Mục lục
Bách luyện thành thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, Lâm Hiên hùng tâm bừng bừng, thầm mong luyện chế bổn mạng bảo vật lợi hại nhất. Phương phảp luyện chế bản giản lược Cửu Cung Tu Du kiếm này hắn không them ngó tới, trực tiếp vứt qua một bên. Nhưng hiện tại trải qua bao năm tìm kiếm, Lâm Hiên dần dần đã hiểu ra, muốn luyện chế "Cửu kiếm" chính thức, tuy không phải một điểm khả năng cũng không thể, nhưng lại vô cùng gian nan vất vả, đủ để khiến người ta nghĩ đến mà líu lưỡi.

Khó khăn vô vàn, hơn nữa lại tiêu tốn thời gian quá lâu, lợi bất cập hại….

Lâm Hiên cũng không có thừa tinh lực mà đi làm như vậy. Dù sao đối với hắn mà nói, trên người đã mang theo quá nhiều bí mật, thân thế của Nguyệt Nhi, Lam Sắc Tinh Hải, Ngũ Long Tỷ, thậm chí cả Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết cũng đều là những bí mật thượng cổ không thể tiết lộ. Cho nên việc cấp bách hiện tại là gia tăng thực lực cho chính mình.

Cảnh giới tăng lên làm Lâm Hiên rất hài lòng, mà quan hệ giữa thực lực và bảo vật hắn cũng quá rõ ràng. Trải qua nhiều gian nan trắc trở như vậy, mục tiêu bản thân cũng dần dà được điều chỉnh. Nguyên lai luyện chế cửu kiếm khó khăn quá lớn, vậy nên ánh mắt Lâm hiên liền liếc về phía đường tắt.

Nhưng Lâm Hiên cũng không cao hứng được quá lâu. Cái gọi là bản giản lược kỳ thật cũng không hề đơn giản. Dù sao phẩm chất Cửu Cung Tu Du Kiếm vẫn thế, muốn tiết kiệm nào có dễ dàng như vậy?

Lâm Hiên đương nhiên vẫn hiểu rõ điều này. Chỉ thấy tay áo hắn phất nhẹ đem ngọc giản ghi chép Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết lấy ra, sau đó Lâm Hiên cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào trong. Bộ phận công pháp được lướt qua, hắn trực tiếp tìm về phần luyện chế Cửu Cung Tu Du Kiếm. Mà một khi đã tinh tế nghiên cứu, thời gian dường như cũng dừng lại. Mất trọn vẹt nửa ngày, Lâm Hiên mới lần nữa ngẩng đầu lên.

“Hô!”


Lâm Hiên thở dài một hơi, cái gọi là phương pháp giản lược, kỳ thật so với tưởng tượng khi trước của chính mình còn muốn phức tạp hơn. Đương nhiên, đối với thủ đoạn luyện chế cửu kiếm chính thức khi trước lại rõ ràng đơn giản rất nhiều.

Đơn giản mà nói, phương pháp giản lượt có trình tự như sau.

Đầu tiên, tùy ý chọn ra một thuộc tính tiên kiếm bên trong cửu kiếm, sau đó đem luyện chế ra với tư cách là mẫu kiếm. Bước này Lâm Hiên đã hoàn thành – chính là Hoả Kiếm mà trước khi đến Ma giới hắn đã luyện chế thành công.

Kế tiếp, còn lại tám kiếm. Không cần phải tế luyện từng thanh, chỉ cần đem những thiên tài địa bảo thuộc tính bất đồng rồi tế luyện dung nhập vào trong mẫu kiếm, nhằm gia tăng thêm thuộc tính.

Nói thí dụ như Thủy kiếm, muốn thực sự luyện chế một chủng này thì các tài liệu trân quý cũng phải cần đến mấy trăm. Hơn nữa đại bộ phận đều là những thứ quý hiếm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Tựa như tài liệu luyện chế Hỏa kiếm mà Lâm Hiên thu thập, trọn vẹn mất mấy trăm năm thời gian. Hơn nữa là nhờ đủ loại cơ duyên xảo hợp mới có thể góp đủ.

Tốn hao tinh lực tạm thời không đề cập đến, nhưng nếu muốn luyện chế thanh tiên kiếm khác, Lâm Hiên cũng không dám chắc mình vẫn còn vận khí như vậy.

Nhưng theo phương pháp giản lược thì bây giờ muốn gia tăng thêm thủy thuộc tính chỉ cần thu thập mấy chục loại tài liệu thủy thuộc tính rồi dung hợp cùng Hỏa Kiếm là được.

Phương pháp này quả thực dễ dàng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, việc dung nhập nhất định sẽ có độ khó của nó. Dù sao Ngũ Hành tương sinh tương khắc, muốn đem các thuộc tính bất đồng cùng dung hợp vào một bảo vật, tự nhiên sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích. Nếu như chỉ là hai ba chủng thuộc tính thì không đáng nhắc tới, nhưng mà Cửu Cung Tu Du Kiếm, danh như ý nghĩa, cuối cùng là bao hàm chín chủng loại thuộc tính. Ngoại trừ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn có những thuộc tính từ ngũ hành diễn hóa mà ra gồm lôi phong băng, cùng vời ảo thuật thần bí nhất.

Có thể tưởng tượn được, về sau khi dung hợp sẽ khó đến thế nào. Nhưng bất kể ra sao, so với luyện chế ra hoàn toàn chín chủng loại tiên kiếm đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi. (NB : 81 x 9 = 729 thanh @@). Mà Hắc thủy tu la đao của Thiên Lam song ma vừa vặn có thể tăng thêm thủy thuộc tính cho bảo kiếm.

Đương nhiên, việc này hiện không vội. Dù sao tất cả tài liệu Lâm Hiên vẫn chưa thu thập hết.

Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, Hắc thủy tu la đao bị hắn thu về bên hông. Đồng thời linh quang lóe lên, hai kiện bảo vật khác đã xuất hiện trong tầm mắt. Đó là hai hộp gỗ, chúng dài không quá một xích, xem ra cũng là vật cổ lâu năm. Đây là loại mộc gì thì Lâm Hiên cũng không biết.

Ngón tay hắn búng ra phía trước một đạo pháp quyết.

“Ba” một tiếng truyền vào lỗ tai, nắm hộp mở ra, hai tấm da thú hiện lên trước mắt. Mặt ngoài của chúng đều vẽ một phần địa đồ nhưng khi ghép lại đã trở thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

Ánh mắt Lâm Hiên lập tức chăm chú nhìn xuống phía trên tàng bảo đồ, vật này trông vậy mà lại chỉ dẫn nơi cất giấu bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ. Đối với thân phận Tam Nhãn Thánh Tổ, tuy Lâm Hiên không biết rõ nhưng với tư cách là bảo tàng của đại năng Độ Kiếp kỳ, bất luận phỏng đoán ra sao, khẳng định cũng không phải chuyện đùa.

Nếu như không có bảo tàng đồ thì thôi. Hôm nay, thứ này đã rơi vào tay mình, không quan tâm thì đúng là đáng bị thiên lôi đánh chết.

Tuy Tam Nhãn đã thoát khốn nhưng năm đó tình hình nguy cấp, việc chôn dấu bảo vật là do lão phân phó thủ hạ đi làm. Đối với vị trí chôn dấu cũng chỉ biết đại khái, phạm vi chuẩn xác thì lão cũng không quá rõ. Nói một cách khác, chính mình lại có khả năng lấy đi bảo vật trước.

Trong nội tâm Lâm Hiên nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra vài phần hưng phấn, bất quá rất nhanh, biểu lộ lại trở nên nghiêm túc. Mặc dù mình có tàng bảo đồ, nhưng cũng không thể quá mức chủ quan. Nếu không, nói không chừng lúc đó bào tàng lại rơi vào tay người khác, đến lúc đó chẳng phải là khóc cũng không ra nước mắt hay sao.

Tóm lại, đêm dài lắm mộng. Giờ khắc này mình sẽ trực tiếp đi tầm bảo trước vậy.

Mọi việc đã nghĩ thông suốt nên Lâm Hiên đem tất cả mọi vật thu lại, sau đó thu hồi toàn bộ trận kì đã bố trí rồi lập tức hóa thành một đạo kinh hồng, biến mất về phía chân trời.

Tam Nhãn Thánh Tổ chôn giấu bảo vật tại một nơi có tên Băng Viêm Cốc. Nghe danh tự cũng có thể biết rõ địa hình nơi này có chút đặc thù. Trong truyền thuyết, vào trăm vạn năm trước, nơi đó là một động thiên phúc địa của Ma giới, linh mạch kéo dài vạn dặm, hơn nữa lại phi thường ưu dị. Địa phương như vật đương nhiên sẽ bị những đại môn gia tộc tranh đoạt.

Lúc ấy có hai thế lực cực kì hiển hách nhìn trúng khối bảo địa này, ai cũng không nhường ai, cuối cùng là xảy ra tranh đấu tàn nhẫn. Song phương đều có tu sĩ đông đảo, lúc đầu còn tương đối khắc chế nhau. Nhưng theo thời gian qua đi, dần dần đánh ra chân hỏa, cuối cùng biến thành tử thù không chết không dứt.

Song phương tập kết thế lực tại đây. Vốn là bảo địa được nhìn trúng lại trở thành chiến trường tử đấu, quả nhiên là cát bay đá chạy, phong vân biến sắc. Cuối cùng, cơ hồ cả hai đại môn phái đồng thời bị xóa sổ tại Ma giới. Mà bởi vì màn đấu pháp mức quá kinh người nên đã khiến địa mạch của khối phong thủy bảo địa này cũng hoàn toàn bị phá hủy. Nơi này giờ đây không hề thích hợp cho môn phái sinh sống nữa, ngược lại đã biến thành một cấm địa ác liệt, tràn ngập băng nham núi lửa. Băng cùng hỏa tồn tại một nơi, cho nên được xưng là Băng Viêm Cốc.

Hơn nữa sinh tồn tại đó đều là những ma thú hung tàn đến cực điểm, ngoài ra còn có vô vàn những nguy hiểm khác.

Lâm Hiên đến Ma giới đã không phải một ngày ngày hai, hung danh Băng Viêm Cốc cũng đã nghe nói. Không thể nghĩ đến, bảo tàng thần bí vậy mà lại được chôn dấu ở nơi này.

Cùng lúc đó. Tại một phiến hải vực hoang vu của Ma giới, một đạo kinh hồng vạch phá chân trời, tốc độ vô cùng nhanh. Bên trong đạo độn quang là một thiếu niên anh tuấn, nhìn qua thì niên kỉ ước chừng hai mươi. Thân mặc cẩm bào hông đeo đai ngọc, bộ dạng anh tuấn tiêu, khí chất cả người trông như một công tử phong lưu, con nhà thế gia ở thế tục vậy.

Mà giờ khắc này, vị thiếu niên dung mạo bất phàm này lông mày nhíu chặt, thần sắc trên mặt lo lắng khó nói nên lời. Im lặng một lát, hắn đột nhiên mở miệng:

“Nghĩa phụ, lần này tấn cấp, ngươi vì lý do gì không nói trước, bây giờ mới nói cho ta biết lại có tai họa ngầm lớn như thế?”

Trong nội tâm Điền Tiểu Kiếm tràn đầy phẫn nộ, mặc dù với lòng dạ của hắn bình thường hỉ nộ không hề lộ ra ngoài. Nhưng thật sự lần này, bị người ta gạt cho thảm rồi.

“Kiếm nhi, ngươi trách nghĩa phụ sao?"

Vầng sáng lóe lên, một thân hình cổ ma cao lớn xuất hiện trước mặt Điền Tiểu Kiếm, nhưng không phải cổ ma chân chính mà chỉ là một hư ảnh mà thôi.

Điền Tiểu Kiếm im lặng không nói, có một ít sự tình không cần nói cũng rõ.

Hư ảnh kia thở dài: "Kiếm nhi, ngươi đa tâm rồi. Hôm nay vi phụ cùng ngươi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ngươi nếu như có thể phi thăng, vi phu cũng có thể cải tạo thân hình, tái hiện lại một Đại thống lĩnh Ma tộc hào quang chói lọi năm xưa. Mà ngươi, nếu tu luyện xảy ra sai lầm thì phụ thân có thể có chỗ tốt gì chứ, ta hại ngươi thì có khác nào là tự hại mình?”

Điền Tiểu Kiếm nghe xong, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, lời này cũng không phải giả.

“Tai họa ngầm khi tấn cấp, người vì sao khi trước không nói, chờ tới lúc ta tiến giai thành công mới cho ta biết, đây là kiểu hảo tâm gì vây?”

Biểu lộ Điền Tiểu Kiếm tuy khác hơn một chút, nhưng sự phẫn nộ trong thanh âm lại không hề biến mất. Cũng khó trách hắn như vậy. Dù sao ai vừa đã trải qua một đại hỷ sự, đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh, tâm tình cũng sẽ không thể khá lên được.

Điền Tiểu Kiếm hôm nay đã là tồn tại Phân Thần kỳ, cùng Lâm Hiên so sánh cũng là đồng dạng vừa tấn cấp. Sở dĩ hắn có thể tu luyện được nhanh chóng như thế là nhờ vào phân hồn vị Đại thống lĩnh Ma tộc chỉ điểm cho hắn biết có một phương pháp tấn cấp từ Động Huyền tới Phân Thần kỳ không gặp phải bình cảnh.

Điền Tiểu Kiếm nghe xong, trong lòng vui mừng không thôi. Tuy loại thuyết pháp này không hợp thói thường, nhưng nghĩa phụ là ai cơ chứ? Chính là phân hồn của Đại thống lĩnh Ma tộc. Tuy thực lực xa xa không bằng, nhưng tri thức lại độc nhất vô nhị. Phương pháp hắn nói ra còn có thể là giả sao? Kiến thức của hắn có thể so sánh với Chân Tiên, có thể tạo nên kì tích như thế cũng hoàn toàn trong khả năng.


Hơn nữa, quan hệ hiện tại của hai người chính là đồng tâm hiệp lực, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, Điền Tiểu Kiếm không chút do dự nghe theo, kết quả đương nhiên là thành công rồi. Hắn vui mừng khôn xiết, nào biết được ngay khi hắn vừa cao hứng, đối phương lại xối ra một chậu nước lạnh. Nói là tấn cấp sẽ không gặp phải bình cảnh, phi thường dễ dàng. Nhưng có lợi thì phải có hại, hơn nữa loại tấn cấp này lại có tai họa ngầm cực lớn.


“Tai họa ngầm gì?” Điền Tiểu Kiếm vội hỏi.


“Chính là tấn cấp như vậy chỉ là tạm thời. Cho nên, ngươi bây giờ chỉ là tạm thời tấn cấp Phân Thần kỳ, tuy thần thông so với bình thường giống nhau như đúc, nhưng mười năm sau, tu vi sẽ trở lại Động Huyền. Không chỉ như thế, lần sau muốn tấn cấp lên Phân Thần kỳ, độ khó so với bình thường còn hơn gấp mười lần.”


Điền Tiểu Kiếm choáng váng vô cùng, đối phương đang nói đùa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK