Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử thấy thế thì biến sắc, vội hé miệng phun ra một đạo linh khí rất tinh thuần. Quang hà lóe lên thì một bức tường sáng mờ ảo hiện trước tấm Bạch Cốt Thuẫn. Bày ra thêm một tầng phòng ngự không hề tầm thường.

Chẳng qua Lâm Hiên như không nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng. Hỏa nguyên khí trong phạm vi vài dặm nhanh chóng tụ về nắm tay phải, sau đó hắn hung hăng đánh ra một quyền vào bức tường sáng.

Oanh!

Phảng phất như sét đánh ngang tai, lực đạo va chạm tạo ra cương phong bốn phía, ngay cả không gian cũng run rẩy không thôi.

"Không phải chứ? Đây là bí thuật gì, đừng nói là tu yêu giả mà dù Yêu tộc cùng cấp cũng không thể tạo được công kích đáng sợ như thế"

Nữ tử diễm lệ thì thào sợ hãi thì đã thấy bức tường sáng cùng Bạch Cốt Thuẫn vỡ vụn giống như đậu hủ. Theo bản năng thì thân ảnh ả lóe lên, dịch chuyển qua một bên. Tuy tránh khỏi chỗ hiểm nhưng chợt thấy vai trái tê rần, sau đó một trận đau nhức tê tâm phế liệt truyền vào trong tâm thức. Thì ra bả vai đã trúng một quyền khiến xương cốt vỡ vụn.

Ăn đau không nhỏ, nữ tử vừa sợ vừa giận đến khuôn mặt vặn vẹo, hận không thể đem Lâm Hiên trừu hồn luyện phách để giải mối hận trong lòng. Nhưng đừng nói việc báo thù, hiện tại ả đang gặp phải nguy cơ rất lớn.

Lâm Hiên há có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đang muốn hạ độc thủ nhưng đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng hét lớn: "Cuồng đồ lớn mật, dám càn rỡ như vậy."

Lời còn chưa dứt thì một đạo kinh hồng kích bắn tới. Trước mắt Lâm Hiên là một con quái vật mình sư tử chân hổ miệng đầy răng nanh, trên lưng có hai cánh mà cái đuôi giống như linh xà. Không rõ rốt cuộc là loại quái vật gì.

Tiếng “ngao ngao ngao” vừa truyền ra, quái vật lập tức hung hăng đánh tới.

Lâm Hiên không chút bối rối nâng tay trái. Linh quang lập lòe, trong bàn tay xuất hiện một cái hồ lô đen như mực. Bảo vật liền bay lên trên đỉnh đầu hắn, đồng thời hóa lớn tới mấy trượng

Sau đó miệng hồ lô mở, phun ra vô vàn những hạt cát màu đỏ như máu, chúng tụ thành một cây trường mâu, nhanh như thiểm điện hung hăng đâm tới.

Quái thú cũng không hề yếu thế, gào lên một tiếng rồi há cái mồm đỏ lòm phun ra một cột sáng màu đen nghênh đón trường mâu.

Oanh!

Đất rung núi chuyển. Trường mâu là do Thiên Lôi Sa ngưng tụ mà thành, lập tức phát nổ đánh tan cột sáng. Ngay sau đó cả đám Thiên Lôi Sa liền bắn tới bao phủ quái thú vào bên trong.

Lại nghe tiếng bạo liệt không ngừng truyền ra, quái thú mặc dù da dày thịt béo nhưng cũng không chịu nổi oanh kích như vậy. Nó phát ra một tiếng rít gào. Linh quang lóe lên rồi hiện nguyên hình là một cây Lang Nha Bổng.

"Đi!" Lâm Hiên lại khẽ quát một tiếng.

Thêm vô vàn hạt Thiên Lôi Sa từ trong hồ lô bay ra, tiếp tục vây quanh oanh tạc Lang Nha Bổng


"Đáng chết!" Thanh âm giận dữ của tu sĩ họ Cần truyền tới: "Ngươi dám hủy bảo vật của ta sao?"

"Thế thì sao?" Lâm Hiên cười lạnh, pháp quyết đánh ra càng nhanh. Chỉ qua một lát thì Lang Nha bổng trở nên ảm đạm, hoàn toàn mất đi linh tính. Hắc hồ lô vẫn không ngừng phun ra Thiên Lôi Sa, tạo thành một màn cát nho nhỏ.

"Đi!"

Theo một tiếng quát chói tai, đám Thiên Lôi Sa liền bắn sang bên tay trái. Không gian dao động rồi thân ảnh tu sĩ họ Cần hiển hiện với sắc mặt khó coi đến cực điểm. Nhưng tất nhiên là hắn sẽ không bó tay chịu trói, vỗ vào bên hông thì một tiểu sơn đen thùi xuất hiện.

Chỉ thấy tu sĩ họ Cần lẩm nhẩm niệm pháp chú, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết. Ngọn tiểu sơn kia điên cuồng hóa lớn, rất nhanh đã tới hơn trăm trượng. Trên núi không có thực vật gì mà lại chất chứa những đống xương trắng ghê rợn.

Tầng Thiên Lôi Sa cuồn cuộn bay đến, tiếng bạo liệt rền vang nhưng tòa tiểu sơn to lớn kia vô cùng chắc chắn, rõ ràng không thể phá vỡ.

"Có điểm thú vị” Thiên Lôi Sa mất đi tác dụng, Lâm Hiên đang định thi triển bí thuật khác thì đột nhiên quay đầu. Thì ra là nữ tử diễm lệ đã nghiến răng nhịn đau bay tới.

Một thoáng trước, thừa dịp sư huynh đang cuốn lấy Lâm Hiên, ả nhanh chóng tay lấy ra một tấm phù lục dán lên vai, sau đó còn phục dụng thêm vô số đan dược. Thương thế được ổn định, ả liền cắn răng tế ra bảo vật.

Chỉ nghe tiếng hí rống rền vang, kèm theo là một tầng thi khí cuồn cuộn tỏa ra, bên trong dường như ẩn chứa yêu vật gì đó.

Thần thức không thể xuyên thấu thi vụ, bất quá Lâm Hiên có Thiên Phượng Thần mục Mên đã rõ ràng đám yêu vật bên trong.

"Thi trùng!"

Đó là một loại quái trùng hình dáng rất kì lạ. Cũng may Lâm Hiên từng thấy qua trên Ngự Linh Tâm Đắc. Vẻ mặt có phần ngưng trọng của hắn lập tức dãn ra.

Tay áo phất một cái thì một bảo tháp cũ kỹ bay vút ra. Hắn đánh lên Vạn Hồn Tháp một đạo pháp quyết, từng đóa trùng vân màu đỏ như máu phô thiên cái địa bay ra.

Huyết Hỏa Kiến! Đám ma trùng này vừa hiện thì lập tức lao vào cắn xé đám thi trùng trong thi khí.

Thi trùng cơ hồ là bất diệt chi thể, Huyết Hỏa Kiến không địch lại nhưng không hề biết sợ hãi, tầng tầng lớp lớp xông tới.

"Đối phương cũng biết Khu Trùng Thuật, hơn nữa số lượng nhiều như vậy?" Sắc mặt nữ tử diễm lệ trở nên âm trầm. Nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Lâm Hiên nhấc tay thì lại thêm một kiện bảo vật bay vút ra.

Là một cái cổ chung cao cỡ một tấc đang tỏa ra tử sắc linh quang.

"Ông!"

Lấy Bách Linh Chung là trung tâm thì tầng tầng sóng âm màu tím truyền ra bốn phía, bao phủ tới phạm vi cả vài chục dặm.

Thực lực của Lâm Hiên khiến cho đối phương vô cùng kiêng kị. Nữ tử diễm lệ cùng tu sĩ họ Cần không dám khinh thị mà vội tế ra pháp bảo phòng ngự. Chẳng qua sóng âm kia không có hiệu quả sát thương.

"Không ổn!" Nữ tử diễm lệ như cảm ứng được cái gì quay đầu lại, đã thấy bầy thi trùng đang nghiêng ngả trong tầng sóng âm. Thời khắc này, bất luận phòng ngự hay công kích của chúng đều rơi xuống mức thấp nhất.

Cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên há có thể bỏ qua.

"Bạo!"

Hắn vừa dứt lời thì đám Huyết Hỏa Kiến đang bao vây thi trùng lập tức nổ tung, thoáng cái tầng thi vụ liền hóa thành hư vô.

Bên tai lại nghe tiếng quỷ khóc đầy trời. Lâm Hiên quay đầu, chỉ thấy những đống xương trắng trên tiểu sơn của tu sĩ họ Cần đang nhao nhao đứng dậy.

Trong ma vụ cuồn cuộn, hàng trăm tên Khô Lâu Binh tay cầm đủ loại bảo vật, miệng phun ma hỏa lao về phía hắn.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, những Khô Lâu Binh này thực lực không kém, đều có cảnh giới Ly Hợp. Hắn khẽ quát một tiếng thì đám Huyết Hỏa Kiến liền thay đổi phương hướng.

Sau đó trùng vân phô thiên cái địa, xuyên qua tầng lân hỏa tranh phong cùng đám Khô Lâu Binh. Song phương đều không chịu yếu thế. Ma khí xám trắng cùng hồng quang đan xen, liên tiếp truyền ra tiếng bạo liệt bất phân thắng bại!

Tu sĩ họ Cần thấy cảnh này càng thêm lo lắng. Để luyện chế những cốt ma này, hắn đã hao tốn hơn ngàn năm công phu cùng với vô số thiên tài địa bảo, vậy mà lúc này vẫn không thể chiếm ưu thế trước đối phương.

Đáng giận!

Pháp ấn trên tay tu sĩ họ Cần liền biến ảo, điểm ra một chỉ về phía ngọn tiểu sơn. Ngọn núi này bạo phát linh quang, ầm ầm đánh thẳng về phía thân ảnh của Lâm Hiên

Lâm Hiên hít một ngụm khí lạnh, chưa nói đến bảo vật này có thần thông gì khác, nếu để bản thể to lớn của nó đánh trúng thì không dễ chịu gì.

Không cần nghĩ ngợi thì thân hình hắn lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, khiến cho tòa tiểu sơn kia đánh vào khoảng không

Sau một khắc, thân ảnh Lâm Hiên hiện ra ngoài trăm trượng, đang muốn thúc dục bảo vật đánh trả thì như cảm ứng được gì đó, quay đầu đồng thời tay áo phất một cái.

Bành!

Một đạo kiếm quang thanh sắc bắn ra chém trúng một viên châu màu xanh xám cỡ nắm tay. Nó liền nổ tung rồi linh lực âm hàn từ bên trong tỏa ra bốn phía.

Lâm Hiên không khỏi rùng mình một cái, đang muốn thi triển Cửu Thiên vi bộ nhưng không ngờ thất bại.

"Đây là thứ gì mà có thể bài trừ thuấn di?"

Có thể nói là hai tiên giả Thiên Thi Môn phối hợp rất ăn ý.

Ý niệm trên vừa hiện thì tiểu sơn kia tiếp tục ầm ầm nện tới. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, không thể dây dưa mãi ở đây, hắn quyết định tung ra sát chiêu.

Chỉ thấy Lâm Hiên duỗi tay phải. Linh quang lập lòe, một thanh đoản kiếm cổ xưa tràn đầy khí thế bá đạo bay vút ra.

Lúc này ngọn tiểu sơn chỉ còn cách mấy chục trượng, Lâm Hiên hít vào một hơi, đem pháp lực toàn thân truyền vào bảo vật, sau đó hung hăng bổ một nhát về phía trước.

Hung quang nổi lên, một vầng linh khí mênh mông từ tiên kiếm trong tay Lâm Hiên bạo phát ra tứ phía. Sau đó vầng linh khí này lại chia thành bốn đạo màu sắc khác nhau. Màu trắng chính là kim, màu xanh chính là mộc, màu lam là thủy, màu đỏ chính là hỏa. Bốn đạo linh khí hình thành hư ảnh của tứ đại linh thú.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!

Bốn hư ảnh vừa hiện thì trên người liền tỏa ra khí thế cuồng bạo hoặc tôn quý, lập tức bổ nhào về phía địch nhân.

Oanh!

Một tiếng nổ hủy thiên diệt địa vang lên. Toàn bộ bầu trời đều tràn ngập tứ sắc linh quang. Những nơi bị linh áp đáng sợ phủ xuống, tất cả sinh linh bên trong đều cảm thấy run rẩy như ngày tận thế.

Về phần tiểu sơn cỡ trăm trượng kia, khi linh quang tản đi thì nó đã hoàn toàn biến thành tro bụi. Đây cũng là một kiện bảo vật có điểm bất phàm nhưng theo lời của Băng Phách ma tổ, Phệ Linh Kiếm vốn là phỏng chế phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.

Tiên Thiên Linh Bảo chính là bảo vật mà ngay cả lão quái Độ Kiếp cũng phải thèm thuồng, dù là phỏng chế phẩm thì cũng có uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Mắt thấy tòa tiểu sơn biến thành hư vô, tu sĩ họ Cần biến sắc, thầm kêu một tiếng không ổn rồi thân hình lóe lên lùi lại, hai tay liên tục tế ra bảy tám kiện bảo vật phòng ngự.

Trong thời khắc sinh tử này, có thủ đoạn giữ mạng gì hắn đều phóng xuất toàn bộ. Đáng tiếc hoàn toàn vô dụng. Công kích của Phệ Linh Kiếm quá mức đáng sợ, vừa tiếp xúc với các đạo linh quang thì các kiện bảo vật nọ lập tức biến thành tro bụi.

"Không..."

Tiếng kinh hô ngắn ngủi của Tu sĩ họ Cần chỉ vang lên trong một khắc, sau đó thân ảnh của hắn liền bị linh quang nuốt gọn.

Đường đường là lão quái Động Huyền hậu kỳ mà không đỡ nổi một kích. Uy lực như thế cũng khiến Lâm Hiên le lưỡi không thôi, vừa rồi bởi tiết kiệm pháp lực nên hắn mới xuất ra năm sáu thành uy lực mà thôi.

Nữ tử diễm lệ kinh hoảng đến hoa dung thất sắc. Vốn là thợ săn mà không ngờ lại biến thành con mồi. Thời khắc này ả sao còn quản được mệnh lệnh của sư tôn, bảo trụ được mạng nhỏ mới là trọng yếu nhất. Sau một tiếng thét kinh hãi thì lập tức phi hành bỏ chạy.

"Muốn chạy sao?"

Lâm Hiên không phải là kẻ thương hương tiếc ngọc, đối với địch nhân lại càng không có chuyện hạ thủ lưu tình.

Hắn nhanh chóng thu hồi bảo vật, biến thành một đạo thanh hồng truy kích theo đối phương.

Độn thuật của nữ tử có phần huyền diệu hơn các đồng đạo cùng cấp, đáng tiếc núi cao còn có núi cao hơn, so với Lâm Hiên vẫn còn kém hơn một phần.

Khoảng cách hai người nhanh chóng rút ngắn!

Trong độn quang, bộ dáng nữ tử tràn đầy sợ hãi. Đột nhiên giương tay bắn ra vài đạo ô quang, là đủ loại pháp bảo như đao thương kiếm kích. Không hy vọng chúng có thể đả thương địch thủ, tranh thủ thêm một chút thời gian là tốt rồi.

Lâm Hiên thấy thì nhướng mày, từ trong tay áo cũng bắn ra vài đạo kiếm quang nghênh đón.

Đột nhiên ánh mắt nữ tử diễm lệ liền trở nên âm hiểm, hai tay đánh ra vài đạo pháp quyết.

Oanh!

Đám bảo vật kia lập tức nổ tung, tạo thành vô số mảnh vỡ bắn ra tứ phía. Bảo vật của tu tiên giả Động Huyền trung kỳ tự bạo đương nhiên không tầm thường, Lâm Hiên có điểm bất ngờ nên đành phải thi triển bí thuật tạm lánh công kích.

Nữ tử thấy thì đại hỉ, trong tay liền hiện ra một tấm phù triện màu bạc, có họa những cổ văn vô cùng huyền diệu, tràn đầy khí tức thần bí. Ả lập tức niệm chú ngữ, hai tay không ngừng đánh ra pháp quyết.

Tựa hồ phù triện này không dễ khởi động, như vậy uy lực lại càng thêm bất phàm.

Có điều với cảnh giới Động Huyền trung kỳ, rất nhanh những phù văn trên mặt tấm phù tỏa ra kim quang chói mắt. Nữ tử diễm lệ nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này bên thân chợt truyền ra dao động khác thường.

"Không ổn!"

Nữ tử thất sắc nhưng đã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một đạo lệ quang màu đen đã xuyên phá thủ cấp của ả, máu tươi lập tức phun ra.

Lệ quang kia chỉ nhỏ bằng ngón tay út nhưng bất luận tốc độ hay lực đạo đều khiến người trố mắt, ngũ hành thuật pháp bình thường không thể so sánh.

Trên mặt nữ tử còn mang đầy vẻ không tin, sau đó bành một tiếng liền tự bạo thân thể. Đáng tiếc không chút hiệu quả, Lâm Hiên đã sớm phòng tế ra Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn phòng hộ.

Lệ quang kia đương nhiên không phải pháp thuật bình thường, chính một bí thuật trong Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết, sau khi tiến giai Động Huyền trung kỳ mới có thể tu luyện, gọi là Mặc Linh Toản, là đem pháp lực cao độ áp súc sau đó phóng xuất ra.

Chẳng qua muốn áp súc linh lực cùng nguyên khí phải cần một thời gian nhất định. Vì vậy tu sĩ phải tu luyện nó trước rồi bảo tồn ở khí hải đan điền, đến lúc cần thiết mới mang ra sử dụng.

Như vậy chiêu này chính là tiêu hao phẩm, dùng một lần thì phải tu luyện bổ xung. Lâm Hiên không muốn lãng phí nhưng không thể để đối phương chạy thoát.

Dư âm vụ nổ bị ngăn trở một cách đơn giản. Không gian chấn động rồi một đại thủ thanh sắc hiển hiện đỉnh đầu Nguyên Anh, tốc độ cực nhanh vồ xuống.

Nguyên Anh còn không kịp thuấn di đã bị bắt lấy, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra.

"Lâm tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, sư tôn sẽ báo thù cho chúng ta, kết quả của ngươi chắc chắn vô cùng thê thảm"

Thanh âm oán độc của Nguyên Anh vừa truyền ra thì thân thể đã tự bạo thành vô số quang điểm mỹ lệ.

Lâm Hiên thấy thì cuồng biến sắc mặt, không phải do đối phương cương liệt, chính là lúc Nguyên Anh tự bạo thì đồng thời có hai đạo ô quang bay vút ra. Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, vượt xa cả Cửu Thiên Vi Bộ.

Một đạo trong đó lập lòe một cái đã biến mất ở chân trời phương xa.

Mà đạo còn lại thì hoàn toàn trái ngược, liền kích bắn thẳng vào trong thân thể Lâm Hiên.

"Cái này..."

Kết quả này đúng là nằm mơ cũng không ngờ. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. Liền nhắm hai mắt thi triển Nội Thị Thuật.

Qua một lát hắn thì ngẩng đầu, vẻ mặt tốt hơn trước một chút nhưng vẫn rất khó coi. Ô quang không gây tổn thương nhưng chính là một dấu hiệu để truy tung. Đương nhiên có thể khu trừ nó nhưng không thể trong thời gian ngắn, nếu hắn dám ở chỗ thì làm vậy rất nhanh địch nhân sẽ tìm tới.

Vừa rồi là ba tu tiên giả Động Huyền Kỳ, tiếp theo sẽ lão quái vật Phân Thần kỳ tới hay không thì rất khó nói.

Nơi này không nên ở lâu. Toàn thân Lâm Hiên vừa nổi thanh quang thì nhíu mày ngừng lại.

"Đây là cái gì?"

Hắn vẫy tay một cái, tấm phù triện màu bạc nhạt của nữ tử nọ liền bay tới.

Nữ tử đã tự bạo thân thể, tất cả bảo vật mang theo đều tan thành mây khói. Duy chỉ còn lại tấm phù triện này, có thể thấy được chỗ bất phàm của nó.

Lâm Hiên cẩn thận quan sát thì có điểm quen mắt. Càng xem thì ánh mắt càng như lửa nóng.

"Vận khí của ta coi như không tệ, đang muốn đào thoát thì lại gặp một tấm Tùy Cơ Truyền Tống Phù"

Lâm Hiên lầm bầm rồi nâng hai tay liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết.

Vô số phù văn phiêu tán ra. Phù triện không gió tự cháy, sau đó bốc lên một cột sáng màu ngà sữa.

Không gian mơ hồ một hồi, một Truyền Tống Trận hiển hiện, là hư ảnh do linh lực cấu thành nhưng về hiệu quả không có gì khác biệt.

Lâm Hiên đại hỉ, không chút do dự đứng lên. Một tầng sáng nhu hòa liền bao trùm thân thể. Sau một khắc thì hắn đã biến mất không còn tung tích.

***

Cùng lúc đó tổng đà Thiên Thi môn, Cổ lão ma đang đả tọa trong động phủ thì một đạo ô quang lóe lên, vượt qua các cấm chế bay vào trong.

Lão ma chậm rãi mở mắt. Chỉ là vừa thấy vật này trừng mắt cơ hồ cho là bản thân đang nhìn lầm.

Sự tình có thể làm tu tiên giả Phân Thần động dung vốn không nhiều.


"Ba người bọn chúng..."


Cổ lão ma nâng tay trái lên, ô quang lập lòe rồi bay vào trong tay. Lão ma đem thần thức chìm vào thì rất nhanh tức giận ngẩng đầu. Đáng giận, thật sự ba đệ tử đã ngã xuống trong tay tiểu tử kia.


Đáng tiếc bí thuật này có điểm hạn chế, không hiểu cụ thể tình hình đấu pháp ra sao. Chẳng qua đám này chết cũng không uổng phí, đã gieo trên người đối phương một dấu hiệu truy tung.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK