Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiếu gia đừng quá lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp" Thanh âm ân cần của Nguyệt Nhi lọt vào tai, trên mặt tiểu nha tràn đầy vẻ ôn nhu.
"Ừm"
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, hắn cũng không tin Lam Sắc Tinh Hải là bảo vật nghịch thiên mà chỉ có công dụng chừng này.
Có lẽ còn chưa nắm giữ tác dụng khác, Lâm Hiên lần nữa thi triển Nội Thị Thuật bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Hai canh giờ đã qua mà hai hàng lông mày hắn vẫn nhăn tít. Sở hữu Lam Sắc Tinh Hải đã mấy trăm năm, từng nghiên cứu vô số lần, nếu có bí mật gì hẳn là đã sớm liền phát hiện ra. Một chút thời gian ngắn ngủi thì có thể khám phá được gì ?
"Thiếu gia, ngươi đừng thất vọng, chúng ta có rất nhiều thời gian mà." Nguyệt Nhi bước khẽ đến bên vai, nhẹ nhàng đưa đôi tay ngọc ôm đầu hắn áp vào gò ngực mềm mại của nàng.
Cảm giác thật thoải mái phiêu bồng, lo lắng cũng tạm thời tan đi. Có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy thật không uổng một kiếp.
"Nguyệt Nhi, có sóng to gió lớn mà ta đã chưa gặp qua chứ. Nhớ năm xưa tại Phiêu Vân Cốc, khi chưa gặp nàng mà gian nan như vậy cũng vượt qua. Hiện tại có nàng ở bên, ta cũng đâu mong gì hơn!" Lâm Hiên không nhúc nhích, cứ như thế bình thản mà dựa vào ngực nàng.
Lại qua tiếp ba tuần trăng, Lâm Hiên vẫn khoanh chân ngồi trong thạch thất nghiên cứu Lam Sắc Tinh Hải nhưng không chút tiến triển.

Tuy không lộ vẻ lo lắng ra ngoài nhưng trong lòng thầm ảo não không thôi. Tiếng bước chân khe khẽ truyền vào tai, Nguyệt Nhi đã lẳng lặng tới cạnh.
"Thiếu gia, hay là để cho tiểu tỳ xem một chút?"
"Xem?" trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, thiếu gia quen thuộc Lam Sắc Tinh Hải đã ba trăm năm, nhưng có điều người trong cuộc thì mê muội, kẻ ở ngoài thì sáng suốt. Để tiểu tỳ xem qua một lần, biết đâu lại giúp được người" Nguyệt Nhi khẽ mỉm cười mở miệng, nhìn Lâm Hiên khổ cực trong lòng nàng vô cùng đau đớn.


Lâm Hiên cũng không có ý kiến, thả lỏng để thần thức của Nguyệt Nhi tiến vào khí hải nơi đan điền.
Chỉ thấy một vùng tinh vân mỹ lệ chậm rãi xoay tròn ánh vào mắt Nguyệt Nhi, trước kia đã nhiều nghe thiếu gia đề cập qua nhưng lúc này tận mắt cảm thụ thật vô cùng khác biệt.
"Đẹp quá!"
Nguyệt Nhi nhịn không được lấy tay che miệng, trên mặt tràn đầy vẻ tán thưởng. Thật sự cảnh vật trước mắt như muôn ngôi sao sáng rạng rỡ trong bầu trời đêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu nha đầu tựa hồ bị mê hoặc nhưng theo thời gian vẻ mặt nàng lại trở nên cổ quái, đầu tiên là nghi hoặc sau đó thay vào mờ mịt, cuối cùng không ngờ hiện ra một chút tức giận cùng thương cảm.
"A!"
Tiểu nha đầu la khẽ một tiếng lấy tay ôm đầu, trên dung nhan khuynh quốc khuynh tràn đầy vẻ thống khổ, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
"Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy?"
Lâm Hiên quá sợ hãi, nằm mơ cũng không ngờ sẽ thế này. Tiểu nha đầu xem qua Lam Sắc Tinh Hải sao lại thống khổ như thế?
Thời khắc này hắn vô cùng khẩn trương, trường sinh cũng tốt mà thành tiên cũng được, Nguyệt Nhi mới là bảo vật vô giá đối với hắn.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết thi triển Định Tâm Thuật, dần dần tiểu nha đầu mới bình tĩnh trở lại. Có điều ánh mắt của nàng vẫn có phần sợ hãi trốn tránh.
"Nguyệt Nhi đừng sợ, nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên nghi hoặc mở miệng.
"Muội cũng vậy không rõ nữa" Nguyệt Nhi yếu ớt mở miệng.
"Sao? "
"Thiếu gia, tiểu tỳ thực không rõ lắm, ký ức của ta chưa khôi phục nhưng dường như đã thấy qua Lam Sắc Tinh Hải ở đâu" Nguyệt Nhi nhìn qua Lâm Hiên rồi cúi đầu xuống. Cảm giác kia rất kỳ quái, trông thấy Lam Sắc Tinh Hải trong lòng nàng dâng lên cảm xúc yêu hận đan xen, rất ngọt ngào hạnh phúc nhưng tựa hồ cũng muốn lấy mạng Lâm Hiên.
Cảm giác này khiến Nguyệt Nhi sợ hãi, tại sao nàng lại có ý nghĩ thương tổn thiếu gia như vậy chứ? Cũng may chỉ ảo giác, tiểu nha đầu thầm thở ra một hơi.
Tâm tư của Lâm Hiên cũng trở nên phức tạp. Khi Nguyệt Nhi kết Anh, ở trong không gian thần bí kia hắn đã từng gặp một phần hình ảnh của Tu La Vương lưu lại, phút cuối khi rời đó, hắn đã nhận ra nàng nhìn hắn với vẻ cực kỳ cổ quái.
Hôm nay Nguyệt Nhi có biểu hiện này, chẳng lẽ Lam Sắc Tinh Hải có quan hệ đến kiếp trước của nàng?
Trong lòng nghi hoặc nhưng qua một lát Lâm Hiên thầm lắc đầu, điều này có suy đoán cũng vô ích. Nhưng kiếp trước Nguyệt Nhi là Âm ti chi chủ, nếu Lam Sắc Tinh Hải có liên quan đến nàng thì khẳng định là bảo vật rất nghịch thiên.
Nếu là như thế chắc chắn nó có thể tinh chế Bách Thảo Đan, chỉ là chưa tìm được phương pháp mà thôi. Trấn an Nguyệt Nhi vài câu, hắn tiếp tục bắt đầu nghiên cứu Lam Sắc Tinh Hải.
Một tuần trăng, hai tuần trăng. Đảo mắt đã là hơn một năm, mỗi ngày Lâm Hiên ngoài đả tọa thì đều thi triển Nội Thị Thuật nghiên cứu Lam Sắc Tinh Hải. Có điều nó thật quá thần bí, mặc cho hắn nghĩ đủ mọi cách vẫn không chút tiến triển.
Lâm Hiên mặc dù tâm trí cứng cỏi vượt xa người thường nhưng lúc này đành quyết định tạm nghỉ một thời gian, tu luyện những thần thông cường đại khác.
Buổi sáng hắn khoanh chân ngồi, không nghiên cứu Lam Sắc Tinh Hải mà từ trong túi trữ vật lấy ra một ngọc giản. Trên mặt lộ vẻ hoài niệm, vật này là do Âu Dương Cầm Tâm lưu lại.
Lâm Hiên vuốt ve nó trong chốc lát rồi đem thần thức chìm vào. Mấy chữ vàng to như cái đấu ánh vào trong tầm mắt.
"Tiểu La Yêu Pháp Tướng"
Sau đó là một thiên công pháp khoảng ngàn chữ nhưng ngôn từ xưa cũ vô cùng thâm ảo.
Qua hơn nửa ngày hắn mới ngẩng đầu lấy tay chống cằm nghĩ ngợi đánh giá, uy lực của Tiểu La Yêu Pháp Tướng thật vượt xa hắn tưởng tượng.
Trước kia hắn chưa tu tập thần thông Pháp Tướng nhưng đã xem trên cổ tịch. Nhưng nói đơn giản, chính là dùng pháp lực ngưng kết ra một hư ảnh. Thời điểm đối địch có tác dụng không nhỏ, diệu dụng như đệ nhị nguyên thần.
Thế nhưng khi đệ nhị nguyên thần bị hủy, muốn luyện lại cần mất một phen công phu, hơn nữa thần thức còn bị ảnh hưởng.
Còn Pháp Tướng thì khác, cho dù có bị hủy thì chỉ hao tổn một chút pháp lực. Rất có lợi trong thực chiến. Lâm Hiên kiến thức uyên bác, tu sĩ chết trong tay hắn vô số kể, thu nạp của công pháp rất nhiều nhưng lúc này đã động tâm.
Tiểu La Yêu Pháp Tướng này vô cùng tinh thâm, không chỉ có thể biến hóa ra chín đầu mười tám tay, hơn nữa tu luyện tới cực hạn còn có thể hóa thành thực thể.
Cảnh giới Nguyên Anh có thể tu tập nó nhưng không thể dùng, huyễn hóa ra chín đầu mười tám tay quả thật là quá giới hạn với thân thể. Nhưng Lâm Hiên thì khác, hắn tin rằng mình sẽ chịu được.
Một lần nữa đem thần thức chìm vào ngọc giản, tham ngộ từng câu từng chữ của công pháp âm ảo này. Sau một thời hắn ngẩng đầu đem ngọc giản cất đi.
Hai tay nắm chặt, toàn thân Lâm Hiên tỏa ra ánh sáng xanh như ngọc lưu ly, bắt đầu tu luyện Pháp Tướng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác đã thêm ba năm.
Tại thạch thất trong Tụ linh không gian, một thiếu niên dung mạo bình thường vẫn khoanh chân ngồi.
Tiểu La Yêu Pháp Tướng tuy thâm ảo khó luyện nhưng trải qua hơn ngàn ngày cố gắng. Lâm Hiên đã có chút thành tựu.
Hiện tại hắn định thử xem uy lực như thế nào.
Hít sâu một hơi, hai tay Lâm Hiên biến ảo pháp ấn không ngừng, môi khẽ mấp máy chú ngữ cổ xưa, tràn đầy khí tức man hoang thái cổ.
Chỉ thấy sau lưng hắn hiện lên một đạo kim quang.
Hiện!
Theo động tác giang rộng hai tay, kim quang nhất thời chói lòa như vầng thái dương, dần dần hình thành một hư ảnh có tận chín đầu cùng mười tám cánh tay.
Đây chính là Pháp Tướng của Tiểu La Yêu, trải qua ba năm khổ tu rốt cục đã có thanh thế đã không nhỏ.
Theo lý Nguyên Anh tu sĩ khó có thể thi triển ra nhưng Lâm Hiên không cảm giác đau đớn. Là do pháp lực thâm hậu vượt cảnh giới, hơn nữa đã tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tới tầng thứ tư đỉnh phong. Thân thể tuy còn kém yêu tộc nhưng cường hoành vượt xa tu sĩ nhân tộc.
Cảm thụ được pháp lực mãnh liệt cùng linh áp tăng vọt, trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Chưa tiến giai Ly Hợp nhưng thực lực bạo tăng rất nhiều so với khi mới vào Tụ linh không gian. Hiện tại cho dù không sử dụng Thông Thiên Linh Bảo, Lâm Hiên tin rằng cũng có thực lực liều mạng với lão quái vật Ly Hợp Kỳ.
Không biết hiện có thể phá vỡ Tụ linh không gian này không? Thanh quang lóe lên rồi thân ảnh hắn mờ nhạt dần.
Mặt nước hồ phẳng lặng không một gợn sóng, ngọn núi duy nhất cũng không cao lớn. Ở trong không gian độc lập này sắc trời nhợt nhạt ảm đạm vô cùng.
Lâm Hiên đứng lẳng lặng nhìn phía xa, không hiểu đang suy tính cái gì.
Thật lâu sau.
"Thiếu gia."
Tiếng thở nhẹ phà vào gáy, Nguyệt Nhi đã lặng yên tới sau đưa hai tay quàng lấy thân người hắn. Hai thân thể dán chặt vào nhau …
Không biết bao lâu mới rời ra, Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng:
"Nguyệt Nhi, cùng ta liên thủ, thử xem có thể thoát được khỏi Tụ Linh không gian này không."
Nghe thiếu gia phân phó, Nguyệt Nhi nhẹ gật đầu: "Được, hai ta cùng liên thủ."
Lâm Hiên bình khí ngưng thần lưu chuyển pháp lực toàn thân, chỉ thấy sau lưng xuất hiện một đạo kim quang rồi hình thành một hư ảnh Kim thân.
Pháp Tướng càng ngày càng hiện rõ, thần thông khác tạm thời không nói, chỉ là chín đầu mười tám cánh tay chen chúc đã khiến người thầm hít một hơi lạnh.
Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ ngưng trọng hít sâu một hơi, tay trái lật một cái. Ma Duyên Kiếm đã hiện trong tay. Hắn đem pháp lực rót vào, vô số phù văn lập tức hiện ra truyền vào tay cùng vô số kình phiến xuất hiện.
Khí thế cả người Lâm Hiên tăng vọt. Rồi rất nhanh Bích Huyễn U Hỏa đã bừng bừng bốc lên trong lòng bàn tay phải, tỏa ra một cỗ uy áp kinh người.
"Thu"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Kim Thân Pháp Tướng nhẹ nhàng múa may mười tám cánh tay nắm lấy đủ loại pháp bảo. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, Tử Lan Tiên, Thanh Hỏa, còn trường mâu của Tuyết Hồ Vương….
Một trong các bảo vật này uy lực đều cực mạnh, hiện tất cả hợp lại thì có thể thấy uy lực bá đạo khủng khiếp tới mức nào. Trên trán Lâm Hiên lấm tấm mồ hôi, với thần niệm cường đại phải đồng thời thao túng nhiều bảo vật đã tới cực hạn.
Sự bưu hãn của thiếu gia khiến thiếu nữ đẹp như thiên tiên bên cạnh cũng sợ hãi, vẻ mặt nàng bội phục vô cùng.
Có điều hỗ trợ hắn mới là trọng yếu nhất. Ngọc thủ phất một cái, một khối đá bình thường bay vút ra huyễn hóa thành một thanh đoản kiếm tinh mỹ.
Hai người tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nhưng khí thế tuyệt không thua kém lão quái Ly Hợp Sơ kỳ.
Không khí chung quanh vài dặm dường như ngưng trệ lại một khắc.
Chỉ thấy Lâm Hiên hét lớn một tiến. Tay trái hung hăng chém ra, một đạo ngân quang chói sáng đường kính chừng hơn một trượng, thế như liền trời tiếp đất hung hăng bổ tới phía trước.
Cùng lúc đó thanh quang lập lòe, Thanh Hỏa Kiếm đã bạo tăng dài tới gần trăm trượng, mang theo tiếng rít thê lương hung mãnh của bổ tới.

Về phần Bích Huyễn U Hỏa thì huyễn hóa ra một tiểu điểu nhỏ nhắn tương tự Khổng Tước, hai cánh mở cũng hướng về phía trước. Còn Tử Lan tiên cùng với đám phi đao phi kiếm...

Ngoại trừ Thông Thiên Linh Bảo thì uy lực nhất vẫn là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Chỉ thấy hàng trăm con Hỏa Long cùng Băng Giao hung tợn phát ra khí thế như che lấp thiên không. Uy lực của Bách Long Nha tuyệt khiến người líu lưỡi.

Đối mặt vô vàn công kích như vậy, cho dù là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả tuyệt không dám ngạnh kháng.

Ngoài ra còn có Nguyệt Nhi ở một bên trợ lực. So sánh với thanh thế dời non lấp bể của thiếu gia, công kích tiểu nha đầu có vẻ đơn giản hơn.

Từ Huyễn Nguyệt Huyền Quang kiếm bắn ra một cột sáng xanh mờ ảo, bay được nửa đường thì bạo liệt nổ ra.

Sau một thoáng âm phong nổi lên, nương theo tiếng quỷ khóc thê lương là một quỷ trảo đen như mực xuất hiện.

Không ngờ quỷ trảo này lại to đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ là móng tay đã hơn một trượng, năm ngón tay co lại thành trảo hung hăng bổ tới phía trước

Không gian độc lập này cao tới ngàn trượng, trong nháy mắt tất cả công kích đã đến trên đỉnh.

Chỉ thấy đoành một tiếng, trên bầu trời không mây nhưng bắt đầu cuồn cuộn kịch liệt, một vòng xoáy khổng lồ đường kính mấy chục trượng xuất hiện.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK