Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không xong!

Thanh Nhan vô cùng hoảng sợ nhưng lúc này muốn trốn đã muộn, Lâm Hiện chọn đúng thời cơ xuất thủ khiến hắn không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn ti võng chụp xuống. Chỉ có điều hắn vẫn chưa chịu buông xuôi, trong tay còn ôm một khỏa châu to bằng long nhãn, mặt ngoài lưu chuyển ngân quang.

"Uống!"

Tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Nhan phun nguyên hỏa bổn mệnh lên viên châu liền bị nó nhanh chóng hút hết. Viên châu lúc sáng lúc tối, trong lúc lưu chuyển quang mang bỗng hóa thành tiên kiếm dài hơn xích.


"PHÁ...!"

Nguyên anh đánh tiếp ra một đạo pháp quyết, linh lực toàn thân như nước vỡ đê điên cuồng rót vào tiên kiếm. Bầu trời vặn vẹo, Lâm Hiên ẩn ẩn cảm thấy mặt ngoài bảo vậy kia tản mát một tia lực lượng pháp tắc tắc làm lòng người run sợ. Tiên kiếm bùng phát lệ mang chói mắt bổ xuống, những nơi đi qua đều truyền ra tiếng rít rợn người, ti võng nhanh chóng bị chém đứt.

Nguyên anh thấy thế đại hỉ, cả người hóa thành một đạo hắc khí muốn theo chỗ hổng phỏng đi. Song nào có dễ như vậy, Lâm Hiên há có thể để con vịt đã nướng chín còn bay mất, cũng không thấy động tác dư thừa gì, một đạo tiếp một đạo tơ bạc mỏng manh phóng đến nhanh chóng vá lại chiếc lưới kia.

Nguyên anh vừa tức vừa giận, lại phun thêm mấy ngụm nguyên hỏa bổn mệnh nữa khiến hoàng quang tiên kiếm càng chói mắt, đáng tiếc vẫ không thể xoay chuyển tình thế.

Sauk hi chặt đứt liên tiếp hơn mười sợi kiếm ti, tiên kiếm trở lại nguyên hình viên châu, chẳng qua mặt ngoài trải rộng vết rạn nứt, ảm đạm vô quang.

"PHỐC... ."

Ngay tại lúc viên châu tan vỡ, nguyên anh cũng phun ra một ngụm máu tươi. Thứ này tuy không phải pháp bảo bổn mạng của hắn nhưng hiển nhiên cũng liên quan nhất định đến tâm thần.

Cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không bỏ qua, ti võng thoáng cái rút nhỏ trói Thanh Nhan vào bên trong.

Đối phương đã dùng hết vốn liếng mà vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay Lâm Hiên.

"Đạo hữu tha mang, tiểu lão nhân biết sai rồi, xin đạo hữu hạ thủ lưu tình, chỉ cần tha ta một mạng, ta nguyện ý dâng lên toàn bộ bảo vật. Đạo hữu không phải là muốn biết bí mật của thủ trạc kia sao, tiểu lão nhân sẽ nói hết. Hay là đạo hữu còn có gì nghi hoặc xin cứ hỏi, lão phu sống trăm vạn năm nay cũng có một chút tâm đắc tu luyện. Đạo hữu mặc dù thực lực xuất chúng nhưng dù sao mới tấn cấp không lâu, một ít kinh nghiệm của lão phu nhất định sẽ có trợ giúp lớn với đạo hữu…"

Mặc cho đối phương thao thao bất tuyệt nhưng Lâm Hiên vẫn lạnh lùng như cũ: "Sớm biết như thế, có phải đỡ ăn đau khổ không." Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Lâm Hiên sẽ không vì mấy lời ba hoa chích chòe của hắn mà bị mê hoặc. Nếu đã trở mặt sao có thể hạ thủ lưu tình.

Ti võng thoáng cái bay về bên tay, Lâm Hiên không nói hai lời tung ra mấy đạo pháp quyết lên người đối phương. Ti võng thoáng cái biến mất, thay vào đó là chuôi cửu cung tu du kiếm.

Mất đi sự trói buộc của ti võng nhưng nguyên anh vẫn không thể động đậy, mấy đạo pháp quyết vừa rồi đã giam cầm pháp lực toàn thân hắn, nét mặt đầy sợ hãi lại muốn há mồm cầu xin gì đó nhưng Lâm Hiên đâu có hứng thú nghe hắn dài dòng. Một mảnh thanh hà từ trong tay áo bay ra trùm lên người đối phương, Lâm Hiên không chút do dự thi triển sưu hồn thuật.

Quá trình này hơi phiền phức một chút, dù sao đối phương cũng là tu sĩ độ kiếp kỳ, thần thức hắn hơn xa tu sĩ cùng giai mà giữa chừng cũng gặp chút trắc trở.

Thời gian qua chừng một bữa cơm, một đoàn lửa nhỏ bùng lên trong tay Lâm Hiên đem Nguyên Anh thiêu trụi. Thế gian không còn Thanh Nhan tôn giả nữa.

"Hóa ra là Băng Phách thánh tổ."

Hai hàng lông mày Lâm Hiên nhíu chặt. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ ngoài ý muốn. Hắn tuy cũng đoán thủ trạc kia chẳng phải bảo vật bình thương nhưng không ngờ bên trong còn liên lụy tới Băng Phách.

Nguyên lai hành trình đi Linh Ba cố năm đó còn ẩn giấu mưu đồ của Băng Phách. Đối phương bất chấp khó khăn mà cử tới đây một cỗ hóa thân là vì thủ trạc kia, không biết rốt cục còn ẩn tàng bí mật gì?

Đáng tiếc tuy Thanh Nhan năm đó cũng tham gia vào việc này nhưng cuối cùng chỉ là con cờ để người ta lợi dụng, ngoài mấy lời hứa xuông thì chẳng được gì, đã thế còn bị đánh cho te tua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Bảo sao mình cứ thấy hắn yếu yếu, nguyên lai là trọng thương chưa lành." Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm, hai đầu lông nhíu lại hiện vẻ ưu sầu.

Sưu hồn xong mà vẫn chẳng giải quyết được nghi hoặc, đã thế còn xuất hiện phiền não mới, may mà cũng thu được chút thông tin hữu ích-phương thức rời khỏi thất lạ giới.


Băng Phách biết cách. Dù sao nếu thành công lấy được thủ trạc thì nàng cũng phải mang theo nời đi. Hắn tin nàng ta không nói dối, chỉ cần nguyện ý là có thể ly khai.


Tin tức này đối với Lâm Hiên vô cùng trọng yếu. Nhưng muốn có được tin tức lại không dễ dàng, hai người là địch chứ không phải bạn, tùy tiện chạy tới hỏi chắc chắn chẳng thủ được gì. Vậy chỉ có thể động thủ.


Song Lâm Hiên quả thực không nắm chắc. Tuy bây giờ thực lực đã hơn trước nhiều nhưng thực lực của Băng Phách thánh tổ hóa thân vượt xa tu sĩ cùng giai, ai thắng ai thua còn chưa biết. Tùy tiện động thủ thật không tốt lắm.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK