. Lúc đó Lâm Hiên đang là Thiếu chủ Linh Dược Sơn, cũng coi như một nhân vật có danh tiếng ở U Châu, đột nhiên mất tích một cách khó hiểu tạo nên sự oanh động không nhỏ bấy giờ.
Vô số suy đoán được đưa ra, còn có người nói hắn đã chết dưới tay Quỷ Đế. Cũng có người nói hắn đã bị ma đạo ám hại.
Nhưng vì sự kiện âm hồn xâm lấn đang đến cao trào nên chuyện này rất nhanh trôi qua, mọi người coi như Lâm Hiên chưa từng xuất hiện trên đời.
Năm tháng trôi qua, rất nhiều người đã quên cái tên Lâm Hiên, duy chỉ có Điền Tiểu Kiếm là không.
Tuy hắn hành sự cùng Lâm Hiên không nhiều nhưng vô cùng hiểu rõ vị "bằng hữu" này. Lâm Hiên không thể nào dễ dàng chết đi như vậy, mười phần là hắn thấy tình thể không ổn mà trốn trong núi sâu tiềm tu, không muốn bị cuốn vào trong hạo kiếp.
Bình tâm mà nói, suy đoán của Điền Tiểu Kiếm không khác nhiều so với sự thật.
Sau khi tới Vân Châu, trở thành Thiếu chủ Ly Dược Cung Điền Tiểu Kiếm không hề quên sự tồn tại của Lâm Hiên.
Bởi vậy hắn liền vẽ một bức chân dung Lâm Hiên rồi treo tại động phủ của mình. hắn làm vậy là có hai dụng ý.
Thứ nhất là nhắc nhở bản thân phải học tập Lâm Hiên, Lâm Hiên chính là một trong số ít người hắn bội phục.
Nguyên nhân thứ hai lại có chút ác độc. Hắn nói với người ngoài rằng Lâm Hiên chính là bằng hữu tốt nhất, cả hai từng kết nghĩa kim lan. Chẳng qua vì một nguyên nhân nào đó mà thất lạc lẫn nhau.
Điền Tiểu Kiếm tuy là Thiếu chủ Ly Dược Cung nhưng các sư huynh tỷ đều coi hắn như cái gai trong mắt.
Những người kia đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ, thân phận khác biệt rất lớn so với một tiểu sư đệ nửa đường nhập môn như Điền Tiểu Kiếm. Ai nấy đều có nội tình sâu xa, có thể điều động một lượng lớn nhân thủ.
Vì thế có rất nhiều đệ tử Ly Dược Cung được phái ra, không những tìm ở Vân Châu mà còn ở các châu khác để tìm kiếm tung tích Lâm Hiên.
Đây chính là kế mượn đao giết người.
Điền Tiểu Kiếm đùa bỡn vài vị sư huynh tỷ trong lòng bàn tay, mặc dù hắn không có xung đột lợi ích gì cùng Lâm Hiên, chẳng qua lưu lại một thiên tài như vậy là một tai họa, hôm nay tuy không uy hiếp được hắn nhưng ai có thể cam đoan sau này.
Nguy hiểm phải bóp chết từ trong trứng nước, Điền Tiểu Kiếm tuyệt đối là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt.
Nhưng mấy chục năm qua, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Điền Tiểu Kiếm cũng không khỏi tự hỏi, Chẳng lẽ Lâm Hiên thực sự đã chết dưới tay Quỷ Đế.
Đương nhiên nếu vậy thì càng tốt. Cho dù kẻ này may mắn còn sống thì chẳng lẽ hắn lại sợ sao?
Dù sao hắn đã ngưng kết Nguyên Anh thành công nhờ có danh sư và vô số đan dược. Cho dù Lâm Hiên còn sống thì Điền Tiểu Kiếm cũng không tin đối phương có thể tiến giai như hắn.
Lần này trước khi tới Vân Lĩnh Sơn đã xảy ra hàng loạt biến cố. Đầu tiên là tin tức lão gia hỏa Thông Vũ đánh cướp thương điếm của bổn môn, đương nhiên Điền Tiểu Kiếm không hề tin điều này, chắc chắn là có người giá họa.
Nhưng cứ vậy là xong sao?
Chư vị trưởng lão Ly Dược Cung chuẩn bị làm to chuyện này, không ngờ chưa kịp hành động đã có liên tiếp các sự kiện khác phát sinh, đệ tử của các đại môn phái bị chết đi không ít.
Tuy ngã xuống đều là tu sĩ cấp thấp,nhưng tình thế lại trở lên rối ren phức tạp.
Rốt cuộc là có kẻ dấu mặt châm ngòi trong bóng tối hay là Linh Dược Sơn vì muốn thoát thân lên khuấy cho đục vũng nước này.
Nếu như là giả thiết vế sau thì còn dễ ứng phó, nhưng nếu là vế trước thì phải cẩn thận để ý. dù sao năm mươi năm nữa Tu La Môn sẽ mở ra, tuyệt đối không để cho kẻ khác làm ngư ông đắc lợi.
Nếu chỉ ngồi ở tổng đàn thì không thể phân tích thấu đáo, bởi vậy Điền Tiểu Kiếm xung phong nhận việc, nguyện ý đi ra ngoài điều tra chân tướng sự việc.
Đương nhiên đại trưởng lão Ly Dược Cung vui vẻ đồng ý. Đối với khả năng làm việc của tiểu đệ tử này, lão rất rõ ràng.
Điền Tiểu Kiếm làm như vậy cũng có mục đích, trước hết là để lập công. Với căn cơ nông cạn của hắn thì chỉ có lập được nhiều công trạng, mới được tu sĩ trong môn coi trọng. Thứ hai cũng là để ma luyện tâm cảnh. Về điểm này, hắn tiếp tục lại có điểm tương đồng với Lâm Hiên. Cũng bởi tiến cảnh quá nhanh nên đạo tâm không vững. Điền Tiểu Kiếm cũng tính toán ra ngoài lịch lãm một phen.
Vừa tới Man Thạch Thành không lâu, chỗ còn chưa ngồi ấm hắn đã nghe được ở Vân Lĩnh Sơn xuất hiện sương vụ kỳ quái.
Vì thế hắn lập tức tới nơi này. Muốn không để người chú ý nên hắn thi triển bí thuật ẩn dấu tu vị xuống còn Linh Động kỳ. Không ngờ lại gặp tiểu gia hỏa Trúc Cơ muốn sát nhân đoạt bảo.
Lúc này Điền Tiểu Kiếm dở khóc dở cười, hắn cũng không phải là hạn mềm lòng, thấy Linh Khí kia nhằm đầu mình bổ xuống thì hắn phất tay áo, bắn ra một đạo ma khí vây lấy Hàn Mặc Bút khiến nó nhanh chóng bị hòa tan.
Mặc Niên quá kinh hãi, lúc này mới biết mình đã phạm phải một sai lầm chết người. sợ tới mức cả người run lên, vội quỳ xuống dập đầu liên tục: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng. Vãn bối vô tình mạo phạm người, không biết tại Vân Lĩnh Sơn này lại xuất hiện nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ đến thế"
"Ngươi nói còn lão quái Nguyên Anh kỳ khác tới đây?" Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, chậm rãi thu tay lại.
"Vãn bối có gặp một vị, thiếu chút nữa là đã mất mạng" Mạc Niên mở miệng, giờ nghĩ lại trong lòng còn thấy sợ hãi.
"Ồ?" Điền Tiểu Kiếm khẽ vân vê cằm, vẻ mặt tỏ ra hứng thú.
Mạc Niên thở nhẹ một hơi vội định thuật lại chuyện vừa rồi, hy vọng lão quái vật trước mắt vui vẻ mà tha cho hắn.
Đáng tiếc đây là do hắn tự huyễn hoặc mình mà thôi, Điền Tiểu Kiếm khẽ cười nhạt: "Được rồi, Điền mỗ không có hứng thú nghe ngươi nói nhiều, chẳng phải sưu hồn là xong sao?"
Mạc Niên kinh hãi, sắc mặt phút chốc trở lên tái nhợt. Lâm vào đường cùng, hắn nhanh chóng vỗ vào hông tế ra một lá độn thổ phù trân quý.
Điền Tiểu Kiếm đứng một bên cười nhạt, không có ý định ngăn cản.
Mạc Niên nghi hoặc nhưng cũng mừng rỡ, vội vàng dán lá phù lên ngực nhưng không ngờ nó lại mất đi hiệu quả. Hắn đang còn kinh hãi thì một con quái thú đáng sợ xuất hiện trước mặt.
Quái thú này cao hơn một trượng, cả người tỏa ra âm khí nồng đậm, diện mạo lại cực kỳ cổ quái. Như được kết hợp từ hùng sư, giao long, gấu ngựa.
"Quỷ thú" Giọng điệu Mạc Niên run rẩy, sợ tới mức muốn ngất đi:"Ngươi, ngươi là tu sĩ Lệ Hồn Cốc sao?"
Quỷ thú này chính là quái vật của Âm Ti giới chứ không thuộc yêu tộc. Nhưng cho dù lợi hại đến đâu thì cũng không có linh trí.
Chúng có thể bị âm hồn hoặc tu sĩ quỷ đạo dùng bí pháp thu phục. Đương nhiên chủ nhân phải có thần thông cao hơn.
Quỷ thú trước mắt Điền Tiểu Kiếm chính là một quái vật Nguyên Anh sơ kỳ, dù không có linh trí nhưng còn khó đối phó hơn cả yêu tộc Hóa Hình sơ kỳ.
Ngoài thần thông khó lường thì chúng còn có thiên phú phá trừ pháp thuật từ địa giai trở xuống, tất cả đều không có hiệu quả với nó.
Tại trước mặt quỷ thú, tấm độn thổ phù kia đương nhiên biến thành giấy lộn.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Điền Tiểu Kiếm nhếch môi đánh ra một đạo ma khí, đem gã nho sinh xui xẻo này ra thi triển sưu hồn thuật.
Nhưng một lát sau vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, thậm chí khó coi vô cùng.
Lại qua thời gian một tuần trà, hắn thu lại bí thuật rồi ném Mạc Niên sớm bị hôn mê cho quỷ thú, con quái thú không hề chần chừ ngoạm một cá, nuốt sạch thân thể tu sĩ họ Mạc.
Sau khi cắn nuốt xong, nó khẽ gầm lên một tiếng, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ hài lòng rồi hóa thành một trận âm phong, bay trở lại túi linh quỷ bên hông của Điền Tiểu Kiếm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Lâm Hiên vẫn còn sống, hơn nữa còn đã Kết Anh" Điền Tiểu Kiếm hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt tràn đấy lo lắng.
Cũng may Mạc Niên tu vị quá thấp, không thể nhìn ra cảnh giới của Lâm Hiên. nếu Điền Tiểu Kiếm biết được Lâm Hiên đã tiến giai Nguyên Anh trung kỳ thì không biết hắn còn rúng động tới cỡ nào.
Nhưng vị Thiếu chủ Ly Dược Cung này cũng đâu phải kẻ bình thường, rất nhanh vẻ mặt đã trở lại như thường.
"Kết anh thì đã sao, chẳng lẽ ta lại không bằng ngươi?"
Vốn hắn định tiến vào tìm hiểu lớp sương vụ cổ quái kia, nhưng nếu đã xuất hiện lão bằng hữu này thì cần suy tính lại.
Còn tin tức về bảo vật cùng di chỉ cổ tu sĩ trong đầu Mạc Niên, Điền Tiểu Kiếm không hề để trong lòng.
Nếu quả thật có thượng cổ dị bảo thì chẳng lẽ để cho mấy tên tán tu Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi này biết được. Hơn phân nửa là có người cố ý tạo ra, nhưng không biết là vì mục đích gì?
Kẻ tài cao thì là gan cũng lớn. Điền Tiểu Kiếm tâm cơ cũng đầy thâm trầm nhưng lại là kẻ ưu kích thích mạo hiểm. Còn nhớ năm đó hắn đã đơn thân chạy tới Thiên Mục Sơn phá hỏng linh mạch.
Dù đoán được nơi này có âm mưu sắp đặt nhưng hắn vẫn không có ý định lui bước. Tính cách này rõ ràng là khác với Lâm Hiên.
"Ha ha, Lâm đại ca, huynh đệ chúng ta lại sắp gặp mặt nhau rồi"
Điền Tiểu Kiếm khẽ mỉm cười, trong mắt mơ hồ khẽ lóe dị quang, thân hình liền hóa thành một đạo kinh hồng bay vào chỗ sâu trong Vân Lĩnh Sơn.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác tại Vân Lĩnh Sơn, vài tu sĩ Ngưng Đan kỳ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Đại ca, nơi này thực sự là có di chỉ cổ tu sao? Ta nghe nói sương vụ kia đã cắn nuốt cả mấy trăm tu sĩ rồi đấy. Trong đó còn có không ít tu sĩ Ngưng Đan" Vừa lên tiếng là một kẻ dung mạo bình thường niên kỷ khoảng tam tuần.
"Hừ, tin tức phát ra từ nơi đó mà ngươi cũng không tin sao? Nếu ngươi sợ chết không muốn đi thì Chu mỗ cũng không miễn cưỡng" Một thanh âm sang sảng vang lên, kèm theo vài phần không hài lòng.
"Đại ca, người đừng tức giận, đệ đâu có nói là không vào mà chỉ lo lắng một chút" Vẻ mặt tu sĩ kia trở nên cứng đờ, lập tức cười bồi.
"Được rồi, đều là huynh đệ trong nhà. nói vậy làm gì, chi bằng điều tức một chút, lát nữa còn hợp tác cho thật tốt" Lên tiếng lần này là một nữ tử thanh xuân.
"Muội muội nói không sai, vừa rồi là vi huynh nóng nảy" Đại hán hào sảng như là sợ nữ tử giận, vội giải thích.
Lúc đầu đi vào Vân Lĩnh Sơn phần lớn là tu sĩ cấp thấp như Linh Động kỳ và Trúc Cơ kỳ, nhưng thời gian trôi qua, đám tu sĩ cấp cao tới ngày càng nhiều.
Trước sau đã có hàng trăm tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
Mà đó mới chỉ là bắt đầu.
Lại qua một lát, có cả lão quái Nguyên Anh cũng đã lộ diện.
Chỉ là gã này cũng rất giảo hoạt nên còn chần chừ, bộ dạng nửa tin nửa ngờ nhưng cuối cùng vẫn đi vào trong sương vụ.
Trong đó còn có cả Thông Tuệ đại sư và Mặc tiên tử. Nhiệm vụ nguy hiểm lần này vốn đã giao cho Lâm Hiên cùng Huyết Ma. Nhưng sau khi hai người tời đi đại trưởng lão lại nhận được truyền âm phù.
Cổ tu di bảo!
Vì thế lão vội phái thêm hai người Thông Tuệ đến đây. Lâm Hiên và Huyết Ma trên danh nghĩa là trưởng lão Man Thạch Thành nhưng chưa thể coi là người một nhà.
Gặp nguy hiểm thì có thể để bọn họ đi trước, nếu thu chỗ tốt thì mới chính thức để hai người nhậm chức.
Phong vân tế hội, long xà hỗn tạp.
Sự mê hoặc của di chỉ cổ tu không nhỏ, dù có nghi hoặc nhưng ngày càng nhiều tu tiên giả tới đây, lớp này nối tiếp lớp kia.
Cũng có người cho rằng đây là một âm mưu nhưng thế thì đã sao, tu tiên giới nơi đâu chả có nguy hiểm. Những tu sĩ cấp cao có ai mà chưa trải qua tinh phong huyết vũ.
Cho dù tin tức di chỉ cổ tu là giả nhưng nhiều đồng đạo đi vào như vậy, có thể nhân cơ hội mà giết người đoạt bảo.
Kẻ có ý định này cũng không phải chỉ một người. Trong bầu không khí, lúc này sự nguy hiểm đang rình rập khắp nơi.
Sườn Vân Lĩnh Sơn, tại trên một sơn đỉnh bình thường có hai bóng người đang đứng.
Bên trái là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám, bộ dáng còn trẻ hơn Lâm Hiên một chút, da thịt trắng muốt như ngọc nhưng mi trắng như tuyết.
Người này tỏa ra khí chất bình hòa, nếu các trưởng lão Man Thạch thành thấy qua thì khẳng định sẽ sợ hãi không thôi, vì đây chính là Thành chủ của bọn họ.
Bắc Minh chân quân không quan tu luyện trong động phủ bế mà đến nơi đây làm gì?
Càng khiến người ngạc nhiên chính là người đứng cạnh hắn.
Người này toàn thân bao phủ bởi hắc khi, không rõ chân diện nhưng mơ hồ có thể thấy rất khác so với nhân tộc, nhất là khí tức hắn phát ra rất giống với Già La Cổ Ma.
Hơn nữa tu vị cũng đã tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Quái nhân khép hai mắt yên lặng dụng thần thức, lát sau trên mặt hắn đầy vẻ hài lòng: "Rất tốt, rất tốt, số tu sĩ đến Vân Lĩnh Sơn tìm chết không tới mười vạn thì cũng đến tám ngàn. Có nhiều vật huyết tế như vậy, kế hoạch của chúng ta nhất định sẽ thành công"
"Chẳng qua ngoài đám tu tiên giả cấp thấp thì còn có đến bảy tám lão quái Nguyên Anh kỳ, có lẽ về sau còn đến thêm. Sẽ không sao chứ?"
Bắc Minh chân quân chậm rãi mở miệng.
"Yên tâm, ta tự biết tính toán. Số lượng tu sĩ cấp thấp tuy nhiều nhưng nếu không có tinh hồn vài tu sĩ Nguyên Anh làm vật dẫn để mở ra trận pháp, thì không có cách nào triệt tiêu giới diện chi lực. Khi đó phân hồn của Ma Tổ cũng rất khó hàng lâm xuống Nhân giới này" Quái nhân chậm rãi mở miệng, dường như đã có tính toán:
"Chẳng qua ta cũng không ngờ Bắc Minh đạo hữu thân là người Man Thạch Thành chi chủ, lại tâm ngoan thủ lạt đến vậy, ngay cả trưởng lão thủ hạ cũng lừa đi chịu chết"
"Ngươi đang châm chọc ta sao?"Vẻ mặt Bắc Minh chân quân tỏ ra không hài lòng: "Về lai lịch tại hạ thì các hạ đã biết rõ, Nhân Yêu hai tộc đều bài xích ta, mặc dù là đại tu sĩ nhưng nếu bại lộ thân phận cũng không thể tiếp tục làm thành chủ. Bọn họ nếu không coi ta là người một nhà thì hà cớ gì ta phải lo cho sống chết của chúng. Khi trước gia nhập Man Thạch Thành cũng chỉ là để che dấu thân phận, có nơi an tĩnh tu luyện, hiện giờ chỉ là để lợi dụng mà thôi"
"Không sai, nếu không phải đạo hữu là nửa người nửa yêu thì ta còn phải lo lắng khi hợp tác với ngươi" Người kia cười lên đầy quái dị.
Bắc minh Chân Quân nhíu mày nhưng rất nhanh thần sắc trở lại như thường: "Chẳng qua ta không ngờ lại có yêu ma tồn tại ở Vân Châu, hơn nữa số lượng nhiều như thế."
"Hừ, điều này đâu có gì kỳ quái. Thời thượng cổ, chúng ta tuy bị cổ tu cùng yêu tộc hợp công, nguyên khí bị thương tổn nặng nhưng nói là tuyệt diệt thì quá mức đao to búa lớn rồi. Chẳng qua tại một góc Thiên Vân Thập Nhị Châu này, đúng là chúng ta không thể địch nổi các ngươi nên phải nén giận ẩn trốn tại nơi hoang vu dưỡng sức. Hiện giờ đã qua trăm vạn năm, tộc nhân lên tới cả ngàn là chuyện bình thường"
"Tại Thiên Vân Thập Nhị Châu này? Lời của các hạ là sao?" Bắc Minh chân quân nhíu mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
"Sao vậy, với thần thông của đạo hữu chẳng lẽ còn không rõ về Nhân giới sao? Tiên Giới Linh giới và Thánh giới của chúng ta mà các ngươi vẫn gọi là Cổ Ma giới, tuy vô cùng rộng lớn nhưng cũng chỉ duy nhất. Còn Nhân giới lại có đến chín chỗ song song với nhau, cũng là ứng chiếu theo quy luật cửu cửu quy nhất" Yêu ma kia cười nhẹ nói.
"Lô mỗ tự nhiên hiểu rõ điều này, nhưng vậy thì sao?"
"Không phải quá rõ ràng rồi sao, tại chín nơi song song trong Nhân giới, có bốn nơi là do Nhân tộc và Yêu tộc làm chủ, tại đó Ma tộc chúng ta bị tiêu diệt hầu như không còn. Còn một nơi thì ba tộc Nhân Ma Yêu hình thành thế chân vạc, nơi này tinh phong huyết vũ hơn hẳn những nơi khác. Về phần bốn nơi còn lại…"
"Thế nào?" Bắc Minh chân quân dù đã mơ hồ đoán trước, nhưng cũng không khỏi biến sắc.
"Tất nhiên là ngược lại ở đây, bốn nơi kia Ma tộc chúng ta hùng mạnh vô cùng, mà Nhân Yêu hai tộc các ngươi chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi"
"Có việc này sao?"
"Ta cần gì phải lừa ngươi" Âm thanh yêu ma tràn đầy vẻ đắc ý: "Nói vậy đạo hữu cũng biết, Linh giới thường xuyên phát sinh đại chiến cùng Ma giới, cứ trăm triệu năm lại xảy ra một lần, nhưng thực lực hai bên không hơn kém nhau bao nhiêu nên tình thế vẫn cân bằng. Tuy rằng Thánh giới của chúng ta cũng có yêu ma sinh ra nhưng cũng không ít người phi thăng lên. Cao thủ Ly Hợp kỳ của Nhân Yêu hai tộc các ngươi nếu không vạn bất đắc dĩ sẽ không phi thăng lên Thánh giới. Nếu không phải mấy nơi Nhân giới các do Thánh tộc chúng ta làm chủ thì sao có người phi thăng bổ xung cho thực lực Thánh giới được"
Bắc Minh nghe mà chân quân gật gù, nói như vậy cũng hợp lý.
Huống chi đặt câu hỏi là vì sự tò mò chứ việc này căn bản không quan hệ đến hắn.
Nguyên Anh hậu kỳ tuy đã là tồn tại đỉnh cao tại Nhân giới, nhưng khoảng cách tới lúc phi thăng vẫn còn rất xa xôi.
Bắc Minh chân quân trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện lần này nếu tới chín phần nắm chắc thì cứ làm theo đạo hữu đi, thành công thì đạo hữu hãy giữ đúng lời hứa của mình"
"Yên tâm, tại hạ tuy là yêu ma nhưng tuyệt không nuốt lời với đạo hữu." Người nọ khoát tay, nói như chém đinh chặt sắt:"Chuyện này kỳ thực cũng là xảo hợp. Tuy tộc nhân ta ở đây vẫn muốn liên hệ với Thánh giới nhưng trăm vạn năm qua đều không thể thành công, không ngờ rằng mấy năm trước Ma Tổ lại thi triển đại thần thông, chủ động liên hệ với chúng ta. Xũng truyền xuống Vạn Hồn Huyết Luyện Đại Trận, sau khi mở ra thì có thể triệt tiêu cách giới chi lực, giúp phân hồn Ma Tổ đại nhân hàng lâm.
Ta với ngươi đều là Nguyên Anh hậu kỳ, Ma Tổ cũng đáp ứng sau khi chuyện này thành công sẽ mang chúng ta trở về Thánh giới. Tài nguyên tu luyện tại Cổ Ma giới vượt quá xa Nhân giới các ngươi. Với tư chất của ta và ngươi ở Nhân giới rất khó tiến giai Ly Hợp kỳ, chẳng qua đến lúc đó…" Nói tới đây, vẻ mặt yêu ma nọ bỗng trở lên hưng phấn.
"Các hạ vốn là yêu ma, tới ma giới tất nhiên là không có gì cản trở, nhưng ngươi chắc cũng biết ở Nhân Yêu hai tộc, cho dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ muốn phi thăng lên Ma giới cũng phải trải qua ma khí quán thể, đó lại là tẩy tủy rèn thể chi thuật vô cùng khắc nghiệt. Chín phần tu sĩ Ly Hợp kỳ đều không chịu nổi mà tự bạo, tại hạ chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng phải…"
"Đạo hữu không cần lo lắng điều này, Ma tộc chúng ta thưởng phạt phân minh, lúc này ngươi hiệp trợ ta lập nhiều công lớn. Ma tổ sao có thể không để ý tới, tới khi trở về Thánh giới, Ma tổ sẽ tự giúp ngươi quán thể, nên ngươi tuyệt đối không có nguy hiểm" Yêu ma vội vàng mở miệng an ủi, giọng nói đầy vẻ thành khẩn.
"Không phải tại hạ không tin, chỉ là sự việc có liên quan đến sinh tử nên phải cẩn thận một chút, chỉ cam đoan không thì không thể được…" Bắc Minh chân quân vô cùng giảo hoạt , sao có thể tin lời hứa miệng của đối phương, đến lúc đó bọn chúng trở mặt thì hắn chỉ có khóc không ra nước mắt.
"Theo ý đạo hữu thì nên làm thế nào?" Thanh âm bất mãn của Yêu ma vang lên.
"Rất đơn giản, các hạ cùng ta hạ Đồng Sinh Cộng Tử Khế, đến lúc đó tại hạ sẽ không còn chút e ngại mà toàn lực hiệp trợ ngươi" Bắc Minh chân quân bước lên một bước rồi mở miệng.
"Đồng sinh cộng tử khế?"
Đồng sinh cộng tử khế, chính là một loại khế ước thần bí được truyền từ thời kỳ thượng cổ, cũng giống như chủ tớ huyết khế, muốn thành lập khế ước này thì cả hai bên phải tự nguyện đồng ý, không chút miễn cường thì mới có thể thành công.
Sau khi kí khế ước cũng không có chút gì ưu đãi, chỉ có một tác dụng duy nhất đó là cột chặt sinh mệnh của hai người tham gia khế ước vào với nhau. Nếu một kẻ chết thì người kia dù không bị bất cứ thương tổn gì cũng sẽ vì thiên địa phép tắc ngã xuống.
Vì khế ước này không ai có lợi nên không ai chủ động ký kết.
Trừ phi gặp phải lý do đặc biệt. Đối với Bắc Minh chân quân hiện nay thì thật thích hợp. Đối với sự phẫn nộ của yêu ma hắn vẫn mỉm cười: "Đạo hữu có gì phải sợ, khế ước này không phải là không thể giải trừ. Chỉ cần tới Thánh giới, sau khi Lô mỗ quán thể thành công, trở thành đồng tộc với các hạ. Chúng ta sẽ đem khế ước giải trừ. Ngươi không phải đã nói có Ma tổ đại nhân giúp đỡ, nên việc quán thể không có gì nguy hiểm sao? Nếu vậy các hạ đâu có gì phải sợ?"
Yêu ma không mở miệng nhưng trong mắt xuất hiện dị quang, thậm chí có chút sát khí tràn ra nhưng Bắc Minh chân quân lại như không nhìn thấy, vẫn thong dong mỉm cười.
Chừng một lúc lâu sau, vẻ giận dữ trên mặt yêu ma tan mất, cười nói: "Đạo hữu nói không sai, tại hạ tuyệt đối thật tâm hợp tác, nếu các hạ lo lắng thì có thể ký kết khế ước."