Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa canh giờ sau.

"Doanh nhi, ngươi đã tùy tâm thao túng được bọn chúng?" Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Vâng, rất tốt. Tạ ân thiếu gia, tiểu tỳ nhất định bảo vệ tốt tổng đàn, bất luận như thế nào bảo đảm an toàn cho Nguyệt Nhi tiểu thư." Lục Doanh Nhi cung kính mở miệng, vừa rồi nàng dụng thần niệm phát lệnh, bất luận Xuyên Sơn Giáp hay thi ma đều nhất nhất nghe theo.

Có thể chỉ huy cao thủ Nguyên Anh kỳ, mặc dù ở ngôi cao đã lâu mà nàng không khỏi lộ nét cao hứng.

Lâm Hiên gật đầu hài lòng:

"Ngươi bảo vệ tổng đà cho tốt, sự tình Thiên Ảnh Tông để cho ta."

"Thiếu gia, còn một việc"

"Còn việc gì?"

"Thiếu gia còn nhớ, người từng phân phó tiểu tỳ phái người đi Tuyết Lâu Thành tiếp nhận một vị nữ tử Ngưng Đan Kỳ?"

"Ngươi là nói Vân Nhi?" Lâm Hiên nhịn không được vỗ trán, hắn thật đúng là thông minh một đời mà hồ đồ một lúc, sao lại quên mất nha đầu của ái thê.

Lại nhớ đến miệng lưỡi lanh lợi của nha đầu vỗ mông ngựa không để lại chút dấu vết kia, Lâm Hiên khẽ nở nụ cười. Khi trước không phải hắn từng bị nàng vuốt mông đến toàn thân thoải mái sao. Hiện tại không có tung tích Cầm Tâm, Vân nhi chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Thấy Lâm Hiên gật đầu, Lục Doanh Nhi lộ ra nụ cười vui sướng: "Để tiểu tỳ phát truyền âm phù mời Vũ sư muội đi tới gặp người."

Công phu vỗ mông ngựa của Vũ Vân Nhi khiến Bái Hiên Các chủ này cũng phi thường ưa thích, hai người sớm đã thân tình như tỷ muội.

Lâm Hiên chú ý tới thần sắc Lục Doanh Nhi, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Tay áo phất một cái, không ngờ lại đem hỏa quang do Lục Doanh Nhi phát ra thu lại.

"Thiếu gia đây là..." Lục Doanh Nhi ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Không cần phát truyền âm phù, ngươi nói cho ta biết vị trí động phủ của Vân nhi là được"

***

Một lát sau một đạo thanh hồngxuất hiện tại một vùng thanh sơn thủy tú uốn lượn.

Ánh mắt Lâm Hiên khẽ nheo, theo thói quen phát ra thần thức dò xét bốn phía, phẩm chất linh mạch nơi đây tuy không bằng chỗ động phủ của hắn nhưng cũng tính là rất tốt trong Cửu Lăng Sơn. Xem ra Vũ Vân Nhi đã được Lục Doanh Nhi quan tâm chiếu cố.


Nơi khẩu cốc có một tầng sương mù trắng nhạt, là một loại chướng nhãn thuật. Cấm chế này không đáng nhắc trong mắt Lâm Hiên. Hắn không động thủ phá trừ mà ngang nhiên bay vào.

Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, từ bên trong bắn ra một đạo kinh hồng: "Người nào dám xông vào động phủ của bổn cô nương.. A?"

Lời còn chưa dứt Vũ Vân Nhi khẽ la lên một tiếng, nhận ra Lâm Hiên thì trên mặt nàng lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng uyển chuyển bái xuống: "Thì ra là sư bá đại giá, thứ Vân nhi chậm trễ không thể ra đón người sớm."

"Nha đầu này, chúng ta không phải gặp lần đầu, ngươi cũng không nên khách khí làm gì" Lâm Hiên cười khẽ một câu sau đó cùng Vũ Vân Nhi đi vào động phủ.

Động phủ được bài trí theo phong cách cổ xưa mà ấm áp khiến người có cảm giác tinh tế.

Tại khách phòng Vũ Vân Nhi pha hai tách hương trà, Lâm Hiên nhấp một ngụm, hương vị cũng không tồi.

Nhìn qua thì thấy trên mặt Vân Nhi lộ vẻ ấp úng.

"Vân nhi, Ngươi đang lo lắng tung tích của Cầm Tâm sao? " Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Vâng!"

Vũ Vân Nhi gật đầu, hơn một năm trước nàng đã từ Tuyết Lâu Thành tới đây. Có điều khi nghe người trong Bái Hiên Các nói sư bá tới đây một mình thì nàng trở nên kinh hãi. không phải hai người sư bá cùng sư tôn vốn đồng hành sao?

Vũ Vân Nhi vô cùng lo lắng, đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất. Tại Vân châu, tu sĩ Nguyên Anh ngã xuống cũng không phải chuyện lạ.

Lúc ấy nàng không nhịn được muốn tìm Lâm Hiên song Lục Doanh Nhi gắt gao ngăn cản, nói thiếu gia từng phân phó người đang bế quan sinh tử, tuyệt đối không được quấy rầy.

Có thể nói hơn một năm nay Vũ Vân Nhi vô cùng hoang mang, nàng vốn có tình cảm sư đồ rất tốt với Âu Dương Cầm Tâm.

Lúc này Lâm Hiên lộ nụ cười mỉm: "Vân nhi, đã khiến ngươi phải lo lắng, Cầm Tâm nàng rất tốt, thậm chí có thể nói nhân họa đắc phúc."

Nhân họa đắc phúc?

Vũ Vân Nhi ngạc nhiên, biết sư phụ vẫn bình an tâm tình không khỏi thả lỏng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười: "Vậy đã xảy ra chuyện gì, Vân nhi xin lắng nghe lời của sư bá."

"Chuyện là như thế này, ngày ấy rời đi sau..." Lâm Hiên vô kinh vô hỉ thuật lại chuyện trải qua ở Vô định hà.

Đương nhiên là có những chuyện hắn không kể, nói cho nàng cũng không có ý nghĩa, tỷ như Nguyệt Nhi là Tu La Vương chuyển thế. Song dù vậy cũng khiến Vũ Vân Nhi mở to mắt, đặc biệt nghe nói sư bá có thể đánh với lão quáiLy Hợp Kỳ, bộ dáng nàng trở nên vô cùng sùng bái.

Vũ Vân Nhi đương nhiên không cho rằng Lâm Hiên khoa trương, tại Vân Lĩnh Sơn nàng đã biết qua bổn sự hắn, có thể thắng được tu sĩ trên cấp.

Hôm nay sư bá đã là Nguyên Anh hậu kỳ, lại có Thông Thiên linh bảo, không phải là không thể thi triển ra uy lực tu tiên giả Ly Hợp Kỳ.

Lúc đầu chỉ là kinh ngạc, đến đoạn cuối thì trong lòng Vũ Vân Nhi vô cùng rúng động lắp bắp mở miệng: "Sư bá, người nói thật sao, sư tôn đã thật sự thông qua truyền tống phi thăng tới Linh giới?"

Lâm Hiên thở dài: "Vân nhi, đây là sự thật, bên trong tự nhiên còn một chút bí ẩn song ta cũng không tiện nói với ngươi. Tóm lại sư bá tuyệt không có lừa ngươi"

"Sư bá…"

"Được rồi, ta hiểu tâm ý của ngươi, hiện tại Bích Vân Sơn không còn, sư phó của ngươi đã đi. Nhưng thân làm sư bá như ta sẽ thay nàng chiếu cố tới ngươi. Từ hôm nay ngươi chính là Tam Các chủ của Bái Hiên Các. Chuyện này ta sẽ nói lại với Doanh nhi" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Đa tạ sư bá." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Vân Nhi tràn đầy sự cảm kích, sư tôn ra đi để lại cho nàng cảm giác đơn độc trống trải vô cùng. Hiện tại đã được bù đắp phần nào.

"Sư bá…"

"Sao vậy?"

"Một ngày kia Vân nhi còn có thể gặp lại sư tôn không?"

Lâm Hiên không khỏi cứng họng, tư chất nha đầu này mặc dù không tồi nhưng muốn phi thăng Linh giới thì phải gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó.

"… Vân nhi nói chơi thôi, chờ ngày sau sư bá gặp lại sư tôn trên Linh giới xin thay Vân nhi vấn an người" Thiếu nữ cúi đầu có chút thương cảm mở miệng.

"Được rồi nha đầu, tu tiên đạo chông gai. Có thể đi bao xa ta là sư bá cũng không thể nói được, song làm cho ngươi kết anh thì không có vấn đề, muốn tiến xa hơn thì sau này còn phải xem cơ duyên của ngươi."

Lâm Hiên nói như vậy là muốn thay Cầm Tâm đảm bảo Vũ Vân Nhi một ngày kia kết anh thành công.

"Đa tạ đại ân của sư bá".

Những lời kia phân lượng thật quá lớn, Vũ Vân Nhi cung kính quỳ xuống hướng Lâm Hiên dập đầu ba cái. Lâm Hiên phất tay áo một cái đem hơn mười cái bình ngọc xuất hiện trên bàn.

"Vân nhi. Đây đều là đan dược trung phẩm tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, dù trong đấu giá hội cũng không có. Sau khi ta đi ngươi đưa một nửa cho Doanh nhi còn đâu giữ lại tu hành cho tốt, cũng không cần hà khắc với bản thân, cứ dùng nhiều một chút. Khi nào hết lại tới tìm ta." Ngữ khí Lâm Hiên ôn hòa nói.

Hắn lại lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem thần thức chìm vào bên trong rồi đưa cho thiếu nữ:

"Đây là tâm đắc trong tu luyện của ta, tất có chỗ hữu dụng đối với hai ngươi, hai ngươi nghiền ngẫm cho tốt có thể tiết kiệm được thời gian tu luyện."

Lần này Vân nhi chỉ có thể đem sự cảm kích để ở trong lòng. Hai từ tạ ân quả thật không thể biểu lộ được sự biết ơn của nàng đối với sư bá.

Lâm Hiên lại cùng nàng phiếm luận trong chốc lát, lúc sau xoay người hóa thành một đạo kinh hồng biến mất.

Gần nửa canh giờ sau Lâm Hiên xuất hiện tại một nơi cách hơn mười ngàn dặm.

"Hừ, thế lực bên ngoài của Vạn Phật Tông lại dám chọc tới Bái Hiên Các thì chỉ có trách các ngươi chê mạng dài mà thôi. " Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia hàn lãnh, độn quang chợt lóe tốc độ tức khắc gia tăng.

Rất nhanh trước mắt hiện ra một dãy đại sơn hùng vĩ. Thế núi liên miên, xa xa nhìn lại như một con rùa lớn đang ngẩng đầu phủ phục, vô cùng hùng tráng.

Linh khí nơi đây khiến Lâm Hiên không khỏi gật đầu, từ góc độ tu luyện mà nói thì nơi này còn tốt hơn Cửu Lăng Sơn, song so về giao thông tiện lợi thì lại không bằng. Bái Hiên Các dù sao cũng là thương minh, nếu không sau khi diệt môn đối phương hắn cũng không ngại mà đem tổng đà chuyển đến đây.

Lâm Hiên vừa suy nghĩ vừa chậm rãi thả ra thần thức, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Không ngờ nơi tổng đàn đối phương lại đang có linh khí chấn động, tình huống này là tu sĩ đang dùng linh khí pháp bảo.

Do dự một chút Lâm Hiên thi triển Liễm khí thuật, thần thông này hiện đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, nhìn qua hắn chỉ như là phàm nhân. Sau đó hai tay bấm niệm pháp chú, thân ảnh ngày càng mờ nhạt bay về phía trước.

Rất nhanh đã tiếp cận tổng đàn Thiên Ảnh Tông, chỉ thấy sơn môn đã hỏng mà đại trận hộ sơn cũng đã bị phá hư, mấy ngàn tu sĩ lọt vào trong tầm mắt. Trên mặt đất có không ít thi thể, hiển nhiên là song phương đã động thủ.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua về phía nhóm tu sĩ đang tấn công lên Thiên Ảnh Tông.

Trong mấy ngàn tu sĩ, Trúc Cơ kỳ chiếm khoảng trên dưới tám phần, còn lại là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ. Nguyên Anh kỳ lão quái chỉ có ba người. Một trung kỳ và hai sơ kỳ. Thực lực còn kém xa Thiên Ảnh Tông. Không lẽ là muốn đến đây tự nạp mạng?

Lâm Hiên ngạc nhiên âm thầm quan sát tình huống.

Tuy đã công phá được đại trận song mấy ngàn tu tiên giả kia cũng không vội tiến lên. Mấy người cầm đầu còn thỉnh thoảng nhìn phía chân trời tựa hồ như chờ cái gì.

Đột nhiên bên trong núi non trùng điệp phía trước bay ra vô số kinh hồng độn quang đủ mọi màu sắc.

Lâm Hiên dụng thần thức đảo qua đếm sơ không ngờ có trên cả vạn. Trong đó chủ yếu là Trúc Cơ kỳ, còn có tới chín nguyên anh kỳ lão quái.

Không cần phải nói đây là các Thái thượng trưởng lão Thiên Ảnh Tông, có thể nói đã phái hết tinh nhuệ ra. Mà linh lực dao động trên người bọn họ rất khác tu sĩ bình thường.

Tu yêu giả! Tuy rằng Lâm Hiên sớm đã có nghe nhưng sau khi rời Yêu Linh Đảo, đây lần đầu hắn thấy nhiều tu yêu giả như vậy. Ánh mắt Lâm Hiên chuyển sang chỗ sâu trong núi, ngoại trừ linh mạch quả nhiên còn có một yêu mạch kéo dài.

Hàng vạn quang điểm cũng hội tụ đến trước đám người kia, hào quang thu liễm hiện ra mấy tu sĩ đi đầu.

"Hừ, ta còn tưởng rằng là ai đến Thiên Ảnh Tông giương oai, thì ra là Cơ huynh a, sao ngươi không ở Sùng Lăng Đảo hưởng phúc mà lại tới đây phá đại trận sát diệt đệ tử, muốn đối địch cùng bản tông sao?"

Lên tiếng là một nam tử khoảng tam tuần vận trang phục như nữ nhân, không chỉ là như thế trên môi hắn có đánh son, vẻ mặt "quyến rũ" khiến Lâm Hiên thiếu chút nữa ói ra đương trường.

Chẳng qua diễm lệ nam tử này tu vị cũng không nhỏ, thậm chí cao thâm nhất trong chín Thái thượng trưởng lão Thiên Ảnh Tông, là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai, khoảng cách hậu kỳ không còn xa.

"Chúng ta đến Thiên Ảnh Tông giương oai? Phì…" Một đại hán mặt sẹo trong đám tu sĩ kia không khỏi trợn hai mắt, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ:

"Vương lão quái, thân là nhất phái chi chủ mà đổi trắng thay đen sao. Ta hỏi ngươi, Cơ gia chúng ta không oán không cừu cùng Thiên Ảnh Tông. Sao nửa tuần trăng trước kia, các ngươi lại đoạt hàng hóa của chúng ta chuyển tới Lạc Nhật, hạ sát vãn bối chúng ta, lại còn bắt điệt tôn nữ của Cơ mỗ cùng vài nữ đệ tử, bọn họ hiện tại sống hay chết?"

Đại hán này nguyên là Cơ huynh gia chủ, lúc này khuôn mặt vặn vẹo như muốn bốc hỏa, hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, không ngờ pháp lực còn thâm hậu hơn cả Thiên Ảnh Tông lão quái kia.

Lâm Hiên ngạc nhiên không thôi, Cơ gia cũng bị cướp đoạt, việc này thật có điều kỳ quái.

Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, giết người cướp bảo là chuyện quá bình thường song chỉ là tu sĩ riêng lẻ, các tông môn rất ít làm chuyện như vậy.

Thiên Ảnh Tông ngắn ngủn trong vòng một tuần trăng, trước cướp Cơ gia sau đuổi Bái Hiên các, bọn họ có phải là ăn no rồi nhiễu sự không? Chuyện này không những hủy đi thanh danh mà còn khiến nhiều người tức giận, thật sự là hại nhiều hơn lợi. Chẳng lẽ là có ẩn tình gì? Trong đầu Lâm Hiên suy tư quyết định chưa vội hiện thân.

"Vương lão quái, chuyện này Cơ mỗ đã tra ra rành mạch, các ngươi đừng có phủ nhận." Đại hán mặt sẹo hung tợn mở miệng.

"Ai nói ta muốn phủ nhận ?" Khóe miệng diễm lệ nam tử lộ vẻ chê cười:

"Không sai, hàng hóa cùng người các ngươi là do chúng ta bắt đi"

Đối phương sảng khoái thừa nhận khiến thế Cơ gia gia chủ ngẩn ngơ: "Vậy các ngươi đã đem điệt tôn nữ của ta giấu ở đâu ?"

"Điệt tôn nữ của Cơ huynh, có phải là nha đầu xinh đẹp nhất, cằm nhòn nhọn mà mắt tròn tròn..." Diễm lệ nam tử chẳng chút kinh hãi đem tướng mạo nữ tử miêu tả lại.

"Không sai, đúng là Hải Đường, các ngươi mau giao nó ra đây!" Trên mặt đại hán đầy vẻ quan tâm, nữ tử kêu là Cơ Hải Đường kia không những có huyết thống với hắn mà còn có dị linh căn băng thuộc tính. Tuy kém Thánh linh căn một chút nhưng cũng đủ khiến đại hán mặt sẹo coi như bảo bối.

"Ha ha, thì ra Hải Đường là điệt tôn nữ của Cơ huynh, như vậy chúng ta càng không phải là người ngoài" Diễm lệ nam tử nghe xong khóe miệng lại lộ nụ cười giả tạo.

"Ngươi đã làm gì điệt tôn nữ của ta?"

Thấy nụ cười dâm tiện trên mặt đối phương, vẻ mặt đại hán sa sầm, cảm thấy sự tình không ổn.

"Là như vậy, Vương mỗ tu luyện bí thuật thần thông vừa lúc thiếu một đỉnh lô, thấy nha đầu kia tư chất không tệ bộ dáng cũng xinh đẹp, vì thế liền dùng nàng hầu hạ." Diễm lệ nam tử lại như không thấy vẻ phẫn nộ của đối phương, đắc chí cười mở miệng.

"Ngươi… " Lúc này không chỉ là đại hán mặt sẹo mà tất cả Cơ gia đệ tử đã không nhịn nổi, linh quang bắn ra bốn phía đám này đã đem linh khí pháp bảo lấy ra.

Đám đệ tử Thiên Ảnh Tông cũng không yếu thế, trong tiếng cười châm biếm yêu lực cuồn cuộn ép người, một số tên thậm chí đã chuyển sang hình thái nửa nhân nửa yêu.

Lập tức song phương thế như bạt kiếm giương cung.

Tuy giận dữ nhưng đại hán mặt sẹo cũng là nhất gia chi chủ, là lão quái vật sống tới mấy trăm năm, hai mắt như muốn phun hỏa nhưng cố đè phẫn nộ. Hắn đương không ngốc đã nhận ra đối phương đang muốn dùng kế khích tướng.

Luận thực lực cho dù Cơ gia có dốc hết tinh nhuệ vẫn còn kém xa Thiên Ảnh Tông. Điều này hắn rõ ràng song thời khắc này đại bộ phận tu tiên giả trong gia tộc đã muốn liều mạng.

"Vương lão ma, ngươi làm như vậy là muốn phân sinh tử cùng Cơ gia ta?" Đại hán mặt sẹo đầy sát khí mở miệng.

"Hừ. Cơ gia các ngươi mà cũng xứng phân sinh tử với bổn môn sao, ta biết sau lưng các ngươi có Thiên Nhai Hải Các nhưng bổn môn cũng được Vạn Phật Tông ủng hộ. Ngươi cho là Thất đại thế lực thèm nhúng tay vào việc nhỏ này sao. Bằng vào thực lực Thiên Ảnh Tông chúng ta, không phải là diệt Cơ gia ngươi quá dễ dàng sao!" Lời của nam tử diễm lệ kia vô cùng ngang ngược không cho đối phương chút thể diện nào.

"Ngươi..." Thần tình đại hán mặt sẹo đỏ bừng, tức giận đến lồng ngực như muốn nổ tung.

Ẩn tại một nơi trong lòng Lâm Hiên vừa động. Cơ gia này phụ thuộc với Thiên Nhai Hải Các sao? Vậy lần này Thiên Ảnh Tông chưa hẳn là vì cướp bảo, có lẽ còn thâm ý bên trong.

"Bản tông chẳng qua là mượn của các ngươi một chút bảo vật, lại thuận tay đoạt thêm mấy đỉnh lô. Nếu các ngươi giả câm vờ điếc thì tự nhiên đâu có việc gì. Song không ngờ một Cơ gia nho nhỏ dám đánh tới đây, một khi đã không biết sống chết vậy để ta lấy máu huyết cùng tinh hồn các ngươi tế cờ bổn môn!" Diễm lệ nam tử vuốt mái tóc, bộ dáng băng lãnh vừa âm lệ.

Lâm Hiên nghe thì không biết nói gì, hắn từng gặp nhiều tu sĩ nhưng dù là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ ở Vô Định Hà cũng không kiêu ngạo đến độ này. Rõ ràng giết người cướp bảo mà không ngờ còn chỉ trích đối phương dám đến trả thù.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Đến như tượng đất cũng không chịu được sự khinh bỉ cùng bá đạo thế này, rốt cục đại hán mặt sẹo nhịn không chịu nổi. Hắn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng bi phẫn, tay áo phất một cái một thanh kim đao dài hơn trượng chói mắt bay vút ra.

Đao này có phần giống trường đao tướng lĩnh nơi sa trận thế tục hay sử dụng. Trên thân có khắc một con Kim Long giương nanh múa vuốt như thông linh, nó há mồm phun ra các cột sáng to cỡ miệng bát.

Chân mày Lâm Hiên vừa động, bảo vật này có vài phần kỳ diệu.

Nhưng diễm lệ nam tử không hổ là tu yêu giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai, luận pháp lực hắn vốn không kém đối phương. Toàn thân phát ra yêu khí cuồn cuộn, trong sương vụ màu trắng ngà đã yêu hóa.

Thanh âm ràn rạt truyền vào tai, không ngờ thân người diễm lệ nam tử lại mọc ra vô số lân giáp màu đen, tay phải cũng đã biến dài thành một Điểu Trảo. Quái trảo này không có hộ giáp mà dám ngang ngược nghênh đón đại Kim đao kia.

Choang!

Thanh âm như kim thiết chạm nhau vang, không ngờ Kim đao lại bị đôi lợi trảo cản lại. Chỉ thấy diễm lệ nam tử mở há miệng, đầu lưỡi biến thành vừa nhọn vừa dài, tựa như độc xà mổ tim liếm thẳng ra. Nhưng còn chưa hết. Phụt một cái, từ trong cuống họng hắn phun ra một ngụm nước độc màu xanh lè tởm lợm, như một mũi tên bắn thẳng vào đối phương.

Thấy thế Lâm Hiên không khỏi ngứa ngáy da đầu. Tên gia hỏa âm hàn này bắt chước yêu vật, thần thông vô cùng cổ quái.

Một lát sau đại hán mặt sẹo thì luống cuống tay chân. Mới tiếp được một hiệp đã rơi vào thế hạ phong. Tình cảnh của những tu tiên giả Cơ gia còn lại có thể đoán được.

Đối phương sở hữu chín Nguyên Anh kỳ tu tiên giả mà bọn họ lại chỉ có ba.

Mấy thái thượng trưởng lão Thiên Ảnh Tông như hổ trong đàn dê, xông vào đám tu sĩ cấp thấp Cơ gia. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Các tu yêu giả Thiên Ảnh Tông cũng xuất hêt thần thông, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều quái vật nửa nhân nửa yêu.

Trong mắt Lâm Hiên lóe tinh quang, thắng bại như thế nào đã không cần đoán. Hắn đang chuẩn bị hiện thân thì đột nhiên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Một cỗ linh khí cường đại tốc độ rất nhanh đang bay tới chỗ này. Mếu không lầm thì là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nào đó.

Dị biến nên Lâm Hiên đổi ý chưa vội hiện thân, hắn cũng không dám coi thường tu sĩ cùng cấp, đem Liễm Khí thuật cùng Ẩn Nặc Thuật vận tới cực hạn.

Tai nghe những tiếng kêu thảm thiết của đám hậu bối, khuôn mặt đại hán mặt sẹo méo mó đến dữ tợn nhưng trong lòng vô cùng hối hận, đã để thù riêng làm che mắt hủy đi đệ tử trong gia tộc. Còn diễm lệ nam tử thì ngược lại, đắc ý cười vui sướng:

"Cơ huynh còn giữ sĩ diện làm chi, ngươi tuy không biết sống chết song Vương mỗ ta vốn đại nhân đại nghĩa không so đo với ngươi. Chỉ cần ngươi nhận lỗi với ta rồi bồi thường bảy tám mươi vạn tinh thạch là được. Đúng rồi, tư vị nữ tử của Cơ gia nữ tử thật không tồi, ngươi cho khoảng một trăm đỉnh lô tới đây thì song phương chúng ta có thể biến can qua thành bạch ngọc, miễn cho Cơ gia các ngươi không bị xóa tên tại Vân châu."

"Câm mồm, họ Vương kia, thiện ác đều có nhân quả, ngươi không cần khinh người quá đáng." Đại hán mặt sẹo tức như muốn nổ mắt quát to.

"Thiện ác hữu báo? Ha ha, Cơ huynh, ngươi có phải là sợ đến hồ đồ rồi không, tu tiên giới thừa hành luật rừng, thắng làm vua thua làm giặc. Ta muốn khinh người quá đáng đấy, ngươi có thể làm gì được bản tông chủ?"

Lời còn chưa dứt thì chợt vẻ mặt diễm lệ nam tử lập tức cuồng biến, đột nhiên một cỗ linh áp từ trên cao ép xuống bao phủ cả phạm vi rộng đến mấy mẫu.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không mấy bị ảnh hưởng còn đệ tử Ngưng Đan Kỳ hô hấp dồn dập, tu vị kém một chút thì cả người phát run. Còn Trúc Cơ kỳ tiểu tu thì pháp lực lưu chuyển không thông, sắc mặt vàng ệch giống như ếch gặp rắn đang rình mồi.

Bành ! Linh quang chợt lóe, diễm lệ nam tử vội vàng thối lui nhưng một khối quang cầu màu trắng sữa cứ như có thông linh bám theo hắn không rời.

Diễm lệ nam tử mấy lần biến đổi bí pháp, thi triển mấy loại bí thuật đều không thoát khỏi quang cầu. Lúc này vẻ đắc ý trên mặt biến mất. Tròng mắt hắn ẩn ẩn vài phần sợ hãi, đột nhiên nâng tay phát ra mấy tia chớp xoèn xoẹt.


Phốc một tiếng, một trảo quang cực lớn xuất hiện hung hăng mổ vào quang cầu. Hai bên chống chọi tại giữa không trung.


Oanh !


Một tiếng nổ lớn phát ra, linh lực hình thành gió xoáy ra bốn phía, thân hình diễm lệ nam tử không ngừng sau lùi lại mấy bước, sắc mặt xám như tro mà bên khóe miệng có vết máu. Hiển nhiên vừa ăn một đòn không nhỏ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK